Chú thích: Như ngươi thấy được bổn chương tiết nội dung có sai, thỉnh →→ chút:điểm ta báo sai! "Sao ta không dám? Các ngươi chớ nên cho rằng, Mạc Cửu Khanh ta thật sự là quả hồng mềm, mặc cho các ngươi gây khó dễ? Tử Tô, đánh! Hung hăng đánh, hôm nay ai dám phản kháng, ta tiễn hắn gặp Diêm Vương!" Hai mắt Mạc Cửu Khanh chuyển một cái, hung ác quét nhìn những người chung quanh.
Mà khi mọi người tiếp nhận ánh mắt Mạc Cửu Khanh, không có chỗ nào mà không là khiếp sợ cùng sợ hãi, trong lòng đều tin tưởng câu nói của Mạc Cửu Khanh, tiễn đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Mà thị nữ vừa rồi mới xen vào kia, cũng là bị ánh mắt Mạc Cửu Khanh hù đến, giờ phút này lại không có phản ứng gì.
"BA~!" Tử Tô xuống tay cũng độc ác, vừa nghĩ tới ngày bình thường bị khi nhục, sẽ không có cách nào mà hạ thủ lưu tình.
Thị nữ kia bị đánh cho đến choáng váng rồi, ngay cả Mạc Uyển Uyển cũng là vẻ mặt không dám tin.
"Ba ba!" Tử Tô thừa dịp thị nữ chưa có phản xạ, tiếp theo hung hăng đánh thêm vài cái, liền lui về bên người Mạc Cửu Khanh.
"Như vậy là được rồi?" Mạc Cửu Khanh không có để ý ánh mắt của mọi người, nhìn Tử Tô rồi thản nhiên nói.
Tử Tô nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, có chút không rõ ràng cho lắm, vừa muốn mở miệng, liền nghe được một tiếng gào rú cuồng loạn.
"Mạc! Cửu! Khanh! Ngươi muốn chết! Lại dám đánh ta!" Hai mắt thị nữ kia đỏ thẫm nhìn Mạc Cửu Khanh, cũng không để ý đến mệnh lệnh Mạc Uyển Uyển, chỉ hướng về Mạc Cửu Khanh đánh tới.
"Thấy không, ngươi đối với nàng hạ thủ lưu tình, nàng lại hoàn toàn sẽ không cảm kích. Người như vậy, chỉ có ra tay độc ác, mới có thể để cho nàng hiểu rõ, người nào nên dây vào, người nào không nên dây vào! Mà như thế ngươi mới có thể đứng vững hơn!" Hai tay Mạc Cửu Khanh giao nhau, hờ hững nhìn thị nữ đang đánh tới mình, hoàn toàn không thèm để ý.
Tử Tô nghe Mạc Cửu Khanh nói, trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ nhất thời chính mình mềm lòng, về sau liền sẽ trở thành vũ khí lợi hại tổn thương mình!
Tử Tô vừa định ngăn trước người Mạc Cửu Khanh, liền bị Mạc Cửu Khanh đẩy ra, sức lực nhẹ nhàng lại chân thật đáng tin!
Hơi chút động chân động tay, thị nữ kia cũng đã đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, mà Mạc Uyển Uyển lại cũng không có ngăn cản, Mạc Cửu Khanh đương nhiên biết rõ Mạc Uyển Uyển đang nghĩ cái gì.
Nghiêng người tránh thoát công kích của thị nữ, Mạc Cửu Khanh vừa nhấc chân, từ bên cạnh ngoan lệ đạp một cái, liền đem thị nữ kia đạp đến trước mặt Mạc Uyển Uyển rồi.
Mạc Uyển Uyển không kịp lui về phía sau, Mạc Cửu Khanh đã đi lên!
Thị nữ mới vừa từ trên mặt đất bò lên, Mạc Cửu Khanh lấy một tay đè lên đầu thị nữ, hung hăng đập xuống đất!
Một tay thị nữ kia vung lên trên không trung, lại bắt được một vật chèo chống nào đấy, muốn nhờ vào vật ấy mà đứng lên, bỗng bên tai lại nghe thấy một tiếng rách vang lên.
"A! Buông tay a!" Mạc Uyển Uyển thét lên chói tai nhanh chóng ngồi xổm xuống, làn váy cuối cùng cũng bị thị nữ kia kéo hư mất!
Mà vào lúc này tay Mạc Cửu Khanh, cũng đã buông lỏng đầu của thị nữ ra, thị nữ kia đạt được tự do, mãnh liệt ngẫng đầu, đã thấy Mạc Uyển Uyển đang phẫn nộ nhìn nàng.
Còn chưa kịp giải thích, Mạc Cửu Khanh đạp một cước lên người thị nữ, thị nữ kia vội vàng không kịp chuẩn bị nhào tới trên người Mạc Uyển Uyển, ngay sau đó Mạc Uyển Uyển đã bị ném lên trên mặt đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Mạc Cửu Khanh lấy một chân đạp lên lưng thị nữ, hung hăng nghiền ép.
"A! Tiện tỳ chết tiệt! Mau đứng lên a! Mạc Cửu Khanh, ngươi mù sao? Không thấy ta sao!?" Mạc Uyển Uyển một bên gào thét, một bên phẫn nộ đánh vào lưng của thị nữ.
Mà Mạc Cửu Khanh nghe Mạc Uyển Uyển nói xong, che miệng hoảng sợ nói: "Ôi, tỷ tỷ như thế nào lại chạy đền nằm dưới thân cẩu nô tài? Đều do Cửu Khanh hoa mắt, không có trông thấy tỷ tỷ."
Dứt lời, liền dịch chuyển chân qua một bên, đứng ở một bên, người hầu đã bị hành vi của Mạc Cửu Khanh làm khiếp sợ, trong lòng rùng mình, cái này Nhị cô nương giống như biến thành một người khác a!
"A!" Mấy người hầu vừa định đem thị nữ kia nâng dậy, một tiếng kinh hô, làm cho tay chân của mọi người đang luống cuống càng thêm bối rối không thôi.
Mà khi mọi người tiếp nhận ánh mắt Mạc Cửu Khanh, không có chỗ nào mà không là khiếp sợ cùng sợ hãi, trong lòng đều tin tưởng câu nói của Mạc Cửu Khanh, tiễn đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Mà thị nữ vừa rồi mới xen vào kia, cũng là bị ánh mắt Mạc Cửu Khanh hù đến, giờ phút này lại không có phản ứng gì.
"BA~!" Tử Tô xuống tay cũng độc ác, vừa nghĩ tới ngày bình thường bị khi nhục, sẽ không có cách nào mà hạ thủ lưu tình.
Thị nữ kia bị đánh cho đến choáng váng rồi, ngay cả Mạc Uyển Uyển cũng là vẻ mặt không dám tin.
"Ba ba!" Tử Tô thừa dịp thị nữ chưa có phản xạ, tiếp theo hung hăng đánh thêm vài cái, liền lui về bên người Mạc Cửu Khanh.
"Như vậy là được rồi?" Mạc Cửu Khanh không có để ý ánh mắt của mọi người, nhìn Tử Tô rồi thản nhiên nói.
Tử Tô nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, có chút không rõ ràng cho lắm, vừa muốn mở miệng, liền nghe được một tiếng gào rú cuồng loạn.
"Mạc! Cửu! Khanh! Ngươi muốn chết! Lại dám đánh ta!" Hai mắt thị nữ kia đỏ thẫm nhìn Mạc Cửu Khanh, cũng không để ý đến mệnh lệnh Mạc Uyển Uyển, chỉ hướng về Mạc Cửu Khanh đánh tới.
"Thấy không, ngươi đối với nàng hạ thủ lưu tình, nàng lại hoàn toàn sẽ không cảm kích. Người như vậy, chỉ có ra tay độc ác, mới có thể để cho nàng hiểu rõ, người nào nên dây vào, người nào không nên dây vào! Mà như thế ngươi mới có thể đứng vững hơn!" Hai tay Mạc Cửu Khanh giao nhau, hờ hững nhìn thị nữ đang đánh tới mình, hoàn toàn không thèm để ý.
Tử Tô nghe Mạc Cửu Khanh nói, trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ nhất thời chính mình mềm lòng, về sau liền sẽ trở thành vũ khí lợi hại tổn thương mình!
Tử Tô vừa định ngăn trước người Mạc Cửu Khanh, liền bị Mạc Cửu Khanh đẩy ra, sức lực nhẹ nhàng lại chân thật đáng tin!
Hơi chút động chân động tay, thị nữ kia cũng đã đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, mà Mạc Uyển Uyển lại cũng không có ngăn cản, Mạc Cửu Khanh đương nhiên biết rõ Mạc Uyển Uyển đang nghĩ cái gì.
Nghiêng người tránh thoát công kích của thị nữ, Mạc Cửu Khanh vừa nhấc chân, từ bên cạnh ngoan lệ đạp một cái, liền đem thị nữ kia đạp đến trước mặt Mạc Uyển Uyển rồi.
Mạc Uyển Uyển không kịp lui về phía sau, Mạc Cửu Khanh đã đi lên!
Thị nữ mới vừa từ trên mặt đất bò lên, Mạc Cửu Khanh lấy một tay đè lên đầu thị nữ, hung hăng đập xuống đất!
Một tay thị nữ kia vung lên trên không trung, lại bắt được một vật chèo chống nào đấy, muốn nhờ vào vật ấy mà đứng lên, bỗng bên tai lại nghe thấy một tiếng rách vang lên.
"A! Buông tay a!" Mạc Uyển Uyển thét lên chói tai nhanh chóng ngồi xổm xuống, làn váy cuối cùng cũng bị thị nữ kia kéo hư mất!
Mà vào lúc này tay Mạc Cửu Khanh, cũng đã buông lỏng đầu của thị nữ ra, thị nữ kia đạt được tự do, mãnh liệt ngẫng đầu, đã thấy Mạc Uyển Uyển đang phẫn nộ nhìn nàng.
Còn chưa kịp giải thích, Mạc Cửu Khanh đạp một cước lên người thị nữ, thị nữ kia vội vàng không kịp chuẩn bị nhào tới trên người Mạc Uyển Uyển, ngay sau đó Mạc Uyển Uyển đã bị ném lên trên mặt đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Mạc Cửu Khanh lấy một chân đạp lên lưng thị nữ, hung hăng nghiền ép.
"A! Tiện tỳ chết tiệt! Mau đứng lên a! Mạc Cửu Khanh, ngươi mù sao? Không thấy ta sao!?" Mạc Uyển Uyển một bên gào thét, một bên phẫn nộ đánh vào lưng của thị nữ.
Mà Mạc Cửu Khanh nghe Mạc Uyển Uyển nói xong, che miệng hoảng sợ nói: "Ôi, tỷ tỷ như thế nào lại chạy đền nằm dưới thân cẩu nô tài? Đều do Cửu Khanh hoa mắt, không có trông thấy tỷ tỷ."
Dứt lời, liền dịch chuyển chân qua một bên, đứng ở một bên, người hầu đã bị hành vi của Mạc Cửu Khanh làm khiếp sợ, trong lòng rùng mình, cái này Nhị cô nương giống như biến thành một người khác a!
"A!" Mấy người hầu vừa định đem thị nữ kia nâng dậy, một tiếng kinh hô, làm cho tay chân của mọi người đang luống cuống càng thêm bối rối không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương