Ngoại trừ bốn người họ tôi còn thấy năm người đàn ông khác ăn bận rất giống trang phục Hai Tý đang mặc.Chẳng lẽ là thành viên trong đội thuyền thứ hai của bà Diêu? Không phải họ bị kẹt trên sông Mê Kông sao? Làm cách nào xuất hiện ở đây?- Liên tiếp nghi vấn nảy lên trong đầu tôi, làm tôi không dằn lòng nổi mà hỏi một tràng.Nhưng kêu to gọi nhỏ mãi cũng chẳng ai đáp lại, tôi bắt đầu nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn lắm.Những người anh em này mắt lạnh như tiền, tay bồng súng nghiêm trang đứng thẳng, cử chỉ đoan chính khiến tôi rợn cả gáy.“Mọi người không nhận ra em à?”Tôi đưa tay lên mặt quệt lấy quệt để, thầm nghĩ hay là một mình ở trong nơi tối tăm kia lâu quá, ngoại hình đã tiến hóa thành quỷ cũng nên.

Quả nhiên nhìn xuống thấy lòng bàn tay đen nhèm, như thế thì chắc khuôn mặt cũng chẳng đẹp được bao nhiêu.“Tủi thân quá đấy nhá! Thằng em mới bị hủy dung tý thôi mà đã chê rồi!”Tôi hì hì cười, cố gắng pha trò hòng đánh vỡ tình trạng xấu hổ.

Ai dè từ anh Tư đến anh Bảy rồi cả đám thuộc hạ của bà Diêu chẳng ai thèm hưởng ứng, chỉ nhất tề lạnh lùng giương súng.


Tôi hoảng đến nhắm tịt miệng, cả người căng chặt thầm nghĩ không biết mấy chú này định bày trò gì.Ăn bậy ăn bạ nên phát điên chắc?Trong tình huống né không được câu thông cũng không xong, tôi bỗng nghe trên đầu có tiếng động lớn, vừa ngẩng lên liền sợ run chân.Một đàn chim Đại đang phi thẳng xuống chỗ chúng tôi, con nào con nấy to như bê vàng, sải cánh hùng vĩ, móng sắc mỏ quặp trông cực kỳ hung tợn.

Dưới sự trợ sắc của hoàng hôn những cái đầu đỏ trông chẳng khác gì thiên thạch lao vào trái đất.Nhóm anh Bảy dường như sớm chuẩn bị cho tình huống này, lựa đúng thời cơ lũ chim vào tầm ngắm liền quay người xả đạn.

Một vài con bị thương rơi xuống, những con còn lại giận dữ rít gào, thoăn thoắt liệng trái liệng phải.Lũ chim càng lúc càng đông, đường bay xảo quyệt.

Nhóm anh Bảy cũng không ham chiến, vừa bắn vừa lùi vào trong rừng, hướng di chuyển minh xác.Tôi vội vàng chạy theo bọn họ, được vài bước thì cảm giác phía sau có luồng gió bất thường, theo phản xạ liền lập tức nằm xuống.

Một con chim bay sượt qua đầu tôi, quặp lấy vai anh Năm đi đằng trước kéo lên không trung.“Cẩn thận!”Tôi la to cảnh giác mọi người trong đoàn.

Nhưng cuộc tấn công của bọn chim diễn ra quá nhanh quá mãnh, lần lượt từng người đều bị cắp bay cao rồi thả xuống nát bét.


Số chưa chết lại bị chính đạn lạc từ những người anh em nhà mình bắn lên xiên lỗ chỗ.Trong tình huống nguy cấp, tôi chộp lấy một khẩu súng trường lăn lóc trên mặt đất, nhớ lại bài học sử dụng vũ khí quân sự được Jịt Jẹ dạy gấp trong mấy ngày đi rừng, bật người dậy bắt đầu ngắm bắn.Chim là loài thú có tính cộng đồng cao, đa số bọn chúng sống theo bầy đàn.

Tuy cũng có dị loại, nhưng với một cuộc đi săn quy mô lớn như này, chắc chắn bọn chúng phải có một con trưởng đoàn làm hoa tiêu.Nếu giờ tôi bắn bị thương thằng anh cả, lôi kéo sự thù hận, sau đó chạy ngược hướng với đội ông Lâm, có lẽ những người còn lại sẽ trốn thoát.

Nghe có vẻ cao cả nhưng kỳ thực tôi không nghĩ được nhiều, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục cắm đầu chạy tất cả nhất định chết hết.

Thôi thì liều một phen, ít nhất không thẹn với lòng.Biết tập tính của chim rồi, muốn tìm được vị trí con anh cả cũng không khó.

Tôi xả cả băng đạn vào trong khoảng trời mà tôi xác định, sau đó vứt súng co giò trốn.Này mẹ nó quả là rất thiêng, tập tính thù dai cũng không phải riêng quạ mới có.

Cả bầy chim đại bỗng nhiên an tĩnh, ánh mắt ùng ục lửa hận quay ngoắt lại nhắm vào đầu tôi.Tôi chạy hết tốc lực lên phía Đông khu rừng, trái với hướng của nhóm người anh Bảy, cố gắng luồn lách vào những chỗ chật hẹp.


Đàn chim Đại theo sát trên đầu tôi, sát khí cao vun vút bộc lộ từ chính mật độ không khí hỗn loạn khi bọn chúng đập cánh điên cuồng.

Có vài con đã xẹt qua vai qua lưng tôi, để lại từng vết rách dài trên da thịt.Càng chạy đầu óc tôi càng trống rỗng.

Thậm chí sinh ra ảo giác hình như mình đã từng phi nước kiệu trong khu rừng này.Bỗng chân tôi vấp một cái quăng phịch xuống vũng bùn, cả người nhớp nhúa lồm cồm mãi không bò lên được.Có luồng gió lạ sát sạt mang tai, dù chẳng thể nghe thấy hay quay ra nhìn khẳng định trong đầu tôi vẫn tuyệt vọng nghĩ: Tiêu! Ngũ chim phanh thây!Nhưng trời nào tuyệt đường người.

Một đôi chân dài đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, một bàn tay thon thoắt cái nắm lấy vai tôi, cuối cùng là một lực lượng kinh hồn khiếp đảm xách tôi lên ném sang một bên.Tía má ơi! Mừng vãi cả ra!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện