Hai mươi lăm tháng mười một, giờ Hợi khắc bảy, Giám Ty phủ Lâm Xương.
Cánh cửa mở toang, ánh nến chập chờn, sau một hồi lâu trầm mặc ngưng trệ, ông lão ngồi trên ghế thái sư bên trái bỗng nhiên cử động.
Ông đưa tay phải bưng trà, khi chạm vào tách trà mới phát hiện hơi nóng đã bay hết, trong nước trà hiện lên một tầng ảm đạm không nhìn thấy đáy, cũng giống như tương lai của con trai ông.
Hai chữ “Tương lai” như một thanh kiếm sắc, chợt khiến trái tim ông lão đau nhói, mi mắt ông run run, trên mặt hiện ra nét bi ai.
Nghĩ đến Lý Chân ông làm quan tòng tam phẩm, quản lý Ty Ngục ty mười ba năm, mặc dù không thể nói là quyền khuynh triều dã, song cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng khi vào trong cuộc, ông mới kinh hãi phát hiện mình chẳng qua chỉ là miếng thịt cá, vô lực chống cự, chỉ có thể giơ cổ chịu chém.
Đêm nay không trăng không sao, bầu trời không quang đãng, tâm trạng của Lý phủ thừa dường như cũng tĩnh lặng chẳng nguôi, đặc biệt là những suy nghĩ miên man.
Đều nói hàn song vô nhân vấn, công danh động thiên hạ, nhưng ông đã chẳng thể nhớ nổi dáng dấp hùng tâm tráng chí thưở mới làm quan, giờ đây trong lòng có rất nhiều hối hận, buồn phiền ngày trẻ không biết thế tình phức tạp, không nên bước vào cái vòng danh lợi này.
(Hàn song vô nhân vấn, công danh động thiên hạ: nghĩa là khi gian khổ học hành thì không người biết đến, nhưng khi có công danh thì tiếng tăm khắp thiên hạ. Đây là câu người xưa khích lệ sĩ tử chớ nản chí học hành, cố gắng đèn sách miệt mài để đổi lấy công danh về sau.)
Bây giờ danh lợi chẳng gặp may, ngược lại còn sắp lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, quả thực có chút mỉa mai.
Con ông vốn không còn nhiều thời gian, cuối cùng lại phải nhảy vào vũng nước đục này, tim Lý Chân đau như đao cắt, bàn tay trái đặt trên đùi bất giác siết chặt áo.
Tiếng ma sát “Sàn sạt” vang vọng trong phòng, có lẽ là nghĩ thứ gì thì thứ ấy tới, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần rõ ràng, thi thoảng còn kèm theo một hai tiếng ho khan đè thấp, ông lão lấy lại tinh thần, khi ngẩng đầu chỉ thấy người quản gia cầm theo đèn lồng xuất hiện ở cửa.
Quản gia thổi tắt ngọn nến trong lồng đèn, không khom mình cũng không chắp tay, chỉ nở nụ cười, thấp giọng thưa: “Lão gia, công tử đã đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, sau cánh cửa bên trái quản gia xuất hiện một người chậm rãi bước đến, tạo nên dải sáng hình quạt từ sảnh đường đến ngoài phòng.
Người thanh niên khoảng tuổi nhi lập này, chính là Lý Ý Lan, độc đinh duy nhất còn sót lại của Lý gia, gương mặt hắn đầy vẻ bệnh trạng, huyết sắc trên môi mất hết, khí tượng héo rút, tựa như thể đèn cạn dầu, cũng may là trong thần sắc không mang nét đau khổ, khi nhìn vào chẳng hề khiến người ta sinh lòng thương hại.
Hắn gọi một tiếng “Cha”, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ đôi câu với quản gia, hẳn là bảo đối phương lui đi.
Quản gia gật đầu, hướng vào trong phòng thi lễ đơn giản một cái, rồi cầm theo chiếc đèn không châm lửa lui vào sau một cánh cửa không thấy đâu nữa, Lý Ý Lan bấy giờ mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên phải.
Lý Chân luôn nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nỗi thê lương muốn nói lại thôi.
Lý Ý Lan không nhìn thẳng vào ông, mà đưa tay đổ bã trà vào trong chén, rồi lấy hộp quẹt đánh lửa lên lò than, sau đó mới nói: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ, cha không sợ ngày mai đi làm ngủ gật, bị người ta cười cho sao?”
Dưới ánh đèn mới thấy rõ, vẻ ngoài của hắn chẳng hề văn nhã, mày rậm mắt sâu, nếu khoẻ mạnh thì sẽ hiện ra tướng mạo cường tráng của võ nhân, nhưng bệnh tật khiến người tiều tụy, trên người hắn chẳng những không hề có khí sát phạt, mà kết hợp với giọng nói khàn đặc đã không nghe ra âm sắc ban đầu kia, lại có sự thong dong và từ tốn của văn nhân.
Hôm qua thánh chỉ tới cửa, Lý Chân ưu sầu cả đêm, sáng nay khai đường thực sự mệt mỏi, chẳng chống cự nổi mà đi nói mơ với Chu công, người khác chế nhạo thì ông không xen vào, nhưng thằng nhóc này thì không có tư cách cười ông.
Lý Chân thở dài một tiếng đầy phiền muộn, chẳng có lòng dạ nào mà đi nói chuyện phiếm với hắn, giọng điệu ông bất đắc dĩ mà mờ mịt: “Hành Cửu à.”
Đây là tên tự của hắn, ước nguyện ban đầu của người đặt tên là hi vọng hắn đi vạn dặm đường, có thể đi thật dài thật lâu, Lý Ý Lan chỉ thở dài, không tiếp lời.
Xưa nay hắn luôn không nói nhiều trước mặt trưởng bối, lúc thiếu niên là chẳng thèm nói, bây giờ trưởng thành rồi, biết được có rất lời không cần phải nói ra, Lý Chân cũng không nhìn hắn, mắt chỉ nhìn trân trân vào nền đá xanh, cất lời sâu kín: “Đã đại họa lâm đầu rồi, con cũng đừng quan tâm người khác có cười ta hay không, mà hãy ngẫm lại xem nên làm sao để thoát thân mới phải.”
Lý Ý Lan bình thường không hay ra ngoài, nhưng những chuyện bàn tán xôn xao ngoài kia, nhóc tuỳ tùng cứ hễ ra ngoài một chuyến, khi trở lại đều mang về cả sọt, hắn không muốn nghe, cũng không chịu nổi ham muốn tám nhảm của những người đó.
Đông chí đã qua, lời đồn chưa đánh đã tan, đại điển tế trời ở Giang Lăng vẫn từng bước tiến hành, không hề kinh sợ những chữ viết trên bạch cốt, các đại thần trong triều vừa mới thở phào một hơi, bão tố sắp đến từ các tỉnh trực thuộc kinh thành liền xông vào cửa cung.
Ra là, ở thành Phù Giang ngay cạnh kinh đô, bộ xương thứ năm đã xuất hiện trong tập tục “Tống hàn y”[1] hồi đầu tháng. Quận trưởng ngông cuồng suy đoán thánh ý, giam giữ toàn bộ nhân viên chứng kiến chuyện này, tin tức do đó bị phong tỏa, mãi đến sau khi đại điển tế trời kết thúc, bị Đô Sát viện sứ xuôi Nam vi hành vạch trần, bấy giờ mới khẩn cấp truyền thư đến kinh thành.
Nghi án chưa giải, quan viên lại dối trên gạt dưới, đồng thời những dân chúng biết chuyện lại có cái mới để bàn luận, nói đến bộ hài cốt thứ sáu…… Thiên tử đập công văn, tức giận mắng chư quân đều rặt một đám ăn hại, sau khi xử trọng hình vẫn chưa thể bình tĩnh, mắt thấy năm cũ sắp qua, liền ra sắc lệnh rằng Bạch Cốt án nhất định phải giải quyết trước năm mới.
Hiện tại đã là cuối tháng mười một, năm vụ án mà kỳ hạn chỉ có một tháng, các quan lại đùn đẩy nhau, không ai chịu nhận công việc khổ sai này, vất vả lắm mới bẫy được một kẻ xui xẻo, không ngờ người khác ấy vậy mà cũng là hạng tinh ranh, vừa rời kinh chưa tới hai mươi dặm, liền “bất ngờ” té ngã, không thể nào tiếp tục nhậm chức được.
Vì vậy quyền thần trong kinh cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng đẩy Lý Ý Lan ở cách xa kinh sư tới giường lửa.
Nguyên nhân bọn họ hết lòng tiến cử có bốn:
Thứ nhất, ăn lộc của vua, thì phải phân ưu vì vua.
Thứ hai, cả nhà Lý thị đều là ngục điển chi tài, Lý Chân thông thái uyên bác, tâm tư tinh tế, xử lý hồ sơ vô cùng cao minh, trưởng tử Lý Di năm xưa giỏi giải quyết kỳ án, thứ tử Lý Ý Lan ắt hẳn còn tài ba hơn.
Thứ ba, Lý Ý Lan từng nhậm chức tại võ tuyển của Thanh Lại ty, bộ xương thứ năm xuất hiện ở thành Phù Giang, chính là nơi hắn tuần phòng lâu nhất, do đó hắn phá án sẽ được trời cao ưu ái.
Thứ tư, tất nhiên không thể nói ra, Lý Chân xuất thân bần hàn mà lại có phần thanh cao kiêu ngạo, trong triều đình chẳng có bối cảnh gì, là một quả hồng mềm vừa tay.
Tóm gọm đủ loại lý do, ân chuẩn và chiếu lệnh cùng ngày ban xuống, đồng thời nội thị đến tuyên chỉ cũng không biết là vâng theo ý của ai, mà khi tuyên đọc còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Nhất định phải giải”.
Ý tứ trong lời nói, chính là nhắc nhở Lý gia chớ tự cho mình là thông minh, làm ra một sự cố không thể nào nhậm chức, vậy nên tâm của người cha già có chết cũng vô dụng.
“Đã vào trong cuộc rồi, giờ mới muốn thoát ra, đã không còn…….”
Lý Ý Lan còn chưa dứt lời, cổ họng liền nổi lên một trận ngứa dữ dội, hắn mím miệng thành đường thẳng, khiến cơn ngứa kia xông vào xoang mũi, lồng ngực chấn động, phun ra tiếng đứt quãng, còn mang theo động tĩnh ứ đọng chằng chịt đan xen.
Lý Chân ghét nhất là nghe âm thanh dính dớp kia, người già có tuổi ho khan như vậy, đó là bệnh, cũng là bùa đòi mạng, nhưng con trai ông mới hai mươi bảy tuổi.
Ông thấy Lý Ý Lan vừa ho vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh lá từ trong tay áo, tháo lớp giấy bịt đổ ra hai viên thuốc nhỏ cho vào miệng, nhai mấy lần mới dần dần ngừng ho, sau đó người này không nhanh không chậm nói tiếp.
“………Kịp nữa, tùy vào số mệnh thôi, cha đừng lo lắng, với cả, cũng lâu lắm rồi con không xuất môn ra ngoài.”
Người khác xem việc kia như khoai nóng bỏng tay, hắn lại nói như đi đạp thanh cuối xuân, Lý Chân chán nản sụp vai, biết rõ con trai đang an ủi mình, kỳ thực sống đến cái tuổi của ông, đã không màng hỏi xem có công bằng hay không, giờ khắc này Lý Chân chỉ cảm thấy thống khổ.
Nước trên bếp lò vốn không nguội lạnh, chẳng mấy chốc liền tỏa nhiệt khí, một ít sương trắng bốc lên, cho thấy hiện tại sương lãnh dạ hàn, không thích hợp xuất môn viễn hành, đặc biệt là người bệnh.
Lý Chân nở nụ cười ảm đạm, dặn dò: “Hôm sau phải lên đường sớm, thân thể con không khỏe, đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến Phật đường với mẹ con, sau bữa cơm chiều thì mang theo Ký Thanh đến thư phòng của ta, ta còn vài việc muốn dặn con.”
Ký Thanh là tùy tùng của hắn, không lanh lợi, không đáng yêu, tuổi không nhỏ hơn nữa còn rất lắm miệng, Lý Ý Lan thấy cậu ta có hơi phiền, không ra khỏi cửa thì không cho cậu ta đi cùng, mà đi xa nhà thì không thể thiếu cậu ta được, bởi vì trong viện ít người, công tử chỉ có mỗi tên người hầu này thôi.
Lý Ý Lan biết Lý Chân muốn nói mấy lời bình thường nhàm tai, căn dặn nhóc tuỳ tùng chăm sóc hắn mọi bề, hắn gật đầu, bình tĩnh phủ lên chiếc áo khoác nặng trịch đi ra ngoài hệt như lúc đến.
Lý Chân trắng đêm không ngủ, ngồi trên ghế tựa thở ngắn thở dài, lúc hừng đông trong cơn mơ màng ngắn ngủi, ông mơ thấy đứa con trưởng Lý Di đã khuất của mình.
Dáng vẻ của Lý Di vẫn dừng lại ở năm đó khi hắn qua đời, rõ ràng là một vị quan không lớn cũng không nhỏ, nhưng trời sinh chẳng nổi bật, vĩnh viễn là một thân áo vải chít khăn, tướng mạo có phần hàm hậu, song ánh mắt nghiêm chính lại sắc bén như lưỡi đao.
Trong mộng Lý Di đứng ở dưới cổng thành bước nhanh về phía ông, vừa đi vừa cười ha ha nói lão nhị sang bên kia, hết thảy đã có hắn lo liệu, bảo Lý Chân yên tâm, cứ bảo trọng chính mình là được.
Lý Chân lập tức vui vẻ, đang định đến vỗ vai Lý Di, khi ánh mắt liếc qua chợt thấy bảng hiệu trên tường thành, hai chữ “Nhiêu Lâm” thiết hoa ngân câu khảm ở nơi đó, bên dưới mái vòm còn treo năm bộ xương trắng u ám, Lý Chân cả kinh như thể rơi xuống từ chín tầng lầu, mang theo một thân mồ hôi, cứ như vậy mà choàng tỉnh.
Ngày hôm sau trời âm u sắp mưa, mây đen nặng nề che kín đỉnh đầu, một trận mưa phùn mỏng manh lất phất, không ảnh hưởng đến xuất hành, chỉ là nhiệt độ giảm xuống một chút thôi.
Giờ Tuất vừa qua, Lý Ý Lan đúng hẹn đi vào thư phòng, bên trong đèn đóm sáng sủa, ngoại trừ chủ nhân, còn có ba người xa lạ, một người mặc trang phục vệ binh, một thư sinh, còn có một người mang áo vải ngắn.
Lý Ý Lan bước qua cửa phòng, đi theo phía sau là người hầu ăn vận đẹp đẽ, người hầu sau khi vào cửa liền lập tức đưa tay ngăn cách hàn khí ở bên ngoài.
Lễ nghi đơn giản kết thúc, Lý Chân giới thiệu: “Con một thân một mình đến Nhiêu Lâm, thế lực địa phương cố kết, con khó mà xen vào chỉ trong thời gian ngắn, đây là trợ thủ mà ta tìm cho con, quan lang Ngô Kim của thành môn đô, tụng sư Giang Thu Bình và dịch truyền Trương Triều, đều là người có thể tin cậy giao phó, Trương đại nhân đã đáp ứng cho bọn họ đi cùng với con, con mau làm quen đi.” (Tụng sư là thầy kiện, người lo những việc kiện tụng tranh chấp. Còn dịch truyền là quan lo việc truyền công văn, tiếp đãi quan nơi khác.)
Lý Ý Lan làm kiến lễ với ba người, trong lòng có hơi buồn cười vì đồng bệnh tương liên, cảm thấy những người này và hắn, đều là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rớt xuống.
Ba người ôm quyền với hắn, nghiêm trang gọi “Công tử”, nguyện không nhục mệnh. Giới thiệu xong, Lý Chân liền rung chuông cầm tay bảo Lưu thúc dẫn bọn họ lui xuống dàn xếp, rồi quay đầu ân cần dạy bảo Ký Thanh, Lý Ý Lan ngồi bên cạnh nhàn rỗi được hai khắc, Lý Chân mới thả cho nhóc tuỳ tùng đi, kéo con trai lại nói chuyện.
“…….”
“Bạch Cốt án này dây dưa rất nhiều, hồ sơ thì ta chưa từng thấy, nhưng nghe dân gian đồn đãi, sau lưng năm bộ xương này, mỗi người đều liên quan với một quan viên triều đình, đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không muốn đi tra án. Đảng phái, thế lực chốn quan trường rắc rối phức tạp, rốt cuộc ai là người của ai, ta cũng không nắm rõ hoàn toàn. Sau khi con đến nơi, chớ nên khinh cử vọng động, nếu có quyết định gì không được cho phép thì nhất định phải viết thư báo cho ta, ai cũng biết kỳ hạn một tháng là làm khó người khác, ngộ nhỡ thật sự không có manh mối, con, con……”
Lý Chân ngập ngừng, tay bỗng lướt qua bàn trà, đột nhiên bắt lấy cánh tay trái của con trai, ánh mắt ông sáng quắc, ngữ khí mang theo ý vị quyết liệt mà giải thoát: “Con hãy đại ẩn ẩn vu thị[2], đừng trở lại nữa.” (Đại ẩn ẩn vu thị: ở đây hiểu là lánh đời sống giữa nơi phố thị ồn ã.)
Mi mắt Lý Ý Lan ngước lên, con ngươi giấu trong bóng tối nơi hốc mắt hoàn toàn lộ ra, giờ khắc này trong mắt hắn phủ một lớp màu như tĩnh như động, khiến người ta không nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì. Vẻ kinh ngạc lướt qua mặt hắn trong chớp mắt, hắn đối diện với Lý Chân trong chốc lát, nâng tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay ông lão, vừa nói lời động viên: “Con hiểu rồi, cha yên tâm.”
Viền mắt Lý Chân nóng lên, dùng sức nắm cánh tay đối phương, nói liên tục hai tiếng “Tốt”.
Hai mươi bảy tháng mười một, giờ Mão khắc ba, cửa sau Giám Ty phủ.
Trời còn chưa sáng, ba con ngựa và một chiếc xe ngựa đã dừng trên con đường lát đá xanh, Lưu quản gia cầm đèn bước qua ngưỡng cửa, nhóm người lục tục đi ra.
Quần áo và đồ dùng đã chất lên xe ngựa, tất cả mọi người đều mặc trang phục nhẹ nhàng, Lý Chân và quản gia dừng lại ở cửa, Lý Ý Lan đi xuống, xoay người hướng đến phía cửa bái một cái.
“Phụ thân bảo trọng, Lưu thúc bảo trọng, con đến Nhiêu Lâm rồi sẽ lập tức viết thư về, đừng nhớ mong.”
Lý Chân giữ lệ trong hốc mắt, không ngừng vẫy vẫy tay, cổ tay của ông đẩy từ trong ra ngoài, là mang ý tiễn biệt.
Lý Ý Lan cười cười, xoay người đi lên xe ngựa, theo động tác trèo lên, không ai chú ý ở dưới lớp vải phía bên phải hông hắn có một đoạn gồ lên, phác họa ra vật cứng ẩn giấu dưới áo khoác của hắn.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào, Ngô Kim ngồi đầu mới giật dây cương, tọa kỵ tung vó, mang theo người lao vào trong màn sương sớm.
Sau khi ra khỏi cổng thành theo đường cái đi mười dặm, thường đều sẽ có đình nghỉ chân, có điều hiện tại không phải tháng ba đầu xuân, cành lá trơ trụi, chỉ có lẻ tẻ vài chiếc lá khô, chẳng thể nào bẻ liễu gửi tình. (Bẻ liễu gửi tình: khi chia tay, người ở lại thường bẻ liễu đưa cho người ra đi làm roi ngựa.)
Trong đình không một bóng người, không ai đưa tiễn, đương nhiên cũng không cần dừng lại, Ngô Kim vừa nhấc cánh tay, đang định thúc roi vào mông ngựa, không ngờ Lý Ý Lan cả đường ho không ngừng lại bỗng nhiên mở miệng.
“Ba vị, mời xuống ngựa vào trong đình ngồi một lát, ta có việc muốn thương lượng với các vị.”
Ba người mờ mịt liếc mắt nhìn nhau, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng vào trong đình, tro bụi trên ghế đá rất mỏng, cho thấy nơi này mỗi ngày đều có người ly biệt.
Lý Ý Lan ngồi ở phía Nam, Ký Thanh đứng phía sau hắn, ba người còn lại mỗi người tìm một cái ghế, trong bọn họ luận võ công thì Ngô Kim cao nhất, cước lực của Trương Triều mạnh nhất, nhưng tài hùng biện thì Giang Thu Bình mới là số một, y giỏi ăn nói nhất, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm nói chuyện.
Giang Thu Bình mở lời: “Đại nhân có gì phân phó?”
Lý Ý Lan đội cái mũ “Đề hình quan”, lời nói lại không hề cao ngạo, hắn nói: “Phân phó thì không phải, mà hẳn là nhờ cậy, ta xuất thân võ cử, không có kinh nghiệm phá án, nếu có quyết định gì không ổn, kính xin ba vị chỉ giáo nhiều cho.”
So với lời nói mang theo sự tôn trọng không phù hợp của hắn, ba người càng kinh ngạc vì tiếng “Võ cử” kia hơn, Lý công tử này bệnh tật triền miên, trông như thể gió lớn một chút cũng có thể thổi bay hắn đi, cả người chẳng có chút dáng vẻ võ quan. Hơn nữa trong số võ trạng nguyên, thám hoa lang bao năm qua, hình như cũng chưa từng nghe nói có một nhân vật như vậy.
Song chỉ kẻ ngốc mới nói ra suy nghĩ này, Giang Thu Bình đáp: “Không dám, bọn hạ quan đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, phân ưu vì đại nhân.”
“Đa tạ,” Lý Ý Lan nhàn nhạt nhếch môi, bỗng nhiên vào đề tài chính, “Vậy bây giờ ta nhờ ba vị thay ta làm chuyện thứ nhất, xe ngựa cước trình chậm, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đi trước, đến Nhiêu Lâm thám thính vụ án.”
Ngô Kim phụng mệnh bảo vệ hắn, vừa nghe thấy lời ấy thì ngồi không yên, hai tay vỗ đùi một cái, cự tuyệt: “Không được! Công tử đừng thấy đi tới đây không có chuyện gì mà lầm tưởng, khi đi vào chốn rừng núi xa hơn thì không còn yên bình như vậy đâu, trong núi đám giặc cướp cứ hết tốp này đến tốp khác, nếu phải đi thì ngài bảo hai bọn họ đi, ta phải cùng……”
Hắn còn chưa nói xong, con ngươi bỗng nhiên lóe lên bóng đen, khiến hắn trợn to hai mắt, biểu tình nhanh chóng từ bất mãn chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành kính nể.
Bởi vì tại thời điểm hắn nói đến “Tốp này”, một mảnh lá khô đong đưa rơi xuống trên bàn đá, cổ tay Lý Ý Lan bỗng nhiên rung lên, bổ một nhát về hướng hắn, trong tay hiện ra khí tinh thuần mà binh khí lạnh bình thường không đạt tới, Ngô Kim còn chưa hiểu rõ động tác đó là ý gì, mảnh lá khô kia đã chia làm hai, lặng lẽ rơi xuống bàn.
Trên đời người có thể một đao chém đứt hoa rơi lá rụng thì nhiều, nhưng người chẻ đôi mà còn có thể không thay đổi thế rơi nguyên bản của nó thì lại không nhiều.
Ngô Kim muốn xem……. ám tiễn của hắn một chút? Có lẽ là chủy thủ nhỏ chăng? Kỳ thực hắn không thấy rõ đó là binh khí gì, nhưng trong tay Lý Ý Lan không còn kim thiết gì, đã giấu đi rồi, Ngô Kim dẫu rất muốn mở mang kiến thức một chút, song cũng không phải người cưỡng cầu, hắn không nói hai lời, đứng lên biến thành tường đầu thảo, hàm hậu cười nói: “Ta đi ta đi, sau này công tử nói gì ta đều nghe theo hết.” (Tường đầu thảo là cỏ đầu tường, chỉ người không có chủ kiến, gió thổi hướng nào thì xuôi hướng đấy.)
Hắn bỗng dưng tin phục, hai vị còn lại mặc dù nhãn lực không bằng hắn, song cũng cảm giác được Lý Ý Lan có vẻ là cao thủ, nên cũng không phản bác nữa, liền ngồi trao đổi một chút việc với Lý Ý lan, sau đó cùng lên xe ngựa.
Người vừa đi xa, Lý Ý Lan bị gió rét tạt vào liền ho lên.
Ký Thanh vẫn luôn nghiêm mặt vội vã chạy đi dắt xe ngựa, miệng buông lời tức giận: “Ta nói nè gia của ta ơi, huynh không thể yên lành mà thâm tàng bất lộ được sao? Huynh là quan lớn, bọn họ phải nghe lời huynh, không thì lấy lệnh bài ném vào mặt bọn họ ấy, lại còn chơi thật cái gì chứ, huynh nhìn huynh đi, ho đến là tội nghiệp……”
Ép người ta quỳ xuống thì dễ, nhưng khiến người ta khuất phục thì chỉ có thể bằng thực lực, Lý Ý Lan dùng ngón tay kéo mũ trùm.
Đối với người nói không thông, thì không cãi không khuyên, làm bộ không nghe thấy.
******
★Chú thích:
[1]Tống hàn y: là một tập tục của người Trung Quốc, diễn ra vào ngày đầu tiên của tháng mười âm lịch, vào ngày này, mọi người sẽ đốt áo giấy để gửi quần áo mùa đông cho những người đã khuất dưới chốn âm phủ.
[2]Đại ẩn ẩn vu thị: Xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị”, nói đến tư tưởng của người ẩn sĩ trong Đạo giáo.
Người nhìn thấu cuộc sống thường nghĩ đến cuộc đời ẩn dật, mong muốn cuộc sống không xô bồ tranh chấp, vì vậy họ trở về với thiên nhiên, với làng quê. Đó là tiểu ẩn.
Mà những người chân chính nhìn thấu cuộc sống thì cho dù có sống nơi phố thị ồn ào, họ vẫn có thể sống một cuộc đời ung dung nhàn nhã. Đó là đại ẩn.
Cánh cửa mở toang, ánh nến chập chờn, sau một hồi lâu trầm mặc ngưng trệ, ông lão ngồi trên ghế thái sư bên trái bỗng nhiên cử động.
Ông đưa tay phải bưng trà, khi chạm vào tách trà mới phát hiện hơi nóng đã bay hết, trong nước trà hiện lên một tầng ảm đạm không nhìn thấy đáy, cũng giống như tương lai của con trai ông.
Hai chữ “Tương lai” như một thanh kiếm sắc, chợt khiến trái tim ông lão đau nhói, mi mắt ông run run, trên mặt hiện ra nét bi ai.
Nghĩ đến Lý Chân ông làm quan tòng tam phẩm, quản lý Ty Ngục ty mười ba năm, mặc dù không thể nói là quyền khuynh triều dã, song cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng khi vào trong cuộc, ông mới kinh hãi phát hiện mình chẳng qua chỉ là miếng thịt cá, vô lực chống cự, chỉ có thể giơ cổ chịu chém.
Đêm nay không trăng không sao, bầu trời không quang đãng, tâm trạng của Lý phủ thừa dường như cũng tĩnh lặng chẳng nguôi, đặc biệt là những suy nghĩ miên man.
Đều nói hàn song vô nhân vấn, công danh động thiên hạ, nhưng ông đã chẳng thể nhớ nổi dáng dấp hùng tâm tráng chí thưở mới làm quan, giờ đây trong lòng có rất nhiều hối hận, buồn phiền ngày trẻ không biết thế tình phức tạp, không nên bước vào cái vòng danh lợi này.
(Hàn song vô nhân vấn, công danh động thiên hạ: nghĩa là khi gian khổ học hành thì không người biết đến, nhưng khi có công danh thì tiếng tăm khắp thiên hạ. Đây là câu người xưa khích lệ sĩ tử chớ nản chí học hành, cố gắng đèn sách miệt mài để đổi lấy công danh về sau.)
Bây giờ danh lợi chẳng gặp may, ngược lại còn sắp lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, quả thực có chút mỉa mai.
Con ông vốn không còn nhiều thời gian, cuối cùng lại phải nhảy vào vũng nước đục này, tim Lý Chân đau như đao cắt, bàn tay trái đặt trên đùi bất giác siết chặt áo.
Tiếng ma sát “Sàn sạt” vang vọng trong phòng, có lẽ là nghĩ thứ gì thì thứ ấy tới, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần rõ ràng, thi thoảng còn kèm theo một hai tiếng ho khan đè thấp, ông lão lấy lại tinh thần, khi ngẩng đầu chỉ thấy người quản gia cầm theo đèn lồng xuất hiện ở cửa.
Quản gia thổi tắt ngọn nến trong lồng đèn, không khom mình cũng không chắp tay, chỉ nở nụ cười, thấp giọng thưa: “Lão gia, công tử đã đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, sau cánh cửa bên trái quản gia xuất hiện một người chậm rãi bước đến, tạo nên dải sáng hình quạt từ sảnh đường đến ngoài phòng.
Người thanh niên khoảng tuổi nhi lập này, chính là Lý Ý Lan, độc đinh duy nhất còn sót lại của Lý gia, gương mặt hắn đầy vẻ bệnh trạng, huyết sắc trên môi mất hết, khí tượng héo rút, tựa như thể đèn cạn dầu, cũng may là trong thần sắc không mang nét đau khổ, khi nhìn vào chẳng hề khiến người ta sinh lòng thương hại.
Hắn gọi một tiếng “Cha”, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ đôi câu với quản gia, hẳn là bảo đối phương lui đi.
Quản gia gật đầu, hướng vào trong phòng thi lễ đơn giản một cái, rồi cầm theo chiếc đèn không châm lửa lui vào sau một cánh cửa không thấy đâu nữa, Lý Ý Lan bấy giờ mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên phải.
Lý Chân luôn nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nỗi thê lương muốn nói lại thôi.
Lý Ý Lan không nhìn thẳng vào ông, mà đưa tay đổ bã trà vào trong chén, rồi lấy hộp quẹt đánh lửa lên lò than, sau đó mới nói: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ, cha không sợ ngày mai đi làm ngủ gật, bị người ta cười cho sao?”
Dưới ánh đèn mới thấy rõ, vẻ ngoài của hắn chẳng hề văn nhã, mày rậm mắt sâu, nếu khoẻ mạnh thì sẽ hiện ra tướng mạo cường tráng của võ nhân, nhưng bệnh tật khiến người tiều tụy, trên người hắn chẳng những không hề có khí sát phạt, mà kết hợp với giọng nói khàn đặc đã không nghe ra âm sắc ban đầu kia, lại có sự thong dong và từ tốn của văn nhân.
Hôm qua thánh chỉ tới cửa, Lý Chân ưu sầu cả đêm, sáng nay khai đường thực sự mệt mỏi, chẳng chống cự nổi mà đi nói mơ với Chu công, người khác chế nhạo thì ông không xen vào, nhưng thằng nhóc này thì không có tư cách cười ông.
Lý Chân thở dài một tiếng đầy phiền muộn, chẳng có lòng dạ nào mà đi nói chuyện phiếm với hắn, giọng điệu ông bất đắc dĩ mà mờ mịt: “Hành Cửu à.”
Đây là tên tự của hắn, ước nguyện ban đầu của người đặt tên là hi vọng hắn đi vạn dặm đường, có thể đi thật dài thật lâu, Lý Ý Lan chỉ thở dài, không tiếp lời.
Xưa nay hắn luôn không nói nhiều trước mặt trưởng bối, lúc thiếu niên là chẳng thèm nói, bây giờ trưởng thành rồi, biết được có rất lời không cần phải nói ra, Lý Chân cũng không nhìn hắn, mắt chỉ nhìn trân trân vào nền đá xanh, cất lời sâu kín: “Đã đại họa lâm đầu rồi, con cũng đừng quan tâm người khác có cười ta hay không, mà hãy ngẫm lại xem nên làm sao để thoát thân mới phải.”
Lý Ý Lan bình thường không hay ra ngoài, nhưng những chuyện bàn tán xôn xao ngoài kia, nhóc tuỳ tùng cứ hễ ra ngoài một chuyến, khi trở lại đều mang về cả sọt, hắn không muốn nghe, cũng không chịu nổi ham muốn tám nhảm của những người đó.
Đông chí đã qua, lời đồn chưa đánh đã tan, đại điển tế trời ở Giang Lăng vẫn từng bước tiến hành, không hề kinh sợ những chữ viết trên bạch cốt, các đại thần trong triều vừa mới thở phào một hơi, bão tố sắp đến từ các tỉnh trực thuộc kinh thành liền xông vào cửa cung.
Ra là, ở thành Phù Giang ngay cạnh kinh đô, bộ xương thứ năm đã xuất hiện trong tập tục “Tống hàn y”[1] hồi đầu tháng. Quận trưởng ngông cuồng suy đoán thánh ý, giam giữ toàn bộ nhân viên chứng kiến chuyện này, tin tức do đó bị phong tỏa, mãi đến sau khi đại điển tế trời kết thúc, bị Đô Sát viện sứ xuôi Nam vi hành vạch trần, bấy giờ mới khẩn cấp truyền thư đến kinh thành.
Nghi án chưa giải, quan viên lại dối trên gạt dưới, đồng thời những dân chúng biết chuyện lại có cái mới để bàn luận, nói đến bộ hài cốt thứ sáu…… Thiên tử đập công văn, tức giận mắng chư quân đều rặt một đám ăn hại, sau khi xử trọng hình vẫn chưa thể bình tĩnh, mắt thấy năm cũ sắp qua, liền ra sắc lệnh rằng Bạch Cốt án nhất định phải giải quyết trước năm mới.
Hiện tại đã là cuối tháng mười một, năm vụ án mà kỳ hạn chỉ có một tháng, các quan lại đùn đẩy nhau, không ai chịu nhận công việc khổ sai này, vất vả lắm mới bẫy được một kẻ xui xẻo, không ngờ người khác ấy vậy mà cũng là hạng tinh ranh, vừa rời kinh chưa tới hai mươi dặm, liền “bất ngờ” té ngã, không thể nào tiếp tục nhậm chức được.
Vì vậy quyền thần trong kinh cân nhắc hơn thiệt, cuối cùng đẩy Lý Ý Lan ở cách xa kinh sư tới giường lửa.
Nguyên nhân bọn họ hết lòng tiến cử có bốn:
Thứ nhất, ăn lộc của vua, thì phải phân ưu vì vua.
Thứ hai, cả nhà Lý thị đều là ngục điển chi tài, Lý Chân thông thái uyên bác, tâm tư tinh tế, xử lý hồ sơ vô cùng cao minh, trưởng tử Lý Di năm xưa giỏi giải quyết kỳ án, thứ tử Lý Ý Lan ắt hẳn còn tài ba hơn.
Thứ ba, Lý Ý Lan từng nhậm chức tại võ tuyển của Thanh Lại ty, bộ xương thứ năm xuất hiện ở thành Phù Giang, chính là nơi hắn tuần phòng lâu nhất, do đó hắn phá án sẽ được trời cao ưu ái.
Thứ tư, tất nhiên không thể nói ra, Lý Chân xuất thân bần hàn mà lại có phần thanh cao kiêu ngạo, trong triều đình chẳng có bối cảnh gì, là một quả hồng mềm vừa tay.
Tóm gọm đủ loại lý do, ân chuẩn và chiếu lệnh cùng ngày ban xuống, đồng thời nội thị đến tuyên chỉ cũng không biết là vâng theo ý của ai, mà khi tuyên đọc còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Nhất định phải giải”.
Ý tứ trong lời nói, chính là nhắc nhở Lý gia chớ tự cho mình là thông minh, làm ra một sự cố không thể nào nhậm chức, vậy nên tâm của người cha già có chết cũng vô dụng.
“Đã vào trong cuộc rồi, giờ mới muốn thoát ra, đã không còn…….”
Lý Ý Lan còn chưa dứt lời, cổ họng liền nổi lên một trận ngứa dữ dội, hắn mím miệng thành đường thẳng, khiến cơn ngứa kia xông vào xoang mũi, lồng ngực chấn động, phun ra tiếng đứt quãng, còn mang theo động tĩnh ứ đọng chằng chịt đan xen.
Lý Chân ghét nhất là nghe âm thanh dính dớp kia, người già có tuổi ho khan như vậy, đó là bệnh, cũng là bùa đòi mạng, nhưng con trai ông mới hai mươi bảy tuổi.
Ông thấy Lý Ý Lan vừa ho vừa lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh lá từ trong tay áo, tháo lớp giấy bịt đổ ra hai viên thuốc nhỏ cho vào miệng, nhai mấy lần mới dần dần ngừng ho, sau đó người này không nhanh không chậm nói tiếp.
“………Kịp nữa, tùy vào số mệnh thôi, cha đừng lo lắng, với cả, cũng lâu lắm rồi con không xuất môn ra ngoài.”
Người khác xem việc kia như khoai nóng bỏng tay, hắn lại nói như đi đạp thanh cuối xuân, Lý Chân chán nản sụp vai, biết rõ con trai đang an ủi mình, kỳ thực sống đến cái tuổi của ông, đã không màng hỏi xem có công bằng hay không, giờ khắc này Lý Chân chỉ cảm thấy thống khổ.
Nước trên bếp lò vốn không nguội lạnh, chẳng mấy chốc liền tỏa nhiệt khí, một ít sương trắng bốc lên, cho thấy hiện tại sương lãnh dạ hàn, không thích hợp xuất môn viễn hành, đặc biệt là người bệnh.
Lý Chân nở nụ cười ảm đạm, dặn dò: “Hôm sau phải lên đường sớm, thân thể con không khỏe, đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến Phật đường với mẹ con, sau bữa cơm chiều thì mang theo Ký Thanh đến thư phòng của ta, ta còn vài việc muốn dặn con.”
Ký Thanh là tùy tùng của hắn, không lanh lợi, không đáng yêu, tuổi không nhỏ hơn nữa còn rất lắm miệng, Lý Ý Lan thấy cậu ta có hơi phiền, không ra khỏi cửa thì không cho cậu ta đi cùng, mà đi xa nhà thì không thể thiếu cậu ta được, bởi vì trong viện ít người, công tử chỉ có mỗi tên người hầu này thôi.
Lý Ý Lan biết Lý Chân muốn nói mấy lời bình thường nhàm tai, căn dặn nhóc tuỳ tùng chăm sóc hắn mọi bề, hắn gật đầu, bình tĩnh phủ lên chiếc áo khoác nặng trịch đi ra ngoài hệt như lúc đến.
Lý Chân trắng đêm không ngủ, ngồi trên ghế tựa thở ngắn thở dài, lúc hừng đông trong cơn mơ màng ngắn ngủi, ông mơ thấy đứa con trưởng Lý Di đã khuất của mình.
Dáng vẻ của Lý Di vẫn dừng lại ở năm đó khi hắn qua đời, rõ ràng là một vị quan không lớn cũng không nhỏ, nhưng trời sinh chẳng nổi bật, vĩnh viễn là một thân áo vải chít khăn, tướng mạo có phần hàm hậu, song ánh mắt nghiêm chính lại sắc bén như lưỡi đao.
Trong mộng Lý Di đứng ở dưới cổng thành bước nhanh về phía ông, vừa đi vừa cười ha ha nói lão nhị sang bên kia, hết thảy đã có hắn lo liệu, bảo Lý Chân yên tâm, cứ bảo trọng chính mình là được.
Lý Chân lập tức vui vẻ, đang định đến vỗ vai Lý Di, khi ánh mắt liếc qua chợt thấy bảng hiệu trên tường thành, hai chữ “Nhiêu Lâm” thiết hoa ngân câu khảm ở nơi đó, bên dưới mái vòm còn treo năm bộ xương trắng u ám, Lý Chân cả kinh như thể rơi xuống từ chín tầng lầu, mang theo một thân mồ hôi, cứ như vậy mà choàng tỉnh.
Ngày hôm sau trời âm u sắp mưa, mây đen nặng nề che kín đỉnh đầu, một trận mưa phùn mỏng manh lất phất, không ảnh hưởng đến xuất hành, chỉ là nhiệt độ giảm xuống một chút thôi.
Giờ Tuất vừa qua, Lý Ý Lan đúng hẹn đi vào thư phòng, bên trong đèn đóm sáng sủa, ngoại trừ chủ nhân, còn có ba người xa lạ, một người mặc trang phục vệ binh, một thư sinh, còn có một người mang áo vải ngắn.
Lý Ý Lan bước qua cửa phòng, đi theo phía sau là người hầu ăn vận đẹp đẽ, người hầu sau khi vào cửa liền lập tức đưa tay ngăn cách hàn khí ở bên ngoài.
Lễ nghi đơn giản kết thúc, Lý Chân giới thiệu: “Con một thân một mình đến Nhiêu Lâm, thế lực địa phương cố kết, con khó mà xen vào chỉ trong thời gian ngắn, đây là trợ thủ mà ta tìm cho con, quan lang Ngô Kim của thành môn đô, tụng sư Giang Thu Bình và dịch truyền Trương Triều, đều là người có thể tin cậy giao phó, Trương đại nhân đã đáp ứng cho bọn họ đi cùng với con, con mau làm quen đi.” (Tụng sư là thầy kiện, người lo những việc kiện tụng tranh chấp. Còn dịch truyền là quan lo việc truyền công văn, tiếp đãi quan nơi khác.)
Lý Ý Lan làm kiến lễ với ba người, trong lòng có hơi buồn cười vì đồng bệnh tương liên, cảm thấy những người này và hắn, đều là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rớt xuống.
Ba người ôm quyền với hắn, nghiêm trang gọi “Công tử”, nguyện không nhục mệnh. Giới thiệu xong, Lý Chân liền rung chuông cầm tay bảo Lưu thúc dẫn bọn họ lui xuống dàn xếp, rồi quay đầu ân cần dạy bảo Ký Thanh, Lý Ý Lan ngồi bên cạnh nhàn rỗi được hai khắc, Lý Chân mới thả cho nhóc tuỳ tùng đi, kéo con trai lại nói chuyện.
“…….”
“Bạch Cốt án này dây dưa rất nhiều, hồ sơ thì ta chưa từng thấy, nhưng nghe dân gian đồn đãi, sau lưng năm bộ xương này, mỗi người đều liên quan với một quan viên triều đình, đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không muốn đi tra án. Đảng phái, thế lực chốn quan trường rắc rối phức tạp, rốt cuộc ai là người của ai, ta cũng không nắm rõ hoàn toàn. Sau khi con đến nơi, chớ nên khinh cử vọng động, nếu có quyết định gì không được cho phép thì nhất định phải viết thư báo cho ta, ai cũng biết kỳ hạn một tháng là làm khó người khác, ngộ nhỡ thật sự không có manh mối, con, con……”
Lý Chân ngập ngừng, tay bỗng lướt qua bàn trà, đột nhiên bắt lấy cánh tay trái của con trai, ánh mắt ông sáng quắc, ngữ khí mang theo ý vị quyết liệt mà giải thoát: “Con hãy đại ẩn ẩn vu thị[2], đừng trở lại nữa.” (Đại ẩn ẩn vu thị: ở đây hiểu là lánh đời sống giữa nơi phố thị ồn ã.)
Mi mắt Lý Ý Lan ngước lên, con ngươi giấu trong bóng tối nơi hốc mắt hoàn toàn lộ ra, giờ khắc này trong mắt hắn phủ một lớp màu như tĩnh như động, khiến người ta không nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì. Vẻ kinh ngạc lướt qua mặt hắn trong chớp mắt, hắn đối diện với Lý Chân trong chốc lát, nâng tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay ông lão, vừa nói lời động viên: “Con hiểu rồi, cha yên tâm.”
Viền mắt Lý Chân nóng lên, dùng sức nắm cánh tay đối phương, nói liên tục hai tiếng “Tốt”.
Hai mươi bảy tháng mười một, giờ Mão khắc ba, cửa sau Giám Ty phủ.
Trời còn chưa sáng, ba con ngựa và một chiếc xe ngựa đã dừng trên con đường lát đá xanh, Lưu quản gia cầm đèn bước qua ngưỡng cửa, nhóm người lục tục đi ra.
Quần áo và đồ dùng đã chất lên xe ngựa, tất cả mọi người đều mặc trang phục nhẹ nhàng, Lý Chân và quản gia dừng lại ở cửa, Lý Ý Lan đi xuống, xoay người hướng đến phía cửa bái một cái.
“Phụ thân bảo trọng, Lưu thúc bảo trọng, con đến Nhiêu Lâm rồi sẽ lập tức viết thư về, đừng nhớ mong.”
Lý Chân giữ lệ trong hốc mắt, không ngừng vẫy vẫy tay, cổ tay của ông đẩy từ trong ra ngoài, là mang ý tiễn biệt.
Lý Ý Lan cười cười, xoay người đi lên xe ngựa, theo động tác trèo lên, không ai chú ý ở dưới lớp vải phía bên phải hông hắn có một đoạn gồ lên, phác họa ra vật cứng ẩn giấu dưới áo khoác của hắn.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào, Ngô Kim ngồi đầu mới giật dây cương, tọa kỵ tung vó, mang theo người lao vào trong màn sương sớm.
Sau khi ra khỏi cổng thành theo đường cái đi mười dặm, thường đều sẽ có đình nghỉ chân, có điều hiện tại không phải tháng ba đầu xuân, cành lá trơ trụi, chỉ có lẻ tẻ vài chiếc lá khô, chẳng thể nào bẻ liễu gửi tình. (Bẻ liễu gửi tình: khi chia tay, người ở lại thường bẻ liễu đưa cho người ra đi làm roi ngựa.)
Trong đình không một bóng người, không ai đưa tiễn, đương nhiên cũng không cần dừng lại, Ngô Kim vừa nhấc cánh tay, đang định thúc roi vào mông ngựa, không ngờ Lý Ý Lan cả đường ho không ngừng lại bỗng nhiên mở miệng.
“Ba vị, mời xuống ngựa vào trong đình ngồi một lát, ta có việc muốn thương lượng với các vị.”
Ba người mờ mịt liếc mắt nhìn nhau, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng vào trong đình, tro bụi trên ghế đá rất mỏng, cho thấy nơi này mỗi ngày đều có người ly biệt.
Lý Ý Lan ngồi ở phía Nam, Ký Thanh đứng phía sau hắn, ba người còn lại mỗi người tìm một cái ghế, trong bọn họ luận võ công thì Ngô Kim cao nhất, cước lực của Trương Triều mạnh nhất, nhưng tài hùng biện thì Giang Thu Bình mới là số một, y giỏi ăn nói nhất, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm nói chuyện.
Giang Thu Bình mở lời: “Đại nhân có gì phân phó?”
Lý Ý Lan đội cái mũ “Đề hình quan”, lời nói lại không hề cao ngạo, hắn nói: “Phân phó thì không phải, mà hẳn là nhờ cậy, ta xuất thân võ cử, không có kinh nghiệm phá án, nếu có quyết định gì không ổn, kính xin ba vị chỉ giáo nhiều cho.”
So với lời nói mang theo sự tôn trọng không phù hợp của hắn, ba người càng kinh ngạc vì tiếng “Võ cử” kia hơn, Lý công tử này bệnh tật triền miên, trông như thể gió lớn một chút cũng có thể thổi bay hắn đi, cả người chẳng có chút dáng vẻ võ quan. Hơn nữa trong số võ trạng nguyên, thám hoa lang bao năm qua, hình như cũng chưa từng nghe nói có một nhân vật như vậy.
Song chỉ kẻ ngốc mới nói ra suy nghĩ này, Giang Thu Bình đáp: “Không dám, bọn hạ quan đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, phân ưu vì đại nhân.”
“Đa tạ,” Lý Ý Lan nhàn nhạt nhếch môi, bỗng nhiên vào đề tài chính, “Vậy bây giờ ta nhờ ba vị thay ta làm chuyện thứ nhất, xe ngựa cước trình chậm, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đi trước, đến Nhiêu Lâm thám thính vụ án.”
Ngô Kim phụng mệnh bảo vệ hắn, vừa nghe thấy lời ấy thì ngồi không yên, hai tay vỗ đùi một cái, cự tuyệt: “Không được! Công tử đừng thấy đi tới đây không có chuyện gì mà lầm tưởng, khi đi vào chốn rừng núi xa hơn thì không còn yên bình như vậy đâu, trong núi đám giặc cướp cứ hết tốp này đến tốp khác, nếu phải đi thì ngài bảo hai bọn họ đi, ta phải cùng……”
Hắn còn chưa nói xong, con ngươi bỗng nhiên lóe lên bóng đen, khiến hắn trợn to hai mắt, biểu tình nhanh chóng từ bất mãn chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành kính nể.
Bởi vì tại thời điểm hắn nói đến “Tốp này”, một mảnh lá khô đong đưa rơi xuống trên bàn đá, cổ tay Lý Ý Lan bỗng nhiên rung lên, bổ một nhát về hướng hắn, trong tay hiện ra khí tinh thuần mà binh khí lạnh bình thường không đạt tới, Ngô Kim còn chưa hiểu rõ động tác đó là ý gì, mảnh lá khô kia đã chia làm hai, lặng lẽ rơi xuống bàn.
Trên đời người có thể một đao chém đứt hoa rơi lá rụng thì nhiều, nhưng người chẻ đôi mà còn có thể không thay đổi thế rơi nguyên bản của nó thì lại không nhiều.
Ngô Kim muốn xem……. ám tiễn của hắn một chút? Có lẽ là chủy thủ nhỏ chăng? Kỳ thực hắn không thấy rõ đó là binh khí gì, nhưng trong tay Lý Ý Lan không còn kim thiết gì, đã giấu đi rồi, Ngô Kim dẫu rất muốn mở mang kiến thức một chút, song cũng không phải người cưỡng cầu, hắn không nói hai lời, đứng lên biến thành tường đầu thảo, hàm hậu cười nói: “Ta đi ta đi, sau này công tử nói gì ta đều nghe theo hết.” (Tường đầu thảo là cỏ đầu tường, chỉ người không có chủ kiến, gió thổi hướng nào thì xuôi hướng đấy.)
Hắn bỗng dưng tin phục, hai vị còn lại mặc dù nhãn lực không bằng hắn, song cũng cảm giác được Lý Ý Lan có vẻ là cao thủ, nên cũng không phản bác nữa, liền ngồi trao đổi một chút việc với Lý Ý lan, sau đó cùng lên xe ngựa.
Người vừa đi xa, Lý Ý Lan bị gió rét tạt vào liền ho lên.
Ký Thanh vẫn luôn nghiêm mặt vội vã chạy đi dắt xe ngựa, miệng buông lời tức giận: “Ta nói nè gia của ta ơi, huynh không thể yên lành mà thâm tàng bất lộ được sao? Huynh là quan lớn, bọn họ phải nghe lời huynh, không thì lấy lệnh bài ném vào mặt bọn họ ấy, lại còn chơi thật cái gì chứ, huynh nhìn huynh đi, ho đến là tội nghiệp……”
Ép người ta quỳ xuống thì dễ, nhưng khiến người ta khuất phục thì chỉ có thể bằng thực lực, Lý Ý Lan dùng ngón tay kéo mũ trùm.
Đối với người nói không thông, thì không cãi không khuyên, làm bộ không nghe thấy.
******
★Chú thích:
[1]Tống hàn y: là một tập tục của người Trung Quốc, diễn ra vào ngày đầu tiên của tháng mười âm lịch, vào ngày này, mọi người sẽ đốt áo giấy để gửi quần áo mùa đông cho những người đã khuất dưới chốn âm phủ.
[2]Đại ẩn ẩn vu thị: Xuất phát từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị”, nói đến tư tưởng của người ẩn sĩ trong Đạo giáo.
Người nhìn thấu cuộc sống thường nghĩ đến cuộc đời ẩn dật, mong muốn cuộc sống không xô bồ tranh chấp, vì vậy họ trở về với thiên nhiên, với làng quê. Đó là tiểu ẩn.
Mà những người chân chính nhìn thấu cuộc sống thì cho dù có sống nơi phố thị ồn ào, họ vẫn có thể sống một cuộc đời ung dung nhàn nhã. Đó là đại ẩn.
Danh sách chương