Trúc Chi nhớ lại cái hôm họ lập kế hoạch tác chiến với lão họ Hồ kia. Huyết Yêu đã nói với cả đám:
“Chúng ta chia ra làm ba nhóm: một nhóm giao chiếc hộp, một nhóm tìm thi thể của ác quỷ Hồ gia, nhóm còn lại có nhiệm vụ đánh lạc hướng đám lâu la trong kia.”
Vô Ảnh đưa ý kiến:
“Nhóm của em sẽ giữ chân đám người kia lại, em với Tuấn Tú sẽ làm chuyện đó.”
Nhất Uy cũng nói:
“Em với Thanh Lâm sẽ giao chiếc hộp cho Hồ gia.”
Trúc Chi phản đối:
“Không được. Lão họ Hồ đó rất mạnh, hai người không phải là đối thủ của hắn.”
Huyết Yêu cũng đồng ý với Trúc Chi chuyện đó:
“Nếu ta giáp mặt với lão, lão sẽ cảm nhận được thần lực của ta. Cho nên ta không thể cùng các ngươi giao chiếc hộp được. Ta sẽ chịu trách nhiệm tìm thi thể của lão sau đó tiễn lão một đoạn mãi mãi. Tuấn Tú sẽ đi với ta, có việc chỉ có cậu ấy mới làm được.”
Trúc Chi bổ sung:
“Vậy em với Nhất Uy sẽ giao chiếc hộp, dù sao hai người bọn em đã từng giáp mặt đánh với lão rồi.”
Đứng trước tòa thành cao ngất ngưỡng, Trúc Chi không còn cảm giác vui mừng như khi đứng cùng Huyết Yêu lúc trước. Cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo dưới màn đêm đầy sao kia. Không biết bên trong có điều gì đang chờ đón họ.
Tuấn Tú nhích tới gần Huyết Yêu muốn nói rằng bản thân đã sẵn sàng theo hắn vào bên trong. Lòng can đảm của Tuấn Tú cũng tăng lên ba phần khi thấy Huyết Yêu nhấc gót chân đi trước. Anh vẫn còn mơ hồ một chuyện:
“Anh đã có tấm bản đồ chưa?”
“Đã có rồi. Ngươi phải cầm tấm bản đồ cho ta, tấm bản đồ đó bị bôi một loại độc mà không thần tiên nào cầm được, con người thì cầm được.”
Huyết Yêu quay lại nói với những người còn lại:
“Vô Ảnh và Thanh Lâm tản ra đằng sau kia đi, còn lại Nhất Uy và Ngân Chi thôi.”
Vô Ảnh gật đầu rồi lôi Thanh Lâm theo mình. Nhất Uy rút thanh kiếm ra đứng bên cạnh Trúc Chi. Hai người đi đến bên cạnh cánh cổng cao lớn trước mặt. Trúc Chi hét lên từ bên ngoài:
“HỘP TRẦM HƯƠNG ĐÃ TỚI RỒI.”
Cô tin chắc sẽ có người nghe được, bởi vì tất cả bọn họ đều là ma quỷ, chắc chắn sẽ có cách đến bên này cánh cửa. Bởi vì Nhất Uy và Trúc Chi không thể bước qua cánh cửa chứa đầy lời nguyền kia được.
Cánh cửa đột nhiên mở ra chào đón hai người bước vào bên trong. Nhất Uy và Trúc Chi chậm rãi bước vào hoàng thành. Thế nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến Trúc Chi và Nhất Uy nhìn nhau đầy hoảng sợ. Cả một kinh thành to bự bị nhấc lên không trung và bay lên bầu trời đằng xa. Nó càng trôi đến gần mặt trăng hơn. Đến một khoảng không gian cách Hà Nội một khoảng rất xa mới rơi xuống giữa một cái hồ rộng lớn. Trúc Chi và Nhất Uy phải vịn lấy nhau mới đứng vững. Và họ càng muốn hét to hơn khi thấy khắp nơi đều là nước, nhờ ánh trăng mờ mờ mà hai người có thể soi mặt mình dưới bóng nước.
Chú Tiến từ đâu đã xuất hiện trước mặt hai người nói dõng dạc:
“Hai đứa đã đem chiếc hộp đó tới rồi ư?”
“Chuyện gì vậy?”, Trúc Chi hỏi. Cô vẫn chưa nhận ra lão già họ Hồ đã đứng bên đó từ hồi nào. Trước mắt cô chỉ tò mò vì sao cả kinh thành lại bị bay lên không trung. Cái thế lực nào mà lại làm những chuyện kinh thiên động địa như vậy. Ngày mai Trúc Chi chắc chắn sẽ có một bào báo nói về vấn đề này cho xem.
Lão họ Hồ hỏi lại một lần nữa khi lão nhận thấy hai đứa trẻ đang mãi mê với chuyện Thăng Long biến mất mà quên rằng lão vừa đặt câu hỏi trước đó:
“Hai đứa đã đem theo chiếc hộp thật tới chứ?”, lão nói mà tưởng lão đang hét vào mặt hai người Trúc Chi và Nhất Uy.
Trúc Chi cầm nó trên tay đưa ra cho lão xem, cô nói:
“Trước mắt phải cho tụi này thấy thầy hiệu trưởng vẫn còn bình yên đã.”
Lão ác quỷ cười cười phất tay ra hiệu cho đám đệ tự đưa thầy hiệu trưởng tới ném trước mặt hai người. Rõ ràng, lão tỏ ý khinh thường hai người bọn họ sẽ không dám không đưa chiếc hộp mà trộm mất thầy hiệu trưởng chạy mất.
Trúc Chi ngó xuống xem tình hình “thầy hiệu trưởng” ra sao. Tiểu Bạch thoi thóp hơi tàn mở mắt nhìn Trúc Chi, nó cố nói gì đó nhưng không nói thành tiếng. Nó chỉ vào cổ họng của chính mình, ra hiệu chổ đó đau đớn. Trúc Chi bực mình nói với lão họ Hồ:
“Ông đã làm gì thầy ấy?”
“Một chút độc dược sẽ không ảnh hưởng đến hắn đâu. Ta sẽ cầm chiếc hộp trên tay ngươi vào trong làm chút chuyện. Sau đó sẽ thả các ngươi ra.”
Lão chìa tay đón lấy chiếc hộp trên tay của Trúc Chi. Nhưng cô chần chừ chưa muốn đưa, cô nói:
“Đó là loại độc gì? Ông không nói làm sao tụi này biết mà giải độc cho thầy ấy.”
Lão họ Hồ liếc nhìn xung quanh rồi trả lời:
“Ta sẽ giải độc cho mà. Nào đưa chiếc hộp đây.”
Trúc Chi đưa chiếc hộp cho lão. Thế mà lão không trực tiếp cầm lấy nó, quả là một người có tinh thần cảnh giác cao độ. Lão bắt Mộng Tinh cầm lấy nó thay mình. Mộng Tinh đương nhiên nhanh chóng cầm lấy. Gã mở ra, bên trong quả nhiên trống không. Gã đưa cho lão xem xem.
Lão họ Hồ búng tay vào chiếc hộp, một chiếc chìa khóa bằng vàng hiện ra trước mặt mọi người. Lão vui mừng thiếu điều cười ra nước mắt, nỗi vui sướng bao trùm cả tâm trí của lão. Rút cuộc ngày này cũng đến, cái ngày mà lão lấy lại được cả thân thể và linh hồn, cái ngày thế giới này một lần nữa sẽ lại nằm trong vòng kiểm soát của lão. Nửa đêm chính là lúc trăng tròn nhất, chính là lúc đêm trăng máu bắt đầu. Lão muốn đến gặp lại cái xác yêu quý của mình nhanh nhanh một chút. Lão đưa tay cầm lấy chiếc chìa khóa rồi cười vang.
Lão họ Hồ nói:
“Chiếc chìa khóa này là hàng thật. Ta còn tưởng lão già bảo vệ trong trường sẽ tìm cách phá đám chuyện tốt của ta. Xem ra các ngươi coi trọng tính mạng của gã này hơn là tiêu diệt ta.”
Trúc Chi nói:
“Đương nhiên.”, cô dìu Tiểu Bạch đứng dậy, người của cô bé vẫn còn yếu xìu, “Vậy tụi này đi đây. Độc dược gì tụi này sẽ đưa thầy đi khám cũng được.”
“Khách đến nhà mà không tiếp đón nồng hậu cũng thất lễ. Ta rất hiếu khách. Mộng Tinh, đừng làm ta thất vọng. Nếu ai trong số ba người sống sót rời khỏi đây. Ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Nói xong lão họ Hồ biến mất cũng với chiếc hộp trầm hương. Trúc Chi tức mình vì lão không giữ lời, cho dù đã biết lão vốn dĩ không tha cho họ rồi. Cô kéo Nhất Uy ra một bên. Cậu ấy thì dìu Tiểu Bạch đến một nơi an toàn khác. Tiểu Bạch nói nhỏ:
“Độc dược không ảnh hưởng đến em, nhưng vẫn khiến sức mạnh của em yếu đi. Em phải tịnh tâm mới lấy lại được thần lực. Hai người cẩn thận một chút.”
Mộng Tinh rất sẵn lòng chuyện giết chóc này. Huống hồ thằng nhóc kia chính là con trai của Kim Quy, cơ hội trả thù đã tới, không lẽ gã lại để tuột mất.
Mộng Tinh vỗ tay ba cái trong không khí xuất hiện thêm mấy tên đặc biệt. Những tên bay ra đối phó với Trúc Chi và Nhất Uy không phải ma bình thường, chúng đều là những con quỷ và sinh vật hắc ám. Trúc Chi nhận ra từng tên từng tên một nhờ đã học thuộc cuốn sách bóng đêm. Chúng có tất cả năm tên:
Một tên giống Bạch Câu Hồn mà Trúc Chi đã giáp mặt trong bệnh viện, tên này cô biết phải làm gì với gã. Cô sẽ đâm vào ót gã bằng một thanh kiếm có tẩm máu rồng, mà thanh kiếm này đang ở trong tay của Thanh Lâm. Không biết thanh kiếm Kim Quy có làm gì được gã hay không, bởi vì thân thể trong suốt kia khó mà có trái tim được.
Thứ hai, một ả đàn bà đeo mạn che mặt có tên Nguyệt Thi. Trúc Chi biết phía sau gương mặt kia có hai cái bớt dài hình bàn tay ôm lấy hai bên mặt. Người này vì muốn che cái bớt xấu xí kia mà hút lấy linh hồn của những cô gái ở độ tuổi trăng tròn. Ả rất nguy hiểm và được đánh giá rất mạnh. Nếu ai đá động đến nhan sắc của ả sẽ khiến ả nổi điên hơn và giết chết người đó bằng mọi giá. Vũ khí của ả không ai rõ nó là cái gì, chỉ biết nó có thể xé toạt linh hồn của người ta ra khỏi thân xác một cách dễ dàng. Nhược điểm chí mạng của ả không được nhắc đến trong cuốn sách. Cô lo lắng khi nghĩ đến điều này, một người phải mạnh thế nào mới không có lấy một yếu điểm cơ chứ.
Trúc Chi nhìn sang bên cạnh Nguyệt Thi có một gã cao to vạm vỡ, mặc độc một cái quần dài đến đầu gối, da ngâm đen, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, miệng rộng đến mang tai. Gã này đích thị là Dung Chân, người có sở thích hút máu nạn nhân là những thanh niên tuấn tú. Gã có đến 48 chiếc răng mà chiếc răng nào cũng nhọn hoắt và linh hoạt, đặc biệt có hai chiếc răng nanh dài nhầm rút cạn máu của nạn nhân. Gã này Trúc Chi không nhớ được làm sao mới tiêu diệt được hắn, hay do cô chưa đọc kỹ phần sau của hắn chăng? Kế bên Dung Chân là một gã đàn ông mảnh mai có gương mặt của một cô nương xinh đẹp. Gã trang điểm đậm và lòe loẹt như người hát tuồng thời phong kiến của Việt Nam xưa. Gã mặc một bộ tứ thân cũng lòe loẹt không kém với khuôn mặt kia. Trúc Chi cười thầm bởi vì cô biết gã này tự phong cho mình cái tên Tiên Nữ. Gã là một con quỷ ngàn năm. Trước đây gã từng diễn trong cung đình, chẳng may bị giết chết. Oán hận sâu đến mức biến thành quỷ dữ. Thú vui tao nhã của gã là lễ hội và những nơi diễn kịch. Gã hay giết chết tất cả những ai đóng vai chính, chiếm dụng thân xác của họ, bắt ép họ tự thiêu đốt chính mình cho đến chết. Gã muốn mình trở nên xinh đẹp như tiên, nên đã giết những cô nương xinh đẹp và lấy lớp da mặt của họ. Gã muốn chọn ra loại da đẹp nhất để đắp lên mặt của mình. Gã bị giết bởi một mũi tên có tẩm một ít máu phượng hoàng, máu phượng hoàng là điểm yếu của gã.
Người cuối cùng trong đoàn người đang muốn hại Trúc Chi và Nhất Uy chính là Mộng Tinh, người được đánh giá là mạnh nhất trong đám người kia. Nhất Uy vẫn không biết làm sao mới hạ được tên này. Trong cuốn sách chỉ nhắc đến việc bắt gã nhờ sự hợp sức của Huyết Yêu và Kim Quy mà lại không nói đến việc hai người làm thế nào mới bắt được gã.
Năm tên mỗi tên đứng một tư thế khác nhau. Trúc Chi hơi hoảng bởi vì những tên này đều làm việc dưới trướng của lão họ Hồ kia. Lão phải mạnh cỡ nào mới thu nạp được một đám người kì quái vừa mạnh này đi theo làm việc cho lão chứ.
Cô chắc lão họ Hồ là người đã triệu hồi chúng. Cô nói với Nhất Uy:
“Tất cả bọn chúng giống như bước ra từ cuốn sách bóng tối. May mà chúng ta có thanh kiếm Kim Quy, chỉ cần đâm vào trái tim chúng là được.”
Nhất Uy gật đầu. Cậu thầm lo lắng cho chính mình mà không một lời nói cho Trúc Chi biết. Không hiểu sao mấy ngày nay, thần kiếm không còn xuất hiện mỗi khi cậu gọi tên nữa. Bắt đầu từ khi nào thần kiếm lại biến mất để lại cho cậu một thanh kiếm tầm thường như bao thanh kiếm khác. Không biết nếu không có thần kiếm trong thanh kiếm, nó có phát huy hết tất cả công lực hay không.
Trúc Chi nói tiếp:
“Không biết còn những tên nào ngoài kia nữa hay không.”
Thanh Lâm và Vô Ảnh trở thành cặp đôi hoàn cảnh. Bởi dạo gần đây hai người hay “cặp kè” chung. Thử nghĩ lại cũng đúng, cả hai đều bị Lan Anh bắt cóc, giờ lại cùng nhau thực hiện ý định điên rồ. Hy vọng lần này hai người có thể vượt qua ải khó khăn. Thanh Lâm ấn chặt thanh bảo bổi trong thắt lưng, tay vẫn cầm khư khư khẩu súng đã được Huyết Yêu chế tạo lại một chút đỉnh. Theo Huyết Yêu nhấn mạnh, đạn được bắn ra lần này không còn tầm thường như lần trước, nếu viên đạn cấm vào ngay tim của quỷ sẽ khiến chúng đi chầu Địa Mẫu sớm luôn. Cậu rất mong chờ được xem kết quả thế nào.
Thanh Lâm và Vô Ảnh bay vào bên trong hoàng thành. Cả hai liếc mắt xung quanh xem chừng. Họ có nhiệm vụ đánh lạc hướng bọn quỷ, tất nhiên bao gồm cả việc làm mồi nhữ bọn kia. Vậy chỉ còn cách gọi cái đám người đó ra đây tất cả thôi. Nghĩ vậy, Vô Ảnh bắt đầu la ó:
“Có ai ở đây không? Cần người ra đây chơi cùng nè.”
Thanh Lâm nhéo Vô Ảnh một cái rõ đau, cậu nói:
“Sao anh lại la làng lên cho tụi nó tới chổ tụi mình?”
“Tụi mình phải đánh lạc hướng tụi nó cho anh Yêu làm công chuyện, nhớ không? Không gọi tụi nó sao mà đánh lạc hướng.”
Thanh Lâm bất đắc dĩ “ờ ờ” vài tiếng rồi nín thở chờ đợi. Chẳng cần chờ đợi quá lâu, có đám người kì quái xuất hiện ngay trước mặt họ.
“Chúng ta chia ra làm ba nhóm: một nhóm giao chiếc hộp, một nhóm tìm thi thể của ác quỷ Hồ gia, nhóm còn lại có nhiệm vụ đánh lạc hướng đám lâu la trong kia.”
Vô Ảnh đưa ý kiến:
“Nhóm của em sẽ giữ chân đám người kia lại, em với Tuấn Tú sẽ làm chuyện đó.”
Nhất Uy cũng nói:
“Em với Thanh Lâm sẽ giao chiếc hộp cho Hồ gia.”
Trúc Chi phản đối:
“Không được. Lão họ Hồ đó rất mạnh, hai người không phải là đối thủ của hắn.”
Huyết Yêu cũng đồng ý với Trúc Chi chuyện đó:
“Nếu ta giáp mặt với lão, lão sẽ cảm nhận được thần lực của ta. Cho nên ta không thể cùng các ngươi giao chiếc hộp được. Ta sẽ chịu trách nhiệm tìm thi thể của lão sau đó tiễn lão một đoạn mãi mãi. Tuấn Tú sẽ đi với ta, có việc chỉ có cậu ấy mới làm được.”
Trúc Chi bổ sung:
“Vậy em với Nhất Uy sẽ giao chiếc hộp, dù sao hai người bọn em đã từng giáp mặt đánh với lão rồi.”
Đứng trước tòa thành cao ngất ngưỡng, Trúc Chi không còn cảm giác vui mừng như khi đứng cùng Huyết Yêu lúc trước. Cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo dưới màn đêm đầy sao kia. Không biết bên trong có điều gì đang chờ đón họ.
Tuấn Tú nhích tới gần Huyết Yêu muốn nói rằng bản thân đã sẵn sàng theo hắn vào bên trong. Lòng can đảm của Tuấn Tú cũng tăng lên ba phần khi thấy Huyết Yêu nhấc gót chân đi trước. Anh vẫn còn mơ hồ một chuyện:
“Anh đã có tấm bản đồ chưa?”
“Đã có rồi. Ngươi phải cầm tấm bản đồ cho ta, tấm bản đồ đó bị bôi một loại độc mà không thần tiên nào cầm được, con người thì cầm được.”
Huyết Yêu quay lại nói với những người còn lại:
“Vô Ảnh và Thanh Lâm tản ra đằng sau kia đi, còn lại Nhất Uy và Ngân Chi thôi.”
Vô Ảnh gật đầu rồi lôi Thanh Lâm theo mình. Nhất Uy rút thanh kiếm ra đứng bên cạnh Trúc Chi. Hai người đi đến bên cạnh cánh cổng cao lớn trước mặt. Trúc Chi hét lên từ bên ngoài:
“HỘP TRẦM HƯƠNG ĐÃ TỚI RỒI.”
Cô tin chắc sẽ có người nghe được, bởi vì tất cả bọn họ đều là ma quỷ, chắc chắn sẽ có cách đến bên này cánh cửa. Bởi vì Nhất Uy và Trúc Chi không thể bước qua cánh cửa chứa đầy lời nguyền kia được.
Cánh cửa đột nhiên mở ra chào đón hai người bước vào bên trong. Nhất Uy và Trúc Chi chậm rãi bước vào hoàng thành. Thế nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến Trúc Chi và Nhất Uy nhìn nhau đầy hoảng sợ. Cả một kinh thành to bự bị nhấc lên không trung và bay lên bầu trời đằng xa. Nó càng trôi đến gần mặt trăng hơn. Đến một khoảng không gian cách Hà Nội một khoảng rất xa mới rơi xuống giữa một cái hồ rộng lớn. Trúc Chi và Nhất Uy phải vịn lấy nhau mới đứng vững. Và họ càng muốn hét to hơn khi thấy khắp nơi đều là nước, nhờ ánh trăng mờ mờ mà hai người có thể soi mặt mình dưới bóng nước.
Chú Tiến từ đâu đã xuất hiện trước mặt hai người nói dõng dạc:
“Hai đứa đã đem chiếc hộp đó tới rồi ư?”
“Chuyện gì vậy?”, Trúc Chi hỏi. Cô vẫn chưa nhận ra lão già họ Hồ đã đứng bên đó từ hồi nào. Trước mắt cô chỉ tò mò vì sao cả kinh thành lại bị bay lên không trung. Cái thế lực nào mà lại làm những chuyện kinh thiên động địa như vậy. Ngày mai Trúc Chi chắc chắn sẽ có một bào báo nói về vấn đề này cho xem.
Lão họ Hồ hỏi lại một lần nữa khi lão nhận thấy hai đứa trẻ đang mãi mê với chuyện Thăng Long biến mất mà quên rằng lão vừa đặt câu hỏi trước đó:
“Hai đứa đã đem theo chiếc hộp thật tới chứ?”, lão nói mà tưởng lão đang hét vào mặt hai người Trúc Chi và Nhất Uy.
Trúc Chi cầm nó trên tay đưa ra cho lão xem, cô nói:
“Trước mắt phải cho tụi này thấy thầy hiệu trưởng vẫn còn bình yên đã.”
Lão ác quỷ cười cười phất tay ra hiệu cho đám đệ tự đưa thầy hiệu trưởng tới ném trước mặt hai người. Rõ ràng, lão tỏ ý khinh thường hai người bọn họ sẽ không dám không đưa chiếc hộp mà trộm mất thầy hiệu trưởng chạy mất.
Trúc Chi ngó xuống xem tình hình “thầy hiệu trưởng” ra sao. Tiểu Bạch thoi thóp hơi tàn mở mắt nhìn Trúc Chi, nó cố nói gì đó nhưng không nói thành tiếng. Nó chỉ vào cổ họng của chính mình, ra hiệu chổ đó đau đớn. Trúc Chi bực mình nói với lão họ Hồ:
“Ông đã làm gì thầy ấy?”
“Một chút độc dược sẽ không ảnh hưởng đến hắn đâu. Ta sẽ cầm chiếc hộp trên tay ngươi vào trong làm chút chuyện. Sau đó sẽ thả các ngươi ra.”
Lão chìa tay đón lấy chiếc hộp trên tay của Trúc Chi. Nhưng cô chần chừ chưa muốn đưa, cô nói:
“Đó là loại độc gì? Ông không nói làm sao tụi này biết mà giải độc cho thầy ấy.”
Lão họ Hồ liếc nhìn xung quanh rồi trả lời:
“Ta sẽ giải độc cho mà. Nào đưa chiếc hộp đây.”
Trúc Chi đưa chiếc hộp cho lão. Thế mà lão không trực tiếp cầm lấy nó, quả là một người có tinh thần cảnh giác cao độ. Lão bắt Mộng Tinh cầm lấy nó thay mình. Mộng Tinh đương nhiên nhanh chóng cầm lấy. Gã mở ra, bên trong quả nhiên trống không. Gã đưa cho lão xem xem.
Lão họ Hồ búng tay vào chiếc hộp, một chiếc chìa khóa bằng vàng hiện ra trước mặt mọi người. Lão vui mừng thiếu điều cười ra nước mắt, nỗi vui sướng bao trùm cả tâm trí của lão. Rút cuộc ngày này cũng đến, cái ngày mà lão lấy lại được cả thân thể và linh hồn, cái ngày thế giới này một lần nữa sẽ lại nằm trong vòng kiểm soát của lão. Nửa đêm chính là lúc trăng tròn nhất, chính là lúc đêm trăng máu bắt đầu. Lão muốn đến gặp lại cái xác yêu quý của mình nhanh nhanh một chút. Lão đưa tay cầm lấy chiếc chìa khóa rồi cười vang.
Lão họ Hồ nói:
“Chiếc chìa khóa này là hàng thật. Ta còn tưởng lão già bảo vệ trong trường sẽ tìm cách phá đám chuyện tốt của ta. Xem ra các ngươi coi trọng tính mạng của gã này hơn là tiêu diệt ta.”
Trúc Chi nói:
“Đương nhiên.”, cô dìu Tiểu Bạch đứng dậy, người của cô bé vẫn còn yếu xìu, “Vậy tụi này đi đây. Độc dược gì tụi này sẽ đưa thầy đi khám cũng được.”
“Khách đến nhà mà không tiếp đón nồng hậu cũng thất lễ. Ta rất hiếu khách. Mộng Tinh, đừng làm ta thất vọng. Nếu ai trong số ba người sống sót rời khỏi đây. Ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Nói xong lão họ Hồ biến mất cũng với chiếc hộp trầm hương. Trúc Chi tức mình vì lão không giữ lời, cho dù đã biết lão vốn dĩ không tha cho họ rồi. Cô kéo Nhất Uy ra một bên. Cậu ấy thì dìu Tiểu Bạch đến một nơi an toàn khác. Tiểu Bạch nói nhỏ:
“Độc dược không ảnh hưởng đến em, nhưng vẫn khiến sức mạnh của em yếu đi. Em phải tịnh tâm mới lấy lại được thần lực. Hai người cẩn thận một chút.”
Mộng Tinh rất sẵn lòng chuyện giết chóc này. Huống hồ thằng nhóc kia chính là con trai của Kim Quy, cơ hội trả thù đã tới, không lẽ gã lại để tuột mất.
Mộng Tinh vỗ tay ba cái trong không khí xuất hiện thêm mấy tên đặc biệt. Những tên bay ra đối phó với Trúc Chi và Nhất Uy không phải ma bình thường, chúng đều là những con quỷ và sinh vật hắc ám. Trúc Chi nhận ra từng tên từng tên một nhờ đã học thuộc cuốn sách bóng đêm. Chúng có tất cả năm tên:
Một tên giống Bạch Câu Hồn mà Trúc Chi đã giáp mặt trong bệnh viện, tên này cô biết phải làm gì với gã. Cô sẽ đâm vào ót gã bằng một thanh kiếm có tẩm máu rồng, mà thanh kiếm này đang ở trong tay của Thanh Lâm. Không biết thanh kiếm Kim Quy có làm gì được gã hay không, bởi vì thân thể trong suốt kia khó mà có trái tim được.
Thứ hai, một ả đàn bà đeo mạn che mặt có tên Nguyệt Thi. Trúc Chi biết phía sau gương mặt kia có hai cái bớt dài hình bàn tay ôm lấy hai bên mặt. Người này vì muốn che cái bớt xấu xí kia mà hút lấy linh hồn của những cô gái ở độ tuổi trăng tròn. Ả rất nguy hiểm và được đánh giá rất mạnh. Nếu ai đá động đến nhan sắc của ả sẽ khiến ả nổi điên hơn và giết chết người đó bằng mọi giá. Vũ khí của ả không ai rõ nó là cái gì, chỉ biết nó có thể xé toạt linh hồn của người ta ra khỏi thân xác một cách dễ dàng. Nhược điểm chí mạng của ả không được nhắc đến trong cuốn sách. Cô lo lắng khi nghĩ đến điều này, một người phải mạnh thế nào mới không có lấy một yếu điểm cơ chứ.
Trúc Chi nhìn sang bên cạnh Nguyệt Thi có một gã cao to vạm vỡ, mặc độc một cái quần dài đến đầu gối, da ngâm đen, đôi mắt liếc ngang liếc dọc, miệng rộng đến mang tai. Gã này đích thị là Dung Chân, người có sở thích hút máu nạn nhân là những thanh niên tuấn tú. Gã có đến 48 chiếc răng mà chiếc răng nào cũng nhọn hoắt và linh hoạt, đặc biệt có hai chiếc răng nanh dài nhầm rút cạn máu của nạn nhân. Gã này Trúc Chi không nhớ được làm sao mới tiêu diệt được hắn, hay do cô chưa đọc kỹ phần sau của hắn chăng? Kế bên Dung Chân là một gã đàn ông mảnh mai có gương mặt của một cô nương xinh đẹp. Gã trang điểm đậm và lòe loẹt như người hát tuồng thời phong kiến của Việt Nam xưa. Gã mặc một bộ tứ thân cũng lòe loẹt không kém với khuôn mặt kia. Trúc Chi cười thầm bởi vì cô biết gã này tự phong cho mình cái tên Tiên Nữ. Gã là một con quỷ ngàn năm. Trước đây gã từng diễn trong cung đình, chẳng may bị giết chết. Oán hận sâu đến mức biến thành quỷ dữ. Thú vui tao nhã của gã là lễ hội và những nơi diễn kịch. Gã hay giết chết tất cả những ai đóng vai chính, chiếm dụng thân xác của họ, bắt ép họ tự thiêu đốt chính mình cho đến chết. Gã muốn mình trở nên xinh đẹp như tiên, nên đã giết những cô nương xinh đẹp và lấy lớp da mặt của họ. Gã muốn chọn ra loại da đẹp nhất để đắp lên mặt của mình. Gã bị giết bởi một mũi tên có tẩm một ít máu phượng hoàng, máu phượng hoàng là điểm yếu của gã.
Người cuối cùng trong đoàn người đang muốn hại Trúc Chi và Nhất Uy chính là Mộng Tinh, người được đánh giá là mạnh nhất trong đám người kia. Nhất Uy vẫn không biết làm sao mới hạ được tên này. Trong cuốn sách chỉ nhắc đến việc bắt gã nhờ sự hợp sức của Huyết Yêu và Kim Quy mà lại không nói đến việc hai người làm thế nào mới bắt được gã.
Năm tên mỗi tên đứng một tư thế khác nhau. Trúc Chi hơi hoảng bởi vì những tên này đều làm việc dưới trướng của lão họ Hồ kia. Lão phải mạnh cỡ nào mới thu nạp được một đám người kì quái vừa mạnh này đi theo làm việc cho lão chứ.
Cô chắc lão họ Hồ là người đã triệu hồi chúng. Cô nói với Nhất Uy:
“Tất cả bọn chúng giống như bước ra từ cuốn sách bóng tối. May mà chúng ta có thanh kiếm Kim Quy, chỉ cần đâm vào trái tim chúng là được.”
Nhất Uy gật đầu. Cậu thầm lo lắng cho chính mình mà không một lời nói cho Trúc Chi biết. Không hiểu sao mấy ngày nay, thần kiếm không còn xuất hiện mỗi khi cậu gọi tên nữa. Bắt đầu từ khi nào thần kiếm lại biến mất để lại cho cậu một thanh kiếm tầm thường như bao thanh kiếm khác. Không biết nếu không có thần kiếm trong thanh kiếm, nó có phát huy hết tất cả công lực hay không.
Trúc Chi nói tiếp:
“Không biết còn những tên nào ngoài kia nữa hay không.”
Thanh Lâm và Vô Ảnh trở thành cặp đôi hoàn cảnh. Bởi dạo gần đây hai người hay “cặp kè” chung. Thử nghĩ lại cũng đúng, cả hai đều bị Lan Anh bắt cóc, giờ lại cùng nhau thực hiện ý định điên rồ. Hy vọng lần này hai người có thể vượt qua ải khó khăn. Thanh Lâm ấn chặt thanh bảo bổi trong thắt lưng, tay vẫn cầm khư khư khẩu súng đã được Huyết Yêu chế tạo lại một chút đỉnh. Theo Huyết Yêu nhấn mạnh, đạn được bắn ra lần này không còn tầm thường như lần trước, nếu viên đạn cấm vào ngay tim của quỷ sẽ khiến chúng đi chầu Địa Mẫu sớm luôn. Cậu rất mong chờ được xem kết quả thế nào.
Thanh Lâm và Vô Ảnh bay vào bên trong hoàng thành. Cả hai liếc mắt xung quanh xem chừng. Họ có nhiệm vụ đánh lạc hướng bọn quỷ, tất nhiên bao gồm cả việc làm mồi nhữ bọn kia. Vậy chỉ còn cách gọi cái đám người đó ra đây tất cả thôi. Nghĩ vậy, Vô Ảnh bắt đầu la ó:
“Có ai ở đây không? Cần người ra đây chơi cùng nè.”
Thanh Lâm nhéo Vô Ảnh một cái rõ đau, cậu nói:
“Sao anh lại la làng lên cho tụi nó tới chổ tụi mình?”
“Tụi mình phải đánh lạc hướng tụi nó cho anh Yêu làm công chuyện, nhớ không? Không gọi tụi nó sao mà đánh lạc hướng.”
Thanh Lâm bất đắc dĩ “ờ ờ” vài tiếng rồi nín thở chờ đợi. Chẳng cần chờ đợi quá lâu, có đám người kì quái xuất hiện ngay trước mặt họ.
Danh sách chương