Giang Thu Bình chỉ nói mò mà thôi.
Tên thích khách đâm y dù bị đánh trầy da tróc thịt cũng không hé một lời, y không thích nhìn cảnh tượng máu me ấy, cho nên liền chạy sang bên này.
Tạ quận trưởng tình cờ định đi vệ sinh một chuyến, thấy y tới đây, ông ta cuống cuồng chuồn lẹ như thể bôi dầu dưới chân.
Giang Thu Bình chiếu theo lệ hỏi người nào việc nào một lượt, nhưng tên thích khách này hoàn toàn ngó lơ y, chẳng còn cách nào nên y đành bảo ngục tốt đánh đập.
Ngục tốt quanh năm chấp hình sở hữu tướng mạo hung thần ác sát, mỗi roi đánh ra vừa mạnh vừa nặng, biểu cảm cũng hơi hơi vặn vẹo, Giang Thu Bình cảm thấy gai mắt, đang định lui ra gian ngoài thì bỗng nảy ra suy nghĩ, thốt lên một câu như vậy, ai ngờ thích khách lại phản ứng mạnh đến thế.
Kẻ chủ mưu bại lộ quá đột ngột, khiến người vất vả truy tìm như y giờ phút này lại chẳng biết nên làm thế nào.
“Quả nhiên là Phùng các lão à.” Đúng lúc ấy, giọng nói của Lý Ý Lan từ ngoài vọng vào, kịp thời giải vây cho y, nếu không thích khách nhìn vào mặt y thì sẽ biết ngay câu vừa rồi không phải đã được suy tính kỹ càng.
Giang Thu Bình đứng dậy, quay đầu thưa một tiếng “Đại nhân” rồi âm thầm dời bước, nhường lại vị trí chủ thẩm cho hắn.
Lý Ý Lan đi tới vỗ vai y, ý bảo y chớ nao núng, hắn chỉ đạo sĩ đến vị trí đối diện, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên trái Giang Thu Bình.
Ánh mắt của thích khách dán chặt vào người Lý Ý Lan, sát ý lạnh lẽo sục sôi trong đôi mắt.
Lý Ý Lan không chỉ không bị xao động mà còn thong dong buông lời bình phẩm, hắn nhìn vào đôi mắt thích khách, nói: “Đám tử sĩ các ngươi, chậc, cũng chẳng giỏi giang lắm nhỉ. Mới đó mà đã khai toẹt nội tình của chủ mình ra rồi. Không biết ngài thủ phụ mà hay tin thì sẽ có cảm tưởng gì, có hối hận vì đã phái những kẻ trình độ thấp như các ngươi đi chấp hành việc quan trọng nhường này hay không.”
Giang Thu Bình liếc hắn, nhủ thầm công tử ngày thường cư xử lễ độ, ai ngờ công lực châm chọc khiêu khích thật không thể xem thường, cứ chọn chỗ đau của người ta mà đâm mà chọt, chỉ nhìn bộ dáng tên thích khách kia giận dữ đỏ mặt tía tai là biết.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Là đối tượng mà Lý Ý Lan nhắm vào, tên sát thủ sẽ không còn được rảnh rỗi như khi ở với Giang Thu Bình nữa, gã dâng trào khí huyết, biểu cảm càng lúc càng dữ tợn, người bình thường mà như thế thì đã kêu la ầm ĩ rồi, nhưng thích khách dù sao cũng là kẻ từng được huấn luyện nghiêm ngặt, gã chỉ nghiến răng nghiến lợi và phun ra một chữ theo bọt máu.
“Hừ!”
“Tử sĩ, ta biết các ngươi không sợ nhất chính là cái chết.” Lý Ý Lan tiếp tục khiêu khích gã, “Nhưng ngươi có thể yên tâm, vụ án này mà còn chưa giải, cho dù ta có chết thì ngươi cũng không chết được. Ngươi cứ an tâm mà ở đây giữ kín miệng như bưng, chờ Đề Hình ty bọn ta lấy được manh mối rồi lại dùng danh nghĩa của ngươi đến tìm Phùng các lão xin lĩnh giáo.”
Thích khách nghe hắn cứ nói “Ngươi” thế này “Ngươi” thế kia, hoàn toàn bỏ đồng bọn ra khỏi vòng liên quan, gã kỳ thật không nên tin bất kỳ câu nào của kẻ địch, nhưng con người vốn tính đa nghi, trong tình cảnh tứ cố vô thân này gã rất khó giữ vững tâm mình, thích khách đột nhiên cúi đầu, không nhìn tên quan áo đen đả kích mình nữa.
Lý Ý Lan thấy gã từ chối giao lưu bằng mắt với mình thì cũng không truy đuổi tới cùng, không phải hắn không muốn, mà là trước mắt ngoại trừ phản ứng mà Giang Thu Bình lừa gạt ra được thì trong tay bọn họ chẳng còn chứng cứ nào khác có thể nhắm thẳng vào thủ phụ, nói nhiều sẽ khiến tên thích khách này phát hiện bản thân mình mới là nhân tố then chốt, tạm thời cứ bỏ ngỏ ở đó thì vẫn hơn.
Hắn và Giang Thu Bình chụm đầu bàn bạc một phen, quyết định dao động tên này xong thì có thể tiếp tục lừa gạt tên kia, ba người bèn dời bước đi tới một gian khác.
Tên thích khách đâm Giang Thu Bình bị thương còn ngoan cố hơn, nghe câu “khiêu khích” của Giang Thu Bình, gã thậm chí còn chẳng thèm “Hừ” lấy một tiếng, cho nên Lý Ý Lan liền biết, trọng điểm cần phải đặt ở cái tên có “Hừ” kia.
Tạ quận trưởng đi vệ sinh trở về, thấy Lý Ý Lan trở lại thì vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng chiều nay mình không cần phải ru rú ở trong nhà lao bí bách nữa, ai ngờ Lý Ý Lan càng quá đáng hơn, lôi cả Giang tiên sinh đi, chỉ nói là có việc phải ra ngoài, để một mình ông ta trông coi hai phòng thi hình. Tạ Tài không muốn cũng không dám chống đối, chỉ đành chán nản tiễn bước hai vị ôn thần bận rộn này đi.
Ra khỏi nhà lao, Lý Ý Lan thấp giọng thuật lại suy đoán từ khe cửa cho Giang Thu Bình, tiếp đó mới giới thiệu y và đạo sĩ với nhau.
Giang Thu Bình thông minh tuyệt đỉnh, nghe mấy lời ấy là lập tức hiểu được ý của Lý Ý Lan, bởi vậy đặc biệt khách khí với Vương Kính Nguyên, rõ ràng chẳng quen biết gì tên đạo sĩ giả này nhưng vẫn trợn mắt nói dối, ôm quyền thưa rằng: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Vương Kính Nguyên thích cảm giác được người ta tâng bốc, cho nên cũng rất có hảo cảm đối với vị tiên sinh nho nhã lễ độ này.
Ba người đi thẳng đến sảnh chính chồng chất hồ sơ, Giang Thu Bình lanh lẹ lấy ra hồ sơ của vụ án hội diều Nhậm Dương, thuật lại chi tiết bộ xương xuất hiện trên bầu trời cho đạo sĩ nghe, nói xong bèn nhìn Lý Ý Lan.
Lý Ý Lan tiếp lời, khách khí dò hỏi Vương Kính Nguyên: “Đạo trưởng, có biện pháp gì có thể khiến con diều bay lượn trên bầu trời xuất hiện một ít hình trạng đặc biệt, đến khi rơi xuống đất thì lại biến mất không?”
Vương Kính Nguyên dựa vào mánh khoé lừa lọc để kiếm cơm, nếu đầu óc không nhanh nhạy thì đã sớm bị người ta đánh cho không chết cũng tàn phế rồi, Lý Ý Lan vừa đặt vấn đề xong là gã cũng suy nghĩ được một chút, hai người này đang nói đến vụ án bộ xương diều đại danh đỉnh đỉnh, công tử họ Lý này là quan lớn, thuê gã hỗ trợ tra án, thế chẳng phải gã cũng xem là là một nửa sư gia hay sao? Bình sinh chưa bao giờ nghe lừa đảo….. Khụ, thuật sĩ cũng có thể làm sư gia, lòng Vương Kính Nguyên vừa kích động vừa tự hào, sự nhiệt tình lập tức tăng vọt.
Gã sờ chút ria mép thưa thớt chưa thành hình trên cằm mình, suy nghĩ biến chuyển vèo vèo, hai người kia thấy ánh mắt gã đăm chiêu, vẻ mặt chăm chú, liền lặng lẽ đứng bên cạnh chờ đợi.
Chờ khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, đôi mắt của vị đạo sĩ nguyên thần xuất khiếu mới lấy lại thần thái, gã cũng không dám bất cẩn, sợ bị người ta chê cười, để cho chắc chắn gã bèn nói: “Công…… À không, đại nhân có thể cho tiểu nhân một con diều để ta thử một chút được không ạ?”
Có thử thì là có phương hướng!
Lý Ý Lan lấy làm vui mừng, lập tức cười đáp: “Đương nhiên là có thể, đạo trưởng cần diều dạng gì, bây giờ ta theo ngươi đến xưởng làm diều chọn luôn.”
Giang Thu Bình cũng tươi cười vui vẻ, sắp xếp xong hồ sơ cũng quyết định đi theo luôn.
Nhóm người tức tốc rời nha môn đi đến cửa hàng giấy thủ công ở bên kia đường.
Giờ Thân khắc một, thôn làng ở ngoại thành.
Sau gần nửa canh giờ cưỡi ngựa xóc nảy, Trương Triều và Ký Thanh cuối cùng cũng tới được thôn Nhạc Khẩn.
Thôn xóm tường trắng ngói xám, ngoài vẻ đơn điệu còn xen lẫn sự mộc mạc giản dị, hai người thúc ngựa đi đến cổng thôn, nhìn thấy ở trước cửa của căn nhà thứ hai có hai ông lão đang ngồi đánh cờ, mặt mũi Trương Triều không đủ hòa nhã, bèn sai Ký Thanh đi lên hỏi đường.
Ký Thanh cười tít mắt ra vẻ ngây thơ, tiến lên hỏi thăm: “Lão trượng, xin hỏi ngài chuyện này, Thôi Cúc Thôi đại tỷ sống ở chỗ này có đúng không ạ?”
Cuộc sống thôn dã vô cùng thanh bình, hai ông lão được hỏi cũng hiền lành đôn hậu, không hề biết đề phòng người ngoài, một ông cụ trả lời: “Ồ, con gái lớn nhà họ Thôi hả, ở đây ở đây, cậu cứ đi thẳng về phía trước, đến ngã rẽ thứ hai thì quẹo trái, đi tới nhà nào có hai cây mai vàng trước cửa thì dừng lại.”
Ký Thanh luôn miệng nói cám ơn, vướng nỗi thôn xóm yên tĩnh không tiện phi ngựa, cho nên cậu và Trương Triều đành dắt ngựa đi vào sâu trong thôn, sau khi đi khoảng một dặm rưỡi, hai người tới dưới một tàng cây mai vàng nở rộ.
Các hộ gia đình trong thôn này xây sân ở trước nhà, ngăn cách bằng hàng rào mận gai, Ký Thanh nhìn thấy trong sân có bầy gà con to bằng lòng bàn tay đang chạy long nhong, nhưng cửa sổ nhà chính thì đều đóng kín, hình như trong nhà không có ai.
Ký Thanh lặn lội một chuyến đường xa, không muốn mất công đi tìm nơi khác, cậu đứng ngoài hàng rào gọi “Thôi đại tỷ”, kết quả chẳng gọi được người muốn tìm mà lại kinh động đến nhà hàng xóm ở đối diện.
Một người đàn ông thấp nhưng cường tráng bước ra từ nhà đối diện, thấy Ký Thanh và Trương Triều thì cũng hết sức khách khí, dù sao gia đình bình thường còn chẳng có ngựa mà cưỡi, tuy có chút lúng túng nhưng người nọ vẫn đánh bạo hỏi hai vị lão gia đây có quan hệ thế nào với Thôi thị.
Ký Thanh trả lời bằng một câu nói dối cũ rích: “Ta là biểu đệ họ hàng xa của tỷ ấy, tên là Lý Ký, đây là Đại Trương tùy tùng của ta. Xin hỏi đại ca, đại biểu tỷ của ta đi đâu rồi?”
Anh Hùng trại nuôi cậu thành kẻ không sợ trời không sợ đất, tuy rằng giờ đang làm người hầu cho Lý Ý Lan nhưng Ký Thanh vẫn đôi phần bộ dáng thiếu gia. Tên giả của cậu cũng vô cùng đơn giản, lấy một chữ từ tên của Lục ca nhà mình và đại danh của mình, tuôn một tràng trôi chảy không hề ngắc ngứ, sơ hở duy nhất trong lời nói, có lẽ chính là Trương Triều không giống tùy tùng.
Nhìn tướng mạo là biết nam nhân này là người hàm hậu, thấy Ký Thanh tươi cười thân thiện như vậy, người này cho rằng cậu không phải kẻ xấu, cho nên cũng không suy đoán sâu xa, thành thật báo với Ký Thanh và Trương Triều mấy nơi mà nhà hàng xóm có thể tới.
Ký Thanh cám ơn người đàn ông thì quay người, xịu mặt cùng Trương Triều tách ra đi tìm.
Nhưng sau nửa canh giờ, hai người hội hợp ở chỗ cũ, ai nấy đều lắc đầu nguây nguẩy, chẳng tìm được bóng dáng Thôi thị ở mấy chỗ kia.
Có sự kiện Tri Tân và Giang Thu Bình bị tấn công làm bài học, hai người không dám nhẹ dạ, cả hai nhảy qua hàng rào lẻn vào sân nhà Thôi thị, đến khi mở cửa gỗ ra, trong nhà chẳng có lấy một bóng người, đồ đạc bị lục tung hỗn độn, ngay cả nệm giường cũng bị vứt xuống đất, rõ ràng là dấu hiệu có kẻ từng đột nhập vào đây.
Trương Triều tỉ mỉ quan sát một lượt, không phát hiện vết máu, song điều đó cũng chẳng khiến hắn an tâm, hắn và Ký Thanh lên đường gấp rút, vậy mà vẫn chậm một bước.
Ai đã tới đây? Tới vào lúc nào? Tới bằng cách nào? Vợ người thợ mộc giờ sống hay chết? Căn phòng bị lục tung thành thế này, là đang tìm cái gì?
Đầu giờ Dậu, ngõ mười một phía Tây Nhiêu Lâm.
Ngô Kim lật tay phải, xác nhận tờ giấy mà tiểu nhị đưa cho, hơn nửa buổi chiều hỏi thăm, trên giấy chỉ còn dư lại hai nhà.
Lòng hắn biết rõ hôm nay rất có thể sẽ đi một chuyến công cốc, song bận rộn dù sao vẫn tốt hơn là rảnh rỗi, Ngô Kim ra dấu tay, dẫn người đi thẳng đến địa điểm.
Xưởng làm quạt thứ hai từ dưới lên này còn bí mật hơn cả xưởng trước đó, trước cửa chẳng có bảng hiệu gì, nếu không phải có người địa phương chỉ đường cho, thì dù có đi qua cửa Ngô Kim cũng tuyệt đối không phát hiện ra đây là một xưởng làm quạt.
Sau tiếng mở cửa lạch cạch, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, trông thấy các quan sai, bà ta hoảng hốt vô cùng, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Các, các vị đại gia có việc gì không ạ?”
Ngô Kim tuy bộ dáng thô kệch nhưng thật ra lại là người rất mềm lòng, hắn không muốn hù dọa bất cứ ai cả, song việc điều tra thương buôn quạt này cần phải có uy nghiêm thì mới biết kẻ nào có tật giật mình, hắn âm thầm cười khổ, nghiêm mặt quát lớn: “Nha môn phá án, mở cửa ra!”
Người phụ nữ khúm núm kéo cửa ra, để lộ khoảng sân phơi đầy khung quạt.
Ngô Kim dẫn người tiến vào trong sân, người phụ nữ sợ quan binh, vội chạy vào nhà gọi đương gia, rồi lủi thủi lui tới góc tường khom mình bước qua bức mành trúc.
Một nam nhân nhanh chóng bước ra từ trong phòng, gương mặt bệnh trạng nom còn tiều tụy hơn cả Lý Ý Lan, trông thấy nhóm Ngô Kim, lòng ông ta cũng đong đầy hoang mang, cất giọng sợ sệt hỏi đại nhân tới có việc gì.
Ngô Kim không biết đây là lần thứ mấy mình hỏi câu này rồi: “Hai tháng nay, có thương buôn quạt nào tới nhập hàng từ chỗ ông không? Đặc biệt là kẻ có treo chuông bách tuế, không cần phải là chuông vang to, chỉ cần có chuông thôi là được.”
Chủ xưởng đáp ngay: “Không có ạ.”
Ngô Kim cảm thấy ông ta trả lời qua loa quá, bèn nói: “Ông không suy nghĩ một chút à?”
Lão bản cười khổ thưa: “Chỗ ta quanh năm suốt tháng chẳng được mấy mối làm ăn, nếu có thì ta cũng chẳng cần nghĩ, nhất định sẽ nhớ kỹ như in.”
Ngô Kim đâu ngốc, hắn hỏi: “Làm ăn kém thì nhà ông dựa vào đâu mà duy trì cuộc sống được? Còn có chỗ quạt trong sân kia nữa, đều làm uổng công hết chắc?”
Ông chủ cứng họng, môi mím chặt, mặt đỏ gay.
Ngô Kim vừa nhìn là thấy có điềm, lập tức khí thế quát lên: “Nói!”
Ông chủ bị hắn dọa cho run như cầy sấy, hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất, lunhs túng khai báo: “Bẩm, bẩm đại nhân, quạt nhà tiểu nhân đều cung cấp giá rẻ cho….. cho Xuân Ý các ạ.”
Từ khi đến Nhiêu Lâm, Ngô Kim chẳng mấy khi được rảnh rỗi, thế nhưng hắn lại rất quen thuộc đường phố, tuy nhiên mấy nơi ăn chơi phóng túng này thì hắn không rõ lắm, lúc này địa điểm có chút tiếng tăm ở bản địa lọt vào tai, hắn vẫn gân cổ lên hét: “Cái gì các? Ông nói to lên.”
Trong mấy huynh đệ đứng sau lưng hắn có một người biết, liền vội vã ghé vào tai hắn nói thầm: “Đại nhân, Xuân Ý các là một tướng công quán ở trong thành.”
Khóe miệng Ngô Kim giật giật, đau đầu nói: “Đi.”
Tuy nhiên, động tác của hắn nhanh nhưng vận may thì không tốt lắm, Xuân Ý các đến đêm mới mở, giờ trời đang còn sáng, Ngô Kim đành chuyển hướng đi tới xưởng quạt cuối cùng.
Trên đường đi, hắn chạm mặt Ký Thanh và Trương Triều đang lao ngựa trở về, Ngô Kim hỏi han cơ sự xong thì giật mình, giao việc tra hỏi xưởng quạt cho các nha dịch, còn mình thì leo lên ngựa của Ký Thanh, cùng trở về nha môn.
Ba người cuống cuồng lao vào đại viện, đập vào mắt lại là hình ảnh ba người trong sân đang thả diều, Ký Thanh không biết nội tình, thấy mình thì quýnh muốn bốc hỏa mà người khác lại nhàn nhã thế kia, cậu bực bội trừng mắt nói: “Tổn thọ mất thôi, lại còn chơi đùa nữa!”
Lý Ý Lan kéo dây quay đầu lại, ôn hòa giải thích cho cậu: “Ai đang chơi cơ? Bọn ta đang tìm hiểu nguyên lý của vụ án con diều. Sao mọi người đều trở về hết thế này?”
“Là như vầy!” Ký Thanh lập tức mở lời, giọng điệu có vẻ lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
Để tranh thủ thời gian, Trương Triều trực tiếp giơ tay bịt kín miệng cậu chàng, lời ít mà ý nhiều: “Đại nhân, xảy ra chuyện rồi. Vợ người thợ mộc đã mất tích, nhà cửa bị lục lọi bừa bộn, trong tay bà ta nhất định có thứ gì đó, song chúng ta đã chậm một bước.”
Vẻ mặt Lý Ý Lan không thay đổi, hắn bình tĩnh nói: “Ta biết rồi, mọi người vất vả quá, ngồi nghỉ một lát đi, chúng ta cùng chờ xem.”
Ký Thanh gỡ tay Trương Triều ra: “Chờ gì cơ?”
Lý Ý Lan quay đầu nhìn con diều của mình: “Chờ tin tức từ bộ đầu tỷ của đệ.”
Phản ứng đầu tiên của Ký Thanh chính là: “Không phải tỷ tỷ về Sùng Bình rồi ư?”
“Không đâu, đệ xem, chẳng phải mọi người đang bị theo dõi đó sao?” Lý Ý Lan nói mà không quay đầu lại, “Cho nên tối qua ta đã nhờ tỷ ấy hỗ trợ, âm thầm đi tìm vợ của người thợ mộc.”
Ký Thanh ngờ ngợ nhớ ra, chỉ trong hôm nay, có thể đã có ít nhất ba nhóm người đi tìm nhà người nông phụ ở thôn Nhạc Khẩn.
Bởi vì với tác phong của Vương Cẩm Quan, nếu nàng muốn lén lút lục nhà người khác thì sẽ làm cho không ai phát hiện ra được, cho nên cảnh tượng tan hoang như bị đánh cướp kia, nhất định là kiệt tác của nhóm nhân mã thứ ba.
Sáu người nói là đang đợi, nhưng thực tế cũng rất vất vả.
Bốn nhóm giao lưu thông tin và thành quả xong thì sắc trời đã sẩm tối, sáu người đi đến nhà ăn dùng bữa, lúc đi ra, ánh đèn dường như đong đưa lay động, nhìn kỹ mới thấy thì ra là tuyết bám trên đó.
Khí trời se se lạnh, đây là trận tuyến đầu tiên Lý Ý Lan gặp kể từ sau mùa đông năm nay, hắn đứng nơi hành lang quanh co mà cũng chẳng ngăn nổi gió Bắc đưa bụi tuyết phả vào mặt, chút xúc cảm lạnh băng khiến người ta cảm tưởng đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi phần.
Có câu tuyết lành báo năm bội phu, hắn luồn tay vào tay áo, nghĩ bụng, đây có lẽ cũng là một điềm lành. (Thụy tuyết triệu phong niên: nghĩa là năm nào có mùa đông nhiều tuyết thì năm tới sẽ là năm bội thu, vì tuyết rơi nhiều có thể làm tăng độ ẩm của đất và diệt sâu bệnh.)
Sau một nén nhang, Vương Cẩm Quan lặng lẽ trở lại.
Nàng mang về một bức tượng gỗ dài chừng một tấc, hình dạng bán dị nhân, có ba con mắt và bốn cánh tay, mọi người cùng chụm đầu thảo luận, biết được đây là một bức tượng thần Thấp Bà[1], nhưng cụ thể là để làm gì thì không ai trả lời được.
Vật này là do Vương Cẩm Quan mang về, mọi người hướng mắt về phía nàng, song lại bị giội một chậu nước lạnh.
“Thôi thị nói, vật này là đầu tháng này, thợ mộc nhờ một người bán hàng rong đưa cho bà ta, lúc đó nó được bọc trong giấy bản, bảo bà ta giữ lấy, ngoài ra, bà ta không biết gì nữa cả.”
Mỗi lần gặp phải loại đồ vật xa lạ này, Lý Ý Lan lại nhớ tới Tri Tân, hơn nữa lần này lại là tượng Phật, hắn cảm thấy Tri Tân nhất định sẽ biết, bởi vậy tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn vô cùng hi vọng có thể mau chóng gặp đại sư.
Khốn nỗi thiên thời bất lợi, sau nửa canh giờ, tuyết rơi càng lúc càng đậm, mái ngói phủ kín một màu trắng xoá, tuyết lớn khiến đường xá khó đi, Lý Ý Lan trông về phía viện, nghĩ thầm đêm nay chắc đại sư không về được rồi.
Nào ngờ suy nghĩ ấy vừa lóe lên, phía bức tường ở cổng viện lại xuất hiện một bóng áo cà sa trắng bay phất phơ.
Có người đã nói là làm, dù gió tuyết mịt mù cũng vẫn sẽ tới đúng hẹn.
******
★Chú thích:
[1]Thấp Bà: chính là thần Shiva, một trong những vị thần chính của Ấn Độ giáo. Ngài là vị thần của hủy diệt, tái sinh, sáng tạo, nghệ thuật, thiền định, yoga và moksha.
Tên thích khách đâm y dù bị đánh trầy da tróc thịt cũng không hé một lời, y không thích nhìn cảnh tượng máu me ấy, cho nên liền chạy sang bên này.
Tạ quận trưởng tình cờ định đi vệ sinh một chuyến, thấy y tới đây, ông ta cuống cuồng chuồn lẹ như thể bôi dầu dưới chân.
Giang Thu Bình chiếu theo lệ hỏi người nào việc nào một lượt, nhưng tên thích khách này hoàn toàn ngó lơ y, chẳng còn cách nào nên y đành bảo ngục tốt đánh đập.
Ngục tốt quanh năm chấp hình sở hữu tướng mạo hung thần ác sát, mỗi roi đánh ra vừa mạnh vừa nặng, biểu cảm cũng hơi hơi vặn vẹo, Giang Thu Bình cảm thấy gai mắt, đang định lui ra gian ngoài thì bỗng nảy ra suy nghĩ, thốt lên một câu như vậy, ai ngờ thích khách lại phản ứng mạnh đến thế.
Kẻ chủ mưu bại lộ quá đột ngột, khiến người vất vả truy tìm như y giờ phút này lại chẳng biết nên làm thế nào.
“Quả nhiên là Phùng các lão à.” Đúng lúc ấy, giọng nói của Lý Ý Lan từ ngoài vọng vào, kịp thời giải vây cho y, nếu không thích khách nhìn vào mặt y thì sẽ biết ngay câu vừa rồi không phải đã được suy tính kỹ càng.
Giang Thu Bình đứng dậy, quay đầu thưa một tiếng “Đại nhân” rồi âm thầm dời bước, nhường lại vị trí chủ thẩm cho hắn.
Lý Ý Lan đi tới vỗ vai y, ý bảo y chớ nao núng, hắn chỉ đạo sĩ đến vị trí đối diện, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên trái Giang Thu Bình.
Ánh mắt của thích khách dán chặt vào người Lý Ý Lan, sát ý lạnh lẽo sục sôi trong đôi mắt.
Lý Ý Lan không chỉ không bị xao động mà còn thong dong buông lời bình phẩm, hắn nhìn vào đôi mắt thích khách, nói: “Đám tử sĩ các ngươi, chậc, cũng chẳng giỏi giang lắm nhỉ. Mới đó mà đã khai toẹt nội tình của chủ mình ra rồi. Không biết ngài thủ phụ mà hay tin thì sẽ có cảm tưởng gì, có hối hận vì đã phái những kẻ trình độ thấp như các ngươi đi chấp hành việc quan trọng nhường này hay không.”
Giang Thu Bình liếc hắn, nhủ thầm công tử ngày thường cư xử lễ độ, ai ngờ công lực châm chọc khiêu khích thật không thể xem thường, cứ chọn chỗ đau của người ta mà đâm mà chọt, chỉ nhìn bộ dáng tên thích khách kia giận dữ đỏ mặt tía tai là biết.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Là đối tượng mà Lý Ý Lan nhắm vào, tên sát thủ sẽ không còn được rảnh rỗi như khi ở với Giang Thu Bình nữa, gã dâng trào khí huyết, biểu cảm càng lúc càng dữ tợn, người bình thường mà như thế thì đã kêu la ầm ĩ rồi, nhưng thích khách dù sao cũng là kẻ từng được huấn luyện nghiêm ngặt, gã chỉ nghiến răng nghiến lợi và phun ra một chữ theo bọt máu.
“Hừ!”
“Tử sĩ, ta biết các ngươi không sợ nhất chính là cái chết.” Lý Ý Lan tiếp tục khiêu khích gã, “Nhưng ngươi có thể yên tâm, vụ án này mà còn chưa giải, cho dù ta có chết thì ngươi cũng không chết được. Ngươi cứ an tâm mà ở đây giữ kín miệng như bưng, chờ Đề Hình ty bọn ta lấy được manh mối rồi lại dùng danh nghĩa của ngươi đến tìm Phùng các lão xin lĩnh giáo.”
Thích khách nghe hắn cứ nói “Ngươi” thế này “Ngươi” thế kia, hoàn toàn bỏ đồng bọn ra khỏi vòng liên quan, gã kỳ thật không nên tin bất kỳ câu nào của kẻ địch, nhưng con người vốn tính đa nghi, trong tình cảnh tứ cố vô thân này gã rất khó giữ vững tâm mình, thích khách đột nhiên cúi đầu, không nhìn tên quan áo đen đả kích mình nữa.
Lý Ý Lan thấy gã từ chối giao lưu bằng mắt với mình thì cũng không truy đuổi tới cùng, không phải hắn không muốn, mà là trước mắt ngoại trừ phản ứng mà Giang Thu Bình lừa gạt ra được thì trong tay bọn họ chẳng còn chứng cứ nào khác có thể nhắm thẳng vào thủ phụ, nói nhiều sẽ khiến tên thích khách này phát hiện bản thân mình mới là nhân tố then chốt, tạm thời cứ bỏ ngỏ ở đó thì vẫn hơn.
Hắn và Giang Thu Bình chụm đầu bàn bạc một phen, quyết định dao động tên này xong thì có thể tiếp tục lừa gạt tên kia, ba người bèn dời bước đi tới một gian khác.
Tên thích khách đâm Giang Thu Bình bị thương còn ngoan cố hơn, nghe câu “khiêu khích” của Giang Thu Bình, gã thậm chí còn chẳng thèm “Hừ” lấy một tiếng, cho nên Lý Ý Lan liền biết, trọng điểm cần phải đặt ở cái tên có “Hừ” kia.
Tạ quận trưởng đi vệ sinh trở về, thấy Lý Ý Lan trở lại thì vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng chiều nay mình không cần phải ru rú ở trong nhà lao bí bách nữa, ai ngờ Lý Ý Lan càng quá đáng hơn, lôi cả Giang tiên sinh đi, chỉ nói là có việc phải ra ngoài, để một mình ông ta trông coi hai phòng thi hình. Tạ Tài không muốn cũng không dám chống đối, chỉ đành chán nản tiễn bước hai vị ôn thần bận rộn này đi.
Ra khỏi nhà lao, Lý Ý Lan thấp giọng thuật lại suy đoán từ khe cửa cho Giang Thu Bình, tiếp đó mới giới thiệu y và đạo sĩ với nhau.
Giang Thu Bình thông minh tuyệt đỉnh, nghe mấy lời ấy là lập tức hiểu được ý của Lý Ý Lan, bởi vậy đặc biệt khách khí với Vương Kính Nguyên, rõ ràng chẳng quen biết gì tên đạo sĩ giả này nhưng vẫn trợn mắt nói dối, ôm quyền thưa rằng: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Vương Kính Nguyên thích cảm giác được người ta tâng bốc, cho nên cũng rất có hảo cảm đối với vị tiên sinh nho nhã lễ độ này.
Ba người đi thẳng đến sảnh chính chồng chất hồ sơ, Giang Thu Bình lanh lẹ lấy ra hồ sơ của vụ án hội diều Nhậm Dương, thuật lại chi tiết bộ xương xuất hiện trên bầu trời cho đạo sĩ nghe, nói xong bèn nhìn Lý Ý Lan.
Lý Ý Lan tiếp lời, khách khí dò hỏi Vương Kính Nguyên: “Đạo trưởng, có biện pháp gì có thể khiến con diều bay lượn trên bầu trời xuất hiện một ít hình trạng đặc biệt, đến khi rơi xuống đất thì lại biến mất không?”
Vương Kính Nguyên dựa vào mánh khoé lừa lọc để kiếm cơm, nếu đầu óc không nhanh nhạy thì đã sớm bị người ta đánh cho không chết cũng tàn phế rồi, Lý Ý Lan vừa đặt vấn đề xong là gã cũng suy nghĩ được một chút, hai người này đang nói đến vụ án bộ xương diều đại danh đỉnh đỉnh, công tử họ Lý này là quan lớn, thuê gã hỗ trợ tra án, thế chẳng phải gã cũng xem là là một nửa sư gia hay sao? Bình sinh chưa bao giờ nghe lừa đảo….. Khụ, thuật sĩ cũng có thể làm sư gia, lòng Vương Kính Nguyên vừa kích động vừa tự hào, sự nhiệt tình lập tức tăng vọt.
Gã sờ chút ria mép thưa thớt chưa thành hình trên cằm mình, suy nghĩ biến chuyển vèo vèo, hai người kia thấy ánh mắt gã đăm chiêu, vẻ mặt chăm chú, liền lặng lẽ đứng bên cạnh chờ đợi.
Chờ khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, đôi mắt của vị đạo sĩ nguyên thần xuất khiếu mới lấy lại thần thái, gã cũng không dám bất cẩn, sợ bị người ta chê cười, để cho chắc chắn gã bèn nói: “Công…… À không, đại nhân có thể cho tiểu nhân một con diều để ta thử một chút được không ạ?”
Có thử thì là có phương hướng!
Lý Ý Lan lấy làm vui mừng, lập tức cười đáp: “Đương nhiên là có thể, đạo trưởng cần diều dạng gì, bây giờ ta theo ngươi đến xưởng làm diều chọn luôn.”
Giang Thu Bình cũng tươi cười vui vẻ, sắp xếp xong hồ sơ cũng quyết định đi theo luôn.
Nhóm người tức tốc rời nha môn đi đến cửa hàng giấy thủ công ở bên kia đường.
Giờ Thân khắc một, thôn làng ở ngoại thành.
Sau gần nửa canh giờ cưỡi ngựa xóc nảy, Trương Triều và Ký Thanh cuối cùng cũng tới được thôn Nhạc Khẩn.
Thôn xóm tường trắng ngói xám, ngoài vẻ đơn điệu còn xen lẫn sự mộc mạc giản dị, hai người thúc ngựa đi đến cổng thôn, nhìn thấy ở trước cửa của căn nhà thứ hai có hai ông lão đang ngồi đánh cờ, mặt mũi Trương Triều không đủ hòa nhã, bèn sai Ký Thanh đi lên hỏi đường.
Ký Thanh cười tít mắt ra vẻ ngây thơ, tiến lên hỏi thăm: “Lão trượng, xin hỏi ngài chuyện này, Thôi Cúc Thôi đại tỷ sống ở chỗ này có đúng không ạ?”
Cuộc sống thôn dã vô cùng thanh bình, hai ông lão được hỏi cũng hiền lành đôn hậu, không hề biết đề phòng người ngoài, một ông cụ trả lời: “Ồ, con gái lớn nhà họ Thôi hả, ở đây ở đây, cậu cứ đi thẳng về phía trước, đến ngã rẽ thứ hai thì quẹo trái, đi tới nhà nào có hai cây mai vàng trước cửa thì dừng lại.”
Ký Thanh luôn miệng nói cám ơn, vướng nỗi thôn xóm yên tĩnh không tiện phi ngựa, cho nên cậu và Trương Triều đành dắt ngựa đi vào sâu trong thôn, sau khi đi khoảng một dặm rưỡi, hai người tới dưới một tàng cây mai vàng nở rộ.
Các hộ gia đình trong thôn này xây sân ở trước nhà, ngăn cách bằng hàng rào mận gai, Ký Thanh nhìn thấy trong sân có bầy gà con to bằng lòng bàn tay đang chạy long nhong, nhưng cửa sổ nhà chính thì đều đóng kín, hình như trong nhà không có ai.
Ký Thanh lặn lội một chuyến đường xa, không muốn mất công đi tìm nơi khác, cậu đứng ngoài hàng rào gọi “Thôi đại tỷ”, kết quả chẳng gọi được người muốn tìm mà lại kinh động đến nhà hàng xóm ở đối diện.
Một người đàn ông thấp nhưng cường tráng bước ra từ nhà đối diện, thấy Ký Thanh và Trương Triều thì cũng hết sức khách khí, dù sao gia đình bình thường còn chẳng có ngựa mà cưỡi, tuy có chút lúng túng nhưng người nọ vẫn đánh bạo hỏi hai vị lão gia đây có quan hệ thế nào với Thôi thị.
Ký Thanh trả lời bằng một câu nói dối cũ rích: “Ta là biểu đệ họ hàng xa của tỷ ấy, tên là Lý Ký, đây là Đại Trương tùy tùng của ta. Xin hỏi đại ca, đại biểu tỷ của ta đi đâu rồi?”
Anh Hùng trại nuôi cậu thành kẻ không sợ trời không sợ đất, tuy rằng giờ đang làm người hầu cho Lý Ý Lan nhưng Ký Thanh vẫn đôi phần bộ dáng thiếu gia. Tên giả của cậu cũng vô cùng đơn giản, lấy một chữ từ tên của Lục ca nhà mình và đại danh của mình, tuôn một tràng trôi chảy không hề ngắc ngứ, sơ hở duy nhất trong lời nói, có lẽ chính là Trương Triều không giống tùy tùng.
Nhìn tướng mạo là biết nam nhân này là người hàm hậu, thấy Ký Thanh tươi cười thân thiện như vậy, người này cho rằng cậu không phải kẻ xấu, cho nên cũng không suy đoán sâu xa, thành thật báo với Ký Thanh và Trương Triều mấy nơi mà nhà hàng xóm có thể tới.
Ký Thanh cám ơn người đàn ông thì quay người, xịu mặt cùng Trương Triều tách ra đi tìm.
Nhưng sau nửa canh giờ, hai người hội hợp ở chỗ cũ, ai nấy đều lắc đầu nguây nguẩy, chẳng tìm được bóng dáng Thôi thị ở mấy chỗ kia.
Có sự kiện Tri Tân và Giang Thu Bình bị tấn công làm bài học, hai người không dám nhẹ dạ, cả hai nhảy qua hàng rào lẻn vào sân nhà Thôi thị, đến khi mở cửa gỗ ra, trong nhà chẳng có lấy một bóng người, đồ đạc bị lục tung hỗn độn, ngay cả nệm giường cũng bị vứt xuống đất, rõ ràng là dấu hiệu có kẻ từng đột nhập vào đây.
Trương Triều tỉ mỉ quan sát một lượt, không phát hiện vết máu, song điều đó cũng chẳng khiến hắn an tâm, hắn và Ký Thanh lên đường gấp rút, vậy mà vẫn chậm một bước.
Ai đã tới đây? Tới vào lúc nào? Tới bằng cách nào? Vợ người thợ mộc giờ sống hay chết? Căn phòng bị lục tung thành thế này, là đang tìm cái gì?
Đầu giờ Dậu, ngõ mười một phía Tây Nhiêu Lâm.
Ngô Kim lật tay phải, xác nhận tờ giấy mà tiểu nhị đưa cho, hơn nửa buổi chiều hỏi thăm, trên giấy chỉ còn dư lại hai nhà.
Lòng hắn biết rõ hôm nay rất có thể sẽ đi một chuyến công cốc, song bận rộn dù sao vẫn tốt hơn là rảnh rỗi, Ngô Kim ra dấu tay, dẫn người đi thẳng đến địa điểm.
Xưởng làm quạt thứ hai từ dưới lên này còn bí mật hơn cả xưởng trước đó, trước cửa chẳng có bảng hiệu gì, nếu không phải có người địa phương chỉ đường cho, thì dù có đi qua cửa Ngô Kim cũng tuyệt đối không phát hiện ra đây là một xưởng làm quạt.
Sau tiếng mở cửa lạch cạch, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, trông thấy các quan sai, bà ta hoảng hốt vô cùng, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Các, các vị đại gia có việc gì không ạ?”
Ngô Kim tuy bộ dáng thô kệch nhưng thật ra lại là người rất mềm lòng, hắn không muốn hù dọa bất cứ ai cả, song việc điều tra thương buôn quạt này cần phải có uy nghiêm thì mới biết kẻ nào có tật giật mình, hắn âm thầm cười khổ, nghiêm mặt quát lớn: “Nha môn phá án, mở cửa ra!”
Người phụ nữ khúm núm kéo cửa ra, để lộ khoảng sân phơi đầy khung quạt.
Ngô Kim dẫn người tiến vào trong sân, người phụ nữ sợ quan binh, vội chạy vào nhà gọi đương gia, rồi lủi thủi lui tới góc tường khom mình bước qua bức mành trúc.
Một nam nhân nhanh chóng bước ra từ trong phòng, gương mặt bệnh trạng nom còn tiều tụy hơn cả Lý Ý Lan, trông thấy nhóm Ngô Kim, lòng ông ta cũng đong đầy hoang mang, cất giọng sợ sệt hỏi đại nhân tới có việc gì.
Ngô Kim không biết đây là lần thứ mấy mình hỏi câu này rồi: “Hai tháng nay, có thương buôn quạt nào tới nhập hàng từ chỗ ông không? Đặc biệt là kẻ có treo chuông bách tuế, không cần phải là chuông vang to, chỉ cần có chuông thôi là được.”
Chủ xưởng đáp ngay: “Không có ạ.”
Ngô Kim cảm thấy ông ta trả lời qua loa quá, bèn nói: “Ông không suy nghĩ một chút à?”
Lão bản cười khổ thưa: “Chỗ ta quanh năm suốt tháng chẳng được mấy mối làm ăn, nếu có thì ta cũng chẳng cần nghĩ, nhất định sẽ nhớ kỹ như in.”
Ngô Kim đâu ngốc, hắn hỏi: “Làm ăn kém thì nhà ông dựa vào đâu mà duy trì cuộc sống được? Còn có chỗ quạt trong sân kia nữa, đều làm uổng công hết chắc?”
Ông chủ cứng họng, môi mím chặt, mặt đỏ gay.
Ngô Kim vừa nhìn là thấy có điềm, lập tức khí thế quát lên: “Nói!”
Ông chủ bị hắn dọa cho run như cầy sấy, hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất, lunhs túng khai báo: “Bẩm, bẩm đại nhân, quạt nhà tiểu nhân đều cung cấp giá rẻ cho….. cho Xuân Ý các ạ.”
Từ khi đến Nhiêu Lâm, Ngô Kim chẳng mấy khi được rảnh rỗi, thế nhưng hắn lại rất quen thuộc đường phố, tuy nhiên mấy nơi ăn chơi phóng túng này thì hắn không rõ lắm, lúc này địa điểm có chút tiếng tăm ở bản địa lọt vào tai, hắn vẫn gân cổ lên hét: “Cái gì các? Ông nói to lên.”
Trong mấy huynh đệ đứng sau lưng hắn có một người biết, liền vội vã ghé vào tai hắn nói thầm: “Đại nhân, Xuân Ý các là một tướng công quán ở trong thành.”
Khóe miệng Ngô Kim giật giật, đau đầu nói: “Đi.”
Tuy nhiên, động tác của hắn nhanh nhưng vận may thì không tốt lắm, Xuân Ý các đến đêm mới mở, giờ trời đang còn sáng, Ngô Kim đành chuyển hướng đi tới xưởng quạt cuối cùng.
Trên đường đi, hắn chạm mặt Ký Thanh và Trương Triều đang lao ngựa trở về, Ngô Kim hỏi han cơ sự xong thì giật mình, giao việc tra hỏi xưởng quạt cho các nha dịch, còn mình thì leo lên ngựa của Ký Thanh, cùng trở về nha môn.
Ba người cuống cuồng lao vào đại viện, đập vào mắt lại là hình ảnh ba người trong sân đang thả diều, Ký Thanh không biết nội tình, thấy mình thì quýnh muốn bốc hỏa mà người khác lại nhàn nhã thế kia, cậu bực bội trừng mắt nói: “Tổn thọ mất thôi, lại còn chơi đùa nữa!”
Lý Ý Lan kéo dây quay đầu lại, ôn hòa giải thích cho cậu: “Ai đang chơi cơ? Bọn ta đang tìm hiểu nguyên lý của vụ án con diều. Sao mọi người đều trở về hết thế này?”
“Là như vầy!” Ký Thanh lập tức mở lời, giọng điệu có vẻ lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
Để tranh thủ thời gian, Trương Triều trực tiếp giơ tay bịt kín miệng cậu chàng, lời ít mà ý nhiều: “Đại nhân, xảy ra chuyện rồi. Vợ người thợ mộc đã mất tích, nhà cửa bị lục lọi bừa bộn, trong tay bà ta nhất định có thứ gì đó, song chúng ta đã chậm một bước.”
Vẻ mặt Lý Ý Lan không thay đổi, hắn bình tĩnh nói: “Ta biết rồi, mọi người vất vả quá, ngồi nghỉ một lát đi, chúng ta cùng chờ xem.”
Ký Thanh gỡ tay Trương Triều ra: “Chờ gì cơ?”
Lý Ý Lan quay đầu nhìn con diều của mình: “Chờ tin tức từ bộ đầu tỷ của đệ.”
Phản ứng đầu tiên của Ký Thanh chính là: “Không phải tỷ tỷ về Sùng Bình rồi ư?”
“Không đâu, đệ xem, chẳng phải mọi người đang bị theo dõi đó sao?” Lý Ý Lan nói mà không quay đầu lại, “Cho nên tối qua ta đã nhờ tỷ ấy hỗ trợ, âm thầm đi tìm vợ của người thợ mộc.”
Ký Thanh ngờ ngợ nhớ ra, chỉ trong hôm nay, có thể đã có ít nhất ba nhóm người đi tìm nhà người nông phụ ở thôn Nhạc Khẩn.
Bởi vì với tác phong của Vương Cẩm Quan, nếu nàng muốn lén lút lục nhà người khác thì sẽ làm cho không ai phát hiện ra được, cho nên cảnh tượng tan hoang như bị đánh cướp kia, nhất định là kiệt tác của nhóm nhân mã thứ ba.
Sáu người nói là đang đợi, nhưng thực tế cũng rất vất vả.
Bốn nhóm giao lưu thông tin và thành quả xong thì sắc trời đã sẩm tối, sáu người đi đến nhà ăn dùng bữa, lúc đi ra, ánh đèn dường như đong đưa lay động, nhìn kỹ mới thấy thì ra là tuyết bám trên đó.
Khí trời se se lạnh, đây là trận tuyến đầu tiên Lý Ý Lan gặp kể từ sau mùa đông năm nay, hắn đứng nơi hành lang quanh co mà cũng chẳng ngăn nổi gió Bắc đưa bụi tuyết phả vào mặt, chút xúc cảm lạnh băng khiến người ta cảm tưởng đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi phần.
Có câu tuyết lành báo năm bội phu, hắn luồn tay vào tay áo, nghĩ bụng, đây có lẽ cũng là một điềm lành. (Thụy tuyết triệu phong niên: nghĩa là năm nào có mùa đông nhiều tuyết thì năm tới sẽ là năm bội thu, vì tuyết rơi nhiều có thể làm tăng độ ẩm của đất và diệt sâu bệnh.)
Sau một nén nhang, Vương Cẩm Quan lặng lẽ trở lại.
Nàng mang về một bức tượng gỗ dài chừng một tấc, hình dạng bán dị nhân, có ba con mắt và bốn cánh tay, mọi người cùng chụm đầu thảo luận, biết được đây là một bức tượng thần Thấp Bà[1], nhưng cụ thể là để làm gì thì không ai trả lời được.
Vật này là do Vương Cẩm Quan mang về, mọi người hướng mắt về phía nàng, song lại bị giội một chậu nước lạnh.
“Thôi thị nói, vật này là đầu tháng này, thợ mộc nhờ một người bán hàng rong đưa cho bà ta, lúc đó nó được bọc trong giấy bản, bảo bà ta giữ lấy, ngoài ra, bà ta không biết gì nữa cả.”
Mỗi lần gặp phải loại đồ vật xa lạ này, Lý Ý Lan lại nhớ tới Tri Tân, hơn nữa lần này lại là tượng Phật, hắn cảm thấy Tri Tân nhất định sẽ biết, bởi vậy tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn vô cùng hi vọng có thể mau chóng gặp đại sư.
Khốn nỗi thiên thời bất lợi, sau nửa canh giờ, tuyết rơi càng lúc càng đậm, mái ngói phủ kín một màu trắng xoá, tuyết lớn khiến đường xá khó đi, Lý Ý Lan trông về phía viện, nghĩ thầm đêm nay chắc đại sư không về được rồi.
Nào ngờ suy nghĩ ấy vừa lóe lên, phía bức tường ở cổng viện lại xuất hiện một bóng áo cà sa trắng bay phất phơ.
Có người đã nói là làm, dù gió tuyết mịt mù cũng vẫn sẽ tới đúng hẹn.
******
★Chú thích:
[1]Thấp Bà: chính là thần Shiva, một trong những vị thần chính của Ấn Độ giáo. Ngài là vị thần của hủy diệt, tái sinh, sáng tạo, nghệ thuật, thiền định, yoga và moksha.
Danh sách chương