Biên tập: B3

Trong căn hầm âm u dưới lòng đất, cánh cửa được đẩy ra mang theo một luồng sáng nhạt.

Mùi máu tanh nồng nặc giống như một cánh tay vô hình mãnh liệt xiết lấy trái tim Tsukio.

Đau nhói.

Aki nằm trên sàn nhà lạnh như băng, máu trên sàn nhà đã khô thành một màu tím đen.

“Aki!!!” Tsukio gần như gục xuống bên người Aki. Cơ thể run lên như một cái sàng.

“Tsukio… con của Aki… Aki không cam lòng” Aki vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Thủ lĩnh Tsukio, Tsukio này cũng không cách nào bảo vệ người phụ nữ của mình.

Hôm ấy, tại căn hầm trong ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô, Aki bị kẻ thù sát hại.

Thai nhi hơn năm tháng trong bụng cô bị bọn chúng tàn nhẫn móc ra.

Cô không cam lòng. Anh cũng vậy.

Tsukio nổi điên lên đi tìm hung thủ. Nhưng hung thủ không hề để lại một chút dấu vết, hắn cứ như một con ma bí ẩn vậy.

***

Mỗi ngày Tsukio đều mượn rượu giải sầu, sau đó tình cờ quen một người phụ nữ ở hộp đêm.

Ngày đó anh uống say nôn ói đầy đất.

Cô ấy đi tới đỡ anh vào nhà vệ sinh, lau khô cơ thể bẩn thỉu sau đó nhẹ nhàng an ủi anh.

Cô tên là Shiratori Haruko, là người phục vụ trong hộp đêm, một cô gái bình thường.

Cô không biết anh là ai nên cô không hề sợ hãi.

“Anh trai này, sao luôn uống say bí tỉ vậy” cô đưa tới một ly nước đá. Trong giọng nói ấy có mấy phần trách móc, nhưng rõ ràng là đang quan tâm anh.

“Một mình uống rượu giải sầu rất cô đơn, để em cùng anh uống hai ly”

Tsukio nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng.

Aki cũng từng là một cô gái bình thường như vậy.

Aki cũng từng là nhân viên phục vụ trong hộp đêm.

Aki cũng đã từng không biết anh là ai, phục vụ anh như những người khách bình thường.

Thật ra anh chỉ cần một cô gái bình thường, chỉ cần cô ấy yêu anh thật lòng, chân thành quan tâm anh mà không phải là hư tình giả ý, chăm sóc nịnh hót anh chỉ vì sợ hãi hoặc vì mục đích bẩn thỉu nào đó.

***

Dần dần Tsukio đã coi Shiratori là thế thân của Aki, nếu rảnh rỗi anh sẽ đến hộp đêm kia ngồi một lát, nhưng không uống say mèm nữa mà chỉ ngồi trò truyện với Shiratori.

Anh không hề nhắc một lời nào tới cái chết thảm của Aki, đây đã trở thành điều cấm kỵ trong lòng của Tsukio, chỉ cần chạm vào liền đau.

Tất cả mọi việc đang làm hiện giờ đều giống như đã làm với Aki trước đây, mối quan hệ của hai người không có chút gánh nặng, ung dung tự tại.

Tựa như một lời nhắc nhở của giấc mơ ngày xưa.

***

“Thật ra anh là thủ lĩnh Tsukio”

“Vậy thì sao?” Shiratori cười thờ ơ.

Giống như Aki năm đó, ngây thơ thẳng thắn, không tim không phổi.

Vì vậy Shiratori trở thành người phụ nữ thứ hai của Tsukio, anh dè dặt đón nhận cô, giống như ôm trong ngực một ngọn lửa nóng.

Anh đem tất cả tình yêu cùng dịu dàng trao cho cô, cố gắng bù lại những gì anh đã nợ Aki.

Sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, Shiratori thường xuyên nói một câu: “Thật muốn sớm có em bé”

“Em quá gấp gáp rồi đấy!” Ngay cả Tsukio cũng đỏ mặt.

“Vậy sao? Nhưng em thích trẻ con lắm” Vẻ mặt Shiratori có chút ảm đạm.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi chấp niệm của Shiratori, rất nhanh sau đó cô liền mang thai. Người hạnh phúc nhất là Tsukio.

“Tôi được làm cha rồi” Tsukio vô cùng cao hứng túm lấy cổ áo của một tên thuộc hạ quay vòng vòng, khiến cho người anh em mới vào đó bị doạ sợ không nhẹ.

“Anh xem anh kìa, giống như đồ ngốc vậy” Shiratori vừa cười vừa chảy nước mắt hạnh phúc.

Cô được bảo vệ vô cùng cẩn thận, bởi vì Tsukio tuyệt đối không cho phép bi kịch xảy ra một lần nữa.

***

Nhưng bất hạnh vẫn xảy ra. Khi Shiratori mang thai đến tháng thứ năm thì bị sảy. Tự nhiên sảy thai không rõ lý do.

“Em không cam lòng… Tsukio, con của chúng ta…” Shiratori khóc, vẻ mặt như tro tàn.

“Không sao đâu, rồi sẽ lại có đứa khác thôi đúng không? Không sao đâu Shiratori…” Trong lòng Tsukio cũng khó chịu vô cùng nhưng vẫn mạnh mẽ an ủi.

Anh nhớ tới những gì đã xảy ra với Aki. Không muốn người phụ nữ của mình lại buồn bã lần nữa.

Nhưng sau một thời gian dài Shiratori vẫn sầu não không vui, giống như một đoá hoa khô héo. Giống như cái chết của đứa trẻ đó đã mang hết sức lực cả đời của cô đi vậy.

***

Đến khi chính Tsukio cũng phải bắt đầu hoài nghi, liệu phải chăng cả đời Shiratori cũng sẽ không cười nữa thì sức sống của cô mới khôi phục lại bình thường.

Hôm đó cô bình tĩnh nói với Tsukio: “Hôm nay em đã lén đi bệnh viện… đứa nhỏ lần này nhất định sẽ được sinh ra khoẻ mạnh bình an” Khiến Tsukio cũng yên lòng.

Anh đã vì Shiratori mà mời một vị bác sỹ riêng giàu kinh nghiệm, chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Chỉ để cô có thể sinh ra một em bé mạnh khoẻ.

“Tình hình phu nhân của ngài rất tốt, lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì cả” Ngay cả bác sỹ cũng đã nói như vậy. Thế nhưng năm tháng sau lại xảy ra chuyện giống y như trước. Giống như đứa trẻ ấy không muốn sinh ra trên đời.

“Không thể nào, phu nhân của ngài không có chút dấu hiệu nào là sẽ sinh non cả…” Bác sỹ đầu đầy mồ hôi, chờ đợi phán quyết của Tsukio.

Nhưng anh chỉ than thở, không ngừng than thở, mặt xám như tro tàn.

Năm tháng. Giống như một lời nguyền. Một lời nguyền của cái chết.

***

Sau khi Shiratori yếu ớt tỉnh dậy, câu đầu tiên cô nói với Tsukio là: “Tsukio…. Shiratori thực sự muốn có một đứa trẻ… Shiratori không cam lòng”

Cô không cam lòng. Nhưng anh biết. Có lẽ cả đời này Shiratori cũng không thể sinh con được nữa.

Tsukio có thể bảo vệ cô không bị thương tổn, có thể cho cô mọi điều cô muốn. Nhưng cũng có những chuyện mà anh không thể làm được.

“Shiratori, con cái gì chứ… không quan trọng. Có anh ở bên em còn chưa đủ sao?”

Miệng Shiratori mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô định nói: “Không đủ, mãi mãi không đủ”

***

“Tsukio, có thể đáp ứng em một chuyện không?” Hôm đó khi Tsukio đang ngồi chăm sóc bên giường bệnh thì Shiratori đột nhiên nói.

“Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm” Tsukio thấp thỏm đồng ý.

“Em muốn…” Shiratori chần chừ, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm thật lớn mới bật thốt lên “…đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ”

Lại là đứa trẻ.

Tsukio không biết phải làm sao, cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Shiratori, sau này khi anh chết đi, làm sao anh có thể giao sự nghiệp cả đời lại cho một người ngoài?”

“Nhận nuôi một đứa bé gái được không? Con gái sẽ không thừa kế gia sản của anh”

“Con gái cũng vậy thôi, không thể được”

“Vậy để cho thuộc hạ của anh nhận được không? Coi như ngay cả trên danh nghĩa cũng không phải là con của chúng ta, em chỉ muốn có một đứa trẻ ở bên cạnh em thôi…” Shiratori vừa nói vừa khóc oà ra thành tiếng.

“Thôi được rồi, để anh dẫn em đi xem, nếu thấy thích hợp thì tính sau” Tsukio bị tiếng ồn làm choáng váng đầu óc, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của Shiratori nữa.

***

Mấy ngày sau, Shiratori đã thực sự đem một đứa bé gái từ cô nhi viện về.

Đứa bé còn chưa đầy một tuần tuổi, vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, và lông mày của cô bé lại có mấy phần giống Tsukio.

“Anh xem này, ánh mắt của cô bé này giống ánh mắt anh chưa? Còn có đôi lông mày kia nữa…” Shiratori ôm đứa trẻ, mừng rỡ như điên.

Tsukio ở bên cạnh phiền não rút ra một điếu thuốc. Anh không nhìn đứa trẻ này, không hề muốn nhìn.

Từ khi đưa đứa trẻ về, mỗi ngày Shiratori đều ở lì trong phòng ngủ chơi với nó.

Shiratori nổi hứng lên đặt cho cô bé cái tên Keiko, Keiko Haruko. Bởi vì Tsukio không cho phép dùng họ của anh.

***

Điều có ích duy nhất của đứa bé này đó chính là khiến tinh thần Shiratori ngày một tốt lên.

Nhưng dường như cô ấy cũng đã có vấn đề về thần kinh. Sự đả kích sau hai lần sảy thai làm cô mất đi hai đứa con đã khiến tinh thần cô trở nên không được bình thường.

“Tsukio, anh nhìn xem đứa nhỏ này có khả ái không? Giống anh quá” Shiratori vừa chơi với Keiko vừa nói.

Tsukio không buồn để ý đến cô. Anh cảm thấy Shiratori càng ngày càng trở nên đáng ghét, chẳng hiểu tại sao.

Mối quan hệ của hai người rạn nứt ngày một sâu, chính là do đứa trẻ tên Keiko, đứa trẻ đó giống như một con ma độc ác khiến cho mối quan hệ của họ trở nên tồi tệ hơn.

Mọi thứ đã không thể vãn hồi.

***

Cuối cùng có một ngày, khi Shiratori cứ luôn thao thao bất tuyệt cái câu: “Nếu như Keiko là đứa trẻ do em sinh ra thì tốt biết mấy”

Sự tức giận tích luỹ bao lâu nay của Tsukio đã bùng phát.

“Đủ rồi, cô sẽ không bao giờ sinh được con. Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không có con. Cô đã hiểu chưa? Im miệng vào cho tôi”

Shiratori hoảng sợ nhìn anh, nước mắt cứ thế chảy ra.

Tsukio nặng nề đóng sập cửa rồi xoay người bỏ đi.

***

Cả ngày trời Shiratori nhốt mình trong phòng với Keiko, không ăn không uống.

Lúc đầu Tsukio còn tức giận nhưng càng về sau càng áy náy, cuối cùng chuyển sang sợ hãi.

Anh đứng ở ngoài cửa nói xin lỗi nhưng từ đầu đến cuối Shiratori không hề trả lời.

Liệu có phải đã tự sát rồi không? Tsukio nghĩ.

Anh đã từng thề trong lòng là sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình phải đau buồn nữa.

Đây không phải lỗi của Shiratori, là lỗi của anh, chính anh đã mất đi sự nhẫn nại với cô.

“Người đâu, phá cửa cho tôi” Tsukio cắn răng ra lệnh cho thuộc hạ.

Anh phải xin lỗi cô, phải cưng chiều yêu thương cô giống như ngày xưa.

Một, hai, ba… cửa mở ra.

Một mùi máu tanh nồng nặc xốc thẳng vào mũi. Cơ thể Tsukio chao đảo, suýt chút nữa đứng không vững.

Shiratori nằm trên giường, mỉm cười hạnh phúc với Tsukio.

Nụ cười của cô dịu dàng như vậy, hiền từ như vậy, hài lòng như vậy.

“Tsukio, cuối cùng chúng ta cũng có đứa trẻ của mình”

Bụng của cô nhô lên thật cao, giống như phụ nữ mang thai chín tháng. Thân dưới là máu tươi đã khô lại.

Một tay cô cầm kim, một tay cầm chỉ. Trên đất có một cái kéo nhuốm máu. Riêng bóng dáng của Keiko lại không hề thấy đâu.

Tsukio, cuối cùng chúng ta cũng có đứa trẻ của mình.

Cô hạnh phúc nói.

***

Truyền thuyết:

Quái vật Ubume.

Là loại quái vật được biến thành do chấp niệm của người phụ nữ chết khi sinh con, sẽ đi trộm con của người khác về nuôi, vô cùng sợ chó.

(Thông tin do Bê Ba tìm hiểu: Ubume là một quái vật giống chim nhưng có thể hoá thành phụ nữ đi bắt cóc trẻ em mỗi khi lông của nó bị ngắt. Ubume được cho là hoá thân từ linh hồn của những người phụ nữ chết khi sinh hoặc chết khi mang thai)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện