Lưu Vân Thảo cảm thấy nếu suy một ra ba thì đây không thể tính là một vấn đề.

Y buồn cười nói: “Đến bộ xương còn có thể viết chữ thì đương nhiên cũng có thể nghĩ cách làm viên đạn tự phát nổ.”

Bấy giờ Tri Tân mới nhận ra mình hơi thất thố, y đang định vỗ vỗ Lý Ý Lan rồi nói nhỏ thì Lưu Vân Thảo đã trả lời luôn rồi.

Y do dự nghĩ xem có nên tiếp tục hay không thì Lý Ý Lan chợt quay đầu, ánh mắt từ chỗ Lưu Vân Thảo nằm lại quay về nhìn y, thì thầm với y rằng: “Câu trả lời này chẳng có gì khác biệt, ngươi mau hỏi y tiếp đi.”

Tri Tân không khỏi buồn cười, cảm thấy hắn có lẽ là đề hình quan duy nhất bị người ta ngắt lời mà không để bụng, cơ mà y lại rất thích sự hiền lành này.

Y nháy mắt với Lý Ý Lan rồi quay sang tỏ vẻ thỉnh giáo: “Phải, ta biết, điều ta hiếu kỳ là cách mà hạt óc chó này tự phát nổ.”

Chỉ cần là câu hỏi không liên quan đến con người thì Lưu Vân Thảo đều trả lời rất thoải mái, y đáp: “Không biết các vị có từng nghe nói đến hoá cốt tán của Đường Môn chưa? Loại độc dược này có công hiệu kỳ diệu đối với máu thịt gân mạch, bí quyết để viên đạn óc chó có thể tự phát nổ cũng nằm ở vật này.”

“Nén lò xo vào trong quả óc chó rỗng, dùng gân bò tươi buộc chặt vỏ ngoài lại, sau đó bôi một lượng hoá cốt tán vừa đủ lên sợi gân bò đối diện mạt sắt.”

“Gân bò sẽ dần thối rữa hư hỏng, cộng thêm cả lực của lò xo trong óc chó, qua một thời gian sẽ khiến gân bò đứt phăng. Một khi gân bò đứt, quả óc chó sẽ nổ tung.”

“Còn về phần khống chế thời điểm phát nổ như thế nào thì chỉ cần điều chỉnh liều lượng hoá cốt tán và cách buộc gân bò, thử đi thử lại nhiều lần thì sẽ áng chừng được.”

Y nói tới đây là mọi người cũng tự trả lời được những vấn đề tiếp theo.

Tháng ba đầu xuân là dịp lễ hội đạp thanh, không ít người ăn hạt dưa hạt óc chó, có cả con nít ham chơi mang ná theo, như vậy cho dù vỏ óc chó và gân bò từ trên trời rơi xuống đầu người đi du xuân thì chắc chắn mọi người cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Lý Ý Lan nghĩ thầm đây chính là chỗ tuyệt diệu và cao minh của bạch cốt án, mỗi loại công cụ gây án đều không giống như công cụ, hơn nữa còn có thể ẩn giấu trong phố thị đông đúc.

Sau khi biết được thủ đoạn kín kẽ không một lỗ hổng này, hắn cảm thấy nhóm của mình tuy có thể điều tra được đến bước này nhưng quá nửa công lao là nhờ may mắn. Mà phần lớn may mắn của hắn đều đến từ người ngồi bên cạnh, cái người đang cụp mắt mang nặng tâm sự kia.

Tri Tân nghiền ngẫm ba lần tình tiết về vụ án con diều mà Lưu Vân Thảo khai báo, người ta có câu học cái cũ để biết cái mới, nhưng y lội lại từ đầu chí cuối tận ba lần rồi mà vẫn không tìm được bất cứ chỗ nào bất ổn.

Dẫu Lưu Vân Thảo khăng khăng thừa nhận là bản thân mình gây nên, còn có thể nói hai năm rõ mười từng chi tiết của quá trình gây án, song Tri Tân vẫn cảm thấy thủ phạm không phải y.

Chỉ tiếc cái “cảm thấy” của y không thể gây ảnh hưởng tới bất kỳ kết luận nào điều mắt thấy tai nghe mới là thật. Sau một thoáng im lặng, Lý Ý Lan bắt đầu hỏi tiếp những vấn đề còn lại, vừa hỏi vừa suy ngẫm.

Do bị ràng buộc bởi thời gian và địa điểm, kể từ khi hắn nhậm chức rồi được điều đến Nhiêu Lâm thì hầu hết manh mối có được đều xoay quanh hàn y án, còn bốn…… không, năm vụ án khác thì vẫn còn là bí ẩn.

Lâm vào thế khó không có manh mối nên hắn chẳng có gì để hỏi, cũng giống như vụ án con diều ở Nhậm Dương, Lưu Vân Thảo nói cái gì thì bọn họ phải tin cái đó. Chỉ có một bên trần thuật lại cách gây án như thế này làm người ta cảm thấy quá bị động, cứ như quan và phạm nhân đổi vị trí cho nhau, làm hắn không nắm chắc được. Bởi vậy Lý Ý Lan quyết định tạm thời bỏ qua các vụ án ở Sùng Bình, Du Phong và Phù Giang, trực tiếp thẩm tra hàn y án – vụ án đang có nhiều manh mối và vật chứng nhất.

Hắn thấy Tri Tân không nói tiếp nữa, bèn nhìn sang phía Bạch Kiến Quân. Bạch Kiến Quân vẫn luôn đóng vai một vị khách bàng quan, ông ta khoanh tay bắt chéo chân, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Vân Thảo là lộ ra cảm xúc để tâm.

Lý Ý Lan thấy ông ta yên tĩnh như tượng đá, thậm chí chẳng buồn quay đầu lại, chắc chắn cũng không có hứng thú mở lời, bấy giờ hắn mới đàng hoàng đảm nhận chức trách của quan chủ thẩm, đề cập đến thắc mắc cuối cùng của mình về vụ án con diều.

“Thủ pháp của các ngươi đúng là cao minh.” Hắn cất lời khen ngợi, song vẻ mặt không hề ngưỡng mộ mà chỉ trầm ngâm, “Thế nhưng dùng vào loại chuyện……”

Trong đầu Lý Ý Lan vốn dĩ nghĩ đến chữ “lòe thiên hạ”, nhưng nhớ tới cảnh ngộ khó khăn mà đối phương gặp phải, câu nói ấy nghẹn ở cổ không thốt ra được.

Hắn dừng một chốc, cuối cùng sự đồng cảm không nên có đã thúc đẩy hắn nói giảm nói tránh đi: “Chuyện như vậy, dù sao vẫn không phải là đúng đắn. Ta còn một vấn đề cuối cùng liên quan đến hàn y án, chính là về bộ xương thật sự trên mặt đất, các ngươi làm sao giấu được nó giữa hội diều đông đúc mà không bị ai phát hiện ra?”

“Biểu diễn đường phố ——”

Hai giọng nói cùng đồng thanh đưa ra đáp án này.

Lưu Vân Thảo sửng sốt nhìn về phía Bạch Kiến Quân, nở nụ cười rất nhẹ, nói: “Trong đội ngũ của đại nhân đã có người trong nghề khám phá ra mánh khóe nhỏ mà bọn ta dùng rồi.”

“Người trong nghề” dường như không muốn được y khen ngợi, ông ta hờ hững nói: “Gió thổi tán, mưa đổ loạn, khổ tu hai mươi năm, xuất hiện một lần trên phố. Biểu diễn đường phố không phải mánh khỏe nhỏ đâu, ngươi chớ khiêm tốn.” (Ổng đọc thơ nhưng t trình con gà ko dịch ra thơ vần vè được:v)

Tri Tân đi đó đây nhiều, từng tình cờ chiêm ngưỡng nhiều loại hình biểu diễn đường phố, quả thực có thể xưng tụng là tuyệt kỹ. Nhưng trước đây Lý Ý Lan không ở doanh trại trên núi thì thường ngày cũng chẳng ra ngoài chơi, cho nên nghe chữ này hắn chỉ biết giương mắt nhìn.

Tri Tân thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, lập tức hiểu ý nghiêng người hỏi nhỏ: “Biểu diễn đường phố là một loại xiếc dạo ngoài đường, ngươi chưa từng thấy sao?”

Lý Ý Lan lắc đầu bày ra tư thái “Bỉ nhân kiến thức nông cạn”, Tri Tân nở nụ cười, bắt đầu giải thích cho hắn.

“Nói nôm na thì biểu diễn đường phố là một loại xiếc mà người ta tùy tiện vẽ một vòng tròn dưới đất làm sân khấu, sau đó các nghệ nhân có thể biến ra đồ vật từ hư vô.”

“Đương nhiên nói từ hư vô thì cũng không chính xác lắm, bởi người diễn xiếc có điều lưu ý, thông thường không thể mặc quần áo ngắn gọn gàng mà nhất định phải mặc ào dài rộng thùng thình, một bên vai còn vắt khăn vải to. Sau đó họ sẽ lấy đồ vật từ trong chiếc khăn đó ra.”

Lý Ý Lan xen lời: “Có phải những thứ đó được giấu trong chiếc khăn không?”

Tri Tân hé miệng cười, lắc đầu đáp: “Vào lúc mở màn chiếc khăn vuông đó sẽ được lật cả mặt trong mặt ngoài cho các khán giả xem kỹ, quả thực không giấu thứ gì cả.”

“Tất cả những đồ vật được biến ra, chẳng hạn bình sứ, chén đ ĩa, cây đào, con ngỗng, con chó, hay thậm chí một đứa bé sống sờ sờ, đều được giấu trong cơ thể của người diễn xiếc. Chẳng qua bọn họ giấu cực khéo, không ai phát hiện ra được.”

“Thủ thuật che giấu và lấy ra này là bí truyền của nghệ nhân đường phố, chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, khi lựa chọn đồ đệ cũng cực kỳ chú trọng bản tính, đặc biệt là chú trọng giữ chữ tín, cho nên mặc dù hiếu kỳ nhưng ta cũng không rõ bí quyết trong đó.”

“Chỉ biết vài lời truyện tai nhau rằng, để khuấy động mọi người reo hò cổ vũ, người biểu diễn đường phố thường biến ra đồ vật khá lớn, cho nên một số nơi ở phía Nam gọi thủ thuật này là “Đại bàn vận”.”

“Vụ án con diều này đột nhiên xuất hiện trước mắt vạn người, nếu như dùng ngón nghề biểu diễn đường phố thì hoàn toàn có thể khiến cho không ai phát hiện ra.”

Lý Ý Lan chưa từng xem biểu diễn đường phố nên không biết đến ngón nghề thần kỳ này, ngoại trừ gật đầu thì hắn cũng chỉ biết lặng yên nghe chỉ giáo. Hắn suy đoán: “Vậy là Lưu Vân Thảo còn có một đồng bọn am hiểu kỹ nghệ giang hồ?”

Tri Tân liếc mắt về phía hắn, thấp giọng phụ họa: “Có khả năng.”

“Nhưng có kỳ nhân dị sĩ như vậy mà y hoàn toàn chẳng hề nhắc tới.” Lý Ý Lan dò hỏi, “Có phải hơi lạ không?”

Tri Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẽ bảo: “Có khi vị nghệ nhân đường phố này chính là một trong bốn người mà y nói, y mới chỉ nhắc đến kỹ nghệ của Lưu Kiều thôi mà.”

Lý Ý Lan thấy có lý, bèn khẽ đáp “Ừm”, tạm kết thúc cuộc trò chuyện thì thầm này. Tuy nhiên vừa quay đầu lại, hắn liền thấy Bạch Kiến Quân đang cau mày nhìn chằm chằm Lưu Vân Thảo với ánh mắt phức tạp, trên gương mặt có sự ấm ức mà Lý Ý Lan xem không hiểu.

Kỳ thực người tinh tường đều nhận ra trong câu “Chớ khiêm tốn” vừa nãy có ý trào phúng. Chỉ là Lý Ý Lan bận thảo luận với Tri Tân nên không để ý tới tâm trạng của Bạch Kiến Quân, bây giờ quan sát kỹ thì có thể lập tức nhận ra sự kỳ lạ.

Bình thường Bạch Kiến Quân là người quan tâm đ ến thương buôn quạt nhất, song hôm nay cảm giác của ông ta đối với kẻ này lại lạnh lùng đến lạ, vừa tỏ ra xa cách vừa nói lời châm chọc cứ như Lưu Vân Thảo đắc tội ông ta vậy.

Vấn đề là không chỉ hôm nay, mà đã nhiều ngày rồi bọn họ không giao lưu với nhau, cho nên thái độ xem thường này có chút đột ngột.

Lý Ý Lan không biết ông ta bị làm sao, nhưng bản thân Bạch Kiến Quân thì biết, cảm giác đang khiến ông ta không vui ấy chính là thất vọng, ông ta cực kỳ thất vọng đối với hành vi nhận tội của Lưu Vân Thảo.

Thời trẻ Bạch Kiến Quân đi khắp nơi phá quán, ép người khác phải quỳ gối, bản thân ông ta chẳng phải hạng chính nhân quân tử gì, cũng chưa bao giờ tự xưng như vậy. Phong cách hành sự này khiến ông ta không chỉ không ngạc nhiên khi Lưu Vân Thảo là chủ mưu của bạch cốt án, trái lại còn thêm mấy phần tán thưởng.

Nhưng chính nhân tài có thể tạo ra nghi án kinh tài tuyệt diễm nhường này, rõ ràng có năng lực chạy trốn để bạch cốt án trở thành một bí ẩn vĩnh viễn không lời giải, thế mà chỉ vì một tên sát thủ còn chẳng tính là con nuôi mà cuối cùng y lại biến mọi thứ thành dã tràng xe cát.

Lý do này quá đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến Bạch Kiến Quân bỗng dưng cảm thấy tâm tính của người này hoàn toàn không xứng với tài năng của y.

Hơn nữa càng biết rõ về tình hình cụ thể, cảm giác này của ông ta cũng càng ngày càng tăng lên, Bạch Kiến Quân buồn bực nghĩ thầm: Nhận tội làm gì chứ! Lý Ý Lan không thể đoán được ông ta lại có cảm xúc lệch lạc đi ngược với kỳ vọng của triều đình như vậy, hắn đoán không được thì cũng chẳng đoán nữa, định bụng lát nữa sẽ hỏi trực tiếp luôn. Hiện giờ thì giờ cấp bách, hắn cần phải nắm chắc thời gian, hỏi xem đồng bọn của Lưu Vân Thảo phụ trách biểu diễn đường phố là ai.

Lưu Vân Thảo nói đó là Vương Kiều, lấy tên giả là Vương Cật. Vì trước khi tòng quân, Vương Kiều vốn làm trong gánh xiếc dạo.

Sau khi quan lục sự ghi lại từng lời khẩu cung vào trong hồ sơ, Lý Ý Lan nói: “Tối nay ta phải đi, thời gian còn lại không nhiều, do đó ba vụ án ở giữa sẽ do Giang tiên sinh phụ trách tra hỏi ngươi, ta sẽ trực tiếp hỏi từ hàn y án – vụ án tương đối đặc biệt.”

“Các ngươi làm cách nào khiến bộ xương của Vu thị đột nhiên đứng dậy từ mộ phần không người cúng bái?”

Vì tình tiết vụ án con diều hoàn toàn ngược với suy đoán, Lý Ý Lan cứ ngỡ Lưu Vân Thảo sẽ đưa ra một loạt đáp án hoàn toàn khác với suy nghĩ của bọn họ, không ngờ lần này hắn lại sai, quá nửa thủ đoạn mà Lưu Vân Thảo khai ra đều gần giống phán đoán của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện