Trái tim của Huyết Yêu quặn thắt, đầy đau đớn. Đôi tay cầm cánh quạt run lẩy bẩy, thật khó mà hình dung có ngày hắn lại cảm thấy đau đớn tột cùng như thế này. Hắn muốn tự mình xác nhận xem chuyện gì đã xảy ra, liệu Trúc Chi vẫn còn hiện hữu ở đâu đó hay không, có thể là một kết giới vô hình nào đấy đang giam giữ cô.
“Hừm.” Huyết Yêu nhìn về phía Nguyên Sâm, trong con ngươi lóe lên tia sát khí nồng nặc.
Huyết Yêu muốn giải quyết Nguyên Sâm nhanh một chút. Cánh quạt trong tay trở nên linh hoạt, nhanh hơn. Hắn lao vào lão như một mũi tên và điều này khiến lão hơi kinh hoảng. Lão chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn như thế bao giờ.
Trước đây, Huyết Yêu và Nguyên Sâm luôn là kẻ địch của nhau, là kỳ phùng địch thủ lâu năm, luôn dành cho nhau một sự tôn trọng nhất định. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nhìn lão với ánh mắt cừu hận như thế. Hắn không phải kiểu người ôm hận với người khác. Điều gì khiến hắn đột nhiên trở nên điên loạn như vậy.
Nguyên Sâm nhìn xuống bên dưới: Không thấy kén tâm ma đâu cả. Chắc chắn kén tâm ma đã tự hủy diệt sau khi rút lấy linh hồn của Trúc Chi lẫn Hắc Nương. Em gái của lão dường như đã chết cùng với Trúc Chi. Bao cố gắng hồi sinh con bé của lão đã tiêu tan.
Nguyên Sâm nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác bất lực của Huyết Yêu. Rõ ràng hắn (cũng như lão) đã không bảo vệ được người mà mình yêu thương. Có lẽ cái chết của Trúc Chi đã tác động mạnh lên tâm tình của hắn, khiến hắn như biến thành một người khác.
Phút xao nhãng ấy khiến Nguyên Sâm trúng một chưởng cực kỳ mạnh từ Huyết Yêu. Lão rơi mạnh xuống đất, ngay bên cạnh Ưng Thụy. Lão ho khụ khụ, ôm lấy ngực đang đau đớn của mình. Lão nhìn kỹ hắn một lần nữa: Đôi mắt của hắn xám xịt tựa mây đen, thần khí màu đỏ biến thành một màu đen huyền kỳ dị bao trùm tấm thân của hắn, hắn đứng đó tựa như tu la đòi mạng chứ không phải một thần giữ của.
Một chưởng vừa rồi mạnh đến nổi ngay cả một người mạnh như Nguyên Sâm cũng bị đánh bay. Thú thật lão chưa thấy sức mạnh nào lớn lao như thế, ít ra lão chưa bao giờ bị kẻ khác đánh văng ra xa bằng thần lực. Có thể cái chết của Trúc Chi khiến hắn chịu đả kích không nhỏ, biến một người luôn luôn điềm đạm và giữ được tỉnh táo thành một kẻ điên khùng.
Huyết Yêu phóng ra thêm một chưởng lực khác vào Nguyên Sâm, chưởng lực này không lấy mạng lão mà chỉ giam lão trong vòng xoáy màu xám, khiến lão không cách nào bước ra khỏi đó. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Sâm chứng kiến một kết giới đầy khói có thể giam cầm lão. Lão đoán hắn chỉ muốn cầm chân lão bởi kết giới này thôi, không thể có chuyện lão bị thua bởi kết giới xám xịt này.
Huyết Yêu rõ ràng muốn có thêm thời gian trước khi tước đoạt mạng sống của Nguyên Sâm. Hắn lập tức đã phi tới chổ Nhất Uy. Hắn thô bạo nắm lấy vai của cậu và hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhất Uy ngước nhìn Huyết Yêu. Cậu ôm lấy cánh tay đang run rẫy của hắn, nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt tái mét, môi khô, giọng khàn đi, nhưng vẫn cố nói thành lời:
“Em không biết, không biết gì hết, cũng không nhìn thấy gì cả. Điều duy nhất em thấy chỉ là cái kén đó vỡ tung tóe và không thấy chị Trúc Chi đâu.”
Huyết Yêu buông Nhất Uy ra, thất thần nhìn vào đống tro tàn bên cạnh, đôi mắt có chút huyết sắc, mặt trở nên trắng bệch. Hắn đứng đó rất lâu, mặc kệ phía bên kia Ưng Thụy đang cố truyền thần lực vào kết giới xám xịt mà Huyết Yêu vừa vung ra (lão cũng muốn giúp Huyết Yêu cầm chân lão già Nguyên Sâm), mặc kệ trận chiến của nhóm Vô Ảnh và Y Nguyên, bàn tay hắn siết lại thật chặt.
Mãi cho đến khi Nhất Uy lây mạnh cánh tay của hắn và hét lên:
“Chị ấy không chết đâu, phải không thầy?”
Lúc này, Huyết Yêu mới lấy lại tâm trí. Hắn gạt tay Nhất Uy ra, bước vô định vào đống tro tàn, ngồi xuống và áp lòng bàn tay xuống đất, hy vọng có thể cảm nhận sinh khí của Trúc Chi.
Nhất Uy nhìn Huyết Yêu đầy mong đợi. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào Huyết Yêu, chỉ cần có hắn ở đây, Trúc Chi nhất định sẽ quay trở lại, nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cậu và mọi người một lần nữa.
Nhưng Nhất Uy lại nghe tiếng thì thào của Huyết Yêu:
“Không cảm nhận được gì cả, không sinh khí, không gì cả.”
Giọng Huyết Yêu chứa đầy bi thương mà lần đầu Nhất Uy nghe thấy. Âm thanh va chạm của vũ khí, tiếng gió rít gào như đóng băng bên tai của cậu. Tai cậu trở lên lùng bùng và cậu không thể tin vào câu trả lời của Huyết Yêu.
Nhất Uy hoang mang nói:
“Không cảm nhận được gì cả là ý gì hả thầy? Chị Trúc Chi...”
Nhất Uy không dám nói thêm hai từ “đã chết”. Đối với cậu hai từ quá khủng khiếp để nói ra. Cậu nhìn Huyết Yêu, nhưng chỉ thấy hắn đứng bất động ở đó, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm, khuôn mặt đanh lại, trông khổ não vô cùng.
Nhất Uy không dám thốt lên bất cứ lời nào nữa. Bởi vì người đàn ông tóc đỏ đứng trước mặt cậu kỳ lạ lắm. Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dạng ảm đạm và sầu bi của Huyết Yêu như thế bao giờ. Liệu cậu có cán đáng nổi tâm tình của hắn hay không, dù sao Trúc Chi cũng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn như cậu vậy. Có lẽ hắn còn đau khổ hơn cả cậu khi không thể cứu lấy cô ấy.
Huyết Yêu có cảm tưởng mọi giác quan trên cơ thể mình đều biến mất, khó mà có thể cảm nhận được âm thanh xung quanh mình. Trong lòng trống vắng một cách khó tả. Hắn chua chát nhìn làn khói chưa biến mất hết của kén tâm ma, mắt mờ đi như thể nó không còn nhìn được mất cứ thứ gì nữa.
Lần đầu tiên Huyết Yêu cảm thấy mình không nắm bắt được thứ gì đó. Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, cho tới thời điểm hiện tại, hắn chưa thấy có gì sai sót trong kế hoạch lần này. Hắn đã dụ khị Nguyên Sâm đến đây, đã dỗ dành cả Thủy Hà và Quỷ vương bước vào cõi vô định hái đóa huyết linh, nắm được thóp của Ưng Thụy và ép lão giúp mình, cũng biết được cả mục đích của Nguyên Sâm là Hắc Nương.
Huyết Yêu nào biết có một thứ quyền năng như kén tâm ma xuất hiện, càng không biết được nó sẽ nhốt Trúc Chi và sẽ giết được cô. Hắn không kịp xuất hiện, mà nếu có kịp hắn cũng chẳng cách nào cứu được cô thoát khỏi kén tâm ma, ngoại trừ thanh quỷ kiếm. Hắn những tưởng quỷ kiếm có thể kiềm chế sức mạnh của Hắc Nương, tưởng quỷ kiếm có thể nhắc nhở Trúc Chi dùng sức mạnh của đóa huyết linh và dung hòa thần lực bên trong người của cô. Hắn đâu có ngờ mọi chuyện lại vượt ra xa vòng kiểm soát của hắn như thế.
Huyết Yêu vốn dĩ không dùng đóa huyết linh xóa bỏ sợi nghiệt duyên kia. Hắn chỉ dùng cái cớ đó thôi. Mục đích của hắn chính là muốn bảo toàn mạng sống của Trúc Chi, đóa huyết linh có thể giúp cô giao hòa ba phần sức mạnh mà dòng máu lai tam giới có được. Chỉ cần cô ăn đóa huyết linh, hắn tự mình giúp cô điều khiển được sức mạnh của mình. Đến khi đó, ngay cả sức mạnh của quỷ kiếm cũng chịu sự kiểm soát của cô. Hắc Ma sẽ không đời nào chiếm được tâm trí của cô lần nào nữa. Đó mới thực sự là ý muốn của hắn.
Huyết Yêu vẫn còn đắm chìm trong sự khổ não của bản thân mình. Hắn biết Trúc Chi ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn hắn tưởng tượng. Hắn biết hình ảnh của cô đã luôn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, đến mức hắn muốn gạt phăng cô ra khỏi đầu cũng chẳng thể nào làm được. Rút cuộc bắt đầu từ đâu mà lý trí của hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát? Mọi chuyện có thể bắt đầu từ điềm báo về sợi nghiệt duyên mà Thủy Hà đã cảnh báo cho hắn.
Ban đầu, Huyết Yêu không tin vào điềm báo ấy lắm. “Sợi nghiệt duyên” là sợi dây tơ hồng oan nghiệt, nó chỉ xuất hiện khi tình cảm của một trong hai lấn át luôn cả vận mệnh của họ, sợi dây tơ hồng gắn kết hai kẻ lại với nhau mà hai kẻ này có thể chết trong tay người còn lại, sợi dây tơ hồng không được phép xuất hiện trên thế gian này.
Huyết Yêu mà lại gắn kết với một người con gái nào đó sao? Hắn không yêu, không có cảm xúc với ai cả. Điều này không chỉ có hắn mà những người xung quanh hắn đều biết và tin tưởng. Đối với hắn trách nhiệm mới đứng đầu, trách nhiệm của một vị thần giữ của: Bảo vệ, canh giữ những món đồ bị nguyền rủa, lâu lâu cũng xen vào chuyện thu phục yêu ma quỷ quái và làm vài chuyện giúp Thiên tử.
Tuy nhiên, điềm báo mà Thủy Hà công chúa nhìn thấy không bao giờ không xảy ra cả. Vì thế hắn luôn luôn dành thời gian đến ái tình hồng trần, lén lút nhìn lên cây cổ thụ già trên cao và tìm xem có tên của mình hay không. Tại đây, hắn cũng làm quen với thần ban điều ước – Bụt, Diệu Khang.
Trải qua hàng trăm năm, Huyết Yêu quên luôn về sợi nghiệt duyên trong điềm báo. Hắn chưa từng gặp gỡ người con gái nào tên Trúc Chi và hắn cũng chẳng có ý định dành tình cảm cho người này. Việc gì hắn phải mất thời gian lưu tâm đến chuyện không đâu. Hắn đinh ninh điềm báo mà Thủy Hà thấy chỉ là ảo giác của nàng, khi chính nàng cũng bị sợi nghiệt duyên kia dày vò.
Cho đến năm đó, Diệu Khang lần đầu chủ động đến nơi của Huyết Yêu. Chính lúc này, gã đem hung tin đến cho hắn. Rằng sợi nghiệt duyên có tên hắn và cô nàng Trúc Chi đã xuất hiện. Chỉ là gã không biết Trúc Chi mà sợi nghiệt duyên nhắc đến là ai trên thế giới loài người.
Huyết Yêu nhăn mặt nhìn Diệu Khang bằng ánh mắt hung tàn. Rõ ràng hắn đã quên về chuyện đó. Hắn không tin tưởng mà đi theo gã đến ái tình hồng trần xem sao. Quả nhiên, sợi dây nghiệt duyên đã xuất hiện, vẫn còn mờ mờ, nhưng rõ ràng sợi nghiệt duyên kia có màu đen kết nối hai đầu có hai cái tên rõ rành rành: Huyết Yêu – Trúc Chi.
Diệu Khang tựa cầm lên vai Huyết Yêu từ đằng sau và bị hắn đẩy ra. Hắn lườm Diệu Khang, tỏ thái độ chán ghét với hành động thân mật vừa rồi, gã luôn biết hắn không thích tiếp xúc quá gần như thế.
Diệu Khang nhún vai một cách hời hợt, rõ ràng không bận tâm thái độ chán ghét của Huyết Yêu. Gã chỉ tặc lưỡi lẩm bẩm:
“Chuyện này không tốt chút nào.”
Huyết Yêu lơ Diệu Khang đi, tỏ vẻ không quan tâm mấy về sợi nghiệt duyên kia. Hắn sẽ không gặp gỡ ai có tên Trúc Chi để phải lòng cô ấy, cũng không khiến cô ấy phải lòng mình. Hết chuyện, đến lúc đó sợi nghiệt duyên sẽ biến mất chứ, sẽ chẳng có chuyện một trong hai phải chết nữa, dù sao sợi tơ hồng kia chưa rõ ràng lắm.
Diệu Khang cứ rù rì vào tai hắn:
“Có cần ta giúp một tay hay không? Ta luôn luôn quan sát trần gian mà. Anh biết con người luôn luôn nói ra khao khát và ước mơ của mình. Đến khi đó, lỡ như ta gặp một cô gái tên Trúc Chi thì sao.”
Huyết Yêu lạnh nhạt nói:
“Chẳng có chuyện ta tìm gặp một cô gái người phàm và tán tỉnh cô ta đâu. Anh đừng có mà lo chuyện bao đồng.”
Diệu Khang chỉ tay vào sợi tơ hồng và nói tiếp:
“Nhưng mà sợi nghiệt duyên chình ình thế kia thì làm sao đây? Rõ ràng anh có liên quan đến cô gái ấy. Anh không tò mò cô ấy là ai hay sao? Làm sao hai người lại gắn kết với nhau bởi dây tơ hồng nếu không yêu nhau hả?”
Huyết Yêu khoanh tay lại, cao giọng nói:
“Chuyện điên khùng. Anh thấy ta đây là kiểu người sẽ rơi vào lưới tình ư?”
Dĩ nhiên Huyết Yêu biết tỏng câu trả lời của Diệu Khang là gì. Gã chẳng đời nào tin chuyện Huyết Yêu yêu ai đâu, ngay cả hắn cũng không tin. Chuyện tình ái của hắn có thể là chuyện chấn động nhất Tam giới không chừng, nhưng rút cuộc thì sự tò mò vẫn chiến thắng. Hắn muốn tìm hiểu xem cô gái Trúc Chi ấy là ai, có thể hắn chỉ nhìn cô một cái rồi thôi, không gặp gỡ, không lằng nhằng với nhau là tốt nhất.
Huyết Yêu nói băng quơ:
“Có lẽ anh cũng tò mò giống ta, nên cứ việc xem thử cô gái Trúc Chi ấy là ai.”
Huyết Yêu biết Diệu Khang hiểu ý của mình, dù hắn không nói huỵch toẹt ra đi chăng nữa khiến gã cười hà hà như một tên ngốc. Sau đó, hắn dùng thần lực chê giấu sợi nghiệt duyên có tên mình và Trúc Chi. Xong xuôi, hắn rời đi, không thèm nói lời chào tạm biệt với Diệu Khang, khiến tên này cứ la oai oái từ phía sau lưng:
“Nè, thế cho tôi uống trà ở chổ anh nhé. Tôi thì thích uống vị hoa lài ở chổ anh. Nó ngon lắm.”
“Hừm.” Huyết Yêu nhìn về phía Nguyên Sâm, trong con ngươi lóe lên tia sát khí nồng nặc.
Huyết Yêu muốn giải quyết Nguyên Sâm nhanh một chút. Cánh quạt trong tay trở nên linh hoạt, nhanh hơn. Hắn lao vào lão như một mũi tên và điều này khiến lão hơi kinh hoảng. Lão chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn như thế bao giờ.
Trước đây, Huyết Yêu và Nguyên Sâm luôn là kẻ địch của nhau, là kỳ phùng địch thủ lâu năm, luôn dành cho nhau một sự tôn trọng nhất định. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nhìn lão với ánh mắt cừu hận như thế. Hắn không phải kiểu người ôm hận với người khác. Điều gì khiến hắn đột nhiên trở nên điên loạn như vậy.
Nguyên Sâm nhìn xuống bên dưới: Không thấy kén tâm ma đâu cả. Chắc chắn kén tâm ma đã tự hủy diệt sau khi rút lấy linh hồn của Trúc Chi lẫn Hắc Nương. Em gái của lão dường như đã chết cùng với Trúc Chi. Bao cố gắng hồi sinh con bé của lão đã tiêu tan.
Nguyên Sâm nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác bất lực của Huyết Yêu. Rõ ràng hắn (cũng như lão) đã không bảo vệ được người mà mình yêu thương. Có lẽ cái chết của Trúc Chi đã tác động mạnh lên tâm tình của hắn, khiến hắn như biến thành một người khác.
Phút xao nhãng ấy khiến Nguyên Sâm trúng một chưởng cực kỳ mạnh từ Huyết Yêu. Lão rơi mạnh xuống đất, ngay bên cạnh Ưng Thụy. Lão ho khụ khụ, ôm lấy ngực đang đau đớn của mình. Lão nhìn kỹ hắn một lần nữa: Đôi mắt của hắn xám xịt tựa mây đen, thần khí màu đỏ biến thành một màu đen huyền kỳ dị bao trùm tấm thân của hắn, hắn đứng đó tựa như tu la đòi mạng chứ không phải một thần giữ của.
Một chưởng vừa rồi mạnh đến nổi ngay cả một người mạnh như Nguyên Sâm cũng bị đánh bay. Thú thật lão chưa thấy sức mạnh nào lớn lao như thế, ít ra lão chưa bao giờ bị kẻ khác đánh văng ra xa bằng thần lực. Có thể cái chết của Trúc Chi khiến hắn chịu đả kích không nhỏ, biến một người luôn luôn điềm đạm và giữ được tỉnh táo thành một kẻ điên khùng.
Huyết Yêu phóng ra thêm một chưởng lực khác vào Nguyên Sâm, chưởng lực này không lấy mạng lão mà chỉ giam lão trong vòng xoáy màu xám, khiến lão không cách nào bước ra khỏi đó. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Sâm chứng kiến một kết giới đầy khói có thể giam cầm lão. Lão đoán hắn chỉ muốn cầm chân lão bởi kết giới này thôi, không thể có chuyện lão bị thua bởi kết giới xám xịt này.
Huyết Yêu rõ ràng muốn có thêm thời gian trước khi tước đoạt mạng sống của Nguyên Sâm. Hắn lập tức đã phi tới chổ Nhất Uy. Hắn thô bạo nắm lấy vai của cậu và hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhất Uy ngước nhìn Huyết Yêu. Cậu ôm lấy cánh tay đang run rẫy của hắn, nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt tái mét, môi khô, giọng khàn đi, nhưng vẫn cố nói thành lời:
“Em không biết, không biết gì hết, cũng không nhìn thấy gì cả. Điều duy nhất em thấy chỉ là cái kén đó vỡ tung tóe và không thấy chị Trúc Chi đâu.”
Huyết Yêu buông Nhất Uy ra, thất thần nhìn vào đống tro tàn bên cạnh, đôi mắt có chút huyết sắc, mặt trở nên trắng bệch. Hắn đứng đó rất lâu, mặc kệ phía bên kia Ưng Thụy đang cố truyền thần lực vào kết giới xám xịt mà Huyết Yêu vừa vung ra (lão cũng muốn giúp Huyết Yêu cầm chân lão già Nguyên Sâm), mặc kệ trận chiến của nhóm Vô Ảnh và Y Nguyên, bàn tay hắn siết lại thật chặt.
Mãi cho đến khi Nhất Uy lây mạnh cánh tay của hắn và hét lên:
“Chị ấy không chết đâu, phải không thầy?”
Lúc này, Huyết Yêu mới lấy lại tâm trí. Hắn gạt tay Nhất Uy ra, bước vô định vào đống tro tàn, ngồi xuống và áp lòng bàn tay xuống đất, hy vọng có thể cảm nhận sinh khí của Trúc Chi.
Nhất Uy nhìn Huyết Yêu đầy mong đợi. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào Huyết Yêu, chỉ cần có hắn ở đây, Trúc Chi nhất định sẽ quay trở lại, nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cậu và mọi người một lần nữa.
Nhưng Nhất Uy lại nghe tiếng thì thào của Huyết Yêu:
“Không cảm nhận được gì cả, không sinh khí, không gì cả.”
Giọng Huyết Yêu chứa đầy bi thương mà lần đầu Nhất Uy nghe thấy. Âm thanh va chạm của vũ khí, tiếng gió rít gào như đóng băng bên tai của cậu. Tai cậu trở lên lùng bùng và cậu không thể tin vào câu trả lời của Huyết Yêu.
Nhất Uy hoang mang nói:
“Không cảm nhận được gì cả là ý gì hả thầy? Chị Trúc Chi...”
Nhất Uy không dám nói thêm hai từ “đã chết”. Đối với cậu hai từ quá khủng khiếp để nói ra. Cậu nhìn Huyết Yêu, nhưng chỉ thấy hắn đứng bất động ở đó, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm, khuôn mặt đanh lại, trông khổ não vô cùng.
Nhất Uy không dám thốt lên bất cứ lời nào nữa. Bởi vì người đàn ông tóc đỏ đứng trước mặt cậu kỳ lạ lắm. Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dạng ảm đạm và sầu bi của Huyết Yêu như thế bao giờ. Liệu cậu có cán đáng nổi tâm tình của hắn hay không, dù sao Trúc Chi cũng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn như cậu vậy. Có lẽ hắn còn đau khổ hơn cả cậu khi không thể cứu lấy cô ấy.
Huyết Yêu có cảm tưởng mọi giác quan trên cơ thể mình đều biến mất, khó mà có thể cảm nhận được âm thanh xung quanh mình. Trong lòng trống vắng một cách khó tả. Hắn chua chát nhìn làn khói chưa biến mất hết của kén tâm ma, mắt mờ đi như thể nó không còn nhìn được mất cứ thứ gì nữa.
Lần đầu tiên Huyết Yêu cảm thấy mình không nắm bắt được thứ gì đó. Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, cho tới thời điểm hiện tại, hắn chưa thấy có gì sai sót trong kế hoạch lần này. Hắn đã dụ khị Nguyên Sâm đến đây, đã dỗ dành cả Thủy Hà và Quỷ vương bước vào cõi vô định hái đóa huyết linh, nắm được thóp của Ưng Thụy và ép lão giúp mình, cũng biết được cả mục đích của Nguyên Sâm là Hắc Nương.
Huyết Yêu nào biết có một thứ quyền năng như kén tâm ma xuất hiện, càng không biết được nó sẽ nhốt Trúc Chi và sẽ giết được cô. Hắn không kịp xuất hiện, mà nếu có kịp hắn cũng chẳng cách nào cứu được cô thoát khỏi kén tâm ma, ngoại trừ thanh quỷ kiếm. Hắn những tưởng quỷ kiếm có thể kiềm chế sức mạnh của Hắc Nương, tưởng quỷ kiếm có thể nhắc nhở Trúc Chi dùng sức mạnh của đóa huyết linh và dung hòa thần lực bên trong người của cô. Hắn đâu có ngờ mọi chuyện lại vượt ra xa vòng kiểm soát của hắn như thế.
Huyết Yêu vốn dĩ không dùng đóa huyết linh xóa bỏ sợi nghiệt duyên kia. Hắn chỉ dùng cái cớ đó thôi. Mục đích của hắn chính là muốn bảo toàn mạng sống của Trúc Chi, đóa huyết linh có thể giúp cô giao hòa ba phần sức mạnh mà dòng máu lai tam giới có được. Chỉ cần cô ăn đóa huyết linh, hắn tự mình giúp cô điều khiển được sức mạnh của mình. Đến khi đó, ngay cả sức mạnh của quỷ kiếm cũng chịu sự kiểm soát của cô. Hắc Ma sẽ không đời nào chiếm được tâm trí của cô lần nào nữa. Đó mới thực sự là ý muốn của hắn.
Huyết Yêu vẫn còn đắm chìm trong sự khổ não của bản thân mình. Hắn biết Trúc Chi ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn hắn tưởng tượng. Hắn biết hình ảnh của cô đã luôn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn, đến mức hắn muốn gạt phăng cô ra khỏi đầu cũng chẳng thể nào làm được. Rút cuộc bắt đầu từ đâu mà lý trí của hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát? Mọi chuyện có thể bắt đầu từ điềm báo về sợi nghiệt duyên mà Thủy Hà đã cảnh báo cho hắn.
Ban đầu, Huyết Yêu không tin vào điềm báo ấy lắm. “Sợi nghiệt duyên” là sợi dây tơ hồng oan nghiệt, nó chỉ xuất hiện khi tình cảm của một trong hai lấn át luôn cả vận mệnh của họ, sợi dây tơ hồng gắn kết hai kẻ lại với nhau mà hai kẻ này có thể chết trong tay người còn lại, sợi dây tơ hồng không được phép xuất hiện trên thế gian này.
Huyết Yêu mà lại gắn kết với một người con gái nào đó sao? Hắn không yêu, không có cảm xúc với ai cả. Điều này không chỉ có hắn mà những người xung quanh hắn đều biết và tin tưởng. Đối với hắn trách nhiệm mới đứng đầu, trách nhiệm của một vị thần giữ của: Bảo vệ, canh giữ những món đồ bị nguyền rủa, lâu lâu cũng xen vào chuyện thu phục yêu ma quỷ quái và làm vài chuyện giúp Thiên tử.
Tuy nhiên, điềm báo mà Thủy Hà công chúa nhìn thấy không bao giờ không xảy ra cả. Vì thế hắn luôn luôn dành thời gian đến ái tình hồng trần, lén lút nhìn lên cây cổ thụ già trên cao và tìm xem có tên của mình hay không. Tại đây, hắn cũng làm quen với thần ban điều ước – Bụt, Diệu Khang.
Trải qua hàng trăm năm, Huyết Yêu quên luôn về sợi nghiệt duyên trong điềm báo. Hắn chưa từng gặp gỡ người con gái nào tên Trúc Chi và hắn cũng chẳng có ý định dành tình cảm cho người này. Việc gì hắn phải mất thời gian lưu tâm đến chuyện không đâu. Hắn đinh ninh điềm báo mà Thủy Hà thấy chỉ là ảo giác của nàng, khi chính nàng cũng bị sợi nghiệt duyên kia dày vò.
Cho đến năm đó, Diệu Khang lần đầu chủ động đến nơi của Huyết Yêu. Chính lúc này, gã đem hung tin đến cho hắn. Rằng sợi nghiệt duyên có tên hắn và cô nàng Trúc Chi đã xuất hiện. Chỉ là gã không biết Trúc Chi mà sợi nghiệt duyên nhắc đến là ai trên thế giới loài người.
Huyết Yêu nhăn mặt nhìn Diệu Khang bằng ánh mắt hung tàn. Rõ ràng hắn đã quên về chuyện đó. Hắn không tin tưởng mà đi theo gã đến ái tình hồng trần xem sao. Quả nhiên, sợi dây nghiệt duyên đã xuất hiện, vẫn còn mờ mờ, nhưng rõ ràng sợi nghiệt duyên kia có màu đen kết nối hai đầu có hai cái tên rõ rành rành: Huyết Yêu – Trúc Chi.
Diệu Khang tựa cầm lên vai Huyết Yêu từ đằng sau và bị hắn đẩy ra. Hắn lườm Diệu Khang, tỏ thái độ chán ghét với hành động thân mật vừa rồi, gã luôn biết hắn không thích tiếp xúc quá gần như thế.
Diệu Khang nhún vai một cách hời hợt, rõ ràng không bận tâm thái độ chán ghét của Huyết Yêu. Gã chỉ tặc lưỡi lẩm bẩm:
“Chuyện này không tốt chút nào.”
Huyết Yêu lơ Diệu Khang đi, tỏ vẻ không quan tâm mấy về sợi nghiệt duyên kia. Hắn sẽ không gặp gỡ ai có tên Trúc Chi để phải lòng cô ấy, cũng không khiến cô ấy phải lòng mình. Hết chuyện, đến lúc đó sợi nghiệt duyên sẽ biến mất chứ, sẽ chẳng có chuyện một trong hai phải chết nữa, dù sao sợi tơ hồng kia chưa rõ ràng lắm.
Diệu Khang cứ rù rì vào tai hắn:
“Có cần ta giúp một tay hay không? Ta luôn luôn quan sát trần gian mà. Anh biết con người luôn luôn nói ra khao khát và ước mơ của mình. Đến khi đó, lỡ như ta gặp một cô gái tên Trúc Chi thì sao.”
Huyết Yêu lạnh nhạt nói:
“Chẳng có chuyện ta tìm gặp một cô gái người phàm và tán tỉnh cô ta đâu. Anh đừng có mà lo chuyện bao đồng.”
Diệu Khang chỉ tay vào sợi tơ hồng và nói tiếp:
“Nhưng mà sợi nghiệt duyên chình ình thế kia thì làm sao đây? Rõ ràng anh có liên quan đến cô gái ấy. Anh không tò mò cô ấy là ai hay sao? Làm sao hai người lại gắn kết với nhau bởi dây tơ hồng nếu không yêu nhau hả?”
Huyết Yêu khoanh tay lại, cao giọng nói:
“Chuyện điên khùng. Anh thấy ta đây là kiểu người sẽ rơi vào lưới tình ư?”
Dĩ nhiên Huyết Yêu biết tỏng câu trả lời của Diệu Khang là gì. Gã chẳng đời nào tin chuyện Huyết Yêu yêu ai đâu, ngay cả hắn cũng không tin. Chuyện tình ái của hắn có thể là chuyện chấn động nhất Tam giới không chừng, nhưng rút cuộc thì sự tò mò vẫn chiến thắng. Hắn muốn tìm hiểu xem cô gái Trúc Chi ấy là ai, có thể hắn chỉ nhìn cô một cái rồi thôi, không gặp gỡ, không lằng nhằng với nhau là tốt nhất.
Huyết Yêu nói băng quơ:
“Có lẽ anh cũng tò mò giống ta, nên cứ việc xem thử cô gái Trúc Chi ấy là ai.”
Huyết Yêu biết Diệu Khang hiểu ý của mình, dù hắn không nói huỵch toẹt ra đi chăng nữa khiến gã cười hà hà như một tên ngốc. Sau đó, hắn dùng thần lực chê giấu sợi nghiệt duyên có tên mình và Trúc Chi. Xong xuôi, hắn rời đi, không thèm nói lời chào tạm biệt với Diệu Khang, khiến tên này cứ la oai oái từ phía sau lưng:
“Nè, thế cho tôi uống trà ở chổ anh nhé. Tôi thì thích uống vị hoa lài ở chổ anh. Nó ngon lắm.”
Danh sách chương