Con đường thật sự rất bình yên. Gần đây, mọi người xem như đã vượt qua được cửa ải khó khăn kia, không còn cảm thấy khủng hoảng, sợ hãi nữa, rất ít khi nghe được tiếng phụ nữ và trẻ em khóc.

Sở Phong đi dọc theo con đường lát đá về nhà. Nơi này nằm ở phía đông nhất của thị trấn, sát với rừng cây, rất yên tĩnh.

Con nghé vàng có thể gây ra phiền phức hay không? Hắn hơi lo lắng. Cái tên này là một tên không an phận. Tuy rằng hắn đã dặn dò nếu có người đến gần thì nhất định phải trốn.

Nhưng nó lại không nghe lời.

Hình dáng của nó rất bắt mắt, cả người vàng óng ánh, ngay cả sừng cũng giống như được đúc từ kim loại màu vàng, ai nhìn vào cũng cảm thấy không bình thường.

Trong viện rất yên tĩnh, không nghe tiếng kêu của con nghé vàng. Điều này khiến cho Sở Phong thở phào một hơi.

Đi ra cửa sau, hắn cũng không nhìn thấy người nào, không khỏi cau mày. Không phải có người tìm hắn sao? Không nên nhanh như vậy đã rời đi mới đúng chứ.

Sở Phong thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai trong tình huống con đường bị tách ra, dị biến xảy ra khắp nơi, thế cục cực kỳ nguy hiểm lại chạy đến nơi này tìm hắn?

Lúc này, hắn không muốn bỏ qua, nhất định phải biết được.

Bỗng nhiên, trên ban công thư phòng lầu hai xuất hiện một bóng người, là một chàng thanh niên còn trẻ, đang nở nụ cười thản nhiên đánh giá Sở Phong.

Sở Phong có chút không thích. Hắn chưa bao giờ gặp người này. Một người xa lạ đến thẳng thư phòng nhà hắn, không để ý đến cảm nhận của người khác, đúng là rất bất lịch sự.

Nhất là, người này lại rất bình tĩnh, đứng im không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn hắn, giống như người đó mới là chủ nhân của nơi này.

“Anh là ai?” Sở Phong hỏi. Hẳn đây là một trong những người mà Bác Lưu đã nhắc? Nhưng hắn không quen.

“Tả Tuấn.” Chàng thanh niên đáp lại rồi nhảy từ trên ban công lầu hai xuống đất, động tác mạnh mẽ, lưu loát.

Vóc người của y chỉ trung bình, làn da màu lúa mì, tóc ngắn, ánh mắt có thần, không tính là đẹp trai, nhưng lại có khí chất và sắc bén.

Cái tên Tả Tuấn này nhìn không bình thường, giống như người thuộc quân đội quanh năm ẩn hiện trong rừng.

Nhưng chỉ là giống mà thôi, cũng có thể không phải. Trên người y có nhuệ khí, có tự phụ, vừa thấy là biết người này không thích nghe theo mệnh lệnh.

“Tôi không biết anh.” Sở Phong nhìn y.

“Hiện tại không phải đã biết rồi sao?” Tả Tuấn nói. Y rất bình tĩnh, ánh mắt đánh giá toàn thân Sở Phong.

Sở Phong vô cùng phản cảm. Đây là nhà của hắn, bây giờ lại đảo khách thành chủ, tuyệt không để ý đến cảm nhận của hắn. Hơn nữa còn có chút bức người.

“Nếu anh không có chuyện gì để nói, mời anh đi ra ngoài. Tôi thật sự không quen anh.” Sở Phong hạ lệnh trục khách.

“Cậu tưởng rằng tôi thích đến cái nơi rách nát này của cậu sao, chỉ là được người ta nhờ vả, đến xem cậu như thế nào mà thôi.” Tả Tuấn đáp.

“Ai nhờ vả?”

Tả Tuấn không đáp, quay chung quanh Sở Phong một vòng, không kiêng nể dò xét trên dưới Sở Phong. Ngay lúc nhìn thấy Sở Phong đã quan sát, bây giờ lại càng quá phận.

“Nhìn cũng hơi tuấn lãng đấy. Nhưng ngoài ra thì chẳng còn chỗ nào lạ cả.” Tả Tuấn đưa ra kết luận.

“Tự cho là đúng.” Sở Phong càng lúc càng phản cảm. Lần đầu gặp mặt, chẳng quen biết nhau, sao biết được mà nói, thế mà lại dám đưa ra kết luận như thế.

“Đừng có mà không thích nghe. Tôi nói chính là sự thật. Nói cậu không có gì lạ là đã nể mặt cậu lắm rồi.” Tả Tuấn không khách sáo nói, ánh mắt lợi hại nhìn Sở Phong: “Người như cậu chỉ được xem là bình thường, thế đạo khác biệt. Rốt cuộc tôi chẳng có gì cảm thấy ngoài ý muốn khi cậu chỉ có thể đứng hàng dưới chót như thế này.”

“Anh có bệnh à?” Sở Phong phản cảm vô cùng. Giọng điệu thuyết giáo của người này giống như y đang đứng ở chỗ rất cao đánh giá nhân sinh của hắn.

“Biến ra ngoài nhanh cho tôi.” Sở Phong chỉ tay ra ngoài cổng.

“Biến ra ngoài?” Ánh mắt Tả Tuấn rất sáng, giống như có đeo kim loại, cộng thêm làn da màu lúa mì và mái tóc ngắn của y, vừa thấy là biết y là loại người rất cường ngạnh.

“Dựa vào cậu mà cũng dám nói với tôi như vậy?” Y lắc lắc đầu, cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Anh cho rằng mình rất giỏi à? Dựa vào cái gì lại chạy đến nhà của tôi giễu võ giương oai?” Sở Phong tận lực khắc chế, không muốn ra tay với người này, thầm nghĩ muốn đuổi y đi.

“Cậu cho rằng cho tôi là người rảnh rỗi lắm à? Núi Thái Hành là một ngọn núi bao la, hùng vĩ, có thể nói là một trong những danh sơn trong thiên hạ. Trên mặt đất khắp nơi đều là bảo khố. Thời gian của tôi rất quý báu. Nếu không phải mặt mũi người ủy thác đủ lớn, bảo chúng tôi trên đường đi thuận tiện ghé ngang quan tâm cậu một chút, cần chi tôi phải đến đây chứ?” Tả Tuấn hừ lạnh.

“Anh có thể đi rồi. Tôi không cần anh quan tâm.” Sở Phong cau mày. Hắn nhìn Tả Tuấn, cảm thấy cái kiểu quan tâm không có cũng được này thật sự khiến người ta sinh lòng chán ghét.

Sở Phong không thèm quan tâm đến y, bước thẳng lên lầu, chạy đến thư phòng. Ở đó có một số trang giấy mà con nghé vàng đã ghi, hơn nữa Tả Tuấn đã từng ở trong căn phòng này.

Tả Tuấn cười nhạo: “Đến bây giờ mà cậu còn chưa biết đây là thời đại gì sao? Cũng đúng, đối với loại người tầng dưới chót như cậu mà nói, căn bản chẳng bao giờ được tiếp xúc với tầng trên, lúc nào cũng lạc hậu, không biết chênh lệch với tôi bao nhiêu nữa.”

Y tùy ý đi thẳng lên lầu, tiến vào thư phòng Sở Phong.

“Anh đi ngay cho tôi.” Sở Phong không chịu nổi, quát lớn với Tả Tuấn.

“Ngu muội!” Sắc mặt Tả Tuấn lạnh lại: “Cậu cái gì cũng không biết.”

Tiếp theo, y khinh miệt nói: “Trong quá khứ, chẳng qua cậu chỉ may mắn chút thôi, quen biết được người kia. Bây giờ người ta nhớ tình bạn cũ, nhưng ngày sau thì chưa chắc. Khoảng cách giữa thần và ăn mày cách nhau bao xa? Trong thời kỳ tỉnh tỉnh mê mê gặp được cậu, cũng chỉ như thế thôi. Sau này khoảng cách sẽ như rãnh trời, không thể vượt qua.”

Sở Phong bình tĩnh nhìn y, hỏi: “Anh nói xong chưa? Nói xong thì biến!”

“Đừng hô to gọi nhỏ với tôi như vậy. Bây giờ cậu còn chưa rõ, sự chênh lệch giữa người phàm và chúng tôi tuyệt đối không phải cậu có thể mạo phạm.” Tả Tuấn lạnh lùng nói.

Sau đó, y nhìn Sở Phong, nói tiếp: “Bây giờ thu dọn đồ đạc theo tôi đến thị trấn.”

Sở Phong cố kềm chế cơn giận, dần dần bình tĩnh, hỏi: “Vì sao tôi lại phải đến đó?” Hắn bình tĩnh, chính là muốn tìm hiểu một số tình huống.

“Trên mặt đất khắp nơi núi Thái Hành đều là bảo khố, tôi và một số người nữa đến núi Thái Hành, phụ trách khu vực này. Bây giờ chúng tôi đang nghỉ chân tại huyện thành. Có thể đảm bảo cậu còn sống chỉ là được sự ủy thác của người ta mà thôi. Tổng cũng nên tận lực một chút.” Tả Tuấn bình thản nói.

Bên ngoài đang có một đám người ở gần núi Thái Hành? Tinh quang trong mắt Sở Phong thu lại một chút.

“Tôi ở đây rất tốt, không muốn đến thị trấn.” Sở Phong từ chối, hơn nữa còn hỏi: “Các người rốt cuộc là ai vậy?”

Tuy rằng hắn đã đoán ra được, nhưng cũng muốn xác nhận lại một chút.

“Cậu chỉ là một người phàm, không cần thiết phải biết nhiều như vậy. Thế giới chúng tôi không phải cậu có thể chạm đến. Hãy thành thật an phận, sống cuộc sống bình thường của cậu là được. Lát nữa đi theo ta.” Tả Tuấn khinh thường nói. Y đã mất kiên nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện