Cẩm Tâm không hề nghi ngờ gì chính là một đại mỹ nhân.

Ngay khi đầu ngón tay nàng chạm vào bả vai trần trụi của Tạ Vân, trong đại điện chín hư ảnh Thanh Long nhất loạt quây đến. Trong vầng sáng nhu hoà, áo lụa mỏng của nàng trượt khỏi vai rơi xuống đất, lộ ra làn da từ cánh tay đến trước ngực trắng nõn như ngọc khiến cho người tâm trì thần đãng, thậm chí không rời mắt được.

Một nữ nhân như vậy đứng sát phía sau Tạ Vân, đôi môi đỏ tươi mang theo ý cười, toàn bộ thân hình nảy nở quyến rũ đều dán vào trên sống lưng y, cảnh tượng kiều diễm đủ để cho bất luận nam nhân nào cũng huyết mạch sôi sục.

Đan Siêu hô hấp dồn dập, cánh tay đặt trên xà nhà căng thẳng.

Xà nhà gỗ dưới đầu ngón tay hắn nhất thời tuôn ra vết rạn, nhanh chóng vô thanh vô tức, theo thớ gỗ nháy mắt uốn lượn ra xa vài thước.

“Ẩn-Thiên-Thanh,” Cẩm Tâm cười mỉm nói.

Nàng tựa hồ đối với hư ảnh Thanh Long không ngừng lay động bên cạnh người lại không sợ hãi chút nào, đầu ngón tay trượt xuống ngực Tạ Vân, dừng lại ở vị trí tim bên trái, ngay sau đó cúi người xuống, đem đôi môi đỏ mọng dán bên tai Tạ Vân, nhẹ nhàng mở miệng.

Nàng tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời còn chưa kịp thốt, đột nhiên Tạ Vân mở mắt ra, “ba” một cái mà đè lại bàn tay nàng đặt trên ngực mình. Y chợt lật tay đem cả người nàng từ sau lưng quẳng về phía trước!

Một loạt động tác nhanh như chớp nháy, chỉ nghe “đông!” một tiếng nặng nề, Cẩm Tâm bị một tay Tạ Vân phản đòn, đầu hướng xuống hung hăng ngã xoài trên mặt đất!

“… Thống lĩnh rất không biết thương hương tiếc ngọc!” Cẩm Tâm từ bả vai tới cánh tay, khớp xương tưởng chừng hoàn toàn xộc xệch, trán kề trên nền gạch lạnh lẽo, đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn thở hổn hển lộ ra nụ cười quyến rũ lại điềm đạm đáng yêu: “Vì… Vì cái gì đột nhiên phát hỏa, Cẩm Tâm làm sai cái gì sao?”

Tạ Vân rũ xuống mí mắt, ánh mắt gợn sóng bất kinh: “Đầu óc ngươi có bệnh đi, Minh Sùng Nghiễm?”

Trên xà nhà, sắc mặt Đan Siêu nhất thời khẽ biến.

Cẩm Tâm cũng ngẩn người, khóe miệng một nụ cười câu hồn lạc phách kia biến thành sượng sùng không biết làm thế nào. Ngay sau đó, cả người bừng tỉnh biến đổi, dưới đôi mắt nhìn hờ hững của Tạ Vân biến trở lại thành phương sĩ áo xanh tiêu sái!

… Phương sĩ vẫn như cũ, nhã nhặn tuấn tú, ý thái tiêu sái, thậm chí trong tay còn cầm một cây quạt bằng gỗ đào vừa nhìn cũng biết là rất quý giá. Nếu là đứng thẳng dậy giơ cây quạt phe phẩy vài cái, ắt hẳn là một công tử hào hoa phong nhã không lấm bụi trần.

Chỉ là lúc này vị công tử phong nhã không lấm bụi trần kia, nửa người vặn vẹo mà đầu lại còn bẹp dưới đất, thoạt nhìn thập phần buồn cười. Minh Sùng Nghiễm cười khổ một tiếng, khiêm tốn hỏi: “Tạ Thống lĩnh quả nhiên hoả nhãn kim tinh, xin hỏi là làm sao thấy sơ hở của ta?” (*)

[(*) hoả nhãn kim tinh: là con mắt của Tôn Ngộ Không, có thể nhìn thấu mọi nguỵ trang của yêu ma quỷ quái, ý nói là tinh mắt]

Tạ Vân đưa tay dùng một chút lực trên khuỷ tay hắn, Minh Sùng Nghiễm lập tức oai oái kêu to. Trong giọng nói luôn luôn phi thường trầm ổn dễ nghe của Tạ Thống lĩnh đầy vẻ chán ghét rõ ràng: “… Giả thần giả quỷ, xảo ngôn lệnh sắc! Cẩm Tâm đâu?”

“Cẩm Tâm cô nương an toàn không việc gì, chỉ là ngủ một lát… A!”

Minh Sùng Nghiễm hét thảm một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà thở hổn hển nửa ngày, mới thốt ra nụ cười thập phần thành khẩn: “Tạ Thống lĩnh hà tất phải phản cảm như vậy? Là cảm thấy tại hạ lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Hoàng hậu, hay bởi vì tại hạ là do Ám Môn chưởng môn Doãn Khai Dương tiến cử, phạm vào cấm kỵ của ngươi?”

Tạ Vân nhíu mày không đáp.

Minh Sùng Nghiễm miễn cưỡng quay đầu lại nhìn về phía y, trên khuôn mặt tươi cười mơ hồ lộ ra một tia nghiền ngẫm:

“Hay bởi vì, Thống lĩnh đơn giản là chán ghét bị nam tử chạm vào người?”

Năm ngón tay Tạ Vân xiết chặt, khớp xương khuỷu tay và các đốt ngón tay của Minh Sùng Nghiễm nhất thời tuôn ra tiếng lách cách!

“A a a …” Minh Sùng Nghiễm khoa trương mà kêu lên thảm thiết: “Đau, đau, đau! Tại hạ hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh Thống lĩnh tha mạng …!”

Minh phương sĩ này giọng nói thật sự là khúc chiết uyển chuyển, dư âm còn văng vẳng bên tai, ngay cả Đan Siêu trên xà nhà cũng nhịn không được che lại lỗ tai. Tạ Vân buông lỏng tay, quát: “Câm mồm!”

Minh Sùng Nghiễm lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, không ngừng giãy dụa quay đầu lại dùng ánh mắt xin khoan dung, ý bảo chính mình sai.

Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là tới làm gì?”

“Tạ Thống lĩnh không cần khẩn trương như thế. Ta bất quá nghe nói Thống lĩnh bị trọng thương, niệm tình đã có duyên gặp mặt một lần, đặc biệt đến thăm bệnh thôi …ôi!”

“Nhìn xem ta chết hay chưa a?”

“Ẩn Thiên Thanh có Cửu Long hộ thể, tự nhiên sẽ không chết. Nhưng ba tháng sắp tới không thể động võ, liền…”

Tạ Vân đáy mắt hiện lên tàn nhẫn, một tay vẫn nắm chặt tay Minh Sùng Nghiễm, một tay khác liền hướng sau gáy hắn duỗi tới.

Nhưng Minh Sùng Nghiễm giống như phía sau có mắt, ngay lúc ngón tay Tạ Vân sắp chạm được đốt xương yếu ớt nơi gáy, hắn đột nhiên ngửa đầu kêu to: “Không, không, không! Dừng tay!”

Đồng thời cả ngưởi hắn như cá chạch trơn tuột, thân thể trong phút chốc biến thành ảo ảnh. Tạ Vân chỉ cảm thấy trên tay trống không, chăm chú nhìn lên, lại thấy Minh Sùng Nghiễm thế nhưng đã thình lình xuất hiện cách xa hơn trượng!

“…Thống lĩnh tha mạng!”

Minh Sùng Nghiễm lảo đảo một lúc mới đứng vững, cuống quít chỉnh lại mũ phương sĩ đang xiêu vẹo, ra vẻ chật vật bất kham, nhưng khóe miệng vẫn câu lên độ cong lại toát ra giảo hoạt: “Tại hạ thật sự chính là đến thăm bệnh, một mảnh thâm tình hết sức chân thành thiên địa chứng giám! Tạ Thống lĩnh là mỹ nhân như vậy, hà tất hở ra một tí là đánh đánh giết giết làm gì?”

Phương sĩ này vừa rồi đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, thực sự có điểm ý tứ quỷ thần khó lường, Đan Siêu xem ra không giống như là thủ thuật che mắt gạt người – Nhưng Tạ Vân vẫn không tỏ ra bất luận ý gì, thậm chí đối với lời nói ngả ngớn của Minh Sùng Nghiễm cũng không có bất luận phản ứng gì.

Y chỉ nheo mắt lại, đánh giá phương sĩ một khắc, ánh mắt như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Thật không? Nếu xem xong rồi có thể lăn đi, không cần phải động thủ động cước.”

Minh Sùng Nghiễm khẩn thiết nói: “Tại hạ còn mang theo lễ vật thăm bệnh…”

“Lấy ra đi.”

“Tạ Thống lĩnh không muốn biết Doãn chưởng môn lần này trở về, rốt cuộc là có kế hoạch gì sao?”

Trên xà nhà tối, hô hấp Đan Siêu chợt ngưng trọng.

“…” Chỉ thấy khoé môi Tạ Vân đang trầm xuống rốt cục thoáng nhếch lên một chút, cũng chỉ là cái cười lạnh cực kỳ nhẹ: “Như thế nào, ngươi không phải cùng phe với Doãn Khai Dương sao?”

“Ta chỉ là một phương sĩ, đối với tứ thánh gia tộc đặc biệt cảm thấy hứng thú mà thôi.” Minh Sùng Nghiễm rũ rũ vạt áo, ngồi xếp bằng xuống đất, dùng cây quạt đặc biệt phong độ nhẹ nhàng mà phe phẩy cho mình hai cái, mỉm cười nói: “Thanh Long ấn cùng Phượng Hoàng ấn mấy thế hệ tàn sát lẫn nhau, cơ hồ đến mức diệt tộc. Đương thời có thể nhìn thấy Ẩn Thiên Thanh của Thống lĩnh như vậy cũng là vạn phần may mắn – Bởi vậy ta mới dây dưa không bỏ, thỉnh Thống lĩnh ngàn vạn chớ trách.”

Người này tự nhiên có thể đem việc dây dưa không bỏ nói thành đúng lý hợp tình như vậy, cũng là một nhân tài.

Tạ Vân thản nhiên nói: “Nhưng phương sĩ như ngươi ta đã thấy nhiều lắm, biến thành thi thể lại càng không phải ít. Ngươi nếu là một cái “Đào đại tiên”, đừng quản tính mệnh người khác, tính xem chính mình còn có thể sống bao lâu thì hơn.”

Minh Sùng Nghiễm mặt mày nhăn nhó: “Người biết mệnh trời không tính được cho chính mình, nhưng ta nhất định có thể sống lâu hơn so với Tạ Thống lĩnh ngươi.”

Tạ Vân lạnh lùng mà nhìn hắn.

“Tạ Thống lĩnh tại Đoán kiếm trang vì đối phó Thần quỷ môn Cảnh Linh mà cường bách khai ấn, nguyên bản cũng đã ở vào thời điểm tối suy nhược. Hiện tại lại bị Doãn chưởng môn ấn một chưởng trước ngực.” Minh Sùng Nghiễm ánh mắt dừng lại trên ngực Tạ Vân một nhịp, thản nhiên cười nói: “Tạ Thống lĩnh cứ tổn hại như vậy, không cần chờ Kim long chính vị, nhiều nhất một hai năm sẽ suy nhược mà chết … Nhưng một hai năm tới ta còn rất có hy vọng sống qua, ngài nói có đúng không?”

Tạ Vân chưa trả lời, trên xà nhà, trái tim Đan Siêu chợt trầm xuống.

Tại Đoán kiếm trang vì đối phó Cảnh Linh mà mạnh mẽ khai ấn? Bị Doãn Khai Dương trọng thương tâm mạch?

Đây là chuyện xảy ra lúc nào?!

Đan Siêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong lòng xẹt qua một tia bất khả tư nghị: chẳng lẽ là ba ngày trước…

Tạ Vân nguyên bản đang ngồi xếp bằng, tư thế thay đổi, đầu gối bên phải nâng lên chống dưới khuỷu tay, mười ngón thon dài giao nhau, cằm dưới hơi hơi nâng lên chằm chằm nhìn Minh Sùng Nghiễm.

Tư thế này khiến y thoạt nhìn có vẻ tuỳ tiện lại dị thường nguy hiểm, tựa hồ còn có một tia cao cao tại thượng; nếu đổi thành kẻ khác ngồi như vậy, bộ dáng này là thực dễ dàng rước lấy phản cảm, nhưng ở Tạ Vân lại có loại mị lực trên cao nhìn xuống khiến người không dời được mắt.

“… Đều nói Thanh Long ấn nam tuấn, Phượng Hoàng ấn nữ tiếu, lời này quả nhiên không giả.” Minh Sùng Nghiễm phe phẩy quạt gỗ đào, cà lơ phất phơ mà thở dài: “Đáng tiếc đẹp thì quá đẹp, lại là mỹ nhân suốt ngày suy nghĩ muốn lấy cái mạng nhỏ của tại hạ, ai nha…”

“Ngươi mà lắm miệng thêm một câu,” Tạ Vân thong dong nói: “Ngay cả hy vọng sống qua một hai ngày cũng sẽ không có.”

Minh Sùng Nghiễm lại thở dài: “Nhưng nếu tại hạ chết, ai đem ý đồ thật sự của Doãn chưởng môn làm lễ vật thăm bệnh đến dâng cho Tạ Thống lĩnh ngươi nữa?”

Phương sĩ này nói chuyện từ trước tới này đều là kiểu vòng vo mây mù dày đặc, khó được câu này lại phi thường trực tiếp, đại khái là sợ Tạ Vân một lời không hợp liền động thủ … Phương sĩ bất quá cũng chỉ có một cái mệnh mà thôi.

Tạ Vân cũng nhìn ra, lại bất động thanh sắc: “Doãn Khai Dương rốt cuộc muốn làm gì?”

Minh Sùng Nghiễm quả nhiên không dám tiếp tục miệng tiện, “ba” một tiếng đem cây quạt thu lại, bày ra một bộ dáng muốn trò chuyện lâu dài, hỏi: “Tạ Thống lĩnh cảm thấy, trên đời này quyền lực lớn nhất là gì?”

Tạ Vân nói: “Cửu ngũ chí tôn trong triều đình”

“Nhưng cửu ngũ chí tôn trong triều đình là truyền thừa thiên mệnh. Trong trăm triệu người mới xuất được một kẻ. Nếu không sinh ra trong gia đình đế vương thì còn nói gì được?”

“…”

“Hương dã dân gian, giang hồ võ lâm từ trước tới nay cũng có một cái cửu ngũ chí tôn như vậy.” Minh Sùng Nghiễm như là nhìn thấu suy nghĩ của Tạ Vân, ngón tay cách không một chút, cười nói: “… Không sai, chính là minh chủ võ lâm có thể hiệu lệnh quần hùng, mạt cảm bất tòng.”

“Hiệu lệnh quần hùng mạc cảm bất tòng” tám chữ nói ra, Tạ Vân nhất thời mỉm cười: “Doãn Khai Dương muốn đảm đương minh chủ? Không nói đến các đại danh môn chính phái có phục hắn hay không, ngay cả chức vị minh chủ võ lâm bản thân cũng không có thực quyền, chí tôn ngươi vừa nói từ đâu mà đến?”

Minh Sùng Nghiễm hỏi lại: “Vậy nếu như là võ lâm bá chủ thì sao?”

Điện phủ một mảnh yên lặng, cách đó không xa Tạ Vân biểu tình không rõ, hơn phân nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối lạnh như băng.

Đan Siêu đem hô hấp của mình nén đến rất nhẹ, nhẹ đến cơ hồ không nghe thấy phong thanh gì. Một lúc lâu mới nghe Tạ Vân nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Tuyệt không khả năng.”

“Doãn chưởng môn làm qua rất nhiều chuyện, người bên ngoài cho rằng đều không thể nào. Không quản dùng bất luận thủ pháp gì, cuối cùng đều thành công.” Minh Sùng Nghiễm cười rộ lên nói: “Tạ Thống lĩnh dựa vào cái gì cho rằng lần này hắn không thể thành công?”

Từ trên biểu tình của Tạ Vân nhìn tới, y căn bản không có bất luận phản bác gì đối với câu trước, chỉ đối với một câu sau lắc lắc đầu: “Bát sơn chính phái, tứ đại danh môn, tiền bối cao thủ như mây. Doãn Khai Dương trừ phi đem những người đó đều giết sạch, nếu không giang hồ môn phái sao có thể nghe hắn hiệu lệnh, chưa nói đến việc làm bá chủ?!”

Minh Sùng Nghiễm theo sát mà hỏi lại một câu: “Vì sao lại không giết sạch được?”

Nếu vừa rồi trong đại điện chính là yên lặng, lúc này cơ hồ là tĩnh mịch, thậm chí ngay cả không khí đều nháy mắt như đông lại.

Đôi mắt sáng như lưu ly của Tạ Vân bình sinh lãnh đạm vô tình, ngay động cũng không động một cái, chỉ nhìn chằm chằm Minh Sùng Nghiễm. Phương sĩ nửa khuôn mặt giấu sau cây quạt gỗ đào, lộ ra ánh mắt tràn đầy vô tội cùng khẳng định, ngay một chút lảng tránh cũng đều không có.

Tạ Vân rốt cục mở miệng, chậm rãi nói:

“Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

Minh Sùng Nghiễm lộ ra ánh mắt vừa giảo hoạt vừa đắc ý, đưa tay vẫy vẫy, ý bảo Tạ Vân đưa lỗ tai lại đây – Nhưng Tạ Vân vẫn lạnh lùng ngồi im, không có bất luận ý tứ gì muốn đứng dậy.

Minh Sùng Nghiễm chỉ đành thất bại mà khoan dung thở dài, mông dịch hai cái nhích lại dán vào bên tai Tạ Vân nhẹ giọng nói: “Sau khi võ lâm đại hội ở Đoán kiếm trang bị huỷ bỏ, mấy đại danh môn quyết định tụ tập ở Thái sơn, mời dự họp tân võ lâm đại hội. Thời gian cũng cùng lúc với Phong thiện đại điển … “

“Doãn chưởng môn bởi vậy vừa rồi diện thánh, lợi dụng lấy điển cố Thủy Hoàng tiêu binh để đúc kim nhân, đưa ra một cái đề nghị…”

Đan Siêu chợt quát: “Cẩn thận!”

Một tiếng này có thể nói đất bằng phẳng dậy sóng, Tạ Vân giương mắt hướng về phía trước thoáng nhìn, chỉ thấy Đan Siêu thả người bay xuống, giữa không trung rút kiếm ra khỏi vỏ, cơ hồ ngay cả giây lát chần chừ đều không có, trực tiếp đem Minh Sùng Nghiễm không kịp phản ứng từ trên xuống dưới mà chém thành hai nửa!

Rầm rầm …

Minh Sùng Nghiễm hai nửa thân thể tao nhã ngửa ra sau, đột nhiên biến thành một đám hắc điểu, tung cánh xuyên qua đại điện, bay lên xà nhà!

Biến cố phát sinh trong nháy mắt, Đan Siêu “bình!” một tiếng đáp xuống đất.

Chỉ thấy hắc điểu trên xà nhà xoay quanh bao bọc một thân ảnh không rõ bóng, Minh Sùng Nghiễm trong tiếng ho liên tục vẫn mang ý cười, từ trong đàn chim nói vọng ra: “Ta… Ta biết là không đơn giản như vậy… là ta sơ suất… khụ khụ khụ…”

Trong thanh âm Minh phương sĩ không thiếu thống khổ, xem ra Thất tinh Long uyên một kiếm long trời lở đất kia cũng tạo cho hắn thương tổn không nhỏ. Đan Siêu không kịp đối Tạ Vân giải thích, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tại hạ không có ác ý, bất quá là tò mò mà thôi. Tạ Thống lĩnh tự có thể phân biệt.” Minh Sùng Nghiễm lại kịch liệt ho khan vài tiếng, cười nói: “Bất quá nếu đã bị phát hiện, tại hạ vẫn là ngày khác lại đến – Xin lỗi, xin lỗi hai vị, vạn thỉnh thứ lỗi!”

Bóng đen giữa đàn hắc điểu kia đứng có vẻ rất chật vật, thế nhưng còn giãy dụa cúi người thi lễ, ngay sau đó chợt bay ngược về phía sau.

Đàn chim phá tan cửa sổ cao phía trên đại điện, trong tiếng “ầm!” vang nặng nề gào thét mà đi, chớp mắt liền biến mất trong không trung ngoại điện giữa trưa.

“Ba” một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy cây quạt gỗ đào Minh Sùng Nghiễm vừa rồi còn cầm trong tay hẳn là khi chạy trốn không cầm chắc, từ giữa không trung rơi xuống đất.

Đan Siêu đi nhanh tiến lên muốn nhặt, lại bị Tạ Vân một tay ngăn lại, cúi người nhặt lên – chỉ thấy phía ngoài cây quạt không có gì, mặt bên trong lại dán một cây châm nhỏ. Vừa rồi Đan Siêu chính là lúc khi Minh Sùng Nghiễm giơ cây quạt lên gần sát má Tạ Vân, thông qua phản quang mới phát hiện cây châm, đành không thể không xuất hiện.

Tạ Vân đem châm rút ra cẩn thận đánh giá một khắc, mới nhẹ nhàng mỉm cười, tùy tay ném đi.

Đan Siêu ngưng thanh hỏi: “Có độc?”

“Không có, hắn muốn lấy hai giọt máu.”

“Lấy máu làm gì?”

Tạ Vân không trả lời, quay đầu đánh giá Đan Siêu: “Ngươi sao lại ở đây?”

Đan Siêu vốn là nhanh chóng quên mất ý đồ đến đây. Tạ Vân vừa hỏi câu này, phút chốc càng làm huyết khí tuổi trẻ nam tử sôi trào nóng bỏng lên.

Bất quá cũng may, tuy rằng sau khi cửa sổ bị phá, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhưng sâu trong đại điện vẫn còn thực mờ mịt, khiến cho hai gò má hắn hơi hơi đỏ lên cùng ánh mắt sáng rực không có quá mức rõ ràng, chỉ là thanh âm có chút mất tự nhiên khác thường: “Không… có gì, vài ngày không gặp ngươi, nghe nói ngươi bị bệnh…”

Tạ Vân đối câu trả lời của hắn không nói một lời, thậm chí không có bất luận một tia biểu tình dư thừa, chỉ xoay người đi trở lại cạnh giường, nhặt y bào rơi dưới đất khoác lên người.

Vầng sáng Thanh Long vờn quanh người y không biết đã biến mất khi nào, trong ánh sáng mờ ảo, nửa thân để trần tuyệt đẹp như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, chợt được phủ trong y bào màu xám rộng rãi. Đai lưng cũng không cột lại, từ bên người buông lỏng xuống đất, Đan Siêu ánh mắt dừng ở mặt trên, chỉ thoáng thấy trên tơ lụa phiếm xuất một màu đỏ sậm rất nhỏ cơ hồ không thể nhìn ra.

“Ngươi bị thương?” Đan Siêu cứng rắn dời đi ánh mắt, khàn khàn hỏi.

Tạ Vân nói: “Không có.”

“… Doãn Khai Dương tới tìm ngươi, có phải ba ngày trước hay không?”

Tạ Vân âm điệu ổn định, ngay một chút biến hóa đều không có: “Không phải.”

Đan Siêu có chút hồ nghi, nhưng hắn không thể hỏi lại. Thời gian dài như vậy hắn đã phát hiện, Tạ Vân đối với hắn tuyệt đối không thể nói là không tốt, thậm chí so sánh với tính cách làm người xưa nay cay nghiệt của Tạ Thống lĩnh còn có thể dùng một câu “Thật tốt” để hình dung – nhưng y cũng không làm một chuyện – chính là trả lời vấn đề.

Tạ Vân không phải là một lão sư tử tế.

Tạ Vân khép lại vạt áo, mệt mỏi xoay người tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng còn chưa mở miệng, lại thấy Đan Siêu đột nhiên đem lòng bàn tay dán vào trước ngực y.

Lòng bàn tay nam tử tuổi trẻ nhiệt lực cường thịnh, một cỗ nội lực hùng hậu nóng ấm rót vào trong người y, cuồn cuộn không ngừng từ tâm mạch tràn vào tứ chi toàn thân. Kinh lạc đang bị tắc nghẽn đau đớn đều giống như được nội lực ôn nhu hùng hậu xoa dịu. Tạ Vân đứng thẳng bất động tại chỗ, hai người đối diện cách nhau gang tấc, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, nội lực vận chuyển qua một vòng, Đan Siêu mới nhẹ nhàng mà buông tay xuống.

“Không cần cảm tạ.” Đan Siêu lẳng lặng mà nhìn y nói.

Tạ Vân từ từ thở ra một hơi, thuận miệng trào phúng: “Ngươi suy nghĩ nhiều!”

Y cất bước đi về hướng thư án, cước bộ so với vừa rồi lưu loát thong dong hơn nhiều. Trong thoáng y lướt qua bên cạnh, Đan Siêu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ẩn Thiên Thanh là cái gì?”

Hắn chính là thăm dò một chút, nguyên bản tưởng rằng Tạ Vân sẽ không trả lời. Không nghĩ tới chính là, bước chân Tạ Vân chỉ hơi dừng một chút, lập tức lại đi tiếp. Y cũng không quay đầu lại, chỉ nghe trong thanh âm đầy vẻ mỉa mai, thốt ra bốn chữ: “Long bản tính dâm.”

Đan Siêu sửng sốt.

“Tứ thánh ấn phần lớn là kết hôn nội tộc. Chỉ có Thanh Long gia tộc thường có kẻ chạy trốn. Con cái thế hệ sau có Thanh Long ấn chính là ‘Ẩn’, có thể khai ấn gọi là ‘Thiên’. Bởi vậy Ẩn Thiên Thanh không phải là lời ca ngợi. Ngươi nếu nhắc lại, liền phải cẩn thận cái mạng nhỏ của mình.”

“…” Đan Siêu ngạc nhiên, rốt cục vẫn hỏi tiếp: “Vậy lệnh tôn hay… lệnh đường…”

“Mẫu thân của ta.” Tạ Vân lười biếng nói “Nhưng mẫu thân của ta cũng đã mất sớm. Tiên hoàng phế Thái tử Thừa Càn mưu phản thất bại, lưu đày đến Kiềm Châu. Sau hắn không cam lòng, mưu toan Đông Sơn tái khởi. Nghe người ta nói có Thanh Long phụ tá sẽ được thiên hạ, liền phái người tìm ra ta. Đúng lúc gặp Doãn Khai Dương phụng mệnh xuất kinh xử tử phế Thái tử. Hắn thấy ta ở bên, liền thu dưỡng ta, đem ta mang vào đại nội bồi dưỡng thành sát thủ thích khách của Ám Môn – chính là Thần quỷ môn hiện nay hoành hành trong giang hồ.”

Mấy đoạn ngắn này trước đó y có đề cập sơ qua, bởi vậy Đan Siêu cũng suy đoán được, nhưng không nghĩ tới sự tình thật sự liên quan như vậy.

“Vậy ngươi về sau vì sao lại thành cấm quân Thống lĩnh?”

“Nhân sinh luôn có rất nhiều tương ngộ, Đan Siêu đại sư!” Tạ Vân kéo dài ngữ điệu, trong âm cuối đầy vẻ mỉa mai, nhất thời biết nghe lời phải mà từ đối nội chuyển hướng về phía đối ngoại: “Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng. Vi sư là một người vì công danh lợi lộc không từ thủ đoạn đi lên, tự nhiên sẽ bắt lấy hết thảy cơ hội có thể nắm bắt được, ngươi không phải là đã sớm biết rồi sao?”

Đan Siêu: “…”

Đổi thành bất luận kẻ nào phản ứng đầu tiên đều là trả lời “Không, ngươi không phải là người như thế”, nhưng Đan Siêu đột nhiên phát hiện Tạ Vân không phải là khiêm tốn, y thật sự thẳng thắn thành khẩn cũng thực trực tiếp mà theo đuổi quyền lực – ngay cả mưu hại đương triều Thái tử, loại đại trọng tội như thế y cũng dám phạm – câu an ủi kia liền nghẹn lại, nói không nên lời.

Khanh bản giai nhân, nề hà vi tặc. (*)

[(*): Nàng vốn là giai nhân, sao lại đi theo giặc]

Lời này tuy rằng khó nghe, bất quá hình dung Tạ Vân lại cố tình chuẩn xác.

“Nhưng ngươi là kẻ tự do.” Tạ Vân giống như liếc mắt một cái liền xem thấu suy nghĩ của Đan Siêu, trong thanh âm của y mang theo chút bệnh thái cùng khàn khàn mỏi mệt, lại vẫn chậm rãi nói: “Ngươi có thể lựa chọn ở lại triều đình nhất dương quang đại, cũng có thể hồi Từ Ân tự thanh đăng cổ phật, thậm chí là quay lại Mạc Bắc cưỡi ngựa săn thú, vô câu vô thúc… Ngay từ đầu ta cũng không cản trở hướng đi của ngươi, đến nay cũng là chính ngươi tự chọn, tương lai cũng thế.”

Tạ Vân đứng trong đại điện trống trải, có vẻ thập phần mệt mỏi, gương mặt băng sơn ngàn năm, không có bất luận chút gì ấm áp.

Y không dùng ân tình để áp chế Đan Siêu tiếp thu tiến cử của Hoàng hậu, thậm chí ngay cả ý tứ cầm chân gì cũng không có.

Nhưng giờ phút này Đan Siêu nhìn gương mặt tuyệt đẹp lại tiều tụy kia, từ trong đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ xúc động không biết từ đâu mà đến – hắn muốn làm cho đôi mày của Tạ Vân giãn ra một ít, giảm bớt mệt mỏi đi một ít. Nếu thật sự chỉ có quyền lực cùng địa vị mới khiến cho người trước mắt này vui vẻ, hắn thậm chí cũng không phải là không thể thoái nhượng, không thể thỏa hiệp…

Nếu gương mặt trước mắt này có thể hơi lộ ra chút ý cười…

Nếu…

Nguyên bản nỗi phiền muộn nặng nề trong lòng suốt ba ngày qua, đột nhiên bị một loại nhiệt tình cùng mê luyến thiêu đốt đến sạch sẽ. Đan Siêu đuôi lông mày vừa động, cư nhiên bước về phía trước, tưởng muốn nắm lấy đôi tay lạnh lẽo phiếm xanh của Tạ Vân đang khoanh lại trước người.

“Ta biết.” Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết ở trên cổ họng rắn chắc nhấp nhô một cái, thấp giọng nói: “Nhưng nếu ngươi thực sự khó nói, việc Hoàng hậu bên kia, ta cũng có thể…”

Đúng lúc này, cửa đại điện lại bị gõ hai cái. Thanh âm Mã Hâm lần thứ hai vang lên, cách cửa cũng đều có thể nghe ra đầy vẻ lo âu: “Thống lĩnh, Thống lĩnh! Càn Thái điện truyền đến Thánh thượng khẩu dụ, nói đột phát chuyện quan trọng, triệu ngài tức khắc tiến đến diện thánh!”

Tạ Vân chợt lui ra phía sau nửa bước, tránh được bàn tay Đan Siêu đưa qua định kéo tay mình.

Một động tác kháng cự này phi thường vi diệu, nhưng cũng không khiến hai bên có gì khó chịu, bởi vì Tạ Vân chợt hắng giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Không biết!” Mã Hâm vội la lên: “Nhưng nghe nói Thánh Thượng đồng thời còn triệu thêm vài vị Đại tướng quân. Mặt khác Hoàng hậu điện hạ sai người đến nhắn nhủ, nói trước đó không có cơ hội truyền ra tin tức: ba ngày qua cùng Thánh Thượng đóng cửa mật đàm, chính là Ám Môn chưởng môn Doãn Khai Dương!”

Bàn tay Đan Siêu đặt trên chuôi kiếm gân cốt máy động!

Đáy mắt Tạ Vân như hồ sâu trầm xuống, mơ hồ có ngoan sắc hiện lên, nhưng ngay sau đó lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi; khi y mở miệng thanh âm đã phi thường bình thản: “Ta biết, hồi Càn Thái điện nói ta tức khắc liền tới.”

Y quay lại Đan Siêu, hai người đối diện nhau. Ngay sau đó Tạ Vân đem một tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, năm ngón tay thon dài đẹp đẽ bày ra tư thái tựa như lời mời, nói: “Ngươi đi cùng ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện