Edit: Lạc Đinh Đang

“Bởi vì ngũ hoàng tử Lạc Chính Bình đến Đan Nhân nhai. Ngươi xem!”

Quý Như Yên lấy từ trong ngực ra lá thư mà quốc sư Tích Tiểu Mộng đưa cho nàng, trực tiếp đưa cho hắn.

Lạc Thuấn Thần nhận lấy lá thư kia, rất nhanh liền ngồi dậy.

Sau đó hắn lắc đầu, ngữ khí cực kì kiên định, “Chuyện thích khách không liên quan tới ngũ ca.”

“Không liên quan đến hắn?”

Quý Như Yên có phần không tin, theo lý mà tranh luận: “Hắn vừa đến Đan Nhân nhai thì ngươi liền bị ám sát, sao có thể không liên quan đến hắn?”

Lạc Thuấn Thần thở dài một tiếng: “Được rồi, nếu như nói là có liên quan thì những thích khách đó bám theo ngũ ca, kết quả là đến Đan Nhân nhai. Chủ tử của thích khách tuyệt đối không phải là ngũ ca. Nếu ngũ ca có thực lực mạnh thế này hoàng thái hậu sẽ không yêu cầu hắn tới nơi này lập công mà khả năng cao sẽ phân cho hắn một chỗ đứng, giúp hắn sớm đạt được chiến công.”

“Được rồi, không liên quan đến hắn. Vậy ngươi đã đoán ra là ai hạ tử thủ hay chưa?”

Quý Như Yên không thể làm gì khác hơn là đồng ý những phân tích của hắn.

Lạc Thuấn Thần mỉm cười, “Nàng đoán xem.”

“Hiền phi? Khả năng không cao lắm.”

“Quả thực không phải nàng ta, những người này là thân tín của Vệ hoàng hậu.”

Quý Như Yên hoảng sợ, “Vệ hoàng hậu? Đây là có chuyện gì, vì sao nàng ta muốn giết ngươi?”

“Nàng còn nhớ chuyện tam hoàng tử Lạc Thiên Thụy?”

“Ừ, nhớ.”

“Có lẽ chuyện ta làm bị nàng ta phát hiện ra.”

Lạc Thuấn Thần bộ mặt không quan tâm, thản nhiên nói ra chân tướng sự tình.

“Ngươi làm gì?”

Quý Như Yên ngây ngốc nhìn hắn, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Lạc Thuấn Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, “Ta cho người đi giết Lạc Thiên Thụy.”

“A?”

Quý Như Yên thất kinh.

“Nàng sợ sao?”

Lạc Thuấn Thần có chút bi thương nhìn nàng, giọng điệu rầu rĩ không thôi, “Có lẽ nàng nói đúng, lúc trước không nên đại hôn cùng ta. Bản thân ta luôn gặp nguy cơ, lúc nào tính mạng của mình mất đi cũng không biết. Kẻ thù của ta so với nàng còn nhiều hơn, nhưng cũng không thể không đối mặt. Ta không có ý định với ngôi vị hoàng đế nhưng những người đó vẫn như cũ không bỏ qua cho ta. Ta chỉ có thể liều mạng để có thể bảo vệ được người mà ta muốn bảo vệ.”

Quý Như Yên chỉ lẳng lặng nghe hắn nói chứ không hề mở miệng.

Đối với nàng mà nói, có lẽ người khác sẽ thích hoàng quyền.

Một mình nàng thực sự không thích việc tranh đấu không ngớt trong hoàng quyền.

Mặc dù mỗi hoàng đế đều đứng ở trên đống hài cốt mới có thể trèo lên long ỷ.

“Như Yên, ta đã không sao nữa. Nàng trở về nghỉ ngơi đi.”

Lạc Thuấn Thần gác đầu sang một bên, không suy nghĩ sẽ giải quyết điều gì nữa.

Quý Như Yên lại nhìn hắn, thanh âm bình tĩnh mà ôn hòa, “Ta sẽ cùng chàng. Cho đến khi chàng phản bội tấm lòng của ta bởi vì người khác. Chỉ cần chàng không rời ta sẽ không đi.”

Lời của nàng giống như mở ra cánh cửa trong lòng Lạc Thuấn Thần.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, đều thấy được tình ý trong mắt đối phương.

Bóng đêm bao phủ. Hai người ở cạnh nhau một đêm.

Hôm sau Quý Như Yên gọi Vô Tình đến, dự định để Vô Tình mang nàng đi xem thi thể của ba võ thần.

Muốn tìm ra một chút đầu mối, chỉ có thể tìm cho ra bảy tên thích khách.

Nếu không? Trong Đan Nhân nhai này an nguy của thế gia vọng tộc cũng là một vấn đề.

Đêm qua Vô Tình đã sớm đem đủ ba thi thể trở về. Quý Như Yên nhìn ba cỗ thi thể, phát hiện mỗi cỗ thi thể còn có một kí hiệu đặc biệt.

Kí hiệu này chính là một chữ Vệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện