Edit + Beta: Vịt

Thiệu Văn Phong bán nghiêng người nằm ở bên cạnh Hàn Mạc, gỡ vải chống thấm nước che ở trên vết mổ của cậu xuống nhìn nhìn, vết mổ khép lại không tệ, thịt non màu hồng phấn nhìn đã muốn thò tay sờ sờ.

Ánh mắt dời lên, vị trí bụng có một vết mổ dài đã cùng màu với da, anh thò tay qua sờ sờ, dẫn tới Hàn Mạc sợ ngứa rụt người lại.

"Mạc Mạc......"

"Huh?" Hàn Mạc mơ mơ màng màng bán nhắm mắt đáp một tiếng, động động thân thể dịch dịch về phía bên người nam nhân.

Có chút hơi lạnh.

"Mạc Mạc......" Thiệu Văn Phong lại gọi một tiếng, sáp tới hôn hôn trán cậu.

Hàn Mạc toét miệng cười khẽ, giơ tay lên kéo kéo lỗ tai anh, "Anh đây là đang làm nũng?"

"Ừa, anh đang làm nũng." Nam nhân cười khẽ, giơ tay lên kéo cậu vào trong ngực. Loại cảm giác này thật tốt, có thể ở cùng một chỗ với người mình thích, bên cạnh nắm con trai bọn họ.

Tiểu bảo bối ngủ ngáy không ngừng, thỉnh thoảng động chân mập nhỏ lắc lư cánh tay nhỏ.

Hàn Mạc niết niết bàn chân nhỏ của nhóc, quay đầu nhìn Thiệu Văn Phong, "Bảo bối hình như lớn không ít." Cậu chỉ là mấy ngày không gặp, làm sao cảm thấy con trai cậu lớn hơn.

"Trẻ con lớn nhanh, mau ngủ đi." Thiệu Văn Phong từ phía sau ôm lấy eo cậu, hướng phía trước cọ cọ.

"Ừ...... Em muốn đưa chìa khóa căn nhà kia của em cho Tống Tân Kế, để cho anh ấy trước ở đó." Hàn Mạc ngáp, hít hít mũi.

Thiệu Văn Phong cau mày, suy nghĩ một chút.

"...... Đưa chìa khóa nhà anh cho cậu ta dùng, Tử Ninh ngày kia đi, căn nhà kia của em không phải là không có người ở đồ đạc phải mua sao, chỗ anh để cho cậu ta ở vừa vặn." Đối với hành động Thiệu Tử An ở nhờ chỗ Trương Mạo, Thiệu Văn Phong không hỏi nhiều.

Người sắp 18 tuổi rồi, anh quản quá nhiều ngược lại làm cho đứa nhỏ không thích nói chuyện kia không thoải mái.

Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn, xoay người nằm thẳng cẳng ở đó để cho nam nhân ôm mình, "Tử Ninh đi rồi? Vậy còn Tử An?"

Không phải nói đang đi học sao, làm sao còn tính ở lâu dài.

"Việc học của Tử An đã kết thúc, qua hết năm mới về, Tử Ninh......" Anh thở dài, rốt cục hiểu tại sao cùng là hai em trai, anh vẫn thích Tử An hơn. Thằng nhãi kia thông minh, mặc dù không nhiều lời nhưng không chọc người phiền.

Anh không rõ cha và dì tại sao lại thích Tử Ninh mà không thích Tử An, đối với Tử Ninh Thiệu Văn Phong chỉ có thể bĩu môi, đứa nhỏ kia được nuôi quá yếu ớt.

"Vẫn là chờ Tử Ninh đi rồi hẵng nói, chắc Tống Tân Kế cũng không giải quyết được với nó." Hàn Mạc lắc lắc đầu, ngày mai gọi điện thoại cho Tống Tân Kế bảo y ở khách sạn thêm hai ngày nữa, mặc dù Thiệu Tử Ninh cậu chỉ gặp một lần, nhưng ấn tượng đầu tiên mà đứa nhỏ kia cho cậu đã không tốt.

Thiệu Văn Phong gật gật đầu đáp ứng, dù sao chỉ cần không để cho Tống Tân Kế tới ở nhà của Hàn Mạc là được.

Nói anh hào phóng? Anh đây gọi là ghen tỵ! Mình đều chưa tới ở đâu, dựa vào cái gì tên đàn ông khác vào ở? Hơn nữa, nhà anh bị chiếm, anh có thể càng thêm danh chính ngôn thuận ở chỗ Hàn Mạc cọ giường, còn có thể để cho Hàn Mạc cảm thấy anh rất hào phóng, cách làm một mũi tên trúng hai con chim, anh thích.

Hàn Mạc đương nhiên rõ ràng nam nhân quyết định là vì cái gì, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng cảm thấy rất không tệ.

"Mạc Mạc, sinh thêm bảo bối được không?" Nhỏ giọng ở bên tai cậu lẩm bẩm, nhưng không nhận được đáp lại, nam nhân có chút ngoài ý muốn.

Anh cảm thấy Hàn Mạc nếu nghe thấy lời này, đoán chừng phải cho mình một đấm mới được.

Sáp tới vừa nhìn, Hàn Mạc đã ngủ rồi, hô hấp vững vàng.

Thiệu Văn Phong bật cười, được rồi được rồi, lời vừa nãy của anh cũng bất quá chính là đột nhiên muốn nói, nếu để cho Hàn Mạc hiện tại sinh...... Thôi vậy, chờ thêm chút đi, trước không nói tình cảm của anh và Hàn Mạc còn chưa tới trình độ kia, chỉ cha Hàn cũng có thể một dao thọt chết mình.

Đắp chăn lại, Thiệu Văn Phong nhắm mắt cũng ngủ.

Tống Tân Kế gọi điện thoại cho Tống Tân Nghiệp, hai anh em xa cách nửa năm hẹn ở khách sạn......

Được rồi, còn có Trương Mạo và Thiệu Tử An cũng ở đây.

Thiệu Tử An thích Đại Kim Mao nhà Trương Mạo, cũng thích lúc ở cùng với Trương Mạo, hai người bọn họ chủ nhật trước ở nhà, trên căn bản ngoại trừ sớm tối chào hỏi căn bản một câu cũng không nói, hai người cảm thấy cho dù như vậy cũng rất tốt.

Tống Tân Nghiệp đối với chuyện Thiệu Tử An ở nhà Trương Mạo rất buồn bực, cho nên làm ầm ĩ, rốt cục tối hôm qua, mang theo bao lớn bao nhỏ vào ở, còn mặt dày ở cùng một phòng với Trương Mạo.

Tống Tân Nghiệp lúc nhìn thấy anh hắn thiếu chút nữa không dám nhận, làm sao sẽ gầy nhiều vậy chứ, hơn nữa tóc cũng dài rồi, anh ấy cư nhiên cũng không cắt, còn dùng một sợi dây nịt túm đuôi nhỏ buộc ở sau ót.

"Anh?" Hắn sáp tới kêu một tiếng, Tống Tân Kế đang ngẩn người chớp chớp mắt quay đầu nhìn hắn, không hiểu nghiêng đầu.

"Sao thế?"

"...... Anh còn hỏi em sao thế? Anh có thể đừng một nửa thời gian một bữa cơm đều ở đó ngẩn người hay không? Em vừa nãy hỏi anh sao về sớm vậy." Tống Tân Nghiệp sắp phát điên, hắn chính là tính tình nóng nảy, nếu không phải lúc tới Trương Mạo từng dặn dò đừng để y kích động, hắn hiện tại cũng đã vỗ bàn hét lớn.

"Ừ...... Học xong hết rồi đương nhiên về, nếu không đi đâu?" Tống Tân Kế mím môi, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ nam nhân kia. Y hít sâu một cái nhắm mắt lại, muốn đem dáng vẻ nam nhân từ trong đầu đuổi ra.

Tống Tân Nghiệp cau mày, rõ ràng cảm thấy có chuyện gì không đúng, há hốc mồm còn chưa hỏi ra, đã bị Trương Mạo ở dưới gầm bàn đạp một cước.

Biểu tình Tống Tân Kế rõ ràng như vậy, bộ dáng thay đổi nhiều như vậy, rõ ràng chính là bị tình cảm cản trở mới sẽ như thế. Nếu lúc này truy hỏi, đoán chừng bữa cơm này đừng ăn nữa.

Thiệu Tử An chậm rãi ăn cơm, cũng không nói chuyện, ở chỗ đó nhét vào trong miệng ăn, ăn no lau lau miệng đứng lên, nhìn Trương Mạo, "Em về đây."

Trương Mạo gật gật đầu, đưa chìa khóa xe cho nó, "Cậu lái xe tôi về đi, dẫn Tiểu Kim ra ngoài đi dạo."

"Vâng, các anh từ từ ăn, bái bai." Khoát khoát tay với 3 người, Thiệu Tử An cầm lấy chìa khóa xe xoay người rời đi.

Tống Tân Kế khơi lông mày, nhìn bóng lưng Thiệu Tử An quay đầu cười hỏi: "Bạn nhỏ của mày?"

Trương Mạo hiểu ý tứ của y, lật mắt trắng, "Mày nghĩ nhiều rồi, đó là em trai của Thiệu Văn Phong, chỉ là ở tạm nhà tao một đoạn thời gian."

"Tao thấy nó rất thích mày đấy?" Tống Tân Kế thẳng vai, từ trong túi quần lấy ra điện thoại vẫn rung ong ong không ngừng nhìn một cái, sau đó mặt không biểu tình đặt ở một bên.

Trương Mạo khiêu mi nhìn, mím môi, "Có phải hay không...... Huh?"

Tống Tân Kế ừ một tiếng, bĩu môi.

Ngược lại Tống Tân Nghiệp, cánh tay nhấc lên liền cầm điện thoại tới, sau đó nhận, Tống Tân Kế tốc độ nhanh căn bản không có thời gian ngăn chặn.

"Anh ngược lại dám nghe điện thoại rồi." Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh lạnh lẽo, Tống Tân Nghiệp sửng sốt, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

"Anh là ai? Tìm ai?" Hắn không phải tên ngu, từ vừa nãy ngồi xuống ăn cơm tới bây giờ, điện thoại của Tống Tân Kế cũng chưa từng ngừng lại tiếng ong ong, hiện tại nhận điện thoại còn là một nam nhân, lại phối hợp với dáng vẻ tiều tụy của anh hắn, cái gì cũng nói rõ.

Tần Thụy sửng sốt, sắc mặt âm lãnh.

"Tống Tân Kế đâu."

"Anh gọi sai số rồi, tôi không quen Tống Tân Kế nào cả." Cạch một cái tắt điện thoại, Tống Tân Nghiệp xụ mặt nhìn nhìn ghi chép trò chuyện, bên trong căn bản toàn là cuộc gọi nhỡ của nam nhân tên Tần Thụy gọi tới.

"Tần Thụy...... Tần Thụy?!" Ban đầu còn chưa kịp phản ứng, hiện tại một cái nghĩ tới, Tống Tân Nghiệp hai mắt trợn tròn, khiếp sợ rống lên một cái.

Tống Tân Kế ảo não giơ tay lên lau mặt, y làm sao quên mất, nếu là bạn học của Hàn Mạc, vậy cũng là bạn học của em trai y, nhất định là quen biết.

"Sao anh có quan hệ với cậu ta?" Cơm cũng không ăn, quơ quơ điện thoại, xụ mặt.

"Ặc...... Chính là bạn bè bình thường." Tống Tân Kế gượng cười đưa tay lấy điện thoại, kết quả bị Tống Tân Nghiệp né tránh, "Thật đấy, bạn bè bình thường."

"Bạn bè nhà ai sẽ 24 tiếng gọi điện thoại? Anh nói thật với em được không?"

Tống Tân Kế mím môi không nói chuyện, y không biết nói thế nào.

Chả lẽ phải nói với em trai, chuyện của y và Tần Thụy? Nói đùa gì thế, y không nói ra được.

Trương Mạo liếc nhìn Tống Tân Kế, quay đầu nhìn về phía Tống Tân Nghiệp, khiêu mi, "Ăn no rồi? Vậy về nhà."

Hắn có thể nhìn ra khó xử của Tống Tân Kế, đôi khi việc riêng tư không thể chia sẻ với người khác, cho dù người kia là em trai ruột cũng vậy.

"Tao...... Ưm......" Mở miệng, Tống Tân Kế lời còn chưa nói ra khỏi đột nhiên có loại cảm giác buồn nôn, y một cái che miệng lại, "Ưm......" Buồn nôn thứ hai đánh tới, y đứng dậy tới phòng vệ sinh.

Mí mắt Trương Mạo nhảy một cái, nhìn Tống Tân Nghiệp ra hiệu hắn đừng động mình tới đó.

Trong phòng vệ sinh, Tống Tân Kế mở vòi nước ào ào xả nước, mình chống ở đó nôn khan không ngừng.

"Mày mang thai rồi." Trương Mạo cầm khăn giấy đưa cho y, mặt không biểu tình nói bốn chữ.

Mím môi, Tống Tân Kế nhận lấy khăn giấy lau lau, ngẩng đầu từ trong gương nhìn Trương Mạo, y cười khổ, "Ừ, mày nói đúng rồi."

Hai hôm nay vẫn ăn không vào, còn thích ngủ, lúc này buồn nôn, thân là bác sĩ sản khoa, nếu y không rõ ràng cái này đại biểu điều gì vậy công việc của y vô dụng rồi.

Y mang thai, nói ít cũng đã thời gian 1 tháng.

Trương Mạo nhìn y cau mày, "Có phải của Tần Thụy kia?"

"Ừ." Gật đầu một cái, Tống Tân Kế giơ tay lên nhu nhu dạ dày khó chịu. Y đã sớm ý thức được điểm này, tên Tần Thụy kia không thích đeo bao, lần nào cũng muốn bắn vào bên trong, cho dù tỷ lệ nam nhân mang thai không lớn, nhưng dựa theo tần số bình quân mỗi ngày một lần mà tính toán, y không mang thai thì thật có lỗi với cố gắng cày cấy như vậy của Tần Thụy.

Trương Mạo cau mày, đưa tay kéo y, "Trước ra ngoài lại nói."

Hai người trở lại bên bàn ăn, nhìn thấy Tống Tân Nghiệp cầm lấy điện thoại đang hủy thẻ SIM, Trương Mạo không hiểu đi tới vỗ vai hắn, "Cậu làm gì?"

"Vừa nãy Tần Thụy lại gọi tới, khiến tôi chửi một trận, dù sao tôi cũng nói sim này đã thay người dùng rồi, vậy thì vừa vặn, anh ngày mai anh đi làm sim mới đi, không thì em làm cho anh cũng được." Ở trước mặt Tống Tân Kế ném thẻ sim tới trong chén rượu bên cạnh.

Co rút khóe miệng, Tống Tân Kế gật gật đầu, cảm thấy hắn làm như vậy cũng không tệ.

Mình đã quyết định về đây, vậy thì đại biểu y không muốn tiếp tục có liên hệ gì với Tần Thụy nữa, mặc dù gần đây điện thoại của Tần Thụy mỗi ngày đều sẽ liên tục gọi tới, nhưng y chưa từng nhận nghe.

"Ngày mai......" Trương Mạo nhìn Tống Tân Nghiệp, nuốt lời trở lại.

"Tao biết phải làm gì, không cần lo lắng." Tống Tân Kế mím môi cười, lắc lắc đầu.

Hắn biết y phải tới bệnh viện làm kiểm tra, cũng biết, y sẽ giữ lại đứa nhỏ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện