Nơi mà đấng Array hóa thân sau đó được đặt tên là Muh, một thánh địa của tộc Aggi.
Trong suốt nhiều nghìn năm tiếp theo ở thời mà loài người vẫn còn ăn lông ở lỗ, dân Aggi đã phát triển vượt bậc đến nỗi bồi đắp nên cả một quần thể kiến trúc bảo tháp, trên mỗi đỉnh tháp gắn một viên ngọc luôn rực rỡ ngày đêm, thứ được đồn là khi xưa rơi xuống từ khóe mắt đấng Array của họ.“Thực chất đây cũng không phải quần thể thờ tụng đơn thuần, vị trí của những tòa tháp đã được tính toán rất kỹ để hình thành thế cục ‘trói thần’.” Pat lạnh lùng nói.Khi đấng Array nhập lại thần tịch, sức mạnh thần thánh của ông cũng trở lại.
Dân Aggi muốn lợi dụng điều đó, trói chân ông vào Muh, khiến thần lực của ông mãi mãi đổ xuống vùng đất này, biến nơi đây thực sự trở thành một xứ sở thần tiên.Để thực hiện kế hoạch họ lại giành nhiều nghìn năm tiếp theo sản sinh một đội quân ‘Thông linh nhạc binh’, những người có khả năng giao tiếp với thần thánh thông qua âm vực cực kỳ đặc biệt của mình.
Đội quân này chính là tổ tiên xa của dân Cổ Cồng ngày nay.Đội quân Thông linh nhạc binh sau trăm năm kêu gọi cuối cùng cũng dụ được đấng Array của họ trở về trần thế, hiển linh ở nơi ông đã hoá thân, Muh.“Hè không nóng, đông không lạnh, bão lũ không tràn tới, hạn hán không ghé qua, tài nguyên và lương thực luôn đầy ắp.
Trẻ không bệnh, già không lão,… Đáng tiếc, chúng ta vẫn chưa thể bất tử.”Muốn bất tử họ phải được chia sẻ cùng vòng đời với đấng Array.
Thế là hậu nhân Aggi tiếp tục tìm tới vị thần đang bị chính con cháu của mình tù đày để thương lượng.“Ngài ấy chỉ lắc đầu khẽ nói-” Pat nhắm mắt rùng mình thở hắt: “Nghiệp.”Đấng Aray không chịu giúp tộc Aggi thì vẫn còn trời giúp họ.
Cơ hội mà tộc Aggi đã đợi từ đời này sang đời khác cuối cùng cũng đến, vào 6.000 năm trước, một Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện trong lòng Muh.“Chúng ta không đặt tên cho nơi đấy, chỉ gọi nó là cấm địa.
Thế hệ ông cha ta đã từ trong cấm địa đem ra một chiếc quan tài, đặt ngài Array vào trong rồi đem quan tài phong ấn lối thông duy nhất giữa Muh và cấm địa.”Tại sao lại làm như vậy thì Pat không biết, chỉ biết từ đó trở đi, Muh biến mất khỏi vòng xoay luân hồi, cùng Thánh Địa cùng nhau trường tồn, người Aggi thì được như ý nguyện chia sẻ dòng đời bất tận với đấng Array.Nhưng thời gian của một vị thần đâu phải thứ mà phàm nhân có thể chịu nổi.“Động vật luôn tiến hóa, con người cũng vậy.
Cơ thể tộc nhân của ta đã biến đổi để thích nghi với cuộc sống bất tử.”Đầu tiên bởi vì không gian tồn tại chỉ có giới hạn và người cũng không chết đi nên khả năng sinh sản sẽ biến mất.“Ta là đứa trẻ cuối cùng được ra đời.” Pat nói.Thứ hai những bộ phận thừa thãi cũng bị đào thải.“Lông, tóc, móng, răng đều rụng hết, đến thế hệ ta thì từ khi sinh ra đã không có những thứ này.”Cuối cùng thì, đến cả thân thể cũng chẳng cần.“Dần dà mọi người bắt đầu chán nản với cuộc sống yên ả vĩnh hằng.
Thế là chúng ta tấn công lẫn nhau, thậm chí tự sát.
Nhưng chúng ta không thể chết mà chúng ta lại có rất nhiều thời gian, đủ để các vết thương tự hành lành lại.
Những cơ quan nội tạng không thể lành rốt cuộc tiêu biến, máu, mỡ và nước cũng chẳng cần.
Sau vài nghìn năm tiến hóa dân tộc Aggi đã thành hình dáng như giờ đây.”Người không ra người quỷ không ra quỷ."Còn những con chim Đại?” Tôi nhớ lại hình ảnh lúc trước mình chứng kiến liền đặt câu hỏi: “Tôi cảm thấy chúng và dân tộc của cô có mối quan hệ mật thiết thì phải.”“Đúng, bọn nó từng là… thiên địch của chúng ta.” Pat gật đầu đáp: “Là thứ duy nhất khiến chúng ta có thể chết.”.
Trong suốt nhiều nghìn năm tiếp theo ở thời mà loài người vẫn còn ăn lông ở lỗ, dân Aggi đã phát triển vượt bậc đến nỗi bồi đắp nên cả một quần thể kiến trúc bảo tháp, trên mỗi đỉnh tháp gắn một viên ngọc luôn rực rỡ ngày đêm, thứ được đồn là khi xưa rơi xuống từ khóe mắt đấng Array của họ.“Thực chất đây cũng không phải quần thể thờ tụng đơn thuần, vị trí của những tòa tháp đã được tính toán rất kỹ để hình thành thế cục ‘trói thần’.” Pat lạnh lùng nói.Khi đấng Array nhập lại thần tịch, sức mạnh thần thánh của ông cũng trở lại.
Dân Aggi muốn lợi dụng điều đó, trói chân ông vào Muh, khiến thần lực của ông mãi mãi đổ xuống vùng đất này, biến nơi đây thực sự trở thành một xứ sở thần tiên.Để thực hiện kế hoạch họ lại giành nhiều nghìn năm tiếp theo sản sinh một đội quân ‘Thông linh nhạc binh’, những người có khả năng giao tiếp với thần thánh thông qua âm vực cực kỳ đặc biệt của mình.
Đội quân này chính là tổ tiên xa của dân Cổ Cồng ngày nay.Đội quân Thông linh nhạc binh sau trăm năm kêu gọi cuối cùng cũng dụ được đấng Array của họ trở về trần thế, hiển linh ở nơi ông đã hoá thân, Muh.“Hè không nóng, đông không lạnh, bão lũ không tràn tới, hạn hán không ghé qua, tài nguyên và lương thực luôn đầy ắp.
Trẻ không bệnh, già không lão,… Đáng tiếc, chúng ta vẫn chưa thể bất tử.”Muốn bất tử họ phải được chia sẻ cùng vòng đời với đấng Array.
Thế là hậu nhân Aggi tiếp tục tìm tới vị thần đang bị chính con cháu của mình tù đày để thương lượng.“Ngài ấy chỉ lắc đầu khẽ nói-” Pat nhắm mắt rùng mình thở hắt: “Nghiệp.”Đấng Aray không chịu giúp tộc Aggi thì vẫn còn trời giúp họ.
Cơ hội mà tộc Aggi đã đợi từ đời này sang đời khác cuối cùng cũng đến, vào 6.000 năm trước, một Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện trong lòng Muh.“Chúng ta không đặt tên cho nơi đấy, chỉ gọi nó là cấm địa.
Thế hệ ông cha ta đã từ trong cấm địa đem ra một chiếc quan tài, đặt ngài Array vào trong rồi đem quan tài phong ấn lối thông duy nhất giữa Muh và cấm địa.”Tại sao lại làm như vậy thì Pat không biết, chỉ biết từ đó trở đi, Muh biến mất khỏi vòng xoay luân hồi, cùng Thánh Địa cùng nhau trường tồn, người Aggi thì được như ý nguyện chia sẻ dòng đời bất tận với đấng Array.Nhưng thời gian của một vị thần đâu phải thứ mà phàm nhân có thể chịu nổi.“Động vật luôn tiến hóa, con người cũng vậy.
Cơ thể tộc nhân của ta đã biến đổi để thích nghi với cuộc sống bất tử.”Đầu tiên bởi vì không gian tồn tại chỉ có giới hạn và người cũng không chết đi nên khả năng sinh sản sẽ biến mất.“Ta là đứa trẻ cuối cùng được ra đời.” Pat nói.Thứ hai những bộ phận thừa thãi cũng bị đào thải.“Lông, tóc, móng, răng đều rụng hết, đến thế hệ ta thì từ khi sinh ra đã không có những thứ này.”Cuối cùng thì, đến cả thân thể cũng chẳng cần.“Dần dà mọi người bắt đầu chán nản với cuộc sống yên ả vĩnh hằng.
Thế là chúng ta tấn công lẫn nhau, thậm chí tự sát.
Nhưng chúng ta không thể chết mà chúng ta lại có rất nhiều thời gian, đủ để các vết thương tự hành lành lại.
Những cơ quan nội tạng không thể lành rốt cuộc tiêu biến, máu, mỡ và nước cũng chẳng cần.
Sau vài nghìn năm tiến hóa dân tộc Aggi đã thành hình dáng như giờ đây.”Người không ra người quỷ không ra quỷ."Còn những con chim Đại?” Tôi nhớ lại hình ảnh lúc trước mình chứng kiến liền đặt câu hỏi: “Tôi cảm thấy chúng và dân tộc của cô có mối quan hệ mật thiết thì phải.”“Đúng, bọn nó từng là… thiên địch của chúng ta.” Pat gật đầu đáp: “Là thứ duy nhất khiến chúng ta có thể chết.”.
Danh sách chương