Ngân Chi ngước nhìn ánh trăng máu trên kia. Nó không biết hậu quả khôn lường mà Huyết Yêu đã nhắc nhở nó trước đây là gì. Nó chỉ biết nó hối hận rồi. Nó hối hận vì đã chọn cái chết. Nó thật ra còn tâm nguyện cần hoàn thành, nó thật ra muốn ở bên cạnh Tuấn Tú, muốn có thật nhiều bạn bè, muốn bớt cô độc. Nó biết những con ma mà nó thấy cũng không đáng sợ gì mấy. Việc trở thành linh hồn dưới âm phủ đã khiến nó bớt sợ hãi chúng, nói thật nó đã quen với sự hiện diện của chúng nữa cơ.
Nó có quyền được sống chứ. Lão ân nhân cứu nó đã nói như vậy. Nó nhớ như in những gì lão đã nói với nó:
“Tại sao con lại ngốc như vậy. Con đã có cơ hội sống mà lại chọn cái chết. Ta thật đau lòng khi nghe chuyện của con. Giá như con gặp ta lúc ấy.”
Lão vỗ về nó đủ điều:
“Nghe nè, ta có cách giúp con quay lại cơ thể của mình. Đêm trăng máu sắp tới chính là cơ hội ngàn vàng. Đêm đó linh hồn có thể hồi sinh trong cơ thể của chính họ. Con sẽ lại được sống thêm một lần nữa. Con sẽ được yêu thương từ Tuấn Tú mà không mất mát thứ gì hết.”
“Còn linh hồn của chị Trúc Chi thì sao?”
“Đương nhiên ta sẽ giúp cả nó. Cơ thể của nó đã thối rửa quá lâu, ta không thể hồi sinh cho nó. Nhưng mà thử nghĩ đi, số của nó đã chết, nó thể nào cũng quay lại địa ngục này thôi.”
“Như vậy có ác quá không chú ơi?”
“Ác sao được mà ác.”, lão nói nhẹ nhàng, “Nó đã sống thêm rất lâu rồi còn gì. Đáng lý ra cuộc sống đó phải là của con chứ. Nghe con kể con bé đó cũng tự sát mà, nó cũng chọn cái chết giống như con đó thôi. Tại sao nó có quyền được sống tiếp còn con lại không chứ?”
Lão thấy vài tia phân vân trên khuôn mặt nó, nó cá là vậy. Bởi vì lúc đó lòng nó rối như tơ vò. Đúng vậy, nó thật sự đang phân vân. Có lẽ lão đúng, nó nên ích kỷ một lần. Tuấn Tú là anh ruột của nó, nó không muốn anh dành quá nhiều tình cảm cho một người mang hình hài của nó. Có lẽ nó cũng nên đấu tranh giành lấy những gì thuộc về mình.
Và nó đã chọn hồi sinh. Nó không muốn suy nghĩ thêm nữa. Nó quyết nhất gót chân từ từ bước vào bên trong căn nhà. Người đàn ông cao tuổi quay đầu nhìn nó với ánh mắt rạng ngời. Lão nói:
“Quả nhiên ta gọi được con đến đây. Ta còn tưởng không làm được.”
Người đó không ai khác chính là lão ân nhân của nó – người đã giúp nó hồi sinh. Thì ra lão đã gọi nó đến đây. Khuôn mặt lão vết nhăn chằn chịt đến kín cả mặt. Nết nhắn có nhiều hơn cả trước đây. Thật kì lạ khi lão nhanh già quá như vậy.
Ngân Chi không biết nên nói gì lúc này. Lão đang nhìn nó như thể đang dò xét điều gì đó trên mặt nó. Nó chỉ đứng im không nhúc nhích, mặc cho ánh mắt của lão cứ ngó nghiêng khắp mặt nó. Rồi lão cười, lão cười vì vừa nhận ra điều gì đó khan khác trên mặt nó.
Với kinh nghiệm của lão, làm sao lão không nhận thấy nó đã thay đổi. Khuôn mặt chứ đầy sinh lực kia chẳng phải do đã hút rất nhiều nguyên khí ư. Phải, con bé đó phải làm như thế, đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của lão. Lão còn tưởng cái kế hoạch của mình gặp chút khó khăn nữa kìa.
Lão đưa cho nó một ly nước màu nâu, có một vài chiếc lá nhỏ trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Lão ra hiệu cho nó uống ngay thứ nước đó vào. Nó chần chờ một chút, không hiểu thứ nước này liệu có tác dụng gì. Nhưng đầu ốc của Ngân Chi không được thông minh nên không có suy nghĩ gì khác. Nó hớp lấy thứ nước kia và uống cạn.
Ngân Chi cảm thấy rất bình thường, không có sự thay đổi lớn nào từ bên trong cả. Nó nghĩ là do nó cả tin rồi, ông lão trước mặt là người có ân tình rất lớn với nó, không thể nào lão hãm hại nó được. Đúng thế, nó mỉm cười rồi đặt nhẹ nhàng ly nước xuống lại bàn.
Lão nói với nó mà ánh mắt lại nhìn ra tận ngoài trời:
“Đó là thảo dược. Thể trạng của con vẫn chưa ổn định, dùng nó lâu dài sẽ giúp thân thể lẫn linh hồn của con trở nên đồng nhất hơn.”
Ngân Chi ậm ừ không nghi ngờ gì. Nó nghe lão nói tiếp:
“Ta đã chế cho con một lượng đủ dùng trong một tháng. Cứ mỗi buổi tối con dùng một lần trước khi đi ngủ là được. Sau đó con sẽ ngủ một giấc thật sâu.”
Ngân Chi cuối cùng mở miệng hỏi câu hỏi cứ ấp ủ trong lòng bao ngày qua:
“Con vẫn còn một câu muốn hỏi ông. Tại sao ông lại giúp đỡ con vậy ạ?”
Lão phê phẩy cây quạt mo mà trả lời:
“Ta có một tất xấu không thể bỏ, đó là hay giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương như con. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn một linh hồn không thể trở lại thân xác của chính mình.”
“Vậy còn bạn Hiếu Minh đó thì sao ạ? Bạn đó đã mất tích nguyên ngày hôm nay.”
“Trường hợp của cậu bé là một trường hợp kì lạ nhất mà ta từng thấy. Linh hồn không thể trở lại thể xác của nó. Quái lạ, ta đã tìm hiểu nguyên nhân mà vẫn chưa thể tìm ra. Thế nên ta đã đưa nó về tận nhà rồi. Ta cam đoan nó đang ở một nơi an toàn.”
Lão sợ Ngân Chi hỏi thêm mình nhiều câu hỏi nữa, lão quyết định cho nó trở về nhà của nó. Đêm hôm đó, quả nhiên Ngân Chi ngủ một giấc rất ngon. Sáng hôm sau nó thấy trong người mệt mỏi lạ thường. Có thể vì nó bay một quảng đường quá dài nên mệt mỏi cũng thường thôi.
Nhất Uy đã đợi Ngân Chi trước cửa nhà. Cậu thấy sắc mặt nó hơi tái nhợt. Tối hôm qua theo dõi không kịp bước chân của Ngân Chi. Nó bay đi đâu đó trong đêm và kì lạ nhất chính là cậu không thể đuổi kịp tốc độ của nó. Lúc ấy, cậu thật sự cảm thấy nguy hiểm sẽ ập đến nếu còn cố chấp đuổi theo nó đến tận nơi.
Nhất Uy quan tâm nói:
“Cậu vẫn còn mệt ư? Có cần ăn sáng trước khi đến trường không?”
Ngân Chi xua tay:
“Không cần. Mình đi luôn bây giờ đi.”
Ngân Chi lo lắng nhất chính là làm sao theo kịp những bài học trên lớp. Thú thật, nó lên được lớp 11 đã là một kì tích lớn lao lắm rồi. Huống hồ, nó chẳng theo học một buổi nào hết, làm sao nó bắt kịp kiến thức trên lớp thấy cô giải dạy. Nó quyết định chóng mắt lên bảng và không làm gì ngoài ghi ghi chép chép một cách máy móc.
Thanh Lâm và Nhất Uy gặp nhau bí mật vào giờ ra chơi, hai đứa vào thư viện nói chuyện. Thanh Lâm lo lắng nói với Nhất Uy:
“Tối qua đã xảy ra những chuyện kì lạ. Bác hai tao một lần nữa ghé nhà tao vào sáng này và lo lắng đến xù tóc.”
Nhất Uy nhích tới gần nhất có thể (nếu ai mà nhìn vào sẽ tưởng tượng ra cảnh Nhất Uy đang cố hôn vào má Thanh Lâm lắm):
“Chuyện gì?”
Thanh Lâm cũng nói thật nhỏ đến mức không ai thấy đôi môi của cậu mở ra:
“Chỉ trong vòng một đêm đã có hơn hai mươi người đàn ông to khỏe tự dưng té xỉu phải nhập viện. Ban đầu tưởng họ chỉ mệt mỏi quá độ. Nhưng sau khi xét nghiệm và kiểm tra tổng quát mới phát hiện họ đều mất một phần chất xám có trong tủy sống. Nhất là đoạn chất xám ấy biến mất giống y hệt nhau. Tối qua bệnh viện đã nhận 20 nạn nhân mà chứng bệnh đều giống nhau, thế nên mới báo cảnh sát. Họ nghi ngờ có một thế lực ngầm nào đấy đang nhầm vào những nạn nhân nam khỏe mạnh, và chúng muốn tủy của họ. Bây giờ đang chờ xét nghiệm xem điểm chung của những nạn nhân kia là gì.”
“Mày nghi ngờ chuyện kì lạ đó liên quan đến thế giới ngầm?”
Thanh Lâm tức tối nói:
“Đó đâu thể nào là sự trùng hợp.”
Nhất Uy đứng lên nói:
“Muốn biết, chúng ta nhất định đi hỏi một người là ra thôi.”
“Ai? Thầy Huyết Yêu chưa về mà.”
“Ở kia kìa.”, Nhất Uy chỉ tay về phía bác bảo vệ. Thanh Lâm nhìn theo rồi bật cười. Cậu suýt nữa thì quên bác ấy chính là người viết ra cuốn sách về sinh vật bóng đêm.
Hai người hối hả chạy đến phòng bảo vệ. Lúc này, bác bảo vệ đang lúi húi pha trà. Bác nghe tiếng bước chân của hai đứa thì la rầy:
“Tụi bây cứ đến đây như cơm bửa không sợ người khác nghi ngờ gì hay sao? Hai thằng học trò giỏi nhất khối 11 ra vô phòng bảo vệ như ở nhà thế kia thì còn ra thể thổng gì nữa. Người ta thấy còn tưởng tao và tụi bây đang có âm mưu gì nữa đấy.”
Nhất Uy vội vàng nói:
“Nhưng chuyện này gấp lắm, tụi con đâu thể chờ thầy về mà hỏi được.”
“Chuyện gì nói lẹ đi.”, bác nạt nộ hai đứa.
Nhất Uy biết bản tính cọc cằn của bác bảo vệ chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra bác ấy người tốt tính nên mới chạy tới làm phiền. Cậu nói lại những gì Thanh Lâm vừa kể cho mình nghe. Bác bảo vệ nhíu mày mấy lần vẫn chưa tỏ vẻ lo lắng gì cả. Cậu thấy thế liền chốt hạ một câu quan trọng:
“Liệu bác có biết một sinh vật nào ăn chất xám trong tủy sống của con người để duy trì sự sống hay không?”
Bác bảo vệ trầm ngâm hồi lâu, bác cố vất óc suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời bọn trẻ. Sau cùng bác nói:
“Không có sinh vật nào như thế cả. Hoặc bác không biết đến nó. Mà chuyện bác không biết loài sinh vật nào như thế còn khó tin hơn việc bác có thể hái sao trên trời.”
Thanh Lâm hồ hứng hỏi:
“Bác có thể hái sao trên trời ạ?”
Bác bảo vệ lườm Thanh Lâm làm cậu nín ngang, môi bậm lại nhìn tội nghiệp hết sức. Nhất Uy cũng cho rằng thời điểm này không thích hợp cho câu hỏi như thế. Cậu huých cùi chỏ vào người Thanh Lâm cũng phụ họa bác bảo vệ liếc lấy liếc để cậu ấy. Thanh Lâm chỉ còn nước nhìn lên trần nhà cho đỡ oan ức, chuyện hái được sao trên trời cũng thuộc loại chuyện kì khôi mà cậu muốn biết chứ bộ.
Bác bảo vệ nói tiếp:
“Nhưng có một thứ liên quan đến tủy sống của con người, đặc biệt là tủy của nam giới. Đây chỉ là lời đồn trong âm giới mà ta nghe được thôi, nghe nói ai ăn đủ một ngàn tủy sống của nam giới sẽ có được sức mạnh áp đảo cả Quỷ vương. Ta tin sinh vật nào cũng có thể ra tay trong vụ này.”
“Làm sao biết được ai gây ra chứ ha?”, Thanh Lâm buột miệng hỏi.
Bác bảo vệ khoanh tay trừng mắt nhìn hai đứa rồi nói:
“Ta làm sao biết được. Đó đâu phải chuyên môn của ta.”
“Có khi nào Nguyên Sâm làm không?”, Nhất Uy nghiêm túc trình bày quan điểm.
“Không thể.”, bác bảo vệ lắc đầu, bác nói tiếp, “Nguyên Sâm là người không rãnh đến mức ăn tủy con người để mạnh lên. Huống hồ, người ăn tủy con người không phải một linh hồn ngàn năm như lão, kẻ đó phải là kẻ có cơ thể đầy đủ cơ. Một linh hồn nếu dám ăn tủy người, không may sẽ khiến linh hồn tan vỡ. Thứ như linh hồn ác ma không thể chứa nổi những gì tinh khiết như tủy sống được.”
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc khiến bác bảo vệ mừng húm. Tách trà bác vừa pha lúc nảy đã nguội ngắt. Bác phải giả vờ di chuyển một cách khó khăn pha lại một tách trà khác, còn không quên đuổi thẳng cổ hai đứa học trò:
“Tụi bây xem xem, ta đã già thành ra thế này rồi mà còn bị tụi bây suốt ngày làm phiền chuyện không đâu. Trở về lớp học ngay trước khi ta biến tụi bây thành đồng hồ bỏ túi.”
Thanh Lâm nhanh tay kéo Nhất Uy chạy hụt mạng trở về lớp học chỉ vì sợ bị biến thành đồng hồ thật. Trên đường đi cậu vẫn canh cánh trong lòng. Cậu nói với Nhất Uy:
“Nếu có chị Trúc Chi ở đây thì hay biết mấy. Chỉ giỏi suy luận hơn tụi mình.”
“Ngay cả người viết sách còn không biết kẻ đó rút cuộc là ai thì chuyện này rõ ràng vượt khỏi tầm tay của tụi mình. Có lẽ nên chờ thầy xuất hiện.”
“Hay tìm ba của mày. Chờ Huyết Yêu về lại có thêm nạn nhân thì nguy.”
Nhất Uy ghé sát vào tai Thanh Lâm nói nhỏ:
“Tối qua Ngân Chi biến mất giữa màn đêm. Tao nghi chuyện này liên quan đến cậu ấy.”
“Mày theo dõi kiểu gì lại để nó chạy mất như vậy.”
Nhất Uy không vui quát lớn:
“Mày giỏi thì mày rượt theo nó được đi. Nó bay trên mây đó cha nội.”
Thanh Lâm không nói thêm vì có người vừa đến, người đó là Ngân Chi – một nhân vật mà hai đứa vừa mới nhắc đến xong. Hai người đứng như trời chồng một chổ không ai lên tiếng một câu nào, chỉ đến khi Ngân Chi hỏi:
“Hai người đi đâu mình tìm nảy giờ. Mình không quen biết ai ngoài hai người.”
Nó có quyền được sống chứ. Lão ân nhân cứu nó đã nói như vậy. Nó nhớ như in những gì lão đã nói với nó:
“Tại sao con lại ngốc như vậy. Con đã có cơ hội sống mà lại chọn cái chết. Ta thật đau lòng khi nghe chuyện của con. Giá như con gặp ta lúc ấy.”
Lão vỗ về nó đủ điều:
“Nghe nè, ta có cách giúp con quay lại cơ thể của mình. Đêm trăng máu sắp tới chính là cơ hội ngàn vàng. Đêm đó linh hồn có thể hồi sinh trong cơ thể của chính họ. Con sẽ lại được sống thêm một lần nữa. Con sẽ được yêu thương từ Tuấn Tú mà không mất mát thứ gì hết.”
“Còn linh hồn của chị Trúc Chi thì sao?”
“Đương nhiên ta sẽ giúp cả nó. Cơ thể của nó đã thối rửa quá lâu, ta không thể hồi sinh cho nó. Nhưng mà thử nghĩ đi, số của nó đã chết, nó thể nào cũng quay lại địa ngục này thôi.”
“Như vậy có ác quá không chú ơi?”
“Ác sao được mà ác.”, lão nói nhẹ nhàng, “Nó đã sống thêm rất lâu rồi còn gì. Đáng lý ra cuộc sống đó phải là của con chứ. Nghe con kể con bé đó cũng tự sát mà, nó cũng chọn cái chết giống như con đó thôi. Tại sao nó có quyền được sống tiếp còn con lại không chứ?”
Lão thấy vài tia phân vân trên khuôn mặt nó, nó cá là vậy. Bởi vì lúc đó lòng nó rối như tơ vò. Đúng vậy, nó thật sự đang phân vân. Có lẽ lão đúng, nó nên ích kỷ một lần. Tuấn Tú là anh ruột của nó, nó không muốn anh dành quá nhiều tình cảm cho một người mang hình hài của nó. Có lẽ nó cũng nên đấu tranh giành lấy những gì thuộc về mình.
Và nó đã chọn hồi sinh. Nó không muốn suy nghĩ thêm nữa. Nó quyết nhất gót chân từ từ bước vào bên trong căn nhà. Người đàn ông cao tuổi quay đầu nhìn nó với ánh mắt rạng ngời. Lão nói:
“Quả nhiên ta gọi được con đến đây. Ta còn tưởng không làm được.”
Người đó không ai khác chính là lão ân nhân của nó – người đã giúp nó hồi sinh. Thì ra lão đã gọi nó đến đây. Khuôn mặt lão vết nhăn chằn chịt đến kín cả mặt. Nết nhắn có nhiều hơn cả trước đây. Thật kì lạ khi lão nhanh già quá như vậy.
Ngân Chi không biết nên nói gì lúc này. Lão đang nhìn nó như thể đang dò xét điều gì đó trên mặt nó. Nó chỉ đứng im không nhúc nhích, mặc cho ánh mắt của lão cứ ngó nghiêng khắp mặt nó. Rồi lão cười, lão cười vì vừa nhận ra điều gì đó khan khác trên mặt nó.
Với kinh nghiệm của lão, làm sao lão không nhận thấy nó đã thay đổi. Khuôn mặt chứ đầy sinh lực kia chẳng phải do đã hút rất nhiều nguyên khí ư. Phải, con bé đó phải làm như thế, đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của lão. Lão còn tưởng cái kế hoạch của mình gặp chút khó khăn nữa kìa.
Lão đưa cho nó một ly nước màu nâu, có một vài chiếc lá nhỏ trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Lão ra hiệu cho nó uống ngay thứ nước đó vào. Nó chần chờ một chút, không hiểu thứ nước này liệu có tác dụng gì. Nhưng đầu ốc của Ngân Chi không được thông minh nên không có suy nghĩ gì khác. Nó hớp lấy thứ nước kia và uống cạn.
Ngân Chi cảm thấy rất bình thường, không có sự thay đổi lớn nào từ bên trong cả. Nó nghĩ là do nó cả tin rồi, ông lão trước mặt là người có ân tình rất lớn với nó, không thể nào lão hãm hại nó được. Đúng thế, nó mỉm cười rồi đặt nhẹ nhàng ly nước xuống lại bàn.
Lão nói với nó mà ánh mắt lại nhìn ra tận ngoài trời:
“Đó là thảo dược. Thể trạng của con vẫn chưa ổn định, dùng nó lâu dài sẽ giúp thân thể lẫn linh hồn của con trở nên đồng nhất hơn.”
Ngân Chi ậm ừ không nghi ngờ gì. Nó nghe lão nói tiếp:
“Ta đã chế cho con một lượng đủ dùng trong một tháng. Cứ mỗi buổi tối con dùng một lần trước khi đi ngủ là được. Sau đó con sẽ ngủ một giấc thật sâu.”
Ngân Chi cuối cùng mở miệng hỏi câu hỏi cứ ấp ủ trong lòng bao ngày qua:
“Con vẫn còn một câu muốn hỏi ông. Tại sao ông lại giúp đỡ con vậy ạ?”
Lão phê phẩy cây quạt mo mà trả lời:
“Ta có một tất xấu không thể bỏ, đó là hay giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương như con. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn một linh hồn không thể trở lại thân xác của chính mình.”
“Vậy còn bạn Hiếu Minh đó thì sao ạ? Bạn đó đã mất tích nguyên ngày hôm nay.”
“Trường hợp của cậu bé là một trường hợp kì lạ nhất mà ta từng thấy. Linh hồn không thể trở lại thể xác của nó. Quái lạ, ta đã tìm hiểu nguyên nhân mà vẫn chưa thể tìm ra. Thế nên ta đã đưa nó về tận nhà rồi. Ta cam đoan nó đang ở một nơi an toàn.”
Lão sợ Ngân Chi hỏi thêm mình nhiều câu hỏi nữa, lão quyết định cho nó trở về nhà của nó. Đêm hôm đó, quả nhiên Ngân Chi ngủ một giấc rất ngon. Sáng hôm sau nó thấy trong người mệt mỏi lạ thường. Có thể vì nó bay một quảng đường quá dài nên mệt mỏi cũng thường thôi.
Nhất Uy đã đợi Ngân Chi trước cửa nhà. Cậu thấy sắc mặt nó hơi tái nhợt. Tối hôm qua theo dõi không kịp bước chân của Ngân Chi. Nó bay đi đâu đó trong đêm và kì lạ nhất chính là cậu không thể đuổi kịp tốc độ của nó. Lúc ấy, cậu thật sự cảm thấy nguy hiểm sẽ ập đến nếu còn cố chấp đuổi theo nó đến tận nơi.
Nhất Uy quan tâm nói:
“Cậu vẫn còn mệt ư? Có cần ăn sáng trước khi đến trường không?”
Ngân Chi xua tay:
“Không cần. Mình đi luôn bây giờ đi.”
Ngân Chi lo lắng nhất chính là làm sao theo kịp những bài học trên lớp. Thú thật, nó lên được lớp 11 đã là một kì tích lớn lao lắm rồi. Huống hồ, nó chẳng theo học một buổi nào hết, làm sao nó bắt kịp kiến thức trên lớp thấy cô giải dạy. Nó quyết định chóng mắt lên bảng và không làm gì ngoài ghi ghi chép chép một cách máy móc.
Thanh Lâm và Nhất Uy gặp nhau bí mật vào giờ ra chơi, hai đứa vào thư viện nói chuyện. Thanh Lâm lo lắng nói với Nhất Uy:
“Tối qua đã xảy ra những chuyện kì lạ. Bác hai tao một lần nữa ghé nhà tao vào sáng này và lo lắng đến xù tóc.”
Nhất Uy nhích tới gần nhất có thể (nếu ai mà nhìn vào sẽ tưởng tượng ra cảnh Nhất Uy đang cố hôn vào má Thanh Lâm lắm):
“Chuyện gì?”
Thanh Lâm cũng nói thật nhỏ đến mức không ai thấy đôi môi của cậu mở ra:
“Chỉ trong vòng một đêm đã có hơn hai mươi người đàn ông to khỏe tự dưng té xỉu phải nhập viện. Ban đầu tưởng họ chỉ mệt mỏi quá độ. Nhưng sau khi xét nghiệm và kiểm tra tổng quát mới phát hiện họ đều mất một phần chất xám có trong tủy sống. Nhất là đoạn chất xám ấy biến mất giống y hệt nhau. Tối qua bệnh viện đã nhận 20 nạn nhân mà chứng bệnh đều giống nhau, thế nên mới báo cảnh sát. Họ nghi ngờ có một thế lực ngầm nào đấy đang nhầm vào những nạn nhân nam khỏe mạnh, và chúng muốn tủy của họ. Bây giờ đang chờ xét nghiệm xem điểm chung của những nạn nhân kia là gì.”
“Mày nghi ngờ chuyện kì lạ đó liên quan đến thế giới ngầm?”
Thanh Lâm tức tối nói:
“Đó đâu thể nào là sự trùng hợp.”
Nhất Uy đứng lên nói:
“Muốn biết, chúng ta nhất định đi hỏi một người là ra thôi.”
“Ai? Thầy Huyết Yêu chưa về mà.”
“Ở kia kìa.”, Nhất Uy chỉ tay về phía bác bảo vệ. Thanh Lâm nhìn theo rồi bật cười. Cậu suýt nữa thì quên bác ấy chính là người viết ra cuốn sách về sinh vật bóng đêm.
Hai người hối hả chạy đến phòng bảo vệ. Lúc này, bác bảo vệ đang lúi húi pha trà. Bác nghe tiếng bước chân của hai đứa thì la rầy:
“Tụi bây cứ đến đây như cơm bửa không sợ người khác nghi ngờ gì hay sao? Hai thằng học trò giỏi nhất khối 11 ra vô phòng bảo vệ như ở nhà thế kia thì còn ra thể thổng gì nữa. Người ta thấy còn tưởng tao và tụi bây đang có âm mưu gì nữa đấy.”
Nhất Uy vội vàng nói:
“Nhưng chuyện này gấp lắm, tụi con đâu thể chờ thầy về mà hỏi được.”
“Chuyện gì nói lẹ đi.”, bác nạt nộ hai đứa.
Nhất Uy biết bản tính cọc cằn của bác bảo vệ chỉ là vẻ bề ngoài, thật ra bác ấy người tốt tính nên mới chạy tới làm phiền. Cậu nói lại những gì Thanh Lâm vừa kể cho mình nghe. Bác bảo vệ nhíu mày mấy lần vẫn chưa tỏ vẻ lo lắng gì cả. Cậu thấy thế liền chốt hạ một câu quan trọng:
“Liệu bác có biết một sinh vật nào ăn chất xám trong tủy sống của con người để duy trì sự sống hay không?”
Bác bảo vệ trầm ngâm hồi lâu, bác cố vất óc suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời bọn trẻ. Sau cùng bác nói:
“Không có sinh vật nào như thế cả. Hoặc bác không biết đến nó. Mà chuyện bác không biết loài sinh vật nào như thế còn khó tin hơn việc bác có thể hái sao trên trời.”
Thanh Lâm hồ hứng hỏi:
“Bác có thể hái sao trên trời ạ?”
Bác bảo vệ lườm Thanh Lâm làm cậu nín ngang, môi bậm lại nhìn tội nghiệp hết sức. Nhất Uy cũng cho rằng thời điểm này không thích hợp cho câu hỏi như thế. Cậu huých cùi chỏ vào người Thanh Lâm cũng phụ họa bác bảo vệ liếc lấy liếc để cậu ấy. Thanh Lâm chỉ còn nước nhìn lên trần nhà cho đỡ oan ức, chuyện hái được sao trên trời cũng thuộc loại chuyện kì khôi mà cậu muốn biết chứ bộ.
Bác bảo vệ nói tiếp:
“Nhưng có một thứ liên quan đến tủy sống của con người, đặc biệt là tủy của nam giới. Đây chỉ là lời đồn trong âm giới mà ta nghe được thôi, nghe nói ai ăn đủ một ngàn tủy sống của nam giới sẽ có được sức mạnh áp đảo cả Quỷ vương. Ta tin sinh vật nào cũng có thể ra tay trong vụ này.”
“Làm sao biết được ai gây ra chứ ha?”, Thanh Lâm buột miệng hỏi.
Bác bảo vệ khoanh tay trừng mắt nhìn hai đứa rồi nói:
“Ta làm sao biết được. Đó đâu phải chuyên môn của ta.”
“Có khi nào Nguyên Sâm làm không?”, Nhất Uy nghiêm túc trình bày quan điểm.
“Không thể.”, bác bảo vệ lắc đầu, bác nói tiếp, “Nguyên Sâm là người không rãnh đến mức ăn tủy con người để mạnh lên. Huống hồ, người ăn tủy con người không phải một linh hồn ngàn năm như lão, kẻ đó phải là kẻ có cơ thể đầy đủ cơ. Một linh hồn nếu dám ăn tủy người, không may sẽ khiến linh hồn tan vỡ. Thứ như linh hồn ác ma không thể chứa nổi những gì tinh khiết như tủy sống được.”
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc khiến bác bảo vệ mừng húm. Tách trà bác vừa pha lúc nảy đã nguội ngắt. Bác phải giả vờ di chuyển một cách khó khăn pha lại một tách trà khác, còn không quên đuổi thẳng cổ hai đứa học trò:
“Tụi bây xem xem, ta đã già thành ra thế này rồi mà còn bị tụi bây suốt ngày làm phiền chuyện không đâu. Trở về lớp học ngay trước khi ta biến tụi bây thành đồng hồ bỏ túi.”
Thanh Lâm nhanh tay kéo Nhất Uy chạy hụt mạng trở về lớp học chỉ vì sợ bị biến thành đồng hồ thật. Trên đường đi cậu vẫn canh cánh trong lòng. Cậu nói với Nhất Uy:
“Nếu có chị Trúc Chi ở đây thì hay biết mấy. Chỉ giỏi suy luận hơn tụi mình.”
“Ngay cả người viết sách còn không biết kẻ đó rút cuộc là ai thì chuyện này rõ ràng vượt khỏi tầm tay của tụi mình. Có lẽ nên chờ thầy xuất hiện.”
“Hay tìm ba của mày. Chờ Huyết Yêu về lại có thêm nạn nhân thì nguy.”
Nhất Uy ghé sát vào tai Thanh Lâm nói nhỏ:
“Tối qua Ngân Chi biến mất giữa màn đêm. Tao nghi chuyện này liên quan đến cậu ấy.”
“Mày theo dõi kiểu gì lại để nó chạy mất như vậy.”
Nhất Uy không vui quát lớn:
“Mày giỏi thì mày rượt theo nó được đi. Nó bay trên mây đó cha nội.”
Thanh Lâm không nói thêm vì có người vừa đến, người đó là Ngân Chi – một nhân vật mà hai đứa vừa mới nhắc đến xong. Hai người đứng như trời chồng một chổ không ai lên tiếng một câu nào, chỉ đến khi Ngân Chi hỏi:
“Hai người đi đâu mình tìm nảy giờ. Mình không quen biết ai ngoài hai người.”
Danh sách chương