Tạ Vân rốt cục đứng dậy, theo một loạt khay thật dài kia đi đến.

Ngự tứ tài vật cơ bản đều là một dạng giống nhau, Đan Siêu phỏng chừng đã suy xét đến độ to lớn của hoa sảnh Tạ phủ, đem hoàng kim châu báu tùy tiện một đống, dẫn đến mỗi khay dâng lên đều kim bích huy hoàng rực rỡ lại còn đầy ắp.

Nhưng mà giờ khắc này sắc mặt Tạ Vân so với đôi trân châu thật lớn kia còn trắng hơn, thậm chí ngay cả ba hộp cáp huyết thạch tràn đầy kia cũng không rọi lên được chút sắc hồng; Cả hoa sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nín thở, chỉ thấy y trầm mặc một vòng dừng chân, đứng lại trước một cái khay ở hàng đầu.

Trong khay kia rõ ràng là một cành san hô đỏ thắm sặc sỡ loá mắt. Tạ Vân nhìn chằm chằm vào san hô, gằn từng chữ: “… Tướng quân các ngươi hôm nay quên uống thuốc sao?”

“Đa tạ… đa tạ thống lĩnh quan tâm!” Trần nhị quản gia nhất thời cảm động đến rơi nước mắt: “Chính là Tướng quân thân thể cường tráng, tạm thời không cần uống thuốc, thỉnh thống lĩnh yên tâm!”

[hihi…anh quản gia này được a…]

Tạ Vân đột nhiên nắm lên một vật trong khay san hô, liền hướng mặt đất quẳng xuống: “Hết thảy mang cút về cho ta!”

Trần nhị quản gia tựa như một con thỏ béo tránh cung tên, nháy mắt lủi tới nắm chắc tay Tạ Vân cản lại: “Thống lĩnh! Đồ vật ngự tứ không thể tổn hại. Ngàn vạn xin thống lĩnh thủ hạ lưu tình …!”

Hết thảy hạ nhân đều mặt mày biến sắc. Chỉ thấy Tạ Vân bị hắn liều mạng ngăn trở, động tác liền hoãn hoãn. Vật kia được Trần nhị quản gia nhanh chóng lấy xuống, trân trọng mà đặt lại trong khay.

Dương Diệu Dung tập trung nhìn vào, chỉ thấy vật kia lại là một cái bình pha lê nho nhỏ.

Bình pha lê tuy rằng sang quý, nhưng không phải hiếm thấy, đặt ở trên núi san hô vô giá liền càng có vẻ ảm đạm. Làm cho nàng kỳ quái chính là, bên trong bình thế nhưng có một bó hoa, cánh trắng nhụy xanh, tuy rằng đã khô héo, nhưng vẫn có thể nhìn ra tinh xảo khéo léo.

“Nếu chưa uống thuốc liền trở về uống đi!” Tạ Vân cả giận nói: “Biến!”

Trần nhị quản gia ăn gan báo cũng không dám lỗ mãng nơi cấm quân thống lĩnh phủ, chỉ đành trưng ra vẻ mặt đau khổ, không ngừng tươi cười bồi tội, cúi đầu khom lưng mà dẫn người đi.

Một đám hạ nhân vội vàng rời khỏi hoa sảnh, quản gia Tạ phủ đang chần chờ không biết nên đi tiễn hay không, lại nghe Tạ Vân cắn răng nói: “Quan môn tạ khách! Đám người Trung Võ Tướng quân phủ lại đến, lập tức đuổi ra cho ta!”

[(*) quan môn tạ khách: đóng cửa miễn tiếp khách]

Quản gia trong tâm nói, tân quý nhân gia đệ nhất kinh thành, chạm tay có thể bỏng, chẳng lẽ lại vỗ vào mặt không kiêng nể gì như vậy hay sao? Nhưng ai cũng không dám ở dưới cơn thịnh nộ của Tạ Vân mà hỏi lại, chỉ đành chần chờ nói: “Dạ… dạ, tiểu nhân nhất định, nhất định làm theo…”

Tạ Vân cơn giận còn sót lại chưa tiêu, không dùng cả điểm tâm, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Dương Diệu Dung nhìn bóng lưng của y lập tức bước ra cửa, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Lực tay của Tạ Vân… lại nhu hòa như vậy sao? Tạ Vân nếu thật sự thịnh nộ đập xuống, Trần nhị quản gia cho dù mang hết khí lực từ khi bú mẹ gộp lại cũng ngăn không được, lại làm thế nào đem bình thủy tinh từ trong tay cấm quân thống lĩnh gỡ xuống chứ?

“Dương cô nương…Dương cô nương?” Dương Diệu Dung vừa hồi thần, chỉ thấy quản gia mày ủ mặt ê mà đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ngài xem, có cần gọi đám người Trung Võ Tướng quân phủ lại không? Bọn họ lễ phép mà đến, lại bị thẳng mặt đuổi đi…”

“Không cần!” Dương Diệu Dung thở dài nói: “Tạm thời nghe theo Tạ Thống lĩnh đi.”

……………

Nếu quản sự vẫn là Cẩm Tâm, nàng căn bản là sẽ không đưa ra đề nghị như vậy. Nhưng giờ phút này bộ hạ trên dưới Tạ phủ đều cảm thấy quản gia nói rất đúng, ngay cả Dương Diệu Dung cũng nghĩ như vậy.

Trực giác của nàng cảm thấy thái độ Tạ Vân đối với đồ đệ tự tay nuôi lớn này thực là vi diệu. Ở mặt ngoài nhìn tựa hồ phản cảm, nhưng cũng không phải hoàn toàn chán ghét; có vẻ như dưới lời nói và việc làm khó có thể lý giải này, còn có một loại kiêng kị thâm sâu.

Nhưng chuyện này thật sự là rất khó lý giải.

Trung Võ tướng quân chính là tân tinh, lấy mắt thường cũng có thể thấy tốc độ thăng tiến nhanh chóng trở thành người có quyền lực đỉnh cao của đế quốc. Càng khó hiểu chính là, thái độ của hắn đối Tạ Vân thực tôn kính, thực kính cẩn nghe theo, thậm chí còn có một chút ý tứ lấy lòng.

Tạ Vân ở trong Đại Mạc làm bạn với hắn rất nhiều năm. Theo lý mà nói, đây quả thực là thời khắc đầu cơ kết giao chính trị, y vì cái gì phải ở trước mặt mọi người hung hăng bẽ mặt người ta như vậy?

Dương Diệu Dung nguyên bản tính toán chờ cho cảm xúc Tạ Vân bình ổn lại sẽ đi tìm y thương lượng. Nhưng Tạ Vân không cho bất luận kẻ nào cơ hội như vậy, dùng qua cơm trưa liền trực tiếp đi ra cửa đến Bắc Nha.

Dương Diệu Dung đành phải chán chết mà ở trong phủ đọc sách, thẳng đến khi sắc trời dần tối, khắp trong phủ đều châm đèn. Đến lúc dùng bữa tối, lại thấy quản gia vội vàng chạy tới, gương mặt rối rắm cơ hồ đến nhăn thành đường:

“…Dương cô nương, không hảo! Trung Võ tướng quân phủ lại có người tới!”

“Thống lĩnh không phải đã nói đóng cửa không gặp khách sao? Liền theo lời y mà làm đi.”

Quản gia lắc đầu liên tục, biểu tình giống như ăn hoàng liên, Dương Diệu Dung ngạc nhiên nói: “Như thế nào?”

Ngay sau đó nàng rốt cục nghênh đón tiếng sét giữa trời quang lần thứ hai trong ngày hôm nay:

“Không, không thể… lần này người tới chính là Trung Võ tướng quân…”

Dương Diệu Dung vội vàng đi ra chính đường. Chỉ thấy trong sắc trời chập choạng, một thân ảnh nam tử lạnh lùng cao ngất đang đưa lưng về phía nàng, phút chốc quay đầu mỉm cười.

Một khắc kia, cuối con đường đèn lồng được treo lên, hắt ánh sáng xuống nền đá; chiếu sáng gương mặt nam tử tuấn lãng mang chút phong sương, đôi mắt dưới đôi mày kiếm phát ra hàn tinh, khiến người ta nhìn thấy khó mà quên được.

“Dương cô nương,” Đan Siêu mỉm cười “Nghe nói hôm nay sư phụ nổi giận, Đan mỗ rất là bất an, bởi vậy đặc biệt đến bồi tội, thỉnh ngài thứ lỗi.”

Dương Diệu Dung không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy Đan Siêu rất có phong độ mà cúi đầu, từ đôi vai rộng đến sống lưng, chân dài, hình thành một độ cong phi thường thành khẩn có giáo dưỡng.

“… Trung Võ tướng quân quá đa lễ,” Dương Diệu Dung không có lựa chọn nào khác, đành phải lui ra phía sau nửa bước nói: “Ngoại tử ra ngoài chưa về, hay là ngài tiến đến ngồi đợi một chút đi.” (*)

[(*) ngoại tử: cách vợ gọi chồng/ngược lại, chồng gọi vợ là nội tử]

………..

Hoa sảnh nơi Tạ phủ rèm châu che cách, nền gạch trắng trải thảm đỏ, thị nữ cúi đầu dâng trà. Dương Diệu Dung phân phó nói: “Thỉnh quản gia phái người đi Bắc Nha thông báo thống lĩnh một tiếng, liền nói Trung Võ tướng quân đến.”

Thị nữ ôn nhu xưng dạ, lui xuống.

Đan Siêu nhìn chung quanh, chỉ thấy cách đó không xa là một tòa Đa bảo các bằng gỗ mun, trên tường treo tranh hoa điểu các loại, trong góc là một cái bồn cực lớn tráng men trồng đào, hương thơm an thần hương thanh đạm chậm rãi phiêu tán, quả nhiên là phú quý phong lưu.

Tuy rằng bên ngoài đương là rét đậm, trong khách sảnh lại ấm áp như xuân, bên cạnh cửa sổ là một cái bình ngọc dương chi trong cắm hoa mai ngũ sắc; Tầm mắt Đan Siêu dừng lại một khắc, mỉm cười nói: “Sư phụ vẫn là giống như trước, thích ngoạn ý tranh hoa điểu a.”

Dương Diệu Dung mang chút bồi tội: “Hôm nay ngoại tử say rượu mới tỉnh, cảm xúc không khỏi có chút không tốt, đem hạ nhân quý phủ Tướng quân phái tới đều đuổi trở về…”

“Không sao, là ta lỗ mãng. Sau cũng là quản gia nói cho ta biết là đồ vật ngự tứ ban thưởng không được dễ dàng chuyển tặng, sư phụ tức giận cũng là lẽ thường tình.” Đan Siêu tựa hồ có chút ngại ngùng mà chắp tay: “Không sợ Dương cô nương chê cười, ta thuở nhỏ tại Mạc Bắc lớn lên, mấy cái lễ nghi quy củ một mực không hiểu, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ!”

Hắn thậm chí không để cho Dương Diệu Dung phải hao tâm tổn trí tìm cớ, liền chủ động thay Tạ Vân tìm lý do biện hộ việc y nổi giận thất thố, hơn nữa nói còn nói đến thoả đáng viên mãn, thậm chí khiến Dương Diệu Dung cũng giật mình: “Ngô …Tướng quân hao tâm tổn trí…”

“Tạ Thống lĩnh đãi ta ân trọng như núi, những điều này là đương nhiên.”

Hai người đối diện một khắc, Đan Siêu tư thế ngồi thẳng tắp, tiêu sái lưu loát, trong ánh mắt đầy vẻ thẳng thắn thành khẩn làm người ta tâm sinh hảo cảm.

Dương Diệu Dung không khỏi dời đi tầm mắt, nâng trà lên uống một hơi: “Ta biết ngoại tử từng ở Mạc Bắc qua vài năm, nói vậy chính là ở cùng Tướng quân đi, khi đó Tướng quân còn rất nhỏ?”

Những cái đó nàng kỳ thật đều đã nghe Tạ Vân nói qua, giờ phút này chính là không biết nói gì nên tìm đề tài mà thôi. Đan Siêu lại tựa hồ hồn nhiên không biết, cười thở dài: “Đúng vậy. Năm đó ta còn là tiểu nô lệ của người Đột Quyết, bởi vì không phục quản giáo mà bị khổ hình tra tấn. Nếu không có Tạ Thống lĩnh bỏ tiền đem ta chuộc ra, không chừng đã sớm chết qua mười tám lần. Sau lại ta cùng Tạ Thống lĩnh ở Mạc Bắc lớn lên, mỗi ngày cùng y tập võ, đọc sách, săn thú, họp chợ… Săn hồ ly lột da đi đổi muối, ở trong sa mạc đào giếng lấy nước trồng rau dại. Nhiều lần bị bão cát, đều là Tạ Thống lĩnh mang theo ta trốn chạy. Tuy rằng khi đó ngày ngày kham khổ, nhưng hiện tại nhớ tới, lại thực sự vui vẻ.”

Đan Siêu mặt mày tiêu điều, thở dài.

– Nam nhi gương mặt anh tuấn thân thể cường tráng quả thật là có lợi. Chỉ cần thoáng làm ra vẻ ta đây, liền khiến cho nữ tử kìm lòng không nổi mà sinh ra trìu mến.

Trung Võ tướng quân nhất triều phú quý, lại còn không quên cựu ân, chính là kẻ hiếm có khó tìm. Dương Diệu Dung nghĩ như vậy, ngữ khí liền càng thêm dịu dàng: “Ta chỉ biết ngoại tử đã từng lưu đày Mạc Bắc, lại không biết còn có gian khổ như vậy.”

Đan Siêu cười rộ lên, liếc nhìn Dương Diệu Dung một cái.

“Tướng quân nhìn cái gì?”

“Nhìn sư nương.”

Dương Diệu Dung sắc mặt đỏ lên.

“Kỳ thật ngày hôm qua mới gặp Dương cô nương, cũng không cảm thấy kinh diễm như thế nào, thậm chí ẩn ẩn còn có chút cảm giác thất vọng.” Đan Siêu than thở lắc lắc đầu, thở dài: “Khi còn bé cảm thấy sư phụ thập toàn thập mỹ, không gì làm không được, nhất định phải là nữ tử xuất thân cao quý lại mỹ mạo tuyệt luân mới xứng đôi; bởi vậy ngày hôm qua ở ngoài Trường Nhạc cung đã nghĩ, sư phụ làm sao lại tìm cái cô nương này, mà không phải là một vị công chúa chứ?”

“Nhưng hôm nay cùng Dương cô nương gặp gỡ ngắn ngủn một chốc, mới phát hiện nguyên lai suy nghĩ ngày hôm qua cực kỳ sai lầm. Dương cô nương lan tâm huệ chất, tao nhã hữu lễ, không phải là hạng son phấn tục tằn. Là ta rất nông cạn.” Đan Siêu đứng dậy ôm quyền, tràn ngập vẻ hối lỗi mà cúi người xuống: “Thỉnh Dương cô nương tha thứ cho sự bất kính trước đây của ta…”

“Ai, Tướng quân làm gì thế!” Dương Diệu Dung lập tức đứng dậy đem Đan Siêu đỡ đứng lên: “Ta đảm đương không nổi đại lễ của Tướng quân như thế!”

Đan Siêu thuận thế được nâng đứng thẳng dậy. Hai người đối diện một khắc, đều nở nụ cười.

– Đan Siêu lần này thăm dò có thể nói là phi thường lớn mật, nhưng chính bởi vì thế, nguyên bản không khí bởi vì xa lạ mà hơi có vẻ quái dị trong nháy mắt bị phá tan, có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu dần tăng lên.

Hai người lại hàn huyên vài câu, quản gia đến thỉnh ăn cơm; Đan Siêu lập tức đứng dậy muốn cáo từ. Nhưng Dương Diệu Dung có thể nào ở thời điểm dùng bữa lại tiễn khách? Vì thế liền khẩn cầu lưu lại dùng cơm. Đan Siêu lại chối từ hai câu, sau đó thuận lý thành chương mà đáp ứng.

Cảnh tượng này kỳ thật là phi thường quỷ dị – sáng sớm hạ nhân phủ Đan tướng quân mới bị đuổi đi, Tạ Vân giận dữ, nghiêm lệnh đóng cửa cự khách, quả thực là giáng một cái tát thật mạnh vào thể diện của Trung Võ tướng quân phủ; Nhưng mà buổi tối Trung Võ tướng quân lại ở ngay tại Tạ phủ dùng cơm, còn nói cười vui vẻ, được tôn sùng là thượng khách, hồn nhiên coi như chẳng có gì phát sinh qua.

Không ai ý thức được trong đó có cái gì không đúng.

Cũng không ai phát hiện, tiết tấu trận giao phong này, đã dần dần bị nắm trong tay nam nhân anh tuấn ra vẻ thành khẩn, khiêm cung hữu lễ kia.

…………..

Bữa tối đặt tại hậu viện, từ phòng khách xem như đi qua nửa cái Tạ phủ. Hai người một đường chuyện phiếm xuyên qua hoa viên. Đan Siêu ngôn ngữ khéo léo, rất có tu dưỡng, lại có rất nhiều hiểu biết về mấy chuyện cười nơi Tây Vực tái ngoại, chọc cho Dương Diệu Dung che miệng mà cười, chỉ cảm thấy trong đám người mình đã gặp từ lúc rời quê hương, trình độ Đan Siêu ưu tú quả thực có thể đứng hàng thứ ba.

“Dân Thổ Phiên am hiểu kết trận. Trước trận giao phong, kỵ binh xuống ngựa, từng người mặc khải giáp tạo thành thiết khóa đại trận, đao kiếm tầm thường căn bản vô pháp xuyên qua. Có một năm ta đã nghĩ ra biện pháp, dùng dầu hỏa tưới vào đuôi trâu, châm lửa hướng quân Thổ Phiên đuổi tới…”

Dương Diệu Dung đang nghe đến thú vị, đột nhiên Đan Siêu tựa hồ thoáng nhìn thấy cái gì, thanh âm bỗng nhiên ngưng trệ.

Nàng tò mò nhìn lại, chỉ thấy trong hoa mộc thấp thoáng, một hồ nước nóng nho nhỏ trong Tạ phủ còn toả ra nhiệt khí, chiếu vào đáy mắt buồn bã của Đan Siêu.

“Có gì không ổn sao, Tướng quân?”

Đan Siêu nhắm hai mắt lại.

Một khắc kia, gương mặt vĩnh viễn phong độ nhẹ nhàng của hắn tựa hồ xẹt qua một tia thống khổ, nhưng khi lại mở mắt ra, nháy mắt liền khôi phục vẻ ôn hòa thong dong: “Nhớ tới năm đó ta trở về Trường An, ở ngoài đại môn dâng lên Long Uyên kiếm cầu kiến. Thống lĩnh liền sai người ta mang ta tiến vào… Đi đến bên cạnh suối nước nóng, chỉ thấy thống lĩnh ở bên trong tắm. Nhoáng lên một cái tám năm đi qua.”

Hắn nhìn chung quanh. Chỉ thấy suối nước, giả sơn, hoa mộc vẫn như cũ. Cách đó không xa thư phòng ở dưới gốc mai đại thụ lộ ra một góc ngói lưu ly khắc hoa.

“Tạ phủ cái gì cũng không đổi, ngay cả sư phụ nhìn qua đều vẫn là nhất dạng tuổi trẻ. Thay đổi chỉ có ta.”

Tiếng thở dài thương cảm mà dài lâu, Dương Diệu Dung trong lòng không khỏi hơi hơi xao động, theo bản năng liền bật thốt lên hỏi: “Sư phụ ngươi kỳ thật vẫn là thực quan tâm ngươi, vì sao hiện tại nháo đến không đội trời chung?”

“Bởi vì Thái tử đi,” Đan Siêu nói.

Dương Diệu Dung lập tức cứng đờ.

Đan Siêu giống như không phát hiện sắc mặt nàng thay đổi rõ ràng, vừa đi về phía trước, vừa mỉm cười nói: “Sư phụ đi theo Thiên hậu nhiều năm, sớm đã có tình nghĩa không giống bình thường. Nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy ta đứng ở bên phe Thái tử. Tuy rằng sư phụ mấy lần nghiêm lệnh ta giữ một khoảng cách với Đông Cung, nhưng nếu là ta thật sự làm như vậy, ngày sau Thái tử đăng cơ thanh toán nợ cũ, còn ai có thể ở trước mặt tân quân bảo hộ sư phụ? Bởi vậy những năm gần đây có nhiều hiểu lầm, từ từ thành cục diện mâu thuẫn nặng nề như hôm nay.”

Dương Diệu Dung nhẹ giọng nói: “Ta cũng hiểu được Thái tử… không phải là người xấu…”

Thái tử không phải là người xấu, vậy người xấu lại là người nào?

Ai cũng không đem đáp án mà nói ra miệng.

Bọn họ sóng vai tiến vào mái hiên hậu viện. Trên bàn sớm đã bày đầy thức ăn rực rỡ muôn màu, có hai chén cơm gạo trắng tản mát ra hương khí ấm áp.

“Thái tử nhân thiện tri lễ, đúng là người tốt. Nhưng thế lực nơi kinh thành rắc rối phức tạp, Dương cô nương chớ nên bởi vậy mà khuyên nhủ Tạ Thống lĩnh thay đổi đường lối, nếu không sẽ rút giây động rừng, cấm quân thống lĩnh phủ sợ là liền nguy trong sớm tối.”

Đôi đũa của Dương Diệu Dung nhất thời ngừng lại, chỉ thấy Đan Siêu ngồi đối diện mình, chính là đang tỉ mỉ gỡ xương cá, hòa nhã nói: “Trước mắt Thánh Thượng có ý muốn truyền ngôi, phản ứng của Thiên hậu càng phát ra kịch liệt. Trong thành Trường An đúng là thời điểm thế cục tối khẩn trương. Sư phụ là người thân duy nhất trong cuộc đời này của ta. Trước kia cũng vậy, tương lai cũng vậy. Thái tử bên kia không quản phát sinh cái gì, ta đều sẽ dốc hết khả năng bảo vệ an nguy cho sư phụ.”

Dương Diệu Dung thẳng cho đến lúc này mới chân chính động dung, nhất thời nói không ra lời, một lúc lâu mới thấp thấp gọi câu: “Trung Võ tướng quân…”

“Đến, ăn chút cá.”

Đan Siêu đem một khối thịt cá tuyết trắng màu mỡ gắp đến trước mặt nàng. Dương Diệu Dung tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện Đan Siêu ở trước mặt mình đặt xuống một cái chén nhỏ, đem toàn bộ thịt cá đã gỡ xương tẩm đầy nước canh đặt ở bên trong, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngài đây là đang làm cái gì? Ra lệnh cho hạ nhân gỡ xương là được rồi!”

“Tạ Thống lĩnh thích ăn cá,” Đan Siêu nhu hòa mà nói, “Hạ nhân gỡ xương không sạch sẽ, sợ bị thương trong miệng, vẫn là để ta làm đi.”

Dương Diệu Dung sững sờ trên ghế ngồi.

Đúng lúc này thị nữ vén màn đi vào, doanh doanh cúi người: “Dương cô nương, Tạ Thống lĩnh trở về!”

Tạ Vân đem áo choàng bằng lông cáo trắng tuyết ném cho quản gia, sải bước đi đến. Hai tay áo rộng của y cuồn cuộn nổi lên gió tuyết, trên gương mặt tuấn tú như mang sương lạnh, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không hề có nét vui giận, thẳng băng băng mà nhìn Đan Siêu, lời nói lại là đối quản gia: “Ta không phải đã nói, người của Trung Võ tướng quân phủ tới, một mực đuổi ra hay sao?!”

“Tạ Vân!” Dương Diệu Dung lập tức đứng dậy quát, trong thanh âm tràn đầy trách cứ: “Đan Tướng quân là khách quý ta lưu lại, tới cửa bái kiến có gì là không thể?!”

Tạ Vân đứng ở trước bàn cơm, đồng tử ép chặt thành đường. Mái tóc đen nhánh trên gương mặt thon dài, khóe mắt cong lên, khuôn mặt ngũ quan không tì vết, giống như một pho tượng lưu ly kìm chặt lửa giận.

Đan Siêu chậm rãi mà để đũa xuống đứng lên, hướng về y nhướng mày, bước đến gần rồi cười nói: “Sư phụ, ngươi trở về a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện