Chú thích: Nếu như ngươi thấy được bổn chương tiết nội dung có lầm, mời →→ điểm ta báo lỗi!

Không lâu lắm, các quan gia tiểu thư liền đi lên nhảy một điệu múa, đủ loại quan lại đều nhìn nghiêm túc, cung yến hoạt động cũng coi là biến tướng thân cận, chỉ cần là hai nhà lẫn để mắt lẫn nhau, đối với đường làm quan cũng có trợ giúp, dĩ nhiên là phải tới cửa cầu hôn bái phỏng linh tinh.

Mạc Cửu Khanh cũng là liếc thấy gợn sóng trong cung yến này, mặc dù không thích trường hợp này, nhưng nếu không phải là bởi vì mục đích của chuyến này, nàng cũng sẽ không tới chỗ như thế.

"Cửu Khanh, ăn nhiều một chút đi." Mạc Hạo Thiên thấy Mạc Cửu Khanh vẫn cúi đầu, cho là Mạc Cửu Khanh không thích cũng không thích ứng trường hợp này, liền lên tiếng nói.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói, khẽ ngẩng đầu nhìn Mạc Hạo Thiên nói: "Đa tạ phụ thân, bất quá Cửu Khanh hiện nay không đói bụng."

Dứt lời, vừa định cúi đầu, liền thấy xa xa trên đào cao, nam nhân ánh mắt tà mị từ trên mặt mình lước qua.

Thấy vậy, Mạc Cửu Khanh liền thẳng tắp liếc nhìn Quân Diễm Thần một cái, từ cặp mắt phượng bán thiêu, nàng đại khái là có thể nhìn ra nam nhân này chính là người mà mình đã gặp ở Chiết Tử viện kia.

Bất quá, khi đó vì sao phải mang mặt nạ đấy? Chỉ là một cái chớp mắt thời gian, Mạc Cửu Khanh liền thu hồi ánh mắt, nhưng cúi đầu trong nháy mắt vẫn là phát hiện một đạo ánh mắt ngập tràn địch ý, như vậy ánh mắt rất đốt người, không muốn phát hiện cũng khó khăn.

Nghĩ đến, chính mình vừa lúc nào không biết, chọc cho một thân phiền toái.

Nghĩ như vậy, Mạc Cửu Khanh không lắm để ý câu môi cười một tiếng, nhếch miệng lên độ cong mang theo từng tia một giễu cợt cùng cao ngạo, hoa đào hẹp dài trong mắt lóe lên tia hào quang khó lường.

Cung yến lần này, thật đúng là ai ai đều có thể thấy được, chính mình phát hiện đối diện là một đạo ánh mắt chán ghét, Mạc Cửu Khanh không né không tránh nhìn sang, chỉ thấy một nam tuer khuôn mặt tuấn tú, trong mắt mang theo vài phần ghét bỏ cùng chán ghét nhìn mình.

Không hiểu chính mình nơi nào chọc phải nam tử, làm cho nhà người ta đều như vậy nhìn mình, Mạc Cửu Khanh không khỏi đưa tay sờ sờ mặt của mình, cho là trên mặt mình dính thứ gì, đang lúc Mạc Cửu Khanh nghi ngờ, trung tâm cung yến chậm rãi xuất hiện một đạo thân ảnh uyển chuyển, nước tay áo nhẹ dương, cái khăn che mặt che kín dung nhan, eo ếch mãnh khảnh vũ động, kỹ thuật rất là uyển chuyển, mang theo vài phần uyển chuyển vừa xấu hổ vừa hấp dẫn.

Mạc Cửu Khanh chỉ cần vừa nhìn, liền hiểu rõ người trên sân kia là ai, đã sớm ngờ tới Mạc Uyển Uyển có chuẩn bị mà đến, bất quá không nghĩ tới Mạc Uyển Uyển lần này có chút thủ đoạn.

Từ Tử Tô dò xét tới tin tức, Tô Liên cùng Mạc Uyển Uyển ra giá cao mua bế nguyệt la, chữa trị bệnh di ứng phấn hoa cho nàng rồi hồng chẩn mặt là sự thật.

Bế nguyệt hoa là loại vật này, ở Linh Nam nhưng là ít lại càng ít, tùy tiện một chút xíu đều có thể bán ra giáo cao thiên kim, Tô Liên cùng Mạc Uyển Uyển lần này mua hay vẫn là chữa trị cả khuôn mặt, dĩ nhiên là dùng không ít ngân lượng, nghĩ đến đây hết thảy là Mạc Hạo Thiên còn không biết a.

Gia sản trong phủ Tướng Quân, chỉ sợ cũng bị Tô Liên cùng Mạc Uyển Uyển hai mẹ con làm nát không sai biệt lắm.

Nàng bây giờ còn thật là không thể chờ đợi muốn nhìn một chút, khi Mạc Hạo Thiên biết chính hàng tài sản mình khổ cực trữ lại, bị đây hai mẹ con đây tiêu xài phung phí.

Chỉ là suy nghĩ một chút, nàng đều cảm thấy rất hưng phấn.

Hơn nữa nàng cũng tin tưởng, loại thời điểm này đã không xa rồi. Lần này nàng đem Tử Tô cùng Hồi Oanh giao cho Tô Liên trông nom, thứ nhất chính là vì không để cho Tô Liên đánh chủ ý lên hai người bọn họ, thứ hai chính là vì để cho Hồi Oanh hành động càng thêm thuận tiện.

Chỉ cần có thể tìm được sổ sách Tô Liên, nàng có lòng tin có thể rất nhanh lại để cho địa vị của Tô Liên ở phủ Tướng Quân càng thêm rớt xuống

"Mạc Tướng Quân, kỹ thuật nhảy của Mạc đại tiểu thư đây thật là ưu mỹ a, Mạc Tướng Quân có thể có nữ nhi ca múa giỏi như vậy, thật là hảo phúc khí a." Bên cạnh Mạc Hạo Thiên một quan viên nhìn kỹ thuật nhảy duyên dáng của Mạc Uyển Uyển kia, tự đáy lòng thở dài nói.

Mà Mạc Cửu Khanh cũng thấy, khăn che mặt của Mạc Uyển Uyển ngăn đã bay xuống, nghĩ đến nàng ngay từ đầu cũng chưa có cố ý muốn thu được đi, chẳng qua là vì có thể rất tốt bắt được tâm tư của nam nhân, mới dùng đến khăn che mặt giấu đầu hở đuôi, bây giờ nàng hiệu quả đã đạt đến, tự nhiên muốn lấy được cái khăn che mặt rồi.

Chờ màn che vũ khúc Mạc Uyển Uyển rơi xuống, toàn trường phát ra tiếng vỗ tay vang dội tiếng, mà Mạc Uyển Uyển cũng đứng ở trong phòng yến hội ương hướng mọi người cúi người chào, rất là kiêu ngạo tiếp nhận mọi người ca ngợi.

Đứng ở trong phòng yến hội, nhìn mọi người ý định đều chỉ lo hướng mình, Mạc Uyển Uyển không dấu vết nhìn Mạc Cửu Khanh liếc mắt một cái, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích cùng thật sâu ác ý.

Mạc Cửu Khanh thấy vậy, bất quá là lạnh lùng cười một tiếng, đã sớm biết Mạc Uyển Uyển có quỷ kế, bất quá bây giờ xem ra, quỷ kế như vậy hay vẫn là quá thấp kém rồi.

Muốn cho nàng ở chỗ này bêu xấu? Nếu là đã từng Mạc Cửu Khanh, chỉ sợ sẽ bị mọi người cười nhạo, nhưng nàng bây giờ, lại há là dễ dàng như vậy liền bị người chế giễu!

"Nhảy thật là tốt, đặc sắc!" Trên đài cao Hoàng Đế nhìn Mạc Uyển Uyển, cũng cao giọng ca ngợi nói.

Mà Mạc Uyển Uyển vừa nghe Hoàng Đế ca ngợi, rất là thụ sủng nhược kinh quỳ xuống đất nói: "Thần nữ đa tạ Hoàng Thượng tán dương."

" Thôi, trẫm xem ngươi rất lạ mặt, không biết là vị ái khanh nào có nữ nhi ưu tú như vậy?" Quân Triệt Miểu nhìn Mạc Uyển Uyển rất là nghi ngờ hỏi.

Mà Mạc Hạo Thiên vừa nghe câu hỏi Hoàng Đế, lập tức đứng lên nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ bất tài chính là nữ nhi mạt tướng."

Quân Triệt Miểu vừa thấy Mạc Hạo Thiên đứng dậy, là xong nhiên gật gật đầu nói: "Nga... Nguyên lai nũ nhi Mạc ái khanh, nghĩ đến chính là trẫm khi còn bé đã gặp An Hợp quận chúa a?"

Đối với gia đình Mạc Hạo Thiên gia đình, Quân Triệt Miểu ngược lại không có hiểu biết nhiều hơn, chỉ biết là khi còn bé phụ hoàng từng ngự ban thưởng cho đích nữ của Mạc Hạo Thiên là An Hợp quận chúa, cũng là bởi vì năm đó mẫu hậu chính mình bị địch bắt đi, Mạc Hạo Thiên cứu giá có công, phụ hoàng ban thưởng, hắn cũng là khi còn bé gặp một lần đứa nhỏ mập mạp, sau đó vợ cả của Mạc Hạo Thiên, nữ nhi kia liền nhạt trong ánh mắt của đại chúng, hắn cũng không có nghe nói qua nữa.

Sau lại chỉ nghe nói là bị ngu, nhưng là không có suy nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, đây không phải là rất là tốt hay sao.

Quân Triệt Miểu không biết, bởi vì cbuổi nói chuyện của hính mình buổi nói chuyện, lại để cho trận không khí bên trong đang vui sướng có chút lúng túng.

Mạc Hạo Thiên cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ nói như vậy, cũng biết Hoàng Thượng đối với chuyện trong nhà của các đại thần không hỏi qua, nhưng không nghĩ tới Hoàng Thượng thậm chí ngay cả chuyện tình nữ nhi mình ngu ngốc cũng không biết.

Bây giờ trong tình cảnh này, còn thật là khó khăn đến cực điểm.

Vốn là quỳ trên mặt đất Mạc Uyển Uyển vừa nghe Quân Triệt Miểu nói, khóe miệng kiêu ngạo vui vẻ cứng đờ, có chút lúng túng không biết muốn an trí vẻ mặt của mình thế nào.

Nếu là mình bây giờ thừa nhận không phải là kẻ ngu đó, như vậy thân phận của nàng cũng sẽ bị cười nhạo, qua nhiều năm như vậy, nàng cố ý xem nhẹ chuyện mình không phải là đích nữ, vốn là kẻ ngu kia, mọi người cũng sẽ đem trọng tâm chuyển dời đến trên người nàng, bây giờ đây kẻ ngu đã không ngốc rồi, còn đi theo tới yến hội, đây muốn cho nàng phải biểu hiện như thế nào?

Há miệng, Mạc Uyển Uyển vừa định đáp lời, một đạo thanh âm xuất trần liền vang lên tại chỗ.

"Hoàng Thượng lần này có thể nói sai lầm rồi, An Hợp Quận chúa cũng không phải là vị tiểu thư này."

Vốn là Mạc Cửu Khanh còn tính toán chờ Mạc Uyển Uyển nói chuyện xong, mình mới ra sân, ngược lại không nghĩ tới nửa đường lại tuôn ra một cái Trình Giảo Kim.

Không khỏi nhìn về phía nói chuyện nam tử, từ chỗ nàng có thể thấy được sườn mặt của nam tử, chỉ thấy nam tử an vị ở phía dưới Quân Diễm Thần, trường bào màu xanh khi hắn mặc lên người lại có hương vị của trích tiên.

Có chút bệnh tật dung nhan tái nhợt như thơ như họa, ngọn đèn dầu chiếu rọi ở giữa, thật giống như cho dung nhan hắn tăng thêm một tầng vầng sáng. Mỏng môi bởi vì bệnh tật vẻ mặt phiếm tái nhợt, nhưng cũng không chút nào không ảnh hưởng đến tuấn mỹ của hắn, ngược lại lại tăng thêm một tia cản nhận ôn thuận.

Hắn trên mặt mang theo sự vui vẻ vừa đủ, con ngươi hẹp dài uốn lên, như có như không liếc liếc nhìn Mạc Cửu Khanh một cái.

Liếc mắt một cái nhìn sang, lại để cho Mạc Cửu Khanh có chút hoảng hốt, người nam nhân này, cứ như vậy vững vàng ngồi ở chỗ đó, không chói mắt như ánh trăng, cũng không giống như ma quỷ giữa đêm tối, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ đó, tựu thật giống chư thần tà ma khó khăn xâm, ôn nhuận bên cạnh trên ngọn đèn dầu lộ ra mơ hồ, lại tổng làm cho người ta hiểu ra một tầng thế giới bị che phủ.

Người nam nhân này, để cho nàng không khỏi cảm thấy quen thuộc, thật giống như cùng đời trước là quen biết, nhưng là sự tình khi nào, ký ức trong đời trước, cũng không lớn có thể tìm ra.

Ở trên Quân Triệt Miểu vừa nghe lời của nam tử nói xong, hơi ngẩn ra tùy tiện nói: "Nga... Chẳng lẽ là trẫm nghĩ sai rồi?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nữ nhi này chính là Mạc Uyển Uyển nữ nhi thần đại, An Hợp Quận chúa trong miệng Hoàng Thượng, chính là nữ nhi thứ hai của thần Mạc Cửu Khanh. Cửu Khanh, còn không mau tới đây gặp qua Hoàng Thượng!" Mạc Hạo Thiên vừa nghe Quân Triệt Miểu nói như vậy, liền lập tức lên tiếng giải thích.

Mà Mạc Cửu Khanh đang nghe Mạc Hạo Thiên kêu tới mình, hoa đào hẹp dài trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, cong môi cười cười, ba phần tiêu sái bảy phân lãnh ngạo.

Khi không trang điểm khuôn mặt trắng trong suốt, mặc dù rất gầy yếu đi lên, lúc đứng lên cũng rất là có lực, cước bộ dưới chân như mang theo cơn gió, tiêu sái lại không chịu bị trói buộc.

Nữ tử đi bộ, bước chân đều là đạp lên hoa, đi đoan trang cẩn thận, nhưng cước bộ của Mạc Cửu Khanh bất luận ở nơi nào đều làm theo ý mình, nhìn qua không có bất nhã, ngược lại rất là cảnh đẹp ý vui.

Không thèm chút để ý ánh mắt của mọi người hoặc là kinh ngạc hoặc là ánh mắt giễu cợt, hai mắt Mạc Cửu Khanh mỉm cười ngẩng đầu đi về trong của yến hội, chỉ vừa ngẩng đầu liền vừa vặn đúng tới tầm mắt của Quân Diễm Thần ở trên cao.

Bốn mắt chạm vào nhau. Một ánh mắt tà mị lạnh lùng, một ánh mắt mỉm cười không chịu bị trói buộc.

Không khí phảng phất vào giờ khắc này định dạng hoàn chỉnh.

Mạc Cửu Khanh thẳng tắp nhìn nhìn thẳng vào mắt Quân Diễm Thần, chẳng qua là trừ lần trước ở Chiết Tử viện lần thứ hai đối mặt, mặc dù lần này so với lần đầu tiên thêm vài phần tà mị, nhưng nàng tuyệt đối không có nhận lầm người.

Ngay cả mọi người chung quanh, thật giống như biến thành làm nền.

Quân Diễm Thần nhìn Mạc Cửu Khanh, chợt câu môi cười một tiếng, thật thấp trầm trầm giọng ở bên tai, thật giống như mỹ âm lười biếng vừa mới tỉnh ngủ thật hấp dẫn.

Mạc Cửu Khanh nhìn Quân Diễm Thần nửa thiêu mi mắt, ngay sau đó liền đi tới giữa sân duỗi ra hết sức ngón tay gày gò tinh tế trêu chọc ở mép váy, cong cong đầu gối quỳ trên mặt đất nói: "Thần nữ Mạc Cửu Khanh, tham kiến Hoàng Thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Giọng điệu như tiếng chuông có lực, có chút lạnh lùng bướng bỉnh, mang theo thời gian dài không nói lời nào khàn khàn hoặc người chi ý, chỉ cần vừa nghe lỗ tai cũng sẽ có chút mềm dẻo.

Ngữ điệu lạnh lùng như vậy, bất luận thấy thế nào đều không giống như giọng điệu của một kẻ ngu nên có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện