“Những thứ quý giá ta có đều cho ngươi hết rồi, bây giờ ta thật sự hai bàn tay trắng,” hắn nhếch miệng nhỏ trông vô cùng đáng thương, “Cho nên việc này ta có lòng mà không có sức.”
Phong Như Khuynh do dự một lát cuối cùng vẫn thở dài: “Chuyện này quả thật không nên làm khó các ngươi, nhưng mà không có vấn đề gì, dù sao con người của ta trời sinh sợ chết, hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội sống lại một kiếp nên không thể lãng phí, thân phận cơm cha áo mẹ này của ta không làm cũng được.”
Phù Thần trợn mắt há mồm, con người này... không biết xấu hổ như vậy sao? “Ta chỉ còn lại một thanh kiếm,” ngón tay hắn khẽ chuyển, một thanh trường kiếm màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, giọng nói căm giận: “Nữ nhân ác độc nhẫn tâm nhà ngươi lại còn lừa sạch chút lương thực cuối cùng của ta mất rồi.”
Thanh kiếm đen nhánh như sắt thậm chí bề mặt kim loại đã có vết hoen rỉ nhưng chỉ riêng họa tiết hình rồng được khắc trên thân kiếm như muốn đột phá bay ra.
Khuôn mặt Phong Như Khuynh đen lại, nàng hơi nghi ngờ ánh mắt nhìn đồ của Phù Thần: “Không phải ngươi tùy tiện cầm một thanh kiếm rồi lừa ta chứ?”
Phù Thần bực bội giẫm chân, khuôn mặt nhỏ của hắn đỏ bừng bừng tức giận: “Ngươi dám nghi ngờ ta hả, ta là loại người sẽ lừa gạt ngươi sao? Vì lực lượng thanh kiếm này quá cường đại nên bây giờ ta chưa cắn nuốt được nó, vốn dĩ ta còn đang chờ sau này sẽ cắn nuốt nó nhưng không ngờ lại bị ngươi lừa đi rồi!”
Nữ nhân này là ma quỷ sao? Đã lừa mất đồ ăn của hắn rồi còn nghi ngờ hắn! Thật quá đáng!
Phong Như Khuynh thấy Phù Thần không giống nói dối, nàng cười tủm tỉm nhận lấy kiếm: “Không hổ là nhi tử ngoan của mẫu thân, chờ ngày sau lực lượng của mẫu thân trở nên cường đại sẽ mang ngươi đi rong chơi khắp đại lục.”
“...” Phù Thần im lặng không nói.
Đứa con trai này cũng quá nghẹn khuất.
“Ngươi còn chưa đi tu luyện sao?” Phù Thần hừ một tiếng không muốn thấy nữ nhân này nữa.
Bây giờ hắn thật sự hai bàn tay trắng rồi, ai biết nếu nàng ở đây có lấy luôn cả Thanh Hàm hay không.
“Phù Thần ca ca,” Thanh Hàm kéo ống tay áo của Phù Thần nhỏ giọng nói, “Huynh nói chuyện cẩn thận một chút đừng có chọc nàng nổi giận, chờ nàng đi rồi chúng ta lại nói xấu nàng sau.”
Phong Như Khuynh đen mặt.
Ngại quá nàng nghe thấy hết rồi...
Chẳng qua tâm tình Phong Như Khuynh đang rất tốt vì lấy được thanh trường kiếm nên nàng không thèm so đo với hai tiểu gia hỏa này, nàng vỗ vỗ chuôi kiếm mỉm cười: “Các ngươi cứ từ từ mà chơi, nếu sau này cần ta thì kêu một tiếng ta sẽ đến cùng các ngươi.”
Phù Thần vẫn không nói lời nào.
Cần nàng? Không có khả năng, cho dù Phù Thần hắn đói chết ở chỗ này cũng tuyệt đối không cần nàng!
“Vẫn là Thanh Hàm tốt tính,” Phong Như Khuynh thấy Phù Thần không quan tâm nàng cũng không thèm để ý hắn, nàng chuyển ánh mắt của mình sang Thanh Hàm rồi sờ đầu nhỏ của nàng ấy, “Thanh Hàm, nếu ngươi cần ta thì phải nhớ kêu ta, ta sẽ lập tức tới gặp ngươi.”
Thanh Hàm ngẩn ra sợ hãi nói: “Vậy... Ta có thể không cần ngươi không?”
Vẻ mặt Phong Như Khuynh càng đen, thực sự hai tiểu gia hỏa này không muốn gặp nàng sao?
Lại còn nói câu này ra nữa chứ, dù sao ngươi có thể nói lén sau lưng ta mà, cần gì phải làm trò trước mặt ta?
“Khụ khụ!” Phong Như Khuynh ho khan giảm bớt sự xấu hổ, “Nếu ta cần các ngươi thì ta sẽ tìm đến, à đúng rồi, Phù Thần, vì sao trước đây ta dựa theo phương pháp phóng thích linh khí ngươi nói lại làm Thần Nhi đồng ý ở lại?”
Phù Thần mở mắt nhìn Phòng Như Khuynh bĩu môi nói: “Linh khí của ngươi vốn dĩ đặc biệt, hơn nữa ngươi thường xuyên gieo trồng linh dược nên mang theo hơi thở linh dược, ta chỉ là... bỏ thêm chút thứ ở linh khí của ngươi thôi đã giúp Tần Thần giảm bớt sự thống khổ rồi nên hắn đương nhiên sẽ ở lại.”
Phong Như Khuynh do dự một lát cuối cùng vẫn thở dài: “Chuyện này quả thật không nên làm khó các ngươi, nhưng mà không có vấn đề gì, dù sao con người của ta trời sinh sợ chết, hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội sống lại một kiếp nên không thể lãng phí, thân phận cơm cha áo mẹ này của ta không làm cũng được.”
Phù Thần trợn mắt há mồm, con người này... không biết xấu hổ như vậy sao? “Ta chỉ còn lại một thanh kiếm,” ngón tay hắn khẽ chuyển, một thanh trường kiếm màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, giọng nói căm giận: “Nữ nhân ác độc nhẫn tâm nhà ngươi lại còn lừa sạch chút lương thực cuối cùng của ta mất rồi.”
Thanh kiếm đen nhánh như sắt thậm chí bề mặt kim loại đã có vết hoen rỉ nhưng chỉ riêng họa tiết hình rồng được khắc trên thân kiếm như muốn đột phá bay ra.
Khuôn mặt Phong Như Khuynh đen lại, nàng hơi nghi ngờ ánh mắt nhìn đồ của Phù Thần: “Không phải ngươi tùy tiện cầm một thanh kiếm rồi lừa ta chứ?”
Phù Thần bực bội giẫm chân, khuôn mặt nhỏ của hắn đỏ bừng bừng tức giận: “Ngươi dám nghi ngờ ta hả, ta là loại người sẽ lừa gạt ngươi sao? Vì lực lượng thanh kiếm này quá cường đại nên bây giờ ta chưa cắn nuốt được nó, vốn dĩ ta còn đang chờ sau này sẽ cắn nuốt nó nhưng không ngờ lại bị ngươi lừa đi rồi!”
Nữ nhân này là ma quỷ sao? Đã lừa mất đồ ăn của hắn rồi còn nghi ngờ hắn! Thật quá đáng!
Phong Như Khuynh thấy Phù Thần không giống nói dối, nàng cười tủm tỉm nhận lấy kiếm: “Không hổ là nhi tử ngoan của mẫu thân, chờ ngày sau lực lượng của mẫu thân trở nên cường đại sẽ mang ngươi đi rong chơi khắp đại lục.”
“...” Phù Thần im lặng không nói.
Đứa con trai này cũng quá nghẹn khuất.
“Ngươi còn chưa đi tu luyện sao?” Phù Thần hừ một tiếng không muốn thấy nữ nhân này nữa.
Bây giờ hắn thật sự hai bàn tay trắng rồi, ai biết nếu nàng ở đây có lấy luôn cả Thanh Hàm hay không.
“Phù Thần ca ca,” Thanh Hàm kéo ống tay áo của Phù Thần nhỏ giọng nói, “Huynh nói chuyện cẩn thận một chút đừng có chọc nàng nổi giận, chờ nàng đi rồi chúng ta lại nói xấu nàng sau.”
Phong Như Khuynh đen mặt.
Ngại quá nàng nghe thấy hết rồi...
Chẳng qua tâm tình Phong Như Khuynh đang rất tốt vì lấy được thanh trường kiếm nên nàng không thèm so đo với hai tiểu gia hỏa này, nàng vỗ vỗ chuôi kiếm mỉm cười: “Các ngươi cứ từ từ mà chơi, nếu sau này cần ta thì kêu một tiếng ta sẽ đến cùng các ngươi.”
Phù Thần vẫn không nói lời nào.
Cần nàng? Không có khả năng, cho dù Phù Thần hắn đói chết ở chỗ này cũng tuyệt đối không cần nàng!
“Vẫn là Thanh Hàm tốt tính,” Phong Như Khuynh thấy Phù Thần không quan tâm nàng cũng không thèm để ý hắn, nàng chuyển ánh mắt của mình sang Thanh Hàm rồi sờ đầu nhỏ của nàng ấy, “Thanh Hàm, nếu ngươi cần ta thì phải nhớ kêu ta, ta sẽ lập tức tới gặp ngươi.”
Thanh Hàm ngẩn ra sợ hãi nói: “Vậy... Ta có thể không cần ngươi không?”
Vẻ mặt Phong Như Khuynh càng đen, thực sự hai tiểu gia hỏa này không muốn gặp nàng sao?
Lại còn nói câu này ra nữa chứ, dù sao ngươi có thể nói lén sau lưng ta mà, cần gì phải làm trò trước mặt ta?
“Khụ khụ!” Phong Như Khuynh ho khan giảm bớt sự xấu hổ, “Nếu ta cần các ngươi thì ta sẽ tìm đến, à đúng rồi, Phù Thần, vì sao trước đây ta dựa theo phương pháp phóng thích linh khí ngươi nói lại làm Thần Nhi đồng ý ở lại?”
Phù Thần mở mắt nhìn Phòng Như Khuynh bĩu môi nói: “Linh khí của ngươi vốn dĩ đặc biệt, hơn nữa ngươi thường xuyên gieo trồng linh dược nên mang theo hơi thở linh dược, ta chỉ là... bỏ thêm chút thứ ở linh khí của ngươi thôi đã giúp Tần Thần giảm bớt sự thống khổ rồi nên hắn đương nhiên sẽ ở lại.”
Danh sách chương