Câu lạc bộ đêm The Crown tọa lạc tại một con phố đẹp, quy mô lớn và trang trí rất sang trọng, được xem là một trong những nơi nổi bật nhất Giang Châu. Những năm gần đây, quán bar này trở thành điểm đến mới cho những người trẻ, là nơi ăn chơi sôi động, lợi nhuận tháng nào cũng cao ngất ngưởng, chưa kể đến những hoạt động ngầm không thể công khai.

Hiện tại, đây xem như là địa bàn của Từ Kiến Đông, nhưng lúc này, người tiếp đón Lâm Húc không phải Kiều Tam mà là Dương Chí, một người trầm lặng và cẩn trọng.

Lâm Húc đã từng ăn cơm với cậu ta vài lần, nhìn thấy thì liền mời cậu ta điếu thuốc rồi hỏi: “Anh Tam ngồi ở phòng nào?”

“204,” Dương Chí nhận điếu thuốc, rồi thấp giọng nhắc nhở: “Anh Húc, cẩn thận một chút, Từ Kiến Đông cũng ở trên đó.”

Lâm Húc khẽ nhíu mày, tươi cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ vai Dương Chí: “Cảm ơn cậu.”

Xuyên qua tầng một ồn ào náo nhiệt, Lâm Húc đi thang máy lên tầng hai. Ánh sáng trên hành lang mờ ảo, mặc dù cửa phòng được làm từ vật liệu cách âm, nhưng hiệu quả vẫn không đủ, thi thoảng những âm thanh lạ vẫn lọt qua.

Khi đến trước cửa phòng, anh thấy hai người mặt lạnh đứng canh ở đó. Họ thấy Lâm Húc nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, tiến lại gần, kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. Sau khi không phát hiện gì bất thường, họ mới quay người mở cửa.

Lâm Húc nhanh chóng quét mắt xung quanh, trong phòng có khoảng tám, chín người. Kiều Tam ngồi trên sô pha, tay cầm xì gà, xung quanh là các cô gái phục vụ rượu, phía sau còn có hai vệ sĩ. Từ Kiến Đông ngồi ở bên trái, đằng sau cũng có một số đàn em.

Ngoài ra, còn có một người đang quỳ gối trước bàn trà, dáng vẻ sợ hãi, rụt rè.

Lâm Húc lướt mắt qua người đó, mỉm cười chào mọi người trong phòng: ” Anh Tam.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Kiến Đông: “Anh Đông cũng ở đây à.”

“Tới đây, ngồi đi.” Kiều Tam chỉ vào vị trí bên tay phải của hắn. Lâm Húc liền đi qua ngồi xuống. Góc nhìn này giúp anh thấy rõ ràng người quỳ trước bàn trà.

Lâm Húc cúi đầu, từ trong người lấy ra một hộp thuốc, chọn một điếu, đặt vào miệng, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Chung, sao lại chọc giận anh Đông đến mức bị phạt quỳ vậy?”

Tiểu Chung nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn Lâm Húc, nhưng đối phương lại tỏ ra không quan tâm, chỉ chăm chú tìm bật lửa. Một lúc lâu vẫn không tìm thấy.

Lâm Húc nhìn về phía cô gái đứng ở giữa sô pha, khóe môi khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi: “A Vân, có lửa không?”

Chỉ bằng một nụ cười nhạt, Lâm Húc đã khiến A Vân cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, luống cuống tay chân tìm bật lửa, sau đó vội vã đưa qua cho anh. Lâm Húc nghiêng mặt, nhận lấy, nhẹ nhàng châm thuốc, rồi lại nhìn A Vân cười một cái, không nói gì thêm. Anh tựa lưng vào sô pha, nhả khói thuốc một cách thong thả và bình thản.

Kiều Tam là người đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, bắt đầu từ tầng dưới cùng, xây dựng sự nghiệp bằng những việc phi pháp. Trước mặt thuộc hạ, hắn ta luôn tỏ vẻ tao nhã, mặt ngoài là người làm từ thiện quyên góp tiền cho xã hội, nhưng bên trong hoàn toàn thối rữa, sống ngoài vòng pháp luật.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng trong vài giây, Kiều Tam nghiêng đầu nhìn về phía người bên trái, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Kiến Đông, A Húc đã đến đây rồi, có gì muốn hỏi thì cứ nói đi.”

Từ Kiến Đông bắt chéo chân, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Húc một lúc, rồi hừ lạnh, nói: “Muốn hỏi A Húc vài chuyện liên quan đến phi vụ hôm trước.”

Lâm Húc nheo mắt, vẻ mặt có chút nghi hoặc, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng hỏi lại: “Phi vụ nào vậy?”

Từ Kiến Đông nhận ra Lâm Húc đang giả vờ, ngay lập tức cảm thấy bực bội. Anh ta nghiến răng mắng: “Đừng có giả ngu với tôi, vụ làm ăn trị giá 30 triệu tệ của tôi đổ bể, cả 7 người bên tôi đều bị bắt rồi.”

“À…” Lâm Húc bừng tỉnh, gật đầu rồi lại hút một hơi thuốc, cười khẩy, hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến tôi? Anh Đông, muốn gì thì nói thẳng luôn đi?”

Từ Kiến Đông nổi giận, quát: “Tôi đã cung cấp đầy đủ thông tin về thời gian, địa điểm, ngoài bảy người kia với tôi, chỉ có một con nhỏ gái bán hoa biết. Kết quả, cô ta lại chạy trốn ngay trước khi tôi ra tay. Còn có Tiểu Chung, nó khai ra hôm đó chỉ có mình cậu ghé đến ‘động,’ nó ăn đồ ăn của cậu đưa rồi ngủ đến bất tỉnh, con nhỏ kia thì bỏ trốn. Cậu giải thích đi, sao lại trùng hợp như vậy?”

Lâm Húc nhìn Từ Kiến Đông, trên mặt không biểu lộ cảm xúc. Một lúc sau, anh cúi người, đặt nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn bên cạnh, sau đó tùy ý châm một điếu khác, đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Chung. Anh cúi xuống, từ từ phả một làn khói thuốc vào mặt cậu ta.

Tiểu Chung hoảng hốt, nhắm mắt lại tránh né, nhưng Lâm Húc đột nhiên giơ tay vả mạnh vào mặt cậu ta:

“Bốp!!!”

“Đây không phải là lần đầu tiên mày ăn đồ của tao, vậy mà dám tính kế với tao, hôm nay tao sẽ đập chết mày!” Lâm Húc mắng lớn, rồi dùng một chân đá Tiểu Chung ngã ra đất. Anh cúi xuống, tay trái xách cổ áo cậu ta, tay phải vung lên, tát thêm một cái.

Tiểu Chung khóc lóc, van xin thảm thiết, vừa lăn vừa bò trên sàn. Nhưng Lâm Húc chẳng mảy may quan tâm, anh tiếp tục ra đòn, cho đến khi một số người phía sau lao tới kéo anh lại.

Lâm Húc đứng thẳng lưng, hất hai người ra một cách dễ dàng. Anh vươn ngón tay chỉ vào mặt Từ Kiến Đông, nói với giọng đe dọa: “Từ Kiến Đông, anh muốn tìm người làm chứng thì cũng phải nhìn, sao lại tìm ngay thằng ngu này. Anh tưởng tôi là cái gì, tìm tôi đến dọn rác cho các anh à? Nếu hôm nay anh không đưa ra được chứng cứ thì đừng mong ra khỏi cái cửa này!”

Từ Kiến Đông ngồi im trên sô pha, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lâm Húc. Những người đi theo có vẻ định xông lên, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.

Kiều Tam mở miệng, giọng điềm tĩnh: “A Húc, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có hành động như vậy, nóng giận mất lý trí.”

Lâm Húc cười khẩy, đáp lại: “Anh Tam cũng nghe thấy anh ta vừa nói gì rồi đó. Ý của hắn là tôi đã thông đồng với người khác để cung cấp thông tin, rồi còn tố cáo với cảnh sát, định đổ hết chuyện này lên đầu tôi, như vậy làm sao tôi có thể bình tĩnh?”

Anh quay lại nhìn Từ Kiến Đông, ánh mắt lạnh lùng: “Từ Kiến Đông, tôi gọi anh một tiếng ‘anh Đông’ nhưng đừng nghĩ có thể coi tôi như một con chó biết nghe lời, chuyện xấu gì cũng ụp lên đầu tôi. Có phải anh cảm thấy mình sắp mất đi vị trí nên muốn bịt miệng tôi không?”

Từ Kiến Đông mặt biến sắc, vẻ tức giận không che giấu được, nghiến răng nói: “Đừng có mẹ nó giả vờ ngây ngô với tôi!”

Trong bất cứ tổ chức nào, người đứng đầu đều không thể cho phép một người ở dưới mình phô trương thanh thế quá mức. Kiều Tam đã muốn ngăn cản Từ Kiến Đông từ lâu, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội thích hợp để làm điều đó.

Lâm Húc hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị lên tiếng thì Kiều Tam lại mở miệng, cắt đứt cuộc đối thoại căng thẳng. Lần này, ngữ điệu của ông ta lại bất ngờ hòa hoãn: “A Húc, thằng Tam cũng không phải nghi ngờ cậu. Chỉ là, cậu thử nghĩ lại xem, có phải từ con nhỏ đó, cậu vô tình nghe được điều gì, rồi không cẩn thận nói với người khác?”

Lâm Húc bật cười: “Anh Tam, mọi người nãy giờ đều đang ám chỉ đến ai đó, rốt cuộc là muốn nói tới người nào?”

Kiều Tam suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ điếu xì gà trong gạt tàn, chậm rãi nâng ánh mắt lên. Lâm Húc vẫn giữ bộ mặt ngây ra như không hiểu, khiến cho Kiều Tam có vẻ hơi bất ngờ.

Từ Kiến Đông không nhịn được, hỏi với vẻ nghiến răng: “Tối hôm qua, cậu đi ra phố cổ gặp ai?”

Lâm Húc mỉm cười, xoa xoa cằm rồi nhẹ nhàng đáp: “Anh Đông tò mò vậy sao? Tôi lên giường với ai thì liên quan gì đến chuyện này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện