La Vực tặng cậu hai hộp quà, cả hai hộp đều mỏng mỏng nhẹ nhẹ. Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Hiểu Quả mở món quà nặng hơn một chút ra trước.

Thì ra đó là một chiếc máy tính xách tay, thân máy mỏng tang, siêu nhẹ, có màn hình cực lớn và vỏ màu cam kim loại, tất cả đều chứng tỏ đây là chiếc máy được thiết kế riêng cho Hiểu Quả.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hiểu Quả, La Vực ấn nút mở máy thay cậu.

Màn hình sáng lên, Hiểu Quả chỉ vào ảnh màn hình, vui vẻ nói: “Nhà lớn…”

Đây chính là ngôi nhà mà Hiểu Quả từng vẽ, hiện bản chính đang được treo trong phòng khách. La Vực chụp lại bức vẽ rồi đặt thành ảnh nền, vừa mở ra đã thấy.

Hiểu Quả đã từng tiếp xúc với máy tính, cậu đã từng nghịch máy tính trong thư phòng của La Vực nhiều lần rồi. Nhưng cậu cũng chỉ xem phim hoạt hình hay hát theo mấy người bên trong, chứ chưa biết những công năng khác.

Thế là, La Vực liền tay nắm tay dạy cậu cách di chuột và mở các phần mềm. Có thể thấy, máy tính này đã thay đổi một số thao tác, đơn giản hóa rất nhiều bước phức tạp, thậm chí còn có thể sử dụng giọng nói để điều khiển, cực kì tiện lợi với những người như cậu.

Đương nhiên dù có dễ thế nào, thì với Hiểu Quả ngay đến học cờ vua và làm hoa ruy băng cũng phải tốn nhiều công sức mà nói, sản phẩm công nghệ cao này vẫn hết sức khó dùng, có khi còn là nhiệm vụ bất khả thi.

La Vực biết vậy, thế nên sau khi làm mẫu rồi để Hiểu Quả làm lại, thấy cậu tuy rất hứng thú nhưng vẫn chưa nhớ được, liền nói: “Món này còn cất giấu nhiều thứ lắm, có thứ là những việc Hiểu Quả đã quên, có thứ là điều Hiểu Quả thích nhất, đến ngày Hiểu Quả học xong cách dùng, Hiểu Quả sẽ tìm lại được chúng.”

“Ô?” Hiểu Quả nghe không hiểu, mắt cậu xoay xoay, trực tiếp hỏi La Vực: “Có, gì cơ?”

La Vực chỉ mỉm cười.

Hiểu Quả tự đoán: “Có, táo không?”

La Vực gật đầu.

Hiểu Quả vui vẻ: “Vậy có… Hoa không?”

La Vực lại gật đầu.

Hiểu Quả kinh ngạc: “Có tiểu phi long không?”

La Vực vẫn gật đầu.

La Vực làm Hiểu Quả mong đợi nhiều hơn, cậu hỏi một loạt vấn đề, La Vực đều gật đầu khẳng định.

“…Có Hiểu Quả không?” Hiểu Quả bắt đầu mong đợi nhiều thật nhiều rồi đó.

La Vực tiếp tục gật đầu.

“La Vực thì sao?”

La Vực lại gật đầu cái nữa.

Cuối cùng, Hiểu Quả hơi do dự, cậu hỏi thật khẽ, mang theo cẩn thận từng ly từng tí.

“Có… Mẹ không?”

La Vực hơi ngừng lại, tự tay tắt máy tính, đáp: “Cậu học được rồi, sẽ biết.”

Hiểu Quả cúi đầu, dường như hơi khổ sở, song chẳng mấy chốc cậu đã nở nụ cười.

“Tôi, tôi sẽ học.” Hiểu Quả nắm chặt hai tay cam đoan.

La Vực hài lòng cười: “Tôi biết, cậu sẽ mau chóng học được, Hiểu Quả thông minh vậy mà.”

Nói xong, La Vực đưa món quà thứ hai tới trước mặt Hiểu Quả: “Cậu không muốn xem món này sao?”

Lực chú ý của Hiểu Quả quả nhiên chuyển nhanh vô cùng, tức thì để tâm tới món quà còn lại. Cậu phấn khởi bóc quà, món quà này kích cỡ tương đương với máy tính xách tay, nhưng mỏng hơn một chút. Tuy sốt ruột nhưng tay Hiểu Quả vẫn rất nhẹ nhàng, phải một lúc sau cậu mới thấy món đồ bên trong.

Lần này là một bức tranh, tuy nho nhỏ nhưng lại chứa nhiều khung cảnh. Trong đó có một mảnh vườn trồng đầy trái cây, chính là vườn trái cây hữu cơ nơi Hiểu Quả làm việc, còn có một căn nhà lớn đẹp đẽ, chính là biệt thự của họ, bên dưới là rừng cây rậm rạp, chính là nơi bọn họ đi qua mỗi ngày, cuối cùng là biển hoa như vô cùng vô tận, chính là cả vườn sinh thái.

Cả bức tranh mang màu sắc tươi sáng, đường nét tinh tế, bố cục hoàn hảo, nếu nhìn sẽ tưởng là tác phẩm của một họa sĩ chuyên nghiệp. Thế nhưng quản lý Đồng lại như có cảm giác, quay sang thấp giọng hỏi Hàng Nham: “Ông chủ La còn có bản lĩnh này à?”

Hàng Nham cũng hơi bất ngờ, phảng phất như chìm vào hồi ức, bất đắc dĩ cười khẽ: “Tôi cũng… đã rất nhiều năm không thấy cậu ấy vẽ rồi.”

Quản lý Đồng lộ vẻ bội phục.

Hình như Hiểu Quả cũng rất thưởng thức tác phẩm này, cậu phát ra một tiếng than thở cực lớn, nâng cao bức tranh khen: “Đẹp ghê ta… Vườn hoa lớn.”

La Vực hỏi: “Cậu biết đây là đâu không?”

Hiểu Quả lập tức gật đầu: “Tôi biết, là, là vườn, hoa lớn…” Đối với cậu, vườn sinh thái là một vườn hoa rất rất lớn.

La Vực lại hỏi: “Vậy cậu có thích không?”

Đương nhiên Hiểu Quả lại gật đầu, cậu cười đáp lại thật to: “Tôi, thích nhất!”

La Vực cũng cười theo: “Ừ, vậy thì… tặng cho cậu.”

“Ừ!” Hiểu Quả vui vẻ nhận lời, ôm bức tranh vào lòng thật chặt như bảo bối.

Mọi người xung quanh đều có vẻ cảm động trước cảnh tượng ấm áp này.

Đám Hàng Nham đứng một góc nghe tin này lại cực kì kinh ngạc, bọn họ quay qua nhìn Phương Tỉ, thấy thầy Phương cũng lộ vẻ giật mình, sau đó quay sang nhìn Tiếu Tỉnh Dương, may mà trợ lý Tiếu vẫn bình tĩnh.

Hàng Nham không kìm được hỏi: “Chuyện này… Từ bao giờ thế?”

Tiếu Tỉnh Dương đã chuẩn bị từ trước, trả lời hết sức thông thuận: “Tiếp nhận từ mấy hôm trước.”

“Tổng giám đốc Dương chịu sao?” Quản lý Đồng cũng nằm trong đội ngũ giật mình.

Tiếu Tỉnh Dương trả lời: “Bán nhỏ đổi làm ăn lớn, cớ sao không chịu? Hơn nữa ông ta vẫn chiếm số cổ phiếu không nhỏ, càng không ảnh hưởng gì đến hoạt động chỉnh thể, có tiền cùng nhau kiếm, sau này còn được hợp tác.”

Nghe xong, hình như quản lý Đồng có thấp giọng chửi bậy một câu, nhưng mọi người đều không còn đủ sức để ý, vì ngay cả Hàng Nham vốn đã quen phong cách làm việc của La Vực cũng cần chút thời gian để tiếp nhận tin tức này. May mà họ đều đã trải qua đủ sóng to gió lớn, chẳng bao lâu đã bình ổn tâm tình, vui vẻ tập trung vào bữa tiệc sinh nhật này.

La Vực tặng quà xong, mọi người bắt đầu ăn bánh gato.

Hiểu Quả để dì Chu cất tạm hai món quà này đi, nhìn về hướng La Vực, sau đó đi về phía chú Mao Mao vẫn luôn nhìn mình từ đầu tới giờ.

Hai người đã lâu không gặp, vì vậy nhìn thấy Hiểu Quả Mao Tuấn Vĩnh cũng rất kích động, chỉ có điều khả năng ngôn ngữ của ông gặp vấn đề, rất nhiều câu ông không thể nói ra được. Cũng may Hiểu Quả hiểu ông, hai người một hỏi một đáp, chầm chậm kể cho nhau nghe cuộc sống gần đây của mình.

La Vực làm chủ tiệc thì bắt chuyện với các vị khách, tuy dù lúc nào trông y cũng thả lỏng dễ tính như vậy, cơ mà nụ cười của y thật lòng hay không thì đối phương vẫn có thể cảm giác được.

Đang trò chuyện, điện thoại của Tiếu Tỉnh Dương bỗng vang lên. Trợ lý Tiếu nghe xong, đi tới chỗ La Vực nhỏ giọng báo: “Vừa rồi A Bình gọi điện nói có người tới bến tàu, có cần bảo gã ta hôm khác lại tới không?”

La Vực nhíu mày, cười càng sâu: “Hôm nay chính là lúc tốt nhất, sao còn cần chuyển ngày khác?”

Tiếu Tỉnh Dương gật đầu: “Được, để tôi bảo người…”

Hắn vừa nói được một nửa, La Vực đã đứng lên: “Không cần bảo người, tôi đi.”

Tiệc sinh nhật của Hiểu Quả còn đang tiến hành, vì vậy Tiếu Tỉnh Dương không ngờ La Vực sẽ sẵn lòng lên đường xử lý chuyện kia, mà vừa nghĩ tới nguyên do, hắn đã hiểu.

“Vậy tôi…”

La Vực cắt lời: “Cậu không cần đi, ở đây tiếp khách. Thầy Phương cũng vậy.”

Phương Tỉ bất ngờ, hắn không đi theo, chỉ có mình La Vực thì sao yên tâm được? Đúng lúc này, Hàng Nham nói: “Tôi đi.”

La Vực liếc hắn một cái.

Hàng Nham giải thích: “Cậu làm gì từ trước tới nay tôi đều không xen vào, tôi đi làm tài xế cho cậu được chưa.”

Quản lý Đồng bên cạnh cũng nói: “Tôi có thể tham gia náo nhiệt đúng không?”

La Vực không nói gì, hẳn là đã đồng ý. Y đi về phía Hiểu Quả, khẽ nói với cậu gì đó, có lẽ là bảo y có việc đột xuất, sẽ mau chóng trở về.

Trước kia, thỉnh thoảng La Vực cũng có việc phải ra ngoài, Hiểu Quả không phải là hoàn toàn không thể rời khỏi đối phương, La Vực bảo mấy giờ xong việc, Hiểu Quả sẽ chờ y từng đó giờ, nếu La Vực về muộn Hiểu Quả mới nôn nóng sốt ruột. Lúc này có chú Mao Mao ở đây, bên cạnh còn có Khoa Đông quấy rối, cho nên Hiểu Quả đang bận tới bận lui, đương nhiên là đồng ý.

Cơ mà, trong lòng Hiểu Quả vẫn hơi luyến tiếc, dù sao hôm nay là sinh nhật hiếm có của cậu, cậu hy vọng La Vực ở bên mình. Thế là khi La Vực còn chưa kịp phản ứng, Hiểu Quả bỗng bám lấy cổ áo y, rồi chụt một cái lên má y, cậu nghĩ nghĩ một chút, kế đó lại chụt một phát lên môi y. Vì ban nãy cậu mới ăn bánh gato, cho nên kem trên môi cậu cũng dính vào khóe môi La Vực.

“Oa oa… Hiểu Quả xấu hổ xấu hổ…”

Từ Khoa Đông nhìn thấy cảnh này không nhịn được mồm rộng kêu oang oang, bị chị cậu ta bắt ngậm miệng lại. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, gặp một hai lần có thể không rõ, nhưng tiếp xúc lâu đều nhận ra được vài manh mối. Đôi bên đều là gia đình có người đặc biệt, vì vậy bọn họ nhìn nhận mối quan hệ giữa La Vực và Hiểu Quả thoải mái hơn khá nhiều, dù sao không phải ai cũng nguyện lòng đối xử với một người giống cậu như vậy.

Hiểu Quả bị Từ Khoa Đông trêu tới ngượng ngùng, lại thấy La Vực mỉm cười với cậu, còn vươn lưỡi liếm môi, cuốn kem bơ vào miệng. Câu xấu hổ dụi đầu vào ngực La Vực, không chịu ngẩng lên.

La Vực chỉ cần cúi đầu là thấy hai tai đỏ bừng của Hiểu Quả, y nhéo nhéo tai cậu, để cậu thẹn thêm một lúc rồi mới buông cậu ra.

“Đừng ăn quá nhiều bánh gato, tối còn ăn cơm biết không?”

La Vực cẩn thận căn dặn từng điều, đợi đến khi Hiểu Quả gật đầu, y mới xoay người rời đi.

Hàng Nham đã lái xe ra cổng. La Vực vào xe, đọc địa chỉ cho hắn, hắn liền đạp ga phóng thẳng ra biển.

Địa điểm La Vực muốn đi cách biệt thự khá xa, thế nhưng dọc đường đi, Hàng Nham cũng không hỏi nhiều, chỉ cắm đầu lái xe. Xe dừng lại gần chỗ bến tàu.

Có hai người đứng từ xa chờ họ, vừa thấy xe đã vội vàng chạy tới, chính là A Quang và A Bình.

La Vực nghiêng đầu liếc Hàng Nham.

Hàng Nham chỉ nhìn về phía trước, nói: “Tôi… Đợi cậu ở đây.”

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, song vẫn có thể mơ hồ cảm giác được trong lòng hắn đang đấu tranh cỡ nào, bởi lúc này hắn đang ra một quyết định đi ngược với tinh thần nghề nghiệp của mình.

Hàng Nham suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “La Vực, nếu cậu có vấn đề gì, nhớ gọi điện đúng lúc…”

La Vực cười ha hả, nhìn Hàng Nham bằng vẻ mặt “Cậu nhầm hả”, vô tội đáp: “Tôi không đi giết người, tôi có phải xã hội đen đâu.” Nói xong, La Vực mở cửa xuống xe.

Quản lý Đồng cũng vội vàng theo sau, tiến lên vỗ vai Hàng Nham, nói: “Không sao, tôi ở đây.”

Hàng Nham lườm hắn một cái.

Tên này chính là đồng lõa hăng hái nhất!

A Bình cơ trí bước lên đón La Vực, dẫn y vào trong: “Ông chủ đến rồi, em đã bảo gã vào trong chờ từ nãy.”

La Vực hỏi: “Vẫn thuận lợi chứ?”

A Bình vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, ông chủ cứ yên tâm.” Xong, hắn lại nhìn quản lý Đồng phía sau. “Mấy thứ kia thật lợi hại, toàn đồ tôi mới thấy lần đầu.”

Quản lý Đồng khiêm tốn nhún vai: “Chút lòng thành thôi.”

Mấy người vừa nói vừa đi đến bến cảng, xa xa là biển rộng mênh mông, nước biển chìm trong bóng đêm, ầm ầm nổi sóng, hòa với gió thổi ào ào như một con mãnh thú đang chực chờ ẩn nấp, khiến con người càng thêm vẻ nhỏ bé.

Nghe tiếng, một người đàn ông vội vã tiến đến. Gã ta mặc âu phục, vốn hẳn phải nom chỉn chu lịch sự, mà giờ sơ mi xộc xệch, tóc tai rối bời, cả người đều bạc nhược mất tinh thần, nào còn khí chất trước kia.

Vừa thấy La Vực, người nọ đã kêu lên: “Cậu… Cậu có ý gì, tại sao cậu lại làm thế?”

La Vực nhìn Kim Vi trước mặt, một bộ nhàn nhã như không: “Không phải là Kim tiên sinh tới tìm tôi sao? Sao lại hỏi ngược tôi như vậy.”

“Nếu, nếu không phải cậu hãm hại tôi, tôi tới đây làm gì!” Kim Vi giận run lên, từ lần đầu tiên gặp La Vực và Hiểu Quả, Kim Vi đã biết đại sự không ổn. Gã một mực đề phòng đối phương, nào ngờ vẫn rơi vào kết cục này. “Cậu nói tôi cái khác cũng được, nhưng chuyện kia…bỉ ổi như thế, cậu dựa vào cái gì mà đổ oan cho tôi!” Gã thực sự không bao nuôi, giao dịch với mấy nữ sinh viên, nói chi là trẻ chưa vị thành viên như báo chí đưa tin. Kim Vi gã từ trước tới nay hành động cẩn thận, còn bận rộn móc nối quan hệ để thăng quan tiến chức trong trường, đâu ngu xuẩn làm ra loại chuyện đó!

La Vực bình tĩnh tới quá đáng, dù bị gió biển gào thét thổi rối tung mái tóc, nụ cười của y vẫn không mảy may thay đổi.

“Cái gì khác cơ? Kim tiên sinh còn có cái khác để nói à?” La Vực hiếu kỳ, nhìn bộ dạng giận không thở nổi của gã, y trấn an phất tay: “Được rồi được rồi, tôi thấy có vẻ chúng ta đang có không ít hiểu nhầm, không bằng, ta tìm một chỗ ngồi xuống nói rõ ràng?”

Kim Vi không muốn nói rõ ràng với La Vực, cũng không tin La Vực muốn nói chuyện rõ ràng với gã. Nhưng gã biết mình thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của La Vực, hơn nữa đợt trước đối phương không chịu gặp gã, nói một cách thẳng thừng, ngay đến cơ hội xin được khoan hồng Kim Vi gã cũng chẳng có. Mãi tới khi Lệ Lệ cho gã địa chỉ này, tuy biết trước có lẽ là Hồng Môn Yến, nhưng nghĩ đến tiền đồ của gã, tới gia đình và tất cả những gì gã đang có trong tay, Kim Vi không còn sự lựa chọn nào khác.

Nghe La Vực nói vậy, lại thấy y chợt nhìn về phương xa, Kim Vi đành mờ mịt nhìn theo, trong lòng dần dâng dự cảm bất an.

Từ xa bỗng vang lên tiếng động cơ, một vật thể màu trắng mờ mờ phá vỡ màn đêm đen kịt, từ từ đi về phía này.

Không ngờ… Đó lại là một chiếc du thuyền nhỏ!

Chẳng biết tại sao, sau khi nhìn rõ thứ đang tới gần, khuôn mặt Kim Vi dần trắng bệch.




Vì anh La đổ tội oan cho tên hèn hạ kia nên mình lại càng hả hê hí hí, tự thấy bản thân xấu xa quá đi à ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện