Sở Lưu Liên đi vài bước tới, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Sở Lưu Nguyệt. Trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, đứng cả nửa ngày không nói câu nào, mãi sau mới trầm giọng nói:
- Nguyệt nhi, tỷ tỷ đối đãi với muội không tốt sao? Vì sao muội nhất định phải đối phó mẫu thân? Có cái gì muội có thể nói với tỷ tỷ nha.
Sở Lưu Nguyệt có loại xúc động muốn trợn trắng mắt, đến lúc này rồi mà Sở Lưu Liên vẫn còn muốn diễn? Mặt cũng xé rách rồi, diễn nữa có tác dụng gì sao? Nàng ta quả thật hợp với hình tượng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Rõ ràng là chuyện xấu gì cũng làm rồi, hại chết cả Sở Lưu Nguyệt đời trước, giờ lại dùng vẻ mặt đáng thương tới tìm nàng? Dù vậy trong lòng Sở Lưu Nguyệt biết rõ Sở Lưu Liên này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Vì vậy nàng phải cẩn thận một chút, không thể chủ quan được.
- Tỷ tỷ nói gì vậy, sao muội nghe không hiểu lời tỷ nói? Trước nay tỷ tỷ vẫn đối đãi với muội rất tốt, làm sao muội có thể không biết được? Muội tuyệt sẽ không làm chuyện gì không tốt. Về phần mẫu thân, muội muốn nói một câu thế này, cách làm của mẫu thân quả thật có chỗ không chu đáo. Để mẫu thân vào từ đường sám hối cũng là vì muốn tốt cho người, để tránh ngày sau lại làm ra chuyện... bất trung với Sở gia nữa.
Câu nói cuối của Sở Lưu Nguyệt khiến Sở Lưu Liên cắn chặt răng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Tất nhiên Sở Lưu Nguyệt biết giờ nàng ta đang tức giận nhưng nàng giả vờ như không biết, còn làm vẻ mặt quan tâm hối thúc Thủy Tiên bên cạnh Sở Lưu Liên:
- Thủy Tiên, ngươi làm người hầu thế nào đây? Thân thể đại tỷ không tốt, ngươi không biết à? Làm một nô tài cũng không xong, xem ra là muốn bị đuổi ra khỏi Sở gia rồi.
Thủy Tiên là thị nữ của Sở Lưu Liên, bình thường Sở Lưu Liên cũng không nỡ nặng lời với nàng. Nhưng bây giờ lại bị Sở Lưu Nguyệt trách móc, trong lòng nàng lập tức uất ức muốn chảy nước mắt.
- Tiểu thư.
Đôi mắt của Sở Lưu Liên như muốn bốc lửa nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn không thể nổi giận. Bởi vì nếu nàng nóng giận , chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ người ngoài sẽ cho rằng nàng cố ý gây sự. Vì chuyện của mẫu thân mà giận lây sang Sở Lưu Nguyệt nên mới làm loạn lên như vậy.
Sở Lưu Liên hiểu được việc này nên mặc dù giận muốn điên nhưng vẫn phải nhịn xuống, còn phải tự dạy bảo người hầu của mình:
- Không nghe thấy Nhị tiểu thư nói gì sao? Còn không đỡ ta trở về?
- Vâng, tiểu thư.
Thủy Tiên chịu đựng uất ức vươn tay đỡ tiểu thư trở về. Vốn là lúc trước tiểu thư còn rất tức giận muốn ở lại chờ gặp Nhị tiểu thư, muốn nhìn xem rốt cuộc Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, sao lại không giống với lúc trước. Nhưng không ngờ tới gặp Nhị tiểu thư càng khiến mình thêm tức giận.
Ba chủ tớ quay trở lại Liên Viện, đợi đến lúc đi xa một chút Thủy Tiên nhịn không được tức giận mắng:
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư thật quá đáng, đâu đâu cũng dùng lời nói để chèn ép tiểu thư. Bây giờ tiểu thư mới là chủ nhân chính thức của Sở phủ, nàng ta là cái thá gì chứ?
Lời của Thủy Tiên vừa nói xong, sắc mặt Sở Lưu Liên thay đổi ngay lập tức. Nàng trợn mắt nhìn Thủy Tiên sau đó giận dữ mắng:
- Câm miệng, sau này phải thông minh ra một chút, nói cái gì cũng phải cân nhắc, phải chú ý trước sau. Ngươi đã quên mẫu thân phải vào từ đường như thế nào sao?
Thủy Tiên sững sờ nhớđến việc phu nhân phải vào từ đường, sau đó lập tức ngậm miệng đỡ Sở Lưu Liên về Liên Viện. Nhưng chốc lát sau nàng vẫn không cam lòng mở miệng:
- Chẳng lẽ sau này Sở phủ thật sự thay đổi, ai cũng không thể trêu chọc Sở Lưu Nguyệt.
- Ta sẽ không để nó trải qua những ngày thoải mái, chỉ cóđiều khi làm việc phải dùng một chút thủ đoạn.
Sở Lưu Liên cay độc nói, trong mắt tràn ra tia sáng lạnh dưới màn đêm khiến người ta phải sợ hãi.
Bên kia, Sở Lưu Nguyệt đi thẳng về Đào Viện.
Đợi đến khi đi đến chỗ không người Thạch Lựu mới lo lắng mở miệng:
- Tiểu thư, bây giờ Đại tiểu thư là người quản gia, tiểu thư phải cẩn thận một chút, so với phu nhân Đại tiểu thư còn khôn khéo hơn đó ạ.
- Điều này ta biết, sở dĩ đêm nay ta nói như vậy chính là muốn ép nàng ta hành động. Khi Sở Lưu Liên hành động thì ta sẽ có biện pháp đối phó, nàng ta mà không động thì ta lại không có cách nào ra tay.
Sở Lưu Nguyệt cười nhạt. Diệp Thị vào từ đường rồi, trong thời gian ngắn tới không thể uy hiếp nàng. Vậy nên bây giờ người nàng phải đối phó chính là Sở Lưu Liên.
Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng đã nói sẽ thay Sở Lưu Nguyệt đời trước báo thù nên nhất định sẽ báo thù cho nàng. Sở Lưu Liên có can đảm giả bệnh, lại khiến cho Lưu Nguyệt đời trước gả thay, còn hại nàng ấy mất đi tính mạng một cách vô ích, vậy thì Sở Lưu Liên phải nhận lấy sự trừng phạt của nàng.
- Chúng ta trở về thôi.
Hai chủ tớ vừa nói chuyện vừa trở về Đào Viện.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Sở Lưu Nguyệt rời giường sớm, trong lòng nàng vẫn nhớ việc nhờ Yên Tranh dạy luyện công. Chỉ là khi đến sau viện nàng không thấy Yến Tranh, nàng luyện công trước một lúc cũng không thấy Yến Tranh đến.
Sở Lưu Nguyệt không khỏi có chút thất vọng. Không phải Yến Tranh đã quên rồi chứ? Với tính cách của hắn cũng có khả năng này, nghĩ đến đây trong lòng Sở Lưu Nguyệt không khỏi bất mãn.
- Yến Tranh chết tiệt, dám lừa ta, còn nói coi ta là bạn, nói lời mà không giữ lời.
Sở Lưu Nguyệt vừa mới nói xong đã nghe có tiếng người cười khì khì, cùng với tiếng cười là một cái bóng như chim đại bàng bay vượt qua tường viện, rơi xuống trước mặt Sở Lưu Nguyệt.
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Yên Tranh, người vừa mới bị nàng mắng. Hai tay Yến Tranh khoanh trước ngực, mày rậm nhướng lên, trong đôi đồng tử đen nhánh tràn đầy sự bất mãn, miệng càng không vui nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta nha. Sau này không được nghi ngờ ta, nếu ta đã nói sẽ dạy ngươi thì nhất định sẽ dạy, làm bạn thì phải không được nghi ngờ ta, biết không?
Sở Lưu Nguyệt thấy Yến Tranh đã sớm vui mừng, đâu quản hắn nói vớ vẩn gì, liên tục gật đầu:
- Biết rồi, ta sai rồi, không phải ngươi muốn dạy ta luyện võ sao? Bây giờ bắt đầu được chưa?
Yến Tranh gật đầu nhưng như chợt nhớ ra chuyện gì, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm, lạnh lùng, quanh thân dâng lên một tầng khí lạnh. Một Yến Tranh như vậy làm Sở Lưu Nguyệt nhận thức rõ được hắn tuyệt không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Lưu Nguyệt quan tâm hỏi, Yến Tranh nhìn ra phía ngoài viện:
- Biết vì sao ta đến muộn không? Bởi vì ta giải quyết hai người, không ngờ tới có người theo dõi cái viện nhỏ của ngươi, không biết đến tột cùng là người thế nào?
Yến Tranh vừa nói Sở Lưu Nguyệt ngay lập tức nghi ngờ lão Quốc Công Sở Đàn Niên. Khóe môi kéo lên nụ cười lạnh, nói thẳng:
- Nếu ta đoán không sai thì người theo dõi viện của ta chính là người do ông nội ta phái tới.
- Vì sao?
Yến Tranh nghe thấy ông nội của Sở Lưu Nguyệt thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn Sở Lưu nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt cười nhàn nhã:
- Còn có thể vì chuyện gì? Chuyện hôm qua Diệp thị mời Trương chân nhân vào phủ không phải ta nhờ ngươi lan truyền ra ngoài sao? Ông nội nghi ngờ có người sai khiến sau lưng ta, ông còn hoài nghi có người lợi dụng ta đối phó Sở Quốc Công phủ. Mặc dù đến cuối cùng ông không truy cứu nhưng vẫn cử người đến theo dõi viện của ta.
Sở Lưu Nguyệt mang những chuyện đã trải qua nói ra, cuối cùng Yến Tranh cũng hiểu ra, trên ngũ quan anh tuấn hiện lên vẻ cảm thông với Sở Lưu Nguyệt, còn duỗi tay vuốt vuốt tóc nàng:
- Tiểu Nguyệt Nhi đáng thương, sao ngươi lại xui xẻo như vậy? Sinh ra trong một gia đình như vậy khó trách ngươi nếm nhiều khổ cực như vậy. Nhưng sau này có ta giúp ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi nữa.
Nghe thấy lời nói của Yến Tranh trong lòng Sở Lưu Nguyệt cảm thấy ấm áp. Yến Tranh quả nhiên là người bạn tốt.
- Được rồi, chúng ta luyện võ thôi, đừng phiền lòng mấy chuyện như vậy.
- Được- Yến Tranh gật đầu sau đó gọi ra hai thuộc hạ của mình- Tuyết Trinh, Tát Nhan Đồ.
Một nam một nữ xuất hiện, cả hai người đều rất trẻ, vừa xuất hiện đã kỳ quái liếc Sở Lưu Nguyệt một cái sau đó mới cung kính nhìn chủ nhân của mình chờ lệnh.
Yên Tranh ra lệnh:
- Hai ngươi các ngươi quan sát xung quanh Đào Viện, nhớ là không để bất cứ kẻ nào quấy rầy chúng ta luyện võ.
- Vâng, gia.
Hai người lui ra ngoài nhưng đi được một đoạn Tuyết Trinh quay lại nhìn Sở Lưu Nguyệt một lần nữa. Thật là nghĩ mãi không ra, một cô gái nhỏ bé yếu đuối như vậy làm sao có thểđược gia để mắt? Đã vậy còn tự mình dậy nàng võ công. Mặc dù gia của bọn họ có chút ngang bướng nhưng dù sao cũng là người không tầm thường.
Tuyết Trinh nghĩ mãi không hiểu sau đó nhịn không được đi đến gần Tát Nhan Đồ cao lớn một chút.
- Ngươi nói xem tại sao gia lại coi trọng cô nhóc này.
Tất nhiên Tát Nhan Đồ cũng không hiểu nhưng trước mặt một cô nương không thểđể mất mặt mũi được. Vậy nên cho dù không hiểu cũng làm như hiểu nói:
- Có thể gia thấy Sở Lưu Nguyệt đáng thương nên mới vô thức coi nàng như muội muội.
Tuyết Trinh nghĩ tới nghĩ lui, xem ra cũng chỉ có cách giải thích như vậy rồi gật nhẹ đầu. Khóe môi Tát Nhan Đồ kéo lên một vòng cung lớn, là nam nhân thì nhất định phải thời thời khắc khắc thể hiện khí pháp nam nhi trước mặt nữ nhân.
- Nguyệt nhi, tỷ tỷ đối đãi với muội không tốt sao? Vì sao muội nhất định phải đối phó mẫu thân? Có cái gì muội có thể nói với tỷ tỷ nha.
Sở Lưu Nguyệt có loại xúc động muốn trợn trắng mắt, đến lúc này rồi mà Sở Lưu Liên vẫn còn muốn diễn? Mặt cũng xé rách rồi, diễn nữa có tác dụng gì sao? Nàng ta quả thật hợp với hình tượng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Rõ ràng là chuyện xấu gì cũng làm rồi, hại chết cả Sở Lưu Nguyệt đời trước, giờ lại dùng vẻ mặt đáng thương tới tìm nàng? Dù vậy trong lòng Sở Lưu Nguyệt biết rõ Sở Lưu Liên này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Vì vậy nàng phải cẩn thận một chút, không thể chủ quan được.
- Tỷ tỷ nói gì vậy, sao muội nghe không hiểu lời tỷ nói? Trước nay tỷ tỷ vẫn đối đãi với muội rất tốt, làm sao muội có thể không biết được? Muội tuyệt sẽ không làm chuyện gì không tốt. Về phần mẫu thân, muội muốn nói một câu thế này, cách làm của mẫu thân quả thật có chỗ không chu đáo. Để mẫu thân vào từ đường sám hối cũng là vì muốn tốt cho người, để tránh ngày sau lại làm ra chuyện... bất trung với Sở gia nữa.
Câu nói cuối của Sở Lưu Nguyệt khiến Sở Lưu Liên cắn chặt răng, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Tất nhiên Sở Lưu Nguyệt biết giờ nàng ta đang tức giận nhưng nàng giả vờ như không biết, còn làm vẻ mặt quan tâm hối thúc Thủy Tiên bên cạnh Sở Lưu Liên:
- Thủy Tiên, ngươi làm người hầu thế nào đây? Thân thể đại tỷ không tốt, ngươi không biết à? Làm một nô tài cũng không xong, xem ra là muốn bị đuổi ra khỏi Sở gia rồi.
Thủy Tiên là thị nữ của Sở Lưu Liên, bình thường Sở Lưu Liên cũng không nỡ nặng lời với nàng. Nhưng bây giờ lại bị Sở Lưu Nguyệt trách móc, trong lòng nàng lập tức uất ức muốn chảy nước mắt.
- Tiểu thư.
Đôi mắt của Sở Lưu Liên như muốn bốc lửa nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn không thể nổi giận. Bởi vì nếu nàng nóng giận , chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ người ngoài sẽ cho rằng nàng cố ý gây sự. Vì chuyện của mẫu thân mà giận lây sang Sở Lưu Nguyệt nên mới làm loạn lên như vậy.
Sở Lưu Liên hiểu được việc này nên mặc dù giận muốn điên nhưng vẫn phải nhịn xuống, còn phải tự dạy bảo người hầu của mình:
- Không nghe thấy Nhị tiểu thư nói gì sao? Còn không đỡ ta trở về?
- Vâng, tiểu thư.
Thủy Tiên chịu đựng uất ức vươn tay đỡ tiểu thư trở về. Vốn là lúc trước tiểu thư còn rất tức giận muốn ở lại chờ gặp Nhị tiểu thư, muốn nhìn xem rốt cuộc Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, sao lại không giống với lúc trước. Nhưng không ngờ tới gặp Nhị tiểu thư càng khiến mình thêm tức giận.
Ba chủ tớ quay trở lại Liên Viện, đợi đến lúc đi xa một chút Thủy Tiên nhịn không được tức giận mắng:
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư thật quá đáng, đâu đâu cũng dùng lời nói để chèn ép tiểu thư. Bây giờ tiểu thư mới là chủ nhân chính thức của Sở phủ, nàng ta là cái thá gì chứ?
Lời của Thủy Tiên vừa nói xong, sắc mặt Sở Lưu Liên thay đổi ngay lập tức. Nàng trợn mắt nhìn Thủy Tiên sau đó giận dữ mắng:
- Câm miệng, sau này phải thông minh ra một chút, nói cái gì cũng phải cân nhắc, phải chú ý trước sau. Ngươi đã quên mẫu thân phải vào từ đường như thế nào sao?
Thủy Tiên sững sờ nhớđến việc phu nhân phải vào từ đường, sau đó lập tức ngậm miệng đỡ Sở Lưu Liên về Liên Viện. Nhưng chốc lát sau nàng vẫn không cam lòng mở miệng:
- Chẳng lẽ sau này Sở phủ thật sự thay đổi, ai cũng không thể trêu chọc Sở Lưu Nguyệt.
- Ta sẽ không để nó trải qua những ngày thoải mái, chỉ cóđiều khi làm việc phải dùng một chút thủ đoạn.
Sở Lưu Liên cay độc nói, trong mắt tràn ra tia sáng lạnh dưới màn đêm khiến người ta phải sợ hãi.
Bên kia, Sở Lưu Nguyệt đi thẳng về Đào Viện.
Đợi đến khi đi đến chỗ không người Thạch Lựu mới lo lắng mở miệng:
- Tiểu thư, bây giờ Đại tiểu thư là người quản gia, tiểu thư phải cẩn thận một chút, so với phu nhân Đại tiểu thư còn khôn khéo hơn đó ạ.
- Điều này ta biết, sở dĩ đêm nay ta nói như vậy chính là muốn ép nàng ta hành động. Khi Sở Lưu Liên hành động thì ta sẽ có biện pháp đối phó, nàng ta mà không động thì ta lại không có cách nào ra tay.
Sở Lưu Nguyệt cười nhạt. Diệp Thị vào từ đường rồi, trong thời gian ngắn tới không thể uy hiếp nàng. Vậy nên bây giờ người nàng phải đối phó chính là Sở Lưu Liên.
Ánh mắt Sở Lưu Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng đã nói sẽ thay Sở Lưu Nguyệt đời trước báo thù nên nhất định sẽ báo thù cho nàng. Sở Lưu Liên có can đảm giả bệnh, lại khiến cho Lưu Nguyệt đời trước gả thay, còn hại nàng ấy mất đi tính mạng một cách vô ích, vậy thì Sở Lưu Liên phải nhận lấy sự trừng phạt của nàng.
- Chúng ta trở về thôi.
Hai chủ tớ vừa nói chuyện vừa trở về Đào Viện.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Sở Lưu Nguyệt rời giường sớm, trong lòng nàng vẫn nhớ việc nhờ Yên Tranh dạy luyện công. Chỉ là khi đến sau viện nàng không thấy Yến Tranh, nàng luyện công trước một lúc cũng không thấy Yến Tranh đến.
Sở Lưu Nguyệt không khỏi có chút thất vọng. Không phải Yến Tranh đã quên rồi chứ? Với tính cách của hắn cũng có khả năng này, nghĩ đến đây trong lòng Sở Lưu Nguyệt không khỏi bất mãn.
- Yến Tranh chết tiệt, dám lừa ta, còn nói coi ta là bạn, nói lời mà không giữ lời.
Sở Lưu Nguyệt vừa mới nói xong đã nghe có tiếng người cười khì khì, cùng với tiếng cười là một cái bóng như chim đại bàng bay vượt qua tường viện, rơi xuống trước mặt Sở Lưu Nguyệt.
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Yên Tranh, người vừa mới bị nàng mắng. Hai tay Yến Tranh khoanh trước ngực, mày rậm nhướng lên, trong đôi đồng tử đen nhánh tràn đầy sự bất mãn, miệng càng không vui nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta nha. Sau này không được nghi ngờ ta, nếu ta đã nói sẽ dạy ngươi thì nhất định sẽ dạy, làm bạn thì phải không được nghi ngờ ta, biết không?
Sở Lưu Nguyệt thấy Yến Tranh đã sớm vui mừng, đâu quản hắn nói vớ vẩn gì, liên tục gật đầu:
- Biết rồi, ta sai rồi, không phải ngươi muốn dạy ta luyện võ sao? Bây giờ bắt đầu được chưa?
Yến Tranh gật đầu nhưng như chợt nhớ ra chuyện gì, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm, lạnh lùng, quanh thân dâng lên một tầng khí lạnh. Một Yến Tranh như vậy làm Sở Lưu Nguyệt nhận thức rõ được hắn tuyệt không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Lưu Nguyệt quan tâm hỏi, Yến Tranh nhìn ra phía ngoài viện:
- Biết vì sao ta đến muộn không? Bởi vì ta giải quyết hai người, không ngờ tới có người theo dõi cái viện nhỏ của ngươi, không biết đến tột cùng là người thế nào?
Yến Tranh vừa nói Sở Lưu Nguyệt ngay lập tức nghi ngờ lão Quốc Công Sở Đàn Niên. Khóe môi kéo lên nụ cười lạnh, nói thẳng:
- Nếu ta đoán không sai thì người theo dõi viện của ta chính là người do ông nội ta phái tới.
- Vì sao?
Yến Tranh nghe thấy ông nội của Sở Lưu Nguyệt thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn Sở Lưu nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt cười nhàn nhã:
- Còn có thể vì chuyện gì? Chuyện hôm qua Diệp thị mời Trương chân nhân vào phủ không phải ta nhờ ngươi lan truyền ra ngoài sao? Ông nội nghi ngờ có người sai khiến sau lưng ta, ông còn hoài nghi có người lợi dụng ta đối phó Sở Quốc Công phủ. Mặc dù đến cuối cùng ông không truy cứu nhưng vẫn cử người đến theo dõi viện của ta.
Sở Lưu Nguyệt mang những chuyện đã trải qua nói ra, cuối cùng Yến Tranh cũng hiểu ra, trên ngũ quan anh tuấn hiện lên vẻ cảm thông với Sở Lưu Nguyệt, còn duỗi tay vuốt vuốt tóc nàng:
- Tiểu Nguyệt Nhi đáng thương, sao ngươi lại xui xẻo như vậy? Sinh ra trong một gia đình như vậy khó trách ngươi nếm nhiều khổ cực như vậy. Nhưng sau này có ta giúp ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi nữa.
Nghe thấy lời nói của Yến Tranh trong lòng Sở Lưu Nguyệt cảm thấy ấm áp. Yến Tranh quả nhiên là người bạn tốt.
- Được rồi, chúng ta luyện võ thôi, đừng phiền lòng mấy chuyện như vậy.
- Được- Yến Tranh gật đầu sau đó gọi ra hai thuộc hạ của mình- Tuyết Trinh, Tát Nhan Đồ.
Một nam một nữ xuất hiện, cả hai người đều rất trẻ, vừa xuất hiện đã kỳ quái liếc Sở Lưu Nguyệt một cái sau đó mới cung kính nhìn chủ nhân của mình chờ lệnh.
Yên Tranh ra lệnh:
- Hai ngươi các ngươi quan sát xung quanh Đào Viện, nhớ là không để bất cứ kẻ nào quấy rầy chúng ta luyện võ.
- Vâng, gia.
Hai người lui ra ngoài nhưng đi được một đoạn Tuyết Trinh quay lại nhìn Sở Lưu Nguyệt một lần nữa. Thật là nghĩ mãi không ra, một cô gái nhỏ bé yếu đuối như vậy làm sao có thểđược gia để mắt? Đã vậy còn tự mình dậy nàng võ công. Mặc dù gia của bọn họ có chút ngang bướng nhưng dù sao cũng là người không tầm thường.
Tuyết Trinh nghĩ mãi không hiểu sau đó nhịn không được đi đến gần Tát Nhan Đồ cao lớn một chút.
- Ngươi nói xem tại sao gia lại coi trọng cô nhóc này.
Tất nhiên Tát Nhan Đồ cũng không hiểu nhưng trước mặt một cô nương không thểđể mất mặt mũi được. Vậy nên cho dù không hiểu cũng làm như hiểu nói:
- Có thể gia thấy Sở Lưu Nguyệt đáng thương nên mới vô thức coi nàng như muội muội.
Tuyết Trinh nghĩ tới nghĩ lui, xem ra cũng chỉ có cách giải thích như vậy rồi gật nhẹ đầu. Khóe môi Tát Nhan Đồ kéo lên một vòng cung lớn, là nam nhân thì nhất định phải thời thời khắc khắc thể hiện khí pháp nam nhi trước mặt nữ nhân.
Danh sách chương