Thật ra thì cũng buồn cười.

Kelvin cậu trước giờ được bao nhiêu em thỏ nhỏ trắng trắng thơm thơm dùng đôi môi ngọt ngào đút từng miếng thức ăn cho cậu, đôi khi là từ hàm răng ngọc ngà đều tăm tắp mà mút chút rượu nhả xuống khuôn miệng này. Ai cũng đều thực sự vui vẻ mà làm, còn coi đó chính là chút tình thú đáng phải thử.

Thế nhưng gương mặt lạnh nhạt, ghìm một đống tâm tư trong lòng kia, là cái gì?

Những miếng thịt nhỏ cùng rau xanh khi đưa đến bên miệng cậu chính là đang muốn dùng sức mà đút cho nhanh.

Quá không cam tâm tình nguyện rồi.

Thế nhưng, ha ha.

Thú vị lại càng thú vị.

Trêu chọc một chú mèo hoang, đương nhiên phần nào cũng đều vui hơn là vuốt lông một chút mèo nhà rồi.

Trên đĩa đã sạch sẽ, cuối cùng kẻ nào đó cũng thỏa mãn mà ợ một hơi.

=========

Đúng 14h cuối cùng chiếc xe cũng xuất phát.

Hiển nhiên là tới trễ 30 phút, thế nhưng cũng đã là cả một sự kỳ công đến tuyệt hảo.

Tới nơi, vừa thấy bác Phó đã chờ sẵn, Gia Huy đã vội vàng nhận lỗi:

- Cháu xin lỗi đã để bác phải chờ.

Ấy vậy mà ngoài sức tưởng tượng, bác Phó lại cười tươi như hoa:

- Gia Huy cháu giỏi đó. Trễ có 30 phút.

- ???!!!

- Bình thường, bác nghĩ nó còn chả thèm đến cơ.

- ???!!!!

Gia Huy nhớ lại một màn đút thịt bò trưa nay, thực có cảm xúc câm nín không nói thành lời.

Cậu bắt đầu hiểu,vì sao nhà họ Phạm lại có thể trả cậu mức lương cao đến như vậy. Còn có thể chắc nịch mà hứa rằng, sẽ để ý bệnh tình của con trai cậu.

Tất cả trên đời, đều có giá của nó.

========

Kelvin ngồi chính giữa,

Một bên là bác Phó, một bên là Gia Huy.

Như thế này,

Chiếc ghế hình như bị nghiêng, ai cũng nhìn thấy rõ ràng là thân hình mét tám kia bị lệch hẳn sang một bên.

Vừa họp còn vừa bấm điện thoại tành tạch.

Ai nói gì, mặc,

Phát biểu gì, ừ, cứ thế đi.

Chán chán thì uống nước, và ngáp.

Đó là tất cả những gì thu được sau cuộc họp.

Vị trưởng phòng kinh doanh- Trần An - buồn bã lắc đầu. Tai nghe không bằng mắt thấy, quả thực là ăn hại trên cả ăn hại, thậm chí bản kế hoạch phát triển bán, doanh số của công ty, các mặt hàng vân vân đều đã được chuẩn bị tỉ mỉ lại bị hắn ném sang một bên, đọc cũng chả thèm đọc.

Công ty thì mới thành lập chẳng được bao lâu. Rước về cái thứ giám đốc này, lập tức có cảm hứng muốn nộp đơn xin thôi việc.

Tan họp, trong khi Kelvin chán ngán bị ông Phó ép lên trên phòng Giám Đốc chỉ chỗ, lại hỏi có độc một câu:

- Đã chuẩn bị cho con phòng nghỉ riêng chưa?

Vì sợ cậu không muốn đến công ty, thế nên phòng giám đốc ngoài khu ngoài làm việc, còn có một phòng nghỉ ngơi riêng, bồn tắm rộng rãi, tivi kết nối K+ và đủ thứ tạp chí và đồ ăn linh tinh.

Gia Huy sau cuộc họp cố tình tìm tới, vừa nhìn thấy Trần An liền đưa tay ra:

- Chào anh. Tôi là Gia Huy.

- Chào Phó giám đốc.

Nhìn gương mặt Trần An không tươi tỉnh cho lắm, Gia Huy bèn mời vào phòng mình một chút.

Có thể thấy, công ty mới thành lập được một năm, các bộ phận trưởng phòng phó phòng đều đã được sắp xếp, nhưng thông qua cuộc họp này thì Gia Huy nhận rõ ràng rằng, người hiện tại đang là đầu tàu, không sai - chính là người này.

- Tôi đã xem qua bản báo cáo sơ lược của công ty. Thực sự làm rất tốt.

- Vâng.

- Kelvin là giám đốc, tuy nhiên, cậu ấy còn trẻ, mọi việc có thể cũng không khác trước đây là mấy, thực rất cần sự giúp đỡ của anh.

Nghe, đều có thể hiểu ý. Trần An nở ra một nụ cười khách khí:

- Vậy sau này, mong anh giúp đỡ.

- Vâng, đương nhiên rồi.

Sau đó, hai người còn trao đổi thêm khá nhiều điều, thậm chí đến khi về, Gia Huy còn ôm theo một xấp dày tài liệu.

Niềm vui của một người đàn ông, không gì khác đó chính là theo đuổi đam mê và sự nghiệp của chính mình. Trần An và anh thực sự có rất nhiều điểm tương đồng, phân tích lại hợp ý nhau. Trên đuôi mắt là chút hi vọng mập mờ xuất hiện.

Chí ít, vẫn thực sự là làm việc.

Là một công việc có tên, có tuổi.

Chỉ có điều... nhìn tên công tử cao lớn kia nằm thẳng cẳng trên chiếc giường phòng nghỉ, gọi tới ba bốn lần vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh.

Gia Huy vẫn thực có chút bất đắc dĩ.

============

Một thời gian sau.

- Cái gì khoai với sắn?

Kelvin làu bàu, quăng xấp báo cáo sang một bên, phút chốc giấy tờ bay tung tóe.

Đêm hôm qua đi vũ trường, nhảy nhót một chập mệt muốn rụng cả người, vậy mà mới 10h sáng, Gia Huy đã đúng chuẩn đứng đầu giường cậu thao thao bất tuyệt cái gì mà hôm nay có một đơn hàng về khoai tím cần xuất đi, mong cậu xem xét lại và ký tên lên hợp đồng.

Cậu ung cả tai, vừa ngóc dậy đã thấy một xấp giấy được đưa tới liền hất tay quăng thẳng:

- Làm cái gì?

- Cút ra ngoài!

Từ khi lên làm Giám Đốc, Kelvin chưa từng tới công ty một ngày nào, cả ngày thả người hết từ quán nhậu tới quán bar, về đến nhà gần như đều trong trạng thái say bí tỉ.

Gia Huy cũng vì đơn hàng hơi gấp, bên phía đối tác Nhật Bản muốn nhanh chóng đưa sang trước 1 tấn để thử thị trường, vừa đi theo quan sát Kelvin, vừa vội vã xử lý việc tại công ty. Giờ đây thực sự cũng đã thấm mệt.

Gia Huy nhìn những tờ giấy bay phủ đầy dưới đất,

Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên.

Trước, thì vì cậu ta vừa về nước, lại cũng không nghĩ là nát tới tả tơi như thế. Nên Gia Huy cậu vẫn còn cười cười với bác Phó mà nói rằng vẫn còn ổn.

Thế nhưng giờ phút này, thì không.

Hợp đồng nội trong sáng nay phải fax đi gấp, nếu không thì không chỉ đơn giản là chuyện 1 tấn khoai lang.

Xoạt.

Kelvin còn chưa kịp cảm nhận hơi lạnh từ chiếc chăn vừa bị tốc khỏi người, đã bị một bàn tay nhỏ mà tràn đầy sức tóm bật dậy,

- A... anh...

Vì còn hơi men chưa tan, lại bị bất ngờ đến hoảng, Kelvin như thế mà cũng không nghĩ cả một thân hình trên mét 8 của mình lại dễ dàng bị đôi cánh tay xem có vẻ gầy kia lôi thẳng vào nhà tắm. Ấn xuống.

- Rào.. rào...

Gia Huy đương nhiên bật mức nước mạnh nhất, trên gương mặt lạnh ngoài hàm răng cắn chặt khiến chút xương hàm hơi ghềnh lên má, thực sự không thể tin trong lòng anh có bao nhiêu giận dữ.

Kelvin bị nước tạt thẳng vào mặt, vội vàng lắc đầu tránh khỏi,

Gia Huy không nhân nhượng, đưa tay túm lấy chiếc vòi sen, nhằm thẳng mặt cậu, xối.

- Á... Anh điên hả....?

- Gia Huy!

- Anh dám làm thế?!

- Khụ!

Vì há miệng ra mắng, mà cả miệng đều là nước, khiến Kelvin phải ho sặc lên một tiếng, còn chưa kịp bắt lại đối phương, bóng lưng mảnh dẻ kia đã vừa xoay đi vừa nhả ra một câu bình thản:

- Mời cậu tắm xong thì ra ký hợp đồng.

Kelvin vuốt một mặt đầy là nước..

Rượu đương nhiên đã tan đi không ít,

Gia Huy, anh được lắm.

========

Nhậu, cũng không hẳn là nhậu,

Đi bar cũng không hẳn là đi bar.

Nhìn người ta chơi đấy, nhưng cũng chưa chắc đã hoàn toàn là chơi.

Thế nhưng Gia Huy chán ghét tới mức theo cậu tới mấy chỗ nhấp nháy xanh đỏ đó lại chỉ có đứng ngoài, canh giờ nếu quá trễ sẽ tìm cách nói mấy câu nhạt nhẽo để kéo cậu về.

Như thế cũng tốt thôi, dẫu gì cậu cũng không muốn Gia Huy nhúng tay quá sâu vào cuộc sống của mình, nhất lại là một cuộc sống khác.

Đơn giản vì, hiện tại bây giờ Gia Huy chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài, một kẻ đi đường thấy thú vị thì chọc trêu vài câu, không hơn không kém.

Với cậu một chữ tình ấy, với một chữ tin tưởng nhau. Bây giờ vốn dĩ không tồn tại.

Kelvin và Đỗ Bằng đều có vài phần trong một chuỗi các quán bar mà Trọng đinh đang đứng ra nắm giữ. Cậu rất giàu có, ai cũng biết điều này. Thế nhưng người ta lại chỉ đương nhiên nghĩ rằng, cậu giàu vì bố cậu giàu mà thôi. Nhưng tiền bao nhiêu cho đủ, nếu chẳng có một xu thực sự là của mình?

Cổ phần trong nhà họ Phạm, bà nội cậu hiện tại nắm giữ là 78%. Trong đó có 25% của Đỗ LyNa, và 25% của cậu.

Nếu như cổ phần trong tay bà cậu hoặc cậu bị lấy đi. Cả sản nghiệp kia lập tức rơi vào tay nhà họ Đỗ.

Đỗ Chính, chú ruột của Đỗ Bằng cũng đang chiếm 12%.

Còn lại chính là chia lẻ.

Vì thế, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, thế lực cạnh tranh ngầm này chưa một khi nào công khai, nhưng đều là nguy cơ có thực.

Mẹ cậu chưa khi nào nhắc tới việc cổ phần hay tiền bạc gì đó. Nhưng những bằng chứng mà Đỗ Bằng đưa ra cho cậu, việc hợp tác giữa bà và Đỗ Chính, nhằm " đổi tên " tập đoàn Phạm K là có thật.

Vì sao Đỗ Bằng phải liên kết với cậu?

Cha của Đỗ Bằng là con trai trưởng, xét về tình về lý thì Đỗ Bằng đương nhiên sẽ là " người thừa kế " hợp pháp của nhà họ Đỗ. Thế nhưng Đỗ Chính lại một tay che trời, vượt qua người anh ruột của mình, hoàn toàn nắm trong tay hầu hết các hạng mục quan trọng, hất cẳng anh trai mình xuống làm một chân phó tổng có tiếng mà không có miếng.

Nhiều năm phấn đấu, cộng thêm cả phần thừa kế có sẵn, Đỗ Bằng hiện cũng chỉ có 32% cổ phần, vậy nhưng chính là một cái gai cực kỳ khó chịu trong mắt người chú ruột, khiến Đỗ Chính đã không an lòng mà tìm mọi cách tống cổ cậu sang nước ngoài nhận một chi nhánh đã sắp giãy chết bên đó sống qua ngày.

Nếu để Đỗ Chính thâu tóm Phạm K, việc lập tức đá Đỗ Bằng ra khỏi công ty, hoàn toàn nằm trong khả năng của ông ta.

Chuyện cuộc đời này, hễ không phải người trong cuộc thì thực khó mà hiểu hết đến chân tướng.

Và vì cái gì, người mẹ kia của cậu lại coi như bỏ qua sự tồn tại của cậu, để mà thậm chí còn nuôi thứ âm mưu đáng sợ như lật đổ Phạm K?

Phạm K, vốn định sẵn là của cậu, và nếu thực sự điều đó xảy ra, bà với tư cách một người mẹ, phải vui sướng và hào hứng lắm chứ?

Vậy mà cậu lại nhận ra rằng, vào ngày mẹ mình trở về Việt Nam, khi nghịch ngợm chạy vòng qua nhà kho, lại nghe được đoạn hội thoại kia. Như từng nhát dao găm ghim lên trái tim non nớt của cậu:

- Giờ nó mới 12, độ tuổi này muốn hư hỏng đều rất dễ, chỉ cần cho nó thật nhiều tiền, quây lại vài ba lũ lưu manh là được.

- Ha ha, vâng, em biết. Anh không cần phải lo. Em là mẹ nó, em có cách.

12 tuổi, tuổi với bao người còn chưa biết gì đến một chút bụi của cuộc đời. Vậy mà cậu đã nếm đủ.

Tìm người duy nhất cậu tin cậy – bác Phó, kể lại câu chuyện điên rồ này.

Bác ấy không ngạc nhiên mà chỉ vuốt tóc cậu mà rằng: một đôi khi vẻ ngoài không nói lên điều gì cả.

Một người thầy như thế, một người ông, người cha như thế, Kelvin cậu lúc 12 tuổi ấy đã chắc chắn được rằng.

Các người muốn tôi hư hỏng?

Được. Vậy tôi sẽ hư hỏng cho các người xem.

Rất tiếc,

Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

===========//=============
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện