Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Giọng nói của Cửu Minh trầm xuống, sát khí dần tỏa ra quanh người.
Nữ nhân to gan lớn mật này, sờ soạng mặt hắn thì thôi, còn dám coi khinh hắn như thế!
“Ta sợ quá.” Bộ dáng của Phong Như Khuynh như chịu kinh hãi, vỗ ngực: “Ta rất nhanh bị ngươi hù chết rồi, nhưng Phong Như Khuynh ta kiêu ngạo, ngươi còn không biết ở chỗ nào đâu.”
Lại dám xưng là nữ tử thiên hạ đều điên cuồng vì hắn! Đây chẳng phải là muốn sánh bằng quốc sư của nàng sao? Quốc sư nàng mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, ai dám so với hắn, nàng đều sẽ không buông tha cho người ta!
Lão giả nhận thấy được khí thế của Cửu Minh càng ngày càng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy ra, chỉ là không bao lâu, khí thế lạnh lẽo quay chung quanh mọi người kia từ từ biến mất.
Trong Đệ Nhất Lâu lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
“Từ lão, chúng ta đi.”
Ánh mắt kiêu ngạo của Cửu Minh nhìn Phong Như Khuynh, phất tay áo xoay người đi lên lầu.
Trên lưng mọi người đều đã toát ra mồ hôi lạnh, như còn chưa từ loại kinh hoảng này đi ra.
Duy chỉ có Phong Như Khuynh vẫn đang minh mẫn, nàng ngồi xuống, cầm lấy một miếng điểm tâm cắn một cái, còn không quên nói chuyện với mọi người.
“Các ngươi đều đứng làm gì? Đều đến ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm ta còn đi tìm Liễu Ngọc Thần tính sổ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phong Như Khuynh, trợn mắt há hốc mồm không thể hoàn hồn.
“Ngươi…… Không sợ hắn sao?” Mộ Thanh Nhi chớp mắt, hỏi.
“Sợ hắn làm gì?” Phong Như Khuynh bĩu môi: “Hắn chỉ là hù dọa người một chút thôi, cũng không thật sự ra tay.”
Từ khi ánh mắt nhìn thấy Cửu Minh đầu tiên, nàng đã biết người nam nhân này tìm nàng, không chỉ là châm chọc nàng hai câu!
Hắn khẳng định còn có chuyện khác.
Cho nên, nàng sẽ chờ hắn tiếp tục tìm nàng!
Phong Như Sương vừa nghe thấy Phong Như Khuynh còn muốn đi tìm Liễu Ngọc Thần, sợ đến mức sắc mặt của nàng ta càng trắng, ngay cả tay đều run nhè nhẹ, vội vàng giấu ở sau lưng.
“Tỷ tỷ, cũng có thể là ngày đó ta nghe lầm, có lẽ Liễu Ngọc Thần nói chính là…… Hắn muốn dây dưa với ngươi cũng nói không chừng.”
“A, nghe lầm cũng không sao, mặc kệ là ta dây dưa hắn hay là hắn dây dưa ta, tóm lại là ta muốn đi tìm hắn tính sổ.”
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm, nàng nhìn thấy sắc mặt của Phong Như Sương càng ngày càng khó coi, tâm tình không khỏi tốt lên.
Buồn bực nhiều ngày qua không gặp được Quốc Sư cũng đã trở thành hư không.
Đám người vốn là sinh lòng áy náy cới Phong Như Khuynh, hơn nữa tò mò với dược thiện, không nhịn được mục đích của bản thân vây quanh nàng, so sánh mà nói, Phong Như Sương đã từng được mọi người vây quanh đã bị làm lơ.
Nàng tức giận nhìn Phong Như Khuynh, nhưng thấy không ai để ý đến nàng, nàng xoay người đi ra ngoài lâu.
Lúc lại trả lời vấn đề, Phong Như Khuynh ngẩng đầu nhìn Phong Như Sương đi ra ngoài, trong mắt chứa đầy ý cười.
Hôm nay nàng đến hội giao lưu này, chính là vì khiến Phong Như Sương tức giận, bây giờ Phong Như Sương đi rồi, nàng cũng không cần phải ở lại, sau khi cáo từ với mọi người, cũng đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, lão giả đi theo ở bên cạnh Cửu Minh đã chờ nàng.
Ông cung kính nói một câu: “Như Khuynh công chúa, công tử nhà của chúng ta mời ngươi đi gặp một lát.”
Phong Như Khuynh nhướng mày: “Dẫn đường đi.”
Cho dù gia hỏa này vừa đến đã châm chọc nàng, còn tự luyến như thế, nhưng bởi vì hắn chửi Phong Như Sương, nàng vẫn rất có hảo cảm với hắn.
Dù sao, bất kì ai khi dễ Phong Như Sương, nàng đều thích!
“Công chúa điện hạ, mời.” Lão giả làm tư thế đưa tay mời, cung kính nói.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Giọng nói của Cửu Minh trầm xuống, sát khí dần tỏa ra quanh người.
Nữ nhân to gan lớn mật này, sờ soạng mặt hắn thì thôi, còn dám coi khinh hắn như thế!
“Ta sợ quá.” Bộ dáng của Phong Như Khuynh như chịu kinh hãi, vỗ ngực: “Ta rất nhanh bị ngươi hù chết rồi, nhưng Phong Như Khuynh ta kiêu ngạo, ngươi còn không biết ở chỗ nào đâu.”
Lại dám xưng là nữ tử thiên hạ đều điên cuồng vì hắn! Đây chẳng phải là muốn sánh bằng quốc sư của nàng sao? Quốc sư nàng mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, ai dám so với hắn, nàng đều sẽ không buông tha cho người ta!
Lão giả nhận thấy được khí thế của Cửu Minh càng ngày càng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy ra, chỉ là không bao lâu, khí thế lạnh lẽo quay chung quanh mọi người kia từ từ biến mất.
Trong Đệ Nhất Lâu lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
“Từ lão, chúng ta đi.”
Ánh mắt kiêu ngạo của Cửu Minh nhìn Phong Như Khuynh, phất tay áo xoay người đi lên lầu.
Trên lưng mọi người đều đã toát ra mồ hôi lạnh, như còn chưa từ loại kinh hoảng này đi ra.
Duy chỉ có Phong Như Khuynh vẫn đang minh mẫn, nàng ngồi xuống, cầm lấy một miếng điểm tâm cắn một cái, còn không quên nói chuyện với mọi người.
“Các ngươi đều đứng làm gì? Đều đến ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm ta còn đi tìm Liễu Ngọc Thần tính sổ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phong Như Khuynh, trợn mắt há hốc mồm không thể hoàn hồn.
“Ngươi…… Không sợ hắn sao?” Mộ Thanh Nhi chớp mắt, hỏi.
“Sợ hắn làm gì?” Phong Như Khuynh bĩu môi: “Hắn chỉ là hù dọa người một chút thôi, cũng không thật sự ra tay.”
Từ khi ánh mắt nhìn thấy Cửu Minh đầu tiên, nàng đã biết người nam nhân này tìm nàng, không chỉ là châm chọc nàng hai câu!
Hắn khẳng định còn có chuyện khác.
Cho nên, nàng sẽ chờ hắn tiếp tục tìm nàng!
Phong Như Sương vừa nghe thấy Phong Như Khuynh còn muốn đi tìm Liễu Ngọc Thần, sợ đến mức sắc mặt của nàng ta càng trắng, ngay cả tay đều run nhè nhẹ, vội vàng giấu ở sau lưng.
“Tỷ tỷ, cũng có thể là ngày đó ta nghe lầm, có lẽ Liễu Ngọc Thần nói chính là…… Hắn muốn dây dưa với ngươi cũng nói không chừng.”
“A, nghe lầm cũng không sao, mặc kệ là ta dây dưa hắn hay là hắn dây dưa ta, tóm lại là ta muốn đi tìm hắn tính sổ.”
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm, nàng nhìn thấy sắc mặt của Phong Như Sương càng ngày càng khó coi, tâm tình không khỏi tốt lên.
Buồn bực nhiều ngày qua không gặp được Quốc Sư cũng đã trở thành hư không.
Đám người vốn là sinh lòng áy náy cới Phong Như Khuynh, hơn nữa tò mò với dược thiện, không nhịn được mục đích của bản thân vây quanh nàng, so sánh mà nói, Phong Như Sương đã từng được mọi người vây quanh đã bị làm lơ.
Nàng tức giận nhìn Phong Như Khuynh, nhưng thấy không ai để ý đến nàng, nàng xoay người đi ra ngoài lâu.
Lúc lại trả lời vấn đề, Phong Như Khuynh ngẩng đầu nhìn Phong Như Sương đi ra ngoài, trong mắt chứa đầy ý cười.
Hôm nay nàng đến hội giao lưu này, chính là vì khiến Phong Như Sương tức giận, bây giờ Phong Như Sương đi rồi, nàng cũng không cần phải ở lại, sau khi cáo từ với mọi người, cũng đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, lão giả đi theo ở bên cạnh Cửu Minh đã chờ nàng.
Ông cung kính nói một câu: “Như Khuynh công chúa, công tử nhà của chúng ta mời ngươi đi gặp một lát.”
Phong Như Khuynh nhướng mày: “Dẫn đường đi.”
Cho dù gia hỏa này vừa đến đã châm chọc nàng, còn tự luyến như thế, nhưng bởi vì hắn chửi Phong Như Sương, nàng vẫn rất có hảo cảm với hắn.
Dù sao, bất kì ai khi dễ Phong Như Sương, nàng đều thích!
“Công chúa điện hạ, mời.” Lão giả làm tư thế đưa tay mời, cung kính nói.
Danh sách chương