Chân Nguyên Bạch đương nhiên không biết người khác nghĩ như thế nào. Trong kỳ nghỉ đông, mối quan hệ giữa cậu và Thời Bất Phàm có tiến bộ vượt bậc, cho dù có một khoảng thời gian không được gặp nhau, thì chỉ cần nhìn thấy nhau một cái là tất cả cảm xúc lại bừng cháy lên.
+
Thời Bất Phàm đúng là đang nói dối cậu thật, khóa kéo của hắn không hề bị hỏng, cậu kéo khóa áo lên một cách rất dễ dàng, Diệp Liêm quay mặt đi không thể tiếp nhận nổi cái vẻ mặt hưởng thụ của Thời Bất Phàm, mặt Minh Mạch đầy vẻ từ chối cẩu lương mà lao ra khỏi phòng học, Khâu Tinh sững sờ xoa xoa đôi mắt, tặc lưỡi một cái đầy ý nghĩa.
"Có hỏng đâu mà." Chân Nguyên Bạch liếc Thời Bất Phàm một cái trắng mắt, "Đừng có lề mề nữa, đi nhanh lên."
Cậu nói xong liền dẫn đầu đi phía trước.
Nhóm bọn họ vừa ra khỏi lớp, lớp học liền bùng nổ ngay lập tức.
"Chuyện gì đã xảy ra với họ trong kỳ nghỉ đông vậy?"
"Lớp trưởng lớp chúng ta gan to đến vậy à?"
"Vừa nãy nhất định là tôi bị hoa mắt rồi, Tống Mặc, quan hệ của cậu với lớp trưởng tốt nhất, cậu nói đi có phải cậu ấy với Thời Bất Phàm là anh em kết bái không vậy?"
"Thời đại nào rồi mà còn anh em kết bái chứ, có chuyện bất thường chắc chắn không phải thứ gì tốt lành cả, trước kia Thời Bất Phàm thích bắt nạt cậu ấy thế cơ mà, bây giờ chắc lại nghĩ ra ý gì xấu rồi."
"Tôi thấy việc báo ơn cũng đến lúc kết thúc rồi đấy." Có người đặt cược: "Tôi chắc chắn, trước khi học kỳ này kết thúc, Thời Bất Phàm và cậu ấy nhất định sẽ trở mặt."
...
Học kỳ mới bắt đầu với một bầu không khí mới hoàn toàn, giữa bao lời đồn đoán, học kỳ mới chính thức bắt đầu, những cửa hàng yên ắng tĩnh lặng trong kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu mở cửa trở lại, tất cả lại trở lên sôi động như ban đầu.
Sự chăm chỉ trong học tập của Chân Nguyên Bạch đã không còn gì xa lạ với mọi người, nhưng biểu hiện của Thời Bất Phàm đúng là làm người khác kinh ngạc hết sức, trong giờ học hắn rất chủ động, học và ghi bài theo Chân Nguyên Bạch, tiết tự học buổi tối hai người lại cùng nhau làm đề.
Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Thời Bất Phàm cứ như một con hắc mã đột ngột xuất hiện, trong lần thi tháng đầu tiên của học kỳ mới từ hạng hơn ba trăm nhảy vọt lên hạng chín mươi chín, được vào đến một trăm hạng đầu tiên của khối trong trường cấp ba trọng điểm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, vì chuyện này, hiệu trưởng còn đặc biệt cho kiểm tra lại camera giám sát trong phòng thi, xem đi xem lại rất nhiều lần mới xác nhận là Thời Bất Phàm dùng năng lực của bản thân để đạt được kết quả này.
Cằm của Quý Diêm Bình cũng suýt rớt xuống đất.
Trên diễn đàn lúc trước thảo luận về việc Thời Bất Phàm có thể thi được hạng thứ hai không lại nổi lên lần nữa, nhưng lúc này người đứng về phía Thời Bất Phàm đã nhiều hơn trước kia, đương nhiên vẫn có nhiều người có ý kiến trái chiều.
Người dùng ẩn danh: Tôi xin lỗi, là tôi đã xem thường anh Thời của chúng ta rồi, tốc độ tiến bộ này tôi đúng là phục rồi!
Người dùng ẩn danh: Giờ tôi tin cậu ta nói muốn đạt được hạng hai là nghiêm túc rồi.
Người dùng ẩn danh: Thành tích học tập của đại ca trong trường còn có thể tăng vọt, vậy tại sao bạn lại không thể trở thành một học bá? Câu chuyện đằng sau việc bị thương là gì? Báo trường có muốn lấy một cái làm tiêu đề không nào? Người dùng ẩn danh: Mấy người vẫn có thời gian để lên diễn đàn luôn à? Tôi nghe nói một trăm hạng trong khối đang tán loạn rồi kìa! Cái người bị tụt hạng kia đang liều mạng học bài để về lại thứ hạng đấy!
Người dùng ẩn danh: Thế giới của học bá chúng ta không hiểu được đâu, dù giờ tôi bị tụt mất một trăm hạng cũng chả làm sao cả."
...
Kẻ đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, trong nhóm học sinh luôn như thế, người có thành tích tốt thì chỉ muốn càng ngày càng tốt, không cho phép bản thân được thụt lùi.
Sau khi điểm thi của Thời Bất Phàm được công bố, Chân Nguyên Bạch là người cảm thấy phấn khích nhất, cậu vui vẻ xoay người đập tay với Thời Bất Phàm, cười toe toét nói: "Cậu nằm trong hạng 40 của lớp rồi!"
Vốn dĩ Thời Bất Phàm cũng chẳng có cảm giác gì mấy, nhưng nhìn thấy cậu vui vẻ như thế tim lại bỗng nhảy lên đập thình thịch, gật gật đầu theo bản năng, nói: "Tôi sẽ làm cậu càng ngày càng tự hào về tôi."
Dưới sự ảnh hưởng của Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch cảm thấy bản thân đúng là rất giỏi, nhìn mà xem, cậu đã lôi được một đại ca thành tích đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đạt được thứ hạng trong top 100, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có mà! Đây là việc cậu làm tốt nhất từ trước đến giờ!
Ngày hôm sau, Chân Nguyên Bạch bị người ta chặn lại ở cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà, vốn dĩ là cậu vừa tan học về, định tiện ghé vào mua ít đồ ăn vặt, lại đột nhiên nhìn thấy mấy thiếu niên cao lớn, đầu bỗng ong lên một cái.
Kể từ sau khi gặp Thời Bất Phàm, cậu chưa từng gặp lại tình huống này bao giờ. Chân Nguyên Bạch không tự nhận bản thân là người nhìn qua một lần là nhớ, nhưng đối với vài người có một số ký ức đặc biệt in rất sâu trong tâm trí, ví dụ như Thời Bất Phàm, người trước kia vẫn luôn rất hung dữ với cậu, hay những người trước mặt này... Người lần trước cầm gạch ném cậu, rồi sau đó bị Thời Bất Phàm bắt gọi cậu là "Anh Thông Minh", mấy người ở trường số 3.
Chân Nguyên Bạch cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bóng ma bị bắt nạt ngày xưa lại không chịu nghe theo lý trí của cậu mà nảy lên trong lòng, cậu nắm ngón tay, tự nói với bản thân đây là cửa nhà cậu, nếu có vấn đề thì cũng có thể kêu lên bất cứ lúc nào, "Mấy người có việc gì?"
Vị đại ca trường số 3 kia nhếch miệng cười, vô cùng hung hãn: "Cuối cùng cũng thấy cậu rồi, chúng ta ra ngoài tâm sự chút đi."
Chân Nguyên Bạch nhìn quay chỗ thu ngân, nói: "Có gì cần nói mà không thể nói ở đây à?"
"Không đi xa đâu, ra ngay cửa thôi, cậu nhìn mà xem, chỗ này nhỏ thế, không tiện phát huy lắm."
"..." Cậu muốn phát huy cái gì hả? Lòng Chân Nguyên Bạch tràn đầy sợ hãi, tên đại ca kia đã duỗi tay kéo cậu, Chân Nguyên Bạch nín thở, chậm chạp đi theo bọn họ ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tên đại ca kia vừa định nói cái gì đấy với cậu, bỗng thấy bên cạnh mình như có một quả pháo bị bắn đi.
Sức bật của Chân Nguyên Bạch không phải là loại mạnh bình thường đâu, vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi cậu đã dồn sức vào hai chân chạy như bay, lao thẳng vào tiểu khu nhà mình, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Bỏ lại đại ca trường số ba đứng trong gió lạnh, mặt đối mặt với mấy người anh em đi cùng.
Chân Nguyên Bạch chạy thẳng về nhà, miệng khô lưỡi khô rót một cốc nước lớn, ngồi trên sô pha mới từ từ bình tĩnh lại, gửi một tin nhắn cho Thời Bất Phàm: "Mấy người ở trường số 3 làm sao thế, tự nhiên lại đến trước nhà tôi chặn tôi?"
Thời Bất Phàm: "?!"
Hôm sau, Anh Thời vừa lọt top 100 thành tích học tập của khối ngày ngày đều vùi đầu vào học tập, hướng về phía trước sáng sớm không đến trường học mà lại chạy đến trường số 3, tên hắn không ai là không biết đến, cũng có rất nhiều người biết hắn, cộng thêm việc giờ đi đến đâu hắn cũng quàng cái khăn đỏ kỳ lạ kia như một vật mang tính tượng trưng, nên càng làm người ta dễ nhận ra hơn.
1
"Cậu, cậu bạn kia, đứng lại." Thời Bất Phàm chặn một người lại, bộ dáng nam sinh kia nơm nớp lo sợ trông cực kỳ giống bạn nhỏ nhà hắn, hắn liền thả lỏng cơ mặt ra một chút, nói: "Giúp tôi nói với tên Nhan Hạo kia."
Bạn học nam: "?"
"Bảo hắn hôm nay đi học về ra rừng cây nhỏ gặp tôi." Thời Bất Phàm nói xong lại thấy sợ nam sinh kia không chuyển lời, cơ mặt đang thả lỏng đanh lại: "Nếu không chuyển lời đến cậu ta, ngày mai tôi sẽ tới tìm cậu đấy."
Nam sinh: "!!!"
Hôm qua Chân Nguyên Bạch nhờ sức bật của mình mới thoát khỏi đại ca của trường số 3, sáng nay được Chân Ưu Tú đưa đến trường, vừa đến trường cậu đã chạy ngay vào phòng học. Còn Thời Bất Phàm thì phải hết tiết truy bài mới đến lớp, Chân Nguyên Bạch vừa nhìn thấy hắn là kích động như người đi xa gặp được đồng hương, ánh mắt cậu dõi theo Thời Bất Phàm, nhìn hắn ngồi vào chỗ ngồi, rồi được Thời Bất Phàm trấn an nói: "Đừng lo, tôi sẽ hỏi xem cậu ta muốn cái gì."
Tống Mặc dựng thẳng lỗ tai lên, đợi đến lúc Chân Nguyên Bạch quay mặt lại mới nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Có người gây rối với cậu à?"
Chân Nguyên Bạch đau lòng vô cùng nói: "Tên đại ca ở trường số 3 á."
"Nhan Hạo?!" Tống Mạc run rẩy nói: "Thời, Thời Bất Phàm đứng ra bảo vệ cậu à?"
Chân Nguyên Bạch trịnh trọng gật đầu.
Tống Mạc đột nhiên lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết kỳ quái.
Buổi chiều sau khi tan học, Chân Nguyên Bạch lo lắng đi theo sau Thời Bất Phàm. Cậu cảm thấy Nhan Hạo tìm mình chắc chắn là do Thời Bất Phàm, biết ngay mà, tên Thời Bất Phàm vô lại này kiểu gì cũng sẽ làm cậu chọc phải phiền toái thôi, cậu rất sợ nếu hôm nay mà không giải quyết xong chuyện này thì ngày mai Nhan Hạo lại chạy đến chặn đường cậu nữa mất.
Hôm qua là cậu may mắn, nhân lúc Nhan Hạo chưa kịp phản ứng, nhưng đến lần sau, Nhan Hạo chắc chắn sẽ không để cậu có cơ hội chạy mất nữa đâu.
Cả nhóm đến nơi được một lúc, Nhan Hạo đã mang theo mấy tên anh em của hắn đến, cậu ta vừa thấy Thời Bất Phàm liền cười: "Thời ca, lâu không gặp ha."
Thời Bất Phàm đứng lên, sắc mặt khó coi, "Cười cứt ấy mà cười, hôm qua mày tìm cậu ấy làm cái gì?"
Nhan Hạo nhìn qua Chân Nguyên Bạch, nhếch môi cười một cái làm lộ ra hàm răng trắng, khiến da đầu Chân Nguyên Bạch tê dại, trốn đằng sau Thời Bất Phàm theo bản năng. Cậu cảm thấy cái mồm toàn răng kia của Nhan Hạo cứ như mồm cá sấu vậy, có thể ngoạm cậu bất cứ lúc nào.
Nhan Hạo rất mơ màng, chả hiểu làm sao mà cậu lại sợ cậu ta đến thế, hô lên: "Anh Thông Minh, cậu trốn tôi làm gì thế?"
Chân Nguyên Bạch nín thở dựng lỗ tai, Nhan Hạo sững sờ một lúc, lập tức nói: "Thời ca, có phải cậu hiểu nhầm cái gì rồi phải không, tôi chỉ muốn nhờ cậu ấy dạy kèm cho thôi mà."
Khâu Tinh đang xoa tay chuẩn bị xông lên: "Gì cơ?"
Cả nhóm đều tưởng lỗ tai mình có vấn đề gì rồi: "Mày, tìm lớp trưởng của bọn tao để dạy kèm?"
Minh Mạch: "Không phải mày muốn đánh cậu ấy à?"
"Ôi." Nhan Hạo cười tủm tỉm nói: "Hiệu trường trường chúng tôi mở một đại hội đặc biệt để khen ngợi Thời ca, sau đó lại phê bình chúng tôi từ A đến Z một lượt, sau đó chủ nhiệm lớp chúng tôi lại giáo dục tư tưởng một lúc, sau đó tôi cảm thấy... Cải tà quy chính, lãng tử quay đầu cũng ngầu lắm, Thời ca rất lợi hại đó, nổi tiếng đến tận trường số 3 chúng tôi luôn."
Thời Bất Phàm thu tay lại, cười lạnh nói: "Mày muốn cải tà quy chính, lãng tử quay đầu à?"
"Đâu chỉ mình tôi." Nhan Hạo lập tức chỉ vào mấy đàn em đằng sau mình: "Bọn họ cũng muốn, một tiếng kinh người*!"
*Một tiếng tinh người/ Nhất Minh Kinh Nhân (一鸣惊人): Theo nghĩa đen, cụm từ có nghĩa là một âm thanh gây ngạc nhiên cho mọi người. Vì vậy, theo nghĩa bóng, nó đề cập đến việc trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Diệp Liêm ở đằng sau phụt một tiếng bắt đầu cười, "Mày, mày mà một tiếng kinh người à, hahaha mày muốn một tiếng kinh người thì thà về trường đứng lên bục mà học tiếng lợn rống, tao đảm bảo mày có thể một tiếng kinh người liền!"
Mặt Nhan Hạo khó coi: "Sao mày coi thường người khác thế hả?"
Chân Nguyên Bạch nhìn trái nhìn phải, phát hiện Thời Bất Phàm cũng đang cười quái dị, thì vươn tay nhéo hắn một cái, nụ cười của Thời Bất Phàm dừng ngay, "Sao lại véo tôi?"
"Sao các cậu lại cười cậu ấy chứ?"
"Nó không đáng bị thế à?" Minh Mạch không tin nổi nói: "Cậu nhìn nó từ đầu đến chân xem, rồi đến lục phủ ngũ tạng của nó, cả người nó có cái gì liên quan đến một tiếng kinh người không?"
"Dù sao thì." Chân Nguyên Bạch vừa nghe thấy đối phương muốn học tập thì đã buông lỏng cảnh giác: "Muốn học lúc nào cũng là chuyện tốt cả, Thời Bất Phàm có thể thi tốt, bọn họ cũng có thể."
Cậu quay đầu nhìn về phía Nhan Hạo, mặt mày nghiêm túc nói: "Tôi tin các cậu có thể."
"Chỉ cần cậu dạy kèm cho chúng tôi..."
"Cậu ấy không có thời gian dạy thêm chúng mày đâu." Thời Bất Phàm kéo Chân Nguyên Bạch về phía sau, nói: "Chúng mày tự tìm giáo viên dạy thêm đi."
"Thầy Chân à." Nhan Hạo thành khẩn nói: "Giáo viên dạy thêm khác tôi không tin, tôi chỉ tin cậu thôi. Lúc trước Thời ca chỉ thi được trứng ngỗng mà cậu cũng có thể kéo lên được, thì tôi nhất định cũng có thể."
Chân Nguyên Bạch chần chừ nói: "Bình thường cậu thi được bao nhiêu?"
Nhan Hạo lập tức vỗ ngực: "Từ lúc cấp hai đến giờ, tôi chưa từng bị dưới 20 điểm!"
Mấy tên đàn em đằng sau cũng tiếp lời: "Nhan ca của chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng bị thứ nhất từ dưới đếm lên."
"Đúng vậy, cậu ấy đều được thứ hai từ dưới đếm lên thôi."
- ------------------
Yiuyt68: Nói thật, edit gần hết truyện rồi nhưng đến lúc đánh tên cũ của Nguyên Nguyên (Chân Thông Minh) tôi vẫn thấy gượng lém:v
+
Thời Bất Phàm đúng là đang nói dối cậu thật, khóa kéo của hắn không hề bị hỏng, cậu kéo khóa áo lên một cách rất dễ dàng, Diệp Liêm quay mặt đi không thể tiếp nhận nổi cái vẻ mặt hưởng thụ của Thời Bất Phàm, mặt Minh Mạch đầy vẻ từ chối cẩu lương mà lao ra khỏi phòng học, Khâu Tinh sững sờ xoa xoa đôi mắt, tặc lưỡi một cái đầy ý nghĩa.
"Có hỏng đâu mà." Chân Nguyên Bạch liếc Thời Bất Phàm một cái trắng mắt, "Đừng có lề mề nữa, đi nhanh lên."
Cậu nói xong liền dẫn đầu đi phía trước.
Nhóm bọn họ vừa ra khỏi lớp, lớp học liền bùng nổ ngay lập tức.
"Chuyện gì đã xảy ra với họ trong kỳ nghỉ đông vậy?"
"Lớp trưởng lớp chúng ta gan to đến vậy à?"
"Vừa nãy nhất định là tôi bị hoa mắt rồi, Tống Mặc, quan hệ của cậu với lớp trưởng tốt nhất, cậu nói đi có phải cậu ấy với Thời Bất Phàm là anh em kết bái không vậy?"
"Thời đại nào rồi mà còn anh em kết bái chứ, có chuyện bất thường chắc chắn không phải thứ gì tốt lành cả, trước kia Thời Bất Phàm thích bắt nạt cậu ấy thế cơ mà, bây giờ chắc lại nghĩ ra ý gì xấu rồi."
"Tôi thấy việc báo ơn cũng đến lúc kết thúc rồi đấy." Có người đặt cược: "Tôi chắc chắn, trước khi học kỳ này kết thúc, Thời Bất Phàm và cậu ấy nhất định sẽ trở mặt."
...
Học kỳ mới bắt đầu với một bầu không khí mới hoàn toàn, giữa bao lời đồn đoán, học kỳ mới chính thức bắt đầu, những cửa hàng yên ắng tĩnh lặng trong kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu mở cửa trở lại, tất cả lại trở lên sôi động như ban đầu.
Sự chăm chỉ trong học tập của Chân Nguyên Bạch đã không còn gì xa lạ với mọi người, nhưng biểu hiện của Thời Bất Phàm đúng là làm người khác kinh ngạc hết sức, trong giờ học hắn rất chủ động, học và ghi bài theo Chân Nguyên Bạch, tiết tự học buổi tối hai người lại cùng nhau làm đề.
Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Thời Bất Phàm cứ như một con hắc mã đột ngột xuất hiện, trong lần thi tháng đầu tiên của học kỳ mới từ hạng hơn ba trăm nhảy vọt lên hạng chín mươi chín, được vào đến một trăm hạng đầu tiên của khối trong trường cấp ba trọng điểm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, vì chuyện này, hiệu trưởng còn đặc biệt cho kiểm tra lại camera giám sát trong phòng thi, xem đi xem lại rất nhiều lần mới xác nhận là Thời Bất Phàm dùng năng lực của bản thân để đạt được kết quả này.
Cằm của Quý Diêm Bình cũng suýt rớt xuống đất.
Trên diễn đàn lúc trước thảo luận về việc Thời Bất Phàm có thể thi được hạng thứ hai không lại nổi lên lần nữa, nhưng lúc này người đứng về phía Thời Bất Phàm đã nhiều hơn trước kia, đương nhiên vẫn có nhiều người có ý kiến trái chiều.
Người dùng ẩn danh: Tôi xin lỗi, là tôi đã xem thường anh Thời của chúng ta rồi, tốc độ tiến bộ này tôi đúng là phục rồi!
Người dùng ẩn danh: Giờ tôi tin cậu ta nói muốn đạt được hạng hai là nghiêm túc rồi.
Người dùng ẩn danh: Thành tích học tập của đại ca trong trường còn có thể tăng vọt, vậy tại sao bạn lại không thể trở thành một học bá? Câu chuyện đằng sau việc bị thương là gì? Báo trường có muốn lấy một cái làm tiêu đề không nào? Người dùng ẩn danh: Mấy người vẫn có thời gian để lên diễn đàn luôn à? Tôi nghe nói một trăm hạng trong khối đang tán loạn rồi kìa! Cái người bị tụt hạng kia đang liều mạng học bài để về lại thứ hạng đấy!
Người dùng ẩn danh: Thế giới của học bá chúng ta không hiểu được đâu, dù giờ tôi bị tụt mất một trăm hạng cũng chả làm sao cả."
...
Kẻ đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, trong nhóm học sinh luôn như thế, người có thành tích tốt thì chỉ muốn càng ngày càng tốt, không cho phép bản thân được thụt lùi.
Sau khi điểm thi của Thời Bất Phàm được công bố, Chân Nguyên Bạch là người cảm thấy phấn khích nhất, cậu vui vẻ xoay người đập tay với Thời Bất Phàm, cười toe toét nói: "Cậu nằm trong hạng 40 của lớp rồi!"
Vốn dĩ Thời Bất Phàm cũng chẳng có cảm giác gì mấy, nhưng nhìn thấy cậu vui vẻ như thế tim lại bỗng nhảy lên đập thình thịch, gật gật đầu theo bản năng, nói: "Tôi sẽ làm cậu càng ngày càng tự hào về tôi."
Dưới sự ảnh hưởng của Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch cảm thấy bản thân đúng là rất giỏi, nhìn mà xem, cậu đã lôi được một đại ca thành tích đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đạt được thứ hạng trong top 100, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có mà! Đây là việc cậu làm tốt nhất từ trước đến giờ!
Ngày hôm sau, Chân Nguyên Bạch bị người ta chặn lại ở cửa hàng tiện lợi trước cửa nhà, vốn dĩ là cậu vừa tan học về, định tiện ghé vào mua ít đồ ăn vặt, lại đột nhiên nhìn thấy mấy thiếu niên cao lớn, đầu bỗng ong lên một cái.
Kể từ sau khi gặp Thời Bất Phàm, cậu chưa từng gặp lại tình huống này bao giờ. Chân Nguyên Bạch không tự nhận bản thân là người nhìn qua một lần là nhớ, nhưng đối với vài người có một số ký ức đặc biệt in rất sâu trong tâm trí, ví dụ như Thời Bất Phàm, người trước kia vẫn luôn rất hung dữ với cậu, hay những người trước mặt này... Người lần trước cầm gạch ném cậu, rồi sau đó bị Thời Bất Phàm bắt gọi cậu là "Anh Thông Minh", mấy người ở trường số 3.
Chân Nguyên Bạch cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bóng ma bị bắt nạt ngày xưa lại không chịu nghe theo lý trí của cậu mà nảy lên trong lòng, cậu nắm ngón tay, tự nói với bản thân đây là cửa nhà cậu, nếu có vấn đề thì cũng có thể kêu lên bất cứ lúc nào, "Mấy người có việc gì?"
Vị đại ca trường số 3 kia nhếch miệng cười, vô cùng hung hãn: "Cuối cùng cũng thấy cậu rồi, chúng ta ra ngoài tâm sự chút đi."
Chân Nguyên Bạch nhìn quay chỗ thu ngân, nói: "Có gì cần nói mà không thể nói ở đây à?"
"Không đi xa đâu, ra ngay cửa thôi, cậu nhìn mà xem, chỗ này nhỏ thế, không tiện phát huy lắm."
"..." Cậu muốn phát huy cái gì hả? Lòng Chân Nguyên Bạch tràn đầy sợ hãi, tên đại ca kia đã duỗi tay kéo cậu, Chân Nguyên Bạch nín thở, chậm chạp đi theo bọn họ ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tên đại ca kia vừa định nói cái gì đấy với cậu, bỗng thấy bên cạnh mình như có một quả pháo bị bắn đi.
Sức bật của Chân Nguyên Bạch không phải là loại mạnh bình thường đâu, vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi cậu đã dồn sức vào hai chân chạy như bay, lao thẳng vào tiểu khu nhà mình, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Bỏ lại đại ca trường số ba đứng trong gió lạnh, mặt đối mặt với mấy người anh em đi cùng.
Chân Nguyên Bạch chạy thẳng về nhà, miệng khô lưỡi khô rót một cốc nước lớn, ngồi trên sô pha mới từ từ bình tĩnh lại, gửi một tin nhắn cho Thời Bất Phàm: "Mấy người ở trường số 3 làm sao thế, tự nhiên lại đến trước nhà tôi chặn tôi?"
Thời Bất Phàm: "?!"
Hôm sau, Anh Thời vừa lọt top 100 thành tích học tập của khối ngày ngày đều vùi đầu vào học tập, hướng về phía trước sáng sớm không đến trường học mà lại chạy đến trường số 3, tên hắn không ai là không biết đến, cũng có rất nhiều người biết hắn, cộng thêm việc giờ đi đến đâu hắn cũng quàng cái khăn đỏ kỳ lạ kia như một vật mang tính tượng trưng, nên càng làm người ta dễ nhận ra hơn.
1
"Cậu, cậu bạn kia, đứng lại." Thời Bất Phàm chặn một người lại, bộ dáng nam sinh kia nơm nớp lo sợ trông cực kỳ giống bạn nhỏ nhà hắn, hắn liền thả lỏng cơ mặt ra một chút, nói: "Giúp tôi nói với tên Nhan Hạo kia."
Bạn học nam: "?"
"Bảo hắn hôm nay đi học về ra rừng cây nhỏ gặp tôi." Thời Bất Phàm nói xong lại thấy sợ nam sinh kia không chuyển lời, cơ mặt đang thả lỏng đanh lại: "Nếu không chuyển lời đến cậu ta, ngày mai tôi sẽ tới tìm cậu đấy."
Nam sinh: "!!!"
Hôm qua Chân Nguyên Bạch nhờ sức bật của mình mới thoát khỏi đại ca của trường số 3, sáng nay được Chân Ưu Tú đưa đến trường, vừa đến trường cậu đã chạy ngay vào phòng học. Còn Thời Bất Phàm thì phải hết tiết truy bài mới đến lớp, Chân Nguyên Bạch vừa nhìn thấy hắn là kích động như người đi xa gặp được đồng hương, ánh mắt cậu dõi theo Thời Bất Phàm, nhìn hắn ngồi vào chỗ ngồi, rồi được Thời Bất Phàm trấn an nói: "Đừng lo, tôi sẽ hỏi xem cậu ta muốn cái gì."
Tống Mặc dựng thẳng lỗ tai lên, đợi đến lúc Chân Nguyên Bạch quay mặt lại mới nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Có người gây rối với cậu à?"
Chân Nguyên Bạch đau lòng vô cùng nói: "Tên đại ca ở trường số 3 á."
"Nhan Hạo?!" Tống Mạc run rẩy nói: "Thời, Thời Bất Phàm đứng ra bảo vệ cậu à?"
Chân Nguyên Bạch trịnh trọng gật đầu.
Tống Mạc đột nhiên lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết kỳ quái.
Buổi chiều sau khi tan học, Chân Nguyên Bạch lo lắng đi theo sau Thời Bất Phàm. Cậu cảm thấy Nhan Hạo tìm mình chắc chắn là do Thời Bất Phàm, biết ngay mà, tên Thời Bất Phàm vô lại này kiểu gì cũng sẽ làm cậu chọc phải phiền toái thôi, cậu rất sợ nếu hôm nay mà không giải quyết xong chuyện này thì ngày mai Nhan Hạo lại chạy đến chặn đường cậu nữa mất.
Hôm qua là cậu may mắn, nhân lúc Nhan Hạo chưa kịp phản ứng, nhưng đến lần sau, Nhan Hạo chắc chắn sẽ không để cậu có cơ hội chạy mất nữa đâu.
Cả nhóm đến nơi được một lúc, Nhan Hạo đã mang theo mấy tên anh em của hắn đến, cậu ta vừa thấy Thời Bất Phàm liền cười: "Thời ca, lâu không gặp ha."
Thời Bất Phàm đứng lên, sắc mặt khó coi, "Cười cứt ấy mà cười, hôm qua mày tìm cậu ấy làm cái gì?"
Nhan Hạo nhìn qua Chân Nguyên Bạch, nhếch môi cười một cái làm lộ ra hàm răng trắng, khiến da đầu Chân Nguyên Bạch tê dại, trốn đằng sau Thời Bất Phàm theo bản năng. Cậu cảm thấy cái mồm toàn răng kia của Nhan Hạo cứ như mồm cá sấu vậy, có thể ngoạm cậu bất cứ lúc nào.
Nhan Hạo rất mơ màng, chả hiểu làm sao mà cậu lại sợ cậu ta đến thế, hô lên: "Anh Thông Minh, cậu trốn tôi làm gì thế?"
Chân Nguyên Bạch nín thở dựng lỗ tai, Nhan Hạo sững sờ một lúc, lập tức nói: "Thời ca, có phải cậu hiểu nhầm cái gì rồi phải không, tôi chỉ muốn nhờ cậu ấy dạy kèm cho thôi mà."
Khâu Tinh đang xoa tay chuẩn bị xông lên: "Gì cơ?"
Cả nhóm đều tưởng lỗ tai mình có vấn đề gì rồi: "Mày, tìm lớp trưởng của bọn tao để dạy kèm?"
Minh Mạch: "Không phải mày muốn đánh cậu ấy à?"
"Ôi." Nhan Hạo cười tủm tỉm nói: "Hiệu trường trường chúng tôi mở một đại hội đặc biệt để khen ngợi Thời ca, sau đó lại phê bình chúng tôi từ A đến Z một lượt, sau đó chủ nhiệm lớp chúng tôi lại giáo dục tư tưởng một lúc, sau đó tôi cảm thấy... Cải tà quy chính, lãng tử quay đầu cũng ngầu lắm, Thời ca rất lợi hại đó, nổi tiếng đến tận trường số 3 chúng tôi luôn."
Thời Bất Phàm thu tay lại, cười lạnh nói: "Mày muốn cải tà quy chính, lãng tử quay đầu à?"
"Đâu chỉ mình tôi." Nhan Hạo lập tức chỉ vào mấy đàn em đằng sau mình: "Bọn họ cũng muốn, một tiếng kinh người*!"
*Một tiếng tinh người/ Nhất Minh Kinh Nhân (一鸣惊人): Theo nghĩa đen, cụm từ có nghĩa là một âm thanh gây ngạc nhiên cho mọi người. Vì vậy, theo nghĩa bóng, nó đề cập đến việc trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Diệp Liêm ở đằng sau phụt một tiếng bắt đầu cười, "Mày, mày mà một tiếng kinh người à, hahaha mày muốn một tiếng kinh người thì thà về trường đứng lên bục mà học tiếng lợn rống, tao đảm bảo mày có thể một tiếng kinh người liền!"
Mặt Nhan Hạo khó coi: "Sao mày coi thường người khác thế hả?"
Chân Nguyên Bạch nhìn trái nhìn phải, phát hiện Thời Bất Phàm cũng đang cười quái dị, thì vươn tay nhéo hắn một cái, nụ cười của Thời Bất Phàm dừng ngay, "Sao lại véo tôi?"
"Sao các cậu lại cười cậu ấy chứ?"
"Nó không đáng bị thế à?" Minh Mạch không tin nổi nói: "Cậu nhìn nó từ đầu đến chân xem, rồi đến lục phủ ngũ tạng của nó, cả người nó có cái gì liên quan đến một tiếng kinh người không?"
"Dù sao thì." Chân Nguyên Bạch vừa nghe thấy đối phương muốn học tập thì đã buông lỏng cảnh giác: "Muốn học lúc nào cũng là chuyện tốt cả, Thời Bất Phàm có thể thi tốt, bọn họ cũng có thể."
Cậu quay đầu nhìn về phía Nhan Hạo, mặt mày nghiêm túc nói: "Tôi tin các cậu có thể."
"Chỉ cần cậu dạy kèm cho chúng tôi..."
"Cậu ấy không có thời gian dạy thêm chúng mày đâu." Thời Bất Phàm kéo Chân Nguyên Bạch về phía sau, nói: "Chúng mày tự tìm giáo viên dạy thêm đi."
"Thầy Chân à." Nhan Hạo thành khẩn nói: "Giáo viên dạy thêm khác tôi không tin, tôi chỉ tin cậu thôi. Lúc trước Thời ca chỉ thi được trứng ngỗng mà cậu cũng có thể kéo lên được, thì tôi nhất định cũng có thể."
Chân Nguyên Bạch chần chừ nói: "Bình thường cậu thi được bao nhiêu?"
Nhan Hạo lập tức vỗ ngực: "Từ lúc cấp hai đến giờ, tôi chưa từng bị dưới 20 điểm!"
Mấy tên đàn em đằng sau cũng tiếp lời: "Nhan ca của chúng tôi từ trước đến giờ chưa từng bị thứ nhất từ dưới đếm lên."
"Đúng vậy, cậu ấy đều được thứ hai từ dưới đếm lên thôi."
- ------------------
Yiuyt68: Nói thật, edit gần hết truyện rồi nhưng đến lúc đánh tên cũ của Nguyên Nguyên (Chân Thông Minh) tôi vẫn thấy gượng lém:v
Danh sách chương