Thì ra câu “Không có kinh nghiệm phá án” quả thực không phải nói suông.
Song ba người Ngô Kim cũng không dám tỏ vẻ xem thường, ở đình nghỉ mát tại Lê Xương bọn họ đã chứng kiến bản lĩnh thật của Lý Ý Lan, phàm là người có sở trường, đi tới đâu cũng được kính trọng mấy phần.
Giang Thu Bình chẳng nhờ cậy được gì, đành phải cụp mắt suy tính: “Hai người kéo dây kia có chút khả nghi, nhưng một thì điên một thì hôn mê, manh mối cũng đứt đoạn.”
Ký Thanh nâng cằm nói: “Cái người hôn mê thì dễ rồi, nhưng người điên kia có phải giả vờ không vậy?”
Giang Thu Bình: “Không giống, Tiền đại nhân cũng từng tính đến khả năng này, đã thử hết các cách mời đại phu, tra hỏi, dùng hình luật rồi, bệnh điên của Lưu Kiều không giống giả bộ.”
Hơn nữa giả sử Lưu Kiều đang giả điên, dùng hình luật tra hỏi mà vẫn không lộ chút sơ hở, thế thì bản lĩnh giả ngu của hắn tất nhiên rất cao cường, cho nên đoán mò vô ích, cứ phái người theo dõi động tĩnh của hắn là được.
Lý Ý Lan hiểu được điều đó, hắn điềm nhiên gật đầu, chuyển đề tài khác: “Triệu Ôn – thông phán cũ của Nhậm Dương hiện đang ở nơi nào? Hắn ta có khẩu cung hay bằng chứng gì không?”
Giang Thu Bình: “Triệu Ôn hiện đang ở Nhậm Dương, nhậm chức quận văn học, bởi vì hắn có chức quan nên sau khi Tiền đại nhân vâng mệnh hồi kinh, hắn cũng quay về Nhậm Dương làm việc. Triệu Ôn viết trong hồ sơ rằng chuyện quỷ thần chỉ là vô căn cứ, cũng nói đây là do Chu Nhụy gây ra để trả thù hắn.” (Quận văn học: quan lo việc hành chính giáo dục ở quận. Từ thời Hán Vũ Đế, ban luật yêu cầu mỗi quận đều phải có quan lo việc giáo dục.)
Ký Thanh hừ mũi, thở dài nói: “Hơi bị vô sỉ đấy.”
Triệu Ôn này thân là người có học thức công danh, thế mà không có chứng cứ đã suy đoán xằng bậy, kẻ bụng dạ hẹp hòi như vậy, Lý Ý Lan dù không xét đến vụ án thì cũng khó mà sinh hảo cảm với người này. Hắn không nhìn Ký Thanh, vẫn hướng về phía Giang Thu Bình: “Vậy đối với chuyện ghi trên bạch cốt, hắn thừa nhận hay là phủ nhận?”
Giang Thu Bình bất đắc dĩ cười: “Đương nhiên là phủ nhận toàn bộ.”
Lý Ý Lan không truy hỏi nữa, Giang Thu Bình chờ giây lát, thấy không ai phát biểu ý kiến thì đành tổng kết: “Xét từ những manh mối có được hiện nay, bộ xương xuất hiện trên bầu trời Nhậm Dương thật vượt quá sức tưởng tượng, quả thực có phần giống quỷ thần gây nên.”
Người ngồi ở đây chẳng ai tin vào thần phật, nhưng lại không giải thích được nguyên cớ, đây chính là chỗ cao minh của kẻ đứng sau bạch cốt án, không phục không được.
Lý Ý Lan nhấp một hớp trà nóng để át đi cơn ngứa trong cổ họng, rồi tiếp lời: “Sau này chúng ta gọi những người liên quan tới tra hỏi một lần nữa, tất cả vật chứng cũng kiểm tra lại hết xem có phát hiện được gì mới không. Giờ ta nói tình huống của Sùng Bình đi.”
“Cả nhà của bộ xương Hứa Trí Ngu đều đã chết, hiện tại không có nghi phạm rõ ràng, người mang hiềm nghi lớn nhất chính là vị đào hát lên sân khấu sau cùng.”
“Không biết chư vị có từng nghe qua chưa, dân vùng Thục Trung có một loại xiếc, tên là đổi mặt, có thể thay đổi diện mạo chỉ trong giây lát, nên chuyện mặt hoa đán bỗng dưng hóa thành đầu lâu ở xã hí cũng tạm lý giải được, điểm đáng ngờ của vụ án này chủ yếu là ở hai điểm sau.”
“Thứ nhất, sau khi lưu lại bạch cốt, nghi phạm làm cách nào biến mất khỏi sân khấu? Tiền đại nhân suy đoán rằng có kẻ động tay động chân trên sân khấu, nhưng ngài ấy sai người hủy toàn bộ sân khấu mà kết quả vẫn giống như vụ án hội diều, không phát hiện điểm bất thường nào.”
“Thứ hai, sau khi bạch cốt hiện thân gây rối, người trong gánh hát phát hiện một đào nữ bị đánh ngất ở góc hậu trường, nữ tử này mới là chính chủ, nàng ta hát xong hai màn trước, khi đang hóa trang cho màn thứ ba thì bị người đánh vào gáy từ phía say, thay mận đổi đào.”
“Bởi vì người mặc áo xanh trong gánh hát có cả nam lẫn nữ nên chỉ từ câu hát ‘Mười năm” kia thì không thể nào kết luận nghi phạm là nam hay nữ, song hẳn là cố nhân khi còn sống của Hứa Trí Ngu, người này kêu oan cho Hứa Trí Ngu, hơn nữa có người làm chứng rằng thanh âm khi hát câu này giống hệt giọng của Hứa Trí Ngu ngày xưa.”
“Vai đào không nhìn thấy người tập kích mình, trong lúc biểu diễn, gánh hát cũng không có người ngoài ra vào, vậy nên Tiền đại nhân cho rằng nghi phạm là người trong gánh hát, song tra đi tra lại, tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì.”
“Cuối cùng, lương vụ châu đồng Tôn Đức Tu bận rộn công vụ, Tiền đại nhân không thể mời ông ta đến công đường đối chất, lời khai của ông ta là gửi thư đến.”
“Trong thư Tôn Đức Tu viết rằng mình làm việc liêm chính, không sợ Đề Hình ty tra xét, nhưng nếu hỏi ông ta ai có thể là nghi phạm thì ông ta có một phỏng đoán đã nhiều năm, song cũng không dám chắc, mong Đề Hình ty tự mình làm rõ, ông ta nói…..”
Nói tới đây, Lý Ý Lan ngước lên, mắt đối mắt với mọi người: “Hứa Biệt Thời – con trai duy nhất của Hứa Trí Ngu, có lẽ đã đào thoát được hình phạt, vẫn còn tồn tại ở hậu thế.”
Kỳ thực trong thư Tôn Đức Tu gọi Hứa Biệt Thời là “Dư nghiệt”, dùng từ “Sống chui nhủi”, nhưng Lý Ý Lan cho rằng nếu là tự sự công bằng thì dùng từ cũng phải công chính vô tư.
Lời này chẳng khác nào ném đá xuống hồ, khơi dậy bọt sóng bốn phía, Giang Thu Bình giật nảy mình, tức tốc nói ra nghi hoặc thay mọi người: “Làm sao có thể? Trước hết không bàn đến quốc pháp nghiêm minh, nghe đâu năm ấy Tôn Đức Tu cũng giám sát buổi xử trảm Hứa gia, ông ta làm sao có thể để cho Hứa Biệt Thời chạy thoát?”
Lý Ý Lan: “Hứa Biệt Thời không nằm trong nhóm người bị xử trảm.”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Ký Thanh lập tức lộ vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
Lý Ý Lan thấy vậy thì vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở cậu ta tém tém lại, đừng có lấy việc đau khổ làm trò vui.
Vừa gõ Lý Ý Lan vừa không ngừng lời nói, vẫn tiếp tục kể những chi tiết mình biết: “Tiền đại nhân tìm đọc ghi chép, cũng hỏi thăm không ít dân địa phương ở Sùng Bình, hai phía đều cho thấy, năm ấy khi thái thú Sùng Bình mang quan binh đến Hứa trạch tịch biên gia sản, Hứa Biệt Thời càn quấy hung hăng, y rải một lượng lớn tam hoàng phục hỏa phấn quanh hai tiền viện, cầm mồi lửa đứng trên nóc nhà, không cho thái thú vào nhà bắt người.” (Phục hỏa phấn đại khái là bột thuốc nổ.)
Dân phong Thụy triều hiền lành, Hứa Biệt Thời này chẳng giống công tử nhà giàu mà tác phong làm việc có điểm giống thổ phỉ hơn.
Ngô Kim kinh hãi ngoác miệng, hiếu kỳ cắt lời Lý Ý Lan: “Công tử gượm đã, bột tam hoàng phục hoả là thành phần quan trọng của hỏa pháo và chấn thiên lôi, Hỏa Khí doanh xưa nay luôn canh giữ nghiêm ngặt, phương pháp phối chế cũng là bí mật trong quân, Hứa Biệt Thời là một tiểu dân bình thường, sao có thể sở hữu lượng lớn phục hỏa phấn được?”
Chẳng biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt Lý Ý Lan bỗng trở nên xa xăm, hắn cười nói: “Cao thủ trong dân gian, chớ nên khinh thường.”
“Theo điều tra của Tiền đại nhân, láng giềng ở Sùng Bình đều nói Hứa Biệt Thời tính cách ngang tàng, thích trêu ghẹo người khác. Y không đọc sách thánh hiền, không tu hạnh lâm thủ, chỉ thích la cà ngoài đường, chui vào mấy chỗ hạ cửu lưu, học toàn trò bàng môn tả đạo.”
“Về phần phục hỏa phấn này, Sùng Bình vốn có xưởng chế pháo dây, Hứa Biệt Thời và công nhân trong xưởng xưng huynh gọi đệ, có lẽ công nhân đã nói cho y cách phối chế, một dạo nọ cuối năm, không ít láng giềng từng trông thấy Hứa công tử bày sạp bán pháo ở đầu đường, có thể làm chứng cớ. Phục hỏa phấn hẳn là do chính y chế ra, song vì cuối cùng không dẫn hỏa nên không rõ uy lực.” (Chỗ bán pháo thật ra là bán chuột, nhưng mình thấy lạ sao lại bán chuột rồi còn làm chứng cớ, nên nghĩ chắc tác giả viết nhầm.)
Vị Hứa công tử này phỏng chừng từng đắc tội với toàn bộ bách tính Sùng Bình, lúc lấy khẩu cung đa số mọi người đều than khổ, chính sự thì không nói lại cứ thao thao một tràng dài, kể tiểu tử này trèo cửa viện Đông gia thế nào, đập vỡ ngói Tây gia ra sao, thật chẳng tưởng tượng nổi.
Âm dương cách trở, chỉ gặp gỡ trên trang giấy, xuyên thấu qua những lời kể nồng vị khói lửa đó, Lý Ý Lan như thấy được một người thiếu niên mới lớn chẳng biết khổ đau, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, nhưng lỗi lầm lại chẳng lớn đến nỗi khiến người ta nhớ mãi không quên, dẻo miệng lại còn hay cười, lúc bị người ta mắng cũng cười, là một đứa nhóc bướng bỉnh, song tâm địa chẳng hề xấu.
Nếu như không có biến cố bất ngờ này, vẫn sống được tới hôm nay, đây hẳn sẽ là một người vô cùng thú vị.
Nhưng trên đời chẳng có nhiều người thú vị, thế sự xưa nay cũng không có hai chữ “Nếu như”, Hứa Biệt Thời cho dù còn sống thì ắt hẳn cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Lý Ý Lan thu lại nỗi tiếc nuối trong lòng, nghiêm mặt nói: “Không nói chuyện ngoài lề nữa, trở lại chính sự.”
“Năm đó trong lúc bắt giữ, Hứa Biệt Thời bị mưa tên của quan binh đâm thủng ngực, ngã xuống khỏi nóc nhà, tắt thở tại chỗ, thi thể được để ở nghĩa trang, đến hai ngày sau Hứa gia bị xử trảm mới cùng gom lại ném ở bãi tha ma thành Bắc, theo lý thì y tuyệt đối không thể còn sống.”
“Nhưng Tôn Đức Tu nói, sau khi Hứa gia đền tội, ông ta từng trông thấy Hứa Biệt Thời, không chỉ một lần, đêm khuya ông ta ở trong phủ, gia đinh không bắt được người nên tưởng là quỷ. Vì chuyện này nghe như thể trong lòng có quỷ, hơn nữa quá vô lý nên ông ta chưa từng nói với người khác, bây giờ ngẫm lại, thứ ông ta nhìn thấy quả nhiên không phải quỷ, mà là người giả thần giả quỷ.” (Trong lòng có quỷ: tức là làm chuyện trái lương tâm, trái đạo đức thì lòng lo sợ như có quỷ.)
Trương Triều lên tiếng: “Việc này không hợp lý. Hứa Biệt Thời là con của khâm phạm triều đình, thả y sẽ phạm vào tội mất đầu, từ khám nghiệm đến giữ xác ở nghĩa trang, trung gian qua tay nhiều quan sai như vậy, không có khả năng rằng tất cả mọi người đều giao hảo với y, nguyện ý vì y mà từ bỏ tính mạng. Nhưng thời gian không tính là ngắn, nếu y không chết thì tuyệt đối sẽ không lộ mặt. Cho nên ta cảm thấy lời của vị lương vụ đại nhân này không đáng suy xét cho lắm.”
Giang Thu Bình: “Cùng ý kiến.”
Ký Thanh từ đầu đã có ấn tượng xấu về Tôn Đức Tu nên xử trí theo cảm tính: “Cùng ý kiến.”
Ngô Kim kỳ thực chẳng thông minh gì, lúc thì chết lúc lại không chết, nhưng vì để không lạc quẻ nên hắn cũng nói: “Ta cũng cùng ý kiến.”
Lý Ý Lan nói cả buổi, cuối cùng lại không nhất trí với bọn họ, hắn tổng kết: “Hứa Biệt Thời còn sống, Tôn Đức Tu đang nói láo, mỗi bên có một nửa khả năng, sau này điều tra tiếp, chúng ta không thể dựa vào suy đoán được, phải nói chuyện bằng chứng cớ.”
Quả đúng vậy, nhưng Giang Thu Bình khổ sở nói: “Điều tra thế nào đây? Những người liên quan đến vụ án xã hí bị tạm giam ở Nhiêu Lâm, chỉ có người của gánh hát, mà người của gánh hát đều không phải người Sùng Bình, bọn họ chẳng biết gì về Hứa Biệt Thời, thời gian cấp bách, chúng ta không có thời gian để đến Sùng Bình tìm bách tính dò hỏi. Còn Tôn Đức Tu đại nhân chắc chắn cũng sẽ không quá phối hợp.”
Lý Ý Gian bình tĩnh nói: “Việc này ta sẽ thu xếp, tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần liệt kê những vấn đề cần hỏi, những người cần điều tra cho ta là được.”
Ký Thanh như vẹt học nói: “Phù Giang thì huynh cũng không cần quan tâm, lão tử có cả đống người.”
Gia đinh và người hầu bán mình đâu có ai giống Ký Thanh, hơn nữa tiểu tử này lúc thì công tử lúc lại Lục ca, có lẽ thân phận cũng không đơn giản.
Giang Thu Bình muốn nói lại thôi, cố nén mong muốn tìm hiểu chuyện riêng của bọn họ, người giang hồ nhiều bằng hữu, phía sau có người cũng là bình thường.
Tiếp đó bọn họ theo thứ tự trình bày ba vụ án còn lại, nguyên lý xuất hiện của năm bộ xương đều quỷ bí không rõ, còn những kẻ hiềm nghi được khoanh vùng thì có vẻ đều không có năng lực phạm án.
Đệ đệ của bộ xương Lưu Xuân Nhi ở Du Phong là một kẻ mù gầy trơ xương, sinh hoạt còn phải nhờ hàng xóm giúp đỡ, chuyện như bỏ bạch cốt vào nhục thái tuế rồi còn thao túng, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là không thể nào.
Người cha già Trương Hoằng của Trương Thạch Kiệt ở Phù Giang năm nay đã tám mươi tuổi, mấy năm trước trên đường đi cáo trạng bị người ta đánh gãy chân, đi đứng đều phải dựa vào gậy chống, cũng không có năng lực chuyển bạch cốt đến đỉnh núi.
Về phần Vu Nguyệt Đồng ở Nhiêu Lâm, trượng phu Sử Viêm đang lẩn trốn của nàng đã bị truy nã quy án, mà Sử Viêm không chịu nổi trọng hình, khi bị bức cung đã thừa nhận rằng chuyện là do hắn làm, mà sống chết cũng không nói ra được một loạt chuyện xuất hiện trên bạch cốt.
Một phạm nhân ngay cả nguyên lý cũng không nói ra được thì làm sao giao cho bên trên phục mệnh? Tiến trình phá án của Tiền Lý – đề hình quan tiền nhiệm dừng ở ngay đoạn này.
Trao đổi xong thông tin mọi người cũng bó tay toàn tập, yên lặng ngồi đối diện nhau, Ngô Kim rót cho mình một chén rượu, nói không kiên nhẫn: “Công tử, tiếp theo chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Lý Ý Lan nhìn Giang Thu Bình: “Tiên sinh có cao kiến gì không?”
Giang Thu Bình: “Nếu thật sự là do con người gây nên, vậy thì ắt sẽ lưu lại dấu vết, vấn đề là thời gian đã lâu, chúng ta không chỉ bở lỡ thời cơ tra xét tốt nhất mà còn cả thời gian vụ án phát sinh, điều này quyết định việc chúng ta có thể làm đã ít lại càng ít.”
“Lúc trước ta từng nói, án liên hoàn quy mô như vậy, sau lưng nhất định có một tổ chức.”
“Điểm tương đồng thứ nhất của các vụ án, đều nói là án oan, căn cứ theo điều tra của Tiền đại nhân, điểm này tám chín phần mười là thật.”
“Thứ hai, đều liên quan đến đại quan triều đình, nếu như điểm thứ nhất là thật, vậy thân nhân của người chết là kẻ có động cơ nhất, hơn nữa khả năng hợp lý nhất có thể là bọn họ hợp thành đồng minh. Nhưng hiện tại xem ra, những thân nhân đó không già thì yếu, hoặc là đàn bà con gái, thậm chí còn chẳng hề quen biết nhau, suy đoán này khuyết thiếu chứng cớ.”
“Có lẽ còn có một loại khả năng thứ hai, kẻ giật dây không hề liên quan đến những bộ xương này, chỉ vì đạt được mục đích nào đó nên mới lợi dụng bạch cốt giải oan để tạo thế mà thôi.”
Giang Thu Bình đang chuyên tâm tư duy, không chú ý thấy hắn nhíu mày lại, vẫn chậm rãi nói tiếp.
“Thứ ba, vụ án đều phát sinh ở nơi đông người, những hội chùa, phiên chợ đó ngư long hỗn tạp, huyên náo rối loạn, là nơi rất tốt để che dấu tai mắt người và thoát thân, cho nên ta cảm thấy, trong biển người đó nhất định có thứ chúng ta đã bỏ qua.”
Trong đầu Lý Ý Lan chợt lóe linh quang, nhưng ý nghĩ này tới quá nhanh, nhanh tới mức hắn chưa kịp hiểu được, chỉ lưu lại trong lòng hắn một loại tiếc nuối mơ hồ, khiến hắn cảm giác thông tin bản thân bỏ qua vô cùng trọng yếu đối với hắn.
Lý Ý Lan tập trung suy nghĩ một hồi, song nỗ lực này đều uổng phí.
Giang Thu Bình phân tích đến đây thì chấm dứt, tốc độ nói của y rất chậm, sự tự tin trên mặt cũng nhạt dần đi, y nhếch miệng miễn cưỡng cười: “Nói nhiều như vậy nhưng trước mắt ta cũng chưa có manh mối gì, mặt khác xin đại nhân đừng gọi ta là tiên sinh, cứ gọi Thu Bình là được rồi.”
Lý Ý Lan chớp mắt đáp ứng, xong hắn lại nhìn sang Trương Triều, đối phương hiểu ra ý hắn, liền lắc lắc đầu tỏ ý là mình cũng rất mơ hồ, vậy nên Lý Ý Lan nói rõ ràng: “Nếu cảm thấy không biết bắt tay từ đâu thì trước tiên làm theo cách của ta đi.”
“Bốn quận thành từ Nhậm Dương đến Phù Giang, quả thực quá xa không với tới được, nhưng hàn y án Nhiêu Lâm thì ở ngay nơi đây, về thời gian thì cũng cách chúng ta gần nhất, cũng không phải không có ưu thế điều tra. Những nhân vật then chốt Tiền đại nhân kỳ thực đều đã thẩm tra rồi, nhưng để cẩn thận chúng ta vẫn điều tra lần nữa, ngoài ra, những gì Tiền đại nhân chưa điều tra, chúng ta cũng phải điều tra.”
Ngô Kim lanh mồm lanh miệng: “Còn có việc chưa điều tra sao? Rõ ràng hồ sơ đã chất cao lên tận trời rồi mà.”
“Có chứ. Thu Bình mới nói trong biển người nhất định có thứ chúng ta bỏ qua, chúng ta đi xem xét một chút,” Câu trả lời của Lý Ý Lan nghe như đang nói đùa, nhưng thần sắc hắn nghiêm túc, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, “Biển người trong tiết hàn y.”
Hắn không tin, hơn trăm nghìn con mắt trong tiết hàn y mà không một đôi mắt này trông thấy dị thường.
Đây là một biện pháp hai cực phân hóa, tốt nhất mà cũng tệ nhất, Giang Thu Bình bó tay nói: “Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian đến thế.”
Lý Ý Lan liếc nhìn y, nghĩ thầm ta có lẽ không có nhưng các ngươi thì có, sau đó hắn nói: “Sẽ có.”
Giang Thu Bình nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lầm tưởng rằng hắn thực sự là sơn nhân có diệu kế, nghe vậy thì thả lỏng, nghiêm mặt nói: “Vậy chúng ta nên bắt đầu tới đâu?”
Lý Ý Lan bấy giờ mới nhớ tới lời cam kết với đại sư, ho khan hai tiếng rồi cười nói: “Từ phòng giam. Ăn xong hết rồi chứ? Vậy thì đi thôi.”
Ấm no sinh dâm dục, Tạ quận trưởng hôm nay chuẩn bị đi ngủ từ sớm, vừa cởi áo định nằm xuống thì cửa phòng liền bị nện rầm rầm, nghe thấy tên hầu mắt mọc trên đỉnh đầu của Lý Ý lan gọi ở bên ngoài: “Tạ đại nhân, tra án, đại nhân của chúng ta bảo ta đến gọi ngài.”
Tạ Tài nhìn tiểu thiếp xõa tóc, cởi hết chỉ chừa mỗi đồ lót mà lửa nóng công tâm, hận không thể chửi ầm lên. Nhưng mà ông ta thực sự không dám, đành phải bực bội mặc quần đứng dậy, tròng bộ triều phục xộc xệch lên rồi ra ngoài.
Ông ta khoanh tay ngáp liên hồi, thầm oán tên Lý Ý Lan này chắc áp lực phá án lớn quá nên bị điên mất rồi.
Trong sảnh chính, Giang Thu Bình đã nghĩ xong các vấn đề cần hỏi, viết ra rồi chép thành mười mấy bản.
Tạ Tài vừa đến, Ký Thanh liền ấn một bản vào ngực ông ta.
Sau đó Lý Ý Lan phân phó: “Bây giờ đã muộn, Tạ đại nhân, ta cần mười họa sĩ, không cần phải là cao thủ hội họa, có thể vẽ vật vẽ hình chính xác là được rồi, ta muốn thấy người ngay trong sáng sớm mai.”
Tạ Tài ngơ ngơ ngác ngác nhận được một mệnh lệnh, đầu như úng nước: “Đại nhân, ngài cần họa sĩ làm gì?”
Lý Ý Lan cảm thấy giải thích thì rất công, bèn nói: “Ngày mai ngài sẽ biết thôi, chúng ta phải đến nhà lao, Tạ đại nhân có muốn đi cùng không.”
Đây không phải là vấn đề có muốn hay không, Tạ Tài nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tất nhiên rồi, mời đại nhân đi trước.”
Chỗ tốt duy nhất của việc đi cùng là ông ta không cần chờ đến mai thì đã biết tác dụng của họa sĩ, thì ra bọn họ muốn bắt chước đại họa sĩ cổ đại, dùng những manh mối rời rạc để tái hiện lại Bạch cốt án ở tiết hàn y.
Trương Triều là thông truyền nhưng tài vẽ lại cao nhất trong năm người, hắn tạm giữ chức vụ họa sĩ, Giang Thu Bình đảm nhiệm vai trò chủ thẩm, lần lượt gọi riêng từng người ra khỏi ngục để tra hỏi chi tiết, sau đó vẽ lại, đợi ngày mai lại đến nghĩa địa khảo sát một phen là biết người nào nhớ rõ ràng, người nào nói bậy nói bạ.
Thân phận Tri Tân không tầm thường, dù Lý Ý Lan đích thân đến thẩm tra cũng sợ đắc tội, mà đại sư thì không thích bản thân mình đặc biệt, vậy nên hắn không đổi nơi, chỉ chọn một gian phòng thi hình để hỏi.
Khi Tri Tân tới thì thấy Lý Ý Lan đang đưa lưng về phía mình, cách gần ô cửa sổ nhỏ, người nọ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ánh trăng rọi chiếu lên gương mặt, hắn cười nói chẳng đầu chẳng đuôi: “Hình như hoa mai nở rồi.”
Một kẻ hấp hối sắp chết, cách một tầng cửa sổ nhà tù, còn có thể chú ý hoa mai bắt đầu nở, cảnh giới này quả thực huyền diệu.
Tri Tân nhoẻn miệng, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đồng thời trong lòng bỗng sinh ra chút tinh nghịch không ác ý.
Ngoài cửa rực rỡ ánh trăng, chầm chậm nhô lên giữa trời, lúc này ngay cả chó cũng ngủ rồi, thế mà đề hình quan còn chưa chịu nghỉ ngơi, đúng là vất vả.
Song ba người Ngô Kim cũng không dám tỏ vẻ xem thường, ở đình nghỉ mát tại Lê Xương bọn họ đã chứng kiến bản lĩnh thật của Lý Ý Lan, phàm là người có sở trường, đi tới đâu cũng được kính trọng mấy phần.
Giang Thu Bình chẳng nhờ cậy được gì, đành phải cụp mắt suy tính: “Hai người kéo dây kia có chút khả nghi, nhưng một thì điên một thì hôn mê, manh mối cũng đứt đoạn.”
Ký Thanh nâng cằm nói: “Cái người hôn mê thì dễ rồi, nhưng người điên kia có phải giả vờ không vậy?”
Giang Thu Bình: “Không giống, Tiền đại nhân cũng từng tính đến khả năng này, đã thử hết các cách mời đại phu, tra hỏi, dùng hình luật rồi, bệnh điên của Lưu Kiều không giống giả bộ.”
Hơn nữa giả sử Lưu Kiều đang giả điên, dùng hình luật tra hỏi mà vẫn không lộ chút sơ hở, thế thì bản lĩnh giả ngu của hắn tất nhiên rất cao cường, cho nên đoán mò vô ích, cứ phái người theo dõi động tĩnh của hắn là được.
Lý Ý Lan hiểu được điều đó, hắn điềm nhiên gật đầu, chuyển đề tài khác: “Triệu Ôn – thông phán cũ của Nhậm Dương hiện đang ở nơi nào? Hắn ta có khẩu cung hay bằng chứng gì không?”
Giang Thu Bình: “Triệu Ôn hiện đang ở Nhậm Dương, nhậm chức quận văn học, bởi vì hắn có chức quan nên sau khi Tiền đại nhân vâng mệnh hồi kinh, hắn cũng quay về Nhậm Dương làm việc. Triệu Ôn viết trong hồ sơ rằng chuyện quỷ thần chỉ là vô căn cứ, cũng nói đây là do Chu Nhụy gây ra để trả thù hắn.” (Quận văn học: quan lo việc hành chính giáo dục ở quận. Từ thời Hán Vũ Đế, ban luật yêu cầu mỗi quận đều phải có quan lo việc giáo dục.)
Ký Thanh hừ mũi, thở dài nói: “Hơi bị vô sỉ đấy.”
Triệu Ôn này thân là người có học thức công danh, thế mà không có chứng cứ đã suy đoán xằng bậy, kẻ bụng dạ hẹp hòi như vậy, Lý Ý Lan dù không xét đến vụ án thì cũng khó mà sinh hảo cảm với người này. Hắn không nhìn Ký Thanh, vẫn hướng về phía Giang Thu Bình: “Vậy đối với chuyện ghi trên bạch cốt, hắn thừa nhận hay là phủ nhận?”
Giang Thu Bình bất đắc dĩ cười: “Đương nhiên là phủ nhận toàn bộ.”
Lý Ý Lan không truy hỏi nữa, Giang Thu Bình chờ giây lát, thấy không ai phát biểu ý kiến thì đành tổng kết: “Xét từ những manh mối có được hiện nay, bộ xương xuất hiện trên bầu trời Nhậm Dương thật vượt quá sức tưởng tượng, quả thực có phần giống quỷ thần gây nên.”
Người ngồi ở đây chẳng ai tin vào thần phật, nhưng lại không giải thích được nguyên cớ, đây chính là chỗ cao minh của kẻ đứng sau bạch cốt án, không phục không được.
Lý Ý Lan nhấp một hớp trà nóng để át đi cơn ngứa trong cổ họng, rồi tiếp lời: “Sau này chúng ta gọi những người liên quan tới tra hỏi một lần nữa, tất cả vật chứng cũng kiểm tra lại hết xem có phát hiện được gì mới không. Giờ ta nói tình huống của Sùng Bình đi.”
“Cả nhà của bộ xương Hứa Trí Ngu đều đã chết, hiện tại không có nghi phạm rõ ràng, người mang hiềm nghi lớn nhất chính là vị đào hát lên sân khấu sau cùng.”
“Không biết chư vị có từng nghe qua chưa, dân vùng Thục Trung có một loại xiếc, tên là đổi mặt, có thể thay đổi diện mạo chỉ trong giây lát, nên chuyện mặt hoa đán bỗng dưng hóa thành đầu lâu ở xã hí cũng tạm lý giải được, điểm đáng ngờ của vụ án này chủ yếu là ở hai điểm sau.”
“Thứ nhất, sau khi lưu lại bạch cốt, nghi phạm làm cách nào biến mất khỏi sân khấu? Tiền đại nhân suy đoán rằng có kẻ động tay động chân trên sân khấu, nhưng ngài ấy sai người hủy toàn bộ sân khấu mà kết quả vẫn giống như vụ án hội diều, không phát hiện điểm bất thường nào.”
“Thứ hai, sau khi bạch cốt hiện thân gây rối, người trong gánh hát phát hiện một đào nữ bị đánh ngất ở góc hậu trường, nữ tử này mới là chính chủ, nàng ta hát xong hai màn trước, khi đang hóa trang cho màn thứ ba thì bị người đánh vào gáy từ phía say, thay mận đổi đào.”
“Bởi vì người mặc áo xanh trong gánh hát có cả nam lẫn nữ nên chỉ từ câu hát ‘Mười năm” kia thì không thể nào kết luận nghi phạm là nam hay nữ, song hẳn là cố nhân khi còn sống của Hứa Trí Ngu, người này kêu oan cho Hứa Trí Ngu, hơn nữa có người làm chứng rằng thanh âm khi hát câu này giống hệt giọng của Hứa Trí Ngu ngày xưa.”
“Vai đào không nhìn thấy người tập kích mình, trong lúc biểu diễn, gánh hát cũng không có người ngoài ra vào, vậy nên Tiền đại nhân cho rằng nghi phạm là người trong gánh hát, song tra đi tra lại, tất cả mọi người đều chẳng hay biết gì.”
“Cuối cùng, lương vụ châu đồng Tôn Đức Tu bận rộn công vụ, Tiền đại nhân không thể mời ông ta đến công đường đối chất, lời khai của ông ta là gửi thư đến.”
“Trong thư Tôn Đức Tu viết rằng mình làm việc liêm chính, không sợ Đề Hình ty tra xét, nhưng nếu hỏi ông ta ai có thể là nghi phạm thì ông ta có một phỏng đoán đã nhiều năm, song cũng không dám chắc, mong Đề Hình ty tự mình làm rõ, ông ta nói…..”
Nói tới đây, Lý Ý Lan ngước lên, mắt đối mắt với mọi người: “Hứa Biệt Thời – con trai duy nhất của Hứa Trí Ngu, có lẽ đã đào thoát được hình phạt, vẫn còn tồn tại ở hậu thế.”
Kỳ thực trong thư Tôn Đức Tu gọi Hứa Biệt Thời là “Dư nghiệt”, dùng từ “Sống chui nhủi”, nhưng Lý Ý Lan cho rằng nếu là tự sự công bằng thì dùng từ cũng phải công chính vô tư.
Lời này chẳng khác nào ném đá xuống hồ, khơi dậy bọt sóng bốn phía, Giang Thu Bình giật nảy mình, tức tốc nói ra nghi hoặc thay mọi người: “Làm sao có thể? Trước hết không bàn đến quốc pháp nghiêm minh, nghe đâu năm ấy Tôn Đức Tu cũng giám sát buổi xử trảm Hứa gia, ông ta làm sao có thể để cho Hứa Biệt Thời chạy thoát?”
Lý Ý Lan: “Hứa Biệt Thời không nằm trong nhóm người bị xử trảm.”
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Ký Thanh lập tức lộ vẻ mặt tràn đầy hứng thú.
Lý Ý Lan thấy vậy thì vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở cậu ta tém tém lại, đừng có lấy việc đau khổ làm trò vui.
Vừa gõ Lý Ý Lan vừa không ngừng lời nói, vẫn tiếp tục kể những chi tiết mình biết: “Tiền đại nhân tìm đọc ghi chép, cũng hỏi thăm không ít dân địa phương ở Sùng Bình, hai phía đều cho thấy, năm ấy khi thái thú Sùng Bình mang quan binh đến Hứa trạch tịch biên gia sản, Hứa Biệt Thời càn quấy hung hăng, y rải một lượng lớn tam hoàng phục hỏa phấn quanh hai tiền viện, cầm mồi lửa đứng trên nóc nhà, không cho thái thú vào nhà bắt người.” (Phục hỏa phấn đại khái là bột thuốc nổ.)
Dân phong Thụy triều hiền lành, Hứa Biệt Thời này chẳng giống công tử nhà giàu mà tác phong làm việc có điểm giống thổ phỉ hơn.
Ngô Kim kinh hãi ngoác miệng, hiếu kỳ cắt lời Lý Ý Lan: “Công tử gượm đã, bột tam hoàng phục hoả là thành phần quan trọng của hỏa pháo và chấn thiên lôi, Hỏa Khí doanh xưa nay luôn canh giữ nghiêm ngặt, phương pháp phối chế cũng là bí mật trong quân, Hứa Biệt Thời là một tiểu dân bình thường, sao có thể sở hữu lượng lớn phục hỏa phấn được?”
Chẳng biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt Lý Ý Lan bỗng trở nên xa xăm, hắn cười nói: “Cao thủ trong dân gian, chớ nên khinh thường.”
“Theo điều tra của Tiền đại nhân, láng giềng ở Sùng Bình đều nói Hứa Biệt Thời tính cách ngang tàng, thích trêu ghẹo người khác. Y không đọc sách thánh hiền, không tu hạnh lâm thủ, chỉ thích la cà ngoài đường, chui vào mấy chỗ hạ cửu lưu, học toàn trò bàng môn tả đạo.”
“Về phần phục hỏa phấn này, Sùng Bình vốn có xưởng chế pháo dây, Hứa Biệt Thời và công nhân trong xưởng xưng huynh gọi đệ, có lẽ công nhân đã nói cho y cách phối chế, một dạo nọ cuối năm, không ít láng giềng từng trông thấy Hứa công tử bày sạp bán pháo ở đầu đường, có thể làm chứng cớ. Phục hỏa phấn hẳn là do chính y chế ra, song vì cuối cùng không dẫn hỏa nên không rõ uy lực.” (Chỗ bán pháo thật ra là bán chuột, nhưng mình thấy lạ sao lại bán chuột rồi còn làm chứng cớ, nên nghĩ chắc tác giả viết nhầm.)
Vị Hứa công tử này phỏng chừng từng đắc tội với toàn bộ bách tính Sùng Bình, lúc lấy khẩu cung đa số mọi người đều than khổ, chính sự thì không nói lại cứ thao thao một tràng dài, kể tiểu tử này trèo cửa viện Đông gia thế nào, đập vỡ ngói Tây gia ra sao, thật chẳng tưởng tượng nổi.
Âm dương cách trở, chỉ gặp gỡ trên trang giấy, xuyên thấu qua những lời kể nồng vị khói lửa đó, Lý Ý Lan như thấy được một người thiếu niên mới lớn chẳng biết khổ đau, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, nhưng lỗi lầm lại chẳng lớn đến nỗi khiến người ta nhớ mãi không quên, dẻo miệng lại còn hay cười, lúc bị người ta mắng cũng cười, là một đứa nhóc bướng bỉnh, song tâm địa chẳng hề xấu.
Nếu như không có biến cố bất ngờ này, vẫn sống được tới hôm nay, đây hẳn sẽ là một người vô cùng thú vị.
Nhưng trên đời chẳng có nhiều người thú vị, thế sự xưa nay cũng không có hai chữ “Nếu như”, Hứa Biệt Thời cho dù còn sống thì ắt hẳn cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Lý Ý Lan thu lại nỗi tiếc nuối trong lòng, nghiêm mặt nói: “Không nói chuyện ngoài lề nữa, trở lại chính sự.”
“Năm đó trong lúc bắt giữ, Hứa Biệt Thời bị mưa tên của quan binh đâm thủng ngực, ngã xuống khỏi nóc nhà, tắt thở tại chỗ, thi thể được để ở nghĩa trang, đến hai ngày sau Hứa gia bị xử trảm mới cùng gom lại ném ở bãi tha ma thành Bắc, theo lý thì y tuyệt đối không thể còn sống.”
“Nhưng Tôn Đức Tu nói, sau khi Hứa gia đền tội, ông ta từng trông thấy Hứa Biệt Thời, không chỉ một lần, đêm khuya ông ta ở trong phủ, gia đinh không bắt được người nên tưởng là quỷ. Vì chuyện này nghe như thể trong lòng có quỷ, hơn nữa quá vô lý nên ông ta chưa từng nói với người khác, bây giờ ngẫm lại, thứ ông ta nhìn thấy quả nhiên không phải quỷ, mà là người giả thần giả quỷ.” (Trong lòng có quỷ: tức là làm chuyện trái lương tâm, trái đạo đức thì lòng lo sợ như có quỷ.)
Trương Triều lên tiếng: “Việc này không hợp lý. Hứa Biệt Thời là con của khâm phạm triều đình, thả y sẽ phạm vào tội mất đầu, từ khám nghiệm đến giữ xác ở nghĩa trang, trung gian qua tay nhiều quan sai như vậy, không có khả năng rằng tất cả mọi người đều giao hảo với y, nguyện ý vì y mà từ bỏ tính mạng. Nhưng thời gian không tính là ngắn, nếu y không chết thì tuyệt đối sẽ không lộ mặt. Cho nên ta cảm thấy lời của vị lương vụ đại nhân này không đáng suy xét cho lắm.”
Giang Thu Bình: “Cùng ý kiến.”
Ký Thanh từ đầu đã có ấn tượng xấu về Tôn Đức Tu nên xử trí theo cảm tính: “Cùng ý kiến.”
Ngô Kim kỳ thực chẳng thông minh gì, lúc thì chết lúc lại không chết, nhưng vì để không lạc quẻ nên hắn cũng nói: “Ta cũng cùng ý kiến.”
Lý Ý Lan nói cả buổi, cuối cùng lại không nhất trí với bọn họ, hắn tổng kết: “Hứa Biệt Thời còn sống, Tôn Đức Tu đang nói láo, mỗi bên có một nửa khả năng, sau này điều tra tiếp, chúng ta không thể dựa vào suy đoán được, phải nói chuyện bằng chứng cớ.”
Quả đúng vậy, nhưng Giang Thu Bình khổ sở nói: “Điều tra thế nào đây? Những người liên quan đến vụ án xã hí bị tạm giam ở Nhiêu Lâm, chỉ có người của gánh hát, mà người của gánh hát đều không phải người Sùng Bình, bọn họ chẳng biết gì về Hứa Biệt Thời, thời gian cấp bách, chúng ta không có thời gian để đến Sùng Bình tìm bách tính dò hỏi. Còn Tôn Đức Tu đại nhân chắc chắn cũng sẽ không quá phối hợp.”
Lý Ý Gian bình tĩnh nói: “Việc này ta sẽ thu xếp, tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần liệt kê những vấn đề cần hỏi, những người cần điều tra cho ta là được.”
Ký Thanh như vẹt học nói: “Phù Giang thì huynh cũng không cần quan tâm, lão tử có cả đống người.”
Gia đinh và người hầu bán mình đâu có ai giống Ký Thanh, hơn nữa tiểu tử này lúc thì công tử lúc lại Lục ca, có lẽ thân phận cũng không đơn giản.
Giang Thu Bình muốn nói lại thôi, cố nén mong muốn tìm hiểu chuyện riêng của bọn họ, người giang hồ nhiều bằng hữu, phía sau có người cũng là bình thường.
Tiếp đó bọn họ theo thứ tự trình bày ba vụ án còn lại, nguyên lý xuất hiện của năm bộ xương đều quỷ bí không rõ, còn những kẻ hiềm nghi được khoanh vùng thì có vẻ đều không có năng lực phạm án.
Đệ đệ của bộ xương Lưu Xuân Nhi ở Du Phong là một kẻ mù gầy trơ xương, sinh hoạt còn phải nhờ hàng xóm giúp đỡ, chuyện như bỏ bạch cốt vào nhục thái tuế rồi còn thao túng, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là không thể nào.
Người cha già Trương Hoằng của Trương Thạch Kiệt ở Phù Giang năm nay đã tám mươi tuổi, mấy năm trước trên đường đi cáo trạng bị người ta đánh gãy chân, đi đứng đều phải dựa vào gậy chống, cũng không có năng lực chuyển bạch cốt đến đỉnh núi.
Về phần Vu Nguyệt Đồng ở Nhiêu Lâm, trượng phu Sử Viêm đang lẩn trốn của nàng đã bị truy nã quy án, mà Sử Viêm không chịu nổi trọng hình, khi bị bức cung đã thừa nhận rằng chuyện là do hắn làm, mà sống chết cũng không nói ra được một loạt chuyện xuất hiện trên bạch cốt.
Một phạm nhân ngay cả nguyên lý cũng không nói ra được thì làm sao giao cho bên trên phục mệnh? Tiến trình phá án của Tiền Lý – đề hình quan tiền nhiệm dừng ở ngay đoạn này.
Trao đổi xong thông tin mọi người cũng bó tay toàn tập, yên lặng ngồi đối diện nhau, Ngô Kim rót cho mình một chén rượu, nói không kiên nhẫn: “Công tử, tiếp theo chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Lý Ý Lan nhìn Giang Thu Bình: “Tiên sinh có cao kiến gì không?”
Giang Thu Bình: “Nếu thật sự là do con người gây nên, vậy thì ắt sẽ lưu lại dấu vết, vấn đề là thời gian đã lâu, chúng ta không chỉ bở lỡ thời cơ tra xét tốt nhất mà còn cả thời gian vụ án phát sinh, điều này quyết định việc chúng ta có thể làm đã ít lại càng ít.”
“Lúc trước ta từng nói, án liên hoàn quy mô như vậy, sau lưng nhất định có một tổ chức.”
“Điểm tương đồng thứ nhất của các vụ án, đều nói là án oan, căn cứ theo điều tra của Tiền đại nhân, điểm này tám chín phần mười là thật.”
“Thứ hai, đều liên quan đến đại quan triều đình, nếu như điểm thứ nhất là thật, vậy thân nhân của người chết là kẻ có động cơ nhất, hơn nữa khả năng hợp lý nhất có thể là bọn họ hợp thành đồng minh. Nhưng hiện tại xem ra, những thân nhân đó không già thì yếu, hoặc là đàn bà con gái, thậm chí còn chẳng hề quen biết nhau, suy đoán này khuyết thiếu chứng cớ.”
“Có lẽ còn có một loại khả năng thứ hai, kẻ giật dây không hề liên quan đến những bộ xương này, chỉ vì đạt được mục đích nào đó nên mới lợi dụng bạch cốt giải oan để tạo thế mà thôi.”
Giang Thu Bình đang chuyên tâm tư duy, không chú ý thấy hắn nhíu mày lại, vẫn chậm rãi nói tiếp.
“Thứ ba, vụ án đều phát sinh ở nơi đông người, những hội chùa, phiên chợ đó ngư long hỗn tạp, huyên náo rối loạn, là nơi rất tốt để che dấu tai mắt người và thoát thân, cho nên ta cảm thấy, trong biển người đó nhất định có thứ chúng ta đã bỏ qua.”
Trong đầu Lý Ý Lan chợt lóe linh quang, nhưng ý nghĩ này tới quá nhanh, nhanh tới mức hắn chưa kịp hiểu được, chỉ lưu lại trong lòng hắn một loại tiếc nuối mơ hồ, khiến hắn cảm giác thông tin bản thân bỏ qua vô cùng trọng yếu đối với hắn.
Lý Ý Lan tập trung suy nghĩ một hồi, song nỗ lực này đều uổng phí.
Giang Thu Bình phân tích đến đây thì chấm dứt, tốc độ nói của y rất chậm, sự tự tin trên mặt cũng nhạt dần đi, y nhếch miệng miễn cưỡng cười: “Nói nhiều như vậy nhưng trước mắt ta cũng chưa có manh mối gì, mặt khác xin đại nhân đừng gọi ta là tiên sinh, cứ gọi Thu Bình là được rồi.”
Lý Ý Lan chớp mắt đáp ứng, xong hắn lại nhìn sang Trương Triều, đối phương hiểu ra ý hắn, liền lắc lắc đầu tỏ ý là mình cũng rất mơ hồ, vậy nên Lý Ý Lan nói rõ ràng: “Nếu cảm thấy không biết bắt tay từ đâu thì trước tiên làm theo cách của ta đi.”
“Bốn quận thành từ Nhậm Dương đến Phù Giang, quả thực quá xa không với tới được, nhưng hàn y án Nhiêu Lâm thì ở ngay nơi đây, về thời gian thì cũng cách chúng ta gần nhất, cũng không phải không có ưu thế điều tra. Những nhân vật then chốt Tiền đại nhân kỳ thực đều đã thẩm tra rồi, nhưng để cẩn thận chúng ta vẫn điều tra lần nữa, ngoài ra, những gì Tiền đại nhân chưa điều tra, chúng ta cũng phải điều tra.”
Ngô Kim lanh mồm lanh miệng: “Còn có việc chưa điều tra sao? Rõ ràng hồ sơ đã chất cao lên tận trời rồi mà.”
“Có chứ. Thu Bình mới nói trong biển người nhất định có thứ chúng ta bỏ qua, chúng ta đi xem xét một chút,” Câu trả lời của Lý Ý Lan nghe như đang nói đùa, nhưng thần sắc hắn nghiêm túc, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, “Biển người trong tiết hàn y.”
Hắn không tin, hơn trăm nghìn con mắt trong tiết hàn y mà không một đôi mắt này trông thấy dị thường.
Đây là một biện pháp hai cực phân hóa, tốt nhất mà cũng tệ nhất, Giang Thu Bình bó tay nói: “Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian đến thế.”
Lý Ý Lan liếc nhìn y, nghĩ thầm ta có lẽ không có nhưng các ngươi thì có, sau đó hắn nói: “Sẽ có.”
Giang Thu Bình nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lầm tưởng rằng hắn thực sự là sơn nhân có diệu kế, nghe vậy thì thả lỏng, nghiêm mặt nói: “Vậy chúng ta nên bắt đầu tới đâu?”
Lý Ý Lan bấy giờ mới nhớ tới lời cam kết với đại sư, ho khan hai tiếng rồi cười nói: “Từ phòng giam. Ăn xong hết rồi chứ? Vậy thì đi thôi.”
Ấm no sinh dâm dục, Tạ quận trưởng hôm nay chuẩn bị đi ngủ từ sớm, vừa cởi áo định nằm xuống thì cửa phòng liền bị nện rầm rầm, nghe thấy tên hầu mắt mọc trên đỉnh đầu của Lý Ý lan gọi ở bên ngoài: “Tạ đại nhân, tra án, đại nhân của chúng ta bảo ta đến gọi ngài.”
Tạ Tài nhìn tiểu thiếp xõa tóc, cởi hết chỉ chừa mỗi đồ lót mà lửa nóng công tâm, hận không thể chửi ầm lên. Nhưng mà ông ta thực sự không dám, đành phải bực bội mặc quần đứng dậy, tròng bộ triều phục xộc xệch lên rồi ra ngoài.
Ông ta khoanh tay ngáp liên hồi, thầm oán tên Lý Ý Lan này chắc áp lực phá án lớn quá nên bị điên mất rồi.
Trong sảnh chính, Giang Thu Bình đã nghĩ xong các vấn đề cần hỏi, viết ra rồi chép thành mười mấy bản.
Tạ Tài vừa đến, Ký Thanh liền ấn một bản vào ngực ông ta.
Sau đó Lý Ý Lan phân phó: “Bây giờ đã muộn, Tạ đại nhân, ta cần mười họa sĩ, không cần phải là cao thủ hội họa, có thể vẽ vật vẽ hình chính xác là được rồi, ta muốn thấy người ngay trong sáng sớm mai.”
Tạ Tài ngơ ngơ ngác ngác nhận được một mệnh lệnh, đầu như úng nước: “Đại nhân, ngài cần họa sĩ làm gì?”
Lý Ý Lan cảm thấy giải thích thì rất công, bèn nói: “Ngày mai ngài sẽ biết thôi, chúng ta phải đến nhà lao, Tạ đại nhân có muốn đi cùng không.”
Đây không phải là vấn đề có muốn hay không, Tạ Tài nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tất nhiên rồi, mời đại nhân đi trước.”
Chỗ tốt duy nhất của việc đi cùng là ông ta không cần chờ đến mai thì đã biết tác dụng của họa sĩ, thì ra bọn họ muốn bắt chước đại họa sĩ cổ đại, dùng những manh mối rời rạc để tái hiện lại Bạch cốt án ở tiết hàn y.
Trương Triều là thông truyền nhưng tài vẽ lại cao nhất trong năm người, hắn tạm giữ chức vụ họa sĩ, Giang Thu Bình đảm nhiệm vai trò chủ thẩm, lần lượt gọi riêng từng người ra khỏi ngục để tra hỏi chi tiết, sau đó vẽ lại, đợi ngày mai lại đến nghĩa địa khảo sát một phen là biết người nào nhớ rõ ràng, người nào nói bậy nói bạ.
Thân phận Tri Tân không tầm thường, dù Lý Ý Lan đích thân đến thẩm tra cũng sợ đắc tội, mà đại sư thì không thích bản thân mình đặc biệt, vậy nên hắn không đổi nơi, chỉ chọn một gian phòng thi hình để hỏi.
Khi Tri Tân tới thì thấy Lý Ý Lan đang đưa lưng về phía mình, cách gần ô cửa sổ nhỏ, người nọ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ánh trăng rọi chiếu lên gương mặt, hắn cười nói chẳng đầu chẳng đuôi: “Hình như hoa mai nở rồi.”
Một kẻ hấp hối sắp chết, cách một tầng cửa sổ nhà tù, còn có thể chú ý hoa mai bắt đầu nở, cảnh giới này quả thực huyền diệu.
Tri Tân nhoẻn miệng, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đồng thời trong lòng bỗng sinh ra chút tinh nghịch không ác ý.
Ngoài cửa rực rỡ ánh trăng, chầm chậm nhô lên giữa trời, lúc này ngay cả chó cũng ngủ rồi, thế mà đề hình quan còn chưa chịu nghỉ ngơi, đúng là vất vả.
Danh sách chương