Thanh Ninh cung, ngoài thư phòng.
“Vu Điền vương trong sa mạc bị tập kích. Định Viễn tướng quân Đan Siêu dẫn năm trăm binh mã nghênh chiến, trảm hơn hai trăm quân địch, huyết tẩy mã tặc bang, hiện nay đã đi tới biên quan.”
Tạ Vân nhìn từng câu từng chữ cẩn thận, buông xuống quân báo ngàn dặm kịch liệt.
Thư phòng bài trí trang nhã nhưng không kém phần xa hoa lộng lẫy. Mặc dù đã là cuối thu, trong bồn lưu ly lại từng đoá từng đoá bạch mẫu đơn nhuỵ xanh nở to. Phía ngoài rèm trân châu, ngọc đệm băng tiêu, hồng sa cẩm kế. Trong đầu thú bằng vàng dùng để xông hương, một làn Long tiên hương vô giá chậm rãi phun ra, cùng một thanh âm nhu hòa trầm bổng, ở trong không khí chầm chậm phiêu tán: “Huyết tẩy hai chữ thuyết minh không rõ. Bổn cung đã sử phạt sứ giả. Sau đó hỏi lại, nói là đám mã tặc đột kích cả thảy hai trăm mười hai người, đã đều bị tru diệt. Mã tặc thủ lĩnh cùng đám thân tín đều bị trảm thủ…”
“Trong đó một người bởi vì chém bị thương sĩ binh, bị Định Viễn tướng quân một kiếm chém thành hai nửa. Mã tặc bang không một người may mắn sống sót.” Võ Hậu dừng một chút, nói: “Bổn cung quả thật không nghĩ tới phong cách hành sự của Đan Siêu đã biến thành như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tạ Vân cầm lên chén trà, cúi đầu thổi đi nhiệt khí, ánh mắt ở trong làn hơi bốc khói mông lung nhìn không rõ.
Một lúc lâu y uống ngụm trà, nói: “Tám năm cũng đủ để thay đổi một người.”
“Nga, ngươi nói cũng có đạo lý.” Võ Hậu bật cười nói: “Năm Trinh Quán thứ mười bảy Bổn cung sơ ngộ Thánh thượng lúc ấy cũng mới vừa được phong làm Thái tử, tâm tình so sánh với tám năm sau từ Cảm Nghiệp tự lần thứ hai vào cung, cũng đã khác biệt long trời lở đất… Huống chi là tám năm đóng giữ biên quan, sa trường lịch lãm, nhìn quen sinh tử?”
“…Đại khái bởi vì huyết mạch tương liên đi.” Tạ Vân thản nhiên nói.
Võ Hậu hơi có vẻ kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Tạ Vân ngồi ở sau án, mi mắt hơi hơi rũ xuống, chỉ thấy đuôi mắt cong thành một đường cong khắc sâu rõ ràng, mà khóe môi mím chặt lại hoàn toàn nhìn không ra một tia dịu đi.
“Ngươi là đang ca ngợi hắn sao?” Võ Hậu hỏi.
Tạ Vân không trả lời.
“Từ năm Phong Thiện đó, sau võ đạo đại hội, đây là lần đầu tiên Bổn cung nghe từ miệng ngươi khen ngợi Đan Siêu – Lần trước khi ngươi một mực yêu cầu hắn cùng Tiết Nhân Quý lên tiền tuyến Thanh Hải, Bổn cung tưởng đời này ngươi nhất định phải khiến hắn chết, còn muốn tìm thời cơ, hảo hảo khuyên nhủ hai thầy trò ngươi.”
Võ Hậu nhìn phía Tạ Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ thăm dò khó có thể phát giác, lại chỉ thấy y lắc đầu: “Không cần.”
Ngắn ngủn hai chữ quả thực chém đinh chặt sắt. Ngay sau đó y đưa tay đè lên ngực mình vị trí ngay tim: “Vết thương cũ chỗ này của ta, chỉ cần trời âm u mưa xuống liền đau, hàng năm định kỳ phải dùng ma phí tán. Liên tục hai mùa đông sau võ đạo đại hội đó đều phi thường gian nan. Mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh, ta đều muốn trở lại hiện trường Thái Sơn võ đạo đại hội …”
“…một kiếm đâm chết nghiệt đồ…” Tạ Vân lạnh lùng nói “… liền không có những việc khổ sở về sau như vậy.”
Võ Hậu lâm vào trầm mặc.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, phía ngoài song cửa truyền đến thanh âm chim tước ở giữa đám hoa cỏ nhảy nhót, tất tất tác tác, phút chốc đã đi xa.
“… Năm đó Bổn cung truyền đến Mạc Bắc, lệnh cho ngươi giết hắn rồi hồi kinh. Là ngươi nhân từ nương tay thả đi.” Một lúc lâu Hoàng hậu thở dài, tựa hồ mang theo trách cứ: “Hiện tại nói lời này có ích gì.”
Tạ Vân khóe miệng lãnh đạm mà mím lại.
“… Không nói những cái đó!” Võ Hậu chuyển đề tài, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đó là động tác quen thuộc của nàng mỗi khi có vấn đề cần suy ngẫm. Quả nhiên ngay sau đó liền chỉ nghe nàng trầm giọng nói: “Thánh thượng bệnh đau đầu càng lúc càng nghiêm trọng. Mấy ngày gần đây đã từ từ khó có thể nhìn rõ vật, liền có ý đem triều chính toàn bộ phó thác cho Bổn cung, lệnh Bổn cung chính thức đăng triều nhiếp chính. Nhưng mà Đông Cung đảng người người phản đối, Tể tướng cũng thẳng thừng đưa ra thỉnh cầu Thánh thượng đem quốc chính ủy thác cho Thái tử, thật sự khó giải quyết!”
“Đại khái đám người Tể tướng đã quên chuyện lúc trước Thượng Quan Nghi bị tru cả nhà đi,” Tạ Vân nói.
Năm Lân Đức, Thượng Quan Nghi hướng Hoàng đế thỉnh cầu phế Võ Hậu. Lúc đó Hoàng đế bởi vì khí thế ngày càng kiêu ngạo của Võ Hậu, liền có chút động tâm, lệnh cho Thượng Quan Nghi thảo ra chiếu thư phế hậu. Nhưng việc này bị người mật báo cho Thanh Ninh cung, Võ Hậu quyết định thật nhanh, ban đêm xông vào Tử Thần điện giáp mặt ép hỏi Thánh thượng. Thánh thượng đường cùng, vậy mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Thượng Quan Nghi, nói là mình bị Tể tướng mê hoặc.
Vì thế Võ Hậu đại khai sát giới, đem bè đảng Thượng Quan Nghi hạ ngục, cũng tru sát toàn gia hắn.
Hại chết Thượng Quan Nghi rốt cuộc là Hoàng đế hay là Hoàng hậu, việc này thật sự khó có thể định luận. Nhưng không quản nói như thế nào, từ đó về sau Võ Hậu vào triều thảo luận chính sự, lại không có văn thần nào đề xuất nửa ý kiến phản đối.
“Trước khác nay khác. Hiện giờ không thể chỉ dựa vào giết người để khiến cho đám văn thần đi vào khuôn khổ, cần đến hai bút cùng vẽ mới được.” Võ Hậu chuyển hướng Tạ Vân, ngữ điệu hòa ái vài phần: “…Hôm nay triệu ngươi lại đây, chính là có chuyện không giải quyết được, muốn thương lượng với ngươi.”
Tạ Vân dù bận vẫn ung dung mà làm tư thế cung kính lắng nghe.
“Bắc Nha cấm quân mặc dù có ngươi trấn giữ, hoàng cung đại nội vững như tường đồng vách sắt không kẽ hở. Nhưng Bổn cung đối với kinh quân ảnh hưởng vẫn không đủ. Đại khái bởi vì đám Vũ Văn Hổ cùng Kiến Phong Sử chưa bao giờ chân chính quy thuận Bổn cung. Việc này phiền toái chỗ ở chỗ: thu phục đám tiền triều di quý này không phải là chuyện nhất thời nửa khắc, nhưng hai năm nay Thánh thượng thiện vị tâm tư càng phát ra rõ ràng, bởi vậy nắm giữ quyền chủ động trở thành dị thường trọng yếu.”
Hoàng hậu ngữ khí dừng lại, chậm rãi nói: “Cho nên lần này Bổn cung kiên trì lệnh Đan Siêu hộ tống Vu Điền vương thượng kinh, ý muốn để hắn thường trú kinh thành, làm thành trợ lực cho Bổn cung, sau đó còn tính toán trao trọng trách cho hắn…”
Tạ Vân mặt không đổi sắc.
Hoàng hậu nhìn thẳng y một khắc, ngữ khí uyển chuyển nhu hòa:
“Ngươi có thể tiếp thu không, Tạ Vân?”
Thiên hạ này phỏng chừng cũng chỉ một mình Tạ Vân, có thể làm cho Võ Hậu trước khi ra quyết định cuối cùng, phát ra trưng cầu như vậy.
Tạ Vân ánh mắt cùng thần thái đều không có bất luận biến hóa gì, đó là một loại lãnh tĩnh cùng nội liễm thâm trầm. Cho dù ánh mắt lợi hại như Võ Hậu, đều hoàn toàn không thể từ trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia nhìn ra bất luận cảm xúc gì mà mình không mong muốn.
“Thần cùng Đan Siêu có cựu oán, đây là nương nương đã biết.” Tạ Vân nói.
Câu trả lời này không chút nào ngoài ý liệu của Võ Hậu. Ngay sau đó Tạ Vân thoáng cúi đầu thành một tư thái thần phục: “Nhưng nương nương cảm thấy làm như thế nào thích hợp, liền cứ yên tâm thẳng chí mà làm. Từ lúc thần vào cung hai mươi năm trước, mọi việc đều chỉ là vì một mục đích, đó là để nương nương được như ý nguyện; lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.”
Võ Hậu nở nụ cười.
Nàng đứng dậy xốc lên bức rèm che, đứng lại trước bàn của Tạ Vân, từ trên cao nhìn xuống sườn mặt của y một thoáng, sau đó vươn tay điểm điểm lên vị trí thụ thương trên ngực y: “Bổn cung biết, vị trí đệ nhất nơi này của ngươi, thủy chung vẫn là Bổn cung.”
Tạ Vân mặt không đổi sắc nói: “Phải.”
“Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi một việc.” Võ Hậu cúi người nhân thể ngồi xuống, cứ như vậy hai người cơ hồ nhìn thẳng lẫn nhau. Chỉ thấy nàng cầm bàn tay trái Tạ Vân đang đặt trên bàn, ôn nhu nói: “Trước mắt mặc dù khiến ngươi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng đây đều là việc bất đắc dĩ. Một ngày nào đó, từng việc ngươi chịu tổn thương sẽ được đòi lại từng việc một. Tạ Vân, đến ngày ta bước lên vị trí cửu ngũ, chính là lúc Đan Siêu phải chết. Ngươi có thể tự tay kết quả tính mạng của hắn, như thế nào?”
Bàn tay phải của Tạ Vân đặt dưới bàn chợt nắm chặt. Nhưng động tĩnh phi thường nhỏ, biến mất dưới ống tay áo, cơ hồ khó có thể phát hiện.
Lập tức y đón ánh mắt Võ Hậu, mỉm cười nhẹ giọng nói: “…Tốt lắm!”
………….
Ngự hoa viên.
“Ai….Lang quân đi chậm một chút, nơi này mặt đất mới vừa tưới nước, thạch đầu trơn trượt, thân thể ngài còn chưa bình phục…”
Cung nhân phía sau thở hồng hộc, nhưng Thái tử ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng buồn quay đầu, hướng về phía hậu đình: “Lưu sư phụ khó khăn lắm mới tiến cung một chuyến, như thế nào cũng phải đi thỉnh an hắn. Ta đã nhiều ngày ở trong cung uống cái thứ nước khổ ải kia chán muốn chết, khó được hôm nay thời tiết đẹp…”
Thái tử thốt nhiên dừng bước.
Hậu đình cuối hành lang, một cô nương tóc đen cài trâm ngọc, y phục trắng thuần bị kinh động, thu hồi bàn tay đang duỗi ra hướng về phía đoá hoa trên cây gần đó, quay đầu nhìn lại.
Cô nương kia mặt mày uyển chuyển, bộ dạng thanh tú, so với mỹ nhân đủ loại thiên kiều bá mị trong cung tự nhiên chẳng phải là nổi bật. Nhưng trong một khoảng khắc này, toàn bộ hoa nở cỏ xanh phía sau đều hóa thành bối cảnh, thủy quang liễm diễm đều ngưng tụ trong ánh mắt nàng, phảng phất như từ một bức tranh thuỷ mặc đi ra, khiến người ta không tự giác mà ngừng lại hô hấp.
Thái tử ngơ ngẩn.
“Lang quân từ từ, nô tài…” Cung nhân lảo đảo chạy tới, thình lình thiếu chút nữa xô vào lưng Thái tử, nhất thời “Ôi!” lên một tiếng.
Cô nương kia liếc mắt nhìn cung nhân, lại nhìn phục sức vàng óng trên người Thái tử, lui ra phía sau nửa bước, duyên dáng cúi người, mỉm cười nói: “Dân nữ bái kiến Thái tử điện hạ.”
“…” Thái tử há há miệng, ngay sau đó theo bản năng ho khan một tiếng, thanh âm nhu hoà: “Cô nương không cần đa lễ. Xin hỏi cô nương là… là người phương nào, vì sao lại ở đây?”
………….
Thanh Ninh cung.
“Hôm nay thời điểm không còn sớm, ngươi cũng nên trở về.” Võ Hậu đứng lên cười nói: “Khó được thời tiết tốt, trên đường trở về không ngại đi dạo một chút, đối với thân thể mới có lợi.”
Tạ Vân theo lời đứng dậy hành lễ, vừa muốn cáo lui, đột nhiên Võ Hậu cải biến chủ ý: “Từ từ, Bổn cung cùng ngươi đi ra – nói nửa ngày, cũng nhân cơ hội đi ra ngoài vận động.”
Tâm phúc thị nữ lúc này vừa đẩy cửa vào, cầm áo choàng quạt ngọc, chuẩn bị hầu hạ Võ Hậu xuất Thanh Ninh cung. Nhưng cung nữ vừa muốn giơ áo choàng tiến lên, đã bị Võ Hậu xua tay ngăn trở: “Bên ngoài cũng không lạnh, đi hai bước còn cần gì phải khoác thêm quần áo? Lấy xuống đi.”
“Nương nương thân thể hảo,” Tạ Vân tiếp lời nói.
Võ Hậu liếc mắt nhìn hai tay y thu trong ống tay áo, cười hỏi: “Ngươi cảm thấy lạnh?”
Tạ Vân không trả lời chỉ gật đầu.
Võ Hậu đi ở phía trước, Tạ Vân theo sau nửa bước, vừa nói chuyện phiếm vừa ra cửa Thanh Ninh cung. Lúc này đang là sau giờ ngọ, hai người đi tới cửa ngự hoa viên, đám cung nhân từ xa trông thấy bọn họ, đều lập tức quỳ xuống đất cúi đầu không dám nhìn; Hoàng hậu tựa hồ nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi: “Ngươi đi một mình tới? Chuẩn tức phụ của ngươi đâu?”
Tạ Vân nói: “Ở bên ngoài chờ.”
“Hôn sự chuẩn bị thế nào?”
“Tạ nương nương quan tâm, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Võ Hậu gật gật đầu, tựa hồ muốn nói cái gì, đột nhiên nhíu mày hồ nghi nói: “Ân?”
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy dưới hành lang, cạnh khóm hoa bên hồ nước, một cô nương áo trắng đang dựa vào hoa mộc đứng ở đó, mà phía trước nàng đang cười nói cái gì, không phải Thái tử thì là ai? Tạ Vân thuận miệng gọi: “Diệu Dung!”
Bạch y cô nương quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vân, liền lộ ra ý cười, lập tức cúi người xuống: “Dân nữ bái kiến Thiên hậu điện hạ!”
Thái tử rõ ràng không ngờ ở chỗ này lại gặp cả Hoàng hậu cùng Tạ Vân, nhất thời liền sững lại. Đợi đến khi kịp phản ứng cũng lập tức hành lễ, đám cung nhân hoạn quan phía sau phần phật quỳ xuống.
Hoàng hậu bước chậm rãi tiến lên, ánh mắt từ mái đầu đen nhánh của Diệu Dung chuyển qua người Thái tử, sắc mặt như có điều suy nghĩ nhưng vẫn chưa rõ ràng, một lúc lâu chậm rãi nói: “Đứng lên đi …” rồi hỏi: “Nói cái gì lại hưng trí như vậy?”
Thái tử không dám lập tức đứng dậy, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân Hoàng hậu: “Hồi bẩm nương nương, nhi thần ngẫu nhiên đi qua đây, nhìn thấy vị cô nương này ở đây chờ đợi, liền hỏi han vài câu…”
Hoàng hậu “Ân” một tiếng, nói: “Khó trách ngươi không biết. Đây là Dương cô nương Tạ Thống lĩnh đính thân, cuối năm liền cưới vào cửa.”
Trong lòng Thái tử nhất thời rơi bộp một cái.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới còn có tầng này quan hệ. Vừa bất ngờ lại có chút mất mát nói không nên lời, đủ loại cảm xúc phức tạp chồng chất cùng một chỗ, khiến hắn không lập tức đáp lời được, kìm lòng không được liền hướng bên cạnh trộm nhìn.
Chỉ thấy cô nương kia đứng ở bên cạnh Tạ Vân, hai người đều là áo trắng tóc đen, bộ dạng tiêu trí, đúng như một đôi bích nhân cảnh đẹp ý vui, khiến cho trong lòng Thái tử đột nhiên lại dâng lên tự hổ thẹn vi diệu.
“Dạ… Nhi thần mắt vụng, lại không nhận ra được.”
Thái tử lại hạ thấp người, tựa hồ còn muốn biện giải cái gì. Võ Hậu lại không cho hắn cơ hội, chẳng lưu tình chút nào mà ngắt lời: “Được rồi, cứ như vậy đi. Ngươi là Thái tử, mỗi lời nói hành động cần phải tuân thủ lễ tiết, quay về cẩn thận ngẫm lại lời Bổn cung nói – Đi xuống đi.”
Lời này của Hoàng hậu là đối Thái tử nói, nhưng vô hình cũng đem Dương Diệu Dung gom vào. Nhất thời nàng muốn vì Thái tử nói lời biện giải cũng thốt không ra, sắc mặt hơi có chút cứng ngắc.
Thái tử đáp lời dạ, hậm hực lui xuống.
– Đoạn nhạc đệm này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất thời tất cả mọi người không biết nên phản ứng thế nào, ngự hoa viên lâm vào không khí xấu hổ mà lại căng thẳng. Tạ Vân thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, uyển chuyển viện lý do Bắc Nha còn có công vụ cấp bách chờ xử lý, liền hướng Võ Hậu cáo từ.
Võ Hậu rõ ràng không quá thưởng thức Dương cô nương, thản nhiên mà hừ một tiếng, cho bọn họ đi.
Tạ Vân dùng ánh mắt ý bảo Dương Diệu Dung đi theo mình, hai người cũng không nói chuyện với nhau, một trước một sau rời khỏi ngự hoa viên. Ước chừng thời gian uống cạn chung trà, từ hậu cung ra Bắc môn, mắt thấy gần đó không người qua lại, Dương Diệu Dung lúc này mới không vui nói: “Hoàng hậu vì sao như vậy …”
Tạ Vân dựng thẳng ngón trỏ lên, làm cái thủ thế chớ có lên tiếng, ngăn lại nàng.
Ngay sau đó y mở ra tay phải, rốt cục lộ ra lòng bàn tay vẫn luôn giấu trong ống tay áo từ lúc nãy đến giờ.
Dương Diệu Dung sắc mặt lúc này kịch biến.
Chỉ thấy lòng bàn tay phải của Tạ Vân huyết nhục mơ hồ, rõ ràng là do móng tay đâm vào cơ bắp tạo thành, máu chung quanh miệng vết thương cũng đã khô lại
“Vu Điền vương trong sa mạc bị tập kích. Định Viễn tướng quân Đan Siêu dẫn năm trăm binh mã nghênh chiến, trảm hơn hai trăm quân địch, huyết tẩy mã tặc bang, hiện nay đã đi tới biên quan.”
Tạ Vân nhìn từng câu từng chữ cẩn thận, buông xuống quân báo ngàn dặm kịch liệt.
Thư phòng bài trí trang nhã nhưng không kém phần xa hoa lộng lẫy. Mặc dù đã là cuối thu, trong bồn lưu ly lại từng đoá từng đoá bạch mẫu đơn nhuỵ xanh nở to. Phía ngoài rèm trân châu, ngọc đệm băng tiêu, hồng sa cẩm kế. Trong đầu thú bằng vàng dùng để xông hương, một làn Long tiên hương vô giá chậm rãi phun ra, cùng một thanh âm nhu hòa trầm bổng, ở trong không khí chầm chậm phiêu tán: “Huyết tẩy hai chữ thuyết minh không rõ. Bổn cung đã sử phạt sứ giả. Sau đó hỏi lại, nói là đám mã tặc đột kích cả thảy hai trăm mười hai người, đã đều bị tru diệt. Mã tặc thủ lĩnh cùng đám thân tín đều bị trảm thủ…”
“Trong đó một người bởi vì chém bị thương sĩ binh, bị Định Viễn tướng quân một kiếm chém thành hai nửa. Mã tặc bang không một người may mắn sống sót.” Võ Hậu dừng một chút, nói: “Bổn cung quả thật không nghĩ tới phong cách hành sự của Đan Siêu đã biến thành như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tạ Vân cầm lên chén trà, cúi đầu thổi đi nhiệt khí, ánh mắt ở trong làn hơi bốc khói mông lung nhìn không rõ.
Một lúc lâu y uống ngụm trà, nói: “Tám năm cũng đủ để thay đổi một người.”
“Nga, ngươi nói cũng có đạo lý.” Võ Hậu bật cười nói: “Năm Trinh Quán thứ mười bảy Bổn cung sơ ngộ Thánh thượng lúc ấy cũng mới vừa được phong làm Thái tử, tâm tình so sánh với tám năm sau từ Cảm Nghiệp tự lần thứ hai vào cung, cũng đã khác biệt long trời lở đất… Huống chi là tám năm đóng giữ biên quan, sa trường lịch lãm, nhìn quen sinh tử?”
“…Đại khái bởi vì huyết mạch tương liên đi.” Tạ Vân thản nhiên nói.
Võ Hậu hơi có vẻ kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Tạ Vân ngồi ở sau án, mi mắt hơi hơi rũ xuống, chỉ thấy đuôi mắt cong thành một đường cong khắc sâu rõ ràng, mà khóe môi mím chặt lại hoàn toàn nhìn không ra một tia dịu đi.
“Ngươi là đang ca ngợi hắn sao?” Võ Hậu hỏi.
Tạ Vân không trả lời.
“Từ năm Phong Thiện đó, sau võ đạo đại hội, đây là lần đầu tiên Bổn cung nghe từ miệng ngươi khen ngợi Đan Siêu – Lần trước khi ngươi một mực yêu cầu hắn cùng Tiết Nhân Quý lên tiền tuyến Thanh Hải, Bổn cung tưởng đời này ngươi nhất định phải khiến hắn chết, còn muốn tìm thời cơ, hảo hảo khuyên nhủ hai thầy trò ngươi.”
Võ Hậu nhìn phía Tạ Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ thăm dò khó có thể phát giác, lại chỉ thấy y lắc đầu: “Không cần.”
Ngắn ngủn hai chữ quả thực chém đinh chặt sắt. Ngay sau đó y đưa tay đè lên ngực mình vị trí ngay tim: “Vết thương cũ chỗ này của ta, chỉ cần trời âm u mưa xuống liền đau, hàng năm định kỳ phải dùng ma phí tán. Liên tục hai mùa đông sau võ đạo đại hội đó đều phi thường gian nan. Mỗi khi nửa đêm bừng tỉnh, ta đều muốn trở lại hiện trường Thái Sơn võ đạo đại hội …”
“…một kiếm đâm chết nghiệt đồ…” Tạ Vân lạnh lùng nói “… liền không có những việc khổ sở về sau như vậy.”
Võ Hậu lâm vào trầm mặc.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, phía ngoài song cửa truyền đến thanh âm chim tước ở giữa đám hoa cỏ nhảy nhót, tất tất tác tác, phút chốc đã đi xa.
“… Năm đó Bổn cung truyền đến Mạc Bắc, lệnh cho ngươi giết hắn rồi hồi kinh. Là ngươi nhân từ nương tay thả đi.” Một lúc lâu Hoàng hậu thở dài, tựa hồ mang theo trách cứ: “Hiện tại nói lời này có ích gì.”
Tạ Vân khóe miệng lãnh đạm mà mím lại.
“… Không nói những cái đó!” Võ Hậu chuyển đề tài, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, đó là động tác quen thuộc của nàng mỗi khi có vấn đề cần suy ngẫm. Quả nhiên ngay sau đó liền chỉ nghe nàng trầm giọng nói: “Thánh thượng bệnh đau đầu càng lúc càng nghiêm trọng. Mấy ngày gần đây đã từ từ khó có thể nhìn rõ vật, liền có ý đem triều chính toàn bộ phó thác cho Bổn cung, lệnh Bổn cung chính thức đăng triều nhiếp chính. Nhưng mà Đông Cung đảng người người phản đối, Tể tướng cũng thẳng thừng đưa ra thỉnh cầu Thánh thượng đem quốc chính ủy thác cho Thái tử, thật sự khó giải quyết!”
“Đại khái đám người Tể tướng đã quên chuyện lúc trước Thượng Quan Nghi bị tru cả nhà đi,” Tạ Vân nói.
Năm Lân Đức, Thượng Quan Nghi hướng Hoàng đế thỉnh cầu phế Võ Hậu. Lúc đó Hoàng đế bởi vì khí thế ngày càng kiêu ngạo của Võ Hậu, liền có chút động tâm, lệnh cho Thượng Quan Nghi thảo ra chiếu thư phế hậu. Nhưng việc này bị người mật báo cho Thanh Ninh cung, Võ Hậu quyết định thật nhanh, ban đêm xông vào Tử Thần điện giáp mặt ép hỏi Thánh thượng. Thánh thượng đường cùng, vậy mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Thượng Quan Nghi, nói là mình bị Tể tướng mê hoặc.
Vì thế Võ Hậu đại khai sát giới, đem bè đảng Thượng Quan Nghi hạ ngục, cũng tru sát toàn gia hắn.
Hại chết Thượng Quan Nghi rốt cuộc là Hoàng đế hay là Hoàng hậu, việc này thật sự khó có thể định luận. Nhưng không quản nói như thế nào, từ đó về sau Võ Hậu vào triều thảo luận chính sự, lại không có văn thần nào đề xuất nửa ý kiến phản đối.
“Trước khác nay khác. Hiện giờ không thể chỉ dựa vào giết người để khiến cho đám văn thần đi vào khuôn khổ, cần đến hai bút cùng vẽ mới được.” Võ Hậu chuyển hướng Tạ Vân, ngữ điệu hòa ái vài phần: “…Hôm nay triệu ngươi lại đây, chính là có chuyện không giải quyết được, muốn thương lượng với ngươi.”
Tạ Vân dù bận vẫn ung dung mà làm tư thế cung kính lắng nghe.
“Bắc Nha cấm quân mặc dù có ngươi trấn giữ, hoàng cung đại nội vững như tường đồng vách sắt không kẽ hở. Nhưng Bổn cung đối với kinh quân ảnh hưởng vẫn không đủ. Đại khái bởi vì đám Vũ Văn Hổ cùng Kiến Phong Sử chưa bao giờ chân chính quy thuận Bổn cung. Việc này phiền toái chỗ ở chỗ: thu phục đám tiền triều di quý này không phải là chuyện nhất thời nửa khắc, nhưng hai năm nay Thánh thượng thiện vị tâm tư càng phát ra rõ ràng, bởi vậy nắm giữ quyền chủ động trở thành dị thường trọng yếu.”
Hoàng hậu ngữ khí dừng lại, chậm rãi nói: “Cho nên lần này Bổn cung kiên trì lệnh Đan Siêu hộ tống Vu Điền vương thượng kinh, ý muốn để hắn thường trú kinh thành, làm thành trợ lực cho Bổn cung, sau đó còn tính toán trao trọng trách cho hắn…”
Tạ Vân mặt không đổi sắc.
Hoàng hậu nhìn thẳng y một khắc, ngữ khí uyển chuyển nhu hòa:
“Ngươi có thể tiếp thu không, Tạ Vân?”
Thiên hạ này phỏng chừng cũng chỉ một mình Tạ Vân, có thể làm cho Võ Hậu trước khi ra quyết định cuối cùng, phát ra trưng cầu như vậy.
Tạ Vân ánh mắt cùng thần thái đều không có bất luận biến hóa gì, đó là một loại lãnh tĩnh cùng nội liễm thâm trầm. Cho dù ánh mắt lợi hại như Võ Hậu, đều hoàn toàn không thể từ trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia nhìn ra bất luận cảm xúc gì mà mình không mong muốn.
“Thần cùng Đan Siêu có cựu oán, đây là nương nương đã biết.” Tạ Vân nói.
Câu trả lời này không chút nào ngoài ý liệu của Võ Hậu. Ngay sau đó Tạ Vân thoáng cúi đầu thành một tư thái thần phục: “Nhưng nương nương cảm thấy làm như thế nào thích hợp, liền cứ yên tâm thẳng chí mà làm. Từ lúc thần vào cung hai mươi năm trước, mọi việc đều chỉ là vì một mục đích, đó là để nương nương được như ý nguyện; lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.”
Võ Hậu nở nụ cười.
Nàng đứng dậy xốc lên bức rèm che, đứng lại trước bàn của Tạ Vân, từ trên cao nhìn xuống sườn mặt của y một thoáng, sau đó vươn tay điểm điểm lên vị trí thụ thương trên ngực y: “Bổn cung biết, vị trí đệ nhất nơi này của ngươi, thủy chung vẫn là Bổn cung.”
Tạ Vân mặt không đổi sắc nói: “Phải.”
“Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi một việc.” Võ Hậu cúi người nhân thể ngồi xuống, cứ như vậy hai người cơ hồ nhìn thẳng lẫn nhau. Chỉ thấy nàng cầm bàn tay trái Tạ Vân đang đặt trên bàn, ôn nhu nói: “Trước mắt mặc dù khiến ngươi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng đây đều là việc bất đắc dĩ. Một ngày nào đó, từng việc ngươi chịu tổn thương sẽ được đòi lại từng việc một. Tạ Vân, đến ngày ta bước lên vị trí cửu ngũ, chính là lúc Đan Siêu phải chết. Ngươi có thể tự tay kết quả tính mạng của hắn, như thế nào?”
Bàn tay phải của Tạ Vân đặt dưới bàn chợt nắm chặt. Nhưng động tĩnh phi thường nhỏ, biến mất dưới ống tay áo, cơ hồ khó có thể phát hiện.
Lập tức y đón ánh mắt Võ Hậu, mỉm cười nhẹ giọng nói: “…Tốt lắm!”
………….
Ngự hoa viên.
“Ai….Lang quân đi chậm một chút, nơi này mặt đất mới vừa tưới nước, thạch đầu trơn trượt, thân thể ngài còn chưa bình phục…”
Cung nhân phía sau thở hồng hộc, nhưng Thái tử ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng buồn quay đầu, hướng về phía hậu đình: “Lưu sư phụ khó khăn lắm mới tiến cung một chuyến, như thế nào cũng phải đi thỉnh an hắn. Ta đã nhiều ngày ở trong cung uống cái thứ nước khổ ải kia chán muốn chết, khó được hôm nay thời tiết đẹp…”
Thái tử thốt nhiên dừng bước.
Hậu đình cuối hành lang, một cô nương tóc đen cài trâm ngọc, y phục trắng thuần bị kinh động, thu hồi bàn tay đang duỗi ra hướng về phía đoá hoa trên cây gần đó, quay đầu nhìn lại.
Cô nương kia mặt mày uyển chuyển, bộ dạng thanh tú, so với mỹ nhân đủ loại thiên kiều bá mị trong cung tự nhiên chẳng phải là nổi bật. Nhưng trong một khoảng khắc này, toàn bộ hoa nở cỏ xanh phía sau đều hóa thành bối cảnh, thủy quang liễm diễm đều ngưng tụ trong ánh mắt nàng, phảng phất như từ một bức tranh thuỷ mặc đi ra, khiến người ta không tự giác mà ngừng lại hô hấp.
Thái tử ngơ ngẩn.
“Lang quân từ từ, nô tài…” Cung nhân lảo đảo chạy tới, thình lình thiếu chút nữa xô vào lưng Thái tử, nhất thời “Ôi!” lên một tiếng.
Cô nương kia liếc mắt nhìn cung nhân, lại nhìn phục sức vàng óng trên người Thái tử, lui ra phía sau nửa bước, duyên dáng cúi người, mỉm cười nói: “Dân nữ bái kiến Thái tử điện hạ.”
“…” Thái tử há há miệng, ngay sau đó theo bản năng ho khan một tiếng, thanh âm nhu hoà: “Cô nương không cần đa lễ. Xin hỏi cô nương là… là người phương nào, vì sao lại ở đây?”
………….
Thanh Ninh cung.
“Hôm nay thời điểm không còn sớm, ngươi cũng nên trở về.” Võ Hậu đứng lên cười nói: “Khó được thời tiết tốt, trên đường trở về không ngại đi dạo một chút, đối với thân thể mới có lợi.”
Tạ Vân theo lời đứng dậy hành lễ, vừa muốn cáo lui, đột nhiên Võ Hậu cải biến chủ ý: “Từ từ, Bổn cung cùng ngươi đi ra – nói nửa ngày, cũng nhân cơ hội đi ra ngoài vận động.”
Tâm phúc thị nữ lúc này vừa đẩy cửa vào, cầm áo choàng quạt ngọc, chuẩn bị hầu hạ Võ Hậu xuất Thanh Ninh cung. Nhưng cung nữ vừa muốn giơ áo choàng tiến lên, đã bị Võ Hậu xua tay ngăn trở: “Bên ngoài cũng không lạnh, đi hai bước còn cần gì phải khoác thêm quần áo? Lấy xuống đi.”
“Nương nương thân thể hảo,” Tạ Vân tiếp lời nói.
Võ Hậu liếc mắt nhìn hai tay y thu trong ống tay áo, cười hỏi: “Ngươi cảm thấy lạnh?”
Tạ Vân không trả lời chỉ gật đầu.
Võ Hậu đi ở phía trước, Tạ Vân theo sau nửa bước, vừa nói chuyện phiếm vừa ra cửa Thanh Ninh cung. Lúc này đang là sau giờ ngọ, hai người đi tới cửa ngự hoa viên, đám cung nhân từ xa trông thấy bọn họ, đều lập tức quỳ xuống đất cúi đầu không dám nhìn; Hoàng hậu tựa hồ nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi: “Ngươi đi một mình tới? Chuẩn tức phụ của ngươi đâu?”
Tạ Vân nói: “Ở bên ngoài chờ.”
“Hôn sự chuẩn bị thế nào?”
“Tạ nương nương quan tâm, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Võ Hậu gật gật đầu, tựa hồ muốn nói cái gì, đột nhiên nhíu mày hồ nghi nói: “Ân?”
Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy dưới hành lang, cạnh khóm hoa bên hồ nước, một cô nương áo trắng đang dựa vào hoa mộc đứng ở đó, mà phía trước nàng đang cười nói cái gì, không phải Thái tử thì là ai? Tạ Vân thuận miệng gọi: “Diệu Dung!”
Bạch y cô nương quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vân, liền lộ ra ý cười, lập tức cúi người xuống: “Dân nữ bái kiến Thiên hậu điện hạ!”
Thái tử rõ ràng không ngờ ở chỗ này lại gặp cả Hoàng hậu cùng Tạ Vân, nhất thời liền sững lại. Đợi đến khi kịp phản ứng cũng lập tức hành lễ, đám cung nhân hoạn quan phía sau phần phật quỳ xuống.
Hoàng hậu bước chậm rãi tiến lên, ánh mắt từ mái đầu đen nhánh của Diệu Dung chuyển qua người Thái tử, sắc mặt như có điều suy nghĩ nhưng vẫn chưa rõ ràng, một lúc lâu chậm rãi nói: “Đứng lên đi …” rồi hỏi: “Nói cái gì lại hưng trí như vậy?”
Thái tử không dám lập tức đứng dậy, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân Hoàng hậu: “Hồi bẩm nương nương, nhi thần ngẫu nhiên đi qua đây, nhìn thấy vị cô nương này ở đây chờ đợi, liền hỏi han vài câu…”
Hoàng hậu “Ân” một tiếng, nói: “Khó trách ngươi không biết. Đây là Dương cô nương Tạ Thống lĩnh đính thân, cuối năm liền cưới vào cửa.”
Trong lòng Thái tử nhất thời rơi bộp một cái.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới còn có tầng này quan hệ. Vừa bất ngờ lại có chút mất mát nói không nên lời, đủ loại cảm xúc phức tạp chồng chất cùng một chỗ, khiến hắn không lập tức đáp lời được, kìm lòng không được liền hướng bên cạnh trộm nhìn.
Chỉ thấy cô nương kia đứng ở bên cạnh Tạ Vân, hai người đều là áo trắng tóc đen, bộ dạng tiêu trí, đúng như một đôi bích nhân cảnh đẹp ý vui, khiến cho trong lòng Thái tử đột nhiên lại dâng lên tự hổ thẹn vi diệu.
“Dạ… Nhi thần mắt vụng, lại không nhận ra được.”
Thái tử lại hạ thấp người, tựa hồ còn muốn biện giải cái gì. Võ Hậu lại không cho hắn cơ hội, chẳng lưu tình chút nào mà ngắt lời: “Được rồi, cứ như vậy đi. Ngươi là Thái tử, mỗi lời nói hành động cần phải tuân thủ lễ tiết, quay về cẩn thận ngẫm lại lời Bổn cung nói – Đi xuống đi.”
Lời này của Hoàng hậu là đối Thái tử nói, nhưng vô hình cũng đem Dương Diệu Dung gom vào. Nhất thời nàng muốn vì Thái tử nói lời biện giải cũng thốt không ra, sắc mặt hơi có chút cứng ngắc.
Thái tử đáp lời dạ, hậm hực lui xuống.
– Đoạn nhạc đệm này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất thời tất cả mọi người không biết nên phản ứng thế nào, ngự hoa viên lâm vào không khí xấu hổ mà lại căng thẳng. Tạ Vân thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, uyển chuyển viện lý do Bắc Nha còn có công vụ cấp bách chờ xử lý, liền hướng Võ Hậu cáo từ.
Võ Hậu rõ ràng không quá thưởng thức Dương cô nương, thản nhiên mà hừ một tiếng, cho bọn họ đi.
Tạ Vân dùng ánh mắt ý bảo Dương Diệu Dung đi theo mình, hai người cũng không nói chuyện với nhau, một trước một sau rời khỏi ngự hoa viên. Ước chừng thời gian uống cạn chung trà, từ hậu cung ra Bắc môn, mắt thấy gần đó không người qua lại, Dương Diệu Dung lúc này mới không vui nói: “Hoàng hậu vì sao như vậy …”
Tạ Vân dựng thẳng ngón trỏ lên, làm cái thủ thế chớ có lên tiếng, ngăn lại nàng.
Ngay sau đó y mở ra tay phải, rốt cục lộ ra lòng bàn tay vẫn luôn giấu trong ống tay áo từ lúc nãy đến giờ.
Dương Diệu Dung sắc mặt lúc này kịch biến.
Chỉ thấy lòng bàn tay phải của Tạ Vân huyết nhục mơ hồ, rõ ràng là do móng tay đâm vào cơ bắp tạo thành, máu chung quanh miệng vết thương cũng đã khô lại
Danh sách chương