Edit+ Beta: Mạn Nguyệt

Tôn nhi phạm sai lầm, nàng ta lại không đi chỉ trích bọn họ mà ở đây đòi người ra mặt. Tâm tư suy nghĩ như thế đã đánh mất đi phong cách quý phái của mình rồi.

Trọng Tôn Phong thấy Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười với sắc mặt không vui, vì vậy mà Trong Tôn Phong nhanh chống đi vào đại sảnh an bài nhóm người tới đòi công đạo kia.

Quý Như Yên đi theo chân đoàn người, mà đoàn người cho là nàng đến đòi lẽ phải, cho nên dọc theo đường bọn họ rất hữu lễ với nàng.

Đối với sự hiểu lầm trước mặt, Qúy Như Yên không hề giải thích mà chỉ cươi cười. Có lúc, im lặng vẫn là tốt nhất.

Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười cười rồi dẫn bốn vị trưởng lão ra đón, đối mặt với đoàn người, đầu tiên là hắn đứng dậy, hướng đoàn người rồi chắp tay nói, "Các vị thành dân, ta là Đại trưởng lão của Trọng tôn gia tại thanh Bồ Đề. Hôm nay xảy ra việc ở thành Bồ Đề, ta đã nhận được tin từ sớm, do đó ta sẽ cho các vị một cái công đạo"

"Đại trưởng lão, ngươi nói chuyện cần phải giữ lời! Gia Cát Đại thiếu gia cùng Tam tiểu thư có thể đều là người của Tứ đại gia các ngươi, vậy cái gọi là công đạo mà ngươi nói sẽ được thực thi bằng biện pháp nào? Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười nhìn rồi nói chuyện với một lão phu, sau đó ông ta không khỏi giật nảy cả mình, nhanh chống cung kính thăm hỏi: "Sở lão, hôm nay ngài cũng có mặt ở hiện trường?"

"Đương nhiên! Tính mạng của lão phu đều nhờ vị phu nhân này cứu về. Nếu không hôm nay Tam tiểu thư đã muốn lấy mạng ta rồi! Vừa vặn Tứ trưởng lão cũng ở đây, ngược lại là lão phu muốn hỏi một chút, Sở gia ta cùng Gia Cát gia có quan hệ gì?"

Sở Chính Hùng liếc nhìn Tứ trưởng lão Gia Cát Chính, ông nhất định phải đòi nàng ta một đáp án.

Tứ trưởng lão Gia Cát chính vừa thấy được Sở Chính Hùng thì chỉ cảm thấy đau đầu. Hà cớ gì mà tôn nhi cũng tôn nữ đều chọc phải Sở Chính Hùng vậy?

Ở thành Bồ Đề, không chỉ có Tứ đại gia là lợi hại. Ngược lại, gia tộc nổi danh nhất chính là Sở gia!

Sở gia nắm giữ toàn bộ lương thực và khách điếm ở thành Bồ Đề, thậm chí có thể nói thành Bồ Đề này là thành của Sở gia dưới chân của Hoàng Đế.

Tứ trưởng lão Gia Cát Chính hít một hơi thật sâu, sau đó áy náy nụ cười, "Sở lão, ngài đừng nói như vậy. Gia Cát gia chúng ta làm sao dám có quan hệ với Sở gia, ta cũng không biết hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu có chỗ nào đắc tội Sở gia thì ngày khác ta sẽ tới để nhận đòn chịu tội."

Sở Chính Hùng cười lạnh, "Những lời Tứ trưởng lão nói quả thật là nực cười! Nếu Sở gia cùng Gia Cát Gia không có bất kỳ quan hệ nào thì vì sao Gia Cát Tam tiểu thư dám can đảm biểu diễn âm quyết Quy Nguyên ở Bồ Đề thành?"

"Chuyện này. . ."

Tứ trưởng lão Gia Cát Chính phiền muộn đến cực điểm, xưa nay cháu gái này đều được mình thương yêu, cũng chính là thế cho nên làm việc không hề có phép tắc. Hôm nay dám làm xằng làm bậy ở dưới mắt Sở gia, đầu óc đúng là nên ném đi cho rồi.

Sở Chính Hùng thấy nàng ta nói không ra lời, ông trực tiếp xoay người hướng về Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười nói, "Đại trưởng lão, lão phu cũng không muốn trở mặt với ứ đại gia. Nơi này có nhiều người như vậy, mỗi người đều bị thương không nhẹ, xin mời Tứ đại gia lấy ra đan dược cho đoàn người chữa thương! Cái này không quá đáng chứ?"

"Cái này là hiển nhiên!"

Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca vội vàng gật đầu, dặn dò Trọng Tôn Phong đi nhà thuốc lấy thuốc.

"Trước tiên mọi người uống thuốc để khôi phục lại sức khỏe đã."

Đại trưởng lão Trọng Tôn Ca cười với thái độ hòa nhã, cuối cùng cũng xem như là hóa giải sự tức giận của đoàn người. Bất quá, ông ta cũng rất giận, vô duyên vô cớ bị thương, phải chữa ít nhất mười bữa nửa tháng đây này.

Quý Như Yên nhìn một chút, nàng phát hiện Nhị trưởng lão Tư Đồ Không chỉ đứng ở một bên, cũng không có nói bất kì điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện