Edit + Beta: Đông Vân Triều.

"Trọng Tôn huynh đệ?"

Lãnh Văn Bách thấy Trọng Tôn Phong cứ như vậy ly khai, không khỏi nhíu mày.

Đây là có chuyện gì, vì sao Trọng Tôn Phong vừa nhìn thấy Gia Cát Thính Nhiên lại rời đi? Gia Cát Thính Nhiên không phải là hôn thê của Trọng Tôn Phong sao?

Nghĩ lại Trọng Tôn Phong tình ý cũng rõ ràng quá, chẳng lẽ bởi vì Gia Cát Thính Nhiên sao?

Lãnh Văn Bách nhìn lướt qua Gia Cát Thính Nhiên, phát hiện cô nương này chưng diện, cũng có vài phần tư sắc, chỉ bất quá, mặt mày nồng nặc tính toán.

Nữ nhân như vậy, kỳ thực hắn thương không nổi.

Bất quá, đưa thiếp mời không phải Gia Cát Thính Nhiên, mà là Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly.

Sở dĩ Lãnh Văn Bách mới chịu đáp ứng đến đây, đang nghĩ ngợi nên thế nào mở miệng, Gia Cát Thính Nhiên lại hướng hắn, tiếu ý doanh nhiên, "Lãnh công tử, xin mời ngồi."

"Gia Cát tiểu thư khách khí."

Lãnh Văn Bách chỉ có thể gật đầu, cảm tạ đối phương bắt chuyện.

Sau khi ngồi xuống, hắn hướng Gia Cát Thính Nhiên hỏi, "Tứ trưởng lão…?"

Gia Cát Thính Nhiên vẫy vẫy tay, ý bảo người hầu mang rượu lên.

Sau đó tài bình thản nói rằng, "Tổ mẫu một lát nữa sẽ tới, nàng nói còn có chút chuyện trong tộc muốn làm, cho nên không thể đi tới. Liền để Thính Nhiên ở lại bắt chuyện Lãnh công tử, Lãnh công tử sẽ không để tâm chứ?"

Lãnh Văn Bách liếc nàng, "Làm sao có thể chứ? Tứ trưởng lão cũng chỉ có ý tốt mà thôi."

"Lãnh công tử đã có ý trung nhân chưa?"

Gia Cát Thính Nhiên đột nhiên hỏi như vậy.

Lãnh Văn Bách lại không phải người ngu, lập tức liền hiểu đối phương nói lời này là có ý gì, lập tức nói, "Đã có."

"Nguyên lai Lãnh công tử đã có người thương, Thính Nhiên chúc mừng Lãnh công tử."

Nét mặt mặc dù nói lời chúc mừng, nhưng trong lòng lại hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết!

Lãnh Văn Bách nhìn một chút thức ăn tinh xảo trên bàn, đột nhiên cảm thấy phiền chán, "Không biết Tứ trưởng lão tìm Lãnh mỗ có chuyện gì?"

"Cái này ta cũng không biết, tổ mẫu tìm Lãnh công tử, tất nhiên là có thương lượng."

Gia Cát Thính Nhiên né tránh, thái độ Lãnh Văn Bách lãnh đạm, nàng tất nhiên là thấy ở trong mắt.

Vì vậy, đứng lên, "Ta đột nhiên nhớ tới còn có ít thứ chưa làm, sẽ không bồi Lãnh công tử. Lãnh công tử thỉnh cứ tự nhiên!"

"Được."

Lãnh Văn Bách lúc này mới thở dài một hơi, chỉ cần đừng làm cho hắn đơn độc cùng người nữ nhân này ở chung, cái gì cũng có thể.

Vì thế, sau khi Gia Cát Thính Nhiên rời đi, hắn giá mới tự tại đứng lên.

Chỉ là, hắn không có nghĩ tới, sau khi Gia Cát Thính Nhiên rời đi, liền đi tìm Tư Đồ Mộng Nguyệt.

Dĩ nhiên, Tư Đồ Mộng Nguyệt căn bản cũng không ở trong phòng, sớm bị người đưa đi Sở phủ.

Một khắc đồng hồ sau, Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly lúc này mới khoan thai tới.

Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly vừa thấy Lãnh Văn Bách, hai mắt híp lại, "Lãnh công tử, để ngươi chờ lâu."

"Tứ trưởng lão sao lại nói vậy, Lãnh mỗ cũng chỉ là đợi một lát mà thôi."

Lãnh Văn Bách đứng lên, hướng Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly chắp tay, cúi chào.

"Lãnh công tử những năm gần đây, thường xuyên đến thành Bồ Đề. Nói vậy cũng biết tình huống hiện tại của thành Bồ Đề, lúc này nếu không tìm được chủ nhân, chỉ sợ thánh vật cũng sẽ biến mất."

Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly dùng Bồ Đề thủy lộ làm mở màn nói, nhưng thật ra để Lãnh Văn Bách buông lỏng phòng bị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện