Tuấn Tú và Vô Ảnh gọt trái cây đem ra phòng khách. Họ đang chuẩn bị cho một cuộc hợp quan trọng mà Huyết Yêu đang vào vai một vị chủ tịch, còn những người còn lại đang trong vai nhân viên của hắn. Từng người từng người đang theo thứ tự đứng lên báo cáo những sự kiện vừa qua cho Huyết Yêu nghe.
Huyết Yêu nghe đến tên Mộng Tinh thì hơi cau mày. Theo như hắn được biết gã Mộng Tinh đã bị nhốt lại từ rất lâu, không lý nào lại chạy ra bên ngoài giết người bừa bãi để câu dẫn sự chú ý của những người khác để rồi bị bắt một lần nữa. Chắc phải có âm mưu gì đó chứ không ai hành động ngu ngốc như vậy, hoặc gã tự tin với năng lực của gã, tự tin rằng không có Kim Quy thứ hai thì hắn không bắt gã được.
Nghe đến bức tranh ma quái Huyết Yêu càng chứng thực suy đoán của mình. Chắc chắn gã Mộng Tinh đang âm mưu với ai đó, người này rất có thể là người đã cứu gã thoát khỏi cảnh tù tội. Huyết Yêu nói với mọi người:
“Mộng Tinh không phải kẻ ngu. Hắn sẽ không hành động ngông cuồng như vậy nếu không chắc rằng không ai có thể làm gì được mình.”
Trúc Chi nói:
“Em cũng nghĩ hắn có âm mưu gì đó. Bởi vì con ma trong lớp học đã nói Vô Ảnh bị Mộng Tinh và ma tranh hợp sức bắt đến kinh thành Thăng Long. Thực chất anh ấy đã được chị Cẩm Như cứu đi. Tại sao con ma lại nói dối như vậy, liệu Thăng Long đang có gì đó đáng sợ chờ tụi mình không?”
Thanh Lâm cũng đưa ra thắc mắc:
“Còn nữa, mắc mớ gì hắn lại giết người trong trường mình? Chuyện cuốn sổ tay của thằng Uy tự dưng rơi vào tay đám con gái mong muốn mình đẹp hơn rất gượng gạo.”
Nhất Uy suy đoán:
“Có thể hắn muốn biết ai trong trường đang bảo vệ thứ gì đó không – thứ mà nhiều kẻ rất có thể đã biết nó biến mất ấy. Nếu hắn đột nhiên giết người, sau đó có người sẽ xuất hiện và hắn liền biết những người này chính là những người đang bảo vệ đồ vật ấy.”
Tuấn Tú đập lên vai Nhất Uy một cái và nói:
“Thanh kiếm của Quỷ thì nói huỵch toẹt ra đi còn bày đặt đồ vật kia đồ vật nọ. Chú mày từ khi nào nói chuyện bí hiểm thế hả?”
Huyết Yêu tán thành với ý kiến của Nhất Uy. Rất có thể đang có âm mưu ghê gớm đang bày ra trước mặt họ mà họ không tài nào đoán được kẻ đứng đằng sau những chuyện này.
Trúc Chi tóm gọn lại câu chuyện sau cho hợp tình hợp lý nhất:
“Đầu tiên chú Tiến đã đưa bức tranh cho thầy hiệu trưởng và nói đó là bức họa của Lý Chiêu Hoàng. Mà cái chú này thân thế của chú ấy vẫn còn là một ẩn số. Chú ấy tại sao lại muốn giết thầy hiệu trưởng? Liệu chú ấy có biết sự nguy hiểm của bức tranh khi đưa nó cho thầy không?”
Thanh Lâm tiếp lời:
“Đừng quên chính chú ấy là người đã tìm ra Đổng Cô, cũng là người tìm ra bức họa kia. Chú ấy cùng lúc liên quan tới cả hai chuyện, điều này rất đáng ngờ. Làm sao một con người bình thường lại tìm ra hai vật hắc ám, mà lại vô tình đưa nó vào thế giới loài người để giết người ta chơi được. Rất có thể chú Tiến là người đang cầm chìa khóa mọi mắc xích này.”
Huyết Yêu gật đầu khen ngợi Thanh Lâm khiến cậu vui ngất ngây, miệng cười toe toét. Từ thanh kiếm của Nhất Uy phát ra một vệt sáng màu xanh giống như màu của phốt-pho bị đốt, hay màu của ma trơi thường bắt gặp ở nghĩa địa. Nhất Uy thấy thế rút thanh kiếm từ trên thắt lưng xuống đặt lên trên bàn, từ thanh kiếm phát ra một giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi:
“Quên không nói với mọi người một chi tiết, con bé mọi người cứu thoát khỏi Mộng Tinh bị nhập xác.”
“CÁI GÌ?”, Trúc Chi hét lên đầy phẫn nộ.
Vô Ảnh cũng hùa theo:
“Nè thần kiếm đại ca chuyện quan trọng như vậy mà anh quên là sao?”
Nhất Uy không muốn mọi người chỉ trích thần kiếm thêm cậu lặng lẽ đeo thanh kiếm lại vào lưng, cậu nói nhẹ nhàng:
“Anh ấy vẫn chưa khôi phục thần khí. Dù sao chúng ta cũng biết được một chuyện quan trọng. Rất có thể không có đám con gái muốn mình đẹp mà triệu hồi Mộng Tinh, mà do Lan Anh sắp đặt. Đầu tiên cô ta đã trộm cuốn sổ trong cặp của em, tại sao lại biết cuốn sổ nằm trong tay của em phải hỏi rõ cô ta rồi. Thứ hai, cô ta vờ đi qua đi lại trước camera để chắc rằng chúng ta vì tìm ra cuốn sổ bị mất mà có được đoạn ghi hình, vì dù sao Thanh Lâm cũng là con cưng của thầy hiệu trưởng và chúng ta muốn có đoạn clip kia rất dễ dàng. Chỉ là cô ta không ngờ rằng cái chết của mình được Ngân Chi tiên đoán được và tới nơi cứu mạng.”
Huyết Yêu cắt lời của Nhất Uy:
“Ngân Chi tiên đoán được?”
Nghe Huyết Yêu hỏi, mọi người im lặng chuyển ánh mắt sang Trúc Chi chờ cô trả lời. Thật ra trong lúc kể chuyện đã xảy ra trong những ngày qua cô dường như “quên bén” đi chuyện mình nhìn thấy trước những cái chết, làm như họ đã tình cờ phát hiện ra những cái chết kia mà thôi. Chỉ là cô thấy Huyết Yêu đã có đủ chuyện để lo lắng rồi nên không muốn hắn áp lực thêm chuyện của mình.
Trúc Chi gãi đầu gãi tai bắt đầu nói:
“Trước đó em đã gặp ác mộng về cái chết của thầy nhờ vậy mới đến cứu thầy kịp lúc. Cũng là em đã thấy cô bạn Lan Anh bị Mông Tinh giết chết, nhờ vậy mới tới nhà bạn ấy cứu lấy bạn ấy. Những ngày qua những cơn ác mộng ngày càng trở nên tồi tệ. Em đã mơ thấy một người cầm một thanh kiếm dài đỏ chót, trên tay nắm có một viên ngọc màu đen, và lưỡi kiếm hình quắn xuống hình một con rồng. Em không tài nào nhìn thấy mặt người đó, người đó đang đứng trên xác của mọi người, nơi đâu cũng là xác chết.”
Vô Ảnh ngồi đối diện nhìn thấy mắt của cô như có nước, đôi mắt bình thường đã ngập tràn nỗi buồn giờ càng thấy rõ sự thương tâm trong ấy. Gã an ủi:
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra, được chứ? Chúng ta sẽ tìm ra thanh kiếm trước kẻ đó. Hắn rất có thể là tên tiểu ma vương đang lưu lạc đâu đó.”
Trúc Chi nghẹn ngào nói:
“Nếu chúng ta không tìm ra trước thì sao? Nếu đúng như những gì em thấy, tất cả mọi người đều chết dưới tay kẻ đó thì sao?”
Huyết Yêu bắt Trúc Chi nhìn vào mắt của mình, hắn gằng từng chữ một:
“Cô thấy ta là kiểu người sẽ đứng nhìn các người chết đi sao?”
Đương nhiên Trúc Chi không cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra, đương nhiên Huyết Yêu không đứng nhìn họ sẽ bị giết. Chỉ có điều nếu như tiểu ma vương là người sẽ sở hữu thanh kiếm đó và hắn mạnh đến mức ngay cả Huyết Yêu cũng không đấu lại thì sao? Đáng sợ hơn khi Trúc Chi đã thấy xác của Huyết Yêu nằm một chổ đầy máu mê và không rõ sống chết. Cô sợ điều mà cô thấy có thể trở thành sự thật vì những gì cô thấy hình như đang thành sự thật cả rồi.
Huyết Yêu hỏi lại:
“Những giấc mơ ấy bắt đầu từ khi cô nuốt viên minh ngọc, đúng chứ? Trước đó cô không hề thấy trước?”
“Đúng vậy, chỉ thấy sau khi nuốt lấy trái tim của biển. Thượng Nguyệt vẫn không chịu rời khỏi phòng em.”
Huyết Yêu đi qua đi lại trước mặt mọi người, hơi bâng khuâng nói:
“Quái lạ. Thủy Hà cũng từng nhìn thấy một số sự việc như thế, chỉ có điều nó không rõ lắm. Muội ấy nghĩ đó chỉ là những cơn ác mộng thông thường. Xem ra ta lại phải bận rộn rồi. Trước khi chuyện đó xảy ra, ta muốn tìm hiểu chuyện đang diễn ra trước, cô không phật lòng chứ?”
Trúc Chi lắc đầu, đương nhiên ưu tiên của cô là an toàn của mọi người trước. Phải biết Mộng Tinh và người trong bức họa làm việc cho ai và kẻ này có mạnh không, có khao khát muốn có được thanh kiếm của Quỷ hay không. Nhất Uy nói tiếp chuyện lúc nảy cậu còn chưa nói xong:
“Nếu đúng như thần kiếm nói, Lan Anh bị nhập xác. Vậy tại sao Mộng Tinh lại giết chết cổ?”
Trúc Chi suy đoán:
“Rất có thể muốn thủ tiêu bạn ấy. Dù sao linh hồn đã nhập vào xác của bạn ấy đâu chết được, người chết chỉ có bạn ấy thôi.”
Huyết Yêu đúc kết lại vấn đề lần cuối:
“Mộng Tinh, Bức họa ma, những con ma trong trường học rất có thể đã về cùng một phê, và kẻ đứng sau họ chúng ta vẫn chưa biết được. Mục đích của chúng là gì, điều gì trong trường khiến chúng muốn chiếm lấy liệu có phải thanh kiếm của Quỷ thật không, vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Còn nữa, chúng dụ được mấy người lộ mặt, chắc chắn muốn biết người phía sau hậu thuẫn mọi người là ai. Điều này còn hên, có thể tung tích của ta chưa bại lộ.”
Vô Ảnh bồi thêm một câu:
“Và chúng tưởng em đã bị người ta giết chết không tìm thấy xác nên mọi người mới đi tìm cả đêm mà vẫn chưa được. Kinh thành Thăng Long chắc sẽ đón chờ chúng ta bửa tiệc ra trò, em nghĩ em không bỏ lỡ nó được.”
Huyết Yêu chưa giải tán đám đông bởi vì trời mưa vẫn chưa dứt. Và mọi người quá chán khi phải nhìn hết người này sang người kia mà không nói với ai lời nào. Họ vẫn chưa nghĩ ra một kế hoạch sao cho hoàn hảo. Bất chợt Trúc Chi “A” lên một cái, cô nhớ ra Cẩm Như đã nhờ cô chuyển lời cho Huyết Yêu. Cô nói ngay:
“Phải rồi, suýt thì quên một chuyện. Cẩm Như có nhờ chuyển lời cho anh, chỉ nói rằng Nguyên Sâm đã ra khỏi nơi trú ẩn, hắn đang lang thang ngoài kia.”
“Cẩm Như xuất hiện ở đây? Nàng ấy sao lại đi lung tung khắp nơi được?”
Trúc Chi nghe Huyết Yêu gọi Cẩm Như là “nàng ấy” nghe tình tứ như vậy trong lòng không vui lắm, cô quay mặt sang chổ khác không trả lời câu hỏi của Huyết Yêu. Vô Ảnh thấy thế liền tiếp lời:
“Tụi em có nhắc người cứu em thoát khỏi Mộng Tinh chính là ả hồ ly Cẩm Như rồi mà?”
Thanh Lâm nói leo:
“Nguyên Sâm là ai vậy thầy? Chị Cẩm Như có vẻ rất lo lắng khi nói tới lão ấy.”
“Nguyên Sâm?”, Huyết Yêu nhắc lại một lần nữa, sau đó hắn càng rơi vào trầm tư hơn, “Nếu vậy ta phải đi một chuyến, gặp lại mọi người sau. Còn kế hoạch đối phó với đám người Mộng Tinh, mọi người phải lứu ý một chút. Chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây. Ta sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”
Huyết Yêu đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo (riêng Trúc Chi vẫn còn ngồi đó gặm nhấm tiếng gọi yêu thương của hắn dành cho Cẩm Như). Hắn nói tiếp:
“Vô Ảnh lớn nhất ở đây nhớ bảo vệ mọi người. Còn nữa, nếu có chuyện không thể giải quyết cứ đến gặp Nhất Đằng ba của Nhất Uy, chú ấy biết phải làm gì.”
Trúc Chi và Nhất Uy trao đổi ánh mắt cho nhau. Nhân vật ba nuôi của Nhất Uy là Nhất Đằng – người được Huyết Yêu giao trọng trách bảo vệ cậu ấy từ khi còn nằm nôi khá bí hiểm. Cho đến giờ cả nhóm vẫn chưa lần nào giáp mặt với chú ấy. Cô tò mò chú ấy mạnh đến đâu lại được Huyết Yêu tin tưởng giao trọng trách nặng nề như vậy. Chú ấy chắc không phải là một pháp sư trừ tà bình thường.
Nhất Uy không hiểu lắm, nhất là về chuyện Huyết Yêu vừa nói. Nếu quả như ba của cậu là một người có sức mạnh vượt trội sao lại không đấu lại đám thợ săn linh hồn trước đó, phải gọi cậu từ nhà thầy hiệu trưởng về nhà xem tình hình. Không lẽ ông ấy giấu giếm sức mạnh của mình ngay cả với cậu hay sao. Còn chuyện gì bất ngờ hơn được nữa chứ?
Vô Ảnh dạo này được cơ hội lên mặt trông thấy. Nhất là khi Huyết Yêu đặc biệt tin tưởng gã. Nói thật gã đã từng nghĩ đến việc trước đây giữa gã và Huyết Yêu đã có đoạn thời gian thân thiết hoặc giống như họ từng là huynh đệ vậy. Từ khi Huyết Yêu biết gã là ai đến giờ đã đối xử với gã vô cùng tốt, không giống như trước đây một mực muốn giết chết gã. Gã cười vui vẻ.
Nhất Uy đề nghị:
“Nếu thầy đã nói chổ ba của tui có điều gì đó đáng mong chờ. Chúng ta có cần hành quân đến nhà tui xem thử sao hay không?”
Trúc Chi thốt lên:
“Ý hay đó. Tui đồng ý hai tay hai chân.”
Tuấn Tú mệt mỏi nói theo:
“Anh sẽ ở nhà làm hậu phương cho mấy đứa thôi, có gì cứ kể anh nghe sau nhen.”
Huyết Yêu nghe đến tên Mộng Tinh thì hơi cau mày. Theo như hắn được biết gã Mộng Tinh đã bị nhốt lại từ rất lâu, không lý nào lại chạy ra bên ngoài giết người bừa bãi để câu dẫn sự chú ý của những người khác để rồi bị bắt một lần nữa. Chắc phải có âm mưu gì đó chứ không ai hành động ngu ngốc như vậy, hoặc gã tự tin với năng lực của gã, tự tin rằng không có Kim Quy thứ hai thì hắn không bắt gã được.
Nghe đến bức tranh ma quái Huyết Yêu càng chứng thực suy đoán của mình. Chắc chắn gã Mộng Tinh đang âm mưu với ai đó, người này rất có thể là người đã cứu gã thoát khỏi cảnh tù tội. Huyết Yêu nói với mọi người:
“Mộng Tinh không phải kẻ ngu. Hắn sẽ không hành động ngông cuồng như vậy nếu không chắc rằng không ai có thể làm gì được mình.”
Trúc Chi nói:
“Em cũng nghĩ hắn có âm mưu gì đó. Bởi vì con ma trong lớp học đã nói Vô Ảnh bị Mộng Tinh và ma tranh hợp sức bắt đến kinh thành Thăng Long. Thực chất anh ấy đã được chị Cẩm Như cứu đi. Tại sao con ma lại nói dối như vậy, liệu Thăng Long đang có gì đó đáng sợ chờ tụi mình không?”
Thanh Lâm cũng đưa ra thắc mắc:
“Còn nữa, mắc mớ gì hắn lại giết người trong trường mình? Chuyện cuốn sổ tay của thằng Uy tự dưng rơi vào tay đám con gái mong muốn mình đẹp hơn rất gượng gạo.”
Nhất Uy suy đoán:
“Có thể hắn muốn biết ai trong trường đang bảo vệ thứ gì đó không – thứ mà nhiều kẻ rất có thể đã biết nó biến mất ấy. Nếu hắn đột nhiên giết người, sau đó có người sẽ xuất hiện và hắn liền biết những người này chính là những người đang bảo vệ đồ vật ấy.”
Tuấn Tú đập lên vai Nhất Uy một cái và nói:
“Thanh kiếm của Quỷ thì nói huỵch toẹt ra đi còn bày đặt đồ vật kia đồ vật nọ. Chú mày từ khi nào nói chuyện bí hiểm thế hả?”
Huyết Yêu tán thành với ý kiến của Nhất Uy. Rất có thể đang có âm mưu ghê gớm đang bày ra trước mặt họ mà họ không tài nào đoán được kẻ đứng đằng sau những chuyện này.
Trúc Chi tóm gọn lại câu chuyện sau cho hợp tình hợp lý nhất:
“Đầu tiên chú Tiến đã đưa bức tranh cho thầy hiệu trưởng và nói đó là bức họa của Lý Chiêu Hoàng. Mà cái chú này thân thế của chú ấy vẫn còn là một ẩn số. Chú ấy tại sao lại muốn giết thầy hiệu trưởng? Liệu chú ấy có biết sự nguy hiểm của bức tranh khi đưa nó cho thầy không?”
Thanh Lâm tiếp lời:
“Đừng quên chính chú ấy là người đã tìm ra Đổng Cô, cũng là người tìm ra bức họa kia. Chú ấy cùng lúc liên quan tới cả hai chuyện, điều này rất đáng ngờ. Làm sao một con người bình thường lại tìm ra hai vật hắc ám, mà lại vô tình đưa nó vào thế giới loài người để giết người ta chơi được. Rất có thể chú Tiến là người đang cầm chìa khóa mọi mắc xích này.”
Huyết Yêu gật đầu khen ngợi Thanh Lâm khiến cậu vui ngất ngây, miệng cười toe toét. Từ thanh kiếm của Nhất Uy phát ra một vệt sáng màu xanh giống như màu của phốt-pho bị đốt, hay màu của ma trơi thường bắt gặp ở nghĩa địa. Nhất Uy thấy thế rút thanh kiếm từ trên thắt lưng xuống đặt lên trên bàn, từ thanh kiếm phát ra một giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi:
“Quên không nói với mọi người một chi tiết, con bé mọi người cứu thoát khỏi Mộng Tinh bị nhập xác.”
“CÁI GÌ?”, Trúc Chi hét lên đầy phẫn nộ.
Vô Ảnh cũng hùa theo:
“Nè thần kiếm đại ca chuyện quan trọng như vậy mà anh quên là sao?”
Nhất Uy không muốn mọi người chỉ trích thần kiếm thêm cậu lặng lẽ đeo thanh kiếm lại vào lưng, cậu nói nhẹ nhàng:
“Anh ấy vẫn chưa khôi phục thần khí. Dù sao chúng ta cũng biết được một chuyện quan trọng. Rất có thể không có đám con gái muốn mình đẹp mà triệu hồi Mộng Tinh, mà do Lan Anh sắp đặt. Đầu tiên cô ta đã trộm cuốn sổ trong cặp của em, tại sao lại biết cuốn sổ nằm trong tay của em phải hỏi rõ cô ta rồi. Thứ hai, cô ta vờ đi qua đi lại trước camera để chắc rằng chúng ta vì tìm ra cuốn sổ bị mất mà có được đoạn ghi hình, vì dù sao Thanh Lâm cũng là con cưng của thầy hiệu trưởng và chúng ta muốn có đoạn clip kia rất dễ dàng. Chỉ là cô ta không ngờ rằng cái chết của mình được Ngân Chi tiên đoán được và tới nơi cứu mạng.”
Huyết Yêu cắt lời của Nhất Uy:
“Ngân Chi tiên đoán được?”
Nghe Huyết Yêu hỏi, mọi người im lặng chuyển ánh mắt sang Trúc Chi chờ cô trả lời. Thật ra trong lúc kể chuyện đã xảy ra trong những ngày qua cô dường như “quên bén” đi chuyện mình nhìn thấy trước những cái chết, làm như họ đã tình cờ phát hiện ra những cái chết kia mà thôi. Chỉ là cô thấy Huyết Yêu đã có đủ chuyện để lo lắng rồi nên không muốn hắn áp lực thêm chuyện của mình.
Trúc Chi gãi đầu gãi tai bắt đầu nói:
“Trước đó em đã gặp ác mộng về cái chết của thầy nhờ vậy mới đến cứu thầy kịp lúc. Cũng là em đã thấy cô bạn Lan Anh bị Mông Tinh giết chết, nhờ vậy mới tới nhà bạn ấy cứu lấy bạn ấy. Những ngày qua những cơn ác mộng ngày càng trở nên tồi tệ. Em đã mơ thấy một người cầm một thanh kiếm dài đỏ chót, trên tay nắm có một viên ngọc màu đen, và lưỡi kiếm hình quắn xuống hình một con rồng. Em không tài nào nhìn thấy mặt người đó, người đó đang đứng trên xác của mọi người, nơi đâu cũng là xác chết.”
Vô Ảnh ngồi đối diện nhìn thấy mắt của cô như có nước, đôi mắt bình thường đã ngập tràn nỗi buồn giờ càng thấy rõ sự thương tâm trong ấy. Gã an ủi:
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra, được chứ? Chúng ta sẽ tìm ra thanh kiếm trước kẻ đó. Hắn rất có thể là tên tiểu ma vương đang lưu lạc đâu đó.”
Trúc Chi nghẹn ngào nói:
“Nếu chúng ta không tìm ra trước thì sao? Nếu đúng như những gì em thấy, tất cả mọi người đều chết dưới tay kẻ đó thì sao?”
Huyết Yêu bắt Trúc Chi nhìn vào mắt của mình, hắn gằng từng chữ một:
“Cô thấy ta là kiểu người sẽ đứng nhìn các người chết đi sao?”
Đương nhiên Trúc Chi không cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra, đương nhiên Huyết Yêu không đứng nhìn họ sẽ bị giết. Chỉ có điều nếu như tiểu ma vương là người sẽ sở hữu thanh kiếm đó và hắn mạnh đến mức ngay cả Huyết Yêu cũng không đấu lại thì sao? Đáng sợ hơn khi Trúc Chi đã thấy xác của Huyết Yêu nằm một chổ đầy máu mê và không rõ sống chết. Cô sợ điều mà cô thấy có thể trở thành sự thật vì những gì cô thấy hình như đang thành sự thật cả rồi.
Huyết Yêu hỏi lại:
“Những giấc mơ ấy bắt đầu từ khi cô nuốt viên minh ngọc, đúng chứ? Trước đó cô không hề thấy trước?”
“Đúng vậy, chỉ thấy sau khi nuốt lấy trái tim của biển. Thượng Nguyệt vẫn không chịu rời khỏi phòng em.”
Huyết Yêu đi qua đi lại trước mặt mọi người, hơi bâng khuâng nói:
“Quái lạ. Thủy Hà cũng từng nhìn thấy một số sự việc như thế, chỉ có điều nó không rõ lắm. Muội ấy nghĩ đó chỉ là những cơn ác mộng thông thường. Xem ra ta lại phải bận rộn rồi. Trước khi chuyện đó xảy ra, ta muốn tìm hiểu chuyện đang diễn ra trước, cô không phật lòng chứ?”
Trúc Chi lắc đầu, đương nhiên ưu tiên của cô là an toàn của mọi người trước. Phải biết Mộng Tinh và người trong bức họa làm việc cho ai và kẻ này có mạnh không, có khao khát muốn có được thanh kiếm của Quỷ hay không. Nhất Uy nói tiếp chuyện lúc nảy cậu còn chưa nói xong:
“Nếu đúng như thần kiếm nói, Lan Anh bị nhập xác. Vậy tại sao Mộng Tinh lại giết chết cổ?”
Trúc Chi suy đoán:
“Rất có thể muốn thủ tiêu bạn ấy. Dù sao linh hồn đã nhập vào xác của bạn ấy đâu chết được, người chết chỉ có bạn ấy thôi.”
Huyết Yêu đúc kết lại vấn đề lần cuối:
“Mộng Tinh, Bức họa ma, những con ma trong trường học rất có thể đã về cùng một phê, và kẻ đứng sau họ chúng ta vẫn chưa biết được. Mục đích của chúng là gì, điều gì trong trường khiến chúng muốn chiếm lấy liệu có phải thanh kiếm của Quỷ thật không, vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ. Còn nữa, chúng dụ được mấy người lộ mặt, chắc chắn muốn biết người phía sau hậu thuẫn mọi người là ai. Điều này còn hên, có thể tung tích của ta chưa bại lộ.”
Vô Ảnh bồi thêm một câu:
“Và chúng tưởng em đã bị người ta giết chết không tìm thấy xác nên mọi người mới đi tìm cả đêm mà vẫn chưa được. Kinh thành Thăng Long chắc sẽ đón chờ chúng ta bửa tiệc ra trò, em nghĩ em không bỏ lỡ nó được.”
Huyết Yêu chưa giải tán đám đông bởi vì trời mưa vẫn chưa dứt. Và mọi người quá chán khi phải nhìn hết người này sang người kia mà không nói với ai lời nào. Họ vẫn chưa nghĩ ra một kế hoạch sao cho hoàn hảo. Bất chợt Trúc Chi “A” lên một cái, cô nhớ ra Cẩm Như đã nhờ cô chuyển lời cho Huyết Yêu. Cô nói ngay:
“Phải rồi, suýt thì quên một chuyện. Cẩm Như có nhờ chuyển lời cho anh, chỉ nói rằng Nguyên Sâm đã ra khỏi nơi trú ẩn, hắn đang lang thang ngoài kia.”
“Cẩm Như xuất hiện ở đây? Nàng ấy sao lại đi lung tung khắp nơi được?”
Trúc Chi nghe Huyết Yêu gọi Cẩm Như là “nàng ấy” nghe tình tứ như vậy trong lòng không vui lắm, cô quay mặt sang chổ khác không trả lời câu hỏi của Huyết Yêu. Vô Ảnh thấy thế liền tiếp lời:
“Tụi em có nhắc người cứu em thoát khỏi Mộng Tinh chính là ả hồ ly Cẩm Như rồi mà?”
Thanh Lâm nói leo:
“Nguyên Sâm là ai vậy thầy? Chị Cẩm Như có vẻ rất lo lắng khi nói tới lão ấy.”
“Nguyên Sâm?”, Huyết Yêu nhắc lại một lần nữa, sau đó hắn càng rơi vào trầm tư hơn, “Nếu vậy ta phải đi một chuyến, gặp lại mọi người sau. Còn kế hoạch đối phó với đám người Mộng Tinh, mọi người phải lứu ý một chút. Chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây. Ta sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”
Huyết Yêu đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo (riêng Trúc Chi vẫn còn ngồi đó gặm nhấm tiếng gọi yêu thương của hắn dành cho Cẩm Như). Hắn nói tiếp:
“Vô Ảnh lớn nhất ở đây nhớ bảo vệ mọi người. Còn nữa, nếu có chuyện không thể giải quyết cứ đến gặp Nhất Đằng ba của Nhất Uy, chú ấy biết phải làm gì.”
Trúc Chi và Nhất Uy trao đổi ánh mắt cho nhau. Nhân vật ba nuôi của Nhất Uy là Nhất Đằng – người được Huyết Yêu giao trọng trách bảo vệ cậu ấy từ khi còn nằm nôi khá bí hiểm. Cho đến giờ cả nhóm vẫn chưa lần nào giáp mặt với chú ấy. Cô tò mò chú ấy mạnh đến đâu lại được Huyết Yêu tin tưởng giao trọng trách nặng nề như vậy. Chú ấy chắc không phải là một pháp sư trừ tà bình thường.
Nhất Uy không hiểu lắm, nhất là về chuyện Huyết Yêu vừa nói. Nếu quả như ba của cậu là một người có sức mạnh vượt trội sao lại không đấu lại đám thợ săn linh hồn trước đó, phải gọi cậu từ nhà thầy hiệu trưởng về nhà xem tình hình. Không lẽ ông ấy giấu giếm sức mạnh của mình ngay cả với cậu hay sao. Còn chuyện gì bất ngờ hơn được nữa chứ?
Vô Ảnh dạo này được cơ hội lên mặt trông thấy. Nhất là khi Huyết Yêu đặc biệt tin tưởng gã. Nói thật gã đã từng nghĩ đến việc trước đây giữa gã và Huyết Yêu đã có đoạn thời gian thân thiết hoặc giống như họ từng là huynh đệ vậy. Từ khi Huyết Yêu biết gã là ai đến giờ đã đối xử với gã vô cùng tốt, không giống như trước đây một mực muốn giết chết gã. Gã cười vui vẻ.
Nhất Uy đề nghị:
“Nếu thầy đã nói chổ ba của tui có điều gì đó đáng mong chờ. Chúng ta có cần hành quân đến nhà tui xem thử sao hay không?”
Trúc Chi thốt lên:
“Ý hay đó. Tui đồng ý hai tay hai chân.”
Tuấn Tú mệt mỏi nói theo:
“Anh sẽ ở nhà làm hậu phương cho mấy đứa thôi, có gì cứ kể anh nghe sau nhen.”
Danh sách chương