Quách Ngọc Kỳ trợn mắt nhìn Lý Mặc: "Làm càn, hai cửa hàng này chính là đồ cưới của đại tỷ! Há có thể chỉ dựa vào câu nói của ngươi liền làm gia chủ? Đại tỷ qua đời hơn mười năm, những năm gần đây, người nào không biết hai cửa hàng này là do ta quản lý?"

Lý Mặc đột nhiên nở nụ cười, liền hướng mọi người nói: "Các vị ở đây làm chủ, vị phu nhân này nói cửa hàng là của nàng, lại không lấy ra khế đất, sau đó còn nói cửa hàng này là đồ cưới của đại tỷ, các người nói đây không phải là trăm ngàn chỗ hở sao?"

Lúc này, trong đám người, tự nhiên cũng có người sáng suốt

Có một người cười nhạo: "Theo ta thấy, có người gặp cửa hàng này buôn bán trên đoạn đường tốt, đỏ mắt, vì thế , muốn đến đoạt. Mọi người nói có đúng không? Nếu thật sự có khế đất, liền có thể trực tiếp bẩm báo Thuận Thiên phủ Duẫn, đại nhân có thể thay nàng làm chủ, nàng sao cứ phải ở trong này nháo sự, đây không phải là bỏ qua khi dễ người sao?"

"Ngươi nói có lý, theo ta thấy người này cũng không phải tốt. Người nhìn nàng xem mắt tam giác (không hiểu luôn), mặt cũng khó coi, dáng người lại giống viên cầu, cũng không biết là phu nhân nhà ai, cự nhiên ăn thành cái bộ dạng này!"

"Ai? Các người không biết sai? Nàng chính là đại phu nhân Qúy phủ! Cũng chính là thứ nữ Quách gia, mệnh tốt được Qúy thái y nạp làm thiếp, sau này Qúy phu nhân chết đi, liền được thăng vị làm kế thất"

"Cũng không biết Qúy phu nhân chết, có phải hay không là liên quan đến nàng"

Lúc này có một phu nhân liếc mắt nhìn Quách Ngọc Kỳ: "Mặc kệ là có chuyện gì, dù sao nàng cũng là không biết xấu hổ, ta là thấy rõ ràng nàng không mặt mũi đến cửa hàng nhà người ta nháo sự, thật đúng là làm mất thể diện quan gia phu nhân mà! Ta mưốn làm cho lão gia nhà ta trước đại điện nói cho Qúy thái y biết! Hắn như thế nào quản giáo thê thất, lại làm ra một việc thất lễ như thế này! Tiểu Thúy, chúng ta đi!"

Quách Ngọc Kỳ không biết có phải hay không lời nói của vị phu nhân kia là thật, bất chấp mọi người nói gì, liền vội vàng đuổi theo vị phu nhân kia: "Trần phu nhân! Xin dừng bước! Là hiểu lầm a"

Đáng tiếc vị Trần phu nhân kia không để ý đến Quách Ngọc Kỳ, đã lên kiệu được người ta khiêng đi

Quách Ngọc Kỳ gấp đến độ vội vàng chạy theo

Trò hay kết thúc, đám người cũng dần ly khai

Qúy Như Yên đang đứng cách đó không xa, ở trên lầu các mà ưu nhã thưởng trà, mọi chuyện nàng đều chứng kiến hết thảy

Sơ sơ nghe được thanh âm của vị phu nhân kia, theo tiếng nhìn đến, phát hiện một nữ nhân ba mươi tuổi, tóc vấn tỉ mỉ, thân thể gầy yếu, bước đi có thể nhìn ra nàng có chút không khỏe

Dao Quang ở một bên hầu hạ: "Tiểu thư, người kia chính là phu nhân của Trần đại nhân. Nói Trần đại nhân này chỉ cưới một người, hai người thành thân đã nhiều năm, cũng không nghe ra tin tức Trần phu nhân có thai"

"Nàng tên gọi là gì?"

Qúy Như Yên cảm thấy hứng thú hỏi một câu

Thấy sắc mặt của nàng, Dao Quang nhanh chóng đáp lời: "Trần phu nhân tên gọi Mạc Ly Nhược"

Qúy Như Yên cười sáng lạn như hoa, vui mừng nói: "Tốt lắm! Nếu thật sự nàng có thể khơi mào Trần đại nhận trên điện hướng Qúy Đông Minh nói chuyện, ta đây liền đưa một phần đại lễ cho nàng!"

Thấy tiểu thư cười như vậy, Dao Quang một bên giật giật khóe miệng, chỉ sợ là Qúy phủ lại một phen đau đầu

Đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Dao Quang khó hiểu: "Tiểu thư, vì cái gì ngày hôm qua người ở lại tam lý môn? Nơi đó cũng không phải là nhà chúng ta mua ở Thịnh kinh?"

Qúy Như Yên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái: "Nơi đó chính là tài sản của chúng ta! Bổn tiểu thư như thế nào cự tuyệt!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện