Edit + beta: haquynh1812​

Giang Thành Tứ có ý tưởng này cũng không lạ. 

Đơn giản vì địa hình Đan Nhân Mai hiểm trở dễ thủ khó công. 

Thậm chí có rất nhiều mãnh thú, nếu không có bột phấn của Quý Như Yên, chỉ sợ vài ba ngày lại có thú dữ tấn công. 

Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần ra roi thúc ngựa hai ngày sau đã về tới Đan Nhân Mai. 

Vừa về tới Đan Nhân Mai nàng đã đi tìm Giang Thành Tứ, bảo hắn phái người tới Võ Tiên quốc canh giữ thủy lộ bồ đề. 

Giang Thành Tứ ngẩ ra: “Võ Tiên quốc?” 

“Umh, từng là Bồ Đề quốc, bây giờ đã đổi thành Võ Tiên, đó là địa bàn của ta, ta là nữ hoàng của Võ Tiên.” 

Quý Như Yên khoe khoang trước mặt Giang Thành Tứ. 

Hắn hiểu ý nở nụ cười, trêu chọc: “Nói vậy, nữ hoàng đây là muốn chiêu tam cung lục viện.” 

“Cút! Chuyện của cô nãi nãi ngươi cũng quản! Ta chỉ cầu một người một người chung thủy, cả đời không rời không bỏ.” 

Quý Như Yên tức giận văng một câu. 

Giang Thành Tứ nhíu mày: “Vậy người toàn tâm là thất điện hạ sao?” 

“..”

Quý Như Yên á khẩu. 

Bởi vì nàng còn chưa biết Lạc Thuấn Thần có được coi là toàn tâm không. 

Nàng lâm vào trầm mặc, hoàn toàn không chú ý sau lưng mình có một người. 

Người kia đúng là Lạc Thuấn Thần. 

Giang Thành Tứ vừa mới nói vậy, hoàn toàn là vì nhìn thấy Lạc Thuấn Thần xuất hiện. 

Giang Thành Tứ từng trải, có thể nhìn ra Lạc Thuấn Thần cùng Quý Như Yên không giống phu thê. Thoạt nhìn có vẻ giống, nhưng vẫn có khoảng cách. 

Lạc Thuấn Thần đứng sau lưng Quý Như Yên, vẻ mặt như thường, cũng không vì nàng trầm mặc mà giận dữ. 

Quý Như Yên trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói ra tiếng lòng: “Ta còn chưa khẳng định được, nhưng hắn đối với ta tốt, ta đều nhớ kỹ trong lòng. Hắn là con của Hiên đế, là điện hạ, ngày khác nếu phong vương tất nhiên sẽ có rất nhiều sườn phi, ta không thể chấp nhận được. Ta không thể nào chia sẻ nam nhân của mình với người khác. Ta muốn là toàn tâm toàn ý...” 

Chính vì vậy nên nàng không có cách nào giao phó cả tinh thần và thể xác cho Lạc Thuấn Thần. 

Hoàng tử Thiên Độc, có ai lại không tam thế tứ thiếp? 

Bây giờ Lạc Thuấn Thần chỉ vừa mới kết hôn, ai dám cam đoan ngày khác hắn lập công lớn, sẽ không có ý chỉ ban thưởng sườn phi. 

Nàng thừa nhận mình có cảm tình với Lạc Thuấn Thần, nhưng không có cách nào giao ra chân tình. 

Nếu như.... 

Cả đời Lạc Thuấn Thần là Quỷ Hoàng, nàng sẽ yêu mình hành, cùng hắn phiêu bạt giang hồ, không để ý tới quyền thế triều đình, tiêu dao hưởng thụ thế giới của hai người. 

Nàng đã từng cùng Lạc Thuấn Thần làm tặc vương một thời gian dài. 

Đó mới là cuộc sống mà nàng muốn, nàng tiêu dao đi tìm bảo bối trên khắp đại lục. 

Giống như lúc đó, nàng có bản đồ bảo bối trên toàn đại lục do Tử Trúc trưởng lão cho. 

Nàng cũng không muốn tìm một nơi yên tĩnh sống qua ngày, nàng không quen an phận, nàng thích mạo hiểm, thích đi tìm bảo vật. 

Quý Như Yên còn đang trầm tư, bất thình lình phía sau truyền tới thanh âm của Lạc Thuấn Thần: “Ta hứa toàn tâm toàn ý với nàng, nàng hứa một đời với ta sao?” 

Quý Như Yên kinh ngạc quay đầu lại nhì Lạc Thuấn Thần, nàng không ngờ hắn đứng ngay trước mặt mình. 

Quay đầu oán hận nhìn Giang Thành Tứ, lại phát hiện, hắn đã tà từ lắc cây quạt nhanh như chớp bỏ chạy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện