Tối hôm đó, Từ Thiếu Khiêm lái xe trở về Từ gia, Từ Thiếu Bạch cũng ở nhà, thấy Từ Thiếu Khiêm về, lập tức chào đón, quan tâm hỏi: “Anh, anh về rồi! Nghe chị bảo trên lễ mừng thọ ở An gia hôm nay xảy ra chuyện? Anh thế nào rồi? Không làm sao chứ?”

Từ Thiếu Khiêm vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Yên tâm, anh không sao.”

Từ Thiếu Bạch mỉm cười nói: “Không sao là tốt rồi. Hộ chiếu cho anh đi Mỹ đã làm xong, khi nào thì đi? Em cũng muốn về Mỹ, chi bằng đi cùng anh luôn?”

Từ Thiếu Khiêm suy nghĩ một chút nói: “Anh còn chưa xác định thời gian, quyết định rồi sẽ nói cho cậu sau.” Dừng một chút, ánh mắt nhìn xung quanh phòng khách một lần, nghi hoặc nói: “Tứ thúc đâu?”

Từ Thiếu Bạch nói: “Ba ở thư phòng.”

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái: “Được, anh đi tìm chú ấy.”

Thân thế Từ Thiếu Khiêm còn chưa công khai trước mặt người nhà. Trên thực tế, hắn cũng không muốn cho Thiếu Bạch và Từ Uyển biết chân tướng tàn khốc như vậy, chuyện này chỉ có hắn và Từ Tử Chính biết, cũng là bí mật riêng giữa cha con hai người. Trước mặt Thiếu Bạch, hắn vẫn gọi Từ Tử Chính là Tứ thúc như cũ.

Từ Tử Chính cách đây không lâu thân thể đã khỏi hẳn xuất viện, sau khi xuất viện lại lần nữa đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của phỉ thuý thế gia, mục đích dĩ nhiên là cho Từ Thiếu Khiêm đủ thời gian xử lý chuyện trong giới giải trí, hai người đã hẹn sau khi đóng xong “Thành Phố Vô Tận”, Từ Thiếu Khiêm sẽ chính thức quay về tiếp quản toàn bộ việc làm ăn của Từ gia.

Bên trong thư phòng, Từ Tử Chính đang bật máy tính lên mạng, thấy Từ Thiếu Khiêm đi vào, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ý bảo hắn ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Chuyện ngày hôm nay ta đã nghe nói, con sao rồi?”

“Không sao hết. Mục tiêu của những người đó là An Lạc, đạn cũng không tổn thương đến nơi nguy hiểm, An Lạc bây giờ cũng đã qua cơn nguy hiểm.” Từ Thiếu Khiêm đi tới chỗ ngồi đối diện Từ Tử Chính ngồi xuống, giọng nghiêm túc hỏi: “Liên quan đến việc An Lạc bị bắt cóc, hôm nay lại bị người ám sát, người thấy thế nào?”

Từ Tử Chính hơi nhíu mày một chút: “Ta cũng cảm thấy lần này không giống như một vụ bắt cóc đơn giản, ta nghi ngờ An Lạc rất có thể đang nắm giữ bí mật gì đó, đắc tội phải người không dễ trêu vào, cho nên mới bị người ta giết người diệt khẩu.”

Từ Thiếu Khiêm cũng cau mày nói: “An Lạc trước khi xảy ra chuyện từng đến tìm con, còn hỏi qua tình hình nhà mình, cậu ấy hỏi con Từ gia còn có người thân nào khác không, con có hơi bận tâm… Chuyện này có thể có liên quan đến người kia hay không?”

“Người kia?” Từ Tử Chính trầm mặc chốc lát, “Con nói là… Từ Tử Minh?”

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái. Ba chữ này, khiến không khí trong phòng nháy mắt hạ xuống không độ.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Từ Tử Chính mới lạnh lùng nói: “Hắn năm đó cướp đi tất cả tiền bạc Từ gia, làm hại Từ gia thiếu chút nữa phá sản, vì trả thù, còn dựng vụ tai nạn giao thông đâm chết mẹ con. Nếu quả thật là gã trở về, ta cũng muốn hỏi gã một câu, món nợ máu này gã định bồi thường như thế nào?” Trong mắt Từ Tử Chính loé lên một tia ngoan độc, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Thiếu Khiêm, chuyện này tạm thời không cần con lo, ta sẽ xử lý”

“Nhưng mà…”

“Ta nhấn mạnh một lần, chuyện này con không cần nhúng tay tới.” Từ Tử Chính bình tĩnh nói: “Cảnh sát đang điều tra, ta cũng sẽ tự phái người tra rõ. Nếu như chuyện này thật sự liên quan đến người kia, ta sẽ cho hắn một bài học. Con dù sao cũng là con trai trên danh nghĩa của gã, con là vãn bối, chuyện này con cũng không tiện ra mặt.”

“Được rồi.” Từ Thiếu Khiêm không thể làm gì khác ngoài gật đầu, “Có tin tức gì nhớ thông báo cho con.”

“Ừ.” Từ Tử Chính nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Nghe Thiếu Bạch nói con làm hộ chiếu đi Mỹ? Quyết định xuất ngoại sao?”

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, “Con định đến công ty chi nhánh bên New York quan sát một chút, hơn nữa, Thiếu Bạch học bên đó, con cũng tiện chăm sóc nó.”

“Con có thể sớm nghĩ thông suốt một chút, dĩ nhiên là chuyện tốt.” Từ Tử Chính dừng một chút, “Nhưng An Nham thì sao? Con thích nó nhiều năm như vậy, vì nó bỏ ra nhiều thứ như vậy, thực sự cam tâm cứ buông tay như thế sao?”

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc chốc lát, “Con không phải là người dễ dàng buông tay như vậy. Chẳng qua là… An Nham bây giờ rất chán ghét con, con không muốn ép cậu ấy nữa. Tự con… cũng cần thời gian yên tĩnh một chút.”

Cái từ ghê tởm này, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói giống như một con dao sắc bén, cường ngạnh đâm nát một tia dịu dàng cuối cùng nơi đáy lòng hắn.

Từ Thiếu Khiêm là người kiêu ngạo như thế, bởi vì thích cậu, bởi vì nhớ cậu, không ngại vạn dặm đường xa mua vé máy bay đến Paris gặp cậu, đổi lấy chính là một câu chê bai ghê tởm của cậu? Đem trái tim nóng bỏng chân thành hai tay dâng lên trước mặt cậu, lại bị cậu chê bai vứt xuống mặt đất, hung hăng giẫm dưới chân, dùng sức đạp tới nát bấy.

Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy, yên lặng bảo vệ bên cạnh An Nham nhiều năm như vậy, bản thân vô số lần hướng về phía hắn nói “Tôi yêu cậu”, cuối cùng cũng chỉ đổi được một câu “Cậu thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm”... Thật là buồn cười đến hết thuốc chữa.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn là không bỏ được cậu ấy, trong một khắc tiếng súng vang lên kia, trái tim cơ hồ muốn ngừng đập, tựa như phát điên mà tìm cậu ấy trong đám người, thời điểm An gia gặp chuyện không may, không cần hồi đáp mà ở lại bên cạnh cậu ấy, cho cậu ấy một chút khích lệ và an ủi…

Có lúc thậm chí Từ Thiếu Khiêm nghĩ rằng, An Nham đại khái là khắc tinh mệnh định của mình, nếu không, luôn luôn quả quyết dứt khoát như mình tại sao hết lần này đến lần khác ở trước mặt An Nham một lần lại một lần thất bại, nhưng đến giờ vẫn không có cách nào hoàn toàn buông tay.

***

Buổi trả lời phỏng vấn của Từ Thiếu Khiêm dự định mở vào ngày 20 tháng 6, cách hôm đó còn một khoảng thời gian, hắn liền cùng người đại diện Chu Mộc chuẩn bị xong hết thảy tình huống có thể xuất hiện ngày ấy.

Chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm đang dọn dẹp hành lý trong biệt thự ở khu Nguyệt Hồ, đột nhiên nhận được một tin nhắn gửi đến từ An Nham: “Cậu có thời gian rảnh không? Sang nhà tôi một lúc đi.”

Từ Thiếu Khiêm nhìn về phía điện thoại di động trầm mặc hồi lâu.

Hắn không biết An Nham lúc này còn tìm gặp hắn là vì lí do gì, chỉ là, thói quen nhiều năm qua khiến hắn không đành lòng trực tiếp cự tuyệt An Nham, không thể làm gì khác ngoài tạm thời buông công việc trong tay xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo rồi xoay người sang nhà An Nham bên cạnh.

Sau khi tiếng chuông cửa vang lên rất nhanh đã có người chạy ra mở cửa, An Nham mặc một thân đồ ở nhà, sắc mặt hình như có chút khó coi, đối diện với ánh mắt Từ Thiếu Khiêm, vội vàng không được tự nhiên chuyển tầm mắt, cúi đầu nói: “Vào đi…”

Từ Thiếu Khiêm đi vào trong nhà, ngồi xuống salon trong phòng khách, ngẩng đầu hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”

An Nham xoay người rót một chén nước cho hắn, ngón tay cầm cốc nước có chút cứng nhắc, nhắm mắt đặt nước trước mặt Từ Thiếu Khiêm, thấp giọng nói: “Uống chút nước đã.”

Từ Thiếu Khiêm cũng không uống nước, chỉ là trầm mặc nhìn An Nham.

An Nham không dám đối diện với ánh mắt của hắn, không thể làm gì ngoài làm bộ vô tình hỏi: “Cậu đã quyết định thời gian ra nước ngoài chưa?”

“Rồi, vé máy bay ngày 21 tháng 6.”

An Nham ngẩn ra, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay, “Thế buổi trả lời phỏng vấn thì bao giờ? Lúc nào tổ chức?”

“Ngày 20.”

“À, là ngày mai… Cậu đã chuẩn bị nói với phóng viên như thế nào chưa?”

Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái, “An Nham, cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”

An Nham vội vàng nói: “Tôi, tôi không có ý này.”

Thấy dáng vẻ An Nham cúi thấp đầu sắc mặt tái nhợt, Từ Thiếu Khiêm khẽ thở dài, thấp giọng nói: “An Nham, tôi biết, chuyện tình cảm vốn không nên miễn cưỡng…. Trước kia bức cách cậu, là tôi quá nóng lòng, tôi không chịu nổi cậu nói yêu người khác, nhất thời xúc động mới…”

Nhớ tới tình cảnh bị hắn cưỡng bức ngày đó, An Nham không nhịn được nắm tay lại thật chặt.

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một chút, “Quên những kí ức không tốt kia đi, tôi sẽ không ép cậu làm bất cứ chuyện gì nữa.”

“…”

“Đúng rồi, dụng cụ làm bếp của tôi còn để bên này, chờ, tôi mang đi ngay đây.”

Từ Thiếu Khiêm đứng dậy đi vào bếp, đem từng thứ từng thứ đồ dùng hắn mang đến trước đây về nhà ở cách vách, rất nhanh, phòng bếp đã được hắn dọn sạch. Trở lại phòng khách, thấy An Nham còn ngồi nguyên tại đó ngẩn người, Từ Thiếu Khiêm khẽ thở dài, vỗ vỗ bả vai An Nham, thấp giọng nói: “Tôi đi trước, cậu hãy bảo trọng.”

An Nham đơ ra tại chỗ trầm mặc rất lâu, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng cửa bị đóng lại, hắn mới chợt tỉnh ra.

Nghiêng đầu nhìn phòng bếp trống trơn, trong lòng đột nhiên buốt lạnh như băng, nhưng hắn căn bản không biết rõ mình muốn làm những gì.

Trên thực tế, bắt đầu từ một khắc Từ Thiếu Khiêm đi vào trong nhà kia, đầu óc An Nham đã biến thành một đống rối nùi.

Gọi hắn sang đây làm gì? Từ biệt ư? Từ Thiếu Khiêm không cần thêm một lời từ biệt này. Mặt dày giữ hắn lại ư? An Nham không làm được cái chuyện mất tôn nghiêm như vậy.

Là mình đã nói rất nhiều lời khó nghe, cố ý đuổi hắn đi. Khi ấy trong lúc hốt hoảng và tức giận, miệng không suy nghĩ đã nói rất nhiều lời đả thương người, Từ Thiếu Khiêm nhất định đã hoàn toàn thất vọng với hắn, cho nên mới quyết định buông tay.

Từ Thiếu Khiêm quyết định buông tay, hắn lại nên làm gì bây giờ? Đối với người đàn ông đã từng không để ý đến tôn nghiêm của hắn, làm hắn bị thương và chịu sỉ nhục đó, đối với người đàn ông đã từng đẩy ngã hắn xuống giường cường bạo, hắn làm sao có thể vứt bỏ đi tôn nghiêm của chính mình, mặt dày chủ động khẩn cầu người kia ở lại?

An Nham hắn như vậy không phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất sao? Phát hiện bản thân yêu Thiếu Khiêm nhưng mà đã quá muộn.

Sự thật rằng người đàn ông này rồi sẽ hoàn toàn rời đi khiến An Nham khó chịu đến trái tim gần như muốn nghẹn lại.

Sắc mặt cứng đờ đứng dậy đi tới ban công, trong biệt thự cách vách, Từ Thiếu Khiêm đã thu dọng xong hành lý, hắn khởi động xe lái ra khỏi gara, xoay người vào nhà kéo một chiếc vali màu đen ra cho vào trong cốp, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động chiếc xe màu bạc quen thuộc đi qua trước cổng, nhanh chóng biến mất phía cuối con đường.

An Nham nhìn thấy bóng xe đã đi xa, trong mũi một trận chua xót, cảm giác trống rỗng dưới đáy lòng càng trở nên thêm mãnh liệt.

Tối hôm đó, An Nham lại mơ mơ màng màng mất ngủ suốt đêm, sáng sớm hôm sau đã rời giường từ rất sớm, vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt. Sau đó, hắn ngồi trong phòng khách bật ti vi, chuyển đến kênh văn nghệ.

Tin tức Từ Thiếu Khiêm muốn rút khỏi giới mấy ngày nay đã được ban bố thông qua các loại phương tiện truyền thông. Ảnh đế muốn rút khỏi giới, tin tức kinh động như vậy đương nhiên sẽ là tiêu điểm chú ý của truyền thông giới giải trí, hơn nữa tin Từ Thiếu Khiêm và An Nham ra tay quá nặng còn chưa có lấy một lời giải thích hợp lý, rất nhiều phóng viên từ sáng sớm đã chờ ở hội trường, hưng phấn cầm mic suy nghĩ sẽ đặt câu hỏi như thế nào.

Buổi trả lời phỏng vấn long trọng như vậy, quả nhiên kênh tống nghệ sẽ phát sóng trực tiếp tại hiện trường.

Từ Thiếu Khiêm đến đúng giờ, 8 giờ sáng, cùng người đại diện Chu Mộc đi vào hội trường. Hắn hôm nay mặc một thân vest màu xám bạc thập phần anh tuấn bất phàm, cùng một thần sắc lạnh lùng.

Đúng lúc này, di động của An Nham đột nhiên vang lên, số máy gọi đến là của “Lưu Lộ”, Lưu Lộ chính là đạo diễn Thành Phố Vô Tận, An Nham có chút nghi ngờ nhận điện thoại nói: “A lô, đạo diễn Lưu?”

Không ngờ, truyền đến bên tai cũng không phải là âm thanh dịu dàng thanh thuý của đạo diễn Lưu Lộ mà là giọng nói trầm thấp bình tĩnh của một người đàn ông, “An Nham? Tôi là đạo diễn 'Thành Phố Vô Tận hai', Cao Tân.”

An Nham sửng sốt một chút, “Cao Tân?”

Thời điểm hắn ký hợp đồng, người đại diện từng nói qua với hắn, Lưu Lộ phải nằm viện nên giao đoàn làm phim lại cho học trò của bà là Cao Tân. Cao Tân đã từng quay mấy bộ phim có doanh thu phòng vé rất rốt, tài nghệ không hề kém thầy hắn, An Nham cũng không ngại chuyện đổi đạo diễn, liền trực tiếp ký tên lên hợp đồng.

An Nham kịp phản ứng, vội vàng lễ phép hỏi: “À, đạo diễn Cao, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Cao Tân giọng bình tĩnh nói: “Lưu Lộ là đạo sư của tôi, bà ấy bệnh nặng nằm viện không thể tiếp tục làm đạo diễn cho 'Thành Phố Vô Tận', cho nên giao nhiệm vụ này lại cho tôi, chắc rằng cậu đã nghe nói trước đó.”

An Nham đáp: “Vâng, chuyện này tôi biết.” Cao Tân thấp giọng nói: “Nhưng cậu không biết rằng bộ phim này đối với Lưu lão sư quan trọng nhường nào. Biên kịch là bạn tốt nhiều năm của bà, ban đầu vì viết kịch bản này, bọn họ tốn hết một năm, sửa đi sửa lại không dưới mười lần. Đối với bọn họ mà nói, 'Thành Phố Vô Tận' không chỉ là một bộ phim mà còn là ước mơ và tâm huyết của họ.”

“…”

“Cậu và Từ Thiếu Khiêm đã sớm ký hợp đồng diễn tiếp phần sau, bây giờ lại đột nhiên nói không diễn, các cậu cho rằng đóng phim là trò đùa của con nít à?” Cao Tân nhướng nhướng mày, lạnh lùng nói: “An Nham, đừng vì mới lấy được giải thưởng tân sinh mà đã vui mừng tự mãn, đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là cái bắt đầu! Cậu không giữ lời hứa như vậy, ký hợp đồng xong lại huỷ, sau này còn có đạo diễn nào dám chọn cậu? Hy vọng cậu tỉnh táo lại mà suy nghĩ kỹ càng! Làm một diễn viên đối với cậu mà nói quan trọng nhất rốt cuộc là cái gì!”

Cao Tân trực tiếp cúp điện thoại, An Nham sửng sốt tại chỗ, thật lâu không phát ra được một lời.

Đúng vậy, “Thành Phố Vô Tận” đối với rất nhiều người mà nói, không đơn giản chỉ là một bộ phim điện ảnh, mà chính là tâm huyết và ước mơ của bọn họ.

Nhất là đạo diễn Lưu Lộ, thân thể bà vốn không tốt, vì quay bộ phim này mà phải chịu khổ cực mệt nhọc, đêm cuối năm rốt cuộc không chịu được mà phải vào bệnh viện, không thể không giao kịch tổ cho học trò của bà, dù ở trong tình huống bệnh nặng như thế bà cũng không bỏ được bộ phim này.

Mà mình thì sao? Sau khi đạt được giải thưởng tân sinh dưới sự chung tay góp sức cố gắng của tất cả mọi người trong đoàn làm phim lại bởi vì tức giận nhất thời nói ra một câu “Tôi không muốn diễn nữa” thất thường như vậy, còn đuổi Từ Thiếu Khiêm đi, để hắn ra mặt gánh vác hết thảy trách nhiệm…

Bởi vì bản thân không cách nào đối mặt với Từ Thiếu Khiêm mà làm cho đoàn làm phim chôn cùng, khiến tất cả những người yêu điện ảnh thất vọng, để cho phóng viên truyền thông chê cười, có đáng cười không?

—— Mấy hôm trước rốt cục suy nghĩ cái gì? Mình đã làm cái gì?

An Nham hận không thể cho mình một cái bạt tai thật mạnh.

Cao Tân mắng đúng, diễn viên đối với điện ảnh, không nên giống như trò đùa của trẻ con như vậy! Hợp đồng đã kí, lại đột nhiên huỷ ước không ký, đây coi như là xảy ra chuyện gì? Làm một người, hắn mất đi chữ tín, làm một diễn viên, hắn không có thái độ nghiêm túc! Chuyện không tôn trọng như vậy, hắn sao có thể làm được chứ?

Dù cho hắn hiện tại tâm tình mâu thuẫn không thể thản nhiên đối mặt với Từ Thiếu Khiêm, dù cho hắn bây giờ mới trì độn phát hiện mình yêu Từ Thiếu Khiêm, nhưng mà, diễn xuất vốn chính là nghề nghiệp của hắn, là việc hắn thích nhất, phân rõ giữa phim ảnh và đời thực, là tư chất cơ bản nhất của một diễn viên!

Nếu như ngay cả chút tâm tình này cũng không xử lí được, hắn còn tư cách gì đi giành giải thưởng diễn viên mới xuất sắc đó? Có tư cách gì được nhiều người yêu điện ảnh ủng hộ như vậy?

An Nham nắm chặt nắm đấm, hít sâu một cái, rốt cục không do dự nữa lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Từ Thiếu Khiêm trong danh bạ, ngón tay run rẩy nhấn xuống.

Tác giả có lời muốn nói: An Nham là một người ngu ngốc trì độn, suy nghĩ vấn đề luôn rất trực tiếp. Trước kia vẫn cho rằng mình là trai thẳng, trực tiếp cự tuyệt Từ Thiếu Khiêm, hoàn toàn không biết mình động tam, giờ thì tốt rồi, rốt cục phát hiện đã yêu Thiếu Khiêm, quả là bi kịch = =!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện