Người con gái mặc bộ yếm đào đã trở nên sống động hơn ban nảy. Nó rõ ràng là ảo ảnh, nhưng lại biết ngâm nga và đung đưa thân mình trên cao như thể đang đứng trên xích đu di chuyển qua lại. Đó là giọng của nàng thiếu nữ, vóc dáng đầy đậy, eo thon gọn, tóc đen nhánh và dài mượt mà ngỡ như thác nước đổ xuống. Khuôn mặt đã bị làn tóc che khuất, chẳng nhìn rõ. Tuy vậy, Nguyên Sâm vẫn biết người đang ngâm nga ấy là nàng.
Nguyên Sâm trở nên căng thẳng, cánh tay hướng về phía Huyết Yêu thẳng táp. Lão vừa nín thở chờ đợi cái vươn tay của Huyết Yêu, lại vừa run sợ trước cái chạm của ảo ảnh ở sau lưng. Mặc dù chỉ là ảo ảnh của lão, nhưng lão vẫn cảm nhận được rõ ràng cái chạm đầy ấm nóng của người nọ. Giọng nói như đang ra lệnh của nàng phả vào gáy lão khiến lão rùng mình:
“Sâm này, quay lại nhìn em đi.”
Giọng nói của nàng hòa vào tiếng gió, vang vọng như giọng quỷ gọi hồn, âm thanh cao vút vọng vào tai lão như muốn xé luôn màng nhĩ của lão, âm thanh ấy khiến lão lạnh sóng lưng. Hơi thở lành lạnh của nàng càng khiến lão sợ hơn. Lão nhích về phía trước hai bước, nhưng tiếng nọi khàn đục đầy hung ác của người phía sau vẫn cuốn lấy đầu óc lão:
“Sâm này, chàng không muốn nhìn thấy em nữa ư? Chàng ghét em rồi ư?”
Nguyên Sâm bủn rủn tay chân, cả cơ thể cứng đờ, không di chuyển thêm một chút nào. Cánh tay của người đó ôm lấy ngực lão, hai bàn tay bị cháy đen thui, lão còn có thể ngửi được mùi khét nồng nặc khi người đó dụi đầu vào vai lão.
Nguyên Sâm cố gắng lấy lại lý trí của mình, lão nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đó, vẫn không dám quay lại nhìn vào khuôn mặt nàng. Lão phớt lờ giọng cười the thé của nàng mà nhào tới trước mặt Huyết Yêu thật nhanh, như thể lão nghĩ làm như thế có thể thoát khỏi sự đeo bám của người đó.
Nguyên Sâm chụp lấy cổ tay của Huyết Yêu, không mong mỏi gì hơn việc hắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của lão. Cả hai sẽ thực hiện cam kết và lão sẽ thoát khỏi nơi này. Lão biết mình sẽ mất hết dã tâm, sự tự tin khi bị nhốt ở đây lâu thêm nữa. Lão ngước nhìn Huyết Yêu, môi mấp mấy vai câu giục giã:
“Nhanh lên Huyết Yêu. Ngươi không muốn gặp lại Trúc Chi sao? Lão đã nói lão có cách rồi mà. Mau mau... Mau mau...”
Huyết Yêu lạnh lùng gạt phăng bàn tay của Nguyên Sâm ra một bên. Hắn lạnh nhạt nhìn lão, bộ dạng sợ sệt của lão lúc này trông không giống phong thái bất cần đời của lão chút nào. Hắn đoán lão đã bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh khiến lão sợ hãi rồi. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy ảo ảnh của lão, nhưng hắn đoán được ảo ảnh đó là thứ mà Nguyên Sâm không muốn nhìn thấy nhất và thứ đó dường như đang bắt đầu ám ảnh tâm trí lão.
Huyết Yêu kề cánh quạt lên cổ Nguyên Sâm, gằng giọng:
“Ta rất tò mò về thứ mà lão nhìn thấy.”
Huyết Yêu không đề cập đến lời đề nghị của lão mà chỉ tò mò thứ đang ám ảnh lão ư? Không thể nào, lão đã nghĩ như vậy. Một Huyết Yêu đã đánh mất tinh thần chỉ vì cái chết của Trúc Chi trước đó mấy phút đã biến mất, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện sẽ gặp lại người trong mộng ư? “Phiền thật đấy.” Nguyên Sâm lẩm bẩm đầy bất lực. Xem ra Thủy Hà đã nói điều gì đó liên quan đến sự sống của Trúc Chi mới có thể khiến hắn không xem trọng lời nói của lão.
Nguyên Sâm (trong thoáng chốc) đã quên đi sự hiện diện của nàng – người đang đứng ngắm nhìn lão từ đằng sau. Bởi vì lão đang bận suy nghĩ, lão mãi mê suy cho ra nguyên nhân Huyết Yêu lại bình tĩnh như thế. Giả dụ Thủy Hà nói rằng Trúc Chi còn sống thì Huyết Yêu làm sao tin tưởng được chứ. Hắn đâu phải là một kẻ ngốc, hắn biết quyền năng của kén tâm ma cơ mà.
Xem ra Huyết Yêu vì quá thương tâm nên bám víu vào cơ may duy nhất mà Thủy Hà đã mớm cho hắn. Không một ai sống sót khỏi kén tâm ma cả. Lão phải nhắc nhở hắn điều này, có thể nó sẽ khiến hắn lâm vào bế tắc một lần nữa, khi đó lão sẽ dụ dỗ hắn thực hiện cam kết máu.
Nguyên Sâm trầm mặc hồi lâu, vẫn chưa thôi quan sát nét mặt bình thản của Huyết Yêu. Cuối cùng, lão lặng lẽ nói:
“Nhìn biểu cảm của ngươi, ta chắc chắn Thủy Hà đã nói Trúc Chi còn sống, đúng chứ? Nhưng một người khôn ngoan như ngươi mà lại tin lời nói tầm phào đó sao? Ngươi đâu phải không biết gì về kén tâm ma, người bị nhốt trong kén tâm ma mà lại còn sống sao? Đang tự an ủi chính mình chắc. Trúc Chi đã chết, đó là sự thật. Ngươi chỉ cần...”
Điều xảy ra tiếp theo ngoài dự đoán của Nguyên Sâm. Lão những tưởng hắn sẽ mất bình tĩnh mà vồ lấy lão, buộc lão đừng nói thêm bất cứ điều gì, hoặc như hắn sẽ nhớ đến cái chết của Trúc Chi mà phát điên thêm một lần nữa. Nhưng không, Huyết Yêu vẫn nhìn lão như thể đang nhìn một gã hề đang diễn tuồng, mắt hiện ý cười đầy châm chọc.
Huyết Yêu phe phẩy quạt trong tay, đang phân vân không biết nên nói gì đó cho Nguyên Sâm nghe hay sẽ đánh cho lão ngóc đầu không nổi. Dù sao hắn cũng tò mò thứ đang ám ảnh Nguyên Sâm là gì và thật sự muốn nhìn thấy lão phát điên hơn.
Huyết Yêu cuối cùng cũng quyết định nên đánh hay nên nói. Và hắn mở lời:
“Là điềm báo. Trúc Chi mang dòng máu của Thủy Hà, mối liên kết này rất chặt chẽ. Nếu cô ấy chết Thủy Hà phải là người đầu tiên cảm nhận được, hoặc công chúa sẽ nhìn thấy trước điềm báo chết chóc của Trúc Chi.”
“Thì ra là vậy. Thủy Hà có khả năng nhìn thấy điềm báo chết chóc. À ha... Bây giờ thì lão đã biết được vài chuyện mà có suy nghĩ nát óc cũng không thể lý giải rồi.”
Huyết Yêu hơi càu mày nhìn lão. Nhưng hắn không mở miệng hỏi mà chờ đợi lão nói trước. Quả nhiên, Nguyên Sâm không thể giữ im lặng mà nói ra:
“Kế hoạch của lão luôn bị ngươi biết trước một bước. Mỗi lần lão chuẩn bị giết ai đó, cướp lấy thần khí của chúng đều bị ngươi biết trước. Thì ra bên cạnh ngươi luôn có người nhìn thấy trước điềm báo. Cho nên ngươi mới từng bước từng bước cứu được tất thẩy, còn khiến lão tự rơi vào bẫy của ngươi. Trúc Chi đó được thừa hưởng khả năng nhìn thấy cái chết của Thủy Hà.”
Nguyên Sâm bắt đầu nhúc nhích cái chân. Lão di chuyển xung quanh Huyết Yêu, vừa đi vừa nói:
“Tại sao lại dụ ta đến đây mở cửa cõi vô định, một việc làm nguy hiểm như thế?”
Huyết Yêu thành thật trả lời:
“Ta cần đóa huyết linh. Nó giúp ta cắt đứt sợi nghiệt duyên của ta.”
“Sợi nghiệt duyên của ngươi?”
Nguyên Sâm phá lên cười lớn, nụ cười giúp lão xóa tan cả nỗi sợ hãi đang từ từ bao lấy cả cơ thể lẫn tâm hồn của lão. Huyết Yêu vừa chọc cười lão đây mà. Lão đã nhìn thấy đóa huyết linh đã được hắn sử dụng cho Trúc Chi mất rồi, làm gì còn mà xóa bỏ sợi nghiệt duyên kia nữa.
“Ngươi che giấu sợi nghiệt duyên khá tốt. Ta cứ tưởng sợi duyên giữa Thủy Hà và Y Nguyên đã sợi tơ hồng thứ hai và cuối cùng rồi chứ.”
“Lão biết đấy, vẫn còn cái thứ ba nữa.”
“Vậy thì rút cuộc cả hai cũng phải chết trong tay kẻ còn lại, đúng chứ?”
“Không hẳn. Đó nằm ở sự lựa chọn của ta. Ta không cần giết chết cô ấy và cô ấy cũng vậy.”
“Ngươi nói láo. Chẳng ai có thể vượt qua lời nguyền rủa đáng sợ đó cả. Ngay cả ta... Ta đã...”
Nguyên Sâm rùng mình, theo phản xạ liếc mắt về phía sau. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng tiếng hát mà nàng đang ngâm nga như mũi tên đang xuyên qua trái tim của lão, khiến lão đau đớn ôm lấy ngực trái, suýt chút nữa đã ngã khụy trước mặt Huyết Yêu.
Nguyên Sâm buộc phải khiến bản thân phân tâm. Chỉ cần lão không nhớ đến khuôn mặt của nàng, không nghĩ đến nàng, lão sẽ không sao cả. Nàng sẽ không trở thành nỗi ám ảnh khiến lão sợ chết khiếp được, chỉ cần lão bình tĩnh hơn một chút thôi.
Nguyên Sâm lấy cớ bắt chuyện với Huyết Yêu như muốn giúp đỡ chính mình, muốn bản thân không còn nghĩ đến gương mặt của nàng nữa. Lão hỏi hắn:
“Ngươi đã có thể giết chết ta bằng thứ này mà nhỉ? Tại sao đến bây giờ ngươi mới dùng đến đền thờ quỷ? Lần trước chúng ta đánh nhau, ngươi đã không mạnh như thế này mà.”
“Ta nghĩ lão có thể đoán được.”
“Phải. Ta đoán được.”
Làm sao mà Nguyên Sâm không đoán ra được. Lão biết bây giờ Huyết Yêu mới sử dụng đền thờ quỷ bởi vì muốn bảo vệ danh dự của Thiên tử - người cha ruột của hắn. Một khi tin tức Huyết Yêu có thể sử dụng đền thờ quỷ được loan truyền ra bên ngoài, Thiên tử buộc phải đưa ra lời giải thích cho việc này. Bởi vì muốn triệu hồi đền thờ quỷ thì người đó phải mang cả dòng máu của Thiên tử nữa.
Nguyên Sâm nói:
“Ngươi không muốn mạo hiểm tấn công ta bằng thứ này cũng vì muốn bảo vệ tên đó. Ngươi mắc công lôi kéo cả Thủy vương đến đây, cả Linh Đàm. Hai kẻ này giúp ngươi tạo ra bức tường thép, sẽ không có bất cứ kẻ nào thoát ra hay vào bên trong này được. Mục đích của ngươi là giết chết người của phe ta, đúng chứ? Còn những người kia thì sao? Diệu Khang sẽ giúp ngươi giữ bí mật này sao?”
Huyết Yêu thản nhiên đáp:
“Diệu Khang sẽ làm như thế.”
Điều đó khiến Nguyên Sâm nổi cáu. Tất cả mọi chuyện diễn ra đều theo ý của Huyết Yêu. Lão căm ghét chuyện đó, lão không muốn thua hắn bất cứ điều gì, nhất là những âm mưu, bởi vì lão giỏi nhất khoảng đó. Lão dùng hết sức bình sinh, chém mạnh cây phất trần lên ngực Huyết Yêu, mong rằng tý sức mạnh đó có thể khiến hắn bị thương chút đỉnh.
Nhưng mọi chuyện diễn ra lại cứ như một cái tát lên trên mặt lão. Huyết Yêu – người đã mất thần lực, vẫn nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công của lão. Hắn còn vung cánh quạt làm rách một bên gò má của lão, rồi vung thêm một nhát khác khiến ngực của lão bị rạch một đường dài xuống tận rốn.
Huyết Yêu đạp mạnh vào ngực Nguyên Sâm khiến lão va vào bức tường, trượt dài xuống đất. Lão nôn ra một ngụm máu (màu đen), khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại vì đau đớn. Lão ôm lấy ngực của mình, bàn tay dính lấy chất dịch màu đen đang chảy ra từ miệng vết thương. Lão cắn môi, liếc nhìn Huyết Yêu. Lão thì thầm:
“Tuổi trẻ sướng thật đấy. Nhìn xem, thân già này còn không chịu nổi một chiêu của hắn.”
Nguyên Sâm thở dài nhìn Huyết Yêu. Trong con ngươi của hắn lóe lên tia sát khí. Chiêu vừa nảy hắn có thể đâm xuyên ngực lão và kết liễu lão, nhưng hắn lại chọn làm lão bị thương thôi. Mục đích của hắn còn không quá rõ ràng sao. Hắn không chọn việc đâm chết lão ngay mà muốn dày vò lão, muốn lão ném đủ đau đớn rồi mới chết đây mà. Con người này thật sự quá điên rồ.
Đột nhiên, cả cơ thể của Nguyên Sâm bị thứ gì đó vồ lấy. Một giọng cười vang lên từ đằng sau lưng Nguyên Sâm. Lão rùng mình, bất giác quay đầu nhìn nàng. Vừa hay lão bắt gặp dung nhan quỷ dị của nàng. Đó là một người con gái có khuôn mặt bị bỏng hơn nửa khuôn mặt (mái tóc đã được vén lên từ lúc nào), đang mỉm cười nhìn lão.
Nàng kéo môi cười, bàn tay đưa lên bóp lấy gò má của Nguyên Sâm, ép lão nhìn vào khuôn mặt mình. Nàng chầm chậm nói:
“Sâm này, nhìn em. Nhìn-mặt-em-đi.”
Nguyên Sâm hét lên inh ỏi:
“KHÔNG. KHÔNG...”
“Nhớ ra chưa? Nhớ ra em chưa? Em đã hứa sẽ gặp lại chàng mà. Lúc chàng giết chết em, em đã thề như thế. Dù chàng đã đặt lời nguyền lên linh hồn em, khiến em không thể siêu thoát, cũng khiến em không thể tìm được chàng. Giờ thì tốt rồi. Gọi tên của em đi, Sâm.”
Nguyên Sâm lắc đầu như điên, trên khóe mắt có vài giọt nước long lanh đang chực chờ chảy xuống. Có lẽ lão không phải kiểu người yếu lòng đến thế. Tất cả đều tại đền thờ quỷ này, thứ này có thể tạo ra ảo ảnh giết chết tâm can của người khác, dù người đó có ngoan cường đến đâu.
Nguyên Sâm buột miệng gọi tên:
“Đan Hy.”
Nguyên Sâm trở nên căng thẳng, cánh tay hướng về phía Huyết Yêu thẳng táp. Lão vừa nín thở chờ đợi cái vươn tay của Huyết Yêu, lại vừa run sợ trước cái chạm của ảo ảnh ở sau lưng. Mặc dù chỉ là ảo ảnh của lão, nhưng lão vẫn cảm nhận được rõ ràng cái chạm đầy ấm nóng của người nọ. Giọng nói như đang ra lệnh của nàng phả vào gáy lão khiến lão rùng mình:
“Sâm này, quay lại nhìn em đi.”
Giọng nói của nàng hòa vào tiếng gió, vang vọng như giọng quỷ gọi hồn, âm thanh cao vút vọng vào tai lão như muốn xé luôn màng nhĩ của lão, âm thanh ấy khiến lão lạnh sóng lưng. Hơi thở lành lạnh của nàng càng khiến lão sợ hơn. Lão nhích về phía trước hai bước, nhưng tiếng nọi khàn đục đầy hung ác của người phía sau vẫn cuốn lấy đầu óc lão:
“Sâm này, chàng không muốn nhìn thấy em nữa ư? Chàng ghét em rồi ư?”
Nguyên Sâm bủn rủn tay chân, cả cơ thể cứng đờ, không di chuyển thêm một chút nào. Cánh tay của người đó ôm lấy ngực lão, hai bàn tay bị cháy đen thui, lão còn có thể ngửi được mùi khét nồng nặc khi người đó dụi đầu vào vai lão.
Nguyên Sâm cố gắng lấy lại lý trí của mình, lão nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đó, vẫn không dám quay lại nhìn vào khuôn mặt nàng. Lão phớt lờ giọng cười the thé của nàng mà nhào tới trước mặt Huyết Yêu thật nhanh, như thể lão nghĩ làm như thế có thể thoát khỏi sự đeo bám của người đó.
Nguyên Sâm chụp lấy cổ tay của Huyết Yêu, không mong mỏi gì hơn việc hắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của lão. Cả hai sẽ thực hiện cam kết và lão sẽ thoát khỏi nơi này. Lão biết mình sẽ mất hết dã tâm, sự tự tin khi bị nhốt ở đây lâu thêm nữa. Lão ngước nhìn Huyết Yêu, môi mấp mấy vai câu giục giã:
“Nhanh lên Huyết Yêu. Ngươi không muốn gặp lại Trúc Chi sao? Lão đã nói lão có cách rồi mà. Mau mau... Mau mau...”
Huyết Yêu lạnh lùng gạt phăng bàn tay của Nguyên Sâm ra một bên. Hắn lạnh nhạt nhìn lão, bộ dạng sợ sệt của lão lúc này trông không giống phong thái bất cần đời của lão chút nào. Hắn đoán lão đã bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh khiến lão sợ hãi rồi. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy ảo ảnh của lão, nhưng hắn đoán được ảo ảnh đó là thứ mà Nguyên Sâm không muốn nhìn thấy nhất và thứ đó dường như đang bắt đầu ám ảnh tâm trí lão.
Huyết Yêu kề cánh quạt lên cổ Nguyên Sâm, gằng giọng:
“Ta rất tò mò về thứ mà lão nhìn thấy.”
Huyết Yêu không đề cập đến lời đề nghị của lão mà chỉ tò mò thứ đang ám ảnh lão ư? Không thể nào, lão đã nghĩ như vậy. Một Huyết Yêu đã đánh mất tinh thần chỉ vì cái chết của Trúc Chi trước đó mấy phút đã biến mất, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện sẽ gặp lại người trong mộng ư? “Phiền thật đấy.” Nguyên Sâm lẩm bẩm đầy bất lực. Xem ra Thủy Hà đã nói điều gì đó liên quan đến sự sống của Trúc Chi mới có thể khiến hắn không xem trọng lời nói của lão.
Nguyên Sâm (trong thoáng chốc) đã quên đi sự hiện diện của nàng – người đang đứng ngắm nhìn lão từ đằng sau. Bởi vì lão đang bận suy nghĩ, lão mãi mê suy cho ra nguyên nhân Huyết Yêu lại bình tĩnh như thế. Giả dụ Thủy Hà nói rằng Trúc Chi còn sống thì Huyết Yêu làm sao tin tưởng được chứ. Hắn đâu phải là một kẻ ngốc, hắn biết quyền năng của kén tâm ma cơ mà.
Xem ra Huyết Yêu vì quá thương tâm nên bám víu vào cơ may duy nhất mà Thủy Hà đã mớm cho hắn. Không một ai sống sót khỏi kén tâm ma cả. Lão phải nhắc nhở hắn điều này, có thể nó sẽ khiến hắn lâm vào bế tắc một lần nữa, khi đó lão sẽ dụ dỗ hắn thực hiện cam kết máu.
Nguyên Sâm trầm mặc hồi lâu, vẫn chưa thôi quan sát nét mặt bình thản của Huyết Yêu. Cuối cùng, lão lặng lẽ nói:
“Nhìn biểu cảm của ngươi, ta chắc chắn Thủy Hà đã nói Trúc Chi còn sống, đúng chứ? Nhưng một người khôn ngoan như ngươi mà lại tin lời nói tầm phào đó sao? Ngươi đâu phải không biết gì về kén tâm ma, người bị nhốt trong kén tâm ma mà lại còn sống sao? Đang tự an ủi chính mình chắc. Trúc Chi đã chết, đó là sự thật. Ngươi chỉ cần...”
Điều xảy ra tiếp theo ngoài dự đoán của Nguyên Sâm. Lão những tưởng hắn sẽ mất bình tĩnh mà vồ lấy lão, buộc lão đừng nói thêm bất cứ điều gì, hoặc như hắn sẽ nhớ đến cái chết của Trúc Chi mà phát điên thêm một lần nữa. Nhưng không, Huyết Yêu vẫn nhìn lão như thể đang nhìn một gã hề đang diễn tuồng, mắt hiện ý cười đầy châm chọc.
Huyết Yêu phe phẩy quạt trong tay, đang phân vân không biết nên nói gì đó cho Nguyên Sâm nghe hay sẽ đánh cho lão ngóc đầu không nổi. Dù sao hắn cũng tò mò thứ đang ám ảnh Nguyên Sâm là gì và thật sự muốn nhìn thấy lão phát điên hơn.
Huyết Yêu cuối cùng cũng quyết định nên đánh hay nên nói. Và hắn mở lời:
“Là điềm báo. Trúc Chi mang dòng máu của Thủy Hà, mối liên kết này rất chặt chẽ. Nếu cô ấy chết Thủy Hà phải là người đầu tiên cảm nhận được, hoặc công chúa sẽ nhìn thấy trước điềm báo chết chóc của Trúc Chi.”
“Thì ra là vậy. Thủy Hà có khả năng nhìn thấy điềm báo chết chóc. À ha... Bây giờ thì lão đã biết được vài chuyện mà có suy nghĩ nát óc cũng không thể lý giải rồi.”
Huyết Yêu hơi càu mày nhìn lão. Nhưng hắn không mở miệng hỏi mà chờ đợi lão nói trước. Quả nhiên, Nguyên Sâm không thể giữ im lặng mà nói ra:
“Kế hoạch của lão luôn bị ngươi biết trước một bước. Mỗi lần lão chuẩn bị giết ai đó, cướp lấy thần khí của chúng đều bị ngươi biết trước. Thì ra bên cạnh ngươi luôn có người nhìn thấy trước điềm báo. Cho nên ngươi mới từng bước từng bước cứu được tất thẩy, còn khiến lão tự rơi vào bẫy của ngươi. Trúc Chi đó được thừa hưởng khả năng nhìn thấy cái chết của Thủy Hà.”
Nguyên Sâm bắt đầu nhúc nhích cái chân. Lão di chuyển xung quanh Huyết Yêu, vừa đi vừa nói:
“Tại sao lại dụ ta đến đây mở cửa cõi vô định, một việc làm nguy hiểm như thế?”
Huyết Yêu thành thật trả lời:
“Ta cần đóa huyết linh. Nó giúp ta cắt đứt sợi nghiệt duyên của ta.”
“Sợi nghiệt duyên của ngươi?”
Nguyên Sâm phá lên cười lớn, nụ cười giúp lão xóa tan cả nỗi sợ hãi đang từ từ bao lấy cả cơ thể lẫn tâm hồn của lão. Huyết Yêu vừa chọc cười lão đây mà. Lão đã nhìn thấy đóa huyết linh đã được hắn sử dụng cho Trúc Chi mất rồi, làm gì còn mà xóa bỏ sợi nghiệt duyên kia nữa.
“Ngươi che giấu sợi nghiệt duyên khá tốt. Ta cứ tưởng sợi duyên giữa Thủy Hà và Y Nguyên đã sợi tơ hồng thứ hai và cuối cùng rồi chứ.”
“Lão biết đấy, vẫn còn cái thứ ba nữa.”
“Vậy thì rút cuộc cả hai cũng phải chết trong tay kẻ còn lại, đúng chứ?”
“Không hẳn. Đó nằm ở sự lựa chọn của ta. Ta không cần giết chết cô ấy và cô ấy cũng vậy.”
“Ngươi nói láo. Chẳng ai có thể vượt qua lời nguyền rủa đáng sợ đó cả. Ngay cả ta... Ta đã...”
Nguyên Sâm rùng mình, theo phản xạ liếc mắt về phía sau. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng tiếng hát mà nàng đang ngâm nga như mũi tên đang xuyên qua trái tim của lão, khiến lão đau đớn ôm lấy ngực trái, suýt chút nữa đã ngã khụy trước mặt Huyết Yêu.
Nguyên Sâm buộc phải khiến bản thân phân tâm. Chỉ cần lão không nhớ đến khuôn mặt của nàng, không nghĩ đến nàng, lão sẽ không sao cả. Nàng sẽ không trở thành nỗi ám ảnh khiến lão sợ chết khiếp được, chỉ cần lão bình tĩnh hơn một chút thôi.
Nguyên Sâm lấy cớ bắt chuyện với Huyết Yêu như muốn giúp đỡ chính mình, muốn bản thân không còn nghĩ đến gương mặt của nàng nữa. Lão hỏi hắn:
“Ngươi đã có thể giết chết ta bằng thứ này mà nhỉ? Tại sao đến bây giờ ngươi mới dùng đến đền thờ quỷ? Lần trước chúng ta đánh nhau, ngươi đã không mạnh như thế này mà.”
“Ta nghĩ lão có thể đoán được.”
“Phải. Ta đoán được.”
Làm sao mà Nguyên Sâm không đoán ra được. Lão biết bây giờ Huyết Yêu mới sử dụng đền thờ quỷ bởi vì muốn bảo vệ danh dự của Thiên tử - người cha ruột của hắn. Một khi tin tức Huyết Yêu có thể sử dụng đền thờ quỷ được loan truyền ra bên ngoài, Thiên tử buộc phải đưa ra lời giải thích cho việc này. Bởi vì muốn triệu hồi đền thờ quỷ thì người đó phải mang cả dòng máu của Thiên tử nữa.
Nguyên Sâm nói:
“Ngươi không muốn mạo hiểm tấn công ta bằng thứ này cũng vì muốn bảo vệ tên đó. Ngươi mắc công lôi kéo cả Thủy vương đến đây, cả Linh Đàm. Hai kẻ này giúp ngươi tạo ra bức tường thép, sẽ không có bất cứ kẻ nào thoát ra hay vào bên trong này được. Mục đích của ngươi là giết chết người của phe ta, đúng chứ? Còn những người kia thì sao? Diệu Khang sẽ giúp ngươi giữ bí mật này sao?”
Huyết Yêu thản nhiên đáp:
“Diệu Khang sẽ làm như thế.”
Điều đó khiến Nguyên Sâm nổi cáu. Tất cả mọi chuyện diễn ra đều theo ý của Huyết Yêu. Lão căm ghét chuyện đó, lão không muốn thua hắn bất cứ điều gì, nhất là những âm mưu, bởi vì lão giỏi nhất khoảng đó. Lão dùng hết sức bình sinh, chém mạnh cây phất trần lên ngực Huyết Yêu, mong rằng tý sức mạnh đó có thể khiến hắn bị thương chút đỉnh.
Nhưng mọi chuyện diễn ra lại cứ như một cái tát lên trên mặt lão. Huyết Yêu – người đã mất thần lực, vẫn nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công của lão. Hắn còn vung cánh quạt làm rách một bên gò má của lão, rồi vung thêm một nhát khác khiến ngực của lão bị rạch một đường dài xuống tận rốn.
Huyết Yêu đạp mạnh vào ngực Nguyên Sâm khiến lão va vào bức tường, trượt dài xuống đất. Lão nôn ra một ngụm máu (màu đen), khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại vì đau đớn. Lão ôm lấy ngực của mình, bàn tay dính lấy chất dịch màu đen đang chảy ra từ miệng vết thương. Lão cắn môi, liếc nhìn Huyết Yêu. Lão thì thầm:
“Tuổi trẻ sướng thật đấy. Nhìn xem, thân già này còn không chịu nổi một chiêu của hắn.”
Nguyên Sâm thở dài nhìn Huyết Yêu. Trong con ngươi của hắn lóe lên tia sát khí. Chiêu vừa nảy hắn có thể đâm xuyên ngực lão và kết liễu lão, nhưng hắn lại chọn làm lão bị thương thôi. Mục đích của hắn còn không quá rõ ràng sao. Hắn không chọn việc đâm chết lão ngay mà muốn dày vò lão, muốn lão ném đủ đau đớn rồi mới chết đây mà. Con người này thật sự quá điên rồ.
Đột nhiên, cả cơ thể của Nguyên Sâm bị thứ gì đó vồ lấy. Một giọng cười vang lên từ đằng sau lưng Nguyên Sâm. Lão rùng mình, bất giác quay đầu nhìn nàng. Vừa hay lão bắt gặp dung nhan quỷ dị của nàng. Đó là một người con gái có khuôn mặt bị bỏng hơn nửa khuôn mặt (mái tóc đã được vén lên từ lúc nào), đang mỉm cười nhìn lão.
Nàng kéo môi cười, bàn tay đưa lên bóp lấy gò má của Nguyên Sâm, ép lão nhìn vào khuôn mặt mình. Nàng chầm chậm nói:
“Sâm này, nhìn em. Nhìn-mặt-em-đi.”
Nguyên Sâm hét lên inh ỏi:
“KHÔNG. KHÔNG...”
“Nhớ ra chưa? Nhớ ra em chưa? Em đã hứa sẽ gặp lại chàng mà. Lúc chàng giết chết em, em đã thề như thế. Dù chàng đã đặt lời nguyền lên linh hồn em, khiến em không thể siêu thoát, cũng khiến em không thể tìm được chàng. Giờ thì tốt rồi. Gọi tên của em đi, Sâm.”
Nguyên Sâm lắc đầu như điên, trên khóe mắt có vài giọt nước long lanh đang chực chờ chảy xuống. Có lẽ lão không phải kiểu người yếu lòng đến thế. Tất cả đều tại đền thờ quỷ này, thứ này có thể tạo ra ảo ảnh giết chết tâm can của người khác, dù người đó có ngoan cường đến đâu.
Nguyên Sâm buột miệng gọi tên:
“Đan Hy.”
Danh sách chương