Hứa Lục chà tay, vẻ mặt xấu hổ. Đi vào thôn Tây Sơn thì cha mẹ của hắn dần bình phục, hơn nữa Hứa Lục còn có một ít tiền thưởng của Tần Mục, hắn suy nghĩ báo đáp Tần Mục. Từ khi Tần Mục có chí nguyện to lớn, muốn cho phá núi ngăn cách thôn Tây Sơn với bên ngoài thì Hứa Lục cũng muốn ra sức.

Tần Mục cẩn thận nghe tư tưởng của Hứa Lục, lại tổng hợp kiến thức của mình, ngón tay chỉ vào một điểm trong đó, nói:

- Chúng ta ở chỗ này, Ân, như vậy anh thấy thế nào? Bên trong kéo điện lên, bố trí một chút sẽ dễ hơn, sau này có thể thuận tiện xây dựng nữa.

Con mắt Hứa Lục sáng ngời, ghi lại lên giấy, nói ra:

- Tốt, Tần thôn trưởng muốn thật xa.

Tần Mục không có nghe lời lấy lòng của hắn, vừa cẩn thận nhìn qua lộ tuyến thiết kế thi côn của Hứa Lục, nói ra:

- Đào đường hầm đúng là ý kiến hay. Chúng ta phá núi vẫn có khó khăn, nhưng mà đào đường hầm thì nó năng lực. Nhưng mà đường hầm an toàn thế nào, có thể lún hay không, có thể cho người ta thở nổi không, những chuyện này phải chú ý. Tôi không phải chuyên gia phương diện này, không biết những chuyện trong đó. Lục tử, ngày mai đi với tôi lên thành phố, chúng ta tìm chuyên gia nhìn xem.

Quay đầu nhìn thấy bộ dáng kích động của Hà Tinh, nói:

- Kêu thím Triệu lên, bốn người cùng đi.

Hà Tinh nghe nói gọi Triệu quả phụ, trong lòng không vui, nhưng mà Tần Mục giống như không có nhìn thấy, liền ủy ủy khuất khuất đáp ứng.

Đến tối Tần Mục gọi Triệu quả phụ tới, Triệu quả phụ rất hưng phấn, bản thân nhảy như khuê nữ, phụ nữ ba mươi bảy mà ăn mặc như tiểu yêu tinh, giày vò cả đêm không ngủ.

Triệu quả phụ không mở miệng chửi bới trên thị trấn là may mắn, làm cho Tần Mục bất đắc dĩ. Nhìn thấy Triệu quả phụ ăn mặc như chim sẻ làm cho hắn cảm nhận được tâm lý bức thiết của người nông thôn trong núi muốn ra phố.

Đến trấn Hà Tử thì Tần Mục mới biết được huyện ủy có chính sách muốn gia tốc phát triển huyện Tây Bình, đại lực mở đường làm khu công nghiệp, Kim Tiểu Lượng phó trưởng trấn quán triệt chỉ thị của huyện ủy, làm cho tất cả bí thư thôn thôn báo cáo tình huống trong thôn của mình, mỗi người phát biểu ý kiến của mình một chút, xem phỉa làm thế nào mới phát triển công nghiệp của trấn Hà Tử, không cầu phải làm quá lớn, chỉ cần thoát cái mũ huyện nghèo là được.

La Vạn Hữu cùng Quách Tự Tại cúi đầu nói gì đó, Kim Tiểu Lượng nhìn qua bọn họ, dùng Tần Mục và thôn Tây Sơn làm điển hình, cổ vũ mọi người có can đảm phá tan tư tưởng cũ, chỉ cần có suy nghĩ thì nói ra.

Tuy bị điểm tên, Tần Mục cũng không có bộ dáng dương dương đắc ý, ở phần tuổi thì hắn bị rất nhiều bí thư thôn soi mói, Tần Mục cúi đầu, suy tính xem hậu quả của chỉ thị này với huyện Tây Bình trong vài năm sau.

Phát triển công nghiệp tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng tới nông nghiệp. Tuy Trung Quốc phát triển công nghiệp mạnh rất cần thiết, nhưng mà không phải nơi nào cũng có đủ điều kiện. Giống như ở huyện Tây Bình có động vật hoang dã và phong cảnh đẹp, Tần Mục ngược lại cảm thấy phát triển hướng du lịch là không tệ.

Nhưng mà hắn trong thời gian này phong mang quá lộ, đắc tội bí thư huyện ủy, hắn lại đắc tội Lý Chiếu Hùng, còn làm tân nhiệm cục trưởng cục chiêu thương gục trên bàn rượu mừng hắn lên chức, thật sự phải thu liễm, an an ổn ổn nghỉ ngơi lấy lại sức một phen.

Kim Tiểu Lượng nhìn qua Tần Mục ở dưới đài cúi đầu không nói, hắn không biết nên nói cái gì cho tốt, liền nhìn qua đám người châu đầu ghé tai, nói:

- Tần bí thư chi bộ ở phương diện khai thác mạch ý tưởng có một ít suy nghĩ, mọi người có thể đi thăm thôn Tây Sơn một chút, xem công ty chạm khắc gỗ của bọn họ có ích với mình hay không.

Từ khi Lý Đại Đồng bắt đầu hội nghị đã nhắm mắt lại, giống như chuyện này chẳng quan hệ tới mình, nghe Kim Tiểu Lượng nói như thế thì mở mắt ra nhìn Tần Mục. Nếu như tâm tư của Tần Mục đặt lên đường công nghiệp, như vậy đối với hắn sẽ rất bất lợi. Lúc này kỳ thật hắn và Tần Mục đã buộc chặt vào nhau, thái độ của Tần Mục ảnh hưởng trực tiếp tới việc mấy năm sau hắn có tốt hay không.

Tần Mục thời điểm này ngẩng đầu lên, nhìn qua Lý Đại Đồng làm dấu hiệu lắc đầu rất nhỏ, trong lòng Lý Đại Đồng yên ổn, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục làm ngơ.

Kim Tiểu Lượng ngược lại là biết rõ Tần Mục cùng Lý Đại Đồng có hiệp nghị, trên quan trường ai mà không có mạng lưới quan hệ rắc rối với nhau chứ. Hắn nhìn qua Lý Đại Đồng, trong nội tâm suy tư vì sao Lý Đại Đồng cùng Tần Mục vốn phải là tử địch, làm sao trong bất tri bất giác bắt tay nhau?

- Như vậy đi, mọi người trở về nhìn tư liệu, có điều kiện thì chạy quanh tới Dược Mã Hương, ở chỗ nhà máy pin có chút khởi sắc, có thể đi học tập kinh nghiêm một chút.

Kim Tiểu Lượng nói suy nghĩ của mình

Tần Mục lắc đầu, lúc mới cải cách nhà máy hóa chất ô nhiễm rất nặng, rất nhiều quan viên dùng kinh tế tăng chiến tích của mình, chỉ cần kinh tế đi lên, thì phá hư hoàn cảnh thì sau này bổ cứu. Nghĩ tới đây, Tần Mục cười khổ một tiếng, hắn nghĩ tới sau này thôn Tây Sơn có đưa ra lý niệm ô nhiễm môi trường thì người ở đây cũng không hiểu.

Sau khi huyện ủy ban bố quyết định, bí thư La Vạn Hữu lại giảng về vấn đề chú ý phòng hạn nông nghiệp ở trấn Hà Tử. Sau đó trưởng trấn Quách Tự Tại lại bổ sung vài câu, đại hội thôn bí thư chi bộ lần này kết thúc.

Tần Mục không có châu đầu ghé tai với người khác, cũng không có nhắm mắt chợp mắt, trong lòng của hắn có nhiều ý niệm nên đi dạo, sau đó đi tới phòng Quách Tự Tại, đem ý nghĩ của mình nói với Quách trưởng trấn

Trong lòng Quách Tự Tại cũng nói thầm, Tần Mục đúng là không có ý sống yên ổn. Huyện ủy vừa mới ra quyết định thì hắn chạy tới nơi này làm ngược lại, chẳng lẽ sống chết muốn gây khó dễ với huyện ủy? Bộ dạng như vậy thì một khi Bạch Quang Lượng thất thế hoặc là chuyển đi, hắn ở huyện Tây Bình sẽ không quá tốt. Dù là Quách Tự Tại cũng không dám làm tuyệt như vậy.

Tần Mục nhìn thấy âm tình bất định trong mắt Quách Tự Tại thì cười nói:

- Quách trưởng trấn, đây là suy nghĩ chưa thành thục của tôi, lộ tuyến của huyện ủy thì chúng ta phải quán triệt và chấp hành. Tôi về thôn trước.

Quách Tự Tại gật gật đầu, Tần Mục xoay người rời đi, Quách Tự Tại nhìn qua bóng lưng Tần Mục thẳng tắp, trong nội tâm như có điều suy nghĩ, suy nghĩ sâu xa cả buổi cho nên vẫn quyết định gọi điện tới văn phòng Bạch Quang Lượng.

Hôm nay Bạch Nhược Hàm gọi điện tới cho Bạch Quang Lượng, báo cáo tình hình công việc trong thành phố vô cùng thuận lợi, còn được hai bệnh viện nhìn trúng, cho phép tới đó thực tập lâm sàn, Bạch Quang Lượng nghe xong cũng cao hứng. Dựa theo tâm tư của Bạch Quang Lượng thì con gái nhảy ra khỏi vòng thị phi của huyện Tây Bình thì hắn vui mừng, nhưng mà Tần Mục trong mắt hắn đã có hương vị chuẩn con rể, hắn có chút bận tâm tới Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm chia xa lâu, Tần Mục có tìm người mới hay không.

Hắn thoáng nói vài câu về Tần Mục khiến cho Bạch Nhược Hàm trầm mặc, trong nội tâm lão Bạch cũng có chút sốt ruột, tuy không cách nào hỏi thăm rõ con gái nhưng hắn vẫn tìm cơ hội gõ Tần Mục.

Quách Tự Tại điện thoại tới đúng lúc, Bạch Quang Lượng không dấu vết hỏi vài câu về Tần Mục. Quách Tự Tại mang cách nghĩ của Tần Mục nói ra, lại tăng thêm cái nhìn của mình cùng nhau báo cáo cho Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng cầm điện thoại trầm tư thật lâu, Tần Mục có suy nghĩ như vậy hắn cũng hơi hiểu. Phát triển công nghiệp không sai, nhưng mà vấn đề ô nhiễm môi trường cũng cấp bách. Quý Thu trong cuộc hợp đưa ý kiến chỉ cường điệu phát triển công nghiệp là nền tảng phát triển kinh tế, nhưng mà đó chỉ thị chứ không nói tới phương hướng làm việc. Dựa theo đường đi của Tần Mục, nếu như phát triển công nghiệp không có phương pháp tốt thì chắc chắn phạm sai lầm lớn, sẽ chọc phiền nhiễu lớn hơn.

Bạch Quang Lượng không nói thêm lời nào, Quách Tự Tại cũng không dám tắt điện thoại, thẳng đến khi nghe "Cạch" một tiếng của bật lửa, giọng của Bạch Quang Lượng mới chậm rãi truyền tới:

- Bảo Tần Mục ghi báo cáo, mấy ngày nữa mang tới chỗ của tôi. Ân, anh cũng tới một chút.

Quách Tự Tại vội vàng đáp ứng, hắn điện thoại tới thôn Tây Sơn. Tần Mục mới vừa đặt chân tới thôn Tây Sơn thì bị gọi đi, trong nội tâm cười khổ không thôi, đoán chừng Triệu quả phụ chắc chắn sẽ chạy lên núi chỉ vào đường cái mà mắng.

Bạch Quang Lượng có suy nghĩ như vậy. Tần Mục cầm bút, trên mặt rất nhẹ nhàng, chắc lần trước mình nhắc tới chuyện nhà máy pin làm cho Bạch Quang Lượng sinh ra cảnh giác. Nhà máy pin được Quý bí thư năng đỡ cho nên mới phát triển mạnh, đây là bản mẫu của Quý bí thư, mặt mũi nhà máy là mặt mũi của hắn, nếu như nhà máy pin có chuyện gì, chắc chắn chiến tích của Quý Thu sẽ có vết đen to lớn.

Tần Mục múa bút trên giấy, hắn với vấn đề này có nhiều suy nghĩ rồi, nhưng mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn đứng lên đi ra mở cửa, nhìn một đám đàn bà con gái đang bận rộn, mạch suy nghĩ lập tức mở ra.

Hắn quay lại bàn, Tần Mục chuẩn bị cảm xúc một chút, đề bút viết mấy chữ vuông: luận công nghiệp và nông nghiệp kết hợp, tiến cảnh phát triển tương lai.

Trong văn vẻ Tần Mục còn nhắc tình hình trong nước và miêu tả vấn đề nông nghiệp, lương thực của ba tỉnh Đông Bắc, kết hợp với kinh nghiệm kiếp trước của mình, hắn tự thuật rõ phương hướng kết hợp song song của công nghiệp và nông nghiệp..., những suy nghĩ này chưa có trong hiện tại, nhưng mà hắn sẽ là người tiên phong trong trấn: mặc kệ mèo trắng mèo đen, có thể bắt được chuột là mèo tốt, mèo trắng mèo đen cũng chỉ phục vụ cho chủ nhân mà thôi. Hắn đưa ra phương hướng phát triển công nghiệp, nông nghiệp trọng yếu ghi lại thành sách.

Tần Mục dùng thủ pháp rất xảo diệu, ghi ra khách du lịch tới huyện Tây Bình khách coi được, hô hào không muốn vì phát triển công nghiệp mà bỏ qua hoàn cảnh chung quanh, mỗi đường xe lửa chạy đều tuân thủ khổ đường ray riêng của chúng, nếu như tùy tiện giao thoa thì xe lửa sẽ lật.

Bản thảo ghi liên tục, Tần Mục lại cẩn thận ghi thêm một ít bình luận vào, cộng thêm một ít giọng điệu đưa đẩy, rốt cục thở dài một hơi, rốt cuộc cũng làm xong.

Tần Mục không phải là thánh nhân, hắn không phải kẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng bây giờ mới là thời đầu cải cách, tận lực phát ra âm thanh nhỏ yếu nhu nhược của mình, hy vọng có thể kích thích một ít bọt nước văng lên.

Sau khi đặt bản thảo vào trong thư, Tần Mục nghe được giọng của Hà Tinh kinh hô ở cửa ra vào. Hắn mở cửa nhìn ra thì thấy một phụ nữ trung niên nho nhã đang ở bên ngoài, đang thấp giọng nói gì đó với Hà Tinh.

Hà Tinh nói mấy lời trước mặt phụ nữ trung niên kia, lưng hướng về mặt của Tần Mục. Nữ nhân kia nhìn thấy Tần Mục thì sắc mặt biến hóa. Hà Tinh có cảm giác cũng quay đầu lại.

- Tiểu Hà, là thân thích của cô sao? Nhanh vào nhà đi, ngăn ở cửa như vậy thì ra thể thống gì?

Tuy Tần Mục phát giác khác thường, nhưng mà vẫn bảo trì trấn định và nhiệt tình, vừa nói vừa đi tới.

Nhìn thấy Tần Mục đi ra ngoài, phụ nữ trung niên thở gấp mấy hơi, giống như muốn trấn định cảm xúc của mình, nhưng mà ánh mắt của nàng có hơi nước hiện ra.

- Ông di, dì làm sao thế?

Hà Tinh kéo tay của phụ nữ trung niên và nói ra.

- Gió núi lớn nên không quen, con mắt có hạt cát bay vào.

Phụ nữ văn vê dụi mắt, giọng có chút nức nở nghẹn ngào.

Chỉ qua vài lần, Tần Mục đã nhìn ra xuất thân của nàng tuyệt đối không thấp, chỉ bằng và quần áo và bóp da của nàng mang theo đã không tầm thường, không phải là thứ người bình thường có thể tiêu phí được, nhất là phụ nữ trước mặt trên tay còn lộ ra đồng hồ vàng xinh xắn, trên đó còn đính mấy viên kim cương.

Hà Tinh cũng quen phụ nữ này, Tần Mục nhớ tới Hà Tinh nói mình là người từ kinh thành tới, trong nội tâm dường như hiểu một ít gì đó, hô:

- Trên núi gió lớn, vào nhà nói chuyện.

Hà Tinh cầm tay phụ nữ trung niên đi vào nhà, bộ dáng của nàng vô cùng đáng yêu, nhưng mà ánh mắt của phụ nữ trung niên giống như bị Tần Mục cướp đi, nhất thời quên Hà Tinh.

Tiến vào trong phòng Hà Tinh làm nhân vật trung gian, giới thiệu Tần Mục và người phụ nữ trung niên kia.

Phụ nữ này họ ông, tên Ông Văn Hoa, nhìn qua tuy mới ba mươi bảy tuổi, nhưng mà nghe giọng của Hà Tinh thì đã là người bốn mươi. Tần Mục thân thiện nhưng có chút lưu tâm, cảm giác ánh mắt người phụ nữ này nhìn mình có chút khác thường.

- Tinh Tinh, cháu có thể ra ngoài một chút hay không, dì muốn nói vài câu với Tần... Tần bí thư chi bộ một chút.

Khách sáo qua đi, ánh mắt Ông Văn Hoa phức tạp nhìn qua Tần Mục, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Hà Tinh nói ra.

Hà Tinh nhìn qua Ông Văn Hoa, lại nhìn Tần Mục, có chút không rõ ràng cho lắm. Tần Mục nhìn ra ý của Ông Văn Hoa, liền nói với Hà Tinh:

- Tiểu Hà, cô đi làm chút đặc sản đi, dì tới kinh thành tới thăm cô, cũng nên bày món ăn dân dã của thôn Tây Sơn chúng ta ra đãi, đừng để nhân gia nói thôn Tây Sơn không biết cấp bậc lễ nghĩa.

Hà Tinh hừ một tiếng, nhìn qua Tần Mục nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, quay đầu nhìn qua Ông Văn Hoa chốc lát, lại dặn dò Tần Mục phải chiêu đãi nàng ta cẩn thận, liền cao hứng bừng bừng đi tất cả gia tìm tòi món ăn dân dã đi.

Lúc nàng vừa đi thì Tần Mục mỉm cười rót chén nước cho Ông Văn Hoa, sau đó ngồi trên mặt ghế, châm điếu thuốc và chậm rãi nói:

- A di, con nhìn dì tới đây không phải là tìm Hà Tinh ah.

Trong mắt Ông Văn Hoa đầy nước mắt, nghe Tần Mục nói mây trôi nước chảy như vậy, nước mắt từ trên khóe mắt chảy ra, bờ môi run rẩy giống như cố lấy hết khí lực toàn thân ra, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Mục.

Ánh mắt Tần Mục xiết chặt, điếu thuốc cầm trong tay run lên. Hắn thở dài nói ra:

- Người nọ trong thư thế nào rồi?

Nước mắt Ông Văn Hoa không được giữ lại nữa, tỉ mỉ nhìn qua Tần Mục, một tay sợ hãi rụt rè vươn ra vuốt ve gò má Tần Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện