Editor: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Bây giờ ngoại công tha thứ cho nàng, cữu cữu cũng không hề căm thù nàng, nhưng nàng vẫn còn một cữu mẫu.

Cữu mẫu vì Đại Nhi nên không muốn gặp lại nàng, nếu như cữu mẫu không tha thứ cho nàng, nàng sẽ không ở lại phủ tướng quân lâu.

Nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần nàng đối xử với phủ tướng quân đủ tốt, sớm muộn gì có thể hóa giải thành kiến của cữu mẫu, khiến bà nguyện ý tin tưởng nàng lại lần nữa.

“Biểu tỷ tỷ.” Đại Nhi kéo ống tay áo của Phong Như Khuynh, nâng mắt to ngập nước nhìn nàng: “Còn đến thăm Đại Nhi không?”

Phong Như Khuynh sờ đầu nhỏ của Đại Nhi: “Qua mấy ngày nữa tỷ sẽ đến thăm muội, được không?”

“Vâng.”

Đại Nhi liều mạng gật đầu, nở nụ cười vui vẻ đáng yêu: “Đại Nhi chờ biểu tỷ tỷ.”
Phong Như Khuynh hơi rũ đôi mắt xuống, tay nàng khẽ vỗ đầu nhỏ của Đại Nhi, trong lòng kiên định.

Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến cho khuôn mặt của Đại Nhi hoàn toàn khôi phục! Nàng cũng sẽ khiến cho những người Phong Như Sương đó không bao giờ khinh thường nàng ấy nữa……

“Con đã muốn đi, ta sẽ không giữ lại nữa, lần sau con muốn đến phủ Tướng Quân, lúc nào cũng có thể đến.” Nạp Lan lão gia tử khẽ thở dài một tiếng, nói.

Với nha đầu này, ông vẫn không thể nhẫn tâm, chẳng sợ bị nàng làm tức giận quá nhiều lần, chỉ cần nàng thay đổi một chút, ông đều nguyện ý tin tưởng nàng lại lần nữa.

“Vâng, gia gia.” Nạp Lan Tịnh mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phong Như Khuynh.

Nàng thật sự thay đổi, thay đổi khiến hắn nhìn không thấu, cũng thay đổi…… Không hề không tốt như trước.

“Phụ thân.”

Nhìn Nạp Lan Tịnh đi ở sau thiếu nữ càng lúc càng xa, Nạp Lan Trường Kiền thu ánh mắt lại, trầm giọng hỏi: “Người nói lần này Phong Như Khuynh, rốt cuộc là thật sự thay đổi, hay là lại nghĩ biện pháp khác đùa giỡn chúng ta?”

Nạp Lan lão gia tử cười khổ một tiếng: “Con hỏi ta lời này, ta chỉ có thể nói cho con nàng nhất định đã thay đổi, ta là ngoại công của nàng, ta tự nhiên hy vọng nàng lúc này là sự thật, ta không muốn lại nhìn thấy nàng bị Dung quý phi mê hoặc mà trở nên không nhận người thân.”

Rõ ràng khi tuổi Khuynh Nhi nhỏ thì ôn nhu đáng yêu, từ khi biết Dung quý phi, nàng lại tôn sùng bà ta là thân mẫu, tất cả lời nói việc làm đều dựa vào bà ta! Mỗi lần bọn họ muốn khuyên nhủ nàng, nàng đều sẽ rất bực bội không kiên nhẫn,
dần dà, nàng càng xa cách với phủ tướng quân, ngay cả bệ hạ đều không quản được nàng.

“Phụ thân, người quên rồi sao? Lúc trước nàng đối xử với người như thế nào…… Còn có vết thương trên mặt Đại Nhi……”

“Cuộc sống trên đời, ai có thể không có lỗi? Chúng ta là trưởng bối người thân của nàng, tất nhiên sẽ bao dung vô hạn với nàng, ta hỏi con, nếu Khuynh Nhi bị người tổn thương, con có thể ngồi nhìn mặc kệ sao?”

“……”

Nạp Lan Trường Kiền trầm mặc.

Mặc kệ không hỏi nàng, sao có thể làm được? Khuynh Nhi hôn mê mấy ngày, bọn họ nhẫn tâm không đi thăn nàng, không phải không quan tâm nàng, chỉ là lòng đã lạnh với nàng, không muốn nhìn thấy nàng mà thôi, sợ thấy sẽ thương tâm.

Nhưng ở trên triều đình, ông trong tối ngoài sáng chửi Liễu thừa tướng nhiều lần! Tịnh Nhi bên ngoài cũng không cho Liễu Ngọc Thần sắc mặt tốt.

Chẳng sợ bọn họ đều biết, chuyện kia là lỗi của Khuynh Nhi, là nàng cứng rắn phải gả cho Liễu Ngọc Thần.

Nhưng Khuynh Nhi lại thiếu chút nữa bị Liễu gia ép chết! Bọn họ nhịn không nổi!

Huống chi, ở trước khi Khuynh Nhi thành thân, ông đã tự mình đến cửa bái phỏng, cũng báo cho Liễu thừa tướng, nếu như lệnh tử không muốn, ông có thể giúp hắn kháng chỉ, bệ hạ sẽ không khai đao với phủ tướng quân.

Bọn họ hành động như thế, không phải vì Liễu Ngọc Thần, chỉ vì Phong Như Khuynh mà thôi.

Liễu thừa tướng từ chối ông, vì để Liễu gia đi lên ông ta thà hy sinh hạnh phúc của Liễu Ngọc Thần cũng phải đón Khuynh Nhi vào cửa.

Cho nên…… Thật sự không quan tâm với nàng, ông không làm được, toàn bộ phủ tướng quân cũng không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện