Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta: MAC
Thanh Trúc sợ Phong Như Khuynh hiểu lầm, mà khi nàng đã hiểu lầm thì rất có thể nó sẽ trở thành món canh rắn, cho nên vội vàng giải thích.
Sắc mặt Phong Như Khuynh lại đen thêm lần nữa, hình như…… Nàng chưa nói gì mà? “Sắc trời không còn sớm, con rắn nhỏ, ta đi trước, lần sau lại đến thăm ngươi.”
Nàng đứng lên, duỗi cái eo lười dưới ánh hoàng hôn, mặt mày tràn đầy ý cười, dù cho hiện giờ thân thể vẫn mập mạp như cũ, nhưng đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước nữa, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác thoải mái như ánh mặt trời.
Thanh Trúc muốn khóc rồi, cầu ngươi, cầu ngươi đừng tới gặp ta, ta chỉ là một con rắn không chịu nổi sự kinh hách này đâu.
Thật là hù chết rắn.
“Con rắn nhỏ, ta biết ngươi luyến tiếc ta, yên tâm đi, ngày mai ta vẫn sẽ tới thăm ngươi.” Phong Như Khuynh nhìn thấy Thanh Trúc thiếu chút rơi nước mắt, cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu của nó, nói.
Hiện giờ Thiết Huyết lệnh đã ở trong tay nàng, nàng cũng nên đi nhìn Thiết Huyết quân đoàn một chút, để tránh cho những người đi theo mẫu hậu nhiều năm triệt để thất vọng, đau khổ với nàng.
……
Từ sau khi Nạp Lan Hoàng Hậu qua đời, Thiết Huyết quân đoàn cũng chưa từng xuất hiện, dường như là muốn ẩn cư ở trong hoàng cung, không màng thế sự, ngay cả mệnh lệnh của bệ hạ Phong Thiên Ngự, các nàng cũng không nghe theo.
Mà Phong Thiên Ngự bởi vì tình cảm đối với Nạp Lan Hoàng Hậu, thế cho nên dù những người này không nghe theo mệnh lệnh của hắn, thì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt, tùy ý các nàng.
Giờ phút này, một tòa nhà trong viện yên ắng, có vài nữ tử quần áo mộc mạc đang ở trong sân luận võ, cũng đúng lúc này, trong đó có một người thấy được Phong Như Khuynh đột nhiên xuất hiện ở đại môn, tay bỗng dưng run lên, không tiếp được trường kiếm của người trước mặt, nên bị trường kiếm xẹt qua trên ống tay áo.
Làm cho ống tay áo của nàng bị cắt đứt, rơi ở trên mặt đất.
Phong Như Khuynh đứng ở cửa, xấu hổ lên tiếng chào hỏi: “Có phải là ta đã quấy rầy việc luận võ của các ngươi hay không?”
Giờ khắc này, tất cả mọi người dừng đều động tác trong tay lại, đem ánh mắt nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Nữ tử bị cắt đứt ống tay áo kia cười lạnh một tiếng, khóe miệng của nàng nhếch lên lộ vẻ châm chọc: “Từ sau khi công chúa đem thiết huyết lệnh đưa cho Dung Quý Phi, thì chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, không nghĩ tới hiện giờ vẫn còn có thể nhớ tới những người bị vứt bỏ là chúng ta đây?”
Hoàng Hậu qua đời, các nàng nghĩ rằng đợi sau khi công chúa lớn lên sẽ tiếp tục dẫn dắt bọn họ rong ruổi sa trường, nhưng các nàng không ngờ là công chúa đem các nàng tặng cho người ta.
Cuộc đời này của bọn họ, chỉ nguyện trung thành với Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu qua đời, bọn họ cũng chỉ muốn nữ nhi của Hoàng Hậu kế thừa, dù cho Hoàng Hậu có nhi tử, thì bọn họ cũng không nghe lệnh!
Nhưng công chúa cũng không thông suốt, chuyện nàng làm có ý nghĩa như thế nào.
Nàng đem Thiết Tuyết lệnh tặng cho người khác cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã phản bội lại Hoàng Hậu, hơn nữa, cả đời này, cũng không thể nào có thể chinh chiến sa trường như trước nữa!
“Đường Tư,” Nữ tử áo tím kéo ống tay áo Đường Tư, quay đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh, giọng điệu nàng đạm nhiên lạnh nhạt, lộ ra vẻ xa cách, “Công chúa điện hạ, ngươi đến tìm chúng ta, có phải là có chuyện gì muốn phân phó hay không?”
Phong Như Khuynh sờ sờ mũi, từ ngoài sân đi vào: “Cũng không có việc gì, ta chỉ là đến xem các ngươi thôi. À, đúng rồi, Thiết Huyết lệnh…… Ta đã lấy lại từ trong tay Dung Quý Phi rồi.”
Thân thể Đường Tư cứng đờ, nháy mắt nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Thiết huyết lệnh…… Nàng đã lấy lại?
Thật sự?
“Trước kia là ta không hiểu chuyện, đã làm sai rất nhiều chuyện. Ta cũng biết, ta đã làm tổn thương các ngươi, nhưng ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để đền bù. Ta sẽ để cho các ngươi đi chinh chiến sa trường một lần nữa. Cũng sẽ làm cho thế nhân hiểu rõ, nữ tử không hề kém cạnh so với nam nhi, ta cũng sẽ để cho các ngươi có thêm nhiều huy hoàng và chiến tích hơn nữa!”
Beta: MAC
Thanh Trúc sợ Phong Như Khuynh hiểu lầm, mà khi nàng đã hiểu lầm thì rất có thể nó sẽ trở thành món canh rắn, cho nên vội vàng giải thích.
Sắc mặt Phong Như Khuynh lại đen thêm lần nữa, hình như…… Nàng chưa nói gì mà? “Sắc trời không còn sớm, con rắn nhỏ, ta đi trước, lần sau lại đến thăm ngươi.”
Nàng đứng lên, duỗi cái eo lười dưới ánh hoàng hôn, mặt mày tràn đầy ý cười, dù cho hiện giờ thân thể vẫn mập mạp như cũ, nhưng đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước nữa, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác thoải mái như ánh mặt trời.
Thanh Trúc muốn khóc rồi, cầu ngươi, cầu ngươi đừng tới gặp ta, ta chỉ là một con rắn không chịu nổi sự kinh hách này đâu.
Thật là hù chết rắn.
“Con rắn nhỏ, ta biết ngươi luyến tiếc ta, yên tâm đi, ngày mai ta vẫn sẽ tới thăm ngươi.” Phong Như Khuynh nhìn thấy Thanh Trúc thiếu chút rơi nước mắt, cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu của nó, nói.
Hiện giờ Thiết Huyết lệnh đã ở trong tay nàng, nàng cũng nên đi nhìn Thiết Huyết quân đoàn một chút, để tránh cho những người đi theo mẫu hậu nhiều năm triệt để thất vọng, đau khổ với nàng.
……
Từ sau khi Nạp Lan Hoàng Hậu qua đời, Thiết Huyết quân đoàn cũng chưa từng xuất hiện, dường như là muốn ẩn cư ở trong hoàng cung, không màng thế sự, ngay cả mệnh lệnh của bệ hạ Phong Thiên Ngự, các nàng cũng không nghe theo.
Mà Phong Thiên Ngự bởi vì tình cảm đối với Nạp Lan Hoàng Hậu, thế cho nên dù những người này không nghe theo mệnh lệnh của hắn, thì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt, tùy ý các nàng.
Giờ phút này, một tòa nhà trong viện yên ắng, có vài nữ tử quần áo mộc mạc đang ở trong sân luận võ, cũng đúng lúc này, trong đó có một người thấy được Phong Như Khuynh đột nhiên xuất hiện ở đại môn, tay bỗng dưng run lên, không tiếp được trường kiếm của người trước mặt, nên bị trường kiếm xẹt qua trên ống tay áo.
Làm cho ống tay áo của nàng bị cắt đứt, rơi ở trên mặt đất.
Phong Như Khuynh đứng ở cửa, xấu hổ lên tiếng chào hỏi: “Có phải là ta đã quấy rầy việc luận võ của các ngươi hay không?”
Giờ khắc này, tất cả mọi người dừng đều động tác trong tay lại, đem ánh mắt nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Nữ tử bị cắt đứt ống tay áo kia cười lạnh một tiếng, khóe miệng của nàng nhếch lên lộ vẻ châm chọc: “Từ sau khi công chúa đem thiết huyết lệnh đưa cho Dung Quý Phi, thì chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, không nghĩ tới hiện giờ vẫn còn có thể nhớ tới những người bị vứt bỏ là chúng ta đây?”
Hoàng Hậu qua đời, các nàng nghĩ rằng đợi sau khi công chúa lớn lên sẽ tiếp tục dẫn dắt bọn họ rong ruổi sa trường, nhưng các nàng không ngờ là công chúa đem các nàng tặng cho người ta.
Cuộc đời này của bọn họ, chỉ nguyện trung thành với Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu qua đời, bọn họ cũng chỉ muốn nữ nhi của Hoàng Hậu kế thừa, dù cho Hoàng Hậu có nhi tử, thì bọn họ cũng không nghe lệnh!
Nhưng công chúa cũng không thông suốt, chuyện nàng làm có ý nghĩa như thế nào.
Nàng đem Thiết Tuyết lệnh tặng cho người khác cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã phản bội lại Hoàng Hậu, hơn nữa, cả đời này, cũng không thể nào có thể chinh chiến sa trường như trước nữa!
“Đường Tư,” Nữ tử áo tím kéo ống tay áo Đường Tư, quay đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh, giọng điệu nàng đạm nhiên lạnh nhạt, lộ ra vẻ xa cách, “Công chúa điện hạ, ngươi đến tìm chúng ta, có phải là có chuyện gì muốn phân phó hay không?”
Phong Như Khuynh sờ sờ mũi, từ ngoài sân đi vào: “Cũng không có việc gì, ta chỉ là đến xem các ngươi thôi. À, đúng rồi, Thiết Huyết lệnh…… Ta đã lấy lại từ trong tay Dung Quý Phi rồi.”
Thân thể Đường Tư cứng đờ, nháy mắt nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Thiết huyết lệnh…… Nàng đã lấy lại?
Thật sự?
“Trước kia là ta không hiểu chuyện, đã làm sai rất nhiều chuyện. Ta cũng biết, ta đã làm tổn thương các ngươi, nhưng ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để đền bù. Ta sẽ để cho các ngươi đi chinh chiến sa trường một lần nữa. Cũng sẽ làm cho thế nhân hiểu rõ, nữ tử không hề kém cạnh so với nam nhi, ta cũng sẽ để cho các ngươi có thêm nhiều huy hoàng và chiến tích hơn nữa!”
Danh sách chương