Mọc rễ nở hoa từ một viên thiên thạch.
La Vực và Hiểu Quả cùng ăn bữa sáng. Qua một đêm, Hiểu Quả đã sớm đói tới mức bụng xẹp lép, giờ thấy bánh thơm ngon chỉ hận không thể nhét hết vào miệng. Đáng tiếc, cậu dùng đũa kém quá là kém, gắp mãi vẫn không được, thế nên dì Chu mang cho cậu một cái dĩa để xiên cho dễ. Trong bánh có nước, dì Chu sợ cậu ăn bắn vào quần áo, đang định vươn tay về phía Hiểu Quả, nào ngờ La Vực ngồi bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
La Vực gài khăn ăn vào cổ áo Hiểu Quả, cẩn thận tránh không chạm vào vết thương ở cổ cậu, rồi đặt một cái khăn khác xuống đùi cậu. Tiếp đến, y kéo tay cậu qua, dùng khăn ướt tỉ mỉ lau tay cậu thật sạch, cuối cùng không quên xắn tay áo cho cậu.
Làm xong tất cả những điều này, La Vực nhắc: “Không xiên được thì cầm tay, cẩn thận không nóng.”
Thầy Phương và dì Chu luôn tin rằng La Vực đối xử với Hiểu Quả rất dịu dàng. Chỉ có điều, tuy sự dịu dàng này đối với người khác đã là quá hiếm hoi, nhưng dẫu sao La Vực vẫn là La Vực, y tự đặt một ranh giới giữa mình và người khác, mà ranh giới này vừa kỳ quái lại vừa khó năm bắt, chỉ biết nó mãi luôn tồn tại. Kể cả người đó có là Hiểu Quả, thì nếu cậu chẳng may chạm đến ranh giới ấy, chắc chắn La Vực vẫn sẽ không hài lòng.
Thế nhưng kể từ hôm qua, thầy Phương và dì Chu lại mơ hồ cảm thấy, ranh giới vắt ngang y và Hiểu Quả dường như đã biến mất. Nói chính xác hơn, là bị chính La Vực xóa bỏ. Chưa ai từng được thấy một La Vực toàn tâm toàn ý, không giữ lại bất cứ điều gì để đối xử với một người như thế, trước đó, thậm chí đến tưởng tượng thôi cũng đã quá khó khăn.
Vậy mà, lại xuất hiện một người, lần đầu tiên khiến điều đó trở thành sự thật…
Hiểu Quả đói bụng lắm rồi, cậu gắng chờ La Vực xắn tay áo cho mình, miệng không kìm được nhúc nhích hướng về phía điểm tâm, đôi mắt đầy khát vọng. La Vực vừa buông tay, cậu tức khắc vươn móng tấn công điểm tâm, đúng là bánh còn hơi nóng, nhưng Hiểu Quả không nỡ bỏ xuống, hết cầm tay trái lại chuyền sang tay phải, hít hà hương thơm ngào ngạt, thỏa mãn cắn một miếng.
Cậu thì nhai nhồm nhoàm, còn La Vực thì ăn từng miếng nhỏ cháo của mình, thỉnh thoảng không quên chỉnh khăn ăn cho Hiểu Quả, lau mặt cho cậu, cẩn thận tỉ mỉ còn hơn dì Chu và Phương Tỉ.
Ăn xong bữa sáng, La Vực dắt Hiểu Quả ra sân phơi nắng. La Vực ngồi đọc báo, Hiểu Quả tựa vào người y. Ngồi ngồi một lúc cậu bắt đầu buồn ngủ. Từng cơn gió man mác thổi, vờn qua tán cây dưới lầu, vang lên từng tiếng xào xạc. Hiểu Quả nhìn nhìn, bỗng nhớ ra điều gì, bật dậy chạy bình bịch lên lầu.
La Vực không nói gì, nhìn Hiểu Quả mờ mịt quanh quẩn trong phòng, vòng vòng cả buổi không đạt được kết quả gì. La Vực liếc Phương Tỉ, Phương Tỉ liền hiểu ý giao cho Hiểu Quả một cái túi to đùng.
Hiểu Quả vừa thấy, tức thì nở nụ cười thật tươi.
Thầy Phương nhỏ giọng nói: “Tôi biết cậu muốn làm bí mật, cho nên đã giấu hộ cậu rồi.”
Hiểu Quả chưa kịp nghĩ tới chỗ đó, được thầy Phương nhắc nhở, cậu bừng tỉnh gật đầu.
“Đúng đúng, phải…phải giấu, giấu đi.”
Hiểu Quả vừa nói vừa muốn ôm túi tìm chỗ trốn, lại bị thầy Phương kéo lại, sắp xếp ngồi ở một góc khác trong phòng khách.
“Làm ở đây này, không ai nhìn thấy được, hơn nữa còn có mặt trời chiếu sáng.”
Đây là một góc gần cửa trước phòng khách, quay lưng với La Vực. Hiểu Quả ngó trái ngó phải một lúc, xem chừng đối phương có vẻ không thấy mình mới yên lòng. Hiểu Quả cẩn thận mở túi, lấy hết đủ loại ruy băng và các dụng cụ ra.
Hiểu Quả không biết rằng, nơi cậu cứ tưởng là khu vực thần bí lại có một bình phong thủy tinh cực lớn, cái dáng vẻ nghiêm túc phản chiếu trên đó đều bị La Vực ngồi không xa nhìn thấy hết.
La Vực chẳng nói gì, chỉ khẽ cười nhìn cái bóng cúi đầu bận rộn, y đọc vài dòng báo, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hiểu Quả một chút.
Giây phút rảnh rỗi mùa đông, chẳng hề thấy lạnh, trái lại còn ngập tràn nắng ấm.
Chưa được bao lâu, có một vị khách đến biệt thự, đó chính là Hàng Nham không biết vì sao nghe ngóng được chuyện hôm qua mà lo lắng tới thăm.
Lúc mới bước vào, khuôn mặt Hàng Nham thoáng vẻ nghiêm trọng, một người bị bắt cóc, một người chạy tới chạy lui bên ngoài suốt cả ngày, nghĩ kiểu gì cũng không yên lòng được, nhưng hắn lại sợ quấy rầy La Vực nghỉ ngơi, cho nên đành chọn lúc không sớm không muộn để đến thăm. Hắn đã chuẩn bị hết tâm lý, nào ngờ tới nơi lại thấy cảnh tượng khác hẳn những gì mình đoán.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng, gọi là “Năm tháng tĩnh lặng” phải chăng cũng không quá? Cụm từ này có liên quan tới La Vực từ khi nào vậy?
Hàng Nham nghẹn lời, nhìn ai đó đang rất đỗi an nhiên, lại nhìn Hiểu Quả trên ghế, tuy hai người không ngồi cạnh nhau, song không hiểu vì cớ gì, Hàng Nham vẫn cảm giác được bầu không khí ấm áp hài hòa quẩn quanh giữa hai người.
Hàng Nham như có điều suy nghĩ, cuối cùng chọn đi về phía Hiểu Quả.
Hiểu Quả đang hết sức chăm chú, một người sống sờ sờ tiến lại gần mà cậu cũng không nhận ra, mãi tới khi Hàng Nham mở miệng phá đi sự yên tĩnh này: “Cậu… Đang làm gì vậy?”
Hàng Nham tò mò nhìn những thứ trên bàn. Đã có hai đóa hoa ruy băng miễn cưỡng thành hình, mỗi tội xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác như vừa đụng tay vào đã bung thành từng mảnh, làm Hàng Nham nhìn ngó nửa buổi, cuối cùng đành thức thời rút tay về.
Sự xuất hiện của hắn làm Hiểu Quả hơi kinh ngạc, nhưng cậu vẫn cười trả lời: “Tôi đang làm, làm hoa…”
Hiểu Quả thành thật trả lời. Thế nhưng cậu sợ bí mật nhỏ bị phát hiện lắm, cả người hơi quay đi, có vẻ không muốn để hắn thấy thứ mình đang cầm trong tay.
Hàng Nham không ngờ, đang yên đang lành lại bị người ta quay mông về phía mình.
Nhìn bóng lưng phòng bị của Hiểu Quả, Hàng Nham không cam lòng đi đến trước mặt đối phương.
“Làm hoa gì vậy, cậu đang làm bài tập của thầy giáo sao?”
Tuy Hàng Nham là bác sĩ, nhưng hắn không phải người đầy lòng yêu thương, hắn chỉ dành tình cảm dạt dào cho y thuật, cũng như sở hữu tinh thần nhân đạo cơ bản. Vì vậy, dù là bệnh nhân hay trẻ con, hắn đều đối xử bình đẳng, rất ít khi lãng phí tình cảm dư thừa.
Song, Hàng Nham lại thích Hiểu Quả, rất thích cậu. Có thể nói, hầu như ai đã xem những video kia đều động lòng trắc ẩn với đứa bẻ ngoan cường cầu sinh này. Những bác sĩ y tá trong bệnh viện kia cũng vậy. Gần đây, Hàng Nham nghe bọn họ kể, lần trước có vài người vô tình gặp Hiểu Quả tại Chỉ Quang, trong đó có hai y tá vẫn nhớ tới cậu, qua đó có thể thấy, Hiểu Quả đã để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc thế nào.
Nghe Hàng Nham hỏi vậy, Hiểu Quả gật đầu, tay vẫn khom khom muốn che hoa nhỏ, vẻ mặt căng thẳng, thậm chí còn không dám nhìn Hàng Nham. Dáng vẻ ấy khiến Hàng Nham buồn cười, hắn hỏi tiếp: “Hiểu Quả, cậu còn nhớ tôi không?”
Hiểu Quả ngước mắt, chớp chớp, rồi lại chớp chớp. Đúng lúc Hàng Nham lộ vẻ mặt thất vọng, Hiểu Quả gật đầu.
“Nhớ…”
Hàng Nham không biết Hiểu Quả có nhớ nhầm hay không, nhưng hắn vẫn cười, có vẻ vui lắm. Hắn vội hỏi: “Tôi là bạn tốt của La Vực, cậu có thể tốt bụng cho tôi xem đồ của cậu được không?”
Danh hiệu “Bạn tốt của La Vực” có lực sát thương quá lớn, Hiểu Quả lộ vẻ giãy giụa, đấu tranh tâm lý một phen rồi mới bỏ tay xuống.
“Không phải… Bài tập, bài tập tôi… Làm xong rồi.” Hiểu Quả giải thích. “Đây là hoa, khác.”
“Lẽ nào cậu muốn tặng ai?” Hàng Nham lập tức đoán ra. “Cậu muốn tặng cho ai vậy?”
Hai mắt Hiểu Quả cong lên, nụ cười thoáng ngượng ngùng. Hàng Nham hỏi nhiều thật nhiều lần mà cậu vẫn không chịu nói.
Hàng Nham đành phải hỏi: “Vậy cậu cũng tặng tôi một bông được không?”
“Sao, cơ?” Lời thỉnh cầu này khiến Hiểu Quả sửng sốt.
“Tôi thấy hoa rất đẹp, cho nên rất thích, cậu cũng tặng -“
Hàng Nham đang định thao thao bất tuyệt khen ngợi Hiểu Quả để cậu vui, bỗng nghe được một câu chế giễu nhẹ bẫng.
“Bác sĩ Hàng rảnh rỗi ghê nhỉ…” Y nói rất nhẹ nhàng, dường như còn mang ý cười, nhưng lại chẳng khác gì gió lạnh lùa qua khe cửa, phả thẳng vào gáy Hàng Nham, khiến hắn run run.
Hàng Nham cười ha ha hai tiếng, đành đứng dậy đi đến sân phơi.
“Sao rảnh bằng ông chủ La được…”
La Vực vẫn ngồi chỗ đó, biểu cảm lẫn tư thế đều không đổi, song ánh mắt nhìn Hàng Nham không hề mềm xuống, lại thoáng chút lười biếng.
Hàng Nham ngồi xuống cạnh y, hai chân bắt chéo, tư thế trông còn lười biếng hơn La Vực, tuy nhiên, vẻ mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
“Được rồi, tôi thừa nhận mình hơi ghen tị với ông chủ La, ghen tị ông chủ La sống quá an nhàn tốt đẹp, thế nên, hi vọng ngài cứ mãi như vậy, để tôi có cơ hội ghen tị nhiều hơn.”
Sao La Vực không nhận ra thâm ý trong lời nói của Hàng Nham, y không trách đối phương bận tâm chuyện đâu đâu, chỉ thuận miệng đáp một câu “Biết rồi.”
Trước kia Hàng Nham nói gì La Vực cũng phản lại, đã khi nào thành thật hiền lành không phản kháng vậy đâu. Hàng Nham không khỏi liếc đối phương, thấy La Vực lẳng lặng nhìn cái bóng ánh trên mặt kính, khuôn mặt tuy không hiện rõ nét cưng chiều ngọt lịm, nhưng Hàng Nham vẫn phảng phất cảm giác được điều gì.
Thực ra hắn đã sớm dự đoán được phần nào, song vẫn không ngờ La Vực thật có thể vì một viên thiên thạch mà mọc rễ nở hoa, ngoài bất ngờ, hắn thậm chí còn cảm thấy thổn thức.
Hàng Nham không biết chuyện này là tốt hay xấu, là đúng hay sai, dù sao hắn không đứng ở góc độ khách quan, hắn sẽ nghĩ cho La Vực, cũng sợ Hiểu Quả chịu thiệt, vì vậy Hàng Nham nghĩ mình không thể trả lời, việc hắn có thể làm, chỉ là đứng nhìn hoặc chúc phúc.
Hắn có muốn nhúng tay vào thì La Vực cũng chẳng cho.
“Haiz…”
Cái tiếng thở dài não nề này của Hàng Nham khiến La Vực liếc hắn một cái.
Hàng Nham giải thích: “Tôi hâm mộ tới mức chỉ muốn chuyển đến sống cùng, công việc đến là bận, muốn xin nghỉ để có thời gian canh bát quái như cậu ghê.”
Hàng Nham vừa nói vừa đưa mắt nhìn tờ báo trước mặt La Vực. Tuy khó tin, nhưng y ấy vậy mà lại đọc tin giải trí, trang báo nổi bật nhất là tin tức về Tân Triết, chồng của La Bảo Điệp. Tiêu đề bài báo ghi rõ “Ông chủ và người mẫu trẻ chơi mà thành thật, vứt bỏ cô vợ thiên kim nhà giàu, muốn ly hôn tìm duyên mới”.
“Chuyển đến đi, không có phòng trống đâu, chỉ cần cậu bằng lòng ngủ sân là được rồi.” Đầu ngón tay La Vực gõ nhẹ bức ảnh, mắt chú ý thấy bóng người đứng ở sân của biệt thự đối diện, miệng nói: “Hơn nữa, bát quái xem rất vui, rất náo nhiệt, nhiều người có khả năng diễn xuất lợi hại lắm.”
Hàng Nham cười lạnh: “Coi coi cậu hẹp hòi cỡ nào kìa. Hơn nữa, khả năng diễn xuất là thứ trời cho, tôi cảm thấy cậu có thể gia nhập showbiz được đấy, đầu tư sản xuất một bộ phim hay đi.”
Phía đối diện cũng chú ý thấy bọn họ. Lần trước bị La Vực cự tuyệt, còn bị bắn nước ướt đẫm người, không ngờ giờ lại được gặp La Vực. Một người phụ nữ từ xa cười lễ độ với y, còn người đàn ông lại không đưa mắt nhìn.
La Vực nghe Hàng Nham nói, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cầm ấm trà lên rót một chén.
“Nghe thú vị đấy, đáng giá suy nghĩ.” La Vực nâng chén, giơ về phía đối diện như đáp lễ, nhếch miệng cười nói: “Có vẻ tôi đã tìm được vai chính thích hợp rồi…”
Người đàn ông đối diện nghe thấy vậy, vẻ mặt cứng đờ, vội vã rụt về cửa sổ.
La Vực và Hiểu Quả cùng ăn bữa sáng. Qua một đêm, Hiểu Quả đã sớm đói tới mức bụng xẹp lép, giờ thấy bánh thơm ngon chỉ hận không thể nhét hết vào miệng. Đáng tiếc, cậu dùng đũa kém quá là kém, gắp mãi vẫn không được, thế nên dì Chu mang cho cậu một cái dĩa để xiên cho dễ. Trong bánh có nước, dì Chu sợ cậu ăn bắn vào quần áo, đang định vươn tay về phía Hiểu Quả, nào ngờ La Vực ngồi bên cạnh đã nhanh hơn một bước.
La Vực gài khăn ăn vào cổ áo Hiểu Quả, cẩn thận tránh không chạm vào vết thương ở cổ cậu, rồi đặt một cái khăn khác xuống đùi cậu. Tiếp đến, y kéo tay cậu qua, dùng khăn ướt tỉ mỉ lau tay cậu thật sạch, cuối cùng không quên xắn tay áo cho cậu.
Làm xong tất cả những điều này, La Vực nhắc: “Không xiên được thì cầm tay, cẩn thận không nóng.”
Thầy Phương và dì Chu luôn tin rằng La Vực đối xử với Hiểu Quả rất dịu dàng. Chỉ có điều, tuy sự dịu dàng này đối với người khác đã là quá hiếm hoi, nhưng dẫu sao La Vực vẫn là La Vực, y tự đặt một ranh giới giữa mình và người khác, mà ranh giới này vừa kỳ quái lại vừa khó năm bắt, chỉ biết nó mãi luôn tồn tại. Kể cả người đó có là Hiểu Quả, thì nếu cậu chẳng may chạm đến ranh giới ấy, chắc chắn La Vực vẫn sẽ không hài lòng.
Thế nhưng kể từ hôm qua, thầy Phương và dì Chu lại mơ hồ cảm thấy, ranh giới vắt ngang y và Hiểu Quả dường như đã biến mất. Nói chính xác hơn, là bị chính La Vực xóa bỏ. Chưa ai từng được thấy một La Vực toàn tâm toàn ý, không giữ lại bất cứ điều gì để đối xử với một người như thế, trước đó, thậm chí đến tưởng tượng thôi cũng đã quá khó khăn.
Vậy mà, lại xuất hiện một người, lần đầu tiên khiến điều đó trở thành sự thật…
Hiểu Quả đói bụng lắm rồi, cậu gắng chờ La Vực xắn tay áo cho mình, miệng không kìm được nhúc nhích hướng về phía điểm tâm, đôi mắt đầy khát vọng. La Vực vừa buông tay, cậu tức khắc vươn móng tấn công điểm tâm, đúng là bánh còn hơi nóng, nhưng Hiểu Quả không nỡ bỏ xuống, hết cầm tay trái lại chuyền sang tay phải, hít hà hương thơm ngào ngạt, thỏa mãn cắn một miếng.
Cậu thì nhai nhồm nhoàm, còn La Vực thì ăn từng miếng nhỏ cháo của mình, thỉnh thoảng không quên chỉnh khăn ăn cho Hiểu Quả, lau mặt cho cậu, cẩn thận tỉ mỉ còn hơn dì Chu và Phương Tỉ.
Ăn xong bữa sáng, La Vực dắt Hiểu Quả ra sân phơi nắng. La Vực ngồi đọc báo, Hiểu Quả tựa vào người y. Ngồi ngồi một lúc cậu bắt đầu buồn ngủ. Từng cơn gió man mác thổi, vờn qua tán cây dưới lầu, vang lên từng tiếng xào xạc. Hiểu Quả nhìn nhìn, bỗng nhớ ra điều gì, bật dậy chạy bình bịch lên lầu.
La Vực không nói gì, nhìn Hiểu Quả mờ mịt quanh quẩn trong phòng, vòng vòng cả buổi không đạt được kết quả gì. La Vực liếc Phương Tỉ, Phương Tỉ liền hiểu ý giao cho Hiểu Quả một cái túi to đùng.
Hiểu Quả vừa thấy, tức thì nở nụ cười thật tươi.
Thầy Phương nhỏ giọng nói: “Tôi biết cậu muốn làm bí mật, cho nên đã giấu hộ cậu rồi.”
Hiểu Quả chưa kịp nghĩ tới chỗ đó, được thầy Phương nhắc nhở, cậu bừng tỉnh gật đầu.
“Đúng đúng, phải…phải giấu, giấu đi.”
Hiểu Quả vừa nói vừa muốn ôm túi tìm chỗ trốn, lại bị thầy Phương kéo lại, sắp xếp ngồi ở một góc khác trong phòng khách.
“Làm ở đây này, không ai nhìn thấy được, hơn nữa còn có mặt trời chiếu sáng.”
Đây là một góc gần cửa trước phòng khách, quay lưng với La Vực. Hiểu Quả ngó trái ngó phải một lúc, xem chừng đối phương có vẻ không thấy mình mới yên lòng. Hiểu Quả cẩn thận mở túi, lấy hết đủ loại ruy băng và các dụng cụ ra.
Hiểu Quả không biết rằng, nơi cậu cứ tưởng là khu vực thần bí lại có một bình phong thủy tinh cực lớn, cái dáng vẻ nghiêm túc phản chiếu trên đó đều bị La Vực ngồi không xa nhìn thấy hết.
La Vực chẳng nói gì, chỉ khẽ cười nhìn cái bóng cúi đầu bận rộn, y đọc vài dòng báo, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hiểu Quả một chút.
Giây phút rảnh rỗi mùa đông, chẳng hề thấy lạnh, trái lại còn ngập tràn nắng ấm.
Chưa được bao lâu, có một vị khách đến biệt thự, đó chính là Hàng Nham không biết vì sao nghe ngóng được chuyện hôm qua mà lo lắng tới thăm.
Lúc mới bước vào, khuôn mặt Hàng Nham thoáng vẻ nghiêm trọng, một người bị bắt cóc, một người chạy tới chạy lui bên ngoài suốt cả ngày, nghĩ kiểu gì cũng không yên lòng được, nhưng hắn lại sợ quấy rầy La Vực nghỉ ngơi, cho nên đành chọn lúc không sớm không muộn để đến thăm. Hắn đã chuẩn bị hết tâm lý, nào ngờ tới nơi lại thấy cảnh tượng khác hẳn những gì mình đoán.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng, gọi là “Năm tháng tĩnh lặng” phải chăng cũng không quá? Cụm từ này có liên quan tới La Vực từ khi nào vậy?
Hàng Nham nghẹn lời, nhìn ai đó đang rất đỗi an nhiên, lại nhìn Hiểu Quả trên ghế, tuy hai người không ngồi cạnh nhau, song không hiểu vì cớ gì, Hàng Nham vẫn cảm giác được bầu không khí ấm áp hài hòa quẩn quanh giữa hai người.
Hàng Nham như có điều suy nghĩ, cuối cùng chọn đi về phía Hiểu Quả.
Hiểu Quả đang hết sức chăm chú, một người sống sờ sờ tiến lại gần mà cậu cũng không nhận ra, mãi tới khi Hàng Nham mở miệng phá đi sự yên tĩnh này: “Cậu… Đang làm gì vậy?”
Hàng Nham tò mò nhìn những thứ trên bàn. Đã có hai đóa hoa ruy băng miễn cưỡng thành hình, mỗi tội xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác như vừa đụng tay vào đã bung thành từng mảnh, làm Hàng Nham nhìn ngó nửa buổi, cuối cùng đành thức thời rút tay về.
Sự xuất hiện của hắn làm Hiểu Quả hơi kinh ngạc, nhưng cậu vẫn cười trả lời: “Tôi đang làm, làm hoa…”
Hiểu Quả thành thật trả lời. Thế nhưng cậu sợ bí mật nhỏ bị phát hiện lắm, cả người hơi quay đi, có vẻ không muốn để hắn thấy thứ mình đang cầm trong tay.
Hàng Nham không ngờ, đang yên đang lành lại bị người ta quay mông về phía mình.
Nhìn bóng lưng phòng bị của Hiểu Quả, Hàng Nham không cam lòng đi đến trước mặt đối phương.
“Làm hoa gì vậy, cậu đang làm bài tập của thầy giáo sao?”
Tuy Hàng Nham là bác sĩ, nhưng hắn không phải người đầy lòng yêu thương, hắn chỉ dành tình cảm dạt dào cho y thuật, cũng như sở hữu tinh thần nhân đạo cơ bản. Vì vậy, dù là bệnh nhân hay trẻ con, hắn đều đối xử bình đẳng, rất ít khi lãng phí tình cảm dư thừa.
Song, Hàng Nham lại thích Hiểu Quả, rất thích cậu. Có thể nói, hầu như ai đã xem những video kia đều động lòng trắc ẩn với đứa bẻ ngoan cường cầu sinh này. Những bác sĩ y tá trong bệnh viện kia cũng vậy. Gần đây, Hàng Nham nghe bọn họ kể, lần trước có vài người vô tình gặp Hiểu Quả tại Chỉ Quang, trong đó có hai y tá vẫn nhớ tới cậu, qua đó có thể thấy, Hiểu Quả đã để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc thế nào.
Nghe Hàng Nham hỏi vậy, Hiểu Quả gật đầu, tay vẫn khom khom muốn che hoa nhỏ, vẻ mặt căng thẳng, thậm chí còn không dám nhìn Hàng Nham. Dáng vẻ ấy khiến Hàng Nham buồn cười, hắn hỏi tiếp: “Hiểu Quả, cậu còn nhớ tôi không?”
Hiểu Quả ngước mắt, chớp chớp, rồi lại chớp chớp. Đúng lúc Hàng Nham lộ vẻ mặt thất vọng, Hiểu Quả gật đầu.
“Nhớ…”
Hàng Nham không biết Hiểu Quả có nhớ nhầm hay không, nhưng hắn vẫn cười, có vẻ vui lắm. Hắn vội hỏi: “Tôi là bạn tốt của La Vực, cậu có thể tốt bụng cho tôi xem đồ của cậu được không?”
Danh hiệu “Bạn tốt của La Vực” có lực sát thương quá lớn, Hiểu Quả lộ vẻ giãy giụa, đấu tranh tâm lý một phen rồi mới bỏ tay xuống.
“Không phải… Bài tập, bài tập tôi… Làm xong rồi.” Hiểu Quả giải thích. “Đây là hoa, khác.”
“Lẽ nào cậu muốn tặng ai?” Hàng Nham lập tức đoán ra. “Cậu muốn tặng cho ai vậy?”
Hai mắt Hiểu Quả cong lên, nụ cười thoáng ngượng ngùng. Hàng Nham hỏi nhiều thật nhiều lần mà cậu vẫn không chịu nói.
Hàng Nham đành phải hỏi: “Vậy cậu cũng tặng tôi một bông được không?”
“Sao, cơ?” Lời thỉnh cầu này khiến Hiểu Quả sửng sốt.
“Tôi thấy hoa rất đẹp, cho nên rất thích, cậu cũng tặng -“
Hàng Nham đang định thao thao bất tuyệt khen ngợi Hiểu Quả để cậu vui, bỗng nghe được một câu chế giễu nhẹ bẫng.
“Bác sĩ Hàng rảnh rỗi ghê nhỉ…” Y nói rất nhẹ nhàng, dường như còn mang ý cười, nhưng lại chẳng khác gì gió lạnh lùa qua khe cửa, phả thẳng vào gáy Hàng Nham, khiến hắn run run.
Hàng Nham cười ha ha hai tiếng, đành đứng dậy đi đến sân phơi.
“Sao rảnh bằng ông chủ La được…”
La Vực vẫn ngồi chỗ đó, biểu cảm lẫn tư thế đều không đổi, song ánh mắt nhìn Hàng Nham không hề mềm xuống, lại thoáng chút lười biếng.
Hàng Nham ngồi xuống cạnh y, hai chân bắt chéo, tư thế trông còn lười biếng hơn La Vực, tuy nhiên, vẻ mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
“Được rồi, tôi thừa nhận mình hơi ghen tị với ông chủ La, ghen tị ông chủ La sống quá an nhàn tốt đẹp, thế nên, hi vọng ngài cứ mãi như vậy, để tôi có cơ hội ghen tị nhiều hơn.”
Sao La Vực không nhận ra thâm ý trong lời nói của Hàng Nham, y không trách đối phương bận tâm chuyện đâu đâu, chỉ thuận miệng đáp một câu “Biết rồi.”
Trước kia Hàng Nham nói gì La Vực cũng phản lại, đã khi nào thành thật hiền lành không phản kháng vậy đâu. Hàng Nham không khỏi liếc đối phương, thấy La Vực lẳng lặng nhìn cái bóng ánh trên mặt kính, khuôn mặt tuy không hiện rõ nét cưng chiều ngọt lịm, nhưng Hàng Nham vẫn phảng phất cảm giác được điều gì.
Thực ra hắn đã sớm dự đoán được phần nào, song vẫn không ngờ La Vực thật có thể vì một viên thiên thạch mà mọc rễ nở hoa, ngoài bất ngờ, hắn thậm chí còn cảm thấy thổn thức.
Hàng Nham không biết chuyện này là tốt hay xấu, là đúng hay sai, dù sao hắn không đứng ở góc độ khách quan, hắn sẽ nghĩ cho La Vực, cũng sợ Hiểu Quả chịu thiệt, vì vậy Hàng Nham nghĩ mình không thể trả lời, việc hắn có thể làm, chỉ là đứng nhìn hoặc chúc phúc.
Hắn có muốn nhúng tay vào thì La Vực cũng chẳng cho.
“Haiz…”
Cái tiếng thở dài não nề này của Hàng Nham khiến La Vực liếc hắn một cái.
Hàng Nham giải thích: “Tôi hâm mộ tới mức chỉ muốn chuyển đến sống cùng, công việc đến là bận, muốn xin nghỉ để có thời gian canh bát quái như cậu ghê.”
Hàng Nham vừa nói vừa đưa mắt nhìn tờ báo trước mặt La Vực. Tuy khó tin, nhưng y ấy vậy mà lại đọc tin giải trí, trang báo nổi bật nhất là tin tức về Tân Triết, chồng của La Bảo Điệp. Tiêu đề bài báo ghi rõ “Ông chủ và người mẫu trẻ chơi mà thành thật, vứt bỏ cô vợ thiên kim nhà giàu, muốn ly hôn tìm duyên mới”.
“Chuyển đến đi, không có phòng trống đâu, chỉ cần cậu bằng lòng ngủ sân là được rồi.” Đầu ngón tay La Vực gõ nhẹ bức ảnh, mắt chú ý thấy bóng người đứng ở sân của biệt thự đối diện, miệng nói: “Hơn nữa, bát quái xem rất vui, rất náo nhiệt, nhiều người có khả năng diễn xuất lợi hại lắm.”
Hàng Nham cười lạnh: “Coi coi cậu hẹp hòi cỡ nào kìa. Hơn nữa, khả năng diễn xuất là thứ trời cho, tôi cảm thấy cậu có thể gia nhập showbiz được đấy, đầu tư sản xuất một bộ phim hay đi.”
Phía đối diện cũng chú ý thấy bọn họ. Lần trước bị La Vực cự tuyệt, còn bị bắn nước ướt đẫm người, không ngờ giờ lại được gặp La Vực. Một người phụ nữ từ xa cười lễ độ với y, còn người đàn ông lại không đưa mắt nhìn.
La Vực nghe Hàng Nham nói, làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cầm ấm trà lên rót một chén.
“Nghe thú vị đấy, đáng giá suy nghĩ.” La Vực nâng chén, giơ về phía đối diện như đáp lễ, nhếch miệng cười nói: “Có vẻ tôi đã tìm được vai chính thích hợp rồi…”
Người đàn ông đối diện nghe thấy vậy, vẻ mặt cứng đờ, vội vã rụt về cửa sổ.
Danh sách chương