Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Huyết Yêu rời đi cùng người đàn bà trong mưa, hắn vẫn chưa về. Ngôi nhà trống vắng hẳn, mặc dù Nhất Uy, Tuấn Tú và Trúc Chi vẫn túc trực trong nhà canh chừng từng giây phút một mong chờ đến mòn mỏi sự xuất hiện của hắn ý muốn hỏi hắn mấy điều đang luẩn quẩn trong suy nghĩ của họ.
Trúc Chi rất muốn biết Huyết Yêu đã đưa Tố Nga đi đâu, liệu hắn có cứu được linh hồn đã đóng băng của cô ấy hay không, cũng không biết liệu hắn có cách nào giúp mẹ con họ gặp nhau không. Cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa bởi vì tuần này bắt đầu kiếm tra chất lượng đầu năm, mà cô và Nhất Uy thời gian gần đây chỉ lo vùi đầu vào mấy vụ án hơn là mấy bài tập về nhà. Giờ đây cả hai phải cố gắng gấp đôi muốn lấy lại số kiến thức đã bỏ quên mấy ngày qua dưới sự chỉ đạo và cố vấn nhiệt tình (có thể nói hơi thái quá) của Thanh Lâm.
Trúc Chi còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Thanh Lâm khi cậu tỉnh dậy trong bộ dáng còn mơ ngủ, khẩu súng mà cậu “chôm” của bác hai vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của mình, cậu nghe Trúc Chi giải thích:
“Tụi này thấy ông ngất xỉu dưới mưa nên đưa ông về đây.”
“Tại sao tui lại nằm dưới mưa nhỉ? Tui không nhớ gì cả, tui chỉ nhớ mình từ hành lang thấy cái gì đó tấn công ai đó, nên đã chộp khẩu súng mà bác hai tui giấu trong áo khoát chạy ra. Sau đó không nhớ nữa.”
Tuấn Tú hiển nhiên biết trí nhớ của Thanh Lâm bị Huyết Yêu điều chỉnh, tạm thời không nhớ ra chuyện cậu đã chứng kiến tối hôm trước. Anh giả vờ phân bua:
“Có khi do chú mày bị hoang tưởng, hơn nữa dạo gần đây cũng có nhiều người bị tấn công dưới trời mưa nên chứng hoang tưởng càng bộc phát hơn.”
Thanh Lâm có chút nghi ngờ lời giải thích của Tuấn Tú nhưng không cách nào lý giải nổi chuyện mình mất trí hay do mình hoang tưởng là thật. Cuối cùng cậu quyết định không suy nghĩ tới nó nữa, cậu lo lắng cái khác hơn: Phải giải thích thế nào về khẩu súng mà cậu sắp sửa đối mặt với bác hai của cậu.
Trúc Chi đang tập trung giải bài thì nghe Nhất Uy hỏi Thanh Lâm:
“Mày giải thích với bác hai mày sao rồi? Vụ khẩu súng ấy.”
Thanh Lâm mệt mỏi trả lời:
“Thì tao nói sự thật chứ sao. Bác hai tao cho tao một trận nhừ tử, nói nào là súng của công an không thể lấy bậy bạ được, lỡ có gì xảy ra bác hai tao làm sao ăn nói với người ta, ý bác hai tao còn là cấp trên nữa.”
Trúc Chi đồng ý:
“Đúng rồi. Lần sau, ông đừng mạo hiểm như vậy nữa. Nếu lỡ như lúc đó thật sự có người đang tấn công người khác thì ông tính dùng súng bắn người ta thật à?”
“Chứ còn cách nào nữa đâu, bắn trước tính sau. Lúc còn nhỏ tui từng học bắn súng với bắn cung đó, hơi bị giỏi nha.”
Trúc Chi ngạc nhiên:
“Thiệt hả? Tui cũng từng học bắn cung nè, bửa nào mình so tài đi.”
Nhất Uy hỏi Trúc Chi:
“Cậu học bắn cung lúc nào? Theo như tui được biết quê mình làm gì có chổ học bắn cung.”
Trúc Chi nói một cách không suy nghĩ:
“Thì tui học trên thành phố chứ đâu.”
Ánh mắt tò mò của Nhất Uy khiến Trúc Chi chột dạ, cô lại một lần nữa lỡ lời, suýt chút nữa để lộ chuyện mình từng học bắn cung lúc còn học đại học. Thời còn sinh viên, cô ngoài khóa học tự vệ cô còn có niềm đam mê vô bờ bến với bộ môn bắn cung. Không hiểu tại sao khi cầm cây cung lên, cô thấy hưng phấn cực kì, giống như cô sinh ra để cầm cây cung vậy.
Trúc Chi chống chế ngay:
“Lúc lên thành phố trong khi đợi vô năm học, tui có đi học võ với bắn cung mà không tin đi hỏi anh Tú đi, tui có xin tiền ảnh đàng hoàng.”
Thanh Lâm liếc Nhất Uy một cái, thầm trách cậu quá nhiều chuyên:
“Có sao đâu. Bà còn học ở đó không, hay bà qua nhà tui đi, tui kèm bà bắn cung.”
Nhất Uy tính tham gia câu chuyện chợt nhớ ra Thanh Lâm có tình ý với Trúc Chi nên đành im lặng không nói ra điều trong đầu của cậu, chả là cậu không đồng tình lắm với việc Trúc Chi học bắn cung, thời buổi này học bắn cung làm sao phòng vệ tốt được, theo ý cậu cô nên học hẳn môn đấu kiếm có khi còn có cơ hội thực thi tài năng của mình.
Trúc Chi gật đầu đồng ý ngay:
“Cuối tuần này đi, tui còn chưa qua nhà ông với nhà Nhất Uy lần nào. Hai người thì coi nhà tui như ngôi nhà thứ hai còn gì.”
Điều này Nhất Uy không phản đối, rõ ràng cậu đi qua đi lại giữa trường học, nhà cậu và nhà Trúc Chi. Cậu thiếu điều ngủ lại nơi này nữa thôi, ăn cơm ngày hai bửa đều ở đây. Cậu cười một cái, khóe môi cong cong làm gương mặt đẹp trai của cậu bừng sáng. Trúc Chi thở dài lắc đầu, cậu ta quá đẹp trai rồi tốt nhất cậu ta đừng cười lên như thế rất dễ rù quyến người khác phạm tội a, cô đương nhiên không dám nói suy nghĩ trong đầu ra ngoài, nếu không hai thằng con trai sẽ hiểu lầm cô có tình ý với Nhất Uy mất.
Thanh Lâm chốt lại một lần nữa:
“Quyết định vậy nha, chủ nhật cả hai phải qua nhà tui đó. Thằng Uy biết nhà của tui nên bà đi theo nó đến đó nha. Tui sẽ kêu anh Thanh qua chơi luôn.”
Trúc Chi đến lúc này mới nhớ ra Thiên Thanh, cô hỏi ngay:
“Mấy bửa nay thấy tâm trạng ảnh ổn không?”
Thanh Lâm ngán ngẫm:
“Đi nhậu suốt, không ai khuyên được. Ảnh nói cái gì mà gặp chị Huyền rồi tùm lum hết, tui không hiểu ảnh muốn nói gì”
Nhất Uy nói:
“Vậy càng phải gặp ảnh, tụi này sẽ cố nói thêm vào một chút.”
Thanh Lâm sợ nhắc đến Thiên Thanh không khí lại buồn bã đi nên lập tức chuyển chủ đề:
“Chuyện kì lạ nhất xảy ra hôm qua nè, đội trọng án đã tìm ra hung thủ giết hại hai người đàn ông chết trong mưa hôm bửa.”
Thấy Trúc Chi và Nhất Uy đều trưng bộ mặt ngạc nhiên hơi kì quái, nhưng vẫn khiến Thanh Lâm thích thú bởi cậu cho rằng có những chuyện cậu cập nhật tin tức nhanh hơn hai người kia, cậu biết rằng hai người không thuộc loại người hay xem tin tức thời sự. Thanh Lâm đắc ý nói tiếp:
“Đó là một người đàn bà mặc áo dài màu tím, bà ta xách trên tay một chiếc giỏ đi chợ, công an đã thấy bả xuất qua CCTV trong con hẻm hôm đó. Hôm qua bả tới công an tự thú mất rồi.”
“Cái gì?”, Nhất Uy và Trúc Chi đồng thời nhìn nhau, họ xác nhận không nghe nhầm mới quay sang nghe Thanh Lâm nói tiếp.
“Bà ta nói ngày trước từng bị những gã đàn ông cưỡng hiếp trong mưa, nên hôm đó khi người đàn ông cố tình tiếp cận bà ta, bà ta phản xạ theo tâm lý hoảng sợ rồi ra tay giết người. Kì lạ ở điểm không ai tìm được giấu vân tay của bà ta, dường như bà ta không có tồn tại trên thế gian này vậy.”
Trúc Chi biết người đàn bà chắc do Huyết Yêu biến ra từ cành cây nào đó mà ra đây, cô nói to:
“Có lẽ bà ta không làm chứng minh nhân dân thôi, có mấy người dưới quê tui đến 40 tuổi mới làm chứng mình thư kìa. Họ lười đi làm, kẹt lắm mới vác xác ra làm đó.”
Nhất Uy đồng tình nhanh như chớp:
“Điểm này tui đồng ý, chứ ai lại không tồn tại trên đời hả ba.”
Thanh Lâm đương nhiên thà tin vào chuyện Trúc Chi vừa nói còn hơn tin vào mớ chuyện li kì không có thật trên đời. Tâm trạng cậu thoải mái hơn hẵn khi ở cạnh hai người bạn thân của mình. Đôi khi đang làm bài cậu có lúc trộm nhìn Trúc Chi mấy lần rồi ngồi tủm tỉm cười khi thấy cô lấy ngòi viết gãi cái đầu, mặt mày nhăn nhó thấy mà tội nghiệp (cậu không hề biết lúc này do Trúc Chi bất mãn chuyện khác, chuyện cô đã từng này tuổi còn phải ngồi cấm cúi giải lại mấy bào toán thời cấp ba mình từng học).
Nhất Uy không dám phản ứng gì khi thấy tâm trạng Thanh Lâm đang lân lân trôi xa tận mây trên trời – theo Nhất Uy nghĩ đó là áng mây tình yêu mà Thanh Lâm vẽ ra dành cho cô bạn thân của mình. Cậu khẽ cười vì lúc cậu rung động với một cô gái cậu cũng có tâm trạng xốn xang gần như Thanh Lâm, mỗi ánh mắt luôn hướng về phía cô ấy dù cô ấy chẳng biết đến sự tồn tại của mình.
Tuấn Tú hát líu lo trong phòng bếp, dạo này anh giống như một bà nội trợ chính hiệu, ngoài việc ghế bệnh viện một chút thời gian còn lại đều ở nhà nấu ăn cho mấy đứa em của mình, mấy tháng vừa qua anh thật sự cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, tất cả cũng nhờ có sự xuất hiện của em gái của anh. Anh nhú đầu ra nói chuyện với mấy đứa nhỏ:
“Học xong chưa, lại ăn chiều đi rồi học tiếp.”
Ba đứa hào hứng bỏ tập vỡ trên bàn rồi phóng thật nhanh vào phòng bếp, mắt Thanh Lâm lấp lánh ánh sao khi nhìn thấy đồ ăn xa hoa trên bàn ăn, cậu lập tức phụ Trúc Chi dọn chén đũa đầy đủ, Nhất Uy có nhiệm vụ lấy nước uống.
Khi cả bốn người đã ngồi vào bàn chuẩn bị tập trung làm no cái bụng thì Huyết Yêu xuất hiện trước mặt họ, hắn đằng hắng vài tiếng muốn người ta biết đến sự có mặt của mình, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Tuấn Tú tự tiện dùng đồ ăn. Thanh Lâm ngơ ngác nhìn thầy của mình, cậu theo phản xạ đứng dậy chào hỏi. Huyết Yêu ra hiệu cho Thanh Lâm ngồi xuống, cậu vẫn còn ngơ ngác không hiểu thầy Huyết Yêu làm gì trong nhà Tuấn Tú một cách tự nhiên như vậy. Tuấn Tú cười giải thích cho Thanh Lâm biết:
“Thầy của mấy đứa trọ trên lầu hai, chắc thầy làm xong công việc cũng đói rồi, thầy cũng hay ăn chung với tụi anh lắm, em dẹp bộ mặt ngạc nhiên đó đi giùm anh, anh nhìn mà mắc cười quá.”
Tuấn Tú nhấn mạnh từ “làm xong công việc” muốn cho cả ba người Huyết Yêu, Trúc Chi và Nhất Uy biết mình đang nhắc đến cái gì – cái mà mấy ngày nay họ đang chực chờ hắn về hỏi cho rõ ràng.
Thường trong bửa ăn, Trúc Chi là người nói rất nhiều. Vậy mà hôm nay cô lại im thin thít, thật không giống cô chút nào. Mọi người không biết rằng bao nhiêu câu hỏi đang treo trong đầu của Trúc Chi chỉ là có Thanh Lâm ở đây, cô không tiện nói nhiều. Huyết Yêu càng đừng nói, hắn lúc nào cũng cầu cho đừng có ai hỏi han gì hắn trong lúc hắn đang ăn cơm. Nhưng có vẻ, hắn tính không bằng trời tính, vừa vái lậy đừng ai nói ra bất cứ điều gì thì Thanh Lâm nói luôn:
“Tụi em đang nói đến chuyện học bắn cung của Ngân Chi, chủ nhật tuần này tụi em sẽ gặp nhau tại nhà em để học.”
Huyết Yêu ngước đầu nhìn Trúc Chi mong muốn chính tai mình nghe cô xác nhận chuyện Thanh Lâm vừa nói. Trúc Chi lí nhí:
“Em rất thích học bắn cung giống như cây cung sinh ra dành cho em vậy đó.”
Huyết Yêu nói:
“Cô….”, Huyết Yêu liếc nhìn Thanh Lâm rồi lập tức đổi xưng hô, “Trò biết bắn cung sao?”
Trúc Chi nói nhanh:
“Trong khoảng thời gian chờ nhập học ngoài nằm trong nhà ra em có đến lớp học võ và lớp học bắn cung ngó qua một chút.”
Tuấn Tú hỏi Huyết Yêu:
“Bắn cung có nguy hiểm không?”
Huyết Yêu trả lời:
“Bắn cung là bộ môn thể thao yêu thích của ta, nó không có gì nguy hiểm đâu. Ngược lại nó vừa giúp người ta giải trí, vừa giúp người ta tập trung cao độ, lại rèn luyện thể lực, còn có những thứ cần đến khả năng bắn cung mới có thể tiêu diệt được, ví dụ như…”
Trúc Chi giả vờ ho húng hắng muốn ngăn Huyết Yêu nói tiếp, hắn nói nữa chắc để lộ mọi chuyện cho Thanh Lâm biết mất, cậu ấy thuộc loại người thông minh rất có thể có nghi ngờ bọn họ. Huyết Yêu giả vờ nói cho hết câu:
“Ví dụ như chim đang bay trên trời, để hạ được những sinh vật đang di chuyển cần đòi hỏi xạ thủ phải là người giỏi tập trung và kĩ năng bắn chuẩn xác.”
Thanh Lâm vui vẻ ra mặt:
“Em không ngờ thầy còn am hiểu cả bắn cung nữa. Thầy có muốn đến tập với tụi em chủ nhật này không?”
Huyết Yêu từ chối ngay:
“Thầy bận lắm.”
Huyết Yêu quay sang nói với Trúc Chi:
“Đã có bộ cung tên nào chưa?”
Trúc Chi lắc đầu, Thanh Lâm tính nói với Huyết Yêu cậu sẽ tặng cho cô ấy một bộ thì bị Huyết Yêu cướp lời:
“Ta… ờ.. Thầy có một bộ không sài, thầy sẽ đưa cho em dùng.”
Trúc Chi mặt mày rạng rỡ hẳn ra:
“Thật hả? Anh… Thầy cho em thật à?”
Huyết Yêu gật đầu, hắn đã ăn xong hai chén cơm, hắn gởi lời khen ngợi tới Tuấn Tú khiến anh đỏ mặt cúi gằm mặt, Nhất Uy thấy vậy không giấu nổi liền nụ cười vang. Thanh Lâm cũng không còn e ngại thầy của mình nữa, họ tiếp tục nói cười cho đến hết bửa ăn mới ngừng. Trước khi rời đi Huyết Yêu dặn dò Thanh Lâm:
“Chuyện thầy trọ ở nhà Ngân Chi không nên nói ra cho nhiều người biết, em giữ kín giúp thầy.”
Thanh Lâm “Dạ” một tiếng rõ to.
Trúc Chi hiếm thấy có một ngày họ vui vẻ nhiều như vậy, không lo lắng những gì ngoài kia, chỉ biết trong nhà lúc này có không khí ấm áp tươi vui của gia đình. Cô nhìn một lượt khắp phòng thật muốn ôm mỗi người một cái cho thỏa nổi lòng.
Thanh Lâm và Nhất Uy chào tạm biệt hai anh em Tuấn Tú rồi cùng về nhà Thanh Lâm, tối nay Nhất Uy tính ngủ lại nhà cậu ấy. Trên đường đi, Nhất Uy tính hỏi Thanh Lâm có phải cậu ấy thật sự có tình cảm đặc biệt dành cho Trúc Chi hay không, nhưng cơn gió như bão tố cuốn bay mọi thứ kể cả mấy cái bao cô hàng xóm đang phơi, chúng bay đập vào mặt của Nhất Uy làm câu hỏi của cậu không kịp nói ra đã tắt lịm.
Thanh Lâm giúp Nhất Uy kéo mấy cái bao xuống, mặt của Nhất Uy đen thui vì tức giận (không rõ tực giận cơn gió kia hay tức giận mấy cái bao), Thanh Lâm nhìn gương mặt đó của Nhất Uy nhịn không được liền cười vang. Cậu cho rằng mấy cô gái nên thấy bộ mặt hài hước của Nhất Uy lúc này, đảm bảo không còn ai muốn si mê cậu ấy nữa.
Thanh Lâm không cười được lâu, trận cuồng phong ban nảy không dừng lại mà tiếp tục cuốn bay mọi thứ, mấy cái mái tôn gần như bật tung hết cả. Nhất Uy đề phòng quan sát xung quanh, cậu ra hiệu cho Thanh Lâm đi đằng sau mình, cậu lo rằng chuyện này liên quan đến thế giới bên kia, hoặc một sinh vật bóng đêm nào khác đứng đằng sau vụ này.
Quả nhiên đúng như Nhất Uy dự đoán, cái sinh vật bóng đêm đứng trước mặt họ không giống bất cứ sinh vật nào mà Nhất Uy từng gặp hay từng đọc trong cuốn sách bóng đêm. Nó có hình dạng giống như một loài bò sát cao đến đầu gối một người đàn ông, nó không có đuôi, da sần sùi, có hàng gai dọc sóng lưng, răng nanh nhọn, hai mắt đỏ sọc như máu, điểm gây chú ý của nó chính là cái miệng đang nhiễu máu (Nhất Uy đoán không phải máu của nó, có thể là máu của nạn nhân của nó).
Thanh Lâm không thể tin nổi vào đôi mắt của mình, cậu đang đối diện với một loài động vật kì lạ, không biết đây có phải loài động vật quý hiếm chưa ai phát hiên đất nước Việt Nam hay không, chứ thật sự nó không giống với động vật nào cậu biết.
Thế rồi loài sinh vật kia từ từ đứng lên bằng hai chân, hai chi sau của nó bắt đầu dài ra dài bằng hai chân của người đàn ông, hai chi trước biến thánh đôi tay dài ngoằm, duy chỉ có cái đầu của nó không biến đổi, đám răng với đôi môi tròn trịa của nó vẫn còn đang phun ra một đống nước miếng nhầy nhụa. Nó cố văng ra những tiếng giống con người:
“Ta nghe đồn gần đây xuất hiện một kẻ tự xưng là hậu duệ của Kim Quy, xem ra không sai, gương mặt của ngươi thật sự vô cùng giống hắn ta.”
Thanh Lâm kinh hãi té bụp xuống đất.
Trúc Chi rất muốn biết Huyết Yêu đã đưa Tố Nga đi đâu, liệu hắn có cứu được linh hồn đã đóng băng của cô ấy hay không, cũng không biết liệu hắn có cách nào giúp mẹ con họ gặp nhau không. Cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa bởi vì tuần này bắt đầu kiếm tra chất lượng đầu năm, mà cô và Nhất Uy thời gian gần đây chỉ lo vùi đầu vào mấy vụ án hơn là mấy bài tập về nhà. Giờ đây cả hai phải cố gắng gấp đôi muốn lấy lại số kiến thức đã bỏ quên mấy ngày qua dưới sự chỉ đạo và cố vấn nhiệt tình (có thể nói hơi thái quá) của Thanh Lâm.
Trúc Chi còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Thanh Lâm khi cậu tỉnh dậy trong bộ dáng còn mơ ngủ, khẩu súng mà cậu “chôm” của bác hai vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của mình, cậu nghe Trúc Chi giải thích:
“Tụi này thấy ông ngất xỉu dưới mưa nên đưa ông về đây.”
“Tại sao tui lại nằm dưới mưa nhỉ? Tui không nhớ gì cả, tui chỉ nhớ mình từ hành lang thấy cái gì đó tấn công ai đó, nên đã chộp khẩu súng mà bác hai tui giấu trong áo khoát chạy ra. Sau đó không nhớ nữa.”
Tuấn Tú hiển nhiên biết trí nhớ của Thanh Lâm bị Huyết Yêu điều chỉnh, tạm thời không nhớ ra chuyện cậu đã chứng kiến tối hôm trước. Anh giả vờ phân bua:
“Có khi do chú mày bị hoang tưởng, hơn nữa dạo gần đây cũng có nhiều người bị tấn công dưới trời mưa nên chứng hoang tưởng càng bộc phát hơn.”
Thanh Lâm có chút nghi ngờ lời giải thích của Tuấn Tú nhưng không cách nào lý giải nổi chuyện mình mất trí hay do mình hoang tưởng là thật. Cuối cùng cậu quyết định không suy nghĩ tới nó nữa, cậu lo lắng cái khác hơn: Phải giải thích thế nào về khẩu súng mà cậu sắp sửa đối mặt với bác hai của cậu.
Trúc Chi đang tập trung giải bài thì nghe Nhất Uy hỏi Thanh Lâm:
“Mày giải thích với bác hai mày sao rồi? Vụ khẩu súng ấy.”
Thanh Lâm mệt mỏi trả lời:
“Thì tao nói sự thật chứ sao. Bác hai tao cho tao một trận nhừ tử, nói nào là súng của công an không thể lấy bậy bạ được, lỡ có gì xảy ra bác hai tao làm sao ăn nói với người ta, ý bác hai tao còn là cấp trên nữa.”
Trúc Chi đồng ý:
“Đúng rồi. Lần sau, ông đừng mạo hiểm như vậy nữa. Nếu lỡ như lúc đó thật sự có người đang tấn công người khác thì ông tính dùng súng bắn người ta thật à?”
“Chứ còn cách nào nữa đâu, bắn trước tính sau. Lúc còn nhỏ tui từng học bắn súng với bắn cung đó, hơi bị giỏi nha.”
Trúc Chi ngạc nhiên:
“Thiệt hả? Tui cũng từng học bắn cung nè, bửa nào mình so tài đi.”
Nhất Uy hỏi Trúc Chi:
“Cậu học bắn cung lúc nào? Theo như tui được biết quê mình làm gì có chổ học bắn cung.”
Trúc Chi nói một cách không suy nghĩ:
“Thì tui học trên thành phố chứ đâu.”
Ánh mắt tò mò của Nhất Uy khiến Trúc Chi chột dạ, cô lại một lần nữa lỡ lời, suýt chút nữa để lộ chuyện mình từng học bắn cung lúc còn học đại học. Thời còn sinh viên, cô ngoài khóa học tự vệ cô còn có niềm đam mê vô bờ bến với bộ môn bắn cung. Không hiểu tại sao khi cầm cây cung lên, cô thấy hưng phấn cực kì, giống như cô sinh ra để cầm cây cung vậy.
Trúc Chi chống chế ngay:
“Lúc lên thành phố trong khi đợi vô năm học, tui có đi học võ với bắn cung mà không tin đi hỏi anh Tú đi, tui có xin tiền ảnh đàng hoàng.”
Thanh Lâm liếc Nhất Uy một cái, thầm trách cậu quá nhiều chuyên:
“Có sao đâu. Bà còn học ở đó không, hay bà qua nhà tui đi, tui kèm bà bắn cung.”
Nhất Uy tính tham gia câu chuyện chợt nhớ ra Thanh Lâm có tình ý với Trúc Chi nên đành im lặng không nói ra điều trong đầu của cậu, chả là cậu không đồng tình lắm với việc Trúc Chi học bắn cung, thời buổi này học bắn cung làm sao phòng vệ tốt được, theo ý cậu cô nên học hẳn môn đấu kiếm có khi còn có cơ hội thực thi tài năng của mình.
Trúc Chi gật đầu đồng ý ngay:
“Cuối tuần này đi, tui còn chưa qua nhà ông với nhà Nhất Uy lần nào. Hai người thì coi nhà tui như ngôi nhà thứ hai còn gì.”
Điều này Nhất Uy không phản đối, rõ ràng cậu đi qua đi lại giữa trường học, nhà cậu và nhà Trúc Chi. Cậu thiếu điều ngủ lại nơi này nữa thôi, ăn cơm ngày hai bửa đều ở đây. Cậu cười một cái, khóe môi cong cong làm gương mặt đẹp trai của cậu bừng sáng. Trúc Chi thở dài lắc đầu, cậu ta quá đẹp trai rồi tốt nhất cậu ta đừng cười lên như thế rất dễ rù quyến người khác phạm tội a, cô đương nhiên không dám nói suy nghĩ trong đầu ra ngoài, nếu không hai thằng con trai sẽ hiểu lầm cô có tình ý với Nhất Uy mất.
Thanh Lâm chốt lại một lần nữa:
“Quyết định vậy nha, chủ nhật cả hai phải qua nhà tui đó. Thằng Uy biết nhà của tui nên bà đi theo nó đến đó nha. Tui sẽ kêu anh Thanh qua chơi luôn.”
Trúc Chi đến lúc này mới nhớ ra Thiên Thanh, cô hỏi ngay:
“Mấy bửa nay thấy tâm trạng ảnh ổn không?”
Thanh Lâm ngán ngẫm:
“Đi nhậu suốt, không ai khuyên được. Ảnh nói cái gì mà gặp chị Huyền rồi tùm lum hết, tui không hiểu ảnh muốn nói gì”
Nhất Uy nói:
“Vậy càng phải gặp ảnh, tụi này sẽ cố nói thêm vào một chút.”
Thanh Lâm sợ nhắc đến Thiên Thanh không khí lại buồn bã đi nên lập tức chuyển chủ đề:
“Chuyện kì lạ nhất xảy ra hôm qua nè, đội trọng án đã tìm ra hung thủ giết hại hai người đàn ông chết trong mưa hôm bửa.”
Thấy Trúc Chi và Nhất Uy đều trưng bộ mặt ngạc nhiên hơi kì quái, nhưng vẫn khiến Thanh Lâm thích thú bởi cậu cho rằng có những chuyện cậu cập nhật tin tức nhanh hơn hai người kia, cậu biết rằng hai người không thuộc loại người hay xem tin tức thời sự. Thanh Lâm đắc ý nói tiếp:
“Đó là một người đàn bà mặc áo dài màu tím, bà ta xách trên tay một chiếc giỏ đi chợ, công an đã thấy bả xuất qua CCTV trong con hẻm hôm đó. Hôm qua bả tới công an tự thú mất rồi.”
“Cái gì?”, Nhất Uy và Trúc Chi đồng thời nhìn nhau, họ xác nhận không nghe nhầm mới quay sang nghe Thanh Lâm nói tiếp.
“Bà ta nói ngày trước từng bị những gã đàn ông cưỡng hiếp trong mưa, nên hôm đó khi người đàn ông cố tình tiếp cận bà ta, bà ta phản xạ theo tâm lý hoảng sợ rồi ra tay giết người. Kì lạ ở điểm không ai tìm được giấu vân tay của bà ta, dường như bà ta không có tồn tại trên thế gian này vậy.”
Trúc Chi biết người đàn bà chắc do Huyết Yêu biến ra từ cành cây nào đó mà ra đây, cô nói to:
“Có lẽ bà ta không làm chứng minh nhân dân thôi, có mấy người dưới quê tui đến 40 tuổi mới làm chứng mình thư kìa. Họ lười đi làm, kẹt lắm mới vác xác ra làm đó.”
Nhất Uy đồng tình nhanh như chớp:
“Điểm này tui đồng ý, chứ ai lại không tồn tại trên đời hả ba.”
Thanh Lâm đương nhiên thà tin vào chuyện Trúc Chi vừa nói còn hơn tin vào mớ chuyện li kì không có thật trên đời. Tâm trạng cậu thoải mái hơn hẵn khi ở cạnh hai người bạn thân của mình. Đôi khi đang làm bài cậu có lúc trộm nhìn Trúc Chi mấy lần rồi ngồi tủm tỉm cười khi thấy cô lấy ngòi viết gãi cái đầu, mặt mày nhăn nhó thấy mà tội nghiệp (cậu không hề biết lúc này do Trúc Chi bất mãn chuyện khác, chuyện cô đã từng này tuổi còn phải ngồi cấm cúi giải lại mấy bào toán thời cấp ba mình từng học).
Nhất Uy không dám phản ứng gì khi thấy tâm trạng Thanh Lâm đang lân lân trôi xa tận mây trên trời – theo Nhất Uy nghĩ đó là áng mây tình yêu mà Thanh Lâm vẽ ra dành cho cô bạn thân của mình. Cậu khẽ cười vì lúc cậu rung động với một cô gái cậu cũng có tâm trạng xốn xang gần như Thanh Lâm, mỗi ánh mắt luôn hướng về phía cô ấy dù cô ấy chẳng biết đến sự tồn tại của mình.
Tuấn Tú hát líu lo trong phòng bếp, dạo này anh giống như một bà nội trợ chính hiệu, ngoài việc ghế bệnh viện một chút thời gian còn lại đều ở nhà nấu ăn cho mấy đứa em của mình, mấy tháng vừa qua anh thật sự cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, tất cả cũng nhờ có sự xuất hiện của em gái của anh. Anh nhú đầu ra nói chuyện với mấy đứa nhỏ:
“Học xong chưa, lại ăn chiều đi rồi học tiếp.”
Ba đứa hào hứng bỏ tập vỡ trên bàn rồi phóng thật nhanh vào phòng bếp, mắt Thanh Lâm lấp lánh ánh sao khi nhìn thấy đồ ăn xa hoa trên bàn ăn, cậu lập tức phụ Trúc Chi dọn chén đũa đầy đủ, Nhất Uy có nhiệm vụ lấy nước uống.
Khi cả bốn người đã ngồi vào bàn chuẩn bị tập trung làm no cái bụng thì Huyết Yêu xuất hiện trước mặt họ, hắn đằng hắng vài tiếng muốn người ta biết đến sự có mặt của mình, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Tuấn Tú tự tiện dùng đồ ăn. Thanh Lâm ngơ ngác nhìn thầy của mình, cậu theo phản xạ đứng dậy chào hỏi. Huyết Yêu ra hiệu cho Thanh Lâm ngồi xuống, cậu vẫn còn ngơ ngác không hiểu thầy Huyết Yêu làm gì trong nhà Tuấn Tú một cách tự nhiên như vậy. Tuấn Tú cười giải thích cho Thanh Lâm biết:
“Thầy của mấy đứa trọ trên lầu hai, chắc thầy làm xong công việc cũng đói rồi, thầy cũng hay ăn chung với tụi anh lắm, em dẹp bộ mặt ngạc nhiên đó đi giùm anh, anh nhìn mà mắc cười quá.”
Tuấn Tú nhấn mạnh từ “làm xong công việc” muốn cho cả ba người Huyết Yêu, Trúc Chi và Nhất Uy biết mình đang nhắc đến cái gì – cái mà mấy ngày nay họ đang chực chờ hắn về hỏi cho rõ ràng.
Thường trong bửa ăn, Trúc Chi là người nói rất nhiều. Vậy mà hôm nay cô lại im thin thít, thật không giống cô chút nào. Mọi người không biết rằng bao nhiêu câu hỏi đang treo trong đầu của Trúc Chi chỉ là có Thanh Lâm ở đây, cô không tiện nói nhiều. Huyết Yêu càng đừng nói, hắn lúc nào cũng cầu cho đừng có ai hỏi han gì hắn trong lúc hắn đang ăn cơm. Nhưng có vẻ, hắn tính không bằng trời tính, vừa vái lậy đừng ai nói ra bất cứ điều gì thì Thanh Lâm nói luôn:
“Tụi em đang nói đến chuyện học bắn cung của Ngân Chi, chủ nhật tuần này tụi em sẽ gặp nhau tại nhà em để học.”
Huyết Yêu ngước đầu nhìn Trúc Chi mong muốn chính tai mình nghe cô xác nhận chuyện Thanh Lâm vừa nói. Trúc Chi lí nhí:
“Em rất thích học bắn cung giống như cây cung sinh ra dành cho em vậy đó.”
Huyết Yêu nói:
“Cô….”, Huyết Yêu liếc nhìn Thanh Lâm rồi lập tức đổi xưng hô, “Trò biết bắn cung sao?”
Trúc Chi nói nhanh:
“Trong khoảng thời gian chờ nhập học ngoài nằm trong nhà ra em có đến lớp học võ và lớp học bắn cung ngó qua một chút.”
Tuấn Tú hỏi Huyết Yêu:
“Bắn cung có nguy hiểm không?”
Huyết Yêu trả lời:
“Bắn cung là bộ môn thể thao yêu thích của ta, nó không có gì nguy hiểm đâu. Ngược lại nó vừa giúp người ta giải trí, vừa giúp người ta tập trung cao độ, lại rèn luyện thể lực, còn có những thứ cần đến khả năng bắn cung mới có thể tiêu diệt được, ví dụ như…”
Trúc Chi giả vờ ho húng hắng muốn ngăn Huyết Yêu nói tiếp, hắn nói nữa chắc để lộ mọi chuyện cho Thanh Lâm biết mất, cậu ấy thuộc loại người thông minh rất có thể có nghi ngờ bọn họ. Huyết Yêu giả vờ nói cho hết câu:
“Ví dụ như chim đang bay trên trời, để hạ được những sinh vật đang di chuyển cần đòi hỏi xạ thủ phải là người giỏi tập trung và kĩ năng bắn chuẩn xác.”
Thanh Lâm vui vẻ ra mặt:
“Em không ngờ thầy còn am hiểu cả bắn cung nữa. Thầy có muốn đến tập với tụi em chủ nhật này không?”
Huyết Yêu từ chối ngay:
“Thầy bận lắm.”
Huyết Yêu quay sang nói với Trúc Chi:
“Đã có bộ cung tên nào chưa?”
Trúc Chi lắc đầu, Thanh Lâm tính nói với Huyết Yêu cậu sẽ tặng cho cô ấy một bộ thì bị Huyết Yêu cướp lời:
“Ta… ờ.. Thầy có một bộ không sài, thầy sẽ đưa cho em dùng.”
Trúc Chi mặt mày rạng rỡ hẳn ra:
“Thật hả? Anh… Thầy cho em thật à?”
Huyết Yêu gật đầu, hắn đã ăn xong hai chén cơm, hắn gởi lời khen ngợi tới Tuấn Tú khiến anh đỏ mặt cúi gằm mặt, Nhất Uy thấy vậy không giấu nổi liền nụ cười vang. Thanh Lâm cũng không còn e ngại thầy của mình nữa, họ tiếp tục nói cười cho đến hết bửa ăn mới ngừng. Trước khi rời đi Huyết Yêu dặn dò Thanh Lâm:
“Chuyện thầy trọ ở nhà Ngân Chi không nên nói ra cho nhiều người biết, em giữ kín giúp thầy.”
Thanh Lâm “Dạ” một tiếng rõ to.
Trúc Chi hiếm thấy có một ngày họ vui vẻ nhiều như vậy, không lo lắng những gì ngoài kia, chỉ biết trong nhà lúc này có không khí ấm áp tươi vui của gia đình. Cô nhìn một lượt khắp phòng thật muốn ôm mỗi người một cái cho thỏa nổi lòng.
Thanh Lâm và Nhất Uy chào tạm biệt hai anh em Tuấn Tú rồi cùng về nhà Thanh Lâm, tối nay Nhất Uy tính ngủ lại nhà cậu ấy. Trên đường đi, Nhất Uy tính hỏi Thanh Lâm có phải cậu ấy thật sự có tình cảm đặc biệt dành cho Trúc Chi hay không, nhưng cơn gió như bão tố cuốn bay mọi thứ kể cả mấy cái bao cô hàng xóm đang phơi, chúng bay đập vào mặt của Nhất Uy làm câu hỏi của cậu không kịp nói ra đã tắt lịm.
Thanh Lâm giúp Nhất Uy kéo mấy cái bao xuống, mặt của Nhất Uy đen thui vì tức giận (không rõ tực giận cơn gió kia hay tức giận mấy cái bao), Thanh Lâm nhìn gương mặt đó của Nhất Uy nhịn không được liền cười vang. Cậu cho rằng mấy cô gái nên thấy bộ mặt hài hước của Nhất Uy lúc này, đảm bảo không còn ai muốn si mê cậu ấy nữa.
Thanh Lâm không cười được lâu, trận cuồng phong ban nảy không dừng lại mà tiếp tục cuốn bay mọi thứ, mấy cái mái tôn gần như bật tung hết cả. Nhất Uy đề phòng quan sát xung quanh, cậu ra hiệu cho Thanh Lâm đi đằng sau mình, cậu lo rằng chuyện này liên quan đến thế giới bên kia, hoặc một sinh vật bóng đêm nào khác đứng đằng sau vụ này.
Quả nhiên đúng như Nhất Uy dự đoán, cái sinh vật bóng đêm đứng trước mặt họ không giống bất cứ sinh vật nào mà Nhất Uy từng gặp hay từng đọc trong cuốn sách bóng đêm. Nó có hình dạng giống như một loài bò sát cao đến đầu gối một người đàn ông, nó không có đuôi, da sần sùi, có hàng gai dọc sóng lưng, răng nanh nhọn, hai mắt đỏ sọc như máu, điểm gây chú ý của nó chính là cái miệng đang nhiễu máu (Nhất Uy đoán không phải máu của nó, có thể là máu của nạn nhân của nó).
Thanh Lâm không thể tin nổi vào đôi mắt của mình, cậu đang đối diện với một loài động vật kì lạ, không biết đây có phải loài động vật quý hiếm chưa ai phát hiên đất nước Việt Nam hay không, chứ thật sự nó không giống với động vật nào cậu biết.
Thế rồi loài sinh vật kia từ từ đứng lên bằng hai chân, hai chi sau của nó bắt đầu dài ra dài bằng hai chân của người đàn ông, hai chi trước biến thánh đôi tay dài ngoằm, duy chỉ có cái đầu của nó không biến đổi, đám răng với đôi môi tròn trịa của nó vẫn còn đang phun ra một đống nước miếng nhầy nhụa. Nó cố văng ra những tiếng giống con người:
“Ta nghe đồn gần đây xuất hiện một kẻ tự xưng là hậu duệ của Kim Quy, xem ra không sai, gương mặt của ngươi thật sự vô cùng giống hắn ta.”
Thanh Lâm kinh hãi té bụp xuống đất.
Danh sách chương