Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Du thay quần áo ngủ rồi nằm nhoài lên giường.
Giang Tiểu Bắc đang ngồi ở bên giường, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên hai vai Thẩm Thanh Du.
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến lòng Giang Tiểu Bắc lập tức nóng lên. Da thịt toàn thân Thẩm Thanh Du trắng nõn trơn mềm, lúc chạm tay vào giống như chạm vào da em bé vậy, cảm giác rất tốt. Làm cho Giang Tiểu Bắc không nỡ buông tay.
Sau khi hai tay chạm lên hai vai của Thẩm Thanh Du, Giang Tiểu Bắc mới phát hiện vùng vai gáy của Thẩm Thanh Du đã bị tổn hại khá nghiêm trọng.
Nhất thời, trong lòng Giang Tiểu Bắc không còn những suy nghĩ linh tinh nào nữa, bắt đầu nghiêm túc xoa bóp cho Thẩm Thanh Du.
Thật ra, năm nay Thẩm Thanh Du chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Nếu như cô là cô gái nhà người bình thường khác, thì có lẽ tuổi này vẫn còn đang đi học hoặc đang trải qua những tháng ngày thoải mái, tự tại. Tuy rằng trong nhà Thẩm Thanh Du có rất nhiều tiền, khiến cho rất nhiều người hâm mộ không thôi, thế nhưng cô đã gánh vác trách nhiệm lẫn công việc của toàn bộ nhà họ Thẩm khi chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Kết hôn với Thẩm Thanh Du đã một năm nay, nhưng chưa bao giờ Giang Tiểu Bắc nhìn thấy Thẩm Thanh Du đi xem một bộ phim, hay đi hát karaoke hoặc ra công viên trò chơi chơi đùa lấy một lần.
Ngày nào cũng hai điểm một đường thẳng: hết việc ở công ty thì về nhà.
Cuộc sống của cô, khô khan mà vô vị.
Thế nhưng cô lại phải chịu một áp lực vô cùng lớn. Ở công ty, phải đối mặt với trăm loại khách hàng. Về đến nhà, lại phải đối mặt với những vị trong nhà kia, những người nhìn chằm chằm vào công trạng của cô mọi lúc mọi nơi, chỉ đợi thời cơ giành quyền kiểm soát cả nhà họ Thẩm.
Nhưng suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái mới hai mươi bốn tuổi mà thôi! Giang Tiểu Bắc có chút đau lòng cho Thẩm Thanh Du, cảm thấy cô quá mệt mỏi, cũng quá cực khổ.
Sức lực trên tay tăng thêm một chút, thế nhưng khi hai tay xoa bóp, linh khí trong thân thể hắn cũng theo đó mà chậm rãi tiến vào vai Thẩm Thanh Du. Không làm Thẩm Thanh Du cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, trái lại cảm thấy rất thoải mái.
Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc Giang Tiểu Bắc nghe được tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Thanh Du đã ngủ.
Thu tay về, Giang Tiểu Bắc nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Thanh Du.
Nhìn dáng vẻ đang ngủ rất say của Thẩm Thanh Du, lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Tiểu Bắc có ý muốn bảo vệ cô gái này, một ý muốn trước nay chưa từng có.
Lần này Giang Tiểu Bắc không do dự, cúi người xuống, hôn nhẹ lên gương mặt còn vương nét cười của Thẩm Thanh Du.
“Cố gắng ngủ chút đi!”
Sau đó, Giang Tiểu Bắc cũng tắm một cái, rồi trải chăn trên mặt đất, sau đó bắt đầu ngồi tu luyện.
Một đêm tĩnh lặng cứ vậy qua đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Giang Tiểu Bắc và Thẩm Thanh Du rời giường, Trương Mai cũng đã nấu bữa sáng xong.
Sau khi ăn sáng, Giang Tiểu Bắc lái xe đưa Thẩm Thanh Du đến công ty.
“Kĩ thuật mát xa của anh rất tốt” Thẩm Thanh Du đột nhiên nói với Giang Tiểu Bắc: “Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy cổ mình nhẹ nhàng đến thế.”
“Vậy sau này, mỗi tối, tôi đều xoa bóp cho em.” Giang Tiểu Bắc nói.
Thẩm Thanh Du gật đầu nói: “Được!”
Bình thường hai người đi cùng với nhau đều không có nhiều đề tài để nói, ngày hôm nay xem như ngoại lệ, còn có thể nói với nhau được mấy câu. Nếu như bình thường thì suốt cả đường đi hai người không nói chuyện với nhau tiếng nào.
Lúc gần tới công ty, chờ đèn xanh đèn đỏ, Giang Tiểu Bắc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Du, hỏi: “Em từng đi rạp phim, quán Karaoke và công viên trò chơi chưa?”
“Tôi từng đi rồi!” Thẩm Thanh Du nói: “Lúc còn đi học rất hay đến mấy chỗ đó.”
“Bây giờ thì sao?” Giang Tiểu Bắc hỏi: “Sau khi tốt nghiệp rồi tiếp quản công ty của gia đình, có còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Thẩm Thanh Du lắc đầu một cái, nói: “Từ sau khi tiếp quản công ty, ngày nào tôi cũng bận rộn, công việc làm mãi không xong, về đến nhà cũng chỉ muốn ngủ. Tôi lấy đâu ra thời gian để đi những chỗ kia chứ?”
Giang Tiểu Bắc im lặng.
Sau khi dừng xe trước công ty, Giang Tiểu Bắc đột nhiên nói với Thẩm Thanh Du: “Cuối tuần này em tự cho mình một ngày nghỉ đi. Tôi dẫn em ra ngoài, cố gắng chơi đùa, thả lỏng bản thân một chút.”
“Đùa gì thế?” Thẩm Thanh Du quay đầu nhìn Giang Tiểu Bắc một chút, nói: “Công ty vừa nhận đơn đặt hàng của nhà họ Tống, đừng nói cuối tuần, đến ngay cả buổi tối của cuối tuần, tôi cũng phải tăng ca.”
“Thật ra, chỉ cần em đồng ý, em sẽ phát hiện, một ngày em không ở công ty, công ty cũng sẽ không có tổn thất gì.” Giang Tiểu Bắc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.
“Thôi!” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi không có thời gian. Huống hồ bây giờ tôi đã không còn hứng thú với mấy chỗ đó nữa.”
Nói xong, Thẩm Thanh Du lập tức đi vào công ty.
Giang Tiểu Bắc cười khổ một tiếng, tiếp tục lái xe tới bệnh viện.
Hôm qua Hồ Khải Minh cho hắn 10 triệu, lại cho Trương Mai hai tấm vé xem kịch, người ta đưa lễ lớn như vậy, dù thế nào thì hôm nay hắn cũng phải tới bệnh viện thăm ông Mã Nhạc kia.
Sau khi được cứu chữa, ông Mã Nhạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hôm nay đã được chuyển vào phòng bệnh thường.
“Tiểu Bắc tới.” Người phụ nữ trung niên gặp trên đường hôm qua chính là vợ của Hồ Khải Minh, tên là Mã Mỹ Cầm, sau khi nhìn thấy Giang Tiểu Bắc thì lập tức đứng lên, mỉm cười chào hỏi hắn.
Thái độ của Mã Mỹ Cầm với Giang Tiểu Bắc thay đổi 180 độ so với ngày hôm qua.
“Ông cụ bây giờ thế nào rồi?” Giang Tiểu Bắc hỏi, hắn mang hoa quả đến, đặt lên bàn trong phòng bệnh.
“Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bác sĩ nói, mấy ngày nữa có thể xuất viện.” Mã Mỹ Cầm nói với Giang Tiểu Bắc: “Có điều chiếc xương sườn bị gãy vẫn còn cần một thời gian dài chữa bệnh, sau khi về nhà, chỉ cần không làm việc nặng là được.”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tiểu Bắc gật đầu, nói.
“Ông Hồ đâu?” Giang Tiểu Bắc hỏi.
“Ông ấy đến thủ đô rồi.” Mã Mỹ Cầm nói: “Hôm qua tôi khuyên ông ấy cả đêm mà ông ấy không nghe, hôm nay thì đến thủ đô. Vừa xuất phát thôi, chắc lúc này mới vừa ra đến đường lớn.”
Giang Tiểu Bắc thở dài một hơi: “Dù sao lần diễn này ở thủ đô cũng tương đối quan trọng, tôi cũng biết mà, có khuyên thì ông ấy cũng không nghe. Huống hồ, tôi cũng có thể nhìn ra, ông ấy không phải là người tin tưởng vào những chuyện như thế này.”
“Tiểu Bắc, xin lỗi!” Mã Mỹ Cầm ngượng ngùng nói với Giang Tiểu Bắc, tuy bà ta nói vậy nhưng cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao người ta cũng ở đây, chồng mình lại không nghe cho nên cũng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện này sao phải xin lỗi?” Giang Tiểu Bắc cười cười nói: “Như vậy đi, nếu ông ấy đã cố tình muốn đi, vậy thì cứ để cho ông ấy đi thôi. Nếu đến kịp, tôi đã đưa cho ông ấy một món đồ rồi.”
“Món đồ gì?” Mã Mỹ Cầm lập tức hỏi lại.
“Cái này.” Giang Tiểu Bắc vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một khối miếng ngọc. Viên ngọc này được Giang Tiểu Bắc mua lúc đi trên đường tới đây. Nó cũng không phải đồ gì quý giá cho lắm, mất 100 đồng mà thôi, chỉ có điều Giang Tiểu Bắc đã dùng linh khí vẽ ở phía trên đó một bùa hộ mệnh.
Hắn đã sớm đoán được Hồ Khải Minh sẽ không nghe lời mình, vì thế Giang Tiểu Bắc quyết định sáng sớm sẽ đến đưa cho ông. Chẳng qua là hắn không ngờ được rằng mới sớm như thế mà Hồ Khải Minh đã lên đường rồi.
“Bà đưa vật này cho ông Hồ, dặn ông ấy mấy ngày nay nhất định phải mang nó theo mình. Cho dù ông ấy không muốn cỡ nào đi nữa cũng phải mang theo bên mình, khi nào bay lại về đây thì vứt đi cũng được.” Giang Tiểu Bắc dặn dò Mã Mỹ Cầm đôi câu.
Giang Tiểu Bắc đang ngồi ở bên giường, đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên hai vai Thẩm Thanh Du.
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến lòng Giang Tiểu Bắc lập tức nóng lên. Da thịt toàn thân Thẩm Thanh Du trắng nõn trơn mềm, lúc chạm tay vào giống như chạm vào da em bé vậy, cảm giác rất tốt. Làm cho Giang Tiểu Bắc không nỡ buông tay.
Sau khi hai tay chạm lên hai vai của Thẩm Thanh Du, Giang Tiểu Bắc mới phát hiện vùng vai gáy của Thẩm Thanh Du đã bị tổn hại khá nghiêm trọng.
Nhất thời, trong lòng Giang Tiểu Bắc không còn những suy nghĩ linh tinh nào nữa, bắt đầu nghiêm túc xoa bóp cho Thẩm Thanh Du.
Thật ra, năm nay Thẩm Thanh Du chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Nếu như cô là cô gái nhà người bình thường khác, thì có lẽ tuổi này vẫn còn đang đi học hoặc đang trải qua những tháng ngày thoải mái, tự tại. Tuy rằng trong nhà Thẩm Thanh Du có rất nhiều tiền, khiến cho rất nhiều người hâm mộ không thôi, thế nhưng cô đã gánh vác trách nhiệm lẫn công việc của toàn bộ nhà họ Thẩm khi chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Kết hôn với Thẩm Thanh Du đã một năm nay, nhưng chưa bao giờ Giang Tiểu Bắc nhìn thấy Thẩm Thanh Du đi xem một bộ phim, hay đi hát karaoke hoặc ra công viên trò chơi chơi đùa lấy một lần.
Ngày nào cũng hai điểm một đường thẳng: hết việc ở công ty thì về nhà.
Cuộc sống của cô, khô khan mà vô vị.
Thế nhưng cô lại phải chịu một áp lực vô cùng lớn. Ở công ty, phải đối mặt với trăm loại khách hàng. Về đến nhà, lại phải đối mặt với những vị trong nhà kia, những người nhìn chằm chằm vào công trạng của cô mọi lúc mọi nơi, chỉ đợi thời cơ giành quyền kiểm soát cả nhà họ Thẩm.
Nhưng suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái mới hai mươi bốn tuổi mà thôi! Giang Tiểu Bắc có chút đau lòng cho Thẩm Thanh Du, cảm thấy cô quá mệt mỏi, cũng quá cực khổ.
Sức lực trên tay tăng thêm một chút, thế nhưng khi hai tay xoa bóp, linh khí trong thân thể hắn cũng theo đó mà chậm rãi tiến vào vai Thẩm Thanh Du. Không làm Thẩm Thanh Du cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, trái lại cảm thấy rất thoải mái.
Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc Giang Tiểu Bắc nghe được tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Thanh Du đã ngủ.
Thu tay về, Giang Tiểu Bắc nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Thanh Du.
Nhìn dáng vẻ đang ngủ rất say của Thẩm Thanh Du, lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Tiểu Bắc có ý muốn bảo vệ cô gái này, một ý muốn trước nay chưa từng có.
Lần này Giang Tiểu Bắc không do dự, cúi người xuống, hôn nhẹ lên gương mặt còn vương nét cười của Thẩm Thanh Du.
“Cố gắng ngủ chút đi!”
Sau đó, Giang Tiểu Bắc cũng tắm một cái, rồi trải chăn trên mặt đất, sau đó bắt đầu ngồi tu luyện.
Một đêm tĩnh lặng cứ vậy qua đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc Giang Tiểu Bắc và Thẩm Thanh Du rời giường, Trương Mai cũng đã nấu bữa sáng xong.
Sau khi ăn sáng, Giang Tiểu Bắc lái xe đưa Thẩm Thanh Du đến công ty.
“Kĩ thuật mát xa của anh rất tốt” Thẩm Thanh Du đột nhiên nói với Giang Tiểu Bắc: “Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy cổ mình nhẹ nhàng đến thế.”
“Vậy sau này, mỗi tối, tôi đều xoa bóp cho em.” Giang Tiểu Bắc nói.
Thẩm Thanh Du gật đầu nói: “Được!”
Bình thường hai người đi cùng với nhau đều không có nhiều đề tài để nói, ngày hôm nay xem như ngoại lệ, còn có thể nói với nhau được mấy câu. Nếu như bình thường thì suốt cả đường đi hai người không nói chuyện với nhau tiếng nào.
Lúc gần tới công ty, chờ đèn xanh đèn đỏ, Giang Tiểu Bắc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Du, hỏi: “Em từng đi rạp phim, quán Karaoke và công viên trò chơi chưa?”
“Tôi từng đi rồi!” Thẩm Thanh Du nói: “Lúc còn đi học rất hay đến mấy chỗ đó.”
“Bây giờ thì sao?” Giang Tiểu Bắc hỏi: “Sau khi tốt nghiệp rồi tiếp quản công ty của gia đình, có còn đi nữa không?”
“Không đi nữa.” Thẩm Thanh Du lắc đầu một cái, nói: “Từ sau khi tiếp quản công ty, ngày nào tôi cũng bận rộn, công việc làm mãi không xong, về đến nhà cũng chỉ muốn ngủ. Tôi lấy đâu ra thời gian để đi những chỗ kia chứ?”
Giang Tiểu Bắc im lặng.
Sau khi dừng xe trước công ty, Giang Tiểu Bắc đột nhiên nói với Thẩm Thanh Du: “Cuối tuần này em tự cho mình một ngày nghỉ đi. Tôi dẫn em ra ngoài, cố gắng chơi đùa, thả lỏng bản thân một chút.”
“Đùa gì thế?” Thẩm Thanh Du quay đầu nhìn Giang Tiểu Bắc một chút, nói: “Công ty vừa nhận đơn đặt hàng của nhà họ Tống, đừng nói cuối tuần, đến ngay cả buổi tối của cuối tuần, tôi cũng phải tăng ca.”
“Thật ra, chỉ cần em đồng ý, em sẽ phát hiện, một ngày em không ở công ty, công ty cũng sẽ không có tổn thất gì.” Giang Tiểu Bắc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.
“Thôi!” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi không có thời gian. Huống hồ bây giờ tôi đã không còn hứng thú với mấy chỗ đó nữa.”
Nói xong, Thẩm Thanh Du lập tức đi vào công ty.
Giang Tiểu Bắc cười khổ một tiếng, tiếp tục lái xe tới bệnh viện.
Hôm qua Hồ Khải Minh cho hắn 10 triệu, lại cho Trương Mai hai tấm vé xem kịch, người ta đưa lễ lớn như vậy, dù thế nào thì hôm nay hắn cũng phải tới bệnh viện thăm ông Mã Nhạc kia.
Sau khi được cứu chữa, ông Mã Nhạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hôm nay đã được chuyển vào phòng bệnh thường.
“Tiểu Bắc tới.” Người phụ nữ trung niên gặp trên đường hôm qua chính là vợ của Hồ Khải Minh, tên là Mã Mỹ Cầm, sau khi nhìn thấy Giang Tiểu Bắc thì lập tức đứng lên, mỉm cười chào hỏi hắn.
Thái độ của Mã Mỹ Cầm với Giang Tiểu Bắc thay đổi 180 độ so với ngày hôm qua.
“Ông cụ bây giờ thế nào rồi?” Giang Tiểu Bắc hỏi, hắn mang hoa quả đến, đặt lên bàn trong phòng bệnh.
“Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bác sĩ nói, mấy ngày nữa có thể xuất viện.” Mã Mỹ Cầm nói với Giang Tiểu Bắc: “Có điều chiếc xương sườn bị gãy vẫn còn cần một thời gian dài chữa bệnh, sau khi về nhà, chỉ cần không làm việc nặng là được.”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tiểu Bắc gật đầu, nói.
“Ông Hồ đâu?” Giang Tiểu Bắc hỏi.
“Ông ấy đến thủ đô rồi.” Mã Mỹ Cầm nói: “Hôm qua tôi khuyên ông ấy cả đêm mà ông ấy không nghe, hôm nay thì đến thủ đô. Vừa xuất phát thôi, chắc lúc này mới vừa ra đến đường lớn.”
Giang Tiểu Bắc thở dài một hơi: “Dù sao lần diễn này ở thủ đô cũng tương đối quan trọng, tôi cũng biết mà, có khuyên thì ông ấy cũng không nghe. Huống hồ, tôi cũng có thể nhìn ra, ông ấy không phải là người tin tưởng vào những chuyện như thế này.”
“Tiểu Bắc, xin lỗi!” Mã Mỹ Cầm ngượng ngùng nói với Giang Tiểu Bắc, tuy bà ta nói vậy nhưng cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao người ta cũng ở đây, chồng mình lại không nghe cho nên cũng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện này sao phải xin lỗi?” Giang Tiểu Bắc cười cười nói: “Như vậy đi, nếu ông ấy đã cố tình muốn đi, vậy thì cứ để cho ông ấy đi thôi. Nếu đến kịp, tôi đã đưa cho ông ấy một món đồ rồi.”
“Món đồ gì?” Mã Mỹ Cầm lập tức hỏi lại.
“Cái này.” Giang Tiểu Bắc vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một khối miếng ngọc. Viên ngọc này được Giang Tiểu Bắc mua lúc đi trên đường tới đây. Nó cũng không phải đồ gì quý giá cho lắm, mất 100 đồng mà thôi, chỉ có điều Giang Tiểu Bắc đã dùng linh khí vẽ ở phía trên đó một bùa hộ mệnh.
Hắn đã sớm đoán được Hồ Khải Minh sẽ không nghe lời mình, vì thế Giang Tiểu Bắc quyết định sáng sớm sẽ đến đưa cho ông. Chẳng qua là hắn không ngờ được rằng mới sớm như thế mà Hồ Khải Minh đã lên đường rồi.
“Bà đưa vật này cho ông Hồ, dặn ông ấy mấy ngày nay nhất định phải mang nó theo mình. Cho dù ông ấy không muốn cỡ nào đi nữa cũng phải mang theo bên mình, khi nào bay lại về đây thì vứt đi cũng được.” Giang Tiểu Bắc dặn dò Mã Mỹ Cầm đôi câu.
Danh sách chương