Chiềng Rai (Chiang Rai) nằm ở cực Bắc Thái Lan, thành phố hơn chục năm trước từng được biết đến như thủ phủ ma túy của thế giới giờ đã đổi khác rất nhiều. Từ một vùng đất dựa cây cần sa mà sống, nơi đây đã lột xác trở thành địa điểm tham quan nổi tiếng thu hút khách du lịch. Tuy chưa thể tính trù phú nhưng khá tấp nập, đủ khiến một đoàn đông người lắm của như chúng tôi cập bến mà không gây ra sự chú ý gì cả.
Khi người xuống hết, tôi đã xác định được Sarah không có mặt trên tàu. Còn bà Diêu lấy lý do già cả cần được nghỉ ngơi, từ chối mọi câu hỏi. Sư béo dỏm thì từ khi bắn người xong, bắt đầu điên cuồng hút thuốc. Trên thuyền hút thuốc, xuống bến hút thuốc, vào phòng khách sạn cũng hút thuốc. Mùi vị khó ngửi đến nỗi thằng Nam đã vượt qua cả sự nhút nhát trời sinh bóng gió đuổi hắn ra ngoài.
Tôi theo sư béo dỏm đi dạo trên con đường vừa rải nhựa, giữa những sạp hàng lưu niệm đơn sơ và quầy ăn vặt dân dã. Hắn chỉ cho tôi thứ này ngon, thứ kia ngọt, thỉnh thoảng dùng tiếng địa phương trao đổi với dân bản địa. Nhìn nụ cười giòn quen thuộc trở lại trên gương mặt đen mập mạp, tôi bỗng có xúc cảm muốn quan tâm hắn vài câu.
“Jịt Jẹ anh là người ở đâu?”
Chúng tôi vừa đi lên đồi Sop Ruak, từ đây có thể phóng mắt bao quát toàn bộ khu tam giác vàng. Sư béo dỏm chỉ về phía đông bắc dòng Mê Kông, nơi có những tổ hợp công trình nhà hàng khách sạn đang xây dựng, hắn nói:
“Tau là ngài Lào.”
Sư béo dỏm sinh ra ở một vùng cao có cha mẹ đều nghiện thuốc phiện. Họ đẻ được bao nhiêu con liền bán đi bằng nấy đứa, chỉ có sư béo dỏm không biết là hên hay xui, trời sinh khỏe mạnh hơn người, được giữ lại để làm lao động chính trong nhà.
“Mi có tương tượng nội cái cảm giác," Sư béo dỏm vuốt mũi, quay đầu nhìn phương xa “Khi ăn nhựng hạt ngô nhận đạc do đem đội đứa em mi vừa bế trên tay không?”
Tôi không tưởng tượng nổi, cả đời cũng sẽ không tưởng tượng nổi. Vậy nên tôi chỉ biết châm cho hắn một điếu, lại châm cho mình một điếu, rồi nhìn hai luồng khói xám hòa làm một, phiêu đãng trên mặt sông Mê Kông quần quận.
Chúng tôi im lặng rít thuốc, rít gần hết một bao sư béo dỏm bỗng mở ngực áo, lấy một bọc giấy bóng cho tôi xem. Bên trong gói bốn quyển sổ tiết kiệm.
“Tau định mần nốt chuyến ni. Rùi đưa lụ em đến Việt Nam ăn học.”
Lũ em mà sư béo dỏm đang nhắc không phải em ruột, đứa nhỏ nhất mười lăm, đứa lớn nhất mười chín, chúng theo sư béo dỏm chưa được bao lâu nhưng lại sớm trở thành ánh sáng của hắn.
"Tau có một em gái, đứa em gái duy nhất. Tau định chờ nó lớn, chuận bị cụa hồi môn hậu hịnh, gạ nó vào nhà đàng hoàng."
Ai dè sư béo dỏm chạy ngược chạy xuôi, quay đi quay lại bụng em gái hắn đã căng phồng tự khi nào.
"Nó mới mười sáu." Sư béo dỏm chua chát cười "Biết chi rứa mừ sống chết muốn lấy thằng mất dạy kia."
Sư béo dỏm đưa hai vợ chồng ít vốn, dặn dò cố làm ăn lương thiện chờ hắn về mua nhà cho.
"Tau doạ thằng chồng nó là mày mần chi thì mần, không đạc dính tới ma tuý, bằng không chơ cần luật pháp xự mày tau sẹ xự mày.”
Sư béo dỏm gẩy tàn thuốc, ném đầu lọc xuống dòng sông.
“Lúc đó nói chơi thôi, ai dè phại mần thiệt.”
Tôi nghe tới đây lại liên kết với tình trạng bất thường của sư béo dỏm, không khỏi da đầu tê dại, lợm giọng hỏi:
“Là một trong những tên cướp bị bà Diêu bắt đêm qua?”
“Là thằng đạ lạy tau.” Sư béo dỏm trầm giọng.
Tôi nhớ thằng đó, tuy mặt mũi be bét lại vẫn nhìn ra được nó còn non lắm. Nó nói bằng thứ tiếng tôi không hiểu, nhưng âm điệu da diết khổ sở lại biểu đạt rất rõ ràng...
...Rằng thằng nhỏ cầu xin được sống.
Tiếng chuông di động cắt ngang suy nghĩ của tôi. Sư béo dỏm nhìn lướt qua dãy số, sau đó đi xa vài bước mới bật lên nghe.
Hắn trò chuyện với đầu bên kia xong liền quay lại bảo tôi cùng đi chuẩn bị.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Đồ lệ.”
Thằng Nam từng giải thích khi có người trong nghề nói chuẩn bị đồ lễ, thì nghĩa là chuyến hành hương sắp bắt đầu.
- ---------
Chú thích:
Tôi là người Lào.
Cậu có tưởng tượng nổi cái cảm giác khi ăn những hạt ngô nhận được do đem đổi đứa em cậu vừa bế trên tay không? Tôi định làm nốt chuyến này rồi đưa lũ em tới Việt Nam ăn học.
Tôi có một đứa em gái, đứa em gái duy nhất. Tôi định chờ nó lớn chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh, gả vào nhà đàng hoàng.
Biết gì đâu mà sống chết muốn lấy thằng mất dạy kia.
Tôi doạ thằng chồng nó là mày làm gì thì làm, không được dính tới ma tuý, bằng không chưa cần luật pháp xử mày tao sẽ xử mày.
Lúc đó nói chơi thôi, ai dè phải làm thật.
Là thằng đã lạy tôi.
Đồ lễ.
Khi người xuống hết, tôi đã xác định được Sarah không có mặt trên tàu. Còn bà Diêu lấy lý do già cả cần được nghỉ ngơi, từ chối mọi câu hỏi. Sư béo dỏm thì từ khi bắn người xong, bắt đầu điên cuồng hút thuốc. Trên thuyền hút thuốc, xuống bến hút thuốc, vào phòng khách sạn cũng hút thuốc. Mùi vị khó ngửi đến nỗi thằng Nam đã vượt qua cả sự nhút nhát trời sinh bóng gió đuổi hắn ra ngoài.
Tôi theo sư béo dỏm đi dạo trên con đường vừa rải nhựa, giữa những sạp hàng lưu niệm đơn sơ và quầy ăn vặt dân dã. Hắn chỉ cho tôi thứ này ngon, thứ kia ngọt, thỉnh thoảng dùng tiếng địa phương trao đổi với dân bản địa. Nhìn nụ cười giòn quen thuộc trở lại trên gương mặt đen mập mạp, tôi bỗng có xúc cảm muốn quan tâm hắn vài câu.
“Jịt Jẹ anh là người ở đâu?”
Chúng tôi vừa đi lên đồi Sop Ruak, từ đây có thể phóng mắt bao quát toàn bộ khu tam giác vàng. Sư béo dỏm chỉ về phía đông bắc dòng Mê Kông, nơi có những tổ hợp công trình nhà hàng khách sạn đang xây dựng, hắn nói:
“Tau là ngài Lào.”
Sư béo dỏm sinh ra ở một vùng cao có cha mẹ đều nghiện thuốc phiện. Họ đẻ được bao nhiêu con liền bán đi bằng nấy đứa, chỉ có sư béo dỏm không biết là hên hay xui, trời sinh khỏe mạnh hơn người, được giữ lại để làm lao động chính trong nhà.
“Mi có tương tượng nội cái cảm giác," Sư béo dỏm vuốt mũi, quay đầu nhìn phương xa “Khi ăn nhựng hạt ngô nhận đạc do đem đội đứa em mi vừa bế trên tay không?”
Tôi không tưởng tượng nổi, cả đời cũng sẽ không tưởng tượng nổi. Vậy nên tôi chỉ biết châm cho hắn một điếu, lại châm cho mình một điếu, rồi nhìn hai luồng khói xám hòa làm một, phiêu đãng trên mặt sông Mê Kông quần quận.
Chúng tôi im lặng rít thuốc, rít gần hết một bao sư béo dỏm bỗng mở ngực áo, lấy một bọc giấy bóng cho tôi xem. Bên trong gói bốn quyển sổ tiết kiệm.
“Tau định mần nốt chuyến ni. Rùi đưa lụ em đến Việt Nam ăn học.”
Lũ em mà sư béo dỏm đang nhắc không phải em ruột, đứa nhỏ nhất mười lăm, đứa lớn nhất mười chín, chúng theo sư béo dỏm chưa được bao lâu nhưng lại sớm trở thành ánh sáng của hắn.
"Tau có một em gái, đứa em gái duy nhất. Tau định chờ nó lớn, chuận bị cụa hồi môn hậu hịnh, gạ nó vào nhà đàng hoàng."
Ai dè sư béo dỏm chạy ngược chạy xuôi, quay đi quay lại bụng em gái hắn đã căng phồng tự khi nào.
"Nó mới mười sáu." Sư béo dỏm chua chát cười "Biết chi rứa mừ sống chết muốn lấy thằng mất dạy kia."
Sư béo dỏm đưa hai vợ chồng ít vốn, dặn dò cố làm ăn lương thiện chờ hắn về mua nhà cho.
"Tau doạ thằng chồng nó là mày mần chi thì mần, không đạc dính tới ma tuý, bằng không chơ cần luật pháp xự mày tau sẹ xự mày.”
Sư béo dỏm gẩy tàn thuốc, ném đầu lọc xuống dòng sông.
“Lúc đó nói chơi thôi, ai dè phại mần thiệt.”
Tôi nghe tới đây lại liên kết với tình trạng bất thường của sư béo dỏm, không khỏi da đầu tê dại, lợm giọng hỏi:
“Là một trong những tên cướp bị bà Diêu bắt đêm qua?”
“Là thằng đạ lạy tau.” Sư béo dỏm trầm giọng.
Tôi nhớ thằng đó, tuy mặt mũi be bét lại vẫn nhìn ra được nó còn non lắm. Nó nói bằng thứ tiếng tôi không hiểu, nhưng âm điệu da diết khổ sở lại biểu đạt rất rõ ràng...
...Rằng thằng nhỏ cầu xin được sống.
Tiếng chuông di động cắt ngang suy nghĩ của tôi. Sư béo dỏm nhìn lướt qua dãy số, sau đó đi xa vài bước mới bật lên nghe.
Hắn trò chuyện với đầu bên kia xong liền quay lại bảo tôi cùng đi chuẩn bị.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Đồ lệ.”
Thằng Nam từng giải thích khi có người trong nghề nói chuẩn bị đồ lễ, thì nghĩa là chuyến hành hương sắp bắt đầu.
- ---------
Chú thích:
Tôi là người Lào.
Cậu có tưởng tượng nổi cái cảm giác khi ăn những hạt ngô nhận được do đem đổi đứa em cậu vừa bế trên tay không? Tôi định làm nốt chuyến này rồi đưa lũ em tới Việt Nam ăn học.
Tôi có một đứa em gái, đứa em gái duy nhất. Tôi định chờ nó lớn chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh, gả vào nhà đàng hoàng.
Biết gì đâu mà sống chết muốn lấy thằng mất dạy kia.
Tôi doạ thằng chồng nó là mày làm gì thì làm, không được dính tới ma tuý, bằng không chưa cần luật pháp xử mày tao sẽ xử mày.
Lúc đó nói chơi thôi, ai dè phải làm thật.
Là thằng đã lạy tôi.
Đồ lễ.
Danh sách chương