Trúc Chi không hề di chuyển một bước nào. Không hiểu sao Nhất Uy có cảm giác như cô muốn sánh vai cùng mình chiến đấu. Làm sao cô có thể chạm vào chúng nếu như không có vũ khí trang bị gì?
Trúc Chi vừa nhìn những tên sát thủ vừa nói với Nhất Uy:
“Nhất Uy cách tốt nhất muốn tìm thấy những người kia không phải rất đơn giản sao? Bồ phải để chúng bắt đi. Muốn bắt được cọp con phải vào hang của nó. Nguy hiểm nhưng đó là cách tốt nhất. Bồ không thể cứ tìm tòi mọi người trong bế tắc được, hiểu chứ?”
Trúc Chi nói nghe rất có lý. Nhất Uy phải trực tiếp đến được đó mới có thể biết được chuyện đang xảy ra, cũng có thể cứu được những người cần được cứu. Cậu cũng bỏ qua nghi ngờ về thân thế của Trúc Chi, đành rằng cậu rất quan ngại việc dường như cậu đang từng bước từng bước làm theo đúng ý muốn của Trúc Chi kia.
Trúc Chi nói tiếp:
“Còn nếu bồ sợ đi một mình, tui bắt buộc phải đi cùng với bồ thôi.”
Trúc Chi nói xong liền lôi bông hoa màu đen mà Nhất Uy từng nhìn thấy ở bệnh viện ra. Cô chưa kịp sử dụng nó thì nghe tiếng hét thất thanh của Thanh Lâm từ phía bên kia vọng tới. Cậu nả súng liên tục vào những tên áo đen khiến chúng thối lui chịu trận.
Cuối cùng chúng tưởng phát súng của Thanh Lâm chính là còi báo hiệu một trận chiến nổ ra. Và chúng đã sẵn sàng tử trận tại đây. Chín người trong số chúng tản ra bao vây lấy ba người Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm.
Nhất Uy tức tối nói với Thanh Lâm:
“Mày tài lanh phá hỏng kế hoạch của tao rồi.”
Thanh Lâm cười khà khà:
“Kế hoạch gì quan trọng bằng việc tao đã được khai nhãn. Năn nỉ lắm bác bảo vệ mới làm cho đó.”
Nhất Uy huýt sáo bảo Thanh Lâm im đi vì có Trúc Chi đang ở đây. Và cậu không muốn chuyện truy tìm thanh kiếm lộ ra ngoài. Thanh Lâm lúc này mới nhận thấy sự có mặt của Trúc Chi thì đã quá muộn. Cậu chưa kịp thanh minh lại lời nói đã bận rộn đấu với những tên sát thủ vô song kia.
Nhất Uy nói cho cả bọn nghe được (bao gồm cả Trúc Chi kia):
“Chúng vẫn có thể bị thương nếu đâm trúng.”
Thanh Lâm cắn răng nói trong buồn bã:
“Tao không có vũ khí nào ngoài khẩu súng đâu.”
Trúc Chi ném cho Thanh Lâm một khẩu súng thứ thiệt:
“Bắn ngay giữa tim. Đạn bạc đấy.”
Thanh Lâm chụp vội khẩu súng mà Trúc Chi kia ném sang cho mình. Cậu chưa kịp hỏi khẩu súng từ đâu mà cô ấy có đã bắn vội trúng giữa ngực một tên sát thủ gần đó. Gã nổ tung giữa không trung, điều đó làm cho những tên khác hú vía chưa kịp đánh đấm gì tiếp đã đồng loạt biến mất.
Nhất Uy đấm vào không khí tức giận khi nhìn thấy chúng lần lượt biến mất. Đáng lý cậu có thể đi theo bọn chúng rồi. Cậu quay sang hì hục với Thanh Lâm:
“Tao đang định để tụi nó bắt tao đi. Có như vậy mới tìm ra chổ của anh Thanh.”
“Chết mồ không?”, Thanh Lâm ré lên, “Tao có biết đâu.”
Trúc Chi không quan tâm đến hai thằng con trai đang đấu mắt với nhau. Cô nhặt thanh kiếm của tên sát thủ vừa bị thủ tiêu lên và cười. Cô lập tức đâm nó vào trái tim của Nhất Uy. Cậu chỉ cảm thấy có cái gì đó xuyên qua cơ thể mình trước khi kịp nhận ra người đâm là ai. Sau đó cậu biến mất trước sự ngỡ ngàng của Thanh Lâm.
Thanh Lâm chỉa súng vào mi tâm của Trúc Chi, nhưng cậu chưa kịp nổ súng thì đã quá muộn. Cô lướt đến chổ cậu, và không chần chừ mà đâm một nhát chí mạng vào trái tim của Thanh Lâm khiến cậu đau điếng, cậu cũng biến mất giữa không trung. Cuối cùng Trúc Chi đâm thanh kiếm kia vào ngực trái của mình.
Nhất Uy tái xuất hiện ở một nơi xa lạ. Cậu nhận ra mình chưa chết, cậu đang ở đâu đó trông giống như nghĩa địa. Ban ngày nhưng mọi thứ xung quanh đây lạnh lẽo và u tối, sương mù bao phủ khắp nơi. Tuy vậy, Nhất Uy vẫn nhìn ra một ngôi nhà cũ kĩ ở đằng xa xa kia.
Hai phút sau Thanh Lâm cùng Trúc Chi kia xuất hiện bên cạnh Nhất Uy. Cậu ngạc nhiên khi thấy họ. Thanh Lâm còn rùng mình sợ hãi hơn khi thấy cậu lẫn Nhất Uy vẫn còn sống sờ sờ. Nhìn sang thấy Trúc Chi đang tươi cười với mình, Thanh Lâm bậm môi, tức giận, chóng nạnh, tính buông lời chửi bới.
Nhất Uy lại là người mở miệng trước. Cậu cuối cùng quyết định hỏi kẻ chủ mưu – người đã đâm vào trái tim của cậu:
“Bồ rút cuộc là ai? Tại sao lại đâm tui?”
Trúc Chi mỉm cười tỏ ra thông thái:
“Thanh kiếm này của bọn chúng mà. Tui thấy mỗi lần chúng đâm vào trái tim nạn nhân, họ sẽ biến mất. Nên tui thử một chút.”
“Khoan.”, Thanh Lâm tức tối nói, “Lỡ tụi này chết thiệt thì sao?”
Trúc Chi thản nhiên nói:
“Rất đáng để thử mà. Hai người không phải muốn cứu những người đang bị bắt cóc hay sao?”
Thanh Lâm vẫn còn tức tối quát:
“Vậy thì mấy người là ai hả? Sao mấy người lại xen ngang vào chuyện này?”
Trúc Chi nhăn mặt đưa tay đón lấy cung tên đang bay về phía cô. Cô kéo cung tên và nhắm bắn cái gì đó đằng xa. Mũi tên trúng ngay tim một tên đang tiến lại phía họ. Điều đó khiến Nhất Uy nhớ đến Trúc Chi mà cậu quen biết.
Trúc Chi bắn sinh vật kia xong liền chạy tới xem thử. Cô vạch ngửa nó lên. Nó là một sinh vật đầy lông lá, giống tinh tinh nhưng toàn thân đỏ rực, móng vuốt dài và cong, duy chỉ có đôi mắt lồi ra ngoài kia là màu vàng khè. Trúc Chi lẩm bẩm một mình:
“Vượn Đỏ - một loại sinh vật giống khỉ thích ăn thịt người. Món ăn ưa thích của chúng là não con người. Loài sinh vật này rất hiếm khi xuất hiện trên trần gian trừ phi có người kêu gọi chúng sát nhập đội hình. Lão già này rút cuộc đang âm mưu cái gì chớ.”
Không ai đáp lại lời Trúc Chi. Chỉ thấy khắp nơi một đám Vượn Đỏ xuất hiện trước mặt cả ba người. Lúc này Trúc Chi nghiêm túc nói với Nhất Uy và Thanh Lâm:
“Thứ có thể giết được Vượn Đỏ chỉ có một.”
Nói xong Trúc Chi cầm thanh kiếm của sát thủ rạch một đường dài trên bắp đùi của mình. Bởi vì thanh kiếm ấy không thể đâm trực tiếp vào cơ thể nếu không cô sẽ biến mất lần nữa, cô đành rạch một đường cho máu thấm vào thanh kiếm. Sau đó cô ném nó sang cho Thanh Lâm.
Cô chỉ tay và nói to:
“Đâm chuẩn xác vào và đừng bắt tui phải hướng dẫn mấy người.”
Tiếp theo, Trúc Chi nhanh tay giật mạnh thanh kiếm trên tay Nhất Uy trực tiếp đâm vào bụng mình. Khi rút thanh kiếm Kim Quy ra, nó hấp thu tất cả giọt máu dính trên đó. Cô đưa trả lại cho Nhất Uy.
Trước sự bàng hoàng cùng hoảng sợ tột độ của hai thằng con trai, Trúc Chi bay vào đâm mạnh mũi tên vào một tên Vượn Đỏ đang hăng tiết đến gần bọn họ. Trúc Chi bị một con vượn ném sang một bên rơi xuống đất. Cô bò dậy nhổ mạnh nướt bọt xuống, mắt trở nên tà ác hơn. Cô tiếp tục bay vào đánh với chúng bằng tay không, mỗi lần như thế đều hạ một mũi tên vào đôi mắt của Vượn Đỏ khiến chúng cứng đơ chết tươi. Máu của chúng vương vãi khắp nơi và Nhất Uy nghe thấy cô hét lên trong gió:
“Còn đứng đó làm gì? Tao không giết hết tụi nó được đâu.”
Nhất Uy và Thanh Lâm giật mình cùng nhau xông vào chém hết con này đến con kia cho đến khi tất cả Vượn Đỏ đều nằm rộp xuống đất. Trận chiến kéo dài rất lâu. Tiếng vũ khí va chạm nhau, tiếng gào rú của Vượn Đỏ, cùng tiếng hét kinh hoàng của Thanh Lâm khi bị chúng cào một đường dài trên cánh tay của mình.
Trúc Chi, Nhất Uy cả Thanh Lâm đều bị thương khắp người, những vết cào chằn chịt trên cơ thể họ, quần áo rách tơi tả, máu me đầy người. Cả ba nằm xuống cạnh nhau và thở hồng hộc.
Thanh Lâm lâu rồi mới cảm thấy hưng phấn như vậy. Cuối cùng cậu quyết định sẽ xin Huyết Yêu một thanh kiếm, cậu có vẻ cũng sài kiếm tốt như Nhất Uy. Cậu thật vui khi lại cùng Nhất Uy và Trúc Chi chiến đấu như vậy. Thanh Lâm tự dưng lại xem Trúc Chi này giống như Trúc Chi - người mà cậu hết mực yêu thương. Không biết tại sao, chỉ là không khí giữa họ vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cậu chẳng còn bận tâm họ chỉ mới vừa quen nhau nữa rồi.
Xác của Vượn Đỏ tự động thối rửa trong khi cả ba đang hít thở không khí không mấy trong lành này. Mà cả ba cũng chẳng bận tâm về cái chết của chúng. Vậy mà có một kẻ đứng đằng xa trông thấy tất cả mọi thứ diễn ra. Gã có vẻ hãi hùng khi thấy Vượn Đỏ được huấn luyện bài bản lại bại trong tay ba đứa trẻ còn non chẹt thế kia. Gã phải tự thân chinh ra giết hết đám nhóc này trước khi chổ ở của chúng bị bại lộ. Chủ nhân sẽ không vui nếu trụ sở này bị người khác để ý.
Kẻ đó không ai khác chính là Mộng Tinh. Gã biết hai thằng con trai đang đánh nhau với đám Vượn Đỏ kia. Chỉ có đứa con gái kia, gã thấy không quen mắt. Nhưng gã hồ nghi con bé đó cũng cùng một giuộc với hai thằng con trai, nếu không nó đâu có mặt tại nơi này. Gã biết chúng làm việc dưới trướng của Huyết Yêu và nếu Huyết Yêu cũng ngửi được tới nơi này thì kế hoạch sắp tới của chủ nhân sẽ không thể hoàn thành tốt.
Cuối cùng Mộng Tinh quyết định sẽ báo cho chủ nhân biết có một nhóm khách đến chơi. Không biết khi biết chúng là người của Huyết Yêu thì chủ nhân sẽ thiết đãi chúng ra sao.
Mộng Tinh lén lút rời đi, nhưng thất bại. Có cái gì đó giữ chân gã lại và gã hoảng sợ đến lồi cả tròng mắt ra ngoài, khi gã phát hiện đôi chân đang tự động di chuyển về phía nhóm Nhất Uy.
Trúc Chi đứng dậy, bắt chéo hai tay đằng sau lưng. Cô quay mặt nhìn trực diện Mộng Tinh khiến gã giật bắn mình. Gã không thể nào điều khiển cơ thể của mình. Gã chỉ biết đứng đó trừng mắt tuyệt vọng nhìn Trúc Chi.
Trúc Chi mỉm cười với gã. Mộng Tinh cứ ngỡ hai người đã gặp nhau rất lâu rồi, nhất là ánh mắt kia nhìn rất quen mắt. Trong một thoáng gã không nhớ được có người nào mình đã từng gặp có đôi mắt thế kia chưa.
Nhất Uy và Thanh Lâm cũng ngồi dậy. Hai người kinh hoàng trao đổi ánh mắt ngạc nhiên cho nhau khi phát hiện tên Mộng Tinh đứng đó. Nhất Uy theo bản năng kéo tay Trúc Chi ra đằng sau lưng của mình. Dù sao Trúc Chi này cũng không biết sự nguy hiểm của Mộng Tinh như hai người họ. Mặc dù Trúc Chi này không giống với Trúc Chi mà cậu quen biết, nhưng sự am hiểu vừa rồi của cô về Vượn Đỏ đã cứu sống tính mạng của cả ba. Cậu không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào chỉ vì đi chung với cậu. Mộng Tinh là kẻ thù cũ và dai dẳng như đĩa bám chân của cậu. Mấy lần cậu đã muốn tiêu diệt gã vẫn chưa được. Lần trước đã mất dấu gã, không ngờ lại được gặp gã tại nơi này.
Thanh Lâm thốt lên:
“Mộng Tinh làm gì ở đây?”
Mộng Tinh thay vì trả lời tụi nhỏ lại hỏi họ một câu khác:
“Tụi mày đang làm gì tao hả? Tại sao tao không cử động được?”
Nhất Uy chưa hiểu ý nghĩa trong câu nói của Mộng Tinh lắm. Cả ba người ở đây không ai có khả năng đóng băng cơ thể của người khác. Hồ nghi liếc sang Trúc Chi, cậu thấy cô đang cười đầy quỷ dị. Rút cuộc cô ấy là ai? Tại sao lại nở nụ cười thế kia khi gặp Mộng Tinh. Còn Mộng Tinh cứ khăng khăng gã đang bị điều khiển?
Trúc Chi đi đến gần Mộng Tinh hơn, Nhất Uy lúc này vì quá sửng sờ nên không kịp ngăn cô lại. Trúc Chi nói nhỏ vào tai Mộng Tinh cái gì đó khiến gã ngã bịch ra phía sau. Gã cố bò dậy chạy trốn lại không được. Nhất Uy chứng kiến tất cả. Mộng Tinh không phải là một kẻ dễ dàng hoảng sợ khi gặp kẻ địch không mạnh và Trúc Chi đã nói cái gì khiến gã kinh hãi đến độ đó?
Phải biết muốn kích động một kẻ như Mộng Tinh, Trúc Chi kia phải có thân thế đáng gờm. Đúng vậy, cô vừa biết tất tần tật về loài Vượn Đỏ, lại vừa kinh hỷ khi gặp Mộng Tinh quả là một người không bình thường. Rút cuộc cô là ai chứ, là bạn hay là thù. Nhất Uy đột nhiên kéo tay Thanh Lâm sang một bên, cách xa Trúc Chi và Mộng Tinh một chút.
Thanh Lâm cũng có những nghi hoặc trong lòng và không biết tỏ cùng ai. Cũng giống như Nhất Uy, cậu cho rằng cô nương Trúc Chi này là một kẻ đáng sợ. Mộng Tinh sợ hãi cô ta như vậy, rút cuộc cô có cái gì đặc biệt lại khiến Mộng Tinh run rẩy?
Thanh Lâm nói với Nhất Uy:
“Cô bạn của tụi mình là bạn hay là thù đây?”
Nhất Uy nói:
“Tao không biết, nhưng nó không phải là một đứa tầm thường. Nó biết về Vượn Đỏ, nó còn đưa tụi mình đến đây bằng cách đâm vào trái tim của tụi mình. Chưa hết, nó còn sử dụng được cung tên. Một đứa sống thực vật vừa mới tỉnh dậy, lại có thể đánh đấm kì khôi như vậy cũng không phải có nhiều.”
“Nó đã nói gì mà Mộng Tinh sợ đến độ đó? Thằng cha đó có bao giờ trưng ra bộ mặt khiếp đảm như thế đâu.”
Nhất Uy thở dài:
“Tao biết chết liền. Có điều tụi mình cẩn thận thì hơn. Mộng Tinh vừa thoát khỏi Hồ gia đã chạy đến nơi này. Đó không thể nào là trùng hợp được.”
Nhất Uy và Thanh Lâm không biết cách trở lại trường học, họ đành phó thác số phận cho Trúc Chi kia xem cô ta thật sự muốn gì ở họ. Nếu cô ta là kẻ địch đương nhiên phải có kế sách đối phó, mà Nhất Uy và Thanh Lâm cùng đang bế tắc trong việc nghĩ kế sách đối phó với Trúc Chi kia.
Trúc Chi vừa nhìn những tên sát thủ vừa nói với Nhất Uy:
“Nhất Uy cách tốt nhất muốn tìm thấy những người kia không phải rất đơn giản sao? Bồ phải để chúng bắt đi. Muốn bắt được cọp con phải vào hang của nó. Nguy hiểm nhưng đó là cách tốt nhất. Bồ không thể cứ tìm tòi mọi người trong bế tắc được, hiểu chứ?”
Trúc Chi nói nghe rất có lý. Nhất Uy phải trực tiếp đến được đó mới có thể biết được chuyện đang xảy ra, cũng có thể cứu được những người cần được cứu. Cậu cũng bỏ qua nghi ngờ về thân thế của Trúc Chi, đành rằng cậu rất quan ngại việc dường như cậu đang từng bước từng bước làm theo đúng ý muốn của Trúc Chi kia.
Trúc Chi nói tiếp:
“Còn nếu bồ sợ đi một mình, tui bắt buộc phải đi cùng với bồ thôi.”
Trúc Chi nói xong liền lôi bông hoa màu đen mà Nhất Uy từng nhìn thấy ở bệnh viện ra. Cô chưa kịp sử dụng nó thì nghe tiếng hét thất thanh của Thanh Lâm từ phía bên kia vọng tới. Cậu nả súng liên tục vào những tên áo đen khiến chúng thối lui chịu trận.
Cuối cùng chúng tưởng phát súng của Thanh Lâm chính là còi báo hiệu một trận chiến nổ ra. Và chúng đã sẵn sàng tử trận tại đây. Chín người trong số chúng tản ra bao vây lấy ba người Trúc Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm.
Nhất Uy tức tối nói với Thanh Lâm:
“Mày tài lanh phá hỏng kế hoạch của tao rồi.”
Thanh Lâm cười khà khà:
“Kế hoạch gì quan trọng bằng việc tao đã được khai nhãn. Năn nỉ lắm bác bảo vệ mới làm cho đó.”
Nhất Uy huýt sáo bảo Thanh Lâm im đi vì có Trúc Chi đang ở đây. Và cậu không muốn chuyện truy tìm thanh kiếm lộ ra ngoài. Thanh Lâm lúc này mới nhận thấy sự có mặt của Trúc Chi thì đã quá muộn. Cậu chưa kịp thanh minh lại lời nói đã bận rộn đấu với những tên sát thủ vô song kia.
Nhất Uy nói cho cả bọn nghe được (bao gồm cả Trúc Chi kia):
“Chúng vẫn có thể bị thương nếu đâm trúng.”
Thanh Lâm cắn răng nói trong buồn bã:
“Tao không có vũ khí nào ngoài khẩu súng đâu.”
Trúc Chi ném cho Thanh Lâm một khẩu súng thứ thiệt:
“Bắn ngay giữa tim. Đạn bạc đấy.”
Thanh Lâm chụp vội khẩu súng mà Trúc Chi kia ném sang cho mình. Cậu chưa kịp hỏi khẩu súng từ đâu mà cô ấy có đã bắn vội trúng giữa ngực một tên sát thủ gần đó. Gã nổ tung giữa không trung, điều đó làm cho những tên khác hú vía chưa kịp đánh đấm gì tiếp đã đồng loạt biến mất.
Nhất Uy đấm vào không khí tức giận khi nhìn thấy chúng lần lượt biến mất. Đáng lý cậu có thể đi theo bọn chúng rồi. Cậu quay sang hì hục với Thanh Lâm:
“Tao đang định để tụi nó bắt tao đi. Có như vậy mới tìm ra chổ của anh Thanh.”
“Chết mồ không?”, Thanh Lâm ré lên, “Tao có biết đâu.”
Trúc Chi không quan tâm đến hai thằng con trai đang đấu mắt với nhau. Cô nhặt thanh kiếm của tên sát thủ vừa bị thủ tiêu lên và cười. Cô lập tức đâm nó vào trái tim của Nhất Uy. Cậu chỉ cảm thấy có cái gì đó xuyên qua cơ thể mình trước khi kịp nhận ra người đâm là ai. Sau đó cậu biến mất trước sự ngỡ ngàng của Thanh Lâm.
Thanh Lâm chỉa súng vào mi tâm của Trúc Chi, nhưng cậu chưa kịp nổ súng thì đã quá muộn. Cô lướt đến chổ cậu, và không chần chừ mà đâm một nhát chí mạng vào trái tim của Thanh Lâm khiến cậu đau điếng, cậu cũng biến mất giữa không trung. Cuối cùng Trúc Chi đâm thanh kiếm kia vào ngực trái của mình.
Nhất Uy tái xuất hiện ở một nơi xa lạ. Cậu nhận ra mình chưa chết, cậu đang ở đâu đó trông giống như nghĩa địa. Ban ngày nhưng mọi thứ xung quanh đây lạnh lẽo và u tối, sương mù bao phủ khắp nơi. Tuy vậy, Nhất Uy vẫn nhìn ra một ngôi nhà cũ kĩ ở đằng xa xa kia.
Hai phút sau Thanh Lâm cùng Trúc Chi kia xuất hiện bên cạnh Nhất Uy. Cậu ngạc nhiên khi thấy họ. Thanh Lâm còn rùng mình sợ hãi hơn khi thấy cậu lẫn Nhất Uy vẫn còn sống sờ sờ. Nhìn sang thấy Trúc Chi đang tươi cười với mình, Thanh Lâm bậm môi, tức giận, chóng nạnh, tính buông lời chửi bới.
Nhất Uy lại là người mở miệng trước. Cậu cuối cùng quyết định hỏi kẻ chủ mưu – người đã đâm vào trái tim của cậu:
“Bồ rút cuộc là ai? Tại sao lại đâm tui?”
Trúc Chi mỉm cười tỏ ra thông thái:
“Thanh kiếm này của bọn chúng mà. Tui thấy mỗi lần chúng đâm vào trái tim nạn nhân, họ sẽ biến mất. Nên tui thử một chút.”
“Khoan.”, Thanh Lâm tức tối nói, “Lỡ tụi này chết thiệt thì sao?”
Trúc Chi thản nhiên nói:
“Rất đáng để thử mà. Hai người không phải muốn cứu những người đang bị bắt cóc hay sao?”
Thanh Lâm vẫn còn tức tối quát:
“Vậy thì mấy người là ai hả? Sao mấy người lại xen ngang vào chuyện này?”
Trúc Chi nhăn mặt đưa tay đón lấy cung tên đang bay về phía cô. Cô kéo cung tên và nhắm bắn cái gì đó đằng xa. Mũi tên trúng ngay tim một tên đang tiến lại phía họ. Điều đó khiến Nhất Uy nhớ đến Trúc Chi mà cậu quen biết.
Trúc Chi bắn sinh vật kia xong liền chạy tới xem thử. Cô vạch ngửa nó lên. Nó là một sinh vật đầy lông lá, giống tinh tinh nhưng toàn thân đỏ rực, móng vuốt dài và cong, duy chỉ có đôi mắt lồi ra ngoài kia là màu vàng khè. Trúc Chi lẩm bẩm một mình:
“Vượn Đỏ - một loại sinh vật giống khỉ thích ăn thịt người. Món ăn ưa thích của chúng là não con người. Loài sinh vật này rất hiếm khi xuất hiện trên trần gian trừ phi có người kêu gọi chúng sát nhập đội hình. Lão già này rút cuộc đang âm mưu cái gì chớ.”
Không ai đáp lại lời Trúc Chi. Chỉ thấy khắp nơi một đám Vượn Đỏ xuất hiện trước mặt cả ba người. Lúc này Trúc Chi nghiêm túc nói với Nhất Uy và Thanh Lâm:
“Thứ có thể giết được Vượn Đỏ chỉ có một.”
Nói xong Trúc Chi cầm thanh kiếm của sát thủ rạch một đường dài trên bắp đùi của mình. Bởi vì thanh kiếm ấy không thể đâm trực tiếp vào cơ thể nếu không cô sẽ biến mất lần nữa, cô đành rạch một đường cho máu thấm vào thanh kiếm. Sau đó cô ném nó sang cho Thanh Lâm.
Cô chỉ tay và nói to:
“Đâm chuẩn xác vào và đừng bắt tui phải hướng dẫn mấy người.”
Tiếp theo, Trúc Chi nhanh tay giật mạnh thanh kiếm trên tay Nhất Uy trực tiếp đâm vào bụng mình. Khi rút thanh kiếm Kim Quy ra, nó hấp thu tất cả giọt máu dính trên đó. Cô đưa trả lại cho Nhất Uy.
Trước sự bàng hoàng cùng hoảng sợ tột độ của hai thằng con trai, Trúc Chi bay vào đâm mạnh mũi tên vào một tên Vượn Đỏ đang hăng tiết đến gần bọn họ. Trúc Chi bị một con vượn ném sang một bên rơi xuống đất. Cô bò dậy nhổ mạnh nướt bọt xuống, mắt trở nên tà ác hơn. Cô tiếp tục bay vào đánh với chúng bằng tay không, mỗi lần như thế đều hạ một mũi tên vào đôi mắt của Vượn Đỏ khiến chúng cứng đơ chết tươi. Máu của chúng vương vãi khắp nơi và Nhất Uy nghe thấy cô hét lên trong gió:
“Còn đứng đó làm gì? Tao không giết hết tụi nó được đâu.”
Nhất Uy và Thanh Lâm giật mình cùng nhau xông vào chém hết con này đến con kia cho đến khi tất cả Vượn Đỏ đều nằm rộp xuống đất. Trận chiến kéo dài rất lâu. Tiếng vũ khí va chạm nhau, tiếng gào rú của Vượn Đỏ, cùng tiếng hét kinh hoàng của Thanh Lâm khi bị chúng cào một đường dài trên cánh tay của mình.
Trúc Chi, Nhất Uy cả Thanh Lâm đều bị thương khắp người, những vết cào chằn chịt trên cơ thể họ, quần áo rách tơi tả, máu me đầy người. Cả ba nằm xuống cạnh nhau và thở hồng hộc.
Thanh Lâm lâu rồi mới cảm thấy hưng phấn như vậy. Cuối cùng cậu quyết định sẽ xin Huyết Yêu một thanh kiếm, cậu có vẻ cũng sài kiếm tốt như Nhất Uy. Cậu thật vui khi lại cùng Nhất Uy và Trúc Chi chiến đấu như vậy. Thanh Lâm tự dưng lại xem Trúc Chi này giống như Trúc Chi - người mà cậu hết mực yêu thương. Không biết tại sao, chỉ là không khí giữa họ vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cậu chẳng còn bận tâm họ chỉ mới vừa quen nhau nữa rồi.
Xác của Vượn Đỏ tự động thối rửa trong khi cả ba đang hít thở không khí không mấy trong lành này. Mà cả ba cũng chẳng bận tâm về cái chết của chúng. Vậy mà có một kẻ đứng đằng xa trông thấy tất cả mọi thứ diễn ra. Gã có vẻ hãi hùng khi thấy Vượn Đỏ được huấn luyện bài bản lại bại trong tay ba đứa trẻ còn non chẹt thế kia. Gã phải tự thân chinh ra giết hết đám nhóc này trước khi chổ ở của chúng bị bại lộ. Chủ nhân sẽ không vui nếu trụ sở này bị người khác để ý.
Kẻ đó không ai khác chính là Mộng Tinh. Gã biết hai thằng con trai đang đánh nhau với đám Vượn Đỏ kia. Chỉ có đứa con gái kia, gã thấy không quen mắt. Nhưng gã hồ nghi con bé đó cũng cùng một giuộc với hai thằng con trai, nếu không nó đâu có mặt tại nơi này. Gã biết chúng làm việc dưới trướng của Huyết Yêu và nếu Huyết Yêu cũng ngửi được tới nơi này thì kế hoạch sắp tới của chủ nhân sẽ không thể hoàn thành tốt.
Cuối cùng Mộng Tinh quyết định sẽ báo cho chủ nhân biết có một nhóm khách đến chơi. Không biết khi biết chúng là người của Huyết Yêu thì chủ nhân sẽ thiết đãi chúng ra sao.
Mộng Tinh lén lút rời đi, nhưng thất bại. Có cái gì đó giữ chân gã lại và gã hoảng sợ đến lồi cả tròng mắt ra ngoài, khi gã phát hiện đôi chân đang tự động di chuyển về phía nhóm Nhất Uy.
Trúc Chi đứng dậy, bắt chéo hai tay đằng sau lưng. Cô quay mặt nhìn trực diện Mộng Tinh khiến gã giật bắn mình. Gã không thể nào điều khiển cơ thể của mình. Gã chỉ biết đứng đó trừng mắt tuyệt vọng nhìn Trúc Chi.
Trúc Chi mỉm cười với gã. Mộng Tinh cứ ngỡ hai người đã gặp nhau rất lâu rồi, nhất là ánh mắt kia nhìn rất quen mắt. Trong một thoáng gã không nhớ được có người nào mình đã từng gặp có đôi mắt thế kia chưa.
Nhất Uy và Thanh Lâm cũng ngồi dậy. Hai người kinh hoàng trao đổi ánh mắt ngạc nhiên cho nhau khi phát hiện tên Mộng Tinh đứng đó. Nhất Uy theo bản năng kéo tay Trúc Chi ra đằng sau lưng của mình. Dù sao Trúc Chi này cũng không biết sự nguy hiểm của Mộng Tinh như hai người họ. Mặc dù Trúc Chi này không giống với Trúc Chi mà cậu quen biết, nhưng sự am hiểu vừa rồi của cô về Vượn Đỏ đã cứu sống tính mạng của cả ba. Cậu không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào chỉ vì đi chung với cậu. Mộng Tinh là kẻ thù cũ và dai dẳng như đĩa bám chân của cậu. Mấy lần cậu đã muốn tiêu diệt gã vẫn chưa được. Lần trước đã mất dấu gã, không ngờ lại được gặp gã tại nơi này.
Thanh Lâm thốt lên:
“Mộng Tinh làm gì ở đây?”
Mộng Tinh thay vì trả lời tụi nhỏ lại hỏi họ một câu khác:
“Tụi mày đang làm gì tao hả? Tại sao tao không cử động được?”
Nhất Uy chưa hiểu ý nghĩa trong câu nói của Mộng Tinh lắm. Cả ba người ở đây không ai có khả năng đóng băng cơ thể của người khác. Hồ nghi liếc sang Trúc Chi, cậu thấy cô đang cười đầy quỷ dị. Rút cuộc cô ấy là ai? Tại sao lại nở nụ cười thế kia khi gặp Mộng Tinh. Còn Mộng Tinh cứ khăng khăng gã đang bị điều khiển?
Trúc Chi đi đến gần Mộng Tinh hơn, Nhất Uy lúc này vì quá sửng sờ nên không kịp ngăn cô lại. Trúc Chi nói nhỏ vào tai Mộng Tinh cái gì đó khiến gã ngã bịch ra phía sau. Gã cố bò dậy chạy trốn lại không được. Nhất Uy chứng kiến tất cả. Mộng Tinh không phải là một kẻ dễ dàng hoảng sợ khi gặp kẻ địch không mạnh và Trúc Chi đã nói cái gì khiến gã kinh hãi đến độ đó?
Phải biết muốn kích động một kẻ như Mộng Tinh, Trúc Chi kia phải có thân thế đáng gờm. Đúng vậy, cô vừa biết tất tần tật về loài Vượn Đỏ, lại vừa kinh hỷ khi gặp Mộng Tinh quả là một người không bình thường. Rút cuộc cô là ai chứ, là bạn hay là thù. Nhất Uy đột nhiên kéo tay Thanh Lâm sang một bên, cách xa Trúc Chi và Mộng Tinh một chút.
Thanh Lâm cũng có những nghi hoặc trong lòng và không biết tỏ cùng ai. Cũng giống như Nhất Uy, cậu cho rằng cô nương Trúc Chi này là một kẻ đáng sợ. Mộng Tinh sợ hãi cô ta như vậy, rút cuộc cô có cái gì đặc biệt lại khiến Mộng Tinh run rẩy?
Thanh Lâm nói với Nhất Uy:
“Cô bạn của tụi mình là bạn hay là thù đây?”
Nhất Uy nói:
“Tao không biết, nhưng nó không phải là một đứa tầm thường. Nó biết về Vượn Đỏ, nó còn đưa tụi mình đến đây bằng cách đâm vào trái tim của tụi mình. Chưa hết, nó còn sử dụng được cung tên. Một đứa sống thực vật vừa mới tỉnh dậy, lại có thể đánh đấm kì khôi như vậy cũng không phải có nhiều.”
“Nó đã nói gì mà Mộng Tinh sợ đến độ đó? Thằng cha đó có bao giờ trưng ra bộ mặt khiếp đảm như thế đâu.”
Nhất Uy thở dài:
“Tao biết chết liền. Có điều tụi mình cẩn thận thì hơn. Mộng Tinh vừa thoát khỏi Hồ gia đã chạy đến nơi này. Đó không thể nào là trùng hợp được.”
Nhất Uy và Thanh Lâm không biết cách trở lại trường học, họ đành phó thác số phận cho Trúc Chi kia xem cô ta thật sự muốn gì ở họ. Nếu cô ta là kẻ địch đương nhiên phải có kế sách đối phó, mà Nhất Uy và Thanh Lâm cùng đang bế tắc trong việc nghĩ kế sách đối phó với Trúc Chi kia.
Danh sách chương