Trúc Chi dìu Nhất Uy ngồi trên giường. Cô lo lắng nhìn cậu nằm đó, run run đặt bàn tay lên trái tim của cậu, muốn xem xem nó còn nhịp đập hay không. May quá, nhịp đập hơi yếu, nhưng vẫn còn sống.
Thần kiếm nói vọng ra từ cơ thể của Nhất Uy:
“Lúc nảy nếu không phải em xuất hiện, anh sẽ không thể đưa nó rời đi được. Gân cốt của nó đứt hết rồi.”
Trúc Chi nói:
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Nhất Uy trở thành như vậy?”
Thần kiếm kể cho Trúc Chi biết về biểu tượng hình rồng mà Kim Quy đã dấu một phần thần lực của mình. Nhất Uy đã chạm vào nó, luồng sức mạnh to lớn đó đã phát hủy cậu ấy từ bên trong.
Trúc Chi sờ cái trán nóng hổi của Nhất Uy lo lắng khôn nguôi. Cô nói với thần kiếm:
“Chờ đến khi cậu ấy tự lành lại chắc mất khá nhiều thời gian. Không có cách nào giúp cậu ấy khôi phục nhanh hơn ư?”
Thần kiếm nói:
“Ta e là có, nhưng hơi nguy hiểm cho em.”
Trúc Chi thúc giục:
“Nguy hiểm sao bằng tính mạng của Nhất Uy. Cậu ấy gần như không còn thở, hơi thở yếu như vậy làm sao tự lành lại được.”
“Dùng viên minh ngọc thúc đẩy quá trình tự chữa lành của Nhất Uy.”
Trúc Chi bắt đầu bực mình:
“Anh nói rõ hơn coi.”
“Viên minh ngọc chứa sức mạnh vô cùng lớn. Ta biết Huyết Yêu từng dùng nó phá hủy cái lằn chắn nhốt ký ức mà Ưng Thụy đã tạo cho Vô Âm. Viên minh ngọc nếu biết cách sử dụng còn có thể giúp người ta hồi sinh, nhất là phượng hoàng một sinh vật tự làm lành vết thương. Viên minh ngọc sau khi làm lành cho Nhất Uy còn giúp cậu ấy không chế luồng sức mạnh kia.”
Trúc Chi cười nói:
“Thế là tốt chứ sao lại nói bất lợi?”
“Bất lợi cho em. Việc sử dụng minh ngọc khôi phục thể trạng cho Nhất Uy sẽ khiến em mất rất nhiều sinh khí.”
Trúc Chi rút thanh kiếm Kim Quy đặt ra một chổ. Sau đó cô bắt đầu đặt tay vào trái tim của Nhất Uy như cách Huyết Yêu chỉ dạy khi hai người giúp đỡ Vô Âm.
Trúc Chi nhớ lại trước đó một giờ đồng hồ, cô đã nhìn thấy cái chết của Nhất Uy trong khi đang thiêm thiếp ngủ. Sự đau đớn của cô hiện ra rõ trên nét mặt, điều đó khiến Lục Trung không hề nghi ngờ cô đang giả vờ. Cô thật ra không hề giả vờ. Cô vừa mới vui mừng vì biết Nhất Uy còn sống, lại phải nhìn thấy cậu ấy đang dần chết đi một lần nữa bởi thứ gì đó vô hình.
Trúc Chi muốn cứu Nhất Uy. Ngặt nổi cô đang bị canh chừng nghiêm ngặt như vậy, Lục Trung đứng ngay bên cạnh làm sao cô có thể đi ra mà không bị ngăn cản. Cô phải nghĩ cách gì đó.
Trúc Chi đau đớn ngã xuống giường, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngoài. Lục Trung hốt hoảng tới đỡ cô dậy. Hắn lo lắng hỏi:
“Cô bị làm sao vậy?”
Trúc Chi không thể nói mình đã nhìn thấy cái chết của Nhất Uy. Cô đành nói dối hắn:
“Tôi muốn đi vệ sinh. Ở đây có cái toilet nào không?”
Lục Trung nhăn mặt hỏi:
“Toilet là gì?”
“Nó là nhà xí ấy. Tôi không muốn làm ngay tại đây đâu. Tôi đau quá chịu không nổi nữa rồi.”
Lục Trung bối rối rõ thấy. Hắn chưa bao giờ lâm vào tình cảnh giở khóc giở cười như vậy. Hắn phải canh chừng cô, nhưng cũng không thể đứng đây nhìn cô đau đớn mà không cho cô đi “giải quyết” được. Cuối cùng, hắn đành bế cô biến mất.
Hai người xuất hiện bên ngoài căn nhà kia. Lục Trung chỉ vào bên trong căn nhà nhỏ xíu bên cạnh. Hắn nói:
“Trong đó có một cái nhà xí. Ta sẽ ở đây canh chừng cô.”
“Tôi đi lâu lắm đấy. Anh xích ra xa một chút, có người đứng quá gần tôi đi không được.”
“Không được. Lỡ như cô chạy trốn thì sao?”
“Tôi trốn làm sao đươc? Nhà xí thì có một cửa duy nhất. Tôi chỉ là con người bình thường đâu phải thần tiên gì.”
“Cô mang trái tim của Quỷ vương.”
“Mang trái tim của hắn chứ đâu phải có sức mạnh của hắn. Trước khi được ghép tim tôi hoàn toàn chỉ là một cô nhóc bình thường.”
Trúc Chi đang rất vội, cô không thể cứ đứng đây đôi co với hắn. Cô quyết định:
“Như vậy đi: Tôi vào bên trong vừa giải quyết vừa hát cho anh nghe được chưa?”
Lục Trung thấy chuyện đó rất được. Như vậy, hắn vừa canh chừng vừa có thể biết được cô vẫn còn bên trong. Hắn gật đầu đáp ứng với cô. Rồi hắn mở to mắt nhìn cô bước vào bên trong mới thôi.
Trúc Chi bước vào đóng kín cửa phòng lại. Cô lôi ra chiếc điện thoại của mình bật cái file ghi âm giọng hát của mình mỗi khi rãnh rỗi. Là bài hát mà cô hát cho Vô Âm nghe. Sau đó, cô búng ngón tay biến mất.
Trúc Chi xuất hiện trước mặt thần kiếm và thấy Mộng Tinh đang quay lưng về phía mình. Thần kiếm mừng rỡ trên khuôn mặt của Nhất Uy. Anh nói rất khẽ đủ cho một mình Trúc Chi nghe những gì cần viết dưới đất.
Cô gật đầu, giật cây gậy trên tay của thần kiếm rồi vẽ chi chít chữ trên mặt đất cho Mộng Tinh thấy. Tiếp theo cô ôm lấy Nhất Uy trở lại căn phòng mình giam giữ. Theo cô, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Sẽ không ai ngờ rằng cô đang giữ Nhất Uy bên cạnh mình.
Trúc Chi cần rất nhiều thời gian để chữa cho Nhất Uy. Nhưng Lục Trung ắt hẳn vẫn đang chờ cô bên ngoài nhà xí. Cô phải quay trở lại nơi đó. Cô nói với thần kiếm:
“Em sẽ cho Nhất Uy ngậm chuỗi hạt màu lam này. Em phải quay lại nhà xí trước khi Lục Trung phát hiện em biến mất. Chuyện này em sẽ giải thích sau.”
Trúc Chi trở lại nhà xí và bước ra bên ngoài. Nhưng điều cô thấy còn khiến cô ngạc nhiên hơn cả chuyện cô là cháu gái của Quỷ vương: Lục Trung đứng đó ôm lất trái tim mà khóc vô cùng bi thương. Khi cô bước ra ngoài, hắn đã chạy tới ôm lấy cô vào lòng. Hắn nói cái gì nghe như:
“Ta biết nhất định muội còn sống.”
Trúc Chi lôi Lục Trung ra khỏi người mình. Cô đang dùng ánh mắt buộc tội nhìn hắn. Rõ ràng hắn đang có ý định sàm sỡ cô. Tự dưng lại nhào tới ôm cô vào lòng như vừa gặp lại tình nhân của mình.
Lục Trung cũng cảm thấy mình thất thố. Hắn xấu hổ quẹt nước mắt nhìn cô nói:
“Ta xin lỗi. Tại bài hát kia khiến ta nhớ lại một đoạn ký ức xưa.”
Đây là lần thứ hai bài hát này gợi người ta nhớ lại đoạn ký ức của họ. Lần đầu là của Vô Âm. Trúc Chi cũng đôi lần tự hỏi: bài hát này có thật của Đổng Cô hát hay không. Bởi vì nói thật, bài hát này nếu của Đổng Cô thì làm sao cô hát nó được. Bài hát này giống như bài hát ru mà cô hay nghe lúc nhỏ. Mẹ cô là người đã hát. Vậy bà ấy tại sao lại biết đến bài hát này? Lục Trung nói nó quen thuộc, có khi nào bái hát này của người quen của hắn hay không? Trúc Chi muốn có thêm thông tin lắm, nhưng cô vội về với Nhất Uy hơn. Cô đành nói cho qua:
“Bài hát đó là của mẹ ta. Bà ấy hát ru cho nghe lúc nhỏ. Giờ thì đưa ta trở về chổ cũ. Ngọc Tự biết chúng ta ở ngoài này quá lâu, lão sẽ không tha cho anh đâu.”
Lục Trung kiềm một tiếng nấc nghẹn từ trong lòng. Hắn gật đầu rồi nắm lấy tay của cô trở lại căn phòng. Trúc Chi phát hiện kể từ lúc hắn nghe được bài hát kia, hắn đã không còn canh chừng cô khư khư nữa. Hắn đã đi đâu đó rất lâu chưa trở lại. Cô cảm thấy rất may vì điều đó.
Trúc Chi đề nghị với thần kiếm:
“Anh có thể nghe được tiếng động từ bên ngoài chứ?”
“Ta còn có thể cảm thấy sự nguy hiểm xung quanh nữa. Em cứ yên tâm, cố đừng làm hao tổn nguyên khí quá. Nêu thấy quá sức phải ngưng lại ngay. Em chỉ cần ức chế quá trình tự chữa lành của nó thôi, không cần chữa lành hoàn toàn.”
“Em biết rồi. Chúng ta cần phải nhanh lên.”
Vô Ảnh, Thanh Lâm và Lan Anh (mặt cô ả không vui vẻ cho lắm) đi rất lâu mà chẳng thấy điểm cuổi ở đâu. Thanh Lâm mệt mỏi kêu hai người dừng chân cho cậu nghỉ ngơi một chút.
“Hai người nên biết em chỉ là một con người bình thường, em cũng biết mệt.”
Vô Ảnh mệt mỏi nói:
“Đi hoài không thấy điểm đến đâu. Chúng ta như đang rơi vào mê trận của nơi này.”
Lan Anh khát khô cả cổ, ả nuốt nước miếng nói:
“Cứ như vầy, chúng ta có thể chết vì khát. Dù là sinh vật nào cũng cần uống nước. Mà hai người đi đến đây không mang theo lương thực gì sao?”
“Tụi anh đâu có đi du lịch đâu em ơi.”, Vô Ảnh mệt mỏi trả lời.
Lan Anh vừa nhắc đến từ “nước” thì Thanh Lâm ngồi xuống cái rụp, lưỡi thè ra ngoài. Cậu cũng cảm thấy khát nước.
Lan Anh nhớ ra nói ngay:
“Thanh Lâm, mày hãy dùng đôi mắt của mày nhìn xem đích đến là đâu. Chị nghe nói có một tòa tháp cao chọc trời là nơi trú ẩn của đám thần chết.”
Thanh Lâm tuyệt vọng nói:
“Rồi sao mà tui nhìn được cho chị hả chị gái? Tui chỉ là người bình thường.”
Lan Anh bò tới nắm lấy cổ áo của Thanh Lâm gầm gừ:
“Ai biểu bây nhìn bằng đôi mắt người thường. Bây nhìn bằng đôi mắt của Âm Cẩu kìa.”
Lan Anh dứt lời đã thâm nhập vào đầu của Thanh Lâm. Ả đặt bàn tay lên đầu của cậu, áp sát cơ thể vào lưng cậu. Cậu khó chịu muốn đẩy ả ra lại bị ả khống chế quá chặt.
Lan Anh thâm nhập vào võng mạc của Thanh Lâm. Ả đẩy sức mạnh của mình vào đôi mắt của cậu khiến chúng biến thành mắt đỏ như mắt Âm Cẩu. Lúc này, cậu đúng là nhìn thấy một tòa nhà cao cao cách đó mấy thước về hướng nam.
Thanh Lâm chỉ tay về hướng đó nói với hai người kia:
“Tòa nhà đó ở hướng nam. Nó kìa.”
Vô Ảnh nheo mắt chẳng thấy tòa nhà nào. Gã đành bất lực đi theo Thanh Lâm về hướng đó. Lần đầu tiên gã cảm thấy bản thân phụ thuộc vào một người phàm tục như Thanh Lâm. Vô Ảnh cố nín cười vì chuyện quái quỷ này.
Thanh Lâm vừa đến nơi thì Lan Anh lại nói:
“Chạm móng vuốt lên tượng âm cẩu trước tòa nhà, nó sẽ hiện ra cho tụi này thấy.”
Thanh Lâm nghe lời chạm vào đầu tượng âm cẩu. Quả nhiên tòa tháp cao chọc trời hiện ra rõ mồn một. Thanh Lâm cười rạng rõ với Lan Anh, Vô Ảnh thấy vậy đập một phát lên đầu cậu:
“Cô ẻm có phải thân thiết với mày đâu mà cười duyên dữ vậy.”
“Chỉ là đồng minh của tụi mình mà.”
Vô Ảnh cứng họng đứng đó. Lan Anh thì cười đầy chế giễu. Gã còn không biết nhìn lại, nếu không nhờ ả xuất hiện đúng lúc tại nơi này cả hai người có thể bị đám Âm Cẩu kia xơi tái rồi đó chứ.
Lan Anh tức tốc bước vào bên trong. Ả hy vọng người mà ả tìm kiếm cũng có mặt tại nơi này. Ả nói:
“Chia ra hai hướng nhé, hai người cứ làm việc của mình. Chị đây phải tìm ra cho được người bằng hữu cái đã. Rất có thể hắn biết tung tích của Nguyên Sâm. Chị mà không hoàn thành nhiệm vụ, chị sẽ không về gặp tiểu chủ nhân.”
“Bảo trọng.”, Vô Ảnh nói theo.
Lan Anh liếc nói:
“Làm như anh lo lắng cho tui lắm.”
“Thôi đi bé ơi, anh đây hy vọng cưng mang tin tức quan trọng về cho Trúc Chi thôi.”
Lan Anh cũng tự biết gã có ý đồ gì. Gã mà lo lắng cho ả có khi ả sẽ đi chầu trời sớm. Ả chẳng nhìn lại hai người lần nào nữa mà chạy mất hút.
Thanh Lâm nào dám nói hai người như chó với mèo thể nào cũng yêu nhau. Đâu có Trúc Chi ở đây bảo vệ cậu. Cả hai người kia hợp sức đối phó với phàm nhân như cậu đúng là xui tận mạng. Cậu vẫn còn ớn cái vụ Vô Ảnh muốn biến cậu thành cóc kìa.
Thanh Lâm nghe được tiếng nói chuyện ở đâu đó. Cậu kéo Vô Ảnh đi về hướng đó, cậu nhắc gã đi thật khẽ tránh bị người khác phát hiện. Bên trong tiếng nói ai cũng căng thẳng. Vô Ảnh và Thanh Lâm nghe được một giọng nói hơi già, chắc là trưởng nhóm trong cái đội thần chết ấy.
Lão nói vọng ra:
“Nếu không phải Ngọc Tự bắt được điểm yếu của chúng ta. Chúng ta cần đi làm chân sai vật của lão ấy ư? Ai đời làm thần chết như ta lại phải nghe theo lệnh một tên thần tiên hết thời ấy.”
“Lục Trung liên tục ra điều kiện, thưa chú.”, một người ngồi cạnh đó nói.
Người được gọi bằng chú xoa xoa hai thái dương nói với đám thuộc hạ:
“Bọn chúng đã bắt được Lôi Trí rồi còn gì? Vậy mà có giao ra thứ chúng ta cần đâu.”
“Bọn chúng yêu cầu chúng ta tham chiến.”
“Tử thần không thể tham gia chuyện trên trời. Đúng là ức hiếp người quá đáng.”
Có một tên lính sai vật chạy đến ton hót điều gì đó cho tên thủ lĩnh nghe. Lão tức giận phất tay một cái khiến cho Vô Ảnh và Thanh Lâm xuất hiện trước mặt họ.
Lão phẫn nộ nói lớn:
“Hai người là ai lại dám bén mảng tới tận trong này?”
Thần kiếm nói vọng ra từ cơ thể của Nhất Uy:
“Lúc nảy nếu không phải em xuất hiện, anh sẽ không thể đưa nó rời đi được. Gân cốt của nó đứt hết rồi.”
Trúc Chi nói:
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Nhất Uy trở thành như vậy?”
Thần kiếm kể cho Trúc Chi biết về biểu tượng hình rồng mà Kim Quy đã dấu một phần thần lực của mình. Nhất Uy đã chạm vào nó, luồng sức mạnh to lớn đó đã phát hủy cậu ấy từ bên trong.
Trúc Chi sờ cái trán nóng hổi của Nhất Uy lo lắng khôn nguôi. Cô nói với thần kiếm:
“Chờ đến khi cậu ấy tự lành lại chắc mất khá nhiều thời gian. Không có cách nào giúp cậu ấy khôi phục nhanh hơn ư?”
Thần kiếm nói:
“Ta e là có, nhưng hơi nguy hiểm cho em.”
Trúc Chi thúc giục:
“Nguy hiểm sao bằng tính mạng của Nhất Uy. Cậu ấy gần như không còn thở, hơi thở yếu như vậy làm sao tự lành lại được.”
“Dùng viên minh ngọc thúc đẩy quá trình tự chữa lành của Nhất Uy.”
Trúc Chi bắt đầu bực mình:
“Anh nói rõ hơn coi.”
“Viên minh ngọc chứa sức mạnh vô cùng lớn. Ta biết Huyết Yêu từng dùng nó phá hủy cái lằn chắn nhốt ký ức mà Ưng Thụy đã tạo cho Vô Âm. Viên minh ngọc nếu biết cách sử dụng còn có thể giúp người ta hồi sinh, nhất là phượng hoàng một sinh vật tự làm lành vết thương. Viên minh ngọc sau khi làm lành cho Nhất Uy còn giúp cậu ấy không chế luồng sức mạnh kia.”
Trúc Chi cười nói:
“Thế là tốt chứ sao lại nói bất lợi?”
“Bất lợi cho em. Việc sử dụng minh ngọc khôi phục thể trạng cho Nhất Uy sẽ khiến em mất rất nhiều sinh khí.”
Trúc Chi rút thanh kiếm Kim Quy đặt ra một chổ. Sau đó cô bắt đầu đặt tay vào trái tim của Nhất Uy như cách Huyết Yêu chỉ dạy khi hai người giúp đỡ Vô Âm.
Trúc Chi nhớ lại trước đó một giờ đồng hồ, cô đã nhìn thấy cái chết của Nhất Uy trong khi đang thiêm thiếp ngủ. Sự đau đớn của cô hiện ra rõ trên nét mặt, điều đó khiến Lục Trung không hề nghi ngờ cô đang giả vờ. Cô thật ra không hề giả vờ. Cô vừa mới vui mừng vì biết Nhất Uy còn sống, lại phải nhìn thấy cậu ấy đang dần chết đi một lần nữa bởi thứ gì đó vô hình.
Trúc Chi muốn cứu Nhất Uy. Ngặt nổi cô đang bị canh chừng nghiêm ngặt như vậy, Lục Trung đứng ngay bên cạnh làm sao cô có thể đi ra mà không bị ngăn cản. Cô phải nghĩ cách gì đó.
Trúc Chi đau đớn ngã xuống giường, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngoài. Lục Trung hốt hoảng tới đỡ cô dậy. Hắn lo lắng hỏi:
“Cô bị làm sao vậy?”
Trúc Chi không thể nói mình đã nhìn thấy cái chết của Nhất Uy. Cô đành nói dối hắn:
“Tôi muốn đi vệ sinh. Ở đây có cái toilet nào không?”
Lục Trung nhăn mặt hỏi:
“Toilet là gì?”
“Nó là nhà xí ấy. Tôi không muốn làm ngay tại đây đâu. Tôi đau quá chịu không nổi nữa rồi.”
Lục Trung bối rối rõ thấy. Hắn chưa bao giờ lâm vào tình cảnh giở khóc giở cười như vậy. Hắn phải canh chừng cô, nhưng cũng không thể đứng đây nhìn cô đau đớn mà không cho cô đi “giải quyết” được. Cuối cùng, hắn đành bế cô biến mất.
Hai người xuất hiện bên ngoài căn nhà kia. Lục Trung chỉ vào bên trong căn nhà nhỏ xíu bên cạnh. Hắn nói:
“Trong đó có một cái nhà xí. Ta sẽ ở đây canh chừng cô.”
“Tôi đi lâu lắm đấy. Anh xích ra xa một chút, có người đứng quá gần tôi đi không được.”
“Không được. Lỡ như cô chạy trốn thì sao?”
“Tôi trốn làm sao đươc? Nhà xí thì có một cửa duy nhất. Tôi chỉ là con người bình thường đâu phải thần tiên gì.”
“Cô mang trái tim của Quỷ vương.”
“Mang trái tim của hắn chứ đâu phải có sức mạnh của hắn. Trước khi được ghép tim tôi hoàn toàn chỉ là một cô nhóc bình thường.”
Trúc Chi đang rất vội, cô không thể cứ đứng đây đôi co với hắn. Cô quyết định:
“Như vậy đi: Tôi vào bên trong vừa giải quyết vừa hát cho anh nghe được chưa?”
Lục Trung thấy chuyện đó rất được. Như vậy, hắn vừa canh chừng vừa có thể biết được cô vẫn còn bên trong. Hắn gật đầu đáp ứng với cô. Rồi hắn mở to mắt nhìn cô bước vào bên trong mới thôi.
Trúc Chi bước vào đóng kín cửa phòng lại. Cô lôi ra chiếc điện thoại của mình bật cái file ghi âm giọng hát của mình mỗi khi rãnh rỗi. Là bài hát mà cô hát cho Vô Âm nghe. Sau đó, cô búng ngón tay biến mất.
Trúc Chi xuất hiện trước mặt thần kiếm và thấy Mộng Tinh đang quay lưng về phía mình. Thần kiếm mừng rỡ trên khuôn mặt của Nhất Uy. Anh nói rất khẽ đủ cho một mình Trúc Chi nghe những gì cần viết dưới đất.
Cô gật đầu, giật cây gậy trên tay của thần kiếm rồi vẽ chi chít chữ trên mặt đất cho Mộng Tinh thấy. Tiếp theo cô ôm lấy Nhất Uy trở lại căn phòng mình giam giữ. Theo cô, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Sẽ không ai ngờ rằng cô đang giữ Nhất Uy bên cạnh mình.
Trúc Chi cần rất nhiều thời gian để chữa cho Nhất Uy. Nhưng Lục Trung ắt hẳn vẫn đang chờ cô bên ngoài nhà xí. Cô phải quay trở lại nơi đó. Cô nói với thần kiếm:
“Em sẽ cho Nhất Uy ngậm chuỗi hạt màu lam này. Em phải quay lại nhà xí trước khi Lục Trung phát hiện em biến mất. Chuyện này em sẽ giải thích sau.”
Trúc Chi trở lại nhà xí và bước ra bên ngoài. Nhưng điều cô thấy còn khiến cô ngạc nhiên hơn cả chuyện cô là cháu gái của Quỷ vương: Lục Trung đứng đó ôm lất trái tim mà khóc vô cùng bi thương. Khi cô bước ra ngoài, hắn đã chạy tới ôm lấy cô vào lòng. Hắn nói cái gì nghe như:
“Ta biết nhất định muội còn sống.”
Trúc Chi lôi Lục Trung ra khỏi người mình. Cô đang dùng ánh mắt buộc tội nhìn hắn. Rõ ràng hắn đang có ý định sàm sỡ cô. Tự dưng lại nhào tới ôm cô vào lòng như vừa gặp lại tình nhân của mình.
Lục Trung cũng cảm thấy mình thất thố. Hắn xấu hổ quẹt nước mắt nhìn cô nói:
“Ta xin lỗi. Tại bài hát kia khiến ta nhớ lại một đoạn ký ức xưa.”
Đây là lần thứ hai bài hát này gợi người ta nhớ lại đoạn ký ức của họ. Lần đầu là của Vô Âm. Trúc Chi cũng đôi lần tự hỏi: bài hát này có thật của Đổng Cô hát hay không. Bởi vì nói thật, bài hát này nếu của Đổng Cô thì làm sao cô hát nó được. Bài hát này giống như bài hát ru mà cô hay nghe lúc nhỏ. Mẹ cô là người đã hát. Vậy bà ấy tại sao lại biết đến bài hát này? Lục Trung nói nó quen thuộc, có khi nào bái hát này của người quen của hắn hay không? Trúc Chi muốn có thêm thông tin lắm, nhưng cô vội về với Nhất Uy hơn. Cô đành nói cho qua:
“Bài hát đó là của mẹ ta. Bà ấy hát ru cho nghe lúc nhỏ. Giờ thì đưa ta trở về chổ cũ. Ngọc Tự biết chúng ta ở ngoài này quá lâu, lão sẽ không tha cho anh đâu.”
Lục Trung kiềm một tiếng nấc nghẹn từ trong lòng. Hắn gật đầu rồi nắm lấy tay của cô trở lại căn phòng. Trúc Chi phát hiện kể từ lúc hắn nghe được bài hát kia, hắn đã không còn canh chừng cô khư khư nữa. Hắn đã đi đâu đó rất lâu chưa trở lại. Cô cảm thấy rất may vì điều đó.
Trúc Chi đề nghị với thần kiếm:
“Anh có thể nghe được tiếng động từ bên ngoài chứ?”
“Ta còn có thể cảm thấy sự nguy hiểm xung quanh nữa. Em cứ yên tâm, cố đừng làm hao tổn nguyên khí quá. Nêu thấy quá sức phải ngưng lại ngay. Em chỉ cần ức chế quá trình tự chữa lành của nó thôi, không cần chữa lành hoàn toàn.”
“Em biết rồi. Chúng ta cần phải nhanh lên.”
Vô Ảnh, Thanh Lâm và Lan Anh (mặt cô ả không vui vẻ cho lắm) đi rất lâu mà chẳng thấy điểm cuổi ở đâu. Thanh Lâm mệt mỏi kêu hai người dừng chân cho cậu nghỉ ngơi một chút.
“Hai người nên biết em chỉ là một con người bình thường, em cũng biết mệt.”
Vô Ảnh mệt mỏi nói:
“Đi hoài không thấy điểm đến đâu. Chúng ta như đang rơi vào mê trận của nơi này.”
Lan Anh khát khô cả cổ, ả nuốt nước miếng nói:
“Cứ như vầy, chúng ta có thể chết vì khát. Dù là sinh vật nào cũng cần uống nước. Mà hai người đi đến đây không mang theo lương thực gì sao?”
“Tụi anh đâu có đi du lịch đâu em ơi.”, Vô Ảnh mệt mỏi trả lời.
Lan Anh vừa nhắc đến từ “nước” thì Thanh Lâm ngồi xuống cái rụp, lưỡi thè ra ngoài. Cậu cũng cảm thấy khát nước.
Lan Anh nhớ ra nói ngay:
“Thanh Lâm, mày hãy dùng đôi mắt của mày nhìn xem đích đến là đâu. Chị nghe nói có một tòa tháp cao chọc trời là nơi trú ẩn của đám thần chết.”
Thanh Lâm tuyệt vọng nói:
“Rồi sao mà tui nhìn được cho chị hả chị gái? Tui chỉ là người bình thường.”
Lan Anh bò tới nắm lấy cổ áo của Thanh Lâm gầm gừ:
“Ai biểu bây nhìn bằng đôi mắt người thường. Bây nhìn bằng đôi mắt của Âm Cẩu kìa.”
Lan Anh dứt lời đã thâm nhập vào đầu của Thanh Lâm. Ả đặt bàn tay lên đầu của cậu, áp sát cơ thể vào lưng cậu. Cậu khó chịu muốn đẩy ả ra lại bị ả khống chế quá chặt.
Lan Anh thâm nhập vào võng mạc của Thanh Lâm. Ả đẩy sức mạnh của mình vào đôi mắt của cậu khiến chúng biến thành mắt đỏ như mắt Âm Cẩu. Lúc này, cậu đúng là nhìn thấy một tòa nhà cao cao cách đó mấy thước về hướng nam.
Thanh Lâm chỉ tay về hướng đó nói với hai người kia:
“Tòa nhà đó ở hướng nam. Nó kìa.”
Vô Ảnh nheo mắt chẳng thấy tòa nhà nào. Gã đành bất lực đi theo Thanh Lâm về hướng đó. Lần đầu tiên gã cảm thấy bản thân phụ thuộc vào một người phàm tục như Thanh Lâm. Vô Ảnh cố nín cười vì chuyện quái quỷ này.
Thanh Lâm vừa đến nơi thì Lan Anh lại nói:
“Chạm móng vuốt lên tượng âm cẩu trước tòa nhà, nó sẽ hiện ra cho tụi này thấy.”
Thanh Lâm nghe lời chạm vào đầu tượng âm cẩu. Quả nhiên tòa tháp cao chọc trời hiện ra rõ mồn một. Thanh Lâm cười rạng rõ với Lan Anh, Vô Ảnh thấy vậy đập một phát lên đầu cậu:
“Cô ẻm có phải thân thiết với mày đâu mà cười duyên dữ vậy.”
“Chỉ là đồng minh của tụi mình mà.”
Vô Ảnh cứng họng đứng đó. Lan Anh thì cười đầy chế giễu. Gã còn không biết nhìn lại, nếu không nhờ ả xuất hiện đúng lúc tại nơi này cả hai người có thể bị đám Âm Cẩu kia xơi tái rồi đó chứ.
Lan Anh tức tốc bước vào bên trong. Ả hy vọng người mà ả tìm kiếm cũng có mặt tại nơi này. Ả nói:
“Chia ra hai hướng nhé, hai người cứ làm việc của mình. Chị đây phải tìm ra cho được người bằng hữu cái đã. Rất có thể hắn biết tung tích của Nguyên Sâm. Chị mà không hoàn thành nhiệm vụ, chị sẽ không về gặp tiểu chủ nhân.”
“Bảo trọng.”, Vô Ảnh nói theo.
Lan Anh liếc nói:
“Làm như anh lo lắng cho tui lắm.”
“Thôi đi bé ơi, anh đây hy vọng cưng mang tin tức quan trọng về cho Trúc Chi thôi.”
Lan Anh cũng tự biết gã có ý đồ gì. Gã mà lo lắng cho ả có khi ả sẽ đi chầu trời sớm. Ả chẳng nhìn lại hai người lần nào nữa mà chạy mất hút.
Thanh Lâm nào dám nói hai người như chó với mèo thể nào cũng yêu nhau. Đâu có Trúc Chi ở đây bảo vệ cậu. Cả hai người kia hợp sức đối phó với phàm nhân như cậu đúng là xui tận mạng. Cậu vẫn còn ớn cái vụ Vô Ảnh muốn biến cậu thành cóc kìa.
Thanh Lâm nghe được tiếng nói chuyện ở đâu đó. Cậu kéo Vô Ảnh đi về hướng đó, cậu nhắc gã đi thật khẽ tránh bị người khác phát hiện. Bên trong tiếng nói ai cũng căng thẳng. Vô Ảnh và Thanh Lâm nghe được một giọng nói hơi già, chắc là trưởng nhóm trong cái đội thần chết ấy.
Lão nói vọng ra:
“Nếu không phải Ngọc Tự bắt được điểm yếu của chúng ta. Chúng ta cần đi làm chân sai vật của lão ấy ư? Ai đời làm thần chết như ta lại phải nghe theo lệnh một tên thần tiên hết thời ấy.”
“Lục Trung liên tục ra điều kiện, thưa chú.”, một người ngồi cạnh đó nói.
Người được gọi bằng chú xoa xoa hai thái dương nói với đám thuộc hạ:
“Bọn chúng đã bắt được Lôi Trí rồi còn gì? Vậy mà có giao ra thứ chúng ta cần đâu.”
“Bọn chúng yêu cầu chúng ta tham chiến.”
“Tử thần không thể tham gia chuyện trên trời. Đúng là ức hiếp người quá đáng.”
Có một tên lính sai vật chạy đến ton hót điều gì đó cho tên thủ lĩnh nghe. Lão tức giận phất tay một cái khiến cho Vô Ảnh và Thanh Lâm xuất hiện trước mặt họ.
Lão phẫn nộ nói lớn:
“Hai người là ai lại dám bén mảng tới tận trong này?”
Danh sách chương