Trúc Chi nhào tới chổ họ (bằng một sức mạnh phi thường), cô gạt tay người đàn bà ra khỏi cơ thể Huyết Yêu, mặt cô nhăn lại vì tức giận, tay đang cầm thanh kiếm Kim Quy giơ lên chém rách tay Tố Nga, thuận đà đỡ cả người Huyết Yêu vào lòng.
Cánh tay Tố Nga bị rách một đường dài, bà ta rống lên giận dữ, nhưng bà ta không có cơ hội làm hại Trúc Chi bởi vì Nhất Uy nhanh tay chộp lấy thanh kiếm từ tay Trúc Chi và chỉa về phía bà ta. Nhất Uy lạnh lùng:
“Người muốn cứu bà đã bị bà đâm một nhát, còn ta không có ý định tha cho bà đâu.”
Tố Nga nhìn chằm chằm vào mặt Nhất Uy, bà ta cố dùng phép để biến mất nhưng không thành, bà ta ngơ ngác không hiểu vì sao bà ta thi triển pháp thuật không được. Bà ta liền đưa mắt nhìn Huyết Yêu, bà ta đoán do hắn đã cô lập bà trong căn nhà này, hắn muốn bắt cho bằng được bà nên không muốn bà rời khỏi, thật xảo trá, sao bao nhiêu năm gặp lại nhau hắn vẫn đối xử lạnh nhạt với bà như vậy.
Trúc Chi nhìn thấy máu của Huyết Yêu đang chảy dính cả tay của cô, cô cắn môi, cô muốn ngăn nổi sợ hãi đang trùm lấy tâm hồn của cô. Không phải Huyết Yêu là thần hay sao, sao vết thương của hắn lại không lành lại ngay. Trúc Chi xé một miếng áo chấm chấm vào vết thương của hắn, nhưng không mấy tác dụng, nước mắt tuôn rơi dù cô không bật ra một tiếng nấc nào. Huyết Yêu muốn đưa tay lao đi giọt nước mắt của cô, nhưng hắn không có chút sức lực nào. Huyết Yêu đành nhẹ giọng nói:
“Ta.. không sao.”
Trúc Chi trách móc:
“Không sao cái gì chứ, máu của anh cứ chảy hoài không ngăn được.”
Huyết Yêu nói một cách khó khăn:
“Độc của cây Trúc đào.”
Tố Nga miệng cười méo mó:
“Ta đã tìm hiểu về thần tiên các ngươi, độc từ cây trúc đào hoặc lá ngón có thể giết chết các ngươi trong 48 giờ nếu không có thuốc giải. Huynh cứ yên tâm, lúc này huynh chưa chết được đâu, ta muốn huynh chết một cách từ từ.”
Tố Nga đứng im nhìn mọi thứ một cách bình thản, bà ta nói tiếp:
“Ta biết huynh nhất định tìm tới cứu cô ta, ta tự hỏi cô ta là gì mà huynh nguyện ý trao thanh bảo bối như vậy. Trước đây ta nằng nặc mượn huynh mà huynh nhất quyết không cho, giờ lại trao cho người này, đủ biết huynh rất xem trọng cô ta. Ta đã bắt cô ta tới đây với ước nguyện huynh cũng sẽ tới, ta đã bôi độc làm từ lá ngón và trúc đào, ta chờ cơ hội hạ thủ, cuối cùng ta cũng giết được huynh – người mà ta căm ghét nhất.”
Huyết Yêu cảm thấy chóng mặt, hắn vừa nôn ra một chất màu đen nhầy nhụa, Trúc Chi xoa xoa lưng cho hắn, mặt cô hiện tia đau lòng. Trúc Chi hỏi vội:
“Giải dược là gì?”
“Kim ngân hoa.”, Huyết Yêu trả lời sau khi thổ ra một ngụm máu tươi.
Trúc Chi nói:
“Tui chưa bao giờ thấy loại cây đó, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
Tố Nga cười khinh bỉ:
“Và các ngươi cho rằng ta dễ dàng cho các ngươi rời khỏi đây ư?”
Nhất Uy không suy nghĩ nhiều liền đâm thanh kiếm vào bụng Tố Nga, bà ta ngã khuỵa xuống đất trừng mắt nhìn cậu, Nhất Uy lạnh nhạt:
“Vết thương này không đủ để giết bà, nhưng có thể khiến bà đau đớn và giữ im lặng trong vài khắc. Nếu không phải tôi nể tình bà là người quen của Huyết Yêu, tôi đã giết chết bà từ lâu rồi. Tôi có thể thấy được Huyết Yêu có rất nhiều điều muốn nói với bà.”
Tố Nga gằng giọng:
“Ta không cần nghe huynh ấy nói.”
Trúc Chi mỉa mai:
“Vì bà không có được anh ấy nên mới giết anh ấy, tôi đoán đúng chứ? Bà không hề căm ghét anh ấy, ngược lại nà yêu anh ấy.”
Tố Nga căm ghét nhìn Trúc Chi, bà ta không muốn cô sống một chút nào, bà ta cố phớt lờ cô nhưng những câu cô nói tiếp theo như có hàng ngàn mũi tên cấm vào trái tim của bà ta:
“Lúc bà thấy thanh kiếm bảo bối trong tay của ta bà đã ghen tức đến mức nào, nếu tôi nhớ không lầm bà từng nói không muốn người nào sở hữu thanh kiếm này được sống. Tôi liền đoán bà có tình cảm đặc biệt với anh ấy. Sao, là anh ấy từ chối bà nên bà tức giận?”
Tố Nga lắc đầu không muốn nghe Trúc Chi nói, mỗi lần nhớ lại chuyện xưa bà ta vẫn còn chút đau thương tận nơi đáy lòng.
Huyết Yêu nói:
“Từ lúc ta được sinh ra đã mang thiên mệnh, mệnh của ta đã định sẽ trở thành thần tiên. Ta tuyệt đối không muốn chung thân đại sự của muội dỡ dang. Ta từng muốn muội được gả cho một nam nhi yêu thương muội hết lòng, người đó tuyệt đối không phải ta, ta không yêu ai càng không muốn ràng buộc bởi tình yêu.”
Tố Nga rống lên:
“Ta không tin huynh không có chút tình ý với ta. Có phải huynh có nổi khổ gì không?”
Trúc Chi trả lời giùm Huyết Yêu khi thấy hắn thổ thêm một ngụm máu, hơi thở hắn trở nên yếu dần:
“Cứu lấy anh ấy trước đã, có gì bà có thể hỏi anh ấy sao, tôi biết bà cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, tôi biết bà cũng không thật sự muốn anh ấy chết.”
“Đừng ra vẻ.”, Tố Nga nói giọng ghét bỏ ra mặt, “Ta không ưa gì cô.”
Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Vậy hãy đem họ trở về nhà cậu đi, sau sân nhà tôi có trồng kim ngân.”
Trúc Chi hỏi:
“Làm sao sân nhà cậu lại trồng kim ngân?”
Nhất Uy nói vội:
“Trong phong thủy ấy mà.”
Tố Nga giục giã:
“Hai người có nhanh chân không, huynh ấy sắp chết rồi kìa.”
“Tại bà chứ tại ai nữa.”, Trúc Chi liếc bà ta.
Tố Nga hậm hực không muốn gây hấn với Trúc Chi, cô ta biết lỗi tại cô ta, lúc đâm thanh kiếm vào ngực Huyết Yêu là lúc cô ta bị cơn giận kiểm soát, một con quỷ như cô ta làm sao bình tỉnh khi gặp lại người mà cô ta cho rằng hắn chính là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Nếu như hắn không rời đi, nếu như hắn chịu lấy cô có lẽ cô đã không có kết cục thê thảm như vậy.
Tố Nga nói một sự thật đau lòng:
“Ta không rời khỏi đây được, có lẽ do huynh ấy dùng tro phật nhốt ta lại với căn nhà.”
Nhất Uy nói:
“Khó gì, để tôi gỡ nó ra là được. Chỉ có điều, làm sao tụi này tin bà không ám hại tụi này sao khi tụi này gỡ tấm bùa bảo mệnh xuống.”
Tố Nga nói:
“Hai người chỉ còn duy nhất chọn tin tưởng ta, nếu không huynh ấy sẽ chết. Với lại, ta còn sức chiến đấu hay sao?”
Tố Nga đau đớn nhìn Nhất Uy, vẻ mặt vô cùng oan ức, bà ta chỉ vào vết đâm tạo một lổ lớn trên bụng của bà ta.
Trúc Chi nói nhanh:
“Được rồi, mình đi thôi. Huyết Yêu, anh còn đủ năng lực dịch chuyển luôn cả tụi này không?”
Huyết Yêu gật đầu. Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã xuất hiện trong nhà của Trúc Chi, cô thấy Tuấn Tú đang đứng giữa phòng khách, anh đang đi qua đi lại đầy lo lắng.
Khi Tuấn Tú nhìn thấy cả bốn người xuất hiện trong nhà mình, ban đầu có hơi giật mình vì sự có mặt của một người đàn bà đã bắt cóc anh, sau đó lại không biết nên vui vì Trúc Chi không bị thương ở đâu hết hay nên lo lắng khi thấy Huyết Yêu máu me khắp người.
Nhất Uy đặt một vòng tròn tro phật xung quanh nhà của Trúc Chi, cậu có vẻ chưa tin tưởng Tố Nga, cậu muốn khi cậu quay về nhà lấy kim ngân và trở lại Tố Nga vẫn ở nguyên trong nhà. Cậu liền trói Tố Nga bằng một sợi dây màu đỏ kì lạ, Trúc Chi không có thời gian hỏi han cậu ấy, vì cậu ấy vừa trói bà ta xong liền chạy đi ngay. Trước khi đi còn đưa thanh kiếm Kim Quy cho Trúc Chi và nói:
“Nếu xảy ra chuyện gì hãy đâm thanh kiếm vào tim bà ta.”
Trúc Chi gật đầu. Cô giải thích cho Tuấn Tú những chuyện đã xảy ra, Tuấn Tú liền xích ra xa nơi người đàn bà đang ngồi, mắt vẫn đăm đăm nhìn bà ta vẻ chán ghét.
Họ không phải đợi lâu, Nhất Uy đã xuất hiện trong nhà và đưa kim ngân hoa cho Huyết Yêu, hắn cầm lấy rồi bỏ nó vào họng nhai kỹ và nuốt xuống.
Trúc Chi hơi sốt ruột, hắn chưa có phản ứng nào tốt lên cả, mặt của hắn vẫn tái nhợt, môi tím tái, mắt vẫn nhắm nghiền. Trúc Chi vỗ vỗ vào lưng hắn ba cái xem thế nào, hắn liền mở bừng mắt nhìn cô như thế cô là người đã đâm hắn vậy. Trúc Chi không cam tâm nói:
“Nhìn tui như vậy là có ý gì, anh đã đỡ chưa?”
Huyết Yêu vẫn còn hơi choáng, nhưng hắn đã đứng dậy được, hắn nói:
“Cô làm ta đau.”
Trúc Chi đính chính:
“Tui chỉ vỗ nhè nhẹ.”
“Nhè nhẹ của cô làm ta muốn thổ huyết.”
Tuấn Tú bồi thêm:
“Anh thấy em hơi quá tay thật.”
Trúc Chi tức tối nhìn Huyết Yêu lẫn Tuấn Tú, nể tình hắn đang bị thương nên cô không muốn chấp những thứ nhỏ nhặt. Tố Nga nhìn họ đối đáp qua lại niềm đau xót dâng lên mãnh liệt, trước đây bà cùng với Huyết Yêu chưa lời qua tiếng lại nhiều như vậy.
Huyết Yêu ngồi tịnh tâm mất 10 phút mới đứng dậy đến bên cạnh Tố Nga, hắn phất tay áo một cái, sợi dây đang trói bà ta tự tháo rời. Huyết Yêu cũng đưa một viên đan dược cho bà ta bắt bà ta phải uống nó, Tố Nga ngoan ngoãn nghe lời, bà ta cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tố Nga nói với niềm ân hận:
“Ta… thật có lỗi với huynh. Ta không nên dồn hết mọi tội lỗi lên trên đầu huynh.”
Huyết Yêu nâng Tố Nga dậy, hắn đỡ bà ta ngồi vào ghế, hắn nói:
“Ta đã suy nghĩ không chu toàn, ta đã rời đi không lời từ biệt, chí ít ta nên gởi muội cho người quen của ta chăm sóc, ta không nghĩ cho muội phải ở một mình với mẹ già nguy hiểm thế nào.”
Tố Nga tủi thân mắt bắt đầu ngấn lệ, cô tiếp tục ngồi im nghe Huyết yêu nói:
“Muội căm ghét ta cũng đúng, muốn giết ta cũng đúng, ta hoàn toàn không trách muội.”
Tố Nga trở về bộ dạng một cô thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, Tuấn Tú trố mắt nhìn cô với vẻ không tin nổi, thì ra người đàn bà ma đó có bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Trúc Chi, Nhất Uy và Tuấn Tú không xen ngang một lời nào vào câu chuyện của hai người kia, họ chỉ đơn giản ngồi xem diễn biến câu chuyện.
Tố Nga mơ màng nhớ về chuyện xưa:
“Huynh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau chứ?”
Huyết Yêu mỉm cười gật đầu. Tố Nga nói tiếp:
“Trong đêm hội trăng rằm làng năm, muội chỉ là một cô nương ở độ tuổi trăng tròn nhất, muội vì quá ham chơi nên đi lạc mất, may mà gặp được huynh, huynh đã đưa muội về an toàn còn cho muội một chút lương thực. Lúc đó, thật sự muội vô cùng sùng bái huynh, muốn trở thành muội muội của huynh để được huynh cưng chiều.”
Khuôn mặt của Tố Nga giãn ra, cô nở một nụ cười hiếm thấy, nụ cười sáng bừng đến mức cả Trúc Chi còn cảm thấy rung động, Tuấn Tú như đắm chìm trong mộng đẹp, duy chỉ có Nhất Uy và Huyết Yêu không phản ứng gì. Tố Nga như đang về khoảng thời gian của trước kia, cô nói:
“Thời gian chúng ta gặp gỡ không nhiều, muội càng lớn càng xinh đẹp, đám trai trong làng luôn nhòm ngó muội, mẹ của muội lo sợ muội sẽ gặp chuyện nên đã nhốt muội trong nhà không cho muội ra ngoài nửa bước. Càng ngày muội càng nhớ huynh, muội muốn gặp huynh mỗi ngày, muốn nghe giọng nói của huynh mặc dù huynh cũng không nói với muội nhiều lắm. Muội đã biết trái tim này muốn gì, muội muốn gả cho huynh. Thế mà huynh đã từ chối muội, huynh bảo huynh còn chuyện cao cả hơn phải làm, huynh không quan tâm đến chuyện nam nữ bình thường.”
Tố Nga khóc ngất lên. Trúc Chi vô cùng đồng cảm với Tố Nga, người tốt như Huyết Yêu xứng đáng để cô ấy gởi gấm tấm chân tình; nhưng đương nhiên Huyết Yêu là người vô cùng lạnh lùng trong chuyện nam nữ, hắn không có ý định kết hôn với ai hết, thế là tình cảm kia rơi vào bế tắc, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, đơn phương như vậy vô cùng đau khổ.
Tố Nga nói trong nước mắt:
“Thế rồi huynh biến mất, muội đã tìm huynh khắp nơi, muội như người mất trí nằm khóc lóc trong nhà, mẹ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đoạn thời gian đó rất khó khăn đối với muội.”
Tố Nga quẹt đi nước mắt, cô tiếp tục thủ thỉ:
“Bà mối tìm tới cửa tìm cho muội một mối hôn sự tốt, muội có chết cũng không đồng ý, muội muốn chờ huynh, cả kiếp này kiếp sau chỉ muốn gả cho huynh.”
Trúc Chi vùi đầu lên vai Tuấn Tú, nước mắt cô ướt đẫm cả áo của anh, Tuấn Tú biết em gái của mình vô cùng mít ướt rất dễ dàng rơi nước mắt với những chuyện nó cho là cảm động, nên chỉ vỗ vỗ lưng nó an ủi.
Trúc Chi khóc vì tình yêu của Tố Nga dành cho Huyết Yêu quá lớn, dành hết tình cảm cho một người mà biết rằng người ấy không bao giờ chấp nhận, cô nghĩ đến tình cảnh éo le của Tố Nga chợt cô thấy thương hại hơn là căm ghét.
“Nhưng chẳng ngờ chờ đợi muội không phải hạnh phúc mà bất hạnh. Muội nằm giữa sân uất hận mà chết. Nổi thù hằn trong muội lớn đến mức muội chỉ nghĩ đến việc giết người trả mối thâm thù, muội muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu, như vậy cũng sai sao?”
Huyết Yêu nhẹ nhàng nói:
“Nếu là ta ta cũng trả thù hắn như vậy, nhưng những người vô tội khác họ không đáng bị giết dã man như vậy.”
“Họ có cùng dòng máu với hắn, dòng máu bẩn thỉu tanh tưởi. Muội chỉ cần nhớ đến bàn tay của hắn trượt khắp nơi trên người muội thôi, đầu óc muội đã muốn nổ tung rồi. Muội không cách nào quên ngày hôm đó được.”
Tuấn Tú thì thầm:
“Hồng nhan bạc mệnh.”
Cánh tay Tố Nga bị rách một đường dài, bà ta rống lên giận dữ, nhưng bà ta không có cơ hội làm hại Trúc Chi bởi vì Nhất Uy nhanh tay chộp lấy thanh kiếm từ tay Trúc Chi và chỉa về phía bà ta. Nhất Uy lạnh lùng:
“Người muốn cứu bà đã bị bà đâm một nhát, còn ta không có ý định tha cho bà đâu.”
Tố Nga nhìn chằm chằm vào mặt Nhất Uy, bà ta cố dùng phép để biến mất nhưng không thành, bà ta ngơ ngác không hiểu vì sao bà ta thi triển pháp thuật không được. Bà ta liền đưa mắt nhìn Huyết Yêu, bà ta đoán do hắn đã cô lập bà trong căn nhà này, hắn muốn bắt cho bằng được bà nên không muốn bà rời khỏi, thật xảo trá, sao bao nhiêu năm gặp lại nhau hắn vẫn đối xử lạnh nhạt với bà như vậy.
Trúc Chi nhìn thấy máu của Huyết Yêu đang chảy dính cả tay của cô, cô cắn môi, cô muốn ngăn nổi sợ hãi đang trùm lấy tâm hồn của cô. Không phải Huyết Yêu là thần hay sao, sao vết thương của hắn lại không lành lại ngay. Trúc Chi xé một miếng áo chấm chấm vào vết thương của hắn, nhưng không mấy tác dụng, nước mắt tuôn rơi dù cô không bật ra một tiếng nấc nào. Huyết Yêu muốn đưa tay lao đi giọt nước mắt của cô, nhưng hắn không có chút sức lực nào. Huyết Yêu đành nhẹ giọng nói:
“Ta.. không sao.”
Trúc Chi trách móc:
“Không sao cái gì chứ, máu của anh cứ chảy hoài không ngăn được.”
Huyết Yêu nói một cách khó khăn:
“Độc của cây Trúc đào.”
Tố Nga miệng cười méo mó:
“Ta đã tìm hiểu về thần tiên các ngươi, độc từ cây trúc đào hoặc lá ngón có thể giết chết các ngươi trong 48 giờ nếu không có thuốc giải. Huynh cứ yên tâm, lúc này huynh chưa chết được đâu, ta muốn huynh chết một cách từ từ.”
Tố Nga đứng im nhìn mọi thứ một cách bình thản, bà ta nói tiếp:
“Ta biết huynh nhất định tìm tới cứu cô ta, ta tự hỏi cô ta là gì mà huynh nguyện ý trao thanh bảo bối như vậy. Trước đây ta nằng nặc mượn huynh mà huynh nhất quyết không cho, giờ lại trao cho người này, đủ biết huynh rất xem trọng cô ta. Ta đã bắt cô ta tới đây với ước nguyện huynh cũng sẽ tới, ta đã bôi độc làm từ lá ngón và trúc đào, ta chờ cơ hội hạ thủ, cuối cùng ta cũng giết được huynh – người mà ta căm ghét nhất.”
Huyết Yêu cảm thấy chóng mặt, hắn vừa nôn ra một chất màu đen nhầy nhụa, Trúc Chi xoa xoa lưng cho hắn, mặt cô hiện tia đau lòng. Trúc Chi hỏi vội:
“Giải dược là gì?”
“Kim ngân hoa.”, Huyết Yêu trả lời sau khi thổ ra một ngụm máu tươi.
Trúc Chi nói:
“Tui chưa bao giờ thấy loại cây đó, có thể tìm thấy nó ở đâu?”
Tố Nga cười khinh bỉ:
“Và các ngươi cho rằng ta dễ dàng cho các ngươi rời khỏi đây ư?”
Nhất Uy không suy nghĩ nhiều liền đâm thanh kiếm vào bụng Tố Nga, bà ta ngã khuỵa xuống đất trừng mắt nhìn cậu, Nhất Uy lạnh nhạt:
“Vết thương này không đủ để giết bà, nhưng có thể khiến bà đau đớn và giữ im lặng trong vài khắc. Nếu không phải tôi nể tình bà là người quen của Huyết Yêu, tôi đã giết chết bà từ lâu rồi. Tôi có thể thấy được Huyết Yêu có rất nhiều điều muốn nói với bà.”
Tố Nga gằng giọng:
“Ta không cần nghe huynh ấy nói.”
Trúc Chi mỉa mai:
“Vì bà không có được anh ấy nên mới giết anh ấy, tôi đoán đúng chứ? Bà không hề căm ghét anh ấy, ngược lại nà yêu anh ấy.”
Tố Nga căm ghét nhìn Trúc Chi, bà ta không muốn cô sống một chút nào, bà ta cố phớt lờ cô nhưng những câu cô nói tiếp theo như có hàng ngàn mũi tên cấm vào trái tim của bà ta:
“Lúc bà thấy thanh kiếm bảo bối trong tay của ta bà đã ghen tức đến mức nào, nếu tôi nhớ không lầm bà từng nói không muốn người nào sở hữu thanh kiếm này được sống. Tôi liền đoán bà có tình cảm đặc biệt với anh ấy. Sao, là anh ấy từ chối bà nên bà tức giận?”
Tố Nga lắc đầu không muốn nghe Trúc Chi nói, mỗi lần nhớ lại chuyện xưa bà ta vẫn còn chút đau thương tận nơi đáy lòng.
Huyết Yêu nói:
“Từ lúc ta được sinh ra đã mang thiên mệnh, mệnh của ta đã định sẽ trở thành thần tiên. Ta tuyệt đối không muốn chung thân đại sự của muội dỡ dang. Ta từng muốn muội được gả cho một nam nhi yêu thương muội hết lòng, người đó tuyệt đối không phải ta, ta không yêu ai càng không muốn ràng buộc bởi tình yêu.”
Tố Nga rống lên:
“Ta không tin huynh không có chút tình ý với ta. Có phải huynh có nổi khổ gì không?”
Trúc Chi trả lời giùm Huyết Yêu khi thấy hắn thổ thêm một ngụm máu, hơi thở hắn trở nên yếu dần:
“Cứu lấy anh ấy trước đã, có gì bà có thể hỏi anh ấy sao, tôi biết bà cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, tôi biết bà cũng không thật sự muốn anh ấy chết.”
“Đừng ra vẻ.”, Tố Nga nói giọng ghét bỏ ra mặt, “Ta không ưa gì cô.”
Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Vậy hãy đem họ trở về nhà cậu đi, sau sân nhà tôi có trồng kim ngân.”
Trúc Chi hỏi:
“Làm sao sân nhà cậu lại trồng kim ngân?”
Nhất Uy nói vội:
“Trong phong thủy ấy mà.”
Tố Nga giục giã:
“Hai người có nhanh chân không, huynh ấy sắp chết rồi kìa.”
“Tại bà chứ tại ai nữa.”, Trúc Chi liếc bà ta.
Tố Nga hậm hực không muốn gây hấn với Trúc Chi, cô ta biết lỗi tại cô ta, lúc đâm thanh kiếm vào ngực Huyết Yêu là lúc cô ta bị cơn giận kiểm soát, một con quỷ như cô ta làm sao bình tỉnh khi gặp lại người mà cô ta cho rằng hắn chính là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Nếu như hắn không rời đi, nếu như hắn chịu lấy cô có lẽ cô đã không có kết cục thê thảm như vậy.
Tố Nga nói một sự thật đau lòng:
“Ta không rời khỏi đây được, có lẽ do huynh ấy dùng tro phật nhốt ta lại với căn nhà.”
Nhất Uy nói:
“Khó gì, để tôi gỡ nó ra là được. Chỉ có điều, làm sao tụi này tin bà không ám hại tụi này sao khi tụi này gỡ tấm bùa bảo mệnh xuống.”
Tố Nga nói:
“Hai người chỉ còn duy nhất chọn tin tưởng ta, nếu không huynh ấy sẽ chết. Với lại, ta còn sức chiến đấu hay sao?”
Tố Nga đau đớn nhìn Nhất Uy, vẻ mặt vô cùng oan ức, bà ta chỉ vào vết đâm tạo một lổ lớn trên bụng của bà ta.
Trúc Chi nói nhanh:
“Được rồi, mình đi thôi. Huyết Yêu, anh còn đủ năng lực dịch chuyển luôn cả tụi này không?”
Huyết Yêu gật đầu. Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã xuất hiện trong nhà của Trúc Chi, cô thấy Tuấn Tú đang đứng giữa phòng khách, anh đang đi qua đi lại đầy lo lắng.
Khi Tuấn Tú nhìn thấy cả bốn người xuất hiện trong nhà mình, ban đầu có hơi giật mình vì sự có mặt của một người đàn bà đã bắt cóc anh, sau đó lại không biết nên vui vì Trúc Chi không bị thương ở đâu hết hay nên lo lắng khi thấy Huyết Yêu máu me khắp người.
Nhất Uy đặt một vòng tròn tro phật xung quanh nhà của Trúc Chi, cậu có vẻ chưa tin tưởng Tố Nga, cậu muốn khi cậu quay về nhà lấy kim ngân và trở lại Tố Nga vẫn ở nguyên trong nhà. Cậu liền trói Tố Nga bằng một sợi dây màu đỏ kì lạ, Trúc Chi không có thời gian hỏi han cậu ấy, vì cậu ấy vừa trói bà ta xong liền chạy đi ngay. Trước khi đi còn đưa thanh kiếm Kim Quy cho Trúc Chi và nói:
“Nếu xảy ra chuyện gì hãy đâm thanh kiếm vào tim bà ta.”
Trúc Chi gật đầu. Cô giải thích cho Tuấn Tú những chuyện đã xảy ra, Tuấn Tú liền xích ra xa nơi người đàn bà đang ngồi, mắt vẫn đăm đăm nhìn bà ta vẻ chán ghét.
Họ không phải đợi lâu, Nhất Uy đã xuất hiện trong nhà và đưa kim ngân hoa cho Huyết Yêu, hắn cầm lấy rồi bỏ nó vào họng nhai kỹ và nuốt xuống.
Trúc Chi hơi sốt ruột, hắn chưa có phản ứng nào tốt lên cả, mặt của hắn vẫn tái nhợt, môi tím tái, mắt vẫn nhắm nghiền. Trúc Chi vỗ vỗ vào lưng hắn ba cái xem thế nào, hắn liền mở bừng mắt nhìn cô như thế cô là người đã đâm hắn vậy. Trúc Chi không cam tâm nói:
“Nhìn tui như vậy là có ý gì, anh đã đỡ chưa?”
Huyết Yêu vẫn còn hơi choáng, nhưng hắn đã đứng dậy được, hắn nói:
“Cô làm ta đau.”
Trúc Chi đính chính:
“Tui chỉ vỗ nhè nhẹ.”
“Nhè nhẹ của cô làm ta muốn thổ huyết.”
Tuấn Tú bồi thêm:
“Anh thấy em hơi quá tay thật.”
Trúc Chi tức tối nhìn Huyết Yêu lẫn Tuấn Tú, nể tình hắn đang bị thương nên cô không muốn chấp những thứ nhỏ nhặt. Tố Nga nhìn họ đối đáp qua lại niềm đau xót dâng lên mãnh liệt, trước đây bà cùng với Huyết Yêu chưa lời qua tiếng lại nhiều như vậy.
Huyết Yêu ngồi tịnh tâm mất 10 phút mới đứng dậy đến bên cạnh Tố Nga, hắn phất tay áo một cái, sợi dây đang trói bà ta tự tháo rời. Huyết Yêu cũng đưa một viên đan dược cho bà ta bắt bà ta phải uống nó, Tố Nga ngoan ngoãn nghe lời, bà ta cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tố Nga nói với niềm ân hận:
“Ta… thật có lỗi với huynh. Ta không nên dồn hết mọi tội lỗi lên trên đầu huynh.”
Huyết Yêu nâng Tố Nga dậy, hắn đỡ bà ta ngồi vào ghế, hắn nói:
“Ta đã suy nghĩ không chu toàn, ta đã rời đi không lời từ biệt, chí ít ta nên gởi muội cho người quen của ta chăm sóc, ta không nghĩ cho muội phải ở một mình với mẹ già nguy hiểm thế nào.”
Tố Nga tủi thân mắt bắt đầu ngấn lệ, cô tiếp tục ngồi im nghe Huyết yêu nói:
“Muội căm ghét ta cũng đúng, muốn giết ta cũng đúng, ta hoàn toàn không trách muội.”
Tố Nga trở về bộ dạng một cô thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, Tuấn Tú trố mắt nhìn cô với vẻ không tin nổi, thì ra người đàn bà ma đó có bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Trúc Chi, Nhất Uy và Tuấn Tú không xen ngang một lời nào vào câu chuyện của hai người kia, họ chỉ đơn giản ngồi xem diễn biến câu chuyện.
Tố Nga mơ màng nhớ về chuyện xưa:
“Huynh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau chứ?”
Huyết Yêu mỉm cười gật đầu. Tố Nga nói tiếp:
“Trong đêm hội trăng rằm làng năm, muội chỉ là một cô nương ở độ tuổi trăng tròn nhất, muội vì quá ham chơi nên đi lạc mất, may mà gặp được huynh, huynh đã đưa muội về an toàn còn cho muội một chút lương thực. Lúc đó, thật sự muội vô cùng sùng bái huynh, muốn trở thành muội muội của huynh để được huynh cưng chiều.”
Khuôn mặt của Tố Nga giãn ra, cô nở một nụ cười hiếm thấy, nụ cười sáng bừng đến mức cả Trúc Chi còn cảm thấy rung động, Tuấn Tú như đắm chìm trong mộng đẹp, duy chỉ có Nhất Uy và Huyết Yêu không phản ứng gì. Tố Nga như đang về khoảng thời gian của trước kia, cô nói:
“Thời gian chúng ta gặp gỡ không nhiều, muội càng lớn càng xinh đẹp, đám trai trong làng luôn nhòm ngó muội, mẹ của muội lo sợ muội sẽ gặp chuyện nên đã nhốt muội trong nhà không cho muội ra ngoài nửa bước. Càng ngày muội càng nhớ huynh, muội muốn gặp huynh mỗi ngày, muốn nghe giọng nói của huynh mặc dù huynh cũng không nói với muội nhiều lắm. Muội đã biết trái tim này muốn gì, muội muốn gả cho huynh. Thế mà huynh đã từ chối muội, huynh bảo huynh còn chuyện cao cả hơn phải làm, huynh không quan tâm đến chuyện nam nữ bình thường.”
Tố Nga khóc ngất lên. Trúc Chi vô cùng đồng cảm với Tố Nga, người tốt như Huyết Yêu xứng đáng để cô ấy gởi gấm tấm chân tình; nhưng đương nhiên Huyết Yêu là người vô cùng lạnh lùng trong chuyện nam nữ, hắn không có ý định kết hôn với ai hết, thế là tình cảm kia rơi vào bế tắc, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, đơn phương như vậy vô cùng đau khổ.
Tố Nga nói trong nước mắt:
“Thế rồi huynh biến mất, muội đã tìm huynh khắp nơi, muội như người mất trí nằm khóc lóc trong nhà, mẹ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đoạn thời gian đó rất khó khăn đối với muội.”
Tố Nga quẹt đi nước mắt, cô tiếp tục thủ thỉ:
“Bà mối tìm tới cửa tìm cho muội một mối hôn sự tốt, muội có chết cũng không đồng ý, muội muốn chờ huynh, cả kiếp này kiếp sau chỉ muốn gả cho huynh.”
Trúc Chi vùi đầu lên vai Tuấn Tú, nước mắt cô ướt đẫm cả áo của anh, Tuấn Tú biết em gái của mình vô cùng mít ướt rất dễ dàng rơi nước mắt với những chuyện nó cho là cảm động, nên chỉ vỗ vỗ lưng nó an ủi.
Trúc Chi khóc vì tình yêu của Tố Nga dành cho Huyết Yêu quá lớn, dành hết tình cảm cho một người mà biết rằng người ấy không bao giờ chấp nhận, cô nghĩ đến tình cảnh éo le của Tố Nga chợt cô thấy thương hại hơn là căm ghét.
“Nhưng chẳng ngờ chờ đợi muội không phải hạnh phúc mà bất hạnh. Muội nằm giữa sân uất hận mà chết. Nổi thù hằn trong muội lớn đến mức muội chỉ nghĩ đến việc giết người trả mối thâm thù, muội muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu, như vậy cũng sai sao?”
Huyết Yêu nhẹ nhàng nói:
“Nếu là ta ta cũng trả thù hắn như vậy, nhưng những người vô tội khác họ không đáng bị giết dã man như vậy.”
“Họ có cùng dòng máu với hắn, dòng máu bẩn thỉu tanh tưởi. Muội chỉ cần nhớ đến bàn tay của hắn trượt khắp nơi trên người muội thôi, đầu óc muội đã muốn nổ tung rồi. Muội không cách nào quên ngày hôm đó được.”
Tuấn Tú thì thầm:
“Hồng nhan bạc mệnh.”
Danh sách chương