Ngày 1 tháng 6 năm 1990, nghiệp huyện Tây Bình, trưởng phòng nông phó chủ tịch huyện bởi vì chiến tích nổi bật, đặc biệt đưa lên cục hồ sơ thành phố đảm nhận chức cục trưởng. Bí thư Trấn Hà Tử La Vạn Hữu bởi vì công tác nổi bật, chiến tích rõ rệt, nhất là thí điểm làm công trình ở thôn Tây Sơn, được sự dẫn dắt của La Vạn Hữu đột nhiên tăng mạnh, lấy được thành quả nhất định.

Cho nên chính quyền huyện cho La Vạn Hữu đảm nhiệm chức cục trưởng cục chiêu thương. Mà nguyên cục chiêu thương cục trưởng Hầu Cửu Châu tăng lên làm phó chủ tịch huyện Tây Bình, nắm quyền chiêu thương và đầu tư. Phương diện công tác nông nghiệp do chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng chủ trì. Bí thư trấn Hà Tử do trưởng làng Mã Hữu Đức đảm nhiệm.

La Vạn Hữu cùng Hầu Cửu Châu hai người, trong khoảng thời gian ngắn chính là tâm phúc trên chính đàn huyện Tây Bình, trong đấu chính trị trong huyện đang có xu thế nghiêng về phía Quý Thu.

Tân nhiệm bí thư đảng ủy trấn Mã Hữu Đằng vừa tới làm chuyện đầu tiên chính là kiểm toán. Tra tất cả trưởng trấn, tra toàn bộ các khoản chi, chỉ cần ghi chép trong sổ sách thì hắn đều tra, hơn nữa đứng mũi chịu sào chính là Lý Đại Đồng chưởng quản phương diện nông nghiệp.

Đều nói quan tiếp nhiệm mới sẽ bày ra uy thế của mình, đây là quy củ của quan trường. Thế nhưng mà hắn làm theo cách mèo mù đụng chuột chết lại làm toàn thân Lý Đại Đồng lạnh buốt. Sau khi biết rõ, Lý Đại Đồng không nói hai lời, trực tiếp mang toàn bộ phương diện liên quan tới nông nghiệp giao cho kiểm toán viên, vội vã chạy tới thôn Tây Sơn tìm Tần Mục.

Thôn Tây Sơn bây giờ có khí thế và cảnh tượng mạnh ngất trời. Có tiền, người trong thôn làm việc cũng có khí lực, trong nửa tháng ngắn ngủi chẳng những đã có nền tảng, phòng trong thôn đã sửa một phần tư, làm cho cả thôn Tây Sơn tinh thần khác hẳn. Cái mũ thôn khốn cùng, thôn lưu manh nhanh chóng bị lấy xuống, trong đó có mấy nhà con trai đã trưởng thành, đã hạnh phúc định chuyện chung quanh.

Tần Mục lúc này cảm xúc bành trướng tiếp đãn Lý Đại Đồng, nghe Lý Đại Đồng nói vậy thì Tần Mục nhíu mày.

Mã Hữu Đằng tuyệt đối không phải kẻ thối tha, hắn có thể cắn chặt Lý Đại Đồng, nếu không nói có tin tức đặc thù thì không có người nào tin. Vì kế hoạch hôm nay, không phải che giấu, mà là trong thời gian ngắn bổ sung khoản tiền.

Tần Mục suy nghĩ một chút, hỏi thăm Lý Đại Đồng đại khái còn bao nhiêu thời gian mới có thể tra được các khoản của phòng nông nghiệp. Lý Đại Đồng cân nhắc một chút, nói chuyển qua chuyển lại chỉ chống được bảy ngày. Bảy ngày phải gom góp mười vạn đồng, Tần Mục cảm giác tình huống phi thường nghiêm trọng, hắn an ủi Lý Đại Đồng phải ổn định, bắt đầu suy tư cách giải quyết.

Lúc này Mã Hữu Đằng đang ngồi trong phòng làm việc, nhớ tới lão lãnh đạo Quý Thu dặn dò, phải chăm chút bầu không khí trấn Hà Tử thật tốt, phải quán triệt tinh thần của trung ương, phải dánh thật nặng với không khí hủ bại, không được kết bè, không được chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

Trấn Hà Tử tình huống thế nào thì Mã Hữu Đằng biết rõ một ít, từ khi thôn Tây Sơn có bí thư chi bộ trẻ tuổi Tần Mục, không có nửa năm thôn Tây Sơn đã được Tần Mục phát triển mạnh mẽ, mặt khác các lão đại không ngừng tán thưởng hắn, hận không thể xem Tần Mục như hổ tướng dưới tay.

Mã Hữu Đằng cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, ai cũng biết trấn Hà Tử chính là hậu hoa viên của chủ tịch huyện, nơi này chính là dòng chính của Bạch Quang Lượng. Nhưng mà La Vạn Hữu cộng thêm Mã Hữu Đằng nhìn thấy hy vọng, trấn Hà Tử cũng không phải bền chắc như thép, kinh tế nơi này bởi vì thôn Tây Sơn cho nên đang tăng lên, thời điểm này là lúc dễ kiếm chiến tích. Huống chi hắn nhận được tin tức, nói Lý Đại Đồng cùng Tần Mục một mình vận dụng chuyển khoản trên thành phố, ánh mắt của hắn sáng ngời, chuẩn bị nắm lấy chỗ này làm điểm đột phá, tuy chèn ép Lý Đại Đồng thì không thể đánh nát cái bàn sắt trấn Hà Tử được, nhưng nếu thu Tần Mục vào dưới trướng mới là suy nghĩ thật của hắn.

Cùng lúc đó Quách Tự Tại không có tự tại. Tần Mục chuyển khoản, Tần Mục đã báo cáo với hắn rồi. Quách Tự Tại cũng rất căm tức chuyện Tần Mục loại tự tiện làm trái kỷ luật, nhưng cân nhắc Tần Mục xác thực suy nghĩ vì sự phát triển của thôn Tây Sơn, hắn nghiêm lệnh vào mùa thu hoạch phải chuyển trả toàn bộ. Thế nhưng mà hôm nay Mã Hữu Đằng đột nhiên xuất thủ, làm cho Quách Tự Tại cảm giác cái mông của mình không ổn, liền tranh thủ báo cáo tình huống cho Bạch Quang Lượng.

Bạch Quang Lượng cầm điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười nói:

- Người trẻ tuổi, cũng nên trải qua chút ít mưa gió, nếu chỉ là chuyện tiền mà hắn không vượt qua được, tôi cũng nhìn lầm hắn.

Nói xong cúp điện thoại, xem ra chuyện này Bạch Quang Lượng không có ý định ra tay.

Quách Tự Tại nghe xong những lời này thì trầm mặc cả buổi, nhưng mà Bạch Quang Lượng chính là lão đại, hắn cũng kiềm chế nghi hoặc, bình tĩnh nhìn sự việc phát triển.

Toàn bộ ánh mắt nhìn thẳng vào chuyện Lý Đại Đồng chuyển khoản, nhưng mà Lý Đại Đồng thao tác, chuyện này không tra ra chút vấn đề nào, mặt khác các trương mục Lý Đại Đồng tạm thời chuyển qua khó thu hồi, Lý Đại Đồng trong một ngày điện cho Tần Mục hơn mười cuốc điện thoại, hắn như con kiến trong trảo lửa.

Đúng vào lúc này trong ngày một tháng bảy. Đây là thời gian trọng yếu, bí thư đảng ủy trấn Mã Hữu Đằng bận tối mày tối mặt, cho Lý Đại Đồng một chút thời gian thở dốc

Ngày một tháng bảy năm 1990, đây là sinh nhật đảng, trước đó huyện liên tục mở mấy hội nghị, muốn tất cả hương trấn nắm chắc tác phong kiến thiết, dùng tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ đón đảng thẩm duyệt.

Ngày một tháng bảy, chẳng những cả nước ăn mừng các hoạt động của đảng, sau đó tuyên bố Hoàn Cảnh Trung Quốc Pháp, tất cả đều nhắm vào dân sinh.

Sau khi nhận được tin tức này Tần Mục vãn ngạc nhiên, hắn nhớ rõ Hoàn Cảnh Trung Quốc Pháp này sẽ ban bố vào năm sau, nhưng bây giờ xem ra sự xuất hiện của hắn giống như con bướm nhỏ vỗ cánh, dẫn phát một ít thay đổi nhỏ.

Mấy ngày nay Tần Mục loay hoay với bọt lửa, cuối cùng cũng tìm được tán vạn đồng. Trong đó còn sử dụng tiền của bản thân, cũng có lợi nhuận của công ty chạm khắc gỗ, lại quyên tiền trong thôn, bây giờ không thể tìm đủ hai vạn đồng còn lại, làm cho Tần Mục đau đầu vạn phần.

Ngô Cúc từ ngày đó không có chạy đi đâu, vẫn ở trong phòng Hà Tinh lúc trước, thấy bộ dáng Tần Mục sốt ruột, vẫn ở bên cạnh Tần Mục an ủi hắn, cổ vũ hắn, làm cho tâm tình Tần Mục tốt hơn một chút, không hề cự tuyệt nữ nhân này.

Tần Mục giờ phút này đang ở công trường thi công, nghiêm lệnh Hứa Lục chú ý công tác an toàn khi thi công, không được có bất luận kẻ nào sinh ra nguy hiểm. Hứa Lục vỗ ngực cam đoan, chỉ vào đường hầm đã đào được rất sâu, nói:

- Bí thư chi bộ anh xem, chúng ta đã đào theo đúng thiết kế, đến lúc đó nơi này sẽ trở thành chiêu bài của thôn Tây Sơn.

Tần Mục mỉm cười, nói ra:

- Động tác có thể chậm một chút, chúng ta không nóng nảy, làm giàu cũng không phải một ngày hay hai ngày có thể. Nhưng mà Hứa Lục, tôi phải nói trước nhé, nếu các hương thân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cầm anh ra xử lý trước, anh từ đâu tới đây thì chạy về đó đi.

Những lời này Tần Mục đọng ở ngoài miệng nhiều lần, Hứa Lục nào dám không nghe, thấy bí thư chi bộ không hỏi tiến độ, cũng không hỏi bao nhiêu tiền, chỉ lấy an toàn của hương thân làm chủ, chuyện này làm cho Hứa Lục thổn thức, bí thư chi bộ thật tốt ah, Hứa Lục cho dù phân thây nát cốt cũng phải báo đáp Tần Mục.

Đúng vào lúc này, Ngô Cúc la lên:

- Tần bí thư chi bộ, Tần bí thư chi bộ.

Hai người quay đầu nhìn lại, Ngô Cúc mang theo một thiếu nữ sơn thôn kết bạn mà đi. Hứa Lục vừa thấy cô nàng kia, mặt đỏ bừng, chậm rãi nói ra:

- Tần bí thư chi bộ, em đyâ... Em đây...

Cô nàng này chính là con dâu chưa về nhà của Hứa Lục, vừa vặn nhìn thấy Hứa Lục ở đây, liền cùng Ngô Cúc đi tới đây. Tần Mục cười nói:

- Đi thôi, người cũng không phải làm bằng sắt, luôn cần nghỉ ngơi nha."

Hứa Lục cao hứng bừng bừng chạy tới, hắn giống như hài tử được ăn bánh vậy.

Ngô Cúc chạy đến bên cạnh Tần Mục, vội vàng nói ra:

- Tần Mục, có điện thoại tìm anh, anh không có mặt, em đã nói người ta một lát sau gọi tới, anh mau quay về đi.

- Là người nào gọi tới?

Tần Mục đoán chừng lại là Lý Đại Đồng điện thoại tới, mấy ngày qua Lý Đại Đồng gọi tới nhiều nhất, Mã Hữu Đằng cũng điện thoại tra một ít.

Tần Mục vỗ vỗ tay quay về, Ngô Cúc nhắm mắt theo sau hắn. Tần Mục cười mắng Ngô Cúc là cái đuôi đánh cũng không đi, vẻ mặt Ngô Cúc ngọt ngào, một chút cũng không có bộ dáng nữ cường nhân.

Đợi đến lúc điện thoại kia gọi lại, Tần Mục nghe được giọng của mẹ mình. Những ngày này Tần Mục cùng Ông Văn Hoa quan hệ dần dần ấm lên, đã có cảnh mẫu từ tử hiếu. Trong điện thoại Ông Văn Hoa giọng nói rất hưng phấn, gọi tiếng con yêu rất nhiều, quả thực hoàn toàn không có bộ dáng nữ cường nhân trên thương trường.

Tần Mục cũng không hiểu cái gì, Ông Văn Hoa giống như công nhân đang làm theo bố trí của ông chủ, Tần Mục nghe không rõ sở. Không bao lâu Ông Văn Hoa nói ra:

- Con yêu, hiện tại thế cục rất nhanh, mẹ đang nhìn chằm chằm vào, đánh nhau, đánh nhau rồi.

Tần Mục sững sờ, lập tức hiểu được mẹ mình đang nói cái gì, Iraq tiến công Kuwait, khúc nhạc dạo của chiến tranh vùng vịnh đã nổ ra.

Thời gian này sớm hơn trí nhớ của Tần Mục một tháng, Tần Mục quy kết cho mình xuất hiện. Kỳ thật tình huống đại khái như thế, Ông Văn Hoa trở lại nước Mỹ thì phi thường chú ý thế cục của Iraq, do đó lợi dụng một ít điều kiện tiện lời là tình nhân nhị đại của gia tộc đỏ, bắt đầu tiến hành đầu tư chiến sự của Iraq. Ông Văn Hoa mang toàn bộ gia sản của mình đánh bạc vào canh bạc còn chưa hồi kết, do đó vẫn chú ý mật thiết thái độ của phương tây với Iraq, sau đó tiến hành kế hoạch.

Đối với Ông Văn Hoa làm ra đầu tư này, Tần Mục không biết, nhưng mà theo lời nói hưng phấn của Ông Văn Hoa thì hắn biết được mẹ của mình kiếm lời không ít, Ông Văn Hoa vui vẻ, nói ra:

- Mẹ, với chiến tranh lần này mẹ có ý kiến gì hay không?

- Ôi, con yêu, con đang kiểm tra mẹ đấy à, con có biết tiền phí điện thoại quốc tế rất đắt không? Tính toán, xem tình huống con giúp mẹ kiếm lời không ít, mẹ nói cho con biết, lực lượng quân sự của Iraq rất mạnh, cho nên chúng ta rất coi được Iraq.

Tần Mục thở dài, nhưng hắn nhớ chiến tranh vùng vịnh năm đó dẫn phát vấn đề kinh tế, liền nhắc nhở:

- Căn cứ theo suy đoán của con, liên hiệp quốc lần này sẽ không ngồi nhìn Iraq xâm lược đâu, đoán chừng tới cuối năm sẽ ra tay đối phó Iraq.

Ông Văn Hoa nghe xong ngẩn ngơ, đưa con của mình vào nửa năm trước phân tích thế cục của Iraq, nàng cảm thấy suy nghĩ của con mình không đơn giản như vậy, thậm chí còn có trí tuệ chính trị cao siêu, nàng nắm chặc điện thoại, cố gắng bình tĩnh hô hấp của mình, chậm rãi hỏi:

- Nói cho mẹ ra một chút đi, con nghĩ như thế nào?

Tần Mục cười một tiếng, mẹ con điện thoại cho nhau mà không bàn luận thân tình, ngược lại thảo luận chiến tranh tàn khốc lạnh lẽo, cảnh này khiến hắn hơi buồn cười, hắn ho khan một tiếng, đứng đắn nói ra:

- Căn cứ suy đoán của con, Iraq đánh Kuwail, kỳ thật chính là muốn thống nhất thế giới Ả rập, do đó nắm giữ tài nguyên dầu mỏ và khiêu chiến các nước phương tây. Các nước phương tây tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh, cho nên bọn họ sẽ tiến hành đả kích với Iraq, thậm chí là là dùng thủ đoạn lôi đình đánh với Iraq. Con đoán chừng các quốc gia phương tây một khi nhúng tay, chiến tranh tuyệt đối sẽ không vượt qua một tháng, lúc đó kết quả Iraq bại lui mà chấm dứt.

Ông Văn Hoa nghe Tần Mục nói xong, trầm ngâm nói:

- Iraq sẽ bại thật nhanh sáo? Tiểu Mục à, mẹ đã mời vài chuyên gia rồi, tuy suy đoán chiến tranh sẽ bộc phát, nhưng mà bọn họ vẫn phi thường coi được năng lực chống cự của Iraq đấy, con xác định phân tích của mình có sai không?

Tần Mục còn có thể nói cái gì? Chẳng lẻ muốn nói cho mẹ nghe, chính mình đã sớm trải qua chuyện như vậy rồi, kết quả đã sớm biết rõ cả? Tần Mục không thể nói, cũng không dám nói, hắn cũng không biết thế giới này do mình xuất hiện nên xuất hiện biến hóa nào, cười nói:

- Con chỉ suy đoán lung tung, con tạm thời nói, mẹ tạm thời nghe.

Bên phía giọng Ông Văn Hoa bắt đầu chỉ huy người của mình, Tần Mục lại nghe rõ ràng, Tần Mục tiếng Anh không tệ, nghe rõ Ông Văn Hoa nói những lời Tần Mục vừa nói với mình. Bên kia truyền ra giọng của mấy người ngoại quốc, nghe bọn họ nói Ông Văn Hoa vô tri và chỉ huy lung tung nên kháng nghị.

Qua trong chốc lát, Ông Văn Hoa lại nói trong điện thoại:

- Đám kinh tế học râu dài kia không coi được lời của con đã nói, mẹ nói nếu bọn họ không nghe được thì xéo đi, ha ha ha.

Tần Mục bất đắc dĩ nhún nhún vai, người mẹ này quá tin tưởng con cái vô điều kiện, đây chính là đại sự có khả năng táng gia bại sản đấy.

- Mẹ, mẹ đừng quá chăm chú quá, tiền đủ là được.

Ông Văn Hoa cười rộ lên, nói:

- Yên tâm, mẹ tin tưởng ánh mắt con mình, nếu chút kiến thức này cũng không có là không được, mẹ đang lo lắng con đấy, còn không bị đám người kia ăn xương cốt không còn thừa sao? Nếu lợi nhuận nhiều, mẹ yên tâm sẽ chia cho con, nếu thua thì mẹ sẽ trở về giám sát con mỗi ngày.

Hai người cười rộ lên, Ông Văn Hoa nhớ tới chuyện gì đó, ngưng cười nói ra:

- Tiểu Mục ah, lão gia tử gọi điện thoại tới khen ngợi con đấy.

Tần Mục phát mộng, cái gì lão gia tử? Lập tức nhớ tới một trong những đại nguyên lão còn sót lại, gia gia của hắn Tần lão gia tử.

Đối với lão nhân này, Tần Mục còn phi thường quen thuộc, đó là nhân vật lãnh đạo thời cách mạng đỏ, hiện tại cũng chỉ còn rải rác mấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện