Nhất Uy và Du Hồn đánh ngang nhau, điều này ngoài sức tưởng tượng của Du Hồn, nếu cậu thật sự mạnh như thế này sao lại bị bắt đi một cách dễ dàng như lúc đầu? Không thể nào đó nằm trong tính toán của cậu, không thể nào cậu ta biết được có người sẽ tới bắt lấy mình mà vờ để người ta bắt được, lúc ấy người đó còn tàng hình nữa mà.
Du Hồn không biết được lúc này người đánh với mình không chỉ có Nhất Uy mà còn có sức mạnh của thần kiếm Kim Quy, cậu ra đòn vô cùng chuẩn xác, Du Hồn phải quơ loạn xoạn cây roi kia mới cản được từng đường kiếm của cậu, ả thụt lùi cố giữ cho hơi thở được bình thường.
Du Hồn quan sát nét mặt của Nhất Uy, đôi mắt một bên màu đen một bên màu xám tro kì lạ, cậu đứng đó cầm thanh kiếm, linh lực vì không đeo sợi dây chuyền mà tỏa ra một hào quang màu xanh chói mắt. Du Hồn nói:
“Ngươi rút cuộc là thần thánh phương nào, sao lại ẩn chứa một thứ linh lực mạnh như vậy? Nếu thế ta nhất định ăn linh hồn của ngươi để gia tăng sức mạnh.”
Nhất Uy để lời nói của ả đàn bà trước mặt lọt từ tai này qua tai kia, không hề để trong lòng, cậu lạnh lùng nhíu mày khiến vẻ đẹp kiều mị của cậu tăng thêm vài phần, ngay cả Du Hồn cũng ngẫn ngơ ngắm nhìn. Ả cho rằng Nhậm Tuyền chính là người tuấn mỹ nhất rồi, không ngờ chàng trai trước mặt lại mang trong mình một loại phong tình hoàn toàn khác, so với Nhậm Tuyền chẳng thua kém chút nào.
Nhất Uy căm ghét ả tiếp tục hướng mũi kiếm về phía Du Hồn. Cậu tung mình lên trên trần nhà rồi chưởng một chưởng rất mạnh lên đỉnh đầu của ả khiến ả phải đỡ bằng cả hai tay, và khó lắm mới đánh ngã Nhất Uy xuống đất.
Du Hồn giận dữ, ả cũng có sức mạnh của tà thần không lý nào thua thằng nhóc này được. Ả dùng thần lực rút hết mai bên ngoài cuộn thành một cơn lốc xoáy thổi vào người Nhất Uy.
Nhất Uy lập tức chém cơn lốc thành hai mảnh, hướng mũi kiếm vào trái tim Du Hồn mà đâm tới. Ả chặn lại bằng bàn tay của mình, thấy thế Nhất Uy đẩy mạnh chui kiếm vào tay ả khiến nó xuyên qua tạo một lổ to tròn trên đó.
Du Hồn dùng thần lực đẩy mạnh Nhất Uy văng ra xa, lưng cậu chạm vào ngọn lửa quỷ đang cháy đằng sau, may mà thần kiếm nhanh hơn đã dùng kiếm gạt đi lửa quỷ, nhờ thế cậu ngã lăn xuống đất mà không hề bị thương.
Ngay lúc đó Đổng Cô bay tới nơi, cô thấy Nhất Uy té nhào tưởng rằng Du Hồn đang chiếm thế thượng phong nên bay vào chắn giữa hai người, cô nói với Nhất Uy:
“Ả đàn bà này với chị có một chút ân oán cá nhân, cứ để lại cho chị đánh với ả, em hãy đến chổ của hai đứa kia, lão cáo già Ưng Thụy không dễ đối phó đâu.”
Nhất Uy nghe vậy thì gật đầu, cậu chạy nhanh ra tới cửa để lại Du Hồn và Đổng Cô đang căm hận nhìn nhau như chờ đợi ai trong số hai người sẽ ra tay trước.
Du Hồn quyết định tấn công trước, ả vung voi quấn lấy cổ của Đổng Cô kéo tới phía mình. Đổng Cô chậm một bước nên bị ả kéo lê đi trên sàn nhà. Đổng Cô nhắm mắt định thần khoảng năm giây thì xoay mình tư thế nằm ngửa mặt lên trời, chân chạm sàn phóng mình lên không trung, cổ cô vẫn còn quấn bởi dây mây, vậy nên khi tung mình lên không cô kéo cả Du Hồn lên đồng thời bung lụa quấn chặt cổ của ả trả đũa.
Du Hồn dùng thần lực làm đứt sợi dây lụa mà Đổng Cô giăng ra, ả đáp gọn xuống sàn nói với Đổng Cô:
“Chiêu đó khá đấy, nhưng Đổng Cô ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Người giết ngươi đương nhiên không phải ta, Du Hồn.”
“Ý của ngươi đã tìm ra kẻ sẽ sử dụng được Thượng Nguyệt? Ngươi biết đó là ai sao?”
“Không cần tìm ra ai, Du Hồn. Ngươi biết Thủy Hà không để lại hậu duệ hay máu mủ nào, người sử dụng được Thượng Nguyệt chính là Huyết Yêu.”
Du Hồn cười một tràng dài, ả cười đến chảy nước mắt, ả xem câu nói vừa rồi của Đổng Cô chính là một câu chọc cười kinh điển mà ả lần đầu nghe được trong đời. Ả đoán chuyện của Huyết Yêu bị trúng độc Đổng Cô vẫn chưa hay biết, ả vuốt ngực của mình cố trở lại bình thường, giọng nói của ả vẫn còn xót lại vài tia chế giễu:
“Một gã sắp chết thì làm được gì ta cơ chứ. Hắn đã trúng một loại độc cực mạnh mà không thần tiên nào có thể sống sót trừ phi có giải dược. Ngươi biết giải dược duy nhất giải loại độc này chính là ăn đồng thời mười trái tim còn tươi sống. Ta đang chờ xem hắn vì muốn bảo toàn tính mạng của mình có nguyện ý giết chết mười người vô tội không.”
Đổng Cô lo lắng đưa mắt ra cửa sổ, cô chắc chắn Huyết Yêu không thuộc tuýp người vì mạng sống của mình mà hy sinh tính mạng của người khác, nhất là còn đến mười mạng người. Cô có ý định cậu giờ cho bọn nhóc tìm thấy Huyết Yêu, xem ra lần này phải hy sinh nhiều nữa, hoặc chính tay Du Hồn phải tự kết liễu đời ả.
Vô Ảnh bị Hỏa Tinh đá văng ra xa may mà không rơi vào lửa quỷ. Vô Ảnh phun ra một ngụm máu, ngực khó chịu. Xem ra gã sắp phải thua đến nơi rồi. Gã lồm cồm bò dậy, tay xoay chuôi kiếm đưa lên phía trước. Bất chợt Vô Ảnh thấy dòng chữ nhỏ li ti trên mình thanh kiếm, đó là một dòng chữ Nôm được viết bởi một gã tên Hữu Lực.
Vô Ảnh đọc theo, đồng thời trích ra một chút máu trên tay mình nhỏ từng giọt lên thanh kiếm. Gã còn tưởng rằng mình bị điên khi làm theo những gì ghi trên thanh kiếm, nào ngờ đôi mắt của Vô Ảnh chợt đỏ ngầu, luồng ánh sáng đỏ bao trùm thân thể gã đưa gã bay lên trên trời, gã cảm nhận được sức mạnh rất lớn từ thanh kiếm truyền tới, cũng cảm thấy như gã và thanh kiếm là hai người bạn lâu năm nay mới gặp được nhau.
Hỏa Tinh cũng vô cùng kinh ngạc đến mức hắn chỉ đứng chết lặng nhìn Vô Ảnh mà không hành động gì thêm, chỉ đến khi Vô Ảnh bay vào đâm thành công vào ngực hắn một nhát hắn mởi tỉnh táo lại đôi phần.
Vô Ảnh rút thanh kiếm ra làm máu của Hỏa Tinh văng tung tóe khắp người gã, gã cười thật sâu, mắt vẫn còn đỏ ngầu.
Hỏa Tinh ôm ngực nói:
“Ngươi… Thanh kiếm đó…”
Vô Ảnh không kịp trả lời Hỏa Tinh, Vô Âm đã xuất hiện, hắn đứng giữa hai người rồi nói với Vô Ảnh mà mắt vẫn dán lên người Hỏa Tinh:
“Nếu không tìm ra điểm yếu của hắn ta có đánh đến mai vẫn không chế ngụ được hắn.”
Vô Ảnh chỉ tay về phía vết thương trên người Hỏa Tinh và nói:
“Hắn vẫn bị thương được. Tình hình bên mấy đứa nhóc sao rồi?”
“Có Đổng Cô ở bên đó chắc không sao.”, Vô Âm trả lời.
Hỏa Tinh thấy sao khi Vô Ảnh chiếm hữu được thanh kiếm đã có sức mạnh hoàn toàn khác lúc nảy khi gã đánh tay đôi với hắn, giờ xuất hiện thêm một gã áo đen bí hiểm – người này có thể là gã mà lão Thụy có nhắc qua bên tai hắn đôi ba lần. Lần gần nhất lão ấy có đề cập đến phần ký ức mà lão ấy đã phong ấn lại trong đầu hắn, phần ký ức nếu để lộ ra bên ngoài có khi thiên hạ sẽ đại loạn.
Tiểu Bạch không những không muốn theo bạn của mình mà nó còn muốn đánh bại chị ta. Nó không ngờ ngày đó chị ta đã toan tính sẵn tất cả, cố ý bỏ rơi nó tại khu rừng hôm đó, vờ như đã bị người ta bắt đi. Vậy mà nó đã lo lắng cho chị, nó đã tự dằn vặt bao lâu bởi vì không đủ can đảm đến cứu chị, rồi hôm nay khi mà nó đang đi tìm trong vô vọng chị lại tự dưng xuất hiện trước mặt nó và yêu cầu nó hãy theo chị.
Tiểu Bạch nhìn vào gương mặt của chị nó vẫn không tin được đôi mắt ngây thơ trong sáng của chị trước kia đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt đầy tâm cơ. Nó hỏi:
“Tỷ đóng vai trò gì cho họ chứ? Tỷ không thử nghĩ xem lúc này tỷ đang hữu dụng, nếu một ngày tỷ không còn hữu dụng nữa họ sẽ giết tỷ.”
Người chị nói giọng thuyết phục:
“Tỷ có vai trò vô cùng quan trọng, Tiểu Bạch à. Nghĩ đi, những đối thủ của họ sau này nếu để lộ điểm yếu ra trước mặt họ, họ sẽ dễ dàng đánh bại chúng hơn. Và chị giữ vai trò đó, chị có thể soi ra nỗi sợ hãi của chúng đến khi đó họ chỉ việc đánh bại chúng thôi.”
Chi ta tiếp tục nói khi thấy Tiểu Bạch đang suy ngẫm cái gì đấy:
“Tiểu Bạch, chúng ta là tỷ muội đã sống cùng nhau rất lâu, ta và muội còn hơn cả người thân trong một gia đình nữa, không lẽ tỷ lại gạt muội, không lẽ tỷ đưa muội vào chốn nguy hiểm hay sao?”
“Vậy sao tỷ không tìm ta, sao tỷ lại để ta lo lắng như thế, một mình cô độc trong khu rừng kia, giờ đây tỷ lại muốn ta theo tỷ.”
“Tiểu Bạch, không phải tỷ không tìm muội. Tỷ đã nói cho bọn họ biết lợi ích của cả hai nếu chúng ta hợp sức, họ đã nhiều lần đến khu rừng tìm muội nhưng muội không chịu theo họ.”
Tiểu Bạch dịu giọng:
“Vậy Tiểu Hồng tỷ tỷ nói cho muội biết kế hoạch của họ đi, muội chỉ biết đến đoạn họ muốn cung tên của Thủy Hà và mạng của Huyết Yêu, chuyện còn lại thật sự không biết.”
Tiểu Hồng nghĩ Tiểu Bạch đã chịu theo mình, mà nó sẽ theo cô thôi bởi vì nó từ nhỏ đến lớn luôn làm theo những gì cô bảo, cô nói nó đi hướng tây nó không dám đi về hướng đông. Hai người từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi nấng, Tiểu Bạch không phải cháu ruột của ngoại, nhưng ngoại vẫn thương nó như cháu ruột. Ngoại luôn luôn chỉ dạy hai người phải trở thành một linh vật tốt, chỉ chiến đấu chống lại cái ác, bởi vì năng lực của họ có thể nhìn ra nỗi sợ hãi của người ta từ đó biết được họ là kẻ xấu hay người tốt mà sẽ chống lại hay giúp đỡ họ.
Năng lực của Tiểu Bạch quả nhiên ngày càng tiến bộ còn Tiểu Hồng chỉ dừng ở mức soi được nỗi sợ của người khác thôi, chưa từng giống Tiểu Bạch có thể giả dạng luôn cả nỗi sợ của họ. Cô nhớ một lần, có một tên ác nhân vào trong khu rừng sau khi thực hiện hành vi giết người, lần đó cả hai đang vui đùa trong rừng thì nhìn thấy tên ấy, Tiểu Bạch liền thấy được nỗi sợ của tên đó – tên đó sợ hồn ma của nạn nhân mà hắn giết vẫn còn sống sờ sờ trên đời này, thế là nó biến thành nạn nhân đó và ra hù dọa hắn. Hắn đã hoảng sợ tột độ khi thấy hồn ma mà nó giả dạng, cuối cùng nó bóp cổ người ta tới chết, mặc dù cái đó chỉ là ảo giác, thật ra họ không thể giết chết ai, họ chỉ làm cho giống thôi, người mà bị họ hù dọa sẽ cảm nhận rõ được nỗi đau mà nó mang đến. Cuối cùng hắn đã tự vận trong khu rừng vì tội lỗi mình gây ra.
Tiểu Hồng lại không làm được năng lực ấy, cô trở nên ganh tỵ với nó. Cô không cam tâm khi nó chỉ là một đứa con nít mà lại có loại phép lực vượt trội như vậy, ngoại còn luôn miệng khen tài năng của nó và cho rằng sau này nó sẽ trở thành một linh vật có ích cho nhân loại.
Hôm đó trời quang mây tạnh, Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cùng nhau chơi trò chơi trốn tìm, họ đã gặp Du Hồn và Ưng Thụy ngay trong rừng, họ nghe được đoạn đối thoại của chúng. Tiểu Hồng nảy ra một ý nghĩa táo bạo, cô cũng muốn mình nằm trong kế hoạch kia, cô cũng muốn tham gia vào đội quân đứng đầu thiên hạ, cô cũng muốn cởi đầu cởi cổ những tên tép riu “con người” mà được lũ thần tiên cứ khư khư bảo vệ. Thế là cô giả vờ bị họ phát hiện, cô vờ để lộ khả năng của mình cho họ biết, cô cho họ có cơ hội thấy mình giỏi đến đâu, nếu họ có được cô họ sẽ có cơ hội thắng đến cỡ nào. Và họ dĩ nhiên tỏ ra thích thú với năng lực của cô, không phải ai cũng gặp được một linh vật có khả năng soi được nỗi sợ của người khác kẻ cả thần tiên hay ma quỷ.
Tiểu Hồng thật ra đã muốn đi một mình, khi cô nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Bạch núp trong bóng tối nhìn cô bị bắt đi, cô hơi chạnh lòng, dù gì hai chị em đã bên nhau suốt khoảng thời gian dài nếu nói cô không có tình cảm gì cho nó cũng không đúng (dù lòng ganh tỵ của cô với nó chỉ có tăng chứ không kém đi phần nào). Tiểu Hồng mới quyết định nói với Ưng Thụy và Du Hồn biết cô còn có một cô em gái có năng lực giống mình, tuy nhiên nó hơi ngang bướng khó thu phục. Họ tỏ ra không quan tâm về khoảng ngang bướng của nó lắm, họ chỉ biết nó có ích và họ cũng muốn nó tham gia đội quân của họ.
Tiểu Hồng được giao nhiệm vụ canh giữ rừng mai ngoài kia, hình như nó đang cất giữ một thứ quan trọng. Nhưng vừa nảy Ưng Thụy đã nói với cô lão có việc cần làm trong rừng mai và buộc cô vào trong tòa lâu đài chiến đấu với bọn nhóc nào đấy, lão nói năng lực của cô có thể hạ gục chúng. Cô đang loay hoay tìm chúng thì bắt gặp Tiểu Bạch mặt hớt ha hớt hãi như đang tìm kiếm ai, cô biết đây là cơ hội tốt để dụ hoặc nó theo phê của lão Ưng Thụy nên nhảy ra và không quên đưa lời đề nghị.
Tiểu Bạch gật đầu đồng ý với Tiểu Hồng với một điều kiện hãy nói với nó biết về kế hoạch của họ. Nhưng mà Tiểu Hồng nào được bọn họ cho biết kế hoạch, họ chỉ yêu cầu cô trông giữ rừng mai chết tiệt kia mà không nhắc đến lý do là gì, phải hỏi lắm Du Hồn mới nói vì muốn bảo vệ một thứ quan trọng trong rừng mai thôi.
Đến nước này, Tiểu Bạch tỏ vẻ không hài lòng lắm về Tiểu Hồng, nó không còn muốn tha thiết tham gia đội quân ấy nữa mà thẳng thừng từ chối. Thấy vậy Tiểu Hồng lạnh lùng:
“Nếu còn cố chấp đừng trách tỷ ra tay với muội, một là về phê tỷ, hai là muội phải bỏ mạng tại nơi này, muội chọn đi.”
“Tỷ tỷ đừng nói thêm gì nữa, đến kế hoạch ra sao họ còn không cho tỷ biết làm sao ta giao mạng sống này cho họ? Không phải ta không muốn theo tỷ, là họ không đáng tin cho ta bán mạng sống của mình. Ta còn nhỏ thật nhưng ta không ngốc.”
“Ý muội nói vậy là nói ta ngốc ư?”
“Còn không phải? Tỷ còn không biết người khác đang lợi dụng mình, không phải là ngu ngốc thì là gì?”
Tiểu Hồng đưa tay tát Tiểu Bạch một cái đau điếng, cô nghiếng răng:
“Đừng tưởng ngoại thương muội thì có thể trèo lên đầu lên cổ ta.”
Tiểu Bạch cười, nụ cười của nó kéo ra tận mang tai, nó nói tiếp:
“Tỷ không thấy nực cười sao, mỗi lần tỷ làm sai đều lôi ngoại ra bao biện. Ngoại đã từng bắt chúng ta buông lời thề phải trở thành người tốt, người có ích, nhưng tỷ thì đang làm trái ý ngoại, nếu ngoại đã không còn, muội sẽ thay ngoại thanh lý môn hộ, sẽ không cho tỷ đi vào con đường tội lỗi.”
“Muội tưởng bản thân có thể đánh thắng ta?”
“Muội tự có tự tin.”
Tiểu Hồng không nói thêm một lời mà lao vào đánh nhau với Tiểu Bạch, họ dùng không chiêu, từ lòng bàn tay của cả hai phát ra những tia sáng hướng về phía đối phương. Nếu Tiểu Bạch là màu trắng xóa thì Tiểu Hồng ra màu hồng đậm, những chùm sáng mạnh đến nỗi xuyên cả tường của lâu đài. Tia sáng của Tiểu Bạch đốt cháy một lọn tóc của Tiểu Hồng khiến cô ta vội vã thu phép thuật mà lo cho tóc mình không cháy lan ra.
Tiểu Hồng tức giận chạy tới túm chặt tóc của Tiểu Bạch kéo xuống đất khiến nó la lên đau đớn. Nó chụp được cánh tay của chị nó kéo ra khỏi đầu mình, nó nghe chị nó nói bên tai:
“Biết tỷ thích nhất mái tóc nên muội cố ý đúng chứ?”
“Cái đó ta lỡ tay thật.”, Tiểu Bạch lí nhí.
Điều đó không làm Tiểu Hồng bớt giận mà chỉ khiến cô nổi điên hơn, cô quăng Tiểu Bạch ra xa, không thèm nhìn xem nơi cô quăng con bé là cửa sổ. Tiểu Bạch cứ thế bị ném ra ngoài cửa sổ, đến khi Tiểu Hồng nhìn lại mới thấy mình lỡ tay, cô nhanh chóng lao ra cùng Tiểu Bạch thầm nghĩ rằng chắc có lẽ họ sẽ tiếp tục đánh nhau như lúc nảy coi như tình tỷ muội tương tàn từ đây.
Du Hồn không biết được lúc này người đánh với mình không chỉ có Nhất Uy mà còn có sức mạnh của thần kiếm Kim Quy, cậu ra đòn vô cùng chuẩn xác, Du Hồn phải quơ loạn xoạn cây roi kia mới cản được từng đường kiếm của cậu, ả thụt lùi cố giữ cho hơi thở được bình thường.
Du Hồn quan sát nét mặt của Nhất Uy, đôi mắt một bên màu đen một bên màu xám tro kì lạ, cậu đứng đó cầm thanh kiếm, linh lực vì không đeo sợi dây chuyền mà tỏa ra một hào quang màu xanh chói mắt. Du Hồn nói:
“Ngươi rút cuộc là thần thánh phương nào, sao lại ẩn chứa một thứ linh lực mạnh như vậy? Nếu thế ta nhất định ăn linh hồn của ngươi để gia tăng sức mạnh.”
Nhất Uy để lời nói của ả đàn bà trước mặt lọt từ tai này qua tai kia, không hề để trong lòng, cậu lạnh lùng nhíu mày khiến vẻ đẹp kiều mị của cậu tăng thêm vài phần, ngay cả Du Hồn cũng ngẫn ngơ ngắm nhìn. Ả cho rằng Nhậm Tuyền chính là người tuấn mỹ nhất rồi, không ngờ chàng trai trước mặt lại mang trong mình một loại phong tình hoàn toàn khác, so với Nhậm Tuyền chẳng thua kém chút nào.
Nhất Uy căm ghét ả tiếp tục hướng mũi kiếm về phía Du Hồn. Cậu tung mình lên trên trần nhà rồi chưởng một chưởng rất mạnh lên đỉnh đầu của ả khiến ả phải đỡ bằng cả hai tay, và khó lắm mới đánh ngã Nhất Uy xuống đất.
Du Hồn giận dữ, ả cũng có sức mạnh của tà thần không lý nào thua thằng nhóc này được. Ả dùng thần lực rút hết mai bên ngoài cuộn thành một cơn lốc xoáy thổi vào người Nhất Uy.
Nhất Uy lập tức chém cơn lốc thành hai mảnh, hướng mũi kiếm vào trái tim Du Hồn mà đâm tới. Ả chặn lại bằng bàn tay của mình, thấy thế Nhất Uy đẩy mạnh chui kiếm vào tay ả khiến nó xuyên qua tạo một lổ to tròn trên đó.
Du Hồn dùng thần lực đẩy mạnh Nhất Uy văng ra xa, lưng cậu chạm vào ngọn lửa quỷ đang cháy đằng sau, may mà thần kiếm nhanh hơn đã dùng kiếm gạt đi lửa quỷ, nhờ thế cậu ngã lăn xuống đất mà không hề bị thương.
Ngay lúc đó Đổng Cô bay tới nơi, cô thấy Nhất Uy té nhào tưởng rằng Du Hồn đang chiếm thế thượng phong nên bay vào chắn giữa hai người, cô nói với Nhất Uy:
“Ả đàn bà này với chị có một chút ân oán cá nhân, cứ để lại cho chị đánh với ả, em hãy đến chổ của hai đứa kia, lão cáo già Ưng Thụy không dễ đối phó đâu.”
Nhất Uy nghe vậy thì gật đầu, cậu chạy nhanh ra tới cửa để lại Du Hồn và Đổng Cô đang căm hận nhìn nhau như chờ đợi ai trong số hai người sẽ ra tay trước.
Du Hồn quyết định tấn công trước, ả vung voi quấn lấy cổ của Đổng Cô kéo tới phía mình. Đổng Cô chậm một bước nên bị ả kéo lê đi trên sàn nhà. Đổng Cô nhắm mắt định thần khoảng năm giây thì xoay mình tư thế nằm ngửa mặt lên trời, chân chạm sàn phóng mình lên không trung, cổ cô vẫn còn quấn bởi dây mây, vậy nên khi tung mình lên không cô kéo cả Du Hồn lên đồng thời bung lụa quấn chặt cổ của ả trả đũa.
Du Hồn dùng thần lực làm đứt sợi dây lụa mà Đổng Cô giăng ra, ả đáp gọn xuống sàn nói với Đổng Cô:
“Chiêu đó khá đấy, nhưng Đổng Cô ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Người giết ngươi đương nhiên không phải ta, Du Hồn.”
“Ý của ngươi đã tìm ra kẻ sẽ sử dụng được Thượng Nguyệt? Ngươi biết đó là ai sao?”
“Không cần tìm ra ai, Du Hồn. Ngươi biết Thủy Hà không để lại hậu duệ hay máu mủ nào, người sử dụng được Thượng Nguyệt chính là Huyết Yêu.”
Du Hồn cười một tràng dài, ả cười đến chảy nước mắt, ả xem câu nói vừa rồi của Đổng Cô chính là một câu chọc cười kinh điển mà ả lần đầu nghe được trong đời. Ả đoán chuyện của Huyết Yêu bị trúng độc Đổng Cô vẫn chưa hay biết, ả vuốt ngực của mình cố trở lại bình thường, giọng nói của ả vẫn còn xót lại vài tia chế giễu:
“Một gã sắp chết thì làm được gì ta cơ chứ. Hắn đã trúng một loại độc cực mạnh mà không thần tiên nào có thể sống sót trừ phi có giải dược. Ngươi biết giải dược duy nhất giải loại độc này chính là ăn đồng thời mười trái tim còn tươi sống. Ta đang chờ xem hắn vì muốn bảo toàn tính mạng của mình có nguyện ý giết chết mười người vô tội không.”
Đổng Cô lo lắng đưa mắt ra cửa sổ, cô chắc chắn Huyết Yêu không thuộc tuýp người vì mạng sống của mình mà hy sinh tính mạng của người khác, nhất là còn đến mười mạng người. Cô có ý định cậu giờ cho bọn nhóc tìm thấy Huyết Yêu, xem ra lần này phải hy sinh nhiều nữa, hoặc chính tay Du Hồn phải tự kết liễu đời ả.
Vô Ảnh bị Hỏa Tinh đá văng ra xa may mà không rơi vào lửa quỷ. Vô Ảnh phun ra một ngụm máu, ngực khó chịu. Xem ra gã sắp phải thua đến nơi rồi. Gã lồm cồm bò dậy, tay xoay chuôi kiếm đưa lên phía trước. Bất chợt Vô Ảnh thấy dòng chữ nhỏ li ti trên mình thanh kiếm, đó là một dòng chữ Nôm được viết bởi một gã tên Hữu Lực.
Vô Ảnh đọc theo, đồng thời trích ra một chút máu trên tay mình nhỏ từng giọt lên thanh kiếm. Gã còn tưởng rằng mình bị điên khi làm theo những gì ghi trên thanh kiếm, nào ngờ đôi mắt của Vô Ảnh chợt đỏ ngầu, luồng ánh sáng đỏ bao trùm thân thể gã đưa gã bay lên trên trời, gã cảm nhận được sức mạnh rất lớn từ thanh kiếm truyền tới, cũng cảm thấy như gã và thanh kiếm là hai người bạn lâu năm nay mới gặp được nhau.
Hỏa Tinh cũng vô cùng kinh ngạc đến mức hắn chỉ đứng chết lặng nhìn Vô Ảnh mà không hành động gì thêm, chỉ đến khi Vô Ảnh bay vào đâm thành công vào ngực hắn một nhát hắn mởi tỉnh táo lại đôi phần.
Vô Ảnh rút thanh kiếm ra làm máu của Hỏa Tinh văng tung tóe khắp người gã, gã cười thật sâu, mắt vẫn còn đỏ ngầu.
Hỏa Tinh ôm ngực nói:
“Ngươi… Thanh kiếm đó…”
Vô Ảnh không kịp trả lời Hỏa Tinh, Vô Âm đã xuất hiện, hắn đứng giữa hai người rồi nói với Vô Ảnh mà mắt vẫn dán lên người Hỏa Tinh:
“Nếu không tìm ra điểm yếu của hắn ta có đánh đến mai vẫn không chế ngụ được hắn.”
Vô Ảnh chỉ tay về phía vết thương trên người Hỏa Tinh và nói:
“Hắn vẫn bị thương được. Tình hình bên mấy đứa nhóc sao rồi?”
“Có Đổng Cô ở bên đó chắc không sao.”, Vô Âm trả lời.
Hỏa Tinh thấy sao khi Vô Ảnh chiếm hữu được thanh kiếm đã có sức mạnh hoàn toàn khác lúc nảy khi gã đánh tay đôi với hắn, giờ xuất hiện thêm một gã áo đen bí hiểm – người này có thể là gã mà lão Thụy có nhắc qua bên tai hắn đôi ba lần. Lần gần nhất lão ấy có đề cập đến phần ký ức mà lão ấy đã phong ấn lại trong đầu hắn, phần ký ức nếu để lộ ra bên ngoài có khi thiên hạ sẽ đại loạn.
Tiểu Bạch không những không muốn theo bạn của mình mà nó còn muốn đánh bại chị ta. Nó không ngờ ngày đó chị ta đã toan tính sẵn tất cả, cố ý bỏ rơi nó tại khu rừng hôm đó, vờ như đã bị người ta bắt đi. Vậy mà nó đã lo lắng cho chị, nó đã tự dằn vặt bao lâu bởi vì không đủ can đảm đến cứu chị, rồi hôm nay khi mà nó đang đi tìm trong vô vọng chị lại tự dưng xuất hiện trước mặt nó và yêu cầu nó hãy theo chị.
Tiểu Bạch nhìn vào gương mặt của chị nó vẫn không tin được đôi mắt ngây thơ trong sáng của chị trước kia đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt đầy tâm cơ. Nó hỏi:
“Tỷ đóng vai trò gì cho họ chứ? Tỷ không thử nghĩ xem lúc này tỷ đang hữu dụng, nếu một ngày tỷ không còn hữu dụng nữa họ sẽ giết tỷ.”
Người chị nói giọng thuyết phục:
“Tỷ có vai trò vô cùng quan trọng, Tiểu Bạch à. Nghĩ đi, những đối thủ của họ sau này nếu để lộ điểm yếu ra trước mặt họ, họ sẽ dễ dàng đánh bại chúng hơn. Và chị giữ vai trò đó, chị có thể soi ra nỗi sợ hãi của chúng đến khi đó họ chỉ việc đánh bại chúng thôi.”
Chi ta tiếp tục nói khi thấy Tiểu Bạch đang suy ngẫm cái gì đấy:
“Tiểu Bạch, chúng ta là tỷ muội đã sống cùng nhau rất lâu, ta và muội còn hơn cả người thân trong một gia đình nữa, không lẽ tỷ lại gạt muội, không lẽ tỷ đưa muội vào chốn nguy hiểm hay sao?”
“Vậy sao tỷ không tìm ta, sao tỷ lại để ta lo lắng như thế, một mình cô độc trong khu rừng kia, giờ đây tỷ lại muốn ta theo tỷ.”
“Tiểu Bạch, không phải tỷ không tìm muội. Tỷ đã nói cho bọn họ biết lợi ích của cả hai nếu chúng ta hợp sức, họ đã nhiều lần đến khu rừng tìm muội nhưng muội không chịu theo họ.”
Tiểu Bạch dịu giọng:
“Vậy Tiểu Hồng tỷ tỷ nói cho muội biết kế hoạch của họ đi, muội chỉ biết đến đoạn họ muốn cung tên của Thủy Hà và mạng của Huyết Yêu, chuyện còn lại thật sự không biết.”
Tiểu Hồng nghĩ Tiểu Bạch đã chịu theo mình, mà nó sẽ theo cô thôi bởi vì nó từ nhỏ đến lớn luôn làm theo những gì cô bảo, cô nói nó đi hướng tây nó không dám đi về hướng đông. Hai người từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi nấng, Tiểu Bạch không phải cháu ruột của ngoại, nhưng ngoại vẫn thương nó như cháu ruột. Ngoại luôn luôn chỉ dạy hai người phải trở thành một linh vật tốt, chỉ chiến đấu chống lại cái ác, bởi vì năng lực của họ có thể nhìn ra nỗi sợ hãi của người ta từ đó biết được họ là kẻ xấu hay người tốt mà sẽ chống lại hay giúp đỡ họ.
Năng lực của Tiểu Bạch quả nhiên ngày càng tiến bộ còn Tiểu Hồng chỉ dừng ở mức soi được nỗi sợ của người khác thôi, chưa từng giống Tiểu Bạch có thể giả dạng luôn cả nỗi sợ của họ. Cô nhớ một lần, có một tên ác nhân vào trong khu rừng sau khi thực hiện hành vi giết người, lần đó cả hai đang vui đùa trong rừng thì nhìn thấy tên ấy, Tiểu Bạch liền thấy được nỗi sợ của tên đó – tên đó sợ hồn ma của nạn nhân mà hắn giết vẫn còn sống sờ sờ trên đời này, thế là nó biến thành nạn nhân đó và ra hù dọa hắn. Hắn đã hoảng sợ tột độ khi thấy hồn ma mà nó giả dạng, cuối cùng nó bóp cổ người ta tới chết, mặc dù cái đó chỉ là ảo giác, thật ra họ không thể giết chết ai, họ chỉ làm cho giống thôi, người mà bị họ hù dọa sẽ cảm nhận rõ được nỗi đau mà nó mang đến. Cuối cùng hắn đã tự vận trong khu rừng vì tội lỗi mình gây ra.
Tiểu Hồng lại không làm được năng lực ấy, cô trở nên ganh tỵ với nó. Cô không cam tâm khi nó chỉ là một đứa con nít mà lại có loại phép lực vượt trội như vậy, ngoại còn luôn miệng khen tài năng của nó và cho rằng sau này nó sẽ trở thành một linh vật có ích cho nhân loại.
Hôm đó trời quang mây tạnh, Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cùng nhau chơi trò chơi trốn tìm, họ đã gặp Du Hồn và Ưng Thụy ngay trong rừng, họ nghe được đoạn đối thoại của chúng. Tiểu Hồng nảy ra một ý nghĩa táo bạo, cô cũng muốn mình nằm trong kế hoạch kia, cô cũng muốn tham gia vào đội quân đứng đầu thiên hạ, cô cũng muốn cởi đầu cởi cổ những tên tép riu “con người” mà được lũ thần tiên cứ khư khư bảo vệ. Thế là cô giả vờ bị họ phát hiện, cô vờ để lộ khả năng của mình cho họ biết, cô cho họ có cơ hội thấy mình giỏi đến đâu, nếu họ có được cô họ sẽ có cơ hội thắng đến cỡ nào. Và họ dĩ nhiên tỏ ra thích thú với năng lực của cô, không phải ai cũng gặp được một linh vật có khả năng soi được nỗi sợ của người khác kẻ cả thần tiên hay ma quỷ.
Tiểu Hồng thật ra đã muốn đi một mình, khi cô nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Bạch núp trong bóng tối nhìn cô bị bắt đi, cô hơi chạnh lòng, dù gì hai chị em đã bên nhau suốt khoảng thời gian dài nếu nói cô không có tình cảm gì cho nó cũng không đúng (dù lòng ganh tỵ của cô với nó chỉ có tăng chứ không kém đi phần nào). Tiểu Hồng mới quyết định nói với Ưng Thụy và Du Hồn biết cô còn có một cô em gái có năng lực giống mình, tuy nhiên nó hơi ngang bướng khó thu phục. Họ tỏ ra không quan tâm về khoảng ngang bướng của nó lắm, họ chỉ biết nó có ích và họ cũng muốn nó tham gia đội quân của họ.
Tiểu Hồng được giao nhiệm vụ canh giữ rừng mai ngoài kia, hình như nó đang cất giữ một thứ quan trọng. Nhưng vừa nảy Ưng Thụy đã nói với cô lão có việc cần làm trong rừng mai và buộc cô vào trong tòa lâu đài chiến đấu với bọn nhóc nào đấy, lão nói năng lực của cô có thể hạ gục chúng. Cô đang loay hoay tìm chúng thì bắt gặp Tiểu Bạch mặt hớt ha hớt hãi như đang tìm kiếm ai, cô biết đây là cơ hội tốt để dụ hoặc nó theo phê của lão Ưng Thụy nên nhảy ra và không quên đưa lời đề nghị.
Tiểu Bạch gật đầu đồng ý với Tiểu Hồng với một điều kiện hãy nói với nó biết về kế hoạch của họ. Nhưng mà Tiểu Hồng nào được bọn họ cho biết kế hoạch, họ chỉ yêu cầu cô trông giữ rừng mai chết tiệt kia mà không nhắc đến lý do là gì, phải hỏi lắm Du Hồn mới nói vì muốn bảo vệ một thứ quan trọng trong rừng mai thôi.
Đến nước này, Tiểu Bạch tỏ vẻ không hài lòng lắm về Tiểu Hồng, nó không còn muốn tha thiết tham gia đội quân ấy nữa mà thẳng thừng từ chối. Thấy vậy Tiểu Hồng lạnh lùng:
“Nếu còn cố chấp đừng trách tỷ ra tay với muội, một là về phê tỷ, hai là muội phải bỏ mạng tại nơi này, muội chọn đi.”
“Tỷ tỷ đừng nói thêm gì nữa, đến kế hoạch ra sao họ còn không cho tỷ biết làm sao ta giao mạng sống này cho họ? Không phải ta không muốn theo tỷ, là họ không đáng tin cho ta bán mạng sống của mình. Ta còn nhỏ thật nhưng ta không ngốc.”
“Ý muội nói vậy là nói ta ngốc ư?”
“Còn không phải? Tỷ còn không biết người khác đang lợi dụng mình, không phải là ngu ngốc thì là gì?”
Tiểu Hồng đưa tay tát Tiểu Bạch một cái đau điếng, cô nghiếng răng:
“Đừng tưởng ngoại thương muội thì có thể trèo lên đầu lên cổ ta.”
Tiểu Bạch cười, nụ cười của nó kéo ra tận mang tai, nó nói tiếp:
“Tỷ không thấy nực cười sao, mỗi lần tỷ làm sai đều lôi ngoại ra bao biện. Ngoại đã từng bắt chúng ta buông lời thề phải trở thành người tốt, người có ích, nhưng tỷ thì đang làm trái ý ngoại, nếu ngoại đã không còn, muội sẽ thay ngoại thanh lý môn hộ, sẽ không cho tỷ đi vào con đường tội lỗi.”
“Muội tưởng bản thân có thể đánh thắng ta?”
“Muội tự có tự tin.”
Tiểu Hồng không nói thêm một lời mà lao vào đánh nhau với Tiểu Bạch, họ dùng không chiêu, từ lòng bàn tay của cả hai phát ra những tia sáng hướng về phía đối phương. Nếu Tiểu Bạch là màu trắng xóa thì Tiểu Hồng ra màu hồng đậm, những chùm sáng mạnh đến nỗi xuyên cả tường của lâu đài. Tia sáng của Tiểu Bạch đốt cháy một lọn tóc của Tiểu Hồng khiến cô ta vội vã thu phép thuật mà lo cho tóc mình không cháy lan ra.
Tiểu Hồng tức giận chạy tới túm chặt tóc của Tiểu Bạch kéo xuống đất khiến nó la lên đau đớn. Nó chụp được cánh tay của chị nó kéo ra khỏi đầu mình, nó nghe chị nó nói bên tai:
“Biết tỷ thích nhất mái tóc nên muội cố ý đúng chứ?”
“Cái đó ta lỡ tay thật.”, Tiểu Bạch lí nhí.
Điều đó không làm Tiểu Hồng bớt giận mà chỉ khiến cô nổi điên hơn, cô quăng Tiểu Bạch ra xa, không thèm nhìn xem nơi cô quăng con bé là cửa sổ. Tiểu Bạch cứ thế bị ném ra ngoài cửa sổ, đến khi Tiểu Hồng nhìn lại mới thấy mình lỡ tay, cô nhanh chóng lao ra cùng Tiểu Bạch thầm nghĩ rằng chắc có lẽ họ sẽ tiếp tục đánh nhau như lúc nảy coi như tình tỷ muội tương tàn từ đây.
Danh sách chương