A Bạch: "Thời cơ chưa tới, bây giờ nói cho công tử cũng không muộn."

Ngô Bình: "Có phải là nếu ta cưới họ thì sẽ đạt được quyền uy tối cao không? Quyền uy tối cao là gì?"

A Bạch: "Đúng vậy, công tử. Quyền uy tối cao cao hơn tất cả quyền uy, có thể xóa bỏ quyền uy của đối phương, hoặc chuyển giao một quyền uy nào đó cho người khác."

Ngô Bình kinh ngạc: "Có thể tước đoạt quyền uy của người khác!"

A Bạch: "Đúng vậy công tử, đây là quyền uy tối cao."

Ngô Bình gật đầu, sau đó đến gặp mấy người phụ nữ Thần Nguyệt, Lăng Nhược Lan và Liễu Mị để bàn chuyện kết hôn. Mười mỹ nhân đều đồng ý với việc kết hôn nên Ngô Bình đã ấn định ngày cưới vào ba ngày sau.

Chuyện hôn nhân của Đông Huyền Đại Đế không phải là chuyện nhỏ, toàn thể Nhân tộc đều bận rộn, các quan văn võ trong triều coi việc chuẩn bị cho buổi lễ này là ưu tiên hàng đầu.

Ngô Bình cũng rất coi trọng việc này, đích thân chuẩn bị hiện trường hôn lễ.

Vào ngày đầu tiên của hôn lễ, một cổng tháp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời đêm của đại lục Thánh Cổ, tỏa ra vô lượng ánh sáng thần thánh. Cổng tháp rất lớn, trên đó khắc đủ loại chữ thần bí, phía sau cổng tháp mơ hồ nhìn thấy một thế giới rộng lớn! Nhìn thấy cổng tháp xuất hiện, vô số Cổ Thánh lộ ra vẻ mặt chấn động, đồng thanh kêu lên: "Thánh Môn cuối cùng đã xuất hiện!"

Ngô Bình đang thử quần áo, đột nhiên cảm giác được cái gì đó. Anh bước ra khỏi đại điện và nhìn thấy cổng tháp khổng lồ không tầm thường kia.

Tu Thanh lập tuc xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, co ta nhìn về phía canh cổng nói: "Đây là Thánh Môn!"

Trong lòng Ngô Bình rục rịch: "Thánh Môn, một trong các tông môn của kỷ nguyên?"

Tử Thanh: "Hệ thống tu hành của đại lục Thánh Cổ có nguồn gốc từ Thánh Môn. Sau khi ngủ lâu như vậy, các tu sĩ của Thánh Môn cuối cùng cũng ra ngoài."

Ngô Bình: "Thánh Môn và Thiên Đạo Môn giống nhau, bên trong đều có cường giả kỷ nguyên."

Tử Thanh: "Ta và ngươi đều là Thánh Hoàng, nhưng nếu muốn trở thành Thánh Hoàng chân chính thì phải được Thánh Môn công nhận."

Ngô Bình cười lạnh: “Thiên hạ này là do chúng ta chinh phục, còn cần người khác thừa nhận sao?"

Tử Thanh: "Chúng ta sẽ sớm biết được thái độ của Thánh Môn."

Lúc này, hàng trăm tia sáng bay ra khỏi cổng tháp kia và đáp xuống khắp nơi của đại lục Thánh Cổ, trong đó có mấy tia sáng đã đáp xuống Huyền Kinh.

Tại Huyền Kinh, một khu phố cách hoàng cung không xa, một thanh niên đột nhiên xuất hiện, theo sau hắn là hai người hầu. Người này có khuôn mặt tuấn tú, lông mày rậm, đôi mắt dài, mặc một bộ đồ đỏ, vừa đi vừa cười nói: "Ta ở trong đó lâu như vậy, chán chết được, vẫn là nhan gian thu vị hơn."

Sau đó hắn nhìn thấy đường phố được trang trí rực rỡ, trông rất nhộn nhịp, người dân cũng tươi cười ra mặt và rất vui vẻ. Một số tửu lầu thậm chí còn cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí, một số cửa hàng còn tặng những món quà nhỏ miễn phí cho người qua đường, vui vẻ yên bình.

Anh hơi nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?"

Người đàn ông nói: "Ta nghe nói ngươi sẽ cưới mười một người vợ một lúc, ta rất ghen tị nên muốn đến để chiếm lấy vị trí của ngươi."

Nói xong hắn đưa tay lau lên mặt, toàn thân biến thành bộ dáng của Ngô Bình.

Ngô Bình nheo mắt lại: "Ngươi rất can đảm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện