Tôi vốn tưởng người bạn mà Sarah nhắc tới là con gái, nên khi thấy một cậu nhóc nhỏ con, đeo cặp kính dày, có cái trán và mũi lấm tấm mụn trứng cá đứng vẫy tay, tôi đã bị bất ngờ.
Chữ trên tấm bản đồ rất nắn nót, được chú thích bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp. Sách bên trong túi thì dày và nặng, lại đều có dấu vết đã đọc qua. Một cậu trai ham học tập như vậy… không giống người sẽ được cô em họ tôi ưu ái cho lắm.
Quả nhiên khi hạ kính xe, Sarah đã lập tức ngoái nhìn đằng sau cậu trai và hỏi câu gì đó bằng tiếng Pháp. Hai người đối thoại chốc lát, Sarah lại kéo kính lên, cậu trai lúng túng đi xuống mở cửa dưới.
“Ô!” Cậu ta ngạc nhiên kêu lên khi thấy tôi.
“Xin chào.” Tôi chào cậu ta bằng tiếng Việt.
“À, anh họ của Sarah.” Cậu ta gãi đầu, rụt rè ngồi. “Chào… chào anh.”
Bởi vì quá tò mò, tôi cũng không muốn làm nhiều rào đón, tôi đưa trả cậu nhóc cái túi dây rút rồi hỏi luôn về tấm bản đồ.
“Anh thấy cậu đánh dấu ở điểm này, chú thích bên trên là Thánh Địa Vùi Thây, nghĩa là gì?”
Cậu trai tỏ vẻ luống cuống thấy rõ, nhưng khác với Sarah thẳng thừng chặn họng tôi, cậu ta lại hỏi.
“Vì… vì sao anh muốn biết?”
Tôi băn khoăn có nên biện hộ rằng mình chỉ đơn thuần tò mò không. Nhưng tôi nhớ tới chuyện cậu ta là người nắn nót cẩn thận, những người như này thường thích truy rõ nguồn gốc, khá khó để lấy lệ họ. Vậy nên tôi đã biên ra một câu chuyện nhỏ.
“Tháng trước anh có chuyến công tác ở Vân Đồn, làm thăm dò địa chất. Hôm ấy anh ra eo gió Quan Lạn chơi lại gặp đúng khi bão nổi. Dân địa phương bảo bão nổi mùa này bất thường quá, nên cử người đi xem xét. Mấy ngày sau họ trở về, như ném ba hồn bảy vía vậy. Anh tình cờ nghe bọn họ nói cái gì mà Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện rồi.”
Cậu trai giật thót mình theo từng lời tôi nói, tôi cũng không sợ cậu ta phát hiện điều bất thường, bởi vì bão là có thật, đài báo đưa tin rồi, lồng thêm chi tiết phát hiện Thánh Địa Vùi Thây thì chẳng qua dựa vào chính tấm bản đồ của cậu ta thôi.
Sau cặp kính dày nặng, cậu trai mở to đôi mắt sáng như Conan nhìn tôi. Từ biểu hiện của cậu tôi đoán chừng cậu đang tưởng gặp phải đồng môn.
“Ôi, thật không ngờ Thánh Địa Vùi Thây lại bị tìm thấy dễ dàng như vậy!” Cậu giơ hai tay khoa trương reo lên “Theo biểu hiện của người địa phương chắc chắn họ còn biết rõ nó là đằng khác!”
“Như vậy lạ lắm sao?”
“Tất nhiên lạ rồi! Trong cả ngàn năm lịch sử của loài người, Thánh Địa Vùi Thây không hề được nêu tên. Em vốn tưởng chúng được biết đến dưới những cái tên khác, nhưng không! Thậm chí chẳng có miêu tả gì tương tự cả!”
“Có thể là mấy chục năm gần đây nó mới xuất hiện?” Tôi nghĩ lại lời bà nội kể về tập hồ sơ tuyệt mật trong cục tình báo toàn cầu.
“Không, không.” Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu mất kiểm soát “Bên trong, bên trong chúng đều có dấu tích của nhiều niên đại từ xa xưa đến hiện giờ. Nghĩa là thời nào cũng có người không ngừng đi vào trong, lại chưa thời đại nào từng lưu giữ ghi chép lại cả.”
Cậu ta khua tay loạn xạ, rung đùi lắc lư, nếu không phải vì bản tính nhát người thì hẳn đã túm tụm lấy tôi rồi.
“Marc! Câm mồm! Cậu đang làm tôi mất tập trung đấy!”
Sarah quay xuống càu nhàu, vì vốn tiếng Việt ít ỏi hoặc cũng vì nó vốn chẳng thèm quan tâm tới chúng tôi đang nói gì, nên cuộc đối thoại kỳ quặc của chúng tôi không bị nó dò hỏi.
Cậu trai lập tức tịt ngòi, nhưng sự hưng phấn của cậu chưa dừng lại, cậu quay sang thì thầm với tôi.
“Chà Sarah không biết cô ấy đã bỏ lỡ điều tuyệt vời gì đâu!”
Tôi cười trừ, soạn lại trong đầu số thông tin cậu ta vừa vô tình tiết lộ.
“Cậu nói không có ghi chép vậy cậu từ đâu biết bên trong Thánh Địa Vùi Thây có gì?”
Cậu trai lắc đầu giơ ngón tay trước miệng suỵt một tiếng.
“Em không thể tiết lộ cho anh, nhưng nếu anh muốn tham gia thì tối nay em sẽ dẫn anh đi gặp đội của em. Chúng ta bàn rõ ràng.”
Tôi có hơi dở khóc dở cười khi nghe đề nghị của cậu. Rõ ràng chỉ hỏi một câu thôi như thế nào lại thành bộ phim kéo dài ba trăm tập thế. Nhưng nghe cậu Marc nói năng hùng hồn như này, thì có lẽ Thánh Địa Vùi Thây không phải chỉ từ trí tưởng tượng lẩm cẩm của bà tôi, và nếu vậy thì có khi nào câu chuyện bị “giết cả nhà kia” cũng có một phần sự thật không? Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, rất muốn nhanh chóng đến chỗ các bác gái hỏi rõ tình hình.
“Tối nay anh dự tiệc tất niên cùng gia đình.” Tôi từ chối Marc.
“Em biết, chúng ta hẹn gặp nhau ở đấy nhá.”
Tôi quay ra nhìn Sarah, người cũng vừa nhìn xuống chúng tôi khi nghe thấy từ tiệc tất niên.
“Có một bữa tiệc lớn à?”
“Phiền phức lớn.” Sarah nhún vai “Tầm vài trăm.”
“Vài trăm người?” Tôi choáng váng.
“Vài trăm gia đình.” Sarah cùng Marc đồng thanh đáp.
Chữ trên tấm bản đồ rất nắn nót, được chú thích bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp. Sách bên trong túi thì dày và nặng, lại đều có dấu vết đã đọc qua. Một cậu trai ham học tập như vậy… không giống người sẽ được cô em họ tôi ưu ái cho lắm.
Quả nhiên khi hạ kính xe, Sarah đã lập tức ngoái nhìn đằng sau cậu trai và hỏi câu gì đó bằng tiếng Pháp. Hai người đối thoại chốc lát, Sarah lại kéo kính lên, cậu trai lúng túng đi xuống mở cửa dưới.
“Ô!” Cậu ta ngạc nhiên kêu lên khi thấy tôi.
“Xin chào.” Tôi chào cậu ta bằng tiếng Việt.
“À, anh họ của Sarah.” Cậu ta gãi đầu, rụt rè ngồi. “Chào… chào anh.”
Bởi vì quá tò mò, tôi cũng không muốn làm nhiều rào đón, tôi đưa trả cậu nhóc cái túi dây rút rồi hỏi luôn về tấm bản đồ.
“Anh thấy cậu đánh dấu ở điểm này, chú thích bên trên là Thánh Địa Vùi Thây, nghĩa là gì?”
Cậu trai tỏ vẻ luống cuống thấy rõ, nhưng khác với Sarah thẳng thừng chặn họng tôi, cậu ta lại hỏi.
“Vì… vì sao anh muốn biết?”
Tôi băn khoăn có nên biện hộ rằng mình chỉ đơn thuần tò mò không. Nhưng tôi nhớ tới chuyện cậu ta là người nắn nót cẩn thận, những người như này thường thích truy rõ nguồn gốc, khá khó để lấy lệ họ. Vậy nên tôi đã biên ra một câu chuyện nhỏ.
“Tháng trước anh có chuyến công tác ở Vân Đồn, làm thăm dò địa chất. Hôm ấy anh ra eo gió Quan Lạn chơi lại gặp đúng khi bão nổi. Dân địa phương bảo bão nổi mùa này bất thường quá, nên cử người đi xem xét. Mấy ngày sau họ trở về, như ném ba hồn bảy vía vậy. Anh tình cờ nghe bọn họ nói cái gì mà Thánh Địa Vùi Thây xuất hiện rồi.”
Cậu trai giật thót mình theo từng lời tôi nói, tôi cũng không sợ cậu ta phát hiện điều bất thường, bởi vì bão là có thật, đài báo đưa tin rồi, lồng thêm chi tiết phát hiện Thánh Địa Vùi Thây thì chẳng qua dựa vào chính tấm bản đồ của cậu ta thôi.
Sau cặp kính dày nặng, cậu trai mở to đôi mắt sáng như Conan nhìn tôi. Từ biểu hiện của cậu tôi đoán chừng cậu đang tưởng gặp phải đồng môn.
“Ôi, thật không ngờ Thánh Địa Vùi Thây lại bị tìm thấy dễ dàng như vậy!” Cậu giơ hai tay khoa trương reo lên “Theo biểu hiện của người địa phương chắc chắn họ còn biết rõ nó là đằng khác!”
“Như vậy lạ lắm sao?”
“Tất nhiên lạ rồi! Trong cả ngàn năm lịch sử của loài người, Thánh Địa Vùi Thây không hề được nêu tên. Em vốn tưởng chúng được biết đến dưới những cái tên khác, nhưng không! Thậm chí chẳng có miêu tả gì tương tự cả!”
“Có thể là mấy chục năm gần đây nó mới xuất hiện?” Tôi nghĩ lại lời bà nội kể về tập hồ sơ tuyệt mật trong cục tình báo toàn cầu.
“Không, không.” Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu mất kiểm soát “Bên trong, bên trong chúng đều có dấu tích của nhiều niên đại từ xa xưa đến hiện giờ. Nghĩa là thời nào cũng có người không ngừng đi vào trong, lại chưa thời đại nào từng lưu giữ ghi chép lại cả.”
Cậu ta khua tay loạn xạ, rung đùi lắc lư, nếu không phải vì bản tính nhát người thì hẳn đã túm tụm lấy tôi rồi.
“Marc! Câm mồm! Cậu đang làm tôi mất tập trung đấy!”
Sarah quay xuống càu nhàu, vì vốn tiếng Việt ít ỏi hoặc cũng vì nó vốn chẳng thèm quan tâm tới chúng tôi đang nói gì, nên cuộc đối thoại kỳ quặc của chúng tôi không bị nó dò hỏi.
Cậu trai lập tức tịt ngòi, nhưng sự hưng phấn của cậu chưa dừng lại, cậu quay sang thì thầm với tôi.
“Chà Sarah không biết cô ấy đã bỏ lỡ điều tuyệt vời gì đâu!”
Tôi cười trừ, soạn lại trong đầu số thông tin cậu ta vừa vô tình tiết lộ.
“Cậu nói không có ghi chép vậy cậu từ đâu biết bên trong Thánh Địa Vùi Thây có gì?”
Cậu trai lắc đầu giơ ngón tay trước miệng suỵt một tiếng.
“Em không thể tiết lộ cho anh, nhưng nếu anh muốn tham gia thì tối nay em sẽ dẫn anh đi gặp đội của em. Chúng ta bàn rõ ràng.”
Tôi có hơi dở khóc dở cười khi nghe đề nghị của cậu. Rõ ràng chỉ hỏi một câu thôi như thế nào lại thành bộ phim kéo dài ba trăm tập thế. Nhưng nghe cậu Marc nói năng hùng hồn như này, thì có lẽ Thánh Địa Vùi Thây không phải chỉ từ trí tưởng tượng lẩm cẩm của bà tôi, và nếu vậy thì có khi nào câu chuyện bị “giết cả nhà kia” cũng có một phần sự thật không? Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, rất muốn nhanh chóng đến chỗ các bác gái hỏi rõ tình hình.
“Tối nay anh dự tiệc tất niên cùng gia đình.” Tôi từ chối Marc.
“Em biết, chúng ta hẹn gặp nhau ở đấy nhá.”
Tôi quay ra nhìn Sarah, người cũng vừa nhìn xuống chúng tôi khi nghe thấy từ tiệc tất niên.
“Có một bữa tiệc lớn à?”
“Phiền phức lớn.” Sarah nhún vai “Tầm vài trăm.”
“Vài trăm người?” Tôi choáng váng.
“Vài trăm gia đình.” Sarah cùng Marc đồng thanh đáp.
Danh sách chương