Edit: MAC

Biểu cảm của đám người Triêu Dương có chút vi diệu, Phong Như Khuynh tốt bụng giúp bọn họ như thế? Nói không chừng, nàng đang cố tình dùng phương pháp này để mưu hại Nạp Lan Đại Nhi.

Đương nhiên, sau khi Phong Như Khuynh ném ra câu này liền rời đi, lưu lại một đám người nhìn bóng dáng nàng biến mất đến phát ngốc.

“Sao ta cứ cảm thấy, Phong Như Khuynh… Hình như không giống lúc trước.” Mô Thanh Nhi nhăn lại mày liễu, nhỏ giọng nói thầm.

Phong Như Khuynh ngày thường nếu nghe bọn họ khua môi múa mép sau lưng, lập tức sẽ giận tím mặt, làm sao bình thản giống bây giờ chứ?

Mọi người đều trầm mặc.

Ở đây đều là con cháu quan lại, không thiếu lúc gặp được Phong như Khuynh, ác ôn này trước đây là người như thế nào chẳng lẽ bọn họ còn không biết, nhưng mà, nàng bây giờ, giống như mất đi một thân lệ khí, cũng làm cho bọn họ không cảm thấy chấn ghét như trước.

“Phong Như Khuynh nói phương pháp chochúng ta, có nên thử xem hay không?” Lâm Nguyệt Ảnh chần chờ nửa ngày mới hỏi ra tiếng.

Triêu Dương lắc đầu: “Nàng thay đổi thì sao? Vẫn như cũ là một kẻ bất tài vô dụng văn không được võ không xong, không có khả năng thật sự đưa ra phương thuốc giúp Nạp Lan Đại Nhi, chúng ta vẫn nên dựa theo Phong Như Sương đáng tin cậy hơn.”

Lúc trước Phong Như Khuynh quá ác ôn,trong nhất thời hắn rất khó để tín nhiệm nàng, sỏa mà nói, Phong Như Sương vẫn luôn cho bọn hắn có cảm giác đáng tin cậy hơn nhiều.

……

Rời khỏi Đệ Nhất lâu, Phong Như Khuynh liền về phủ công chúa, linh dược trước đây nàng gieo trông đã lên khá tốt, hiện tại có thể dùng để ủ linh tửu.

Ủ tốt xong linh tửu, nàng đặt rượu trong hầm, xoa xoa mồ hôi trên trán, cười sáng lạn.

“Không có vấn đề gì xảy ra thì chờ thêm nửa tháng, số linh tửu này có thể hoàn thành, lúc đó ta cũng có lý do bái phỏng phủ tướng quân.”

Nghĩ đến cục diện rối rắm nguyên chủ lưu lại cho nàng, Phong Như Khuynh than nhẹ.

Vẫn may, vẫn may là Quốc sư không có ác cảm gì với nàng, bằng không nàng cũng đừng mong tiến vào Nam Trúc Lâm, không vào được Nam Trúc Lâm thì nói gì đến việc ngủ với hắn?

“Nói đến đây, đúng là nên cảm tạ Dung quý phi, nếu không phải Dung quý phi đe dọa nguyên chủ Phong Như Khuynh, nàng ta cũng sẽ không cúi đầu khi gặp Quốc Sư, chứ lỡ may nàng ta coi trọng vẻ đẹp của Quốc Sư thì thật sự ‘sói đói vồ mồi’ không biết chừng.”

Phong Như Khuynh nheo mắt, nếu là vậy, quả thật nàng phải đến cảm ơn bà ta thật tốt!

“Nhưng mà Quốc Sư đã đi vài ngày rồi, không biết khi nào mới về.”

Nàng thật nhớ Quốc Sư, làm sao bây giờ?

Trong mắt Phong Như Khuynh hiện lên tia sáng, dột ngột, nàng giương môi cười tủm tỉm vuốt cằm: “Không thấy được Quốc Sư thì tìm Tiểu xà nhi kia tâm sự cũng không tồi, đã mấy ngày ta chưa tiến cung, Quốc Sư đại nhân lại không ở trong Nam Trúc Lâm, Tiểu Xà nhi nhất định cũng rất nhàm chán, nó khẳng định rất muốn ta đến chơi.”

……

Trong Nam Trúc Lâm, Thanh Xà đang ngâm mình trong hồ nước nhịn không được hắt xì một tiếng, nó cứ cảm thấy sau lưng rét căm căm, giống như đang có người nhắc đến nó?

Đang lúc Thanh Trúc chần chờ khó hiểu, một thân hình mập mạp đột ngột lọt vào trong mắt nó, nó cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trong hồ, trong mắt rắn tràn đầy kinh hoảng.

Này… Nữ nhân này tới đây làm gì? Cứu mạng!

Thanh Trúc hoảng đến mức muốn chui vào đất không bao giờ ngoi đầu ra, nhưng mà đất này quá cứng, nó chui vài cái liền không thể tiếp tục chui vào.

“Tiểu xà nhi, giờ ta mới biết, thì ra ngươi nhìn thấy ta kích động như thế, đến mức kích động quá mà đâm đầu xuống đất.”

Kích động?

Nó kích động cái rắm!

Toàn thân Thanh Trúc kịch liệt run rẩy, sợ hãi đến gần khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện