Qúy Đông Minh nhanh chóng lĩnh mệnh, ngồi xổm xuống trước mặt thái tử, thân thủ dò xét xem hơi thở của thái tử điện hạ

Hơi thở hoàn toàn không có...

Phát hiện này, làm cho Qúy Đông Minh sợ tới mức tè ra quần: "Thánh thượng, thái tử điện hạ..."

Ấp úng, không dám đem lời nói thái tử đã chết nói ra

Qúy Như Yên mắt lạnh thấy Qúy Đông Minh bộ dạng không có tiền đồ như vậy, nàng đã biết thái tử Phù Nguyên Dương trúng độc, hơn nữa nhìn máu đen kia phun ra, ý nghĩa độc tố đã muốn chạy đến huyết mạch, căn bản là vô phương cứu chữa

"Nói mau, thái tử làm sao?"

"Thánh thượng, thái tử điện hạ đã muốn đi..."

"Cái gì?"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên khiếp sợ dưới chân mềm nhũn, liên tục rút lui hai bước, An Huyền vội vàng đỡ hắn, nhìn hài tử của mình một khắc trước còn nói chuyện với hắn, ngay sau đó lại té trên mặt đất, không một tiếng động, chết không nhắm mắt

Thái tử phi chính mắt nhìn phu quân của mình bị độc chết, nàng đau lòng không thôi, đi về hướng thi thể của thái tử Phù Nguyên Dương, khóc lớn: "Phụ hoàng, van cầu người cấp thái tử làm chủ a! Thái tử điện hạ chết rất oan ức! Thái tử chết như vậy, phụ hoàng nói ta cùng hoàng tôn của người phải làm sao bây giờ?"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên tức giận, nổi trận lôi đình: "Tra! Mau tra cho cô vương! Rốt cuộc là ai hại chết thái tử!"

An Huyền ở bên lên tiếng: "Dạ thánh thượng, nô tài lập tức đi điều tra!"

"Báo!"

Bên ngoài rất nhanh chạy vào một tiểu thị vệ: "Tham kiến thánh thượng, Thiên Độc quốc thất hoàng tử điện hạ cùng quốc sự có việc cầu kiến!"

"Tuyên!"

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên mặc dù không muốn gặp bọn họ, nhưng cũng biết nếu không có chuyện gấp, hai người kia cự nhiên sẽ không tìm đến hắn

Lạc Thuấn Thần cùng Tích Tiểu Mộng tiến vào, vừa lúc thấy thái tử nằm trên mặt đất, hai người nhìn nhau ánh mắt nghi hoặc

Tích Tiểu Mộng từ trước đến nay rất giỏi về ngôn từ, phụng phịu chậm dãi nói: "Gặp qua thánh thượng, ta cùng Thiên Độc quốc thất hoàng tử điện hạ van cầu gặp, chỉ có một việc, thánh thượng không thích ta cùng Thiên Độc quốc đến cầu thân sao? Cự nhiên phái người đến ám sát ta cùng thất hoàng tử điện hạ!"

Thế tử Phù Nhạc Thánh đứng bên cạnh nghe vậy, hít một hơi, việc này lớn chuyện rồi

Nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ làm cho hai nước giao chiến!

"Tích quốc sư, lời này nói ra, cũng là nên có chứng cớ!"

"Chứng cớ? Người đâu, đem chứng cớ nâng lên đi!"

Quốc sư Tích Tiểu Mộng quát lạnh, thị vệ Thiên Độc quốc lập tức mang đến bảy cỗ thi thể, mà mỗi cỗ thi thể trên ngực, đều khắc một chữ "Dương"

Thánh Thượng Phù Ngạo Thiên thấy bảy thích khách kia, cảm thấy có chút lo lắng, vừa thấy được chữ khắc trên ngực, lại kinh ngạc vô cùng!

Tại sao có thể như vậy? Bảy thích khách này chính là ám vệ của phủ thái tử!

Lại có bảy ám vệ này là do thánh thượng lựa chọn cho thái tử

"Thánh thượng Ti U quốc, bổn quốc sư bắt sống một gã thích khách, thích khách đó nói, bọn họ đều là ám vệ của phủ thái tử! Chuyện này, thánh thượng nên cho Thiên Độc quốc ta một cái công đạo!"

Phù Nhạc Thánh chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi, này thái tử điện hạ không hiểu như thế nào trúng độc đã chết, nay lại phát hiện ám vệ chạy tới ám sát Thiên Độc quốc thất hoàng tử điện hạ?

Đây không phải là chuyện nhỏ, mà là chuyện hết sức hệ trọng!

Thánh thượng Phù Ngạo Thiên trải qua sóng to gió lớn, lúc này mới nói người đưa đến ghế dựa: "Thất hoàng tử điện hạ, Tích quốc sư, xin hãy bình tĩnh, đợi cô gia điều tra rõ nguyên nhân cái chết của thái tử, sau đó mới xử lý chuyện thích khách của hoàng tử có được hay không?"

Tích Tiểu Mộng đương nhiên là không muốn như vậy, há miệng thở dốc: "Ta không..."

"Có thể!"

Lạc Thuấn Thần nói ra hai từ này làm cho Tích Tiểu Mộng buồn bực không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện