Edit: MAC

Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“…”

Mộ Thanh Nhi càng sợ hãi, nàng ta suýt nữa bật khóc, nếu bây giờ Phong Như Khuynh đánh nàng ta, nàng ta còn có thể thấy giảm bớt áp lực hơn. Thế mà nàng ấy còn nói ra những lời này, có thể không khiến kẻ khác hoảng loạn sao? Những người khác cũng sợ tới mức quỳ xuống, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, sợ vị công chúa ác ôn này giận dữ không để bọn họ yên ổn rời khỏi Đệ Nhất Lâu.

Phong Như Khuynh nhíu chặt mày: “Các ngươi đứng lên hết cho ta!”

Không ai dám nhúc nhích.

Phong Như Khuynh nổi giận: “Nếu các ngươi không đứng dậy, ta lập tức sai người động thủ!”

Đám thiếu niên thiếu nữ thấy Phong Như Khuynh sắp nổi bão, lúc này mới cả kinh vội vàng đứng lên.

Lần này, Phong Như Khuynh mới nở nụ cười hài lòng: “Cứ phải để bị đe dọa các ngươi mới ngoan ngoan nghe lời, hôm nay ta tới đây, chẳng qua do cảm thấy hứng thú với hội giao lưu của các ngươi mà thôi, các ngươi không cần phải khẩn trương, ta không phải ma quỷ ăn thịt người.”

“…”

Ngươi không phải ma quỷ ăn thịt người, nhưng ngươi còn khủng bố hơn cả ma quỷ.

“À, đúng rồi.” Phong Như Khuynh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn mọi người. “Hội giao lưu này của các ngươi đang nghiên cứu thảo luận cái gì?”

Người phục hồi lại tinh thần nhanh nhất là Triêu Dương, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng là Phong Như Khuynh từng mang đến sợ hãi cho hắn.

“Hôm nay chúng ta nghiên cứu thảo luận về… Y thuật.”

Y thuật?

Phong Như Khuynh vuốt ve cằm, thứ này, nàng thấy hứng thú.

Trên thực tế, linh dược cũng là một loại y thuật, linh dược có thể tăng tu vi cho người dùng, đồng thời cũng có thể chữa bệnh, chỉ tiếc riêng linh dược nhị giai đã rất quý giá, người bình thường còn không thể nhìn thấy.

Người bình thường dùng nhiều nhất vẫn là dược liệu bình thường.

“Các ngươi thảo luận về đề tài gì, nói cho ta nghe xem?” Phong Như Khuynh ngồi xuống, rất hứng thú hỏi.

Tất cả mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ đến Phong Như Khuynh sẽ trực tiếp ở lại cùng bọn họ nghiên cứu thảo luận, quan trọng hơn là… Vừa rồi bọn họ nói về nàng như vậy, thế nhưng… Nàng không tức giận?

Đây là lần đầu tiên phá lệ!

Nếu là trước kia, chỉ sợ không ai trong bọn họ tránh khỏi, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc.

“Chúng ta đang nghiên cứu và thảo luận xem có biện pháp gì để tiêu trừ vết sẹo không.”

Ở trong đại lục, chiến tranh không thể nào tránh khỏi, đương nhiên sẽ lưu lại vết sẹo, nhưng cho đến nay cũng không có biện pháp gì để hoàn toàn tiêu trừ vết sẹo.

“Vết sẹo?” Ánh mắt Phong Như Khuynh hơi lóe lên tia sáng.

Nàng nhớ rõ, trong sách linh dược thiện, có một phương pháp dược thiện có thể tiêu trừ vết sẹo.

Nhưng đó dù sao cũng là phương pháp dùng linh dược chế thành dược thiện, không biết dược liệu bình thường có tác dụng hay không.

“Chúng ta từng thử dùng ô mai, phấn trân châu, khổ tham, quả trám, tam thất…… Trộn lẫn các loại dược liệu với nhau chế thành thuốc mỡ, nhưng vẫn không có kết quả, thậm chí làm mờ một chút còn không được.”

Triêu Dương cũng không cảm thấy Phong Như Khuynh mang đến sự trợ giúp gì cho bọn hắn, thậm chí hắn còn không muốn nghiên cứu thảo luận cùng nàng, nhưng nếu Phong Như Khuynh hỏi, hắn không có lá gan cự tuyệt trả lời, vì vậy bèn trình bày ra nội dung bọn họ thảo luận cho Phong Như Khuynh.

Phong Như Khuynh sợ ngây người, ngơ ngác nhìn Triêu Dương, những dược liệu này…… Mấy loại rối loạn lung tung cái gì vậy?

Hơn nữa, điều nàng không ngờ là con cháu nhà quan lại thấy hứng thú với y thuật như thế.

“Vì sao các ngươi nhất định phải nghiên cứu chế tạo loại thuốc mỡ tiêu trừ vết sẹo?”

Triêu Dương sửng sốt, im lặng.

Những người khác cũng sợ hãi nhìn Phong Như Khuynh, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện