Editor: MAC
Bên sông Tần Hoài, Đệ Nhất Lâu.
Đông đảo thanh niên tài nữ đều đã ổn định chỗ ngồi, tiếng nói rộn ràng huyên náo truyền ra từ trong lâu xen lẫn với tiếng cười duyên của thiếu nữ.
Đúng lúc này, một thanh niên nhanh mắt nhìn thấy Phong Như Sương đứng ở cửa, trong lòng hắn vui vẻ vội vàng đứng lên.
“Nhị công chúa, cuối cùng ngươi đã ra ngoài rồi.”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Phong Như Sương, trong mắt các nàng tràn đầy vui sướng giống như không ai nghĩ đến Phong Như Khuynh bất ngờ xuất hiện trong hội giao lưu.
Phong Như Sương khẽ cười: “Gần đây vì chuyện của tỷ tỷ mà ta chọc giận phụ hoàng nên ngài nhốt ta trên núi cấm, cũng may phụ hoàng biết ta bị oan nên mới thả ta ra.”
Ẩn ý rằng chuyện nàng ta bị giam trên núi là do Phong Như Khuynh cố ý vu hãm nàng ta trước mặt Phong Thiên Ngự, bây giờ Phong Thiên Ngự đã biết mình trách lầm nàng ta nên mới thả nàng ta ra ngoài.
Nếu là trước kia khi Phong Như Sương nói lời này ra nhất định sẽ có vô số người phụ họa cho nàng ta nhưng hiện tại trong toàn bộ Đệ Nhất Lâu đều cùng nhau giữ yên lặng.
Khuôn mặt người nào cũng xấu hổ, không biết phải tiếp lời Như Sương thế nào.
“Làm sao vậy?” Phong Như Sương hơi nhíu mày.
Nàng ta chỉ bị nhốt hơn nửa tháng thôi nhưng vì sao... Nàng ta cảm thấy trong nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng ta không biết.
“Nhị công chúa, ngươi bị nhốt là do đại công chúa gây ra?” Lúc đầu Triêu Dương còn trầm mặc nưng rồi lại mở miệng hỏi.
Phong Như Sương không phải là Phong Như Khuynh, tính tình nàng ta luôn rất tốt, mặc dù bị truy hỏi như thế nhưng Phong Như Sương không hề tức giận.
Cũng vì thế nên Triêu Dương mới hỏi ra lời này.
Phong Như Sương cười khổ lắc đầu: “Việc này không cần kể đến cũng được, các ngươi chỉ cần biết rằng nàng là tỷ tỷ của ta, từ nhỏ tỷ tỷ đã không có mẫu thân nên mẫu phi mới thương yêu nàng nhiều hơn, ta cũng rất tôn kính yêu quý nàng, cho dù nàng có làm gì thì cuộc đời này ta cũng vô cùng bao dung nàng.”
Trong đôi mắt nàng ta lấp lánh ánh sáng chói lòa, khóe môi giương lên thành nụ cười, mị hoặc lòng người như thế.
“Chẳng qua...” Phong Như Sương khép hờ mi mắt, khẽ thở dài, “Nàng có làm gì với ta thì ta cũng đều tha thứ cho nàng, nhưng ta chỉ không thể tha thứ việc nàng tổn thương Đại Nhi, thậm chí còn vì ngăn cản ta nghiên cứu phương pháp chế thuốc lành sẹo mà cố ý vu hãm khiến ta bị giam trên núi, khiến ta không còn cách nào tiếp tục thực hiện việc chế tạo thuốc tiêu sẹo!”
Trong Đệ Nhất Lâu càng thêm an tĩnh, an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
“Chuyện này……”
Bỗng chốc, một giọng nói thanh thúy êm tai như nước suối chảy từ ngoài cửa truyền vào
“Hình như ta đến không đúng lúc?”
Đối với Phong Như Sương mà nói, giọng nói này giống như ác mộng.
Cơ thể nàng ta hơi cứng đờ, bàn tay nắm chặt, nàng ta phải dùng sức mới khống chế được cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng duy trì được nụ cười.
Trong giây lát nàng ta xoay người, khuôn mặt lập tức tươi cười như hoa, nụ cười hoạt bát xinh đẹp.
“Tỷ tỷ, sao tỷ đến đây?”
Chẳng lẽ Phong Như Khuynh không biết những thiên kim thiếu gia trong đại gia tộc đều hận nàng thấu xương hay sao? Sao nàng còn dám tới trước mặt họ? Nhưng sau khi Phong Như Sương thấy rõ thân hình ở cửa, tươi cười trên mặt nàng ta bỗng dưng cứng lại, nàng ta không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Trước đây mỗi lần thấy Phong Như Khuynh thì nàng sẽ béo lên một vòng, bây giờ mới chỉ một tháng không gặp nhưng sao nàng ta cảm thấy... Nữ nhân này gầy xuống?
Tuy rằng thân hình của nàng vẫn đẫy đà như trước nhưng điều khiến Phong Như Sương không thể chịu đựng được là việc nàng gầy đi!
Bên sông Tần Hoài, Đệ Nhất Lâu.
Đông đảo thanh niên tài nữ đều đã ổn định chỗ ngồi, tiếng nói rộn ràng huyên náo truyền ra từ trong lâu xen lẫn với tiếng cười duyên của thiếu nữ.
Đúng lúc này, một thanh niên nhanh mắt nhìn thấy Phong Như Sương đứng ở cửa, trong lòng hắn vui vẻ vội vàng đứng lên.
“Nhị công chúa, cuối cùng ngươi đã ra ngoài rồi.”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Phong Như Sương, trong mắt các nàng tràn đầy vui sướng giống như không ai nghĩ đến Phong Như Khuynh bất ngờ xuất hiện trong hội giao lưu.
Phong Như Sương khẽ cười: “Gần đây vì chuyện của tỷ tỷ mà ta chọc giận phụ hoàng nên ngài nhốt ta trên núi cấm, cũng may phụ hoàng biết ta bị oan nên mới thả ta ra.”
Ẩn ý rằng chuyện nàng ta bị giam trên núi là do Phong Như Khuynh cố ý vu hãm nàng ta trước mặt Phong Thiên Ngự, bây giờ Phong Thiên Ngự đã biết mình trách lầm nàng ta nên mới thả nàng ta ra ngoài.
Nếu là trước kia khi Phong Như Sương nói lời này ra nhất định sẽ có vô số người phụ họa cho nàng ta nhưng hiện tại trong toàn bộ Đệ Nhất Lâu đều cùng nhau giữ yên lặng.
Khuôn mặt người nào cũng xấu hổ, không biết phải tiếp lời Như Sương thế nào.
“Làm sao vậy?” Phong Như Sương hơi nhíu mày.
Nàng ta chỉ bị nhốt hơn nửa tháng thôi nhưng vì sao... Nàng ta cảm thấy trong nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng ta không biết.
“Nhị công chúa, ngươi bị nhốt là do đại công chúa gây ra?” Lúc đầu Triêu Dương còn trầm mặc nưng rồi lại mở miệng hỏi.
Phong Như Sương không phải là Phong Như Khuynh, tính tình nàng ta luôn rất tốt, mặc dù bị truy hỏi như thế nhưng Phong Như Sương không hề tức giận.
Cũng vì thế nên Triêu Dương mới hỏi ra lời này.
Phong Như Sương cười khổ lắc đầu: “Việc này không cần kể đến cũng được, các ngươi chỉ cần biết rằng nàng là tỷ tỷ của ta, từ nhỏ tỷ tỷ đã không có mẫu thân nên mẫu phi mới thương yêu nàng nhiều hơn, ta cũng rất tôn kính yêu quý nàng, cho dù nàng có làm gì thì cuộc đời này ta cũng vô cùng bao dung nàng.”
Trong đôi mắt nàng ta lấp lánh ánh sáng chói lòa, khóe môi giương lên thành nụ cười, mị hoặc lòng người như thế.
“Chẳng qua...” Phong Như Sương khép hờ mi mắt, khẽ thở dài, “Nàng có làm gì với ta thì ta cũng đều tha thứ cho nàng, nhưng ta chỉ không thể tha thứ việc nàng tổn thương Đại Nhi, thậm chí còn vì ngăn cản ta nghiên cứu phương pháp chế thuốc lành sẹo mà cố ý vu hãm khiến ta bị giam trên núi, khiến ta không còn cách nào tiếp tục thực hiện việc chế tạo thuốc tiêu sẹo!”
Trong Đệ Nhất Lâu càng thêm an tĩnh, an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
“Chuyện này……”
Bỗng chốc, một giọng nói thanh thúy êm tai như nước suối chảy từ ngoài cửa truyền vào
“Hình như ta đến không đúng lúc?”
Đối với Phong Như Sương mà nói, giọng nói này giống như ác mộng.
Cơ thể nàng ta hơi cứng đờ, bàn tay nắm chặt, nàng ta phải dùng sức mới khống chế được cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng duy trì được nụ cười.
Trong giây lát nàng ta xoay người, khuôn mặt lập tức tươi cười như hoa, nụ cười hoạt bát xinh đẹp.
“Tỷ tỷ, sao tỷ đến đây?”
Chẳng lẽ Phong Như Khuynh không biết những thiên kim thiếu gia trong đại gia tộc đều hận nàng thấu xương hay sao? Sao nàng còn dám tới trước mặt họ? Nhưng sau khi Phong Như Sương thấy rõ thân hình ở cửa, tươi cười trên mặt nàng ta bỗng dưng cứng lại, nàng ta không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Trước đây mỗi lần thấy Phong Như Khuynh thì nàng sẽ béo lên một vòng, bây giờ mới chỉ một tháng không gặp nhưng sao nàng ta cảm thấy... Nữ nhân này gầy xuống?
Tuy rằng thân hình của nàng vẫn đẫy đà như trước nhưng điều khiến Phong Như Sương không thể chịu đựng được là việc nàng gầy đi!
Danh sách chương